Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 1

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 1

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

WN - Chapter 25

Dịch Phong vừa nôn khan hai tiếng, vừa cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh, nôn sạch những gì vừa ăn vào, thậm chí cả dịch dạ dày cũng bị tống ra hết.

Cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, mặt mũi trắng bệch, chỉ tay vào Cố Mộc Hi đầy căm phẫn:

“Cố Mộc Hi, tớ với cậu có thù hằn gì chứ?”

“Cậu dám đầu độc tớ!”

Cố Mộc Hi ngẩn ra: "..."

“Thật sự khó ăn đến vậy sao?”

Ban đầu cô còn rất mong chờ phản ứng tích cực từ Dịch Phong, không ngờ kết quả lại quá mức… dữ dội.

Thậm chí cậu ấy còn nôn ra luôn...

Không thể nào!

Không thể khó ăn đến mức ấy chứ?

Dịch Phong quay lại bàn, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ:

“Cố Mộc Hi, tớ là người đã qua huấn luyện đặc biệt đấy. Dù món ăn có khó nuốt thế nào tớ vẫn cố được, trừ phi… nó cực kỳ kinh khủng!”

“Nếu không tin, cậu có thể tự nếm thử.”

“Với lại, trong bát mì còn có cả vỏ trứng nữa! Đây là bí quyết nấu ăn độc quyền của cậu à?”

Cố Mộc Hi vẫn không tin, làm gì có chuyện cực kỳ khó ăn đến vậy chứ?

Chắc chắn là Dịch Phong đang phóng đại!

“Tớ không tin, để tớ thử xem!”

Cô cầm lấy đôi đũa của Dịch Phong, gắp một đũa mì bỏ vào miệng.

“Hả?”

Vị giác của cô ngay lập tức bị tấn công bởi một loạt mùi vị kỳ quái: chua, ngọt, mặn, thậm chí còn có cả vị cháy khét.

Dạ dày cô lập tức co thắt dữ dội.

“Ọe!!”

Cố Mộc Hi không chịu nổi nữa, nôn ra tại chỗ, sau đó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Phải mất một lúc lâu sau, cô mới vịn tường đi ra.

“Thế nào, ngon chứ?” Dịch Phong vừa cười vừa quét dọn chỗ cô vừa nôn.

Cố Mộc Hi cười gượng gạo. Ban nãy cô còn mạnh miệng khoe khoang, giờ lại thành thế này...

Thật là xấu hổ chết mất!

Có lẽ sau này lại trở thành trò cười cho tên Dịch Phong đáng ghét này rồi...

“Khụ khụ, tớ thừa nhận vị hơi... dở chút xíu, nên... việc nấu mì cứ để cậu làm đi!”

Dịch Phong không chê cười cô thêm nữa.

Cậu vốn nghĩ rằng tay nghề của Cố Mộc Hi cũng chỉ bình thường thôi, nhưng không ngờ sự thật lại cách xa tưởng tượng cả ngàn cây số thế này.

“Thế này nhé, tớ dạy cậu nấu. Nhỡ đâu sau này cậu ở nhà một mình mà đến mì cũng không biết nấu thì sao? Chẳng phải dễ đói chết lắm à?”

“Tớ sẽ chỉ dẫn tận tay luôn.”

Nghe vậy, mắt Cố Mộc Hi sáng lên:

“Thật không? Tớ đồng ý!”

Hai người cùng vào bếp.

“Bây giờ cậu làm theo bước của tớ nhé.”

“Trước khi nấu mì, phải chuẩn bị trước đã.”

“Đầu tiên, bắc nồi lên bếp, cho đủ nước vào. Nước phải nhiều một chút, nhiệt độ cũng phải đủ cao thì mì mới mềm và ngon.”

Cố Mộc Hi hơi ngẩn ra.

Sao nghe cậu ấy nói có gì đó lạ lạ nhỉ?

Nhưng nghĩ mãi cô vẫn không nhận ra chỗ nào kỳ quặc.

“Nhiều nước vậy à?” cô nghi hoặc hỏi.

“Đúng thế, nước nhiều thì mới trơn mượt.” Dịch Phong nghiêm túc giải thích.

“Trước khi cho mì vào, chúng ta cần làm bước chuẩn bị tiếp theo, đó là thái rau.”

“Nào, cậu cầm dao lên đi, tớ chỉ cho cách cầm đúng.”

Dịch Phong kéo cô ra phía trước, vòng tay qua người cô từ phía sau, nắm lấy đôi tay cô để cầm dao.

“Cậu cầm dao kiểu này dễ đứt tay lắm.”

“Phải cầm như thế này mới đúng.” Dịch Phong kiên nhẫn hướng dẫn.

Nhưng lúc này, Cố Mộc Hi chỉ cảm nhận được hơi thở của Dịch Phong bên tai, khiến mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Chuyện gì thế này?

‘Cố Mộc Hi, đừng suy nghĩ lung tung!’

Cô thầm nhắc nhở bản thân phải tập trung.

Nhưng hai người lại sát gần như thế, đặc biệt là Dịch Phong đang nắm tay cô... khiến cô không tài nào bình tĩnh được.

“Cố Mộc Hi, nghe rõ chưa?”

“Hả? À... rõ rồi... chắc thế.” Cô lúng túng đáp.

“Thế cậu thử tự cắt xem, tìm cảm giác đi.” Dịch Phong buông tay.

“Ừ, được.”

Cố Mộc Hi làm theo cách cầm dao của Dịch Phong, từ từ cắt rau, quả nhiên cắt đều và gọn hơn hẳn.

“Ồ, đúng là dễ cắt hơn nhiều!” Cô vui vẻ reo lên, như vừa học được một kỹ năng mới.

“Cắt rau là dùng lực khéo từ cổ tay, không phải dùng sức mạnh đâu. Luyện tập nhiều cậu sẽ quen thôi.” Dịch Phong cười nói.

“Hiểu rồi!” Cố Mộc Hi gật đầu.

Càng cắt cô càng thành thạo, tốc độ tăng lên nhưng vẫn giữ được kỹ thuật.

Dịch Phong khen ngợi: “Không tệ đâu, mới học đã nắm được rồi, giác ngộ cũng cao phết nhỉ!”

“Đương nhiên rồi, tớ học cái gì cũng nhanh mà!” Cố Mộc Hi kiêu hãnh đáp.

“Xì xì xì ——”

Lúc này, nước trong nồi đã sôi.

Dịch Phong cười tủm tỉm: “Cố Mộc Hi, nhìn kỹ nhé.”

“Khi lấy mì, chỉ cần nắm một tay là biết được lượng vừa đủ rồi.”

“Cậu cảm nhận xem, độ thô của mì thế nào.”

“Giống như thế này, một tay nắm vừa đủ chính là khẩu phần cho hai người.”

“Vì khi gặp nước nóng, mì sẽ nở ra và trở nên to hơn.”

“Nếu cho quá nhiều thì một người ăn không hết đâu, phải hai người mới xử lý nổi.”

“Cậu thử nắm xem nào, cảm nhận độ thô này.”

Dịch Phong đưa bó mì cho cô.

Cố Mộc Hi dùng một tay nắm chặt, gật gù: “Ồ, thì ra thô như thế này là vừa à!”

Dịch Phong nhướng mày: “Giờ cậu có thể bỏ mì vào nồi rồi, tốt nhất là chọc vào giữa để nó tự tản ra.”

“Nó sẽ tự động tản ra theo dòng nước.”

“Chọc... vào giữa?” Cố Mộc Hi khựng lại, rồi làm theo cách cậu nói, cắm mì vào giữa nồi nước rồi buông tay.

Quả nhiên, mì tản ra theo dòng nước, dần dần mềm ra dưới lớp nước nóng.

“Tiếp theo cậu phải khuấy đều, nước nhiều thế này phải khuấy cho kỹ để mì hoà quyện vào nước, thì mì mới nở đều.” Dịch Phong nghiêm túc nói.

“Ồ, được thôi...” Cố Mộc Hi bĩu môi, làm theo lời cậu.

Khi mì đã chín, Dịch Phong nói: “Được rồi, giờ cho trứng và rau vào.”

“Nhớ đừng để vỏ trứng rơi vào nữa đấy.”

“Cậu nên đập trứng ra bát trước rồi hãy cho vào nồi.”

“Như vậy mới chắc chắn không có vỏ trứng.”

Cố Mộc Hi cười ngượng ngùng: “Cái đó... là sơ suất thôi mà!”

Thêm trứng, bỏ rau, nêm chút muối cho vừa vị.

Cuối cùng, hai bát mì cũng hoàn thành dưới sự phối hợp của hai người.

Bát mì thơm phức, hương trứng lan toả, sắc vàng của trứng hòa quyện với màu xanh tươi của rau trông vô cùng hấp dẫn.

Cố Mộc Hi hài lòng lắm.

Thì ra nấu mì cũng không khó nhỉ!

Và không ngờ Dịch Phong còn có tay nghề nấu ăn thế này!

Dịch Phong cười hỏi: “Thế nào, mì tớ nấu được chứ?”

“Được, được chứ!”

“Đói rồi, ăn thôi!” Cố Mộc Hi vừa cầm đũa định gắp thì bị Dịch Phong ngăn lại.

“Khoan đã, ăn mì cũng phải có kỹ thuật đấy.”

“Hả?”

“Trước tiên dùng lưỡi liếm nhẹ, cảm nhận độ ấm nóng của nước mì, sau đó gạt bỏ rau sang một bên. Nhấp thử một ngụm nước dùng rồi mới gắp mì lên, nhớ nhé, không cần nhai, mà hãy hút sụp sụp vào để cảm nhận sự trơn mượt của mì.”

“Được rồi, nghe cậu vậy.”

Cố Mộc Hi làm theo, đôi mắt lập tức sáng lên.

“Ngon quá đi!!”

“Dịch Phong, mì cậu nấu ngon thật đấy!”

Việc "chọc vào giữa" thực chất là đặt bó mì thẳng đứng, thả vào phần giữa nồi nước để mì tự tách ra và ngấm đều nước.