Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

WN - Chapter 97

Cố Mộc Hi ngơ ngác nhìn mọi người. Nãy giờ cô chỉ tập trung vào việc ăn cơm nên hoàn toàn không để ý họ đang nói về chuyện gì.

"Ơ... cha, có chuyện gì thế ạ?" Cố Mộc Hi nhìn sang ba mình, Cố Hưng Trung.

Lý Uyển lắc đầu, cười bất lực: "Hi Hi, con ăn chậm thôi. Nhìn dáng vẻ con ăn, người không biết còn tưởng mẹ bỏ đói con mấy ngày rồi đấy."

"Ha ha, chị Uyển à, Hi Hi ăn khỏe là phúc đó." Mạnh Hiểu Vân hài lòng nói.

Cố Mộc Hi lập tức có chút ngượng ngùng. Cô nhận ra mình mải ăn đến mức quên mất hình tượng thì liền vội vàng đặt bát xuống, chuyển sang dùng đũa gắp thức ăn, nhai chậm rãi, trông chẳng khác nào một cô tiểu thư đoan trang.

Dịch Phong ngồi bên cạnh nhìn cô cố tỏ ra dịu dàng mà không khỏi buồn cười.

Con nhỏ này, giả vờ tiểu thư đoan trang cũng quen lắm rồi đấy chứ!

Hai nhà vui vẻ trò chuyện, chẳng mấy chốc đã ăn xong bữa trưa.

Sau bữa ăn, vì kỳ thi đại học đã kết thúc, không cần ôn bài nữa, nên Cố Mộc Hi và Dịch Phong bị phân công đi rửa bát.

Dịch Phong chịu trách nhiệm rửa chén, còn Cố Mộc Hi ở bên cạnh tráng lại bằng nước sạch.

"Ê, Dịch Phong thối, hôm nay cậu không ra tiệm à?" Cố Mộc Hi hỏi bâng quơ.

"Chút nữa đi, dạo này nhiều việc lắm, còn cả đống máy tính cần sửa nữa." Dịch Phong vừa rửa bát vừa đáp.

"Sao thế, Cố tiểu thư không nỡ xa tôi à?"

Cố Mộc Hi đỏ mặt, bĩu môi: "Đáng ghét, cậu tự luyến quá rồi đấy!"

"Có tin tớ vo tròn cậu rồi ném ra ngoài không?"

Dịch Phong ngừng tay, cười nham nhở: "Tớ không tin, cậu nỡ sao?"

"Hừ!"

Cố Mộc Hi cười khẩy, ngay sau đó rút tay ra, nghiêng người khóa cổ cậu, tung ngay một đòn "Siết cổ địa ngục"!

Dịch Phong không ngờ cô nàng lại ra tay bất ngờ như vậy, vội kêu lên: "Khoan khoan, dừng tay!"

"Không công bằng! Cậu là con gái mà lại chơi đánh úp! Không có tinh thần thượng võ gì cả!"

"Có giỏi thì thả tớ ra trước đi!"

Cố Mộc Hi buông tay, kiêu ngạo hất cằm: "Đồ đáng ghét, đừng có nói là tớ không cho cậu cơ hội nhé."

"Có chiêu gì thì cứ tung ra đi!"

Dịch Phong cười gian: "Xem chiêu! Sấm sét năm liên hoàn!"

Vừa dứt lời, cậu hất hai tay đầy bọt xà phòng vào mặt Cố Mộc Hi.

"Á! Đáng ghét!"

Cố Mộc Hi vội vàng lau mặt, tức giận đến nghiến răng khi bị đánh úp. Cô định lao tới và túm lấy cậu bằng cả hai tay.

"A, dì ơi, còn giẻ rửa bát không ạ?!"

Ai ngờ, Dịch Phong lại hét toáng lên.

"Có chứ, để dì tìm cho." Lý Uyển lên tiếng từ bên ngoài.

Cố Mộc Hi trừng mắt.

Trời ạ! Tên đáng ghét này đúng là vô liêm sỉ mà!

Lý Uyển bước vào bếp, đưa cho Dịch Phong một chiếc giẻ rửa bát mới, rồi liếc nhìn Cố Mộc Hi đang có biểu cảm khó tả.

"Hi Hi, con đứng đấy làm gì thế, mau rửa nhanh lên đi chứ."

"Người ta hay nói nam nữ phối hợp thì không việc gì khiến ta mệt mỏi cả. Thế nên con hợp tác tốt với Tiểu Phong đi nhé."

Cố Mộc Hi bĩu môi: "Dạ, mẹ, con biết rồi mà..."

Đợi Lý Uyển đi khỏi, Cố Mộc Hi liền vung tay định véo Dịch Phong.

Dịch Phong nhanh chóng lùi lại, cười toe toét nói: "Cố Mộc Hi, cậu mà dám động thủ thì tớ sẽ kêu lên đấy nhé!"

Cố Mộc Hi giật giật khóe miệng.

Cái tên đáng ghét này càng ngày càng không biết xấu hổ rồi!

"Hừ~ lần này tạm tha cho cậu, lần sau tớ chắc chắn sẽ xử lý cậu!" Cố Mộc Hi lườm cậu một cái rồi tiếp tục rửa bát.

"Dạo này cậu đi thực tập thấy thế nào rồi?"

"Cũng ổn, dù không có lương nhưng cũng học được khá nhiều thứ."

"Thế cậu học được cái gì rồi?"

"Chủ yếu là vẽ bản vẽ, thấy cũng khá phức tạp."

"Đường cậu chọn đấy, khó thế nào cũng phải đi hết đấy nhé."

"Hừ, đừng có mà coi thường tớ! Sau này tớ sẽ thiết kế ra tòa nhà cao nhất trong nước cho mà xem!"

"Vậy để giúp cậu thực hiện được ước mơ đó thì tớ sẽ miễn cưỡng làm chủ đầu tư vậy!"

"Chậc, Dịch thiếu, trời vẫn còn sáng đấy, đừng có nằm mơ như thế chứ. Cậu biết xây một tòa nhà cao tầng tốn bao nhiêu tiền không?"

"Tất nhiên là biết rồi."

"Hứ, cậu thì biết cái gì chứ."

Hai người vừa rửa bát vừa tán gẫu, chẳng mấy chốc đã rửa xong đống chén đũa.

Xong việc, Dịch Phong và Cố Mộc Hi cùng trở về phòng nghỉ ngơi.

Ở ngoài phòng khách mà lâu là kiểu gì cũng bị phụ huynh tra hỏi, dạy dỗ, giảng đạo lý các kiểu, thôi thì trốn vào phòng cho đỡ đau tai còn hơn.

Cố Mộc Hi ngồi trên ghế, ôm con heo bông màu hồng, đôi chân trắng nõn lơ lửng, đung đưa qua lại.

Dịch Phong tựa lưng vào đầu giường cô trong căn phòng màu hồng nhạt tràn ngập mùi hương của Cố Mộc Hi.

"Cố Mộc Hi, cậu có bấm móng tay không?" Dịch Phong vươn vai, tiện miệng hỏi.

Cố Mộc Hi vừa mở máy tính, nghe vậy liền hiểu ngay cậu đang tính giở trò gì.

"Hừ, đồ đáng ghét, đừng mong tớ cắt móng tay giúp cậu nữa, tớ không thèm làm đâu!"

Dịch Phong hơi ngạc nhiên: "Ơ, sao cậu biết hay thế? Cậu là giun sán trong bụng tớ à?"

"Ha ha, Dịch thiếu, không biết ví von thì đừng có ví vớ vẩn nhé? Cậu mới là giun sán ấy! Mà nói thật, cái trò đó của cậu thì tớ còn lạ gì nữa chứ? Cậu mà nhấc mông lên thì tớ cũng đoán được cậu muốn giở trò gì đấy." Cố Mộc Hi vênh mặt nói.

Dịch Phong lập tức xoay người, chống hai tay xuống giường, nhấc mông lên một cách khoa trương: "Vậy đoán thử xem, tớ đang định làm gì nào?"

Cố Mộc Hi: "..."

"Tớ lười chấp cậu, giờ tớ còn phải lên mạng nữa."

"Hử? Sao máy của tớ lại bị đơ rồi? Treo luôn rồi à?"

Cố Mộc Hi sững sờ nhìn màn hình máy tính. Dù cô có nhấn nút gì thì nó cũng không phản hồi, thậm chí con trỏ chuột cũng không hề nhúc nhích.

"Đưa đây tớ xem nào." Dịch Phong đứng dậy lại gần kiểm tra.

Quả nhiên là bị treo cứng, không nhúc nhích được gì.

Cái máy này vốn là hàng thanh lý từ quán net, cấu hình cũng chỉ tầm trung, cài nhiều phần mềm một chút là giật lag như trình chiếu PowerPoint.

Hơn nữa, cô nàng này lại chẳng biết tối ưu ổ cứng, có khi là do bộ nhớ quá tải rồi.

"Dịch thiếu, cái máy này bị sao thế? Hỏng rồi à?"

"Gần đây tớ thấy nó càng ngày càng chậm luôn ấy!" Cố Mộc Hi nhăn mặt than thở.

Dịch Phong cười tủm tỉm: "Ờ, đúng là có chút vấn đề đấy, nhưng vẫn sửa được."

"Nhưng tớ không thể làm không công được, đúng không?"

Cố Mộc Hi liếc cậu một cái, thấy vẻ mặt đắc ý của cậu, lập tức cảnh giác.

Không biết lại định giở trò gì đây.

"Đồ đáng ghét, cậu định lợi dụng chuyện này để cò kè mặc cả với tớ à? Cậu quên ai là người ngày nào cũng mang cơm trưa cho cậu rồi đúng không?"

Dịch Phong nghiêm mặt nói: "Chuyện nào ra chuyện nấy chứ."

"Hê hê, Cố tiểu thư à, cậu cũng không muốn cái máy này đi đời luôn đâu nhỉ?"