Có cảm giác bị ai đó đang chọc vào lưng mình, nên quay lại — và bắt gặp một cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu đang đứng đó.
『Có chuyện gì thế, Yuma?』— Crow hỏi.
Cô bé có mái tóc buộc hai bên, màu xanh ánh bạc, đôi mắt long lanh rưng rưng sắp khóc. Nhìn thấy dáng vẻ ấy, tôi cũng chẳng nỡ để em ấy khóc, nên dịu giọng lại, cố nói thật nhẹ nhàng.
『Anh… anh định rời hội sao…?』
Đó là Yumalma — hay như tôi thường vẫn gọi một cách thân mật là Yuma.
Cô là thành viên nhỏ tuổi nhất của hội, đồng thời cũng là cô em gái bé nhỏ của tôi. Vì thế, chẳng có gì lạ khi em ấy là “em út cưng” của tất cả mọi người trong bang hội.
『Không đâu, chỉ là ví dụ thôi mà.』
Nếu một cô bé dễ thương như thế này mà cứ sụt sùi rơm rớm nước mắt thế kia, trông cũng tội nghiệp, người ta nói tôi bắt nạt em ấy mất thôi.
Cơ mà thế thì tôi thì vẫn bình thản. Bởi vì tôi chưa bao giờ mong đợi điều gì.
Một cô gái dễ thương như Yuma sẽ chẳng bao giờ thật lòng quan tâm đến một gã xấu xí như tôi — càng không thể nảy sinh thứ cảm xúc mơ mộng gì đó.
Đời này đâu phải light novel ở kiếp trước tôi từng đọc đâu.
『Th-thật không ạ… chỉ là ví dụ thôi sao!』
『Rồi rồi, anh chỉ lỡ lời nói vậy thôi mà.』
Yuma lao đến ôm chầm lấy tôi đang ngồi trên ghế. May mà cô bé nhỏ và nhẹ, nên tôi cũng có thể vòng tay ôm lại.
『Không, không chịu đâu…』
『Này, Yuma-san, đừng lắc đầu dữ quá chứ, tóc em đập vào mặt anh khá rát đấy.』
"Bộp bộp." Mấy sợi tóc mềm mại cứ tạt vào má tôi, vậy mà rát thật sự chứ chẳng đùa được đâu.
『UFufu~ Yuma vẫn thích được cưng chiều như mọi khi nhỉ?』
Tôi liếc sang Fel, lòng thầm than. Nếu cô chỉ định đứng đó mỉm cười thủm thỉm thì thôi đi, đừng chỉ đứng đó nhìn chứ, lại giúp tôi một tay thì có phải tốt hơn không…
『…Haiz. Anh xin lỗi, Yuma. Anh sẽ không nói đùa như thế nữa đâu.』
『Uu… thật chứ?』
Ồ thĩ lần tới, nếu anh có nói mình sẽ đi, thì đó hẳn sẽ là lúc nói thật rồi — không phải là trò đùa nữa đâu gái à.
『Thật mà, thật hơn cả vàng 24k. Nên đừng khóc nữa nhé?』
Khi tôi đưa tay xoa đầu cô bé, Yuma ngẩng lên nhìn tôi, và nở nụ cười hồn nhiên.
『Onii-chan~』
Em ấy nghiêng người, dựa vào ngực tôi, trông có vẻ đã hoàn toàn nguôi ngoai.
Vậy là ổn rồi nhỉ?
『Mà này, mọi người ơi, chuyện lúc nãy chỉ là nói giỡn thôi nhé. Đừng để tâm. Tiếp tục nói chuyện đi nào.』
Tôi lên tiếng trước, vừa để trấn an, vừa để mấy người còn lại khỏi nhân cơ hội mà xen vào khiến mọi chuyện rối rắm thêm.
Có vẻ như lời nói của tôi có tác dụng — không khí lại trở nên náo nhiệt, tiếng cười và cuộc trò chuyện rộn ràng vang lên như trước.
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đúng là chẳng nên đem mấy chuyện kiểu đó ra đùa. Lần sau, nếu nói, thì chỉ khi thật sự đến lúc cần nói thôi.
Nghĩ vậy, tôi nhấp thêm một ngụm cà phê, để cảm nhận vị đắng ấm áp lan ra nơi đầu lưỡi.
