Lục Viễn Thu đã có thể chắc chắn rằng.
Học kỳ trước, người đã lặng lẽ ủng hộ cậu làm ủy viên thể thao… không phải Hồ Thải Vi, mà là Bạch Thanh Hạ.
Chết tiệt! Vậy mà cậu lại cứ đinh ninh rằng đó là con "trà xanh" kia.
Tệ hơn nữa, sau này cậu từng vô tình nhắc đến chuyện này trước mặt Hồ Thải Vi, thế mà cô ta chẳng phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, cứ thích giả vờ bí ẩn.
Lục Viễn Thu còn tưởng cô ta xấu hổ, thế là lại càng thêm hào hứng, càng kiên trì làm "chó liếm" của Hồ Thải Vi.
Trong khi đó, cô ta thì cứ ung dung tận hưởng sự cung phụng của cậu. Nhà Lục Viễn Thu mở siêu thị, cô ta không ít lần "hút máu" miễn phí—nước khoáng, nước ngọt, kẹo cao su, thậm chí cả… băng vệ sinh.
Đáng sợ nhất là, khi đưa băng vệ sinh cho cô ta, Lục Viễn Thu còn thầm vui mừng vì nghĩ rằng mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước nữa chứ.
May mà bây giờ, cậu có thể làm lại từ đầu.
Bạch Thanh Hạ nhìn tờ giấy nợ rơi xuống đất, cô lặng lẽ cúi xuống nhặt lên, giọng trầm xuống như thể đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất:
"Vậy anh muốn giải quyết như thế nào?"
"Đùa tí thôi." Lục Viễn Thu phất tay, mở cửa kho hàng rồi ngoái đầu lại nói:
"Đi theo tôi."
"Vừa rồi tôi lỡ tay làm rách cặp của cô, để tôi đền cho cô cái mới."
Bạch Thanh Hạ ngẩn ra, vội vàng lắc đầu:
"Không cần làm vậy đâu, chỗ rách tôi có thể tự khâu lại được."
"Chuyện này là do tôi quyết định." Lục Viễn Thu dứt khoát, "Tôi không thích nợ ai cả."
Cậu đưa cô đến khu vực trưng bày cặp sách. Ngay khi ánh mắt Bạch Thanh Hạ quét qua dãy cặp, tầm mắt cô khẽ dừng lại trên một chiếc cặp màu hồng, nhưng chỉ thoáng chốc đã nhanh chóng rời đi.
Lục Viễn Thu nhìn theo, chợt cảm thấy chiếc cặp hồng này hơi quen mắt. Đảo mắt sang bên cạnh, cậu thấy một chiếc màu xanh.
Đúng rồi ha… hồi cấp ba, cặp của mình chính là mẫu màu xanh này mà.
Một xanh, một hồng—cặp đôi—ngon.
Không chần chừ, cậu lấy chiếc cặp màu hồng, nhét lẹ vào tay Bạch Thanh Hạ:
"Đây, cái này cho cô."
Bạch Thanh Hạ sững người ra, vài giây sau mới kịp phản ứng lại, vội vàng đẩy trả:
"Thật sự, không cần đâu! Cặp của tôi vốn dĩ đã hỏng sẵn rồi."
Cô nàng vẫn bướng bỉnh đặt cặp lại về chỗ cũ.
Lục Viễn Thu nheo mắt:
"Nếu cô muốn chuyện hôm nay truyền ra cả trường, thì cứ để lại cũng được thôi."
Động tác của Bạch Thanh Hạ khựng lại. Cô lặng lẽ cầm chiếc cặp lên lần nữa, nhưng rất nhanh, cô lấy tờ giấy ghi nợ ra, nghiêm túc bổ sung thêm một khoản nợ mới:
【Một chiếc cặp】
Cô giơ tờ giấy lên trước mặt Lục Viễn Thu, ánh mắt thoáng liếc về phía giá niêm yết của chiếc cặp, rồi sắc mặt bỗng cứng đờ lại, đáy mắt hiện lên vẻ khổ sở.
Hình như… mình không trả nổi…
Lục Viễn Thu thấy biểu cảm trên mặt của cô thì không nhịn được mà bật cười.
Anh vốn chẳng có ý bắt cô phải trả làm gì.
"Dù gì cũng đã viết giấy nợ rồi, vậy thì đi theo tôi thêm một chút nữa."
Bạch Thanh Hạ cúi đầu, bất lực lẽo đẽo đi theo sau cậu.
Tới khu văn phòng phẩm, Lục Viễn Thu bất ngờ bị ai đó đâm sầm vào từ phía sau. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Thanh Hạ hai tay đang ôm trán, ngước đôi mắt long lanh nhìn cậu đầy vô tội.
"Nhìn đường mà đi, cô thích dùng trán đụng tôi lắm hả? Hay để lần sau tôi cho cô đụng thỏa thích luôn nhé?"
Bị cậu trêu, Bạch Thanh Hạ mím môi, trông vẻ mặt lúng túng thấy rõ.
Lục Viễn Thu cầm một chiếc túi bút màu hồng, đặt vào tay cô.
Bạch Thanh Hạ lập tức nghiêng đầu xem giá, rồi kiên quyết từ chối:
"Tôi không cần đâu!"
"Nếu cô không muốn chuyện ngày hôm nay—"
"Tôi không có tiền trả anh!" Bạch Thanh Hạ xấu hổ đến mức dậm chân, giọng nói đầy phẫn uất.
Hành động này quá mức dễ thương đi, hoàn toàn phá tan hình tượng lạnh lùng trước đây của cô ấy.
Lục Viễn Thu khoanh tay, nhướng mày:
"Tôi có nói là bắt cô trả đâu? Nhưng nếu cô muốn trả thì có thể cân nhắc trả bằng cách khác cũng được."
"Cách khác?" Bạch Thanh Hạ nghiêng đầu, không biết nghĩ đến điều gì mà đột nhiên mặt đỏ bừng. Cô lén liếc nhìn Lục Viễn Thu, rồi vội vàng quay đi, nhưng đôi tai đã sớm đỏ ửng.
Không hiểu sao… nhìn có vẻ rất ngon nha…
Lục Viễn Thu nhìn chằm chằm vào đôi tai đang đỏ hồng của cô, đầu óc bỗng chốc bay xa.
Món tráng miệng này… giống vị cherry.
Cậu bật cười, rồi tiếp tục dẫn cô đi dạo khắp siêu thị.
Thực ra cảnh tượng này, cậu đã luôn mơ tưởng suốt mười năm qua.
Vô số lần cậu nghĩ, nếu ngày đó giữ được cô ở lại, dù chỉ là kéo cô vào siêu thị ăn uống thả ga, cũng dẫ đủ thỏa mãn rồi.
Mặc dù… có lẽ sẽ bị ông già nhà mình treo lên đánh.
Nhưng không sao, giấc mơ của cậu đã trở thành hiện thực.
Lục Viễn Thu đan hai tay ra sau đầu, vui vẻ ngân nga một giai điệu.
Bạch Thanh Hạ không hiểu cậu vui cái gì, nhưng… hình như cô cũng chẳng còn buồn như trước nữa.
Đi được một đoạn, cô đột ngột dừng bước, mặt lập tức đỏ bừng.
Cô xoay người muốn rời đi ngay lập tức.
"Đứng lại!"
Lục Viễn Thu nghiêm giọng:
"Nếu cô không muốn chuyện hôm nay lộ ra… tôi nhắc trước, tôi là học sinh hư đó, học sinh hư thì có cái gì mà không dám làm đâu… hehe."
Bạch Thanh Hạ chậm rãi quay đầu, khuôn mặt đỏ ửng, lắp bắp nói:
"Tôi… tôi không cần băng vệ sinh!"
"Không cần?" Lục Viễn Thu tặc lưỡi, "Để tôi tính xem nào, trong cặp còn một miếng, trên người cô có lẽ kẹp một miếng nữa, vậy là khả năng chỉ còn lại hai miếng thôi, đúng không?"
Nhìn thấy cô tức đến siết chặt nắm tay nhưng lại chẳng phản bác được gì, cậu nhếch môi cười, tiện tay lấy một gói băng vệ sinh từ kệ, ném sang cho Bạch Thanh Hạ:
"Nè, bắt lấy đi!"
Cô gái nhỏ khẽ nhón chân, vươn tay đón lấy.
Lục Viễn Thu thoáng sững sờ.
Quả nhiên… không phải ảo giác.
Hóa ra Bạch Thanh Hạ rất ít khi mặc áo ngắn tay là có lý do của nó cả.
(Edit: Còn lí do là gì thì không nghĩ ra… hummm)
Sau đấy, cô cũng ghi nốt vào giấy nợ.
Trong lúc Lục Viễn Thu quay đi, cô lén đưa gói băng vệ sinh lên mũi ngửi thử, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Hóa ra loại này thật sự có hương thơm?
Trước đây cô ấy toàn dùng loại bán theo cân, không có mùi, đôi khi còn thấy cả mớ xác côn trùng nhỏ bên trong nữa, phải nhặt từng tí một vứt đi.
Đúng lúc đó, Lục Viễn Thu quay người lại. Bạch Thanh Hạ giật nảy mình, vội vàng nhét tất cả vào trong cặp, vẻ mặt tinh xảo lại nhanh chóng trở về dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày.
"Hình như… có người đang gõ cửa thì phải?"
Lục Viễn Thu vểnh tai lên, có chút do dự hỏi.
Bạch Thanh Hạ lùi về sau mấy bước, nhìn về phía cửa siêu thị, quả nhiên thấy bên ngoài có bóng người đang lay động.
Cô khẽ gật đầu xác nhận.
Lục Viễn Thu bước tới, hai người một trước một sau đi về phía cửa. Đột nhiên, cậu ta dừng lại, quay đầu lại nhìn cô một cách nghiêm túc căn dặn:
"Đi đường cẩn thận, nhớ để ý xe cộ, phải an toàn về tới nhà. Ngày mai vẫn đi học bình thường. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, hiểu không?"
Bạch Thanh Hạ không hiểu tại sao cậu ta lại nói vậy, nhưng có thể nhận ra trong mắt thiếu niên này không hề có ác ý.
Một người có thể tinh ý đến mức nhận ra túi bút của cô bị rách, thì có thể xấu xa đến đâu được chứ?
Cô khẽ gật đầu, sau đó nâng cánh tay lên một góc 45 độ, dùng cả hai tay đưa tờ giấy nợ ra:
"Cái này, anh cầm lấy đi."
Lục Viễn Thu bất giác ngẩn ra. Cô ấy lúc nào cũng thích dùng cả hai tay đưa đồ như vậy, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, nhưng lại đáng yêu đến kỳ lạ. Trong giây lát, cậu quên mất phải đưa tay ra nhận, Bạch Thanh Hạ bèn nghiêm túc nhét thẳng tờ giấy nợ vào túi áo của cậu.
"Tờ giấy nợ này sẽ mãi mãi có hiệu lực."
"Được."
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, nhưng Bạch Thanh Hạ là người đầu tiên tránh đi.
Lục Viễn Thu giúp cô mở cửa siêu thị. Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa bật mở, cả hai đồng thời sững người.
Bên ngoài cửa là ba cô gái trông vô cùng trẻ trung và rực rỡ.
Người đi đầu có gương mặt ngọt ngào, tóc tết thành hai bím, mặc váy hoa nhí, đi tất trắng và giày da—một phong cách đáng yêu đặc trưng.
Hồ Thải Vi?
Lục Viễn Thu hơi ngây ra.
Đúng rồi, cậu mới chợt nhớ ra, khoảng nửa tiếng sau khi Bạch Thanh Hạ rời đi vào ngày 30 tháng 8, Hồ Thải Vi đã dẫn bạn bè đến đây.
Mà Hồ Thải Vi cũng sững sờ không kém.
Cô ấy hoàn toàn không ngờ sẽ thấy Bạch Thanh Hạ và Lục Viễn Thu xuất hiện cùng một khung hình.
Chuyện này đúng là quá kỳ lạ.
Khóe môi Lục Viễn Thu nhếch lên, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Hừ, đã vậy thì... Nếu tất cả những người liên quan đến "sự kiện bỏ phiếu" đều có mặt, chi bằng hôm nay làm một cái kết, chốt hạ luôn đi.
Cậu quay sang Bạch Thanh Hạ, nói:
"Bạn học Bạch, đợi một chút, đừng vội đi."