Trở Thành Trưởng Ban Tài Chính Của Một Học Viện Trên Bờ Vực Phá Sản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

0 2

The Reincarnated Princess Spends Another Day Skipping Story Routes

(Đang ra)

The Reincarnated Princess Spends Another Day Skipping Story Routes

Bisu

Nhưng không phải tất cả đều xấu, các nhân vật phụ thì lại hoàn hảo, và Rosemary đã rơi vào lưới tình với đội trưởng đội cận vệ hoàng gia. Bởi vì trò chơi không có hướng đi nào dẫn đến hạnh phúc thực s

3 315

Câu chuyện về người bạn thanh mai trúc mã luôn miệng nguyền rủa tôi "Chết đi!", và rồi khóc lóc thảm thiết khi tôi thật sự tạ thế

(Hoàn thành)

Câu chuyện về người bạn thanh mai trúc mã luôn miệng nguyền rủa tôi "Chết đi!", và rồi khóc lóc thảm thiết khi tôi thật sự tạ thế

Touka Uzuki

Một anh chàng yêu thầm cô bạn thời thơ ấu Mayuri, không ngần ngại bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt mọi lúc mọi nơi. Nhưng tình yêu ấy, cùng những trò trêu chọc hàng ngày, bỗng chốc rẽ sang một hướng khác b

1 4

Thánh Nữ, Người Tục Tĩu Quá Đấy!

(Đang ra)

Thánh Nữ, Người Tục Tĩu Quá Đấy!

Papapa

Khi đang chiếm hữu cơ thể của tôi.

0 3

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

(Đang ra)

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

Hinata Mori

Đây là câu chuyện tuổi trẻ đầy cảm động về một nhà văn thiên tài trước đây đã gãy bút và một biên tập viên nữ sinh cao trung với một “bí mật” bắt đầu từ đây.

18 668

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

(Đang ra)

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

Sinnoa (신노아)

Đây không phải một câu chuyện của sự thành công, mà là chuyện kể về những thất bại. Cuốn tự sự của một người đàn ông đã trải qua 1183 vòng lặp, xin được phép bắt đầu.

65 1824

Web Novel - Chương 1 - Cô Hiệu trưởng đang giấu nhẹm tình hình tài chính (1)

Dù mới chỉ nghe loáng thoáng vài tin đồn, nhưng do tôi cần nghỉ xả hơi sau khi ôn tập cho kì thi công chức, và cũng vì vốn đam mê trò chơi điện tử nhưng lại không có thời gian cày game online, nên tôi quyết định mua con game indie này về sau khi nghe được mấy bài review có cánh.

Một trò chơi fantasy lấy bối cảnh thời trung cổ với cốt truyện được chia làm ba phần, <Dark Kingdom>.

Sau khi chơi xong phần học viện đầu tiên, tôi thấy đây chỉ là một con game indie tầm trung. Đồ họa tạm ổn, cốt truyện tạm ổn, nội dung cũng tạm ổn.

Tuy nhiên, đúng như danh tiếng của mình, con game này có độ khó tương đối đáng nể. Tôi phải mất hơn 10 tiếng để vượt qua phần chơi học viên dễ nhất.

‘Hôm nay đến đây thôi nhỉ.’

Một kẻ mang hoài bão đánh bại kì thi công chức như tôi đâu thể cứ ngồi cày game thâu đêm suốt sáng, nên tôi quyết định để dành phần còn lại cho ngày mai, sau khi đi làm thêm về.

Tôi đóng laptop và đi ngủ.

Và rồi.

“Mẹ nó.”

“Trưởng ban… Trưởng ban Tài chính? Tự dưng cậu bị sao thế…?”

“Không có gì đâu, cô Hiệu trưởng. Tôi chỉ đang hồi tưởng lại mấy chuyện cũ thôi.”

“Vậy à…”

Không có cuộc gặp gỡ nào với một nữ thần tự nhận, cũng chẳng có email nào từ một tập đoàn làm game bí ẩn, vừa mở mắt ra, tôi đã thấy mình chuyển sinh vào trong thế giới của <Dark Kingdom>.

Và rồi, năm năm trôi qua.

Lúc đầu, tôi còn thấy hoang mang, không biết có phải mình đang mơ không, hay là chủ trọ đã đá tôi ra khỏi nhà giữa đêm vì trả trễ tiền thuê, dù tôi đã bảo là mình sẽ tự dọn đồ chuyển đi trong tháng này.

Tôi thử hét to “cửa sổ trạng thái” vào hư không, rồi thêm cả “đăng xuất” nữa để phòng hờ, nhưng chẳng có gì xảy ra.

Tôi thức dậy trong một căn nhà gỗ hẻo lánh. Sau khi bước ra ngoài trong bộ đồ ngủ, tôi hỏi chuyện người đầu tiên mình gặp và nghe được một vài cụm từ quen thuộc.

Vương quốc, pháp sư, Dark Sword.

Chỉ đến lúc ấy, tôi mới nhận ra mình đã chui vào thế giới game. Tôi vẫn còn nhớ bối cảnh và một vài tên riêng nhờ chơi qua phần học viện.

“Ờm, Trưởng ban Tài chính? Trưởng ban Tài chính?”

Dù vậy, tin tốt là tôi cũng chẳng muốn quay về thế giới ban đầu. Bố mẹ tôi bỏ đi sau khi li dị, và tôi chỉ vừa đủ điểm để qua bài GED với tiền trợ cấp chính phủ và lương làm thêm, để rồi lại phải cắm mặt ôn tập cho kì thi công chức.

So với một cuộc đời bị đá ra khỏi phòng trọ vì không trả đủ tiền thuê, thì thử lại từ đầu với một cuộc sống thứ hai ở thế giới khác xem chừng có tỉ lệ thành công cao hơn.

Tôi bán bộ đồ ngủ bắt mắt của mình với giá hời để mua quần áo mới kèm theo một ít tiền túi. Anh chàng thương nhân nói sẽ mua quần áo của tôi với giá cao vì chúng được làm từ vải xịn, nhưng vì chẳng rõ giá cả thị trường thế nào nên tôi chỉ biết cảm ơn anh ta. Giờ nghĩ lại, chắc chắn tôi đã bị lừa.

Cái gã mất dạy đó.

“Trưởng ban Tài chính? Không phải là cậu đang phớt lờ tôi đấy chứ?”

Và cứ như vậy, trong lúc chạy việc vặt ở những ngôi làng và thị trấn lân cận, tôi đã quyết định đến học viện.

Không phải là tôi muốn thấy nhân vật chính hay nữ chính, cũng chẳng phải là tôi muốn can thiệp vào cốt truyện. Mà chỉ là bởi theo thiết lập game, học viện có học phí thấp đến lố bịch và phát cho học sinh đủ các loại học bổng và trợ cấp.

Tôi thì gắn bó được bao nhiêu với những nhân vật của một con game mình mới chơi có 10 tiếng chứ? Để đề phòng, tôi kiểm tra lại, và quả thực học phí và học bổng của học viện đều giống hệt như trong thiết lập game.

Thú thật, tôi không muốn chạy việc vặt để sống, và vì đã ôn tập cho kì thi công chức, tôi muốn một chức vụ liên quan đến quản trị ổn ổn một chút. Vậy cũng xem như là một cuộc đời thành công rồi, đúng không?

Thế là, tôi ôn thi khoảng một năm và được nhận vào học viện. Thú thật, năm đó rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng cuối cùng tôi vẫn vào được.

“A, thôi nào, thế này quá quắt lắm! Tôi biết là lần này tôi gây chuyện lớn rồi, nhưng đừng làm lơ tôi như vậy chứ!”

Tôi chỉ tiếc là mình đã nhận được kết quả thấp nhất, Cấp 1, trong bài kiểm tra đánh giá.

Vì đã chuyển sinh vào thế giới game, nên tôi muốn thử dùng ma thuật, nhưng kết quả đánh giá Cấp 1 đồng nghĩa với việc tôi chỉ là người thường. Mà, dù sao tôi cũng học khoa quản trị, nên nỗi buồn của tôi không kéo dài lâu.

Trong suốt ba năm, tôi học tập chăm chỉ ở học viện, nhận học bổng, được chọn làm học sinh học bổng xuất sắc, và tận hưởng một cuộc sống học viện tương đối tươi đẹp.

Những học sinh thuộc khoa quản trị của học viện được hưởng một đặc quyền sau khi tốt nghiệp.

Một cơ hội để làm việc trực tiếp trong ban quản trị của học viện.

Không như những học sinh khác, những người tốt nghiệp khoa quản trị gần như chắc chắn sẽ kiếm được việc nếu họ nằm trong top 5 của lớp. Vì tôi cũng nằm trong top 5, nên tôi quyết định kiếm luôn việc ở học viện.

Sau tất cả những nỗ lực của mình, tôi đã được làm việc ở một học viện tư nhân được xem là danh giá nhất, và cứ ngỡ mình đã kiếm được một địa vị vững chắc cả đời, đủ để sống như một công chức thời trung cổ.

Tôi cứ tưởng mình đã thành công trong cuộc đời thứ hai này.

“Trưởng ban Tài chính!!!!!”

“Cô Hiệu trưởng, màng nhĩ của tôi thủng mất thôi. Cô biết là tiếng hét của Cấp 8 có thể dễ dàng xé rách màng nhĩ của Cấp 1 mà, phải không?”

“Đấy là bởi vì! Cậu! Tự dưng ngừng nói chuyện và không thèm để ý đến tôi! Mà hét là sao chứ…!!”

“Xin cô hãy để ý cách hành xử của mình. Nếu các nhân viên khác mà thấy cảnh này, hình tượng cô Hiệu trưởng trong đầu họ sẽ sụp đổ mất.”

“Ở đây chỉ có tôi và Trưởng ban Tài chính thôi mà!”

Uỳnh! Uỳnh!

Hừm, nhìn nắm tay đấm xuống bàn thế kia thì cô ấy có vẻ khá tức giận. Chắc là thái độ thờ ơ của tôi trong lúc vô tình hồi tưởng về quá khứ đã khiến cô Hiệu trưởng hiểu lầm.

Chủ của học viện tư nhân này, cô Hiệu trưởng, là một chiến thần Cấp 8. Nếu nắm đấm nhìn có vẻ nhẹ hều kia chạm vào cơ thể Cấp 1 của tôi, tôi sẽ tan xác ngay lập tức.

‘Nhưng biết sao được?’

Đây là lỗi của tôi vì đã lơ đãng hồi tưởng giữa ban ngày, nên tôi chỉ im lặng lắng nghe…

Nhưng cô Hiệu trưởng có vẻ đã quên mất.

“Đủ rồi. Trở lại vấn đề chính nào.”

“Phải! Tôi là Hiệu trưởng, còn cậu là cấp dưới. Ít nhất cậu cũng phải tỏ ra tôn trọng một chút—”

“Để cuộc nói chuyện của chúng ta được trơn tru, hãy để tôi nhắc lại kết luận của mình một lần nữa.”

Cô Hiệu trưởng có vẻ đã quên mất rằng ai mới là người cầm trịch trong cuộc họp này, bất chấp hoàn cảnh bình thường.

Và lí do tại sao cô Hiệu trưởng và tôi lại gặp riêng trong văn phòng hiệu trưởng ngay từ đầu.

“Tôi muốn nói với tư cách là Trưởng ban Tài chính. Dựa theo tình hình ngân sách và chi tiêu trong vòng năm năm trở lại đây, cứ đà này thì chỉ ba năm nữa thôi học viện của chúng ta sẽ phá sản.”

“...Cậu bảo là ba năm à?”

“Ban đầu thì là năm năm, nhưng vì cô đã tự ý bí mật tham gia vào giao dịch hợp đồng tương lai một tuần trước, nên một nửa số dư ngân quỹ của chúng ta đã bốc hơi. Đây cũng là nguyên nhân đằng sau kết luận của tôi.”

“...”

“Cô còn không chịu thú nhận ngay, mà lại giấu nhẹm đi suốt một tuần mà, đúng không? Vừa lúc nãy, chúng ta còn đang nói về việc tôi phải đọc sổ cái mới phát hiện ra vụ giao dịch và mắng cô một trận.”

“...Cái đó.”

“Tôi cho cô năm giây.”

“H-hả?”

“Nếu cô không đưa ra lí do chính đáng trong vòng năm giây, tôi sẽ từ chức. 5, 4.”

“C-chờ một phút đã! Tôi có thể giải thích, tôi có thể giải thích mọi chuyện mà! Thật đấy!”

Ờ, tốt nhất là cô nên giải thích đi. Làm ơn, cô phải giải thích được đấy.

Theo tôi biết, cô Hiệu Trưởng là một người nóng tính, suy nghĩ đơn giản, hành động theo bản năng, có lòng tự tôn cao quá mức, và đôi lúc phiền nhiều, nhưng cô không phải là một con bạc. Nếu không, học viện này đã phá sản từ trước cả khi tôi nhập học vào đây.

Tôi khoanh tay và chờ đợi trong im lặng, còn cô Hiệu trường thì bồn chồn và nói lắp bắp.

Nên tôi rút ra một góc của tờ đơn từ chức mà tôi luôn thủ sẵn trong túi.

“T-tôi làm vậy là vì học viện mà!”

“3.”

“Thật đấy! Từ trước khi Trưởng ban Tài chính tới đây, tôi đã biết học viện sẽ phá sản nếu tình hình cứ tiếp tục thế này! Chúng ta cần một nước đi đột phá, không phải là những thay đổi nhỏ nhặt!”

“2.”

“Tuy đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng tự hào, nhưng cậu biết thừa tôi còn không thèm để tâm đến mấy thứ như cờ bạc mà! Nhưng khi nghe về lợi nhuận tiềm năng, tôi đã bị cám dỗ! Nếu vụ đó thành công, chúng ta đã có thể đẩy lùi thời hạn phá sản từ năm năm thành mười năm!”

“1.”

“Thú thật, học viện tư nhân này đang chạy bằng tiền túi của tôi đấy! Tôi đã phải xây dựng và phát triển học viện này bằng tài sản dành dụm cả đời của mình!”

Ồ, tất nhiên. Lời cô vừa nói hoàn toàn chính xác.

Không như hầu hết các học viện công lập trong vương quốc, học viện này là của tư nhân. Nơi đây nhanh chóng trở thành cơ sở giáo dục danh giá nhất vương quốc nhờ vào gia tài đồ sộ của cô Hiệu trưởng.

Các cán bộ giảng dạy tốt nhất, được thu hút bằng mức lương hậu hĩnh, và học phí thấp đến nỗi một kẻ chạy việc vặt như tôi còn trả được, chưa kể tới chính sách hỗ trợ tận răng khiến học sinh muốn không nhận học bổng cũng khó.

Các tòa nhà và cơ sở nghiên cứu chất lượng hàng đầu, cùng vô số nhân công được thuê để giữ cho học viện luôn sạch sẽ. Tất cả những điều này từng là khả thi nhờ vào tài sản của cô Hiệu trưởng, riêng điểm này thì không có gì phải bàn cãi.

Chỉ có duy nhất một vấn đề.

Tất cả những điều này từng là khả thi.

“Tài sản của cô còn lại bao nhiêu, cô Hiệu trưởng?”

“...Một nửa.”

“Cô vẫn còn một nửa à?”

“Một nửa của một nửa của một nửa của một nửa của một nửa của một nửa… tầm đó…”

Tóm lại, chỉ còn 1% chứ gì.

Tài sản của cô Hiệu trưởng, từng được đồn là đứng top 5 vương quốc trước khi thành lập học viện, đã cạn kiệt sau hàng thập kỉ quản lí nơi đây.

Nếu nghĩ kĩ một chút, thì lí do mà những cá nhân giàu có không tự đứng ra thành lập học viện tư nhân sẽ trở nên cực kì rõ ràng. Học viện hay đại học đều là những nơi ngốn tiền như nước, chứ chẳng kiếm ra được đồng nào.

Tất nhiên, kể cả thế đi nữa, cô Hiệu trưởng vẫn chi tiêu quá mức phung phí. Mỗi khi cô ước chừng rằng nhiêu đây là đủ, thì thực tế luôn phũ phàng hơn cô tưởng rất nhiều.

Tôi nên thấy bất ngờ vì cô duy trì được học viện khổng lồ này thêm tận ba năm nữa chỉ với 1% tài sản còn lại, hay tôi nên tranh thủ lĩnh trợ cấp thôi việc trước khi nơi đây phá sản nhỉ?

Trong khi tôi đang cân nhắc nghiêm túc giữa hai lựa chọn này, cô Hiệu trưởng đứng dậy và tiến lại gần tôi.

“T-Trưởng ban Tài chính! Cậu biết cậu là người duy nhất tôi tin tưởng giao phó những việc thế này mà! Tình hình tài chính của học viện này là bí mật chỉ có tôi và Trưởng ban Tài chính biết thôi!”

“Thật là một bí mật cảm động làm sao.”

Tuy tôi được gọi là Trưởng ban Tài chính, nhưng ban Tài chính cũng chỉ có một mình tôi. Và nếu tôi không tình cờ tìm thấy xấp tài liệu về tình trạng tài chính trong văn phòng hiệu trưởng, thì giờ này ban Tài chính còn không tồn tại.

Cô Hiệu trưởng đích thân quản lí ngân sách để che giấu tình hình tài chính sắp phá sản đến nơi. Mà thật ra, chừng nào các giáo sư và những phòng ban khác còn nhận được ngân sách và lương bổng đúng hạn, thì họ cũng chẳng mấy quan tâm.

Nói cách khác, sự thật rằng chúng tôi sẽ phá sản trong vòng ba năm tới là một bí mật chỉ có cô Hiệu trưởng và tôi biết.

Mẹ nó.

“Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì! Tôi thật sự sẽ làm bất cứ thứ gì mà!”

“...Cô bảo là bất cứ thứ gì à?”

“Tôi không nghi ngờ năng lực của cậu, Trưởng ban Tài chính! Nhờ cậu, tình hình tưởng chừng như vô vọng hồi tôi quản lí một mình giờ đã cải thiện rất nhiều! Tôi tin cậu!”

Hãy tạm thời không nhắc lại cho cô ấy rằng tình hình đã cải thiện đến độ cô có thể tham gia vào giao dịch hợp đồng tương lai. Trái tim và lương tâm bé nhỏ của cô Hiệu trưởng sẽ vỡ vụn mất.

Quan trọng hơn, cô Hiệu trưởng đã nói là cô ấy sẽ làm bất cứ thứ gì.

Cô Hiệu trưởng níu lấy ống quần tôi, gần như cầu xin, và ngước lên nhìn tôi với một biểu cảm kiên quyết.

“Để giữ Trưởng ban Tài chính ở học viện này…! Tôi sẽ trao cả tấm thân của mình!”

“Tuyệt vời. Vậy thì hãy dùng tấm thân đó đi.”

“Gì cơ!? Kể cả cậu có nói vậy thì, ngay tại đây, ngay lúc này, có hơi… Hả?”

“Cô là võ sư Cấp 8 mà, phải không? Nếu cô muốn dùng tấm thân của mình, thì tôi đã soạn sẵn một danh sách rồi. Bên bờ biển phía đông đang câu cá biển sâu, chỗ rặng núi phía nam thì đang đào mỏ, và trên hòn đảo đằng kìa còn có mấy ruộng muối nữa. Cũng có nhiều lựa chọn khác để cô kiếm thu nhập cao trong thời gian ngắn, nên hãy cân nhắc cho cẩn thận.”

“...”

Hay còn gọi là đánh future. Chứng chỉ tương đương bằng tốt nghiệp trung học.