Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

108 860

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

16 0

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

101 9872

My Online ‘Oshi’ and Real Life ‘Oshi’ Moved In Next Door ~I Thought That My Dream Life Was Beginning, But It’s Different from What I Expected~

(Đang ra)

My Online ‘Oshi’ and Real Life ‘Oshi’ Moved In Next Door ~I Thought That My Dream Life Was Beginning, But It’s Different from What I Expected~

遥透子

Ngay cả bạn thuở nhỏ kiêm nữ thần trường học của cậu “Minase Mafuyu” cũng bị cuốn theo. Souma cùng với kỹ năng sống thượng thường đã mở ra một khởi đầu cho câu chuyện harem của chính cậu.

38 2562

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

199 9244

Tổng hợp truyện ngắn Saenai Heroine no Sodatekata

(Đang ra)

Tổng hợp truyện ngắn Saenai Heroine no Sodatekata

Fumiaki Maruto

Saekano O năm sau: Các mẩu truyện do tác giả viết tặng cho người đi xem movie Saekano Fine ở Nhật Bản.

8 552

WN - Chapter 32

Khu tập thể công nhân nhà máy cán thép có một con phố chợ đêm gần đó, nơi này là điểm đến yêu thích nhất của công nhân Nhà máy Cán thép số Ba vào buổi tối.

Ở đây có xiên nướng, có rượu, có chè, có đồ chiên, có cháo niêu... đủ loại mỹ vị hấp dẫn không kể xiết.

Thời điểm đó, do chợ đêm ở đường Tây Hồ vô cùng nổi tiếng, nên hầu hết các khu dân cư đông đúc trong thành phố đều mọc lên những con phố chợ đêm nhỏ tương tự.

Con phố chợ đêm này cách khu tập thể công nhân không xa, đi bộ hơn mười phút là đến, còn đạp xe thì chưa tới mười phút.

Dịch Phong chở Cố Mộc Hi đến đầu phố chợ đêm, rồi tìm chỗ dừng xe dọc vỉa hè.

"Ơ? Hình như không còn náo nhiệt như trước nữa." Cố Mộc Hi nhìn quanh phố chợ đêm, ngạc nhiên nói.

Hai bên đầu phố là những quầy hàng bán quần áo, đồ lót, tất vớ. Bên trong là đủ loại hàng ăn vặt, số lượng quầy vẫn đông như trước, nhưng khách qua lại ít hơn hẳn.

Bây giờ vẫn là tối thứ Bảy, trước đây vào thời điểm này, nơi này đã chật kín công nhân nhà máy cán thép, nhưng bây giờ lượng người đã giảm đi một nửa.

Dù nhìn qua vẫn thấy đông đúc, nhưng so với trước đây thì đã vắng vẻ hơn nhiều, không còn cảnh chen chúc nữa.

"Cố Mộc Hi, cậu muốn mua gì không?" Dịch Phong cười hỏi.

"Hay là... chúng ta đi xem đồ lót đi? Không biết có cái nào hợp với cậu không nhỉ?"

Cố Mộc Hi lườm cậu một cái, "Cút!"

"Tớ muốn đi uống chè!"

Dịch Phong gật đầu, "Vậy đi thôi, đại tiểu thư Cố."

Hai người sóng vai bước vào phố chợ đêm, Cố Mộc Hi vốn thích đi dạo, nhìn đông nhìn tây, vô cùng thích thú.

Lúc nãy còn nói không xem đồ lót, vậy mà khi đi ngang quầy hàng đồ lót, cô ấy vẫn dừng lại chọn lựa.

"Cô gái, muốn chọn màu gì? Kiểu dáng nào? Có muốn loại ren không?" Chủ quầy là một người phụ nữ trung niên, nhiệt tình chào mời.

"Dạ để cháu xem đã, nhiều quá, hoa cả mắt rồi." Cố Mộc Hi vừa chọn vừa đáp.

Người phụ nữ trung niên cười khẽ, nói: "Vậy thì hỏi ý kiến bạn trai của cháu đi, chọn một cái cậu ấy thích, dù gì cũng là mặc cho cậu ấy xem mà."

Cố Mộc Hi sững người, "Hả? Bạn trai?"

"Đúng vậy, hỏi ý cậu ấy xem sao, đúng không, chàng trai trẻ?" Bà chủ quầy cười trêu chọc.

Dịch Phong suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Bà chủ à, bà có con mắt tinh tường đấy!

Ngay cả bà cũng thấy chúng tôi xứng đôi đúng không?

Hahaha—!

Mặt Cố Mộc Hi lập tức đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Bà chủ, cậu ấy... cậu ấy không phải bạn trai cháu đâu!"

Bà chủ ngớ ra, vẻ mặt không tin: "Không phải bạn trai, mà vẫn đi mua đồ lót cùng cháu à?"

"Khụ khụ, thật sự không phải!" Cố Mộc Hi đỏ mặt, ánh mắt có chút ngượng ngùng.

"Ồ, vậy à... Tôi còn tưởng hai đứa là một đôi chứ, thật ngại quá." Bà chủ cười sảng khoái.

Cố Mộc Hi chọn hai bộ màu be có viền ren, hỏi: "Bà chủ, hai bộ này bao nhiêu tiền?"

"Đều 15 tệ một cái."

"Hả? Đắt thế à? Vậy để cháu xem lại đã." Cố Mộc Hi có vẻ thích nhưng lại tiếc tiền.

Dịch Phong kéo tay cô lại, cười nói: "Thích thì mua đi, hôm nay tớ bao."

"Bà chủ, gói cả hai bộ này lại nhé!"

Bà chủ vui vẻ hẳn lên, "Haha, cảm ơn đã ủng hộ nhé! Cô bé à, cháu nhìn đi, cậu bạn này tốt với cháu thật đó!"

Bà vừa nói vừa nhanh tay gói đồ lại.

"Ừm... haha." Cố Mộc Hi cười gượng.

Dịch Phong thanh toán, rồi đưa túi đồ cho cô, "Này, của cậu."

"Cảm ơn nhé!" Cố Mộc Hi vui vẻ nhận lấy.

"Cái này là cỡ gì vậy? Có khi nào tớ mua nhầm cỡ lớn quá không?" Dịch Phong tò mò hỏi.

Cố Mộc Hi lập tức véo má cậu, "Không biết nói chuyện thì nói ít thôi!"

Hai người vừa trêu chọc nhau vừa rời khỏi quầy hàng, bà chủ nhìn theo họ, nở nụ cười đầy ý tứ: "Hai đứa này còn bảo không phải một đôi sao?"

"Tuổi trẻ thật tốt!"

Sau khi mua đồ, hai người đến quầy xiên nướng, mỗi người gọi một xiên thịt bò.

Bây giờ xiên nướng đều dùng thịt tươi, ăn vào rất mềm ngọt, phủ thêm một chút sốt tiêu đen, có vị giống bít tết.

Dịch Phong cắn từng miếng lớn, ăn vô cùng ngon miệng.

Cố Mộc Hi thì ăn rất dịu dàng, cắn từng miếng nhỏ.

Dịch Phong ăn xong trước, lấy khăn giấy lau miệng, đột nhiên thấy miệng Cố Mộc Hi dính đầy sốt tiêu đen, trông như có râu.

"Ăn chậm mà cũng dính đầy miệng thế này à?" Dịch Phong lấy khăn giấy, cúi sát lại, cẩn thận lau miệng cho cô.

Cố Mộc Hi sững người, ngây ra.

Cô mở to mắt, nhìn khuôn mặt chăm chú của cậu, tim bỗng nhiên đập loạn nhịp.

Giây phút này, cô cảm thấy Dịch Phong cũng có chút đẹp trai...

Cô cảm nhận được ngón tay ấm áp của Dịch Phong lướt qua môi mình, từng cái chạm nhẹ dường như có dòng điện chạy qua.

Cảm giác này... thật kỳ lạ.

"Xong rồi, ăn cẩn thận chút, đừng để lem luốc như mèo hoa nữa nhé, haha!" Dịch Phong trêu.

"Ồ—

Cố Mộc Hi khẽ đáp, cúi đầu xuống, cảm thấy mặt nóng bừng, không muốn để Dịch Phong thấy bộ dạng xấu hổ của mình.

Hai người vừa đi dạo vừa ăn vặt, từ đầu phố đến tận cuối phố rồi dừng chân trước một quán chè nhỏ. Họ tìm một chiếc bàn trống, kéo hai cái ghế nhựa ra ngồi xuống.

“Cậu muốn uống gì?” Dịch Phong hỏi.

“Ừm… Tớ muốn sữa gừng!”

“Vậy tớ sẽ uống chè sương sáo hạt é nước dừa. Nói trước nhé, không được giành phần của tớ, nhiều lắm cũng chỉ cho cậu hai ngụm thôi.” Dịch Phong cười nói.

Cố Mộc Hi le lưỡi, trước giờ đi ăn chè, cô luôn ăn phần mình xong rồi lại giành uống của Dịch Phong.

“Chú Lâm ơi, một phần sữa gừng, một phần chè sương sáo nước dừa, với một phần khoai tây chiên nhé!” Dịch Phong quay đầu gọi vào trong quán.

“Được rồi, chờ chút nhé!” Từ trong quán, một người đàn ông trung niên cười đáp.

Quán chè này đã mở hơn mười năm, Dịch Phong và Cố Mộc Hi cũng đến đây không dưới vài chục lần.

Ông chủ quán có biệt danh là Lão Lâm, quán chè cũng lấy tên là Quán Chè Lão Lâm.

Một lúc sau, Lão Lâm bưng chè và khoai tây chiên ra.

“Ơ, là hai đứa à? Dạo này ít thấy đi chơi nhỉ.” Lão Lâm cười hỏi.

“Sắp thi đại học rồi ạ, bài vở nhiều lắm, chỉ có cuối tuần mới ra ngoài một chút thôi.” Cố Mộc Hi đáp.

“Thế à? Cũng phải, thi đại học quan trọng mà. Nhưng đừng chỉ lo yêu đương nhé, nhớ học hành cho tốt!” Lão Lâm đùa.

“Hả?” Cố Mộc Hi đơ người.

Lão Lâm bật cười: “Haha, chú nói đùa thôi. Buổi tối còn dẫn bạn gái đi uống chè, tiểu tử, cũng lãng mạn đấy chứ.”

“Hê hê, cũng tạm thôi, chắc đứng thứ ba thế giới.” Dịch Phong cười nhận danh phận “bạn trai”.

“Cậu!”

Cố Mộc Hi đỏ mặt lườm cậu một cái.

Cô định giải thích với ông chủ, nhưng ông ấy đã xoay người rời đi.

“Haha! Cố Mộc Hi, sao ai cũng nghĩ chúng ta là một đôi nhỉ? Ôi, phiền thật đấy.” Dịch Phong cố tình thở dài, nhưng nụ cười trên môi lại không giấu nổi.

Cố Mộc Hi hừ một tiếng: “Ai mà thích cậu chứ? Chỉ có đồ ngốc mới thích cậu thôi!”

“Làm ăn bao nhiêu năm mà mắt nhìn cũng không có, thật là!”

Nhìn bộ dạng bực bội của Cố Mộc Hi, Dịch Phong chỉ thấy buồn cười: “Thôi nào, uống sữa gừng đi.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, tám đủ thứ trên trời dưới đất, nói mãi cũng không hết chuyện.

Cố Mộc Hi ăn được một nửa, lại bắt đầu liếc sang chén chè của Dịch Phong, còn liếm môi một cái.

“Dịch thiếu, chè nước dừa của cậu có ngon không?”

Dịch Phong vừa nghe đã biết ngay cô nàng lại muốn gì.

“Nè, cho cậu uống hai ngụm, chỉ hai ngụm thôi đấy, không được uống nhiều.” Dịch Phong cười cưng chiều.

“Hì hì, yên tâm, tớ uống xíu xiu thôi.” Cố Mộc Hi hào hứng gật đầu.

Vừa dứt lời, cô lập tức chộp lấy chén chè của Dịch Phong, múc một thìa uống thử, rồi chẳng chút do dự cầm chén lên… “ừng ực ừng ực” uống một hơi dài!

Tiếng uống vang lên như trâu đang uống nước!

“Ối trời! Dừng lại ngay!” Dịch Phong hoảng hốt giật lại chén chè, nhưng trong chén chỉ còn lại một phần ba.

“Ợ~ Dịch thiếu, chè của cậu ngon lắm đó!” Cố Mộc Hi vỗ bụng, thỏa mãn nói.

Khóe miệng Dịch Phong giật giật: “Cậu còn nói được à? Uống hết một nửa của tớ rồi đấy!”

“Hì hì, chỉ là lỡ uống hơi nhiều một chút thôi mà. Dịch thiếu, bụng cậu to thế, chắc không để ý đâu nhỉ?” Cố Mộc Hi cười ranh mãnh.

Dịch Phong: “…”

“Đúng đúng, tớ chắc chắn không để ý đâu!”

Dịch Phong bất ngờ ra tay, múc một thìa sữa gừng của cô rồi ăn luôn.

“Sữa của cậu cũng ngon lắm đấy!”

Cố Mộc Hi trợn mắt, đau lòng: “Được lắm, dám trộm đồ ăn của tớ, tớ cũng sẽ uống của cậu!”

“Không cho! Cắn tớ đi nè?”

“Cậu đưa tay ra xem, tớ có dám cắn không?”

“Cậu dám cắn à? Cậu là cún con hả?”

“Hứ, cậu mới là cún! Không, cậu là heo!”

“Vậy cậu là cải thảo.”

“Hả? Ý gì?”

“Vậy tớ mới có thể ‘càn quét’ cậu được chứ, hahaha—!”

“Cút!”

Hai người đang đùa giỡn, bỗng một bé gái nhỏ nhắn, tay xách giỏ hoa, rón rén bước đến.

“Bán hoa đây~ bán hoa đây~ Anh chị có muốn mua hoa không ạ?” Cô bé mặc chiếc váy hoa, trong giỏ toàn là hoa hồng.

Cố Mộc Hi dừng lại, quay sang nhìn cô bé, dịu dàng nói: “Hoa đẹp thật đó, nhưng chị không cần đâu nha.”

Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, liếc nhìn Cố Mộc Hi một cái, rồi quay sang nhìn Dịch Phong.

“Anh ơi, mua hoa tặng bạn gái đi ạ~”

Cố Mộc Hi: “…”

Nhóc con này, biết cách làm ăn ghê!

Dịch Phong bật cười, thấy cô bé nhỏ tuổi mà nửa đêm còn đi bán hoa, cũng khá vất vả.

Cậu nhìn sơ giỏ hoa, có tổng cộng mười lăm bông, liền hỏi: “Hoa bao nhiêu tiền một bông?”

“Dạ… năm hào một bông ạ~” Cô bé giơ năm ngón tay lên.

“Vậy anh mua hết luôn, cho em tám tệ, không cần thối lại đâu.” Dịch Phong lấy tiền đưa cho cô bé.

“A! Cảm ơn anh ạ!” Cô bé vui sướng reo lên, nhận tiền xong liền gói tất cả hoa trong giỏ lại, đưa cho Dịch Phong.

“Chị ơi, bạn trai chị tốt với chị quá nè!”

“Chúc hai anh chị mãi mãi hạnh phúc nhé~ Tạm biệt~” Cô bé cúi đầu chào, rồi tung tăng rời đi.

Cố Mộc Hi đỡ trán: “Gì vậy trời? Mắt nhìn người của trẻ con bây giờ cũng tệ quá đi mất!”

Cô lườm Dịch Phong: “Cậu mua cả đống hoa này làm gì? Mang về trồng à?”

“Dĩ nhiên là tặng cậu rồi.” Dịch Phong đưa bó hoa đến trước mặt cô.

Cố Mộc Hi sững người, ngơ ngác nhìn cậu.

Cháo niêu (砂锅粥) là loại cháo được nấu trong niêu đất hoặc nồi sành, giúp giữ nhiệt lâu và làm cho cháo có độ sánh mịn, thơm ngon hơn so với cách nấu bằng nồi kim loại thông thường.