Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

(151-300) - Chương 151: Thằng nhóc đó trông có giống người có tiền mua xe sang không hả?

Dịch Phong và Cố Mộc Hi vội vã chạy xuống lầu.

Vừa xuống dưới nhà, Cố Mộc Hi định đi lấy xe đạp thì bị Dịch Phong gọi lại:

"Cố tiểu thư, cậu tính đạp xe đi hả?"

"Không đi xe đạp thì đi bộ chắc?" Cố Mộc Hi bật lại.

"Thôi nào, mình đi mua xe cơ mà, tí nữa đạp xe về thì còn ra thể thống gì nữa? Nghe tớ đi, lần này bọn mình sẽ bắt taxi!" Dịch Phong cười hì hì.

"Taxi? Nhưng mà... ở chỗ mình thì bắt đâu ra taxi chứ?" Cố Mộc Hi ngơ ngác.

Xe taxi thường chỉ chạy quanh trung tâm thành phố, rất hiếm khi rẽ vào khu xa xôi thế này.

"Không sao, mình ra đường lớn đón, tin tớ đi, thể nào cũng bắt được thôi."

Vừa nói, Dịch Phong vừa kéo cô đi ra ngoài khu dân cư.

Hai người đứng chờ ở đại lộ hơn mười phút, thật sự may mắn vẫy được một chiếc taxi, rồi thẳng hướng tới Chợ ô tô Việt Tú.

Nơi đây đúng là thánh địa mua xe ở Quảng thị, quy tụ đủ loại đại lý các thương hiệu ô tô, từ xe nội địa đến xe nhập khẩu, thậm chí không thiếu xe lậu.

Hai người đến nơi mới phát hiện đường phố vắng tanh, người đi mua sắm cũng chẳng nhiều. Hai bên đường treo đầy logo các hãng xe, mà phần lớn là Jetta, Fukang, Santana – ba mẫu xe bán chạy nhất thời bấy giờ, được mệnh danh là “bộ ba kinh điển” của thập niên 90.

Dù ba mẫu xe này giá chỉ tầm mười ba, mười bốn vạn tệ. Nhưng tại thời điểm này, chúng đã được xem là xe hạng sang rồi.

Bởi vì... người nào có khả năng mua xe mười mấy vạn đều là dân có tiền, là một ông chủ trong giới thượng lưu. Ra đường có xe lái cũng khiến người khác ghen tị.

"Dịch thiếu, cậu nghĩ kỹ chưa? Muốn mua xe gì thế?"

"Jetta thế nào? Bạn của cha tớ cũng có một chiếc, nhìn cũng ngầu lắm đó!" Cố Mộc Hi háo hức hỏi.

"Jetta hả? Không không không." Dịch Phong lắc đầu cười.

"Thế còn Fukang? Kia kìa, nhìn cũng khá phong cách đấy chứ?" Cố Mộc Hi chỉ vào chiếc xe trưng bày trước cửa đại lý.

"Vẫn không được, với tớ thì mấy chiếc đó bình thường quá, nội thất chẳng ra sao cả... À mà khoan, sao cậu biết rõ vậy?" Dịch Phong nghi ngờ quay lại hỏi.

"Tớ đọc trên tạp chí ô tô với lại… đường phố không phải toàn ba mẫu này à?" Cố Mộc Hi đáp với vẻ tự nhiên.

Dịch Phong cười khẩy: "Chính vì cậu nói đường nào cũng đầy mấy chiếc này nên tớ càng muốn mua chiếc nào đó khác biệt một chút."

"Thế cậu định mua xe gì vậy?" Cố Mộc Hi liếc mắt nhìn cậu.

"Theo ngân sách của tớ thì... tầm ba mươi vạn chắc chỉ đủ mua Audi 100 thôi, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác."

Thời này xe còn ít mẫu, trên thị trường chính thức chỉ có hơn chục loại. Xe lậu tuy cũng có, nhưng rủi ro cao, Dịch Phong không muốn dính vào.

Loại duy nhất có giá ba mươi vạn tệ là Audi 100, còn loại có giá cao hơn, khoảng bốn mươi vạn tệ là những chiếc hạng sang như Ford Mustang và Audi A6.

Dịch Phong vẫn đang trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, nên cậu cũng không có ý định bỏ ra tới bốn, năm mươi vạn tệ chỉ để mua một chiếc xe. Như vậy là quá đắt.

Giá ba mươi vạn là vừa đẹp – mà Audi 100 lại thuộc loại xe hành chính, ít người dùng, ngoại hình chững chạc, khí chất sang trọng.

"Cậu định mua nó thật hả? Xe ba mươi vạn ấy? Dịch thiếu, cậu đỉnh ghê!" Cố Mộc Hi giơ ngón cái bái phục.

Lời này cô nói từ đáy lòng. Ở cái tuổi này mà lái xe hạng sang, ngoài con nhà giàu thì chẳng còn ai làm được.

Phải công nhận, cái tên Thối Phong này đúng là có năng khiếu kiếm tiền thật.

"Tất nhiên rồi, đi nào, mình tới đại lý Audi luôn." Dịch Phong mỉm cười đáp.

Hai người đi vòng quanh một hồi thì cuối cùng cũng đã tìm được đại lý chuyên bán xe nhập khẩu. Trước cửa đại lý này trưng bày một chiếc Audi 100 bóng lộn.

Mấy nhân viên bán hàng nhìn thấy hhai người vừa bước vào cửa thì giả vờ như không thấy rồi quay người lảng đi.

Dịch Phong và Cố Mộc Hi đi một vòng trong cửa hàng, nhưng chẳng có một ai đến tiếp đón.

Có lẽ là vì bọn họ thấy hai người ăn mặc quá bình thường, không giống kiểu tới mua xe, nên nhân viên cũng không thèm để tâm, lại càng chẳng buồn tốn công mở miệng.

Đúng lúc này, một cô nhân viên bán hàng xinh đẹp đang mặc bộ đồng phục bước tới.

“Chào hai anh chị, tôi là nhân viên tư vấn Tôn Thiến. Hai vị muốn xem xe đúng không ạ? Cửa hàng chúng tôi có đủ mẫu xe sang nhập khẩu để lựa chọn đó.” Tôn Thiến cất tiếng với nụ cười chuyên nghiệp.

Cô vừa nói vừa kín đáo đánh giá hai người. Hai người này ăn mặc quá bình thường, lại chẳng có khí chất gì của mấy thiếu gia nhà giàu, nhìn kiểu gì cũng giống sinh viên mới tốt nghiệp.

Chẳng lẽ chỉ vào ngó nghiêng cho vui thôi sao?

Nhưng vì đạo đức nghề nghiệp nên cô vẫn phải tận tâm tiếp khách.

“Vâng, bọn tôi muốn xem Audi 100, chị có thể giới thiệu giúp bọn tôi không?” Dịch Phong mỉm cười hỏi.

“Dĩ nhiên rồi ạ, rất hân hạnh. Mời hai vị đi lối này, chiếc này chính là Audi 100 – mẫu xe sang bán chạy nhất hiện nay. Đây là xe hành chính cấp cao trong nước, được rất nhiều ông chủ của các công ty ưa chuộng.” Tôn Thiến dẫn hai người đến trước chiếc xe.

Cố Mộc Hi vừa nhìn thấy xe thì mắt liền sáng rực, cô phấn khích reo lên: “Đúng là oách hơn mấy con Jetta nhiều luôn!”

Dịch Phong chỉ khẽ cười rồi lắc đầu – mấy chiếc xe sang kiểu này, trước kia cậu từng thấy nhiều rồi. Bentley, Rolls-Royce muốn mua lúc nào có lúc ấy, siêu xe cũng từng sở hữu tới sáu chiếc, nên giờ nhìn loại này chẳng có gì là kích động cả.

Nhưng được tận mắt nhìn một mẫu xe kinh điển thế này, trong lòng cậu cũng dấy lên chút hoài niệm.

Cậu cúi xuống ngó nghiêng một lượt: từ lốp xe, lớp sơn, đến cả nội thất bên trong.

Tôn Thiến bắt đầu giới thiệu:

“Thưa anh, mẫu xe này tập hợp đầy đủ các đặc trưng của xe sang: 115 mã lực, mô-men xoắn 172Nm, hộp số sàn năm cấp, động cơ mạnh mẽ. Ngoài ra còn có ghế nỉ cao cấp, ốp gỗ đào trong nội thất, cửa kính chỉnh điện, gương chiếu hậu chỉnh điện, khoá trung tâm, điều hoà tự động – tất cả đều là trang bị hàng đầu hiện nay.”

Dịch Phong gật gù – trước khi đến đây cậu đã tìm hiểu kỹ về chiếc xe này. So với mấy chiếc xe vẫn còn cửa sổ dùng tay quay, thì đúng là Audi 100 xứng danh xe sang.

“Để tôi vào trải nghiệm thử xem.” Dịch Phong nói, rồi mở cửa ngồi vào ghế lái. Dù ghế vẫn chỉnh thủ công, nhưng ngồi vào vẫn thấy rất dễ chịu.

Tôn Thiến đang định tiếp tục giới thiệu thì bất ngờ bị một người đàn ông trung niên kéo lại.

“Tôn Thiến, cô lãng phí thời gian với bọn họ làm gì?”

“Thằng nhóc kia có mua nổi đâu, đừng phí lời nữa, còn nhiều khách khác đang đợi kìa.” Gã đàn ông hạ giọng, nói với vẻ không vui.

“Vâng… anh Lưu, nhưng khách đã tới rồi, chẳng lẽ lại để họ bị ngó lơ à?” Tôn Thiến hơi do dự.

Lưu Cường liếc vào chỗ ghế lái, nơi Dịch Phong đang ngồi, rồi nói: “Ừ, không sao đâu, chúng nó xem xong rồi tự đi thôi.”

“Cô mau chuẩn bị đón mấy khách khác đi, đừng phí công với tụi nó nữa.”

“Cô mới vào làm, mắt nhìn người còn kém lắm. Loại người nào mới mua nổi xe sang như này, cô còn chưa nhìn ra sao?”

“Phải là ông chủ lớn, hoặc cán bộ nhà nước, ít nhất cũng phải là thiếu gia nhà giàu chứ. Cô nhìn thằng nhóc kia đi – nó giống loại nào trong số đó không? Nó trông giống người có tiền mua xe hạng sang chắc?”

“Cho nên, đừng tốn thời gian nữa, lo mà làm chuyện khác đi.”