"Phải chứ? Nếu như họ muốn đánh vào tâm lí của người dân để đưa dân chúng của Đế quốc Zelcan về phe mình, thì họ phải đổ lỗi cho Phillip chứ nhỉ. Đáng lẽ ra họ phải phủ nhận việc Phillip được Nữ thần chọn."
Tôi soát lại thật kĩ những dòng chữ khắc trên tấm bia.
"Chỉ có họ, người Roum là được Thiên đàng lựa chọn, còn Phillip là kẻ lừa đảo. Dân chúng đang bị Phillip dắt mũi. Chẳng phải họ nên viết như vậy sao? Nhưng nội dung trên tấm bia đá không hề phủ nhận việc Phillip là người được chọn. Không những vậy còn tỏ ý công nhận."
"…Ý Điện hạ là Hoàng đế Phillip đã tự tạo ra tấm bia đá này?"
Eunhan rất thông minh. Chỉ cần thông qua cuộc đối thoại là anh ấy có thể hiểu được suy nghĩ của tôi.
"Đúng vậy, rất có khả năng là Hoàng đế Phillip đã tạo ra tấm bia đá này, chứ không phải là Rakshul hay người Roum.”
Tôi bắt đầu nghi hoặc, mọi thứ ở đây thật kì lạ
“Tấm bia đá này mang nội dung cảnh báo dân chúng. Nhưng lại được đặt trong Hoàng cung, không những vậy còn là nơi sâu thẳm nhất của cung điện Tenlarn. Thật kì lạ khi đặt tấm bia đá ở một nơi mà đến quý tộc còn khó mà ra vào được."
"Chẳng phải ngài ta làm vậy chỉ để phô trương quyền lực thôi sao?"
"Kể cả vậy, việc Phillip không phá hủy mấy tâm bia này thật vô lý. Ta còn nghe nói cuộc vận động phục hưng Zelcan diễn ra rất sôi nổi vào thời gian đó, nhưng cuối cùng ngài ta đã dẹp loạn được hết và tử hình Rakshul."
Phillip buộc phải chuyển tới Kinh thành ngày nay vì sự sụp đổ của cung điện Tenlarn và sự ô nhiễm trầm trọng bởi hắc thuật ở vùng đất Khan. Đây có vẻ như là cái cớ để ngài ta bỏ trốn chứ không phải vì cung điện Tenlarn sụp đổ
"Phillip là người chiến thắng, quyền quyết định cũng nằm ở ngài ta. Nhưng tại sao ngài ta lại để tấm bia đá do Rakshul tạo ra ở đây?"
Càng nghĩ tôi càng thấy giả thuyết Phillip tự tạo ra những tấm bia đá này có lí hơn. Tôi đã thử chạm tay lên tấm bia đá nhưng nó không hề có dấu hiệu gì bị đốt cháy cả.
Ngay lúc đó, viên đá mana trên chiếc dây chuyền tôi đang đeo phát sáng, cả cơ thể của tôi cảm giác như có dòng điện chạy qua. Đột nhiên, mọi thứ xung quanh tối sầm lại.
Tôi vẫn có thể thấy được tấm bia đá ở trước mặt mình, nhưng đúng lúc đó, tấm bia đột nhiên thay đổi.
Tâm bia đá giờ đây trông tươi mới hơn. Nó như mới được làm và không hề có vết tích mài mòn do thời gian.
[Phillip, tấm bia đá này là sao hả?! Ngươi điên rồi sao? Ngươi mất trí rồi!! Sao ngươi có thể làm vậy chứ!! Ngươi là loại người như vậy sao? Đến con người cũng không như vậy! Phải làm sao đây, sao ngươi có thể làm vậy chứ!]
Tôi nghe thấy giọng một người phụ nữ đang đứng trước tấm bia mà gào thét.
Khi cô trút xuống những câu nói đầy sự tức giận, đôi đồng tử đỏ au của người đàn ông đứng đối diện ánh lên tia dữ dội.
[Đừng có ăn nói tùy tiện. Ta là Hoàng đế của Đế quốc này. Nếu như nàng dám vô lễ với ta, thì ta cũng sẽ không tha cho nàng đâu.]
Đó là Phillip sao?
Hoàng đế đầu tiên của Đế quốc Asteric, người đã phản bội Nữ thần Ánh Sáng và tạo ra ‘Người kế thừa lời nguyền’?
Tôi nhìn người đàn ông với mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ thẫm. Ngay khi tôi định lại gần để nhìn rõ hơn thì tầm nhìn của tôi chợt mờ đi, lúc đó tôi nghe thấy giọng nói khẩn thiết của Eunhan:
"Điện hạ! Thái tử phi Điện hạ!"
Ngay khi vừa nghe thấy tiếng gọi của anh, ảo giác tôi vừa nhìn thấy cũng biến mất. Tôi chậm rãi chớp mắt, tấm bia đá bị sờn cũ và hình ảnh Eunhan đang hốt hoảng xuất hiện trước mắt tôi.
"Eunhan."
"Người không sao chứ?"
"Ừ, ta chỉ hơi chóng mặt một chút thôi."
Một lần nữa, những việc xảy ra trong quá khứ lại hiện ra trước mắt tôi. Lí do gì mà việc này lại xảy ra liên tục vậy nhỉ? Không lẽ là do tôi là người chuyển sinh?
"Có vẻ là do người bị ảnh hưởng bởi hắc thuật. Chúng ta nên quay về thôi."
"Không, ta muốn xem xét thêm một chút nữa."
Ảo giác về quá khứ nghìn năm trước đã hai lần xuất hiện trong tâm trí tôi.
Đó không lẽ là món quà của Nữ thần Ánh Sáng? Có lẽ ngài ấy đang gợi ý cho tôi cách hóa giải lời nguyền khi thấy tôi phải chật vật nghiên cứu cách giải cho Blake như vậy.
Đây chính là manh mối để hóa giải lời nguyền cho Blake, Nữ thần Ánh Sáng đang dẫn đường cho tôi. Tôi tin là như vậy.
"Không được. Bệ hạ đã ra lệnh cho thần phải đưa Thái tử phi điện hạ quay về cung ngay khi có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với Điện hạ."
Eunhan nói với tông giọng vừa tôn trọng nhưng cũng kiên quyết.
"Ta không sao mà."
"Sắc mặt của người đang nhợt nhạt lắm."
"Chờ đã, chỉ một chút thôi."
Chắc chắn có manh mối ở đây. Tôi có thể tìm được cách hóa giải lời nguyền. Tôi không thể cứ rời đi như vậy khi manh mối đang ở ngay trước mặt mình được. Tuy nhiên, Eunhan đang rất lo lắng mà không buông tay.
"Sự an nguy của Điện hạ là trên hết. Chúng ta nên quay về cung trước rồi hôm khác quay lại..."
Eunhan cố nhẹ nhàng thuyết phục tôi, nhưng đột nhiên, anh bất ngờ nhìn lên trời.
"Eunhan...?"
"Là ma thú."
"Ma thú sao? Ta nghe nói cung điện Tenlarn ô nhiễm tới mức ma thú cũng không sống được mà..."
Tôi nhìn theo Eunhan lên trời, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
"Xin thứ lỗi cho thần, thưa Điện hạ."
"Gì cơ? Ah!"
Eunhan bế tôi lên theo ‘kiểu công chúa’, khiến tôi bất ngờ hét lên. Khi bất giác vòng tay ôm lấy cổ anh để không bị ngã, tôi nhìn thấy những con ma thú thân màu trắng xuất hiện trên bầu trời.
Những con ma thú có cái đầu phát sáng, thân dài phủ một màu trắng trông giống hệt như những cây giá đỗ khổng lồ…
"Là Macul!"
Tại sao những con quái vật chỉ sống ở Thung lũng Hỗn loạn lại xuất hiện ở đây?
"Hãy bám chắc lấy thần."
Khi Eunhan bế tôi trên tay và chạy, nhưng con Macul nhanh chóng đuổi theo như thể chúng đã nhắm tới chúng tôi từ trước.
Hàng chục con Macul nhanh chóng bay đến, những chiếc thân dài của chúng chuyển động. Còn Eunhan thì đang di chuyển với một tốc độ phi thường.
Nhưng số lượng Macul xuất hiện quá nhiều, không lâu sau đó Eunhan đã bị dồn vào góc.
"Thả ta xuống đi, Eunhan."
Nếu như không phải bế tôi, Eunhan đã có thể đánh bại lũ Macul dễ dàng. Tôi không muốn ngáng chân anh ấy.
"Người bám chắc vào."
"Ta là người cương quyết tới đây. Ngươi chạy trước đi, Eunhan..."
"Thần sẽ tiến vào trong cung. Sẽ hơi bụi một chút đấy"
Những con Macul khổng lồ tràn vào trong hành lang chật hẹp, tòa nhà vốn đã bấp bênh bắt đầu rung chuyển. Đằng trước thì là bức tường, đằng sau là đám Macul. Không còn đường nào để chạy. Cuối cùng, Eunhan đặt tôi xuống sàn.
"Thần sẽ mở đường. Điện hạ hãy gắng sức chạy về nới mà chúng ta đã đặt chân đến."
Anh rút ra thanh kiếm của mình với sắc mặt bi tráng. Dù cho Eunhan có sử dụng nhiều ma thuật tới mức nào, thật khó để có thể một mình đối phó với nhiều ma thú như vậy. Đột nhiên, một con Macul bay thẳng về phía chúng tôi với tốc độ chóng mặt.
Eunhan một tay giương kiếm lên về phía con Macul, tay còn lại kéo tôi sát lại gần, nhưng con Macul bay qua chúng tôi và đâm vào bức tường.
Rầm!
Những Macul khác cũng lao tới bức tường mà không hề tấn công chúng tôi.
“Chúng không tấn công chúng ta sao…?”
“Không nên mất cảnh giác.”
Eunhan quan sát động thái của những con Macul, tay vẫn cầm chắc thanh kiếm.
Rầm! Rầm!
Từng con Macul thay nhau lao vào bức tường, không lâu sau đó, nhưng vết nứt trên tường bắt đầu xuất hiện.
Rồi bức tường hoàn toàn sụp đổ.
“…!”
Khoảng không gian phía trước hiện ra. Nhưng con Macul bay vào trong. Eunhan và tôi thì đứng bất động tại đó. Lúc đó, một con Macul định bay vào trong khoảng không gian ấy, quay đầu lại và nhìn chúng tôi.
“Có lẽ nó muốn chúng ta đi theo.”
“Người không thể vào trong được. Đám ma thú không tấn công, vậy nên người phải chấp lấy thời cơ này để quay về cung.”
“Không, ta sẽ vào trong.”
“Điện hạ, nguy hiểm lắm.”
“Sẽ không nguy hiểm đâu. Nghĩ đi nghĩ lại thì, chúng cũng đâu có tấn công chúng ta. Chúng xuất hiện với mục đích đưa chúng ta tới đây mà.”
Macul xuất hiện đuổi theo nhưng lại không tấn công chúng tôi. Không, ngay từ đầu chúng có định đuổi theo đâu.
“Ngay từ đầu chúng xuất hiện là để dẫn chúng ta tới đây.”
“Vậy thì càng phải bỏ chạy hơn đấy ạ. Ta làm sao biết trước được trong đó có gì chứ?”
“Nghe nói những con quái vật này chỉ xuất hiện ở Thung lũng Hỗn loạn thôi, phải vì một lí do nào đó mà chúng mới tới đây.”
Như thể đồng tình với lời nói của tôi, cơ thể của con Macul phát ra một thứ ánh sáng trắng. Cùng lúc đó, mặt đá mana ánh sáng trên dây chuyền cũng phát sáng theo.
Tôi vô thức bước đi theo ánh sáng ấy như thể bị thôi miên. Đến Eunhan cũng không thể ngăn cản được.
Hành lang này vẫn còn vết tích của vụ cháy. Sau khi đám cháy lan ra, bức tường này có vẻ như đã chắn ngang lối ra.
Hành lang này không có cửa sổ, nhưng nhờ có ánh sáng của Macul mà chúng tôi vẫn có thể thấy được mọi thứ
Không lâu sau đó, một bức tường khác lại chắn đường chúng tôi đi. Con Macul lại một lần nữa dùng thân để phá bức tường.
Nó không thấy đau sao?
Có lẽ bởi vì tôi tin rằng chúng sẽ không tấn công chúng tôi nên mới cảm thấy lo lắng cho chúng như vậy.
Một lúc sau, bức tường đã bị phá vỡ và một cầu thang bí ẩn ở bên kia bức tường hiện ra.
Khi tôi định bước xuống cầu thang, Eunhan lại một lần nữa khuyên can tôi.
“Nguy hiểm lắm.”
“Ta không thể bỏ cuộc ở đây được.”
“Có thể đây là một cái bẫy. Để thần đi trước.”
“Đừng lo. Nếu như có vấn đề thì đã phải xảy ra trước đó rồi.”
Cùng lúc đó, thứ ánh sáng lấp đầy lối đi nhấp nháy. Con Macul đang đồng tình với tôi. Lúc đầu trong chúng có vẻ đáng sợ, như những cây giá đỗ khổng lồ vậy, nhưng giờ tôi thấy chúng cũng đáng yêu đấy chứ.
“Nhìn này. Nó cũng bảo là không sao đấy”
“Chúng là ma thú. Không thể tin chúng được. Chúng ta nên quay về thôi.”
Nhưng Eunhan vẫn một mực cương quyết. Tôi có thể hiểu rằng anh ấy đang lo lắng, nhưng tôi không thể quay về lúc này được. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Eunhan, ta muốn tìm cách hóa giải lời nguyền cho Thái tử Điện hạ. Vì vậy ta sẽ làm mọi thứ để tìm được cách giải. Mặc dù nó có hơi nguy hiểm thật, nhưng ta không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy khi biết được điều này là khả thi. Nếu bỏ cuộc như vậy ta sẽ hối hận cả đời mất.”
“Nhưng, thưa Điện hạ…”
“Ta xin lỗi vì đã ép ngươi. Nhưng xin ngươi lần này hãy nghe theo ý ta. Làm ơn.”
Tôi vừa cúi đầu vừa cầu xin Eunhan. Điều đó khiến cho anh vừa bàng hoàng vừa bối rối.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại