Trong phòng bệnh u ám, rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng thiết bị tít tít ra là một vũng tĩnh mịch. Một người trung niên với làn da nhợt nhạt, đeo bình oxi, hết sức yếu ớt. Lúc này, bác sĩ cùng một người luật sư bước vào.
"Dịch Phong tiên sinh, lần trước xương tủy cấy ghép là có một ít hiệu quả, nhưng mà tế bào ung thư đã khuếch tán toàn thân, sợ rằng..." Bác sĩ muốn nói rồi lại thôi.
"Tôi còn có thể sống đc bao lâu?" Dịch Phong thần sắc bình tĩnh, âm thanh khàn khàn.
"Hơn 10 ngày đi, cũng có thể là 1 tháng." Bác sĩ nói với giọng điệu vài phần an ủi.
"A... Còn có hơn 10 ngày?" Dịch Phong tự giễu cười một tiếng, sợ rằng tình huống trở nên tệ hơn.
"Dịch tiên sinh, vợ ngài Lư Dao đem ngài kiện ra tòa án, cô ấy yêu cầu từ ngài 800 triệu từ tài sản." Thanh niên luật sư đem một phần văn kiện đưa tới trước mắt hắn.
Lư Dao, vợ của hắn, hai người học cùng trường đại học và đã kết hôn được 7 năm. Khi hắn tra ra ung thư giai đoạn cuối vào đêm đó, cô ta trong đêm viết một phần di chúc buộc hắn ký.
7 năm hôn nhân, không ngờ tới ngày hôm đó hắn mới thấy rõ được bộ mặt thật của cô ta.
Tiền, tất thảy đều vì tiền, tất cả tình cảm đều chỉ là giả.
Dịch Phong nhìn đến phần này khuôn mặt nghiêm khắc, cảnh cáo không cho phép xử trí tài sản cá nhân của mình, con mắt ươn ướt.
Hắn tự giễu, nước mắt không nhịn được từ khóe mắt rơi xuống.
Hắn trong thương trường 10 năm, gian khổ đành liều, nắm giữ khối tài sản khổng lồ, quay đầu lại tới một người yêu mình cũng không có.
Thật là đáng thương lại đáng buồn.
"Chu luật sư, anh theo di chúc của tôi đem tất cả tài sản của tôi đem quyên cho quỹ từ thiện." Dịch Phong lạnh lùng nói.
"Được, Dịch tiên sinh."
"Đúng rồi, hôm qua có một cô gái nhờ tôi đem vật này giao cho ngài." Chu luật sư lấy từ trong túi ra một túi vải, bên trong có vẻ như là một quyển sách.
Bác sĩ chỉnh giường bệnh nâng lên để cho hắn có thể nằm ngồi.
"Dich tiên sinh, chúng tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa."
Bác sĩ cùng Chu luật sư rời khỏi phòng bệnh. Phòng bệnh bên trong một lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Hắn nhẹ nhàng mở túi vải ra, bên trong là một quyển nhật kí, bên trên ghi một cái tên quen thuộc: Cố Mộc Hi
"Năm 1998, ngày 11 tháng 3, cái tên Dịch Phong lại dám xì lốp xe ta, tức chết ta rồi! Ta muốn vẽ lên cắp hắn một con ba ba!"
"Năm 2000, ngày 5 tháng 6, trời trong, hắn dám ngủ trong giờ học, buổi tối bị mẹ hắn dạy dỗ một trận, hắn không biết là ta lén lút tố cáo, ha ha!"
"Năm 2000 ngày mùng 1 tháng 7, Dịch Phong tính lén lút đổi nguyện vọng, bị ta Phật sơn vô ảnh cước đá tỉnh, hừ, đã nói sẽ học cùng trường đại học rồi, vậy mà còn muốn đổi ý?"
"Năm 2002 ngày 6 tháng 3, tên Dịch Phong ngốc kia vậy mà lại có người yêu, hừ, ai yêu tên đó nhất định là mắt mù rồi!"
"Năm 2002 ngày 4 tháng 4, Dịch Phong cả ngày ở trước mặt ta nói về bạn gái, thật đáng ghét! A a a a! Thật là phiền chết đi được! Làm ta cả đêm không ngủ được!"
"Có phải là ta thích hắn rồi không?"
"A, thật là phiền!"
"Năm 2005 ngày 20 tháng 5, trời trong, hôm nay là ngày hắn kết hôn, hắn mời ta làm phù dâu, ta cự tuyệt, thậm chí còn viện cớ để không đến đám cưới của hắn, chúc hắn cuộc đời còn lại hạnh phúc..."
"Năm 2012 ngày 11 tháng 1, qua điện thoại hắn nói với ta rằng mình đã ung thư giai đoạn cuối, ta cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ..."
"Năm 2012 ngày 2 tháng 2, Dịch Phong đã không còn bất kì người thân nào, không tìm thấy ai có xương tủy phù hợp, rất khéo chính là ta có xương tủy phù hợp, đây là xác suất 0,001%, không lẽ đây chính là định mệnh?"
"Chỉ cần có thể cứu hắn, ta nguyênn chịu mọi đau khổ, kể cả có cần trả bằng tính mạng."
"Chỉ có điều hắn chắc chắc sẽ không biết chuyện này, kể cả việc ta thích hắn."
Đọc tới đây Dịch Phong chấn động trong lòng, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Thì ra người quyên tằng thần bí kia chính là cô ấy!
Từng hình ảnh của Cố Mộc Hi hiện ra trong đầu Dịch Phong như một đoạn phim ngắn.
Khi còn bé cùng nhau lội bùn, cùng nhau tắm sông để rồi cùng nhau bị đánh, cùng nhau đi lấy trộm trứng chim. Mỗi ngày đều cùng nhau tới trường, cùng nhau tan học, cùng nhau chơi trốn tìm, cùng nhau chơi game, ngày qua ngày, năm qua năm.....
Hắn và cô là thanh mai trúc mã của nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, đều là người quen thuộc của nhau. Nhưng cũng chính vì quá quen thuộc mà hắn đã bỏ quên cô.
Nhưng mà một khắc này, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ mình đã bỏ lỡ một người quan trọng!
Lần này bỏ qua, chính là cả đời!
Một khắc này, tâm trí hắn tuôn trào niềm hối tiếc!
Nếu ông trời cho tôi cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cậu!
"Khụ khụ....."
Đột nhiên hắn ho dữ dội, máu tươi từ miệng tràn ra, sặc cả mũi. Ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, cơ thể mất đi cảm giác, không cách nào khống chế.
Ta.... cả cuộc đời này cứ như vậy kết thúc rồi sao?
Cố Mộc Hi, thật xin lỗi!
Hi vọng kiếp sau tôi vẫn có thể làm thanh mai trúc mã của cậu.
Nước mắt từ khóe mắt của hắn tuột xuống, hắn từ từ nhắm mắt lại.
...
"Dịch Phong, tỉnh lại đi, mau đứng lên!"
"Ông nhanh tỉnh lại đi, giáo viên sắp vào lớp rồi đó."
Một âm thanh uyển chuyển ở bên tai, giọng nói có chút gấp gáp.
Dịch Phong đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy phòng học và rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Bỗng nhiên một khuôn mặt trắng nõn nà, gò má xinh đẹp, xuất hiện trước mặt hắn.
Mái tóc cô ấy đen sẫm được buộc đuôi ngựa, đôi mắt long lanh, khắp người tỏa ra một cảm giác dễ chịu.
"Cố, Cố Mộc Hi?" Dịch Phong mở to mắt, khó có thể tin được nhìn cô ấy.
Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi không phải là đang ở trong bệnh viện sao?
Tôi không phải đã chết rồi sao?
"Nhìn tôi làm gì, còn không mau mau lên, giáo viên sắp tới rồi!"
"Ông có phải muốn bị phạt đứng?" Cố Mộc Hi huých tôi một cái.
Đây, đây là giấc mộng ư?
Dịch Phong nhẹ nhàng đứng lên, đem cô vững vàng ôm lấy.
Coi như là mộng, vầy cũng thỏa mãn rồi!
"Cố Mộc Hi!"
"Có thể nhìn thấy bà thật tốt!" Dịch Phong bắt lấy hai vai của Cố Mộc Hi, mắt rưng rưng, cười nói.
"A! Ông nói nhảm gì đấy? Ông định làm gì?" Cố Mộc Hi mặt đỏ bừng nhìn Dịch Phong.
Dịch Phong nhẹ nhàng ôm Cố Mộc Hi, cả lớp học đều hướng ánh nhìn về hướng hai người.
"Tôi sẽ không bao giờ bỏ cậu nữa!" Dịch Phong cười, bắt lấy hai vai Cố Mộc Hi.
"Hả?"
Bỗng nhiên, Dịch Phong đột ngột hôn lên!
Trong chớp nhoáng này, học sinh cad lớp đều chấn kinh.
Cố Mộc Hi trợn tròn mắt, trực tiếp hóa đá tại chỗ.