Trở thành Xác Suất của Giáo sư Moriarty

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

21 150

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

62 741

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

19 103

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

95 1463

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

18 46

Thiếu nữ sự án

(Đang ra)

Thiếu nữ sự án

Nishi Jouyou

Chạy trốn cùng thiếu nữ sở hữu năng lực tiên tri đã trở thành mèo để thoát khỏi cái chết đang trực chờ ở cuối mùa hè này, một câu chuyện của mùa hè X tình yêu X giật gần.

1 9

Becoming Professor Moriarty’s Probability - Chương 68: Khởi Đầu Cuộc Chiến

“Anh Adler~”

“… Hử?”

Vài ngày sau vụ giả bệnh liên quan đến Charlotte Holmes, nhờ lòng hiếu khách của Gia Lestrade, chúng tôi đã tá túc trong căn nhà hơi xiêu vẹo của cô ấy.

“Hôm nay chơi đồ hàng đi anh!”

Khi tôi đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, ngắm màn mưa trắng xóa, cô em gái của Lestrade chạy tới, níu lấy tay áo tôi.

“Chơi đồ hàng?”

“Dạ! Lần trước mình chơi trò bác sĩ rồi. Lần này chơi đồ hàng nha!”

“Ừ cũng được, dù sao anh cũng đang rảnh…”

“Yeah!”

Thật tình cũng chẳng có việc gì làm, mà tôi lại khá thích chơi với trẻ con, nên tôi mỉm cười đồng ý. Nghe tôi đáp lời, con bé cười toe toét chạy vòng quanh phòng.

Dù tôi mới chỉ trông nom mấy đứa em của Lestrade để trả ơn cô ấy chưa lâu, nhưng cô bé này đã tỏ ra khá quấn quýt tôi.

“Anh là nhất!”

“… Heh.”

Nhân tiện, khác hẳn với bà chị lúc nào cũng lạnh lùng, mặt không đổi sắc 24/7, cô em gái này lại luôn vui vẻ, hoạt bát.

Có lẽ, giống như so sánh giữa mèo và chó vậy?

Dù ngoại hình giống nhau đến kinh ngạc, nhưng nhìn cách hành xử trái ngược hoàn toàn của cô em, tôi thường bất giác tưởng tượng ra cảnh Gia Lestrade cũng hành động tương tự, rồi không nhịn được mà bật cười.

“Nào, trước tiên mình ra chỗ khác đã…”

“Chị, chị làm gì vậy?”

Trong lúc tôi nhìn cô bé chạy nhảy tung tăng, thỉnh thoảng lại kéo tay áo tôi, một giọng nói khác vang lên từ xa.

“… Hử?”

“Chị Gia không dặn chị phải giữ khoảng cách sao?”

Đó là cậu em út nhà Lestrade, mặt mày phụng phịu.

“Với lại chị Gia từng nói rõ ràng, anh này là người xấu.”

Có lẽ vì mất cha mẹ quá sớm, cậu bé coi chị cả, Gia Lestrade, như mẹ của mình.

Lý do cậu bé nhìn tôi đầy ác cảm, không giống như cô chị thứ hai, có lẽ là vì cậu răm rắp nghe theo lời dặn của Gia Lestrade.

“… Nên, chơi đồ hàng với em nè.”

Hoặc cũng có thể cậu cảm thấy tôi đã cướp mất chị Gia khỏi cậu.

Nhìn ánh mắt thù địch đó, khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.

“Nhưng mà anh Adler tốt bụng mà, đúng không?”

“Gì?”

“Nghĩ mà xem. Nếu chị Gia nghĩ anh ấy là người xấu thì chị ấy đã không hẹn hò với anh Adler hay nhờ anh ấy trông chúng ta rồi.”

Biết rõ tình hình, cô chị thứ hai chỉ gãi đầu, rồi tiến lại gần cậu em út và bắt đầu vui vẻ phản bác.

“Nhưng mà…”

“Nghe nè, ghé tai lại đây chị nói nhỏ cái này.”

Dù vậy, thấy cậu em vẫn càu nhàu, vẻ mặt không vui, cô chị thứ hai cười ranh mãnh rồi ghé vào tai cậu bé thì thầm gì đó.

“Này.”

“Ừm, dạ?”

Dù đứng quá xa không nghe rõ họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt dễ thương của chúng, tôi lại thấy chúng đúng là vẫn còn con nít.

“Chú ý đây.”

“……..!”

“Nếu em còn xen vào thêm lần nữa…”

Lý do tôi thích trẻ con chính là vì những khoảnh khắc như thế này.

Ở cả thế giới cũ lẫn thế giới này, các mối quan hệ giữa người với người luôn khiến tôi phiền lòng. Tuy nhiên, những đứa trẻ với tâm hồn trong sáng luôn biết cách đáp lại khi tôi giúp đỡ chúng và chưa bao giờ gây khó dễ cho tôi.

“Chúng ta cố gắng nhé?”

“… Vâng.”

“Anh ơi! Qua đây!”

Nghĩ vậy, tôi khẽ mỉm cười. Rồi ngẩng lên, tôi thấy cô chị thứ hai đang toe toét cười vẫy tôi lại.

“Này, em sẽ đóng vai con trai.”

“… Được thôi.”

“Anh sẽ đóng vai bố, em đóng vai mẹ…”

Khi cô chị thứ hai nhanh chóng phân vai và chỉ định cậu em út làm con trai, tôi thấy vẻ mặt cậu bé tối sầm lại thấy rõ. Ngay lúc tôi định gật đầu đồng ý với vai diễn được giao…

“… Không, không đúng.”

“Tsk~”

“Chênh lệch tuổi tác lớn quá.”

Dụi dụi mắt, Charlotte Holmes bước ra từ phòng ngủ, tiến lại phía chúng tôi với nụ cười lạnh trên môi.

“Vai người mẹ để chị.”

“Nh-nhưng mà…”

“Vai con gái hợp với em hơn.”

“………”

Cô bé thứ hai vân vê ngón tay, vẻ mặt trông đến là tội nghiệp, nhưng rồi con bé bắt đầu nhìn chằm chằm vào Charlotte, người tỏ rõ thái độ không hề nhượng bộ.

“… Chậc.”

Trong một thoáng, ánh mắt con bé trở nên lạnh lẽo và nó khó chịu tặc lưỡi.

“Làm bộ mặt đó cũng vô ích thôi. Người mẹ thì phải biết cách tạo ra em bé chứ, đúng không?”

“… Em ghét chị!”

“Ôi trời…”

Tôi dụi mắt, tự hỏi có phải mình nhìn nhầm không, thì cô bé thứ hai hét lên, kéo tay cậu em trai rồi chạy biến vào trong.

“………..”

Bầu không khí vì thế mà chìm vào im lặng.

“Cô Holmes, dù thế nào đi nữa, sao cô có thể nói với một đứa trẻ như vậy?”

Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, lựa lời nói với cô ấy, nhưng Charlotte chỉ nghiêng đầu nhìn tôi.

“Lạ thật.”

“Sao ạ?”

“Lúc nãy tôi nói rất tự tin, nhưng có lẽ tôi đã nhầm lẫn về quy trình tạo ra em bé.”

Rồi, một câu nói đáng lo ngại tuôn ra từ miệng cô ấy.

“Không thể nào…”

“Nhìn xem.”

Tôi cố nở nụ cười hòa giải định giải thích, nhưng Charlotte, với giọng trầm xuống, bắt đầu nói trong khi rút ra một cái que dài từ trong túi áo.

“Đã mấy tuần kể từ lần thử đầu tiên, mà vẫn chưa có tin tức gì.”

“Cái đó… lẽ nào?”

“Là bộ dụng cụ thử thai tôi nhờ Watson mua. Công nghệ tân tiến nhất và hoạt động bằng đá mana đã trung hòa, nên khả năng bị lỗi là cực kỳ thấp.”

Vạch đơn hiện trên chiếc que trong tay cô ấy trông cực kỳ đáng lo ngại trong mắt tôi…

“Anh nghĩ vấn đề ở đây là gì?”

“… À thì, tôi cũng không chắc lắm.”

“……….”

Thấy tôi khẽ run lên trả lời lí nhí, Charlotte, với vẻ mặt không hài lòng, đôi mắt sáng rực lên, bắt đầu nói.

“… Tôi nghĩ mình cần đến thư viện.”

“Sao cơ?”

“Xem ra tôi đã xem nhẹ các phương pháp tạo ra em bé rồi. Chắc chắn phải có cách nào đó để hiểu rõ hơn về di truyền học, nên có lẽ tôi cần sự trợ giúp của sách vở…”

“Kh-khoan đã.”

Tôi vội giữ vai Charlotte lại, thầm cảm tạ trời đất vì cô ấy chưa từng xử lý vụ án nào liên quan đến tấn công tình dục cho đến nay, rồi khẩn trương thì thầm vào tai cô ấy.

“Khi đàn ông và đàn bà ngủ với nhau, họ chỉ cần nắm tay là được.”

“… Gì cơ?”

“Đó là phương pháp đáng tin cậy nhất.”

Tôi nói vậy với hy vọng câu giờ cho đến khi hệ thống được sửa xong.

“… Nhưng cách đó không hiệu quả.”

Tuy nhiên, lời đáp lại từ Charlotte, người đang nhìn tôi chăm chú, khá bất ngờ.

“Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ và chị gái tôi đã nói với tôi điều tương tự vài lần.”

“Thật sao?”

“Vậy nên, hôm nay tôi đã thử làm vậy, sau lưng cô Lestrade, nhưng tôi chẳng cảm thấy có gì khác biệt cả.”

“… Cô Holmes.”

Cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi bắt đầu dồn hết sức bình sinh, lặng lẽ mở miệng giải thích.

“Nó không có tác dụng ngay lập tức đâu. Cũng có khả năng thất bại nữa.”

“……….”

“Và, đây là nhà của Lestrade, phải không?”

Khóe môi Charlotte bắt đầu nhếch lên dần dần.

“Làm những chuyện như vậy trong nhà người khác là khá bất lịch sự.”

“… Vậy sao?”

“Vâng, và suy cho cùng, cô Gia Lestrade theo một cách nào đó chính thức là người yêu của tôi. Nên là…”

“Tôi hiểu rồi.”

Rồi, cô ấy ngắt lời tôi một cách tự nhiên và bắt đầu thì thầm khe khẽ, tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

“Ý anh là chúng ta nên đi đến một thỏa thuận, đúng không?”

“… Sao cơ?”

“Ồ, kia rồi. Cô đến đúng lúc lắm. Xem ra không chỉ có ác quỷ mới biết cách xuất hiện đúng thời điểm.”

Nghe lời cô ấy, tôi khẽ quay lại nhìn và bắt gặp một gương mặt lạnh tanh, vô cảm.

“Anh Adler.”

“… Cô Lestrade?”

Vì lý do nào đó, Gia Lestrade, người có vẻ đã tan làm sớm bất thường, đang tiến lại phía tôi với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Tôi nghe nói cô về muộn vì phải thẩm vấn cô Clarissa Smith, người mới bị bắt gần đây, phải không?”

“Nhờ cô ta sợ mất mặt nên đã tự khai, thành ra không cần thẩm vấn nữa.”

“Ra vậy. Nhưng điều đó không giải thích được tại sao cô lại ở đây vào giờ sớm thế này…”

“Đủ rồi. Tôi sẽ hỏi thẳng anh.”

Bị bất ngờ và lùi lại một bước trước sự đường đột của cô ấy, giọng nói lạnh lùng của Lestrade vang vọng khắp phòng.

“Có phải anh là người đã trả hết nợ cho gia đình tôi không?”

Nghe những lời đó, ánh mắt Charlotte, lóe lên tia sáng u ám và đáng ngại, lặng lẽ quay sang tôi.

“Về chuyện đó…”

“………..”

“Vậy nên…”

Tôi bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự vắng mặt đáng chú ý của hệ thống, điều khiến tình hình phía trước càng thêm gian nan.

.

.

.

.

.

“Tôi cần biết sự thật. Nếu không thì…”

“Đúng vậy.”

Lestrade, người đang dồn ép Adler đang ngập ngừng, thoáng sững người và im bặt trước câu trả lời đột ngột của anh.

“Tôi đã trả nợ cho cô.”

“……….”

Một sự im lặng đặc quánh bao trùm căn nhà.

“… Tại sao?”

Lestrade, vẫn còn ngẩn người, hỏi với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Tại sao ư? Chà, đó là bởi vì…”

Rồi, Isaac Adler thản nhiên đáp, môi nở một nụ cười tưng tửng.

“Bởi vì cô là người yêu của tôi.”

“… Hừm.”

Trong giây lát, Charlotte kín đáo hắng giọng, tỏa ra hơi lạnh, nhưng Adler cố gắng hết sức lờ đi và tiếp tục lời nói của mình.

“Là người yêu, cô nên yêu tôi bất kể tôi làm gì, và đổi lại, tôi chỉ nên có mắt hướng về phía cô. Đó là thỏa thuận của chúng ta, phải không?”

“Việc đó thì liên quan gì đến món nợ…”

“Trả nợ cho người mình có mối quan hệ như vậy chẳng phải là chuyện thường tình sao?”

Lestrade lặng lẽ run lên trước lời tuyên bố táo bạo đó.

“Đó là một khoản nợ mà có lẽ tôi không thể trả hết ngay cả khi làm thanh tra cả đời…”

“Không thành vấn đề. Giờ tôi có thể cháy túi, nhưng tôi có rất nhiều hậu thuẫn.”

“Vấn đề không phải ở đó.”

Giọng cô ấy bắt đầu cao lên và hai tay siết chặt lại.

“Tôi cảm kích việc anh trả nợ, nhưng tại sao một số chủ nợ lại run như cầy sấy chỉ cần trông thấy tôi?”

“Cô đã đích thân đến gặp họ à?”

“Tôi đã xin nghỉ phép và đi điều tra sự thật.”

Nghe vậy, Adler lặng lẽ tránh ánh mắt đi.

“Chà, tôi không muốn bố mẹ cô Gia và cô Gia bị xúc phạm.”

“Điều đó không có nghĩa là…”

“Cũng có vài kẻ khăng khăng đòi thu tiền nợ trực tiếp từ cô.”

Ánh mắt anh trở nên lạnh hơn một chút khi nói ra những lời tiếp theo.

“… Thậm chí có kẻ còn đòi hỏi thứ khác ngoài tiền.”

“……..”

“Là người chỉ nên có mắt hướng về một mình cô, tôi không thể cứ để yên chuyện như vậy được, phải không?”

Adler lẩm bẩm với giọng nói thoáng chút lạnh lẽo, theo sau là một tiếng ho kín đáo.

“Tôi đã đảm bảo gieo rắc đủ nỗi sợ hãi và ám ảnh vào chúng để chúng không bao giờ dám bén mảng đến gần cô nữa.”

“Đó là phạm tội.”

Gia Lestrade ngắt lời một cách dứt khoát, nhưng giọng cô ấy hơi run, không giống với giọng điệu thường ngày.

“Một vài tên trong số đó chỉ cần thấy tôi là đã sợ đến tè ra quần, lăn lộn dưới đất rồi.”

“Đúng như kế hoạch của tôi.”

“Anh điên rồi sao?”

Đối mặt với sự chất vấn của cô, Adler chỉ nhếch mép cười đáp lại.

“… Những người mất tích cũng là do anh làm?”

“Nếu tôi xác nhận điều đó ở đây, cả cô và nữ thám tử trẻ tuổi bên cạnh cô chắc chắn sẽ bắt giữ tôi, nên tôi xin phép không trả lời.”

“Anh đúng là mất trí rồi.”

Lestrade tiến sát lại Adler với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Tôi có thể bắt giữ anh ngay bây giờ và bắt đầu điều tra.”

“Tôi không quan tâm. Cùng lắm thì vài tên côn đồ đầu đường xó chợ bị bắt thôi.”

“Ha…”

Nghe những lời tiếp theo của anh, cô ấy thở ra một hơi lạnh lẽo.

“Tôi xin lỗi, nhưng đây chính là con người thật của người yêu cô đấy.”

Adler nhẹ nhàng thì thầm với cô rồi lặng lẽ quay gót hướng về phía phòng ngủ.

“Dĩ nhiên, một người được mệnh danh là hiện thân của công lý như cô Lestrade thì không cần phải hiểu những tình cảm như vậy.”

“……..”

“Tất nhiên, cô biết lý do đằng sau rồi, phải không?”

“… Phải.”

Khi anh hơi quay đầu lại thì thầm, Lestrade đáp lại với vẻ mặt lạnh như băng đặc trưng của mình.

“Dẫu vậy, tôi vẫn thích anh.”

Nghe thấy lời thì thầm nhẹ nhàng đó, Adler nở một nụ cười rạng rỡ rồi bước vào phòng ngủ.

“……….”

Và thế là, sự im lặng lại bao trùm căn phòng một lần nữa.

“… Cô Holmes.”

“Sao?”

“Cô không định điều tra sao?”

Lestrade, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi cô bằng giọng khẽ khàng.

“Đây là vụ việc mà thủ phạm rõ như ban ngày.”

“Ngay cả khi chúng ta điều tra như lời anh ta nói, những người bị bắt cũng chỉ là vài tên côn đồ đầu đường xó chợ thôi, nên là…”

“Dù vậy…”

Nghe vậy, Lestrade, người định phản bác với vẻ mặt khó chịu, bị cắt ngang bởi lời nhận xét thong thả từ Charlotte, người đang lặng lẽ mỉm cười với cô.

“… Tôi không chắc việc trừng phạt lũ cặn bã đã lên kế hoạch bắt cóc các em của cô lại là một hành động tồi tệ đến thế.”

“……..!”

Trước lời bình luận pha lẫn tiếng cười của Charlotte, mắt Lestrade mở to, cô thấy mình không nói nên lời.

“Trong khi tôi có thể hơi khác biệt với những sĩ quan cảnh sát theo đuổi công lý tuyệt đối, Adler luôn đi trước một bước mỗi khi hành động.”

“……….”

“Đôi khi anh ấy giống như một ác quỷ có thể nắm cả thế giới trong lòng bàn tay, nhưng những lúc khác, anh ấy lại như một thiên thần mang đến sự cứu rỗi cho kẻ lạc lối trong tuyệt vọng. Thực sự, anh ấy là một người đàn ông bí ẩn.”

Ánh mắt Lestrade khẽ dao động.

“Adler là loại người như vậy đấy.”

“……….”

“Như anh ấy đã đề cập, có lẽ sẽ khó khăn cho cô, người thậm chí còn có biệt danh Thánh Kỵ Sĩ Công Lý, để hiểu được.”

Charlotte chăm chú nhìn cô ấy và thì thầm bằng giọng nhẹ nhàng.

“Do đó, tôi có một đề nghị cho cô.”

Từ đôi môi khẽ mấp máy của cô ấy, một giọng nói ngọt ngào vang lên.

“… Nhường lại vị trí người yêu chính thức của anh ấy cho tôi.”

Nghe vậy, Lestrade quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt Charlotte.

“Trước đây cô đã hỏi tôi, rằng liệu tôi có thể kiểm soát được anh ấy không…”

“……….”

“Dù hơi muộn, nhưng để tôi cho cô một câu trả lời rõ ràng ngay bây giờ. Câu trả lời của tôi là Có, tôi có thể kiểm soát được anh ấy.

Chỉ đến lúc đó, ánh mắt Lestrade mới chạm vào đôi mắt Charlotte, đang ánh lên sắc vàng kim.

“Tuy nhiên, nhìn cô kìa, cô Lestrade, có vẻ như cô thấy khó khăn để đối phó với anh ấy.”

“Đó là…”

“Nhưng bây giờ, tôi ở đây vì anh ấy.”

Nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong mắt cô ấy, Charlotte tiếp tục cuộc trò chuyện với vẻ mặt tự hào, đôi mắt cô sáng lên màu của Adler.

“Cô không cần phải tự thôi miên bản thân để nói rằng tôi thích anh ấy khi ở bên một người đàn ông mà cô rõ ràng coi thường.”

“……….”

“Vậy nên, cô Lestrade, nếu cô không phiền, chiều nay chúng ta nên tổ chức một buổi họp báo để giải quyết vấn đề này chứ?”

Ngay khi cô ấy định khoanh tay quay đi…

“Dĩ nhiên, nội dung sẽ là…”

“… KHÔNG.”

Lestrade, người nãy giờ vẫn im lặng, khẽ lên tiếng.

“Không được.”

Charlotte lặng lẽ quay đầu lại khi nghe giọng nói bình tĩnh của cô ấy.

“… Bởi vì tôi thích anh ấy.”

Có phải ảo giác không? Trong một khoảnh khắc, hình ảnh phản chiếu của đôi mắt Lestrade trong cửa sổ dường như cũng nhuốm một màu vàng kim.

“Chà, không cần phải lừa dối cảm xúc của bản thân nữa đâu.”

“Tôi tin rằng mình phù hợp làm người yêu hơn, vì lớn tuổi hơn cô, người còn quá trẻ.”

“Cô nói vậy là vì chênh lệch tuổi tác hợp pháp sao? Nếu vậy thì…”

Tuy nhiên, thấy mắt Lestrade vẫn trong veo màu trắng, Charlotte bắt đầu nói, một cái nhíu mày hình thành trên trán.

“Dĩ nhiên, còn nhiều lý do hơn nữa.”

Nhưng Lestrade cương quyết ngắt lời cô.

“Ngay cả khi nó bị ép buộc…”

Cô ấy hạ mắt xuống và lẩm bẩm với giọng hơi run.

“Bởi vì tôi nợ anh ấy.”

“………”

“Không còn tiền, tôi phải lấy thân báo đáp.”

Nghe những lời đó, gương mặt Charlotte bắt đầu lạnh như băng.

“Người khác nghe được có thể sẽ hiểu lầm đấy, phải không?”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi, thám tử trẻ ạ.”

Ngay sau đó, những ánh mắt sắc lẻm của hai người phụ nữ bắt đầu giao nhau trong căn phòng chìm trong im lặng.

“Oa! Tuyết rơi kìa!”

“… Tuyết rơi?”

Chính vào lúc này, đám em của Lestrade, vốn đang chơi đồ hàng bên ngoài, nhìn thấy tuyết bắt đầu rơi từ trên trời xuống và mắt chúng mở to kinh ngạc.

“Anh Adler! Chúng ta chơi ném tuyết đi~”

“… Tại sao trời đột nhiên lại có tuyết rơi?”

Hiện tại đang là giữa mùa hè ở London.

.

.

.

.

.

“Mọi người vẫn khỏe chứ?”

Chỉ vài phút trước khi một trận tuyết rơi dày đặc, đến mức sau này được xếp vào loại hiện tượng kỳ quái, phủ trắng hoàn toàn London, giữa một mùa hè mưa như trút nước suốt nhiều ngày…

“Cô, cô là…”

“Ngươi là ai?”

“… Nói nhỏ thôi. Cô Moran.”

Trong một căn cứ bí mật ở con hẻm sau, ba thành viên cấp cao của Tổ chức, những người đang lo lắng chờ đợi Adler, nhìn bóng người đột ngột xuất hiện ở lối vào mà không một tiếng động với vẻ mặt căng thẳng.

“Tôi vốn không có ý định nhúng tay vào cái tổ chức mà trợ lý của tôi đang xây dựng một cách đáng yêu này.”

“””………..”””

“Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc can thiệp.”

Lý do là Jane Moriarty, dẫn đầu đám ma cà rồng được cử đến từ Romania, đang thì thầm với họ, đôi mắt ánh lên sắc xám tro.

“Hợp tác đi.”

“Nếu tôi có thể hỏi, hợp tác về việc gì ạ?”

Không giống như cô Công Chúa và Silver Blaze đang đứng hình vì kinh hãi, chính Celestia Moran đã can đảm đặt câu hỏi với cô ta.

“Giành lại Adler.”

“Tôi sẽ hợp tác.”

Trước câu trả lời ngay lập tức của cô, Giáo sư Moriarty lẩm bẩm với nụ cười lạnh sống lưng trên môi.

“… Tôi đã nói là sẽ không lâu đâu mà, phải không, anh Adler?”

Trận bão tuyết khổng lồ, bùng lên chỉ vì sự thay đổi cảm xúc của một cá nhân, báo hiệu sự khởi đầu của một cuộc chiến tranh quy mô lớn sắp làm rung chuyển London và chẳng bao lâu là toàn bộ nước Anh.

.

.

.

.

.

“Xin lỗi nhé.”

Đang Kiểm Tra.

Và nguyên nhân của cuộc đại chiến đó.

“Ngay cả khi đang kiểm tra, ta biết ngươi có thể hiển thị các xác suất đơn giản mà. Rốt cuộc, ta đã thiết kế ngươi như vậy.”

Đang Kiểm Tra.

“Đừng như vậy chứ. Ta chỉ hỏi một lần thôi mà.”

Nằm dài trong phòng ngủ của Lestrade và vẫy đuôi, anh chọc vào thông báo hệ thống hiện ra trước mắt.

Đang Kiểm Tra.

“Có phải vì ta chỉ triệu hồi ngươi khi cần sau khi tạo ra ngươi không? Ngươi đang giận dỗi à?”

Đang Kiểm Tra.

“Nếu vậy thì, ta nên gọi ngươi ra mỗi tối trước khi ngủ để vỗ về một chút nhé?”

Giờ đến lượt Isaac Adler đưa ra yêu cầu với hệ thống.

Hệ thống đang trong quá trình kiểm tra.

“… Thật luôn…?”