Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên không dứt.
Dưới làn sóng vỗ tay bất ngờ, Dịch Phong giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Không biết từ khi nào mà phía sau cậu đã chật kín người.
Trời đất, sao đông dữ vậy!?
Lúc này, từ trong đám đông vang lên những tiếng hò reo.
“Ca thần! Ca thần! Hát thêm bài nữa đi!”
“Đúng đó! Cho tụi em nghe thêm một bài nha!”
“Bài gì mà thần tiên thế này? Nghe quá đã luôn!”
“Chưa từng nghe giai điệu nào như thế, đúng là dính tai thật đó!”
“Hu hu! Bài gì mà ngọt ngào thế, nghe mà phát khóc luôn!”
Đám đông bắt đầu xôn xao, hùa nhau gọi cậu là "ca thần", thi nhau yêu cầu hát thêm.
Bọn họ phần lớn là sinh viên các trường đại học gần đó, ai cũng từng có người khiến trái tim rung động, thế nên bài hát vừa rồi mới có thể khơi lên sự cộng hưởng mãnh liệt đến vậy.
Một số người thì vẫn còn đắm chìm trong xúc cảm của khoảnh khắc vừa qua, chưa hoàn hồn lại.
Chẳng hạn như ông chủ trung niên kia, đến tận bây giờ mới dần tỉnh táo. Ông hưng phấn nhìn về phía Dịch Phong.
“Nhóc, cháu hát hay lắm đó!”
“Bài này tên là gì vậy?”
Trong mắt ông tràn đầy khát khao.
“Không có gì là không thể.” Dịch Phong mỉm cười nhẹ, sau đó đưa lại cây guitar cho ông.
“‘Không có gì… là không thể’, tên hay lắm!” Ông chủ trung niên nhận lấy đàn, nhưng chưa vội cất, mà rút từ túi áo ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho cậu.
“Chào cháu, làm quen một chút nhé, chú tên Tạ Nam.”
“Dịch Phong.” Cậu nhận lấy danh thiếp bằng cả hai tay rồi liếc nhìn qua — Tạ Nam, Tổng giám đốc phòng thu âm Nhạc Nam Sơn.
Ánh mắt Dịch Phong lóe lên chút bất ngờ. Cậu không ngờ rằng ông chủ quán kem này lại có một thân phận như thế.
Tạ Nam thấy được sự ngạc nhiên trong mắt cậu thì mỉm cười giải thích: “Cửa hàng này là do vợ chú mở, chú thì lại hay tới phụ sau giờ làm. Chú cũng rất thích âm nhạc, chỉ tiếc là không có năng khiếu lắm, thế nên mở một phòng thu coi như hoàn thành tâm nguyện bao năm nay.”
“Dịch tiểu ca, vừa rồi cháu hát thật sự rất tuyệt, nếu có dịp, hy vọng chúng ta có thể cùng nhau giao lưu một chút, trò chuyện về âm nhạc, nếm chút đồ ngon. Chú thích nhất là trò chuyện với mấy bạn trẻ có tài như cháu đó! Ha ha!”
Dịch Phong cũng đưa danh thiếp của mình cho ông, mỉm cười đáp: “Vừa hay, cháu cũng thích kết bạn. Đây là danh thiếp của cháu.”
“Ha ha! Vậy thì tốt quá!” Tạ Nam vui vẻ đáp.
Dịch Phong đứng dậy, nắm tay Cố Mộc Hi rồi chào tạm biệt:
“Hôm nay cảm ơn ông chủ đã cho mượn đàn nha, hôm khác chúng ta hẹn nhau sau.”
“Khách sáo gì chứ, là cháu đã giúp chú sửa cây đàn này mà.” Tạ Nam cảm kích nói.
“’Ông bạn già’ này đã theo chú nhiều năm rồi, nếu hỏng thật thì chú tiếc lắm.”
Dịch Phong cười cười: “Vậy được, cảm ơn ông chủ Tạ nhé, hôm khác gặp lại. Ở đây đông quá, bọn cháu đi trước đây.”
Dứt lời, Dịch Phong nắm tay Cố Mộc Hi, len lỏi đi về phía bên hông đám đông.
“Ca thần ơi! Đừng đi mà! Hát thêm bài nữa đi!”
“Ca thần! Debut tại chỗ luôn đi! Anh ra album em mua ngay luôn đó!”
“Phải đó! Hát thêm một bài nữa nha ca thần!”
…
Đám đông lại náo loạn, ai nấy đều hò hét theo.
Dịch Phong vẫy tay cười: “Cảm ơn mọi người ủng hộ nha, tạm biệt, tạm biệt!”
Nói xong, hai người chen ra khỏi đám đông, phóng một mạch chạy đi.
Thoát khỏi đám đông, họ dừng lại ở ven đường cuối phố.
“Ha ha, anh chạy gì dữ vậy? Sao không hát thêm vài bài nữa?” Cố Mộc Hi che miệng cười.
Dịch Phong liếc cô một cái: “Cố Mộc Hi, em thật sự nghĩ anh là máy hát di động hay gì? Còn muốn mở live concert ngoài phố luôn à?”
“Nếu mọi người càng reo hò thì sau này khó thoát thân đó.”
Cố Mộc Hi khoác tay, áp sát vào cánh tay cậu rồi ngọt ngào nói:
“Tại vì anh hát hay thật mà!”
“Em cũng thích nghe nữa!”
Dịch Phong xoa đầu cô rồi âu yếm nói: “Thích đến vậy thì sau này anh hát riêng cho em nghe.”
“Ừm! Nhưng mà… tốt nhất là anh nên thu thành băng cassette, như vậy em có thể nghe anh hát bằng máy nghe nhạc cá nhân rồi!” Cố Mộc Hi nói với vẻ mong đợi.
“Được được, sao cũng được, theo em hết.” Dịch Phong mỉm cười.
“Hay quá đi! Vậy là anh hứa với em rồi đó nha, không được nuốt lời, ai nuốt lời là chó con đó~” Cố Mộc Hi vui sướng ôm lấy cậu.
“Nè, Cố Mộc Hi, anh hát cho em cực vậy rồi, chẳng lẽ em không định biểu hiện gì chút sao?”
“Ờ… biểu hiện gì là sao?”
“À thì là… có ý nghĩa chút chớ!”
“Ờ… ý nghĩa gì chớ?”
“Trời ơi, còn giả ngốc với anh nữa hả?”
“Ưm… em… em đâu có!?(////w////)?”
“Con gái đúng là phiền phức, cái gì cũng phải tự làm thì mới ấm no được.”
“T-Thối Phong, anh… anh làm cái gì vậy?!”
Dịch Phong nâng mặt cô lên, hôn xuống.
“Ưm?! Thối Phong, anh…”