Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

469 3318

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

149 1873

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

112 1388

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

153 1956

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

96 520

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

978 3820

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Chương 6: Hồng Nhan Họa Thủy Lục Dĩ Bắc

Trong tiệm của Nhị gia Béo, khói thuốc lượn lờ như sương mù sáng sớm, hòa cùng mùi gỗ cũ và hương linh năng thoảng thoảng từ đống hàng hóa kỳ dị. Ánh đèn vàng vọt treo lơ lửng trên trần, chiếu lên hai gã đàn ông đang ngồi đối diện, mỗi người một điếu thuốc, vừa nhả khói vừa liếc nhau như hai con cáo già.

Bạch Khai và Nhị gia Béo đều muốn moi thông tin. Nhị gia Béo tò mò về Lục Dĩ Bắc, còn Bạch Khai thì muốn đào tin tức quái đàm từ gã. Nhưng cả hai đều là lão luyện, nói chuyện vòng vèo, chẳng ai chịu nhả miếng mồi thật.

Bạch Khai mặt dày, liên tục lái câu chuyện sang một cô nàng nào đó ở Địa Hạ Nhân Gian, dáng vóc bốc lửa, khiến Nhị gia Béo suýt sặc khói. Đáp lại, gã béo mặt không đổi sắc, kể về bí quyết kinh doanh đen tối của mình, từ buôn hàng cấm đến lừa đảo tinh vi.

Vài hiệp đấu khẩu, liêm sỉ của cả hai vỡ vụn đầy đất.

Trong góc tiệm, Lục Dĩ Bắc cầm lọ thủy tinh bụng phình, chăm chú quan sát. Chất lỏng đen đặc bên trong ánh lên dưới đèn, như nuốt lấy ánh sáng. Anh nhíu mày, chắc chắn đây chính là thứ rỉ ra mỗi ngày khi anh ngừng quái đàm hóa.

Hàng bày ở chợ quỷ, chắc chắn là đồ xịn. Mỗi ngày mình tự sản xuất miễn phí, đúng là tốt nhất trên đời! Anh thầm nhủ.

Nhưng giá trị thật của nó là gì? Lục Dĩ Bắc quay sang kệ hàng, lướt qua những tấm thẻ nhỏ ghi giá và mô tả dưới từng món.

“Khôi Lỗi Phát: Tùy cường độ, chống được 1-3 lời nguyền… 300G vàng.”

“Linh Ông: Tùy cường độ, hấp thụ 1-5 năng lượng chú thuật… 500G vàng.”

“Thần Hành Giáp Mã (hàng nhái): Vật phẩm linh năng cố định chú thuật tăng tốc… 950G vàng hoặc vật phẩm tương đương.”

Lục Dĩ Bắc gật gù. Chà, mình đúng chuẩn thiên tài chọn đồ “giữ mạng”! Anh tự khen, nhưng khi nhìn lại lọ thủy tinh, anh chợt khựng. Các món khác đều có thẻ mô tả, riêng lọ chất đen thì không.

Nhầm chỗ? Hay lão béo không định bán? Anh lẩm bẩm, ôm lọ thủy tinh, bước ra cửa tiệm.

“Ông chủ, lọ này là gì? Sao món nào cũng có thẻ, riêng cái này không?”

Bạch Khai và Nhị gia Béo nghe tiếng, quay lại, thấy lọ trong tay anh. Cả hai tái mặt, khóe miệng giật giật như bị điện giật.

“Lão béo chết tiệt, thứ này mà ông cũng dám để lung tung? Một lọ to thế, đổ ra là nửa chợ quỷ đến tìm ông tính sổ!” Bạch Khai quát.

“Không, không phải…” Nhị gia Béo lau mồ hôi, phân bua. “Gần đây tôi mập thêm năm chục cân, đi lại khó khăn! Trước thuê một gã làm công, chắc nó lấy ra bán, bán xong tiện tay để bừa…”

“Phục ông luôn, lão béo bất cẩn! Làm ăn tới giờ mà chưa sập tiệm, cũng là tài!” Bạch Khai mỉa mai, bước tới chỗ Lục Dĩ Bắc.

Lục Dĩ Bắc vốn nghĩ chất đen này có giá trị, nhưng chắc không cao. Giờ thấy Bạch Khai và Nhị gia Béo căng thẳng, thì thào to nhỏ, anh bỗng thấy hoảng. Thứ này không đơn giản. Không chỉ có giá, mà còn nguy hiểm?

Đang mải nghĩ, Bạch Khai đã tới, giật lọ thủy tinh từ tay anh, đặt cẩn thận lên kệ, rồi liếc Nhị gia Béo, ra hiệu cất kỹ. Gã béo gật đầu, lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm.

Thấy cả hai như trút được gánh nặng, Lục Dĩ Bắc càng tò mò, truy hỏi: “Hai người căng thẳng gì thế? Làm như lọ đó chứa bom!”

“Theo một nghĩa nào đó, nó đúng là bom, còn là bom độc!” Bạch Khai đáp, giọng nghiêm túc.

Lục Dĩ Bắc: “…” Vậy mình thành cỗ máy sản xuất khí độc à?

“Đúng, đúng, thứ đó gọi là Họa Thủy,” Nhị gia Béo chen vào, lau mồ hôi bằng khăn tay, cười gượng.

“Ai cho ông lắm lời thế?”, Bạch Khai lườm Nhị gia Béo, trách gã lắm mồm.

Bạch Khai vốn không muốn Lục Dĩ Bắc biết nguồn gốc và công dụng của thứ này, nhưng giờ lộ rồi, đành kiên nhẫn giải thích: “Họa Thủy là một dạng tụ hợp vật linh năng ô uế, rất khó thanh lọc, chủ yếu dùng để hạ độc. Tùy độ tinh khiết, nhẹ thì gây ảo giác, nặng thì làm rối loạn tư duy không thể đảo ngược. Chỉ những kẻ tà môn hoặc quái đàm mới có thứ này.”

“Bạch gia nói đúng,” Nhị gia Béo cười hì hì. “Hồng nhan họa thủy, ai đụng vào xui tận mạng!”

Lục Dĩ Bắc: “…” Mấy người có cần nhấn “hồng nhan họa thủy” đến thế không?

“Vậy thứ này có giá không?” Anh hỏi, mắt lấp lánh.

“Không đắt lắm, chỉ hơi nguy hiểm,” Bạch Khai bĩu môi.

“Đúng thế,” Nhị gia Béo gật lia lịa, mặt đầy khinh bỉ. “Công dụng ít, ít người mua, giá chỉ dao động từ 0.9 đến 1.2 lần giá vàng.”

Lục Dĩ Bắc: “???”

Gia cảnh hai người thế nào mà gọi thứ đắt ngang vàng là “không đắt”? Anh thầm chửi, liếc lọ thủy tinh, bỗng thấy nó bớt đáng yêu. Nhưng nghĩ đến bảy tám cân Họa Thủy giấu ở nhà, anh lại rạo rực. Phát tài rồi!

Biết giá trị Họa Thủy, Lục Dĩ Bắc không rời mắt khỏi lọ thủy tinh, cho đến khi Bạch Khai kéo anh ra góc tiệm, vỗ vai: “Con, đừng luyến tiếc. Hôm nay chúng ta đến đây có việc quan trọng hơn nhiều.”

Lục Dĩ Bắc liếc Bạch Khai, mặt vô cảm, bụng nghĩ: Còn gì quan trọng hơn tiền?

“Con sắp vẽ linh văn rồi,” Bạch Khai trầm giọng. “Vẽ xong, con sẽ nhận nhiệm vụ đầu tiên. Con biết tỷ lệ tử vong của đặc vụ mới trong nhiệm vụ đầu cao thế nào không?”

Thấy Bạch Khai hiếm hoi nghiêm túc, Lục Dĩ Bắc cũng thu lại những lời nhảm nhí vào bụng, nhìn thẳng vào mắt anh ta, lắc đầu.

Bạch Khai giơ ba ngón tay, rồi thu lại một ngón: “Năm ngoái, 31.4%. Cứ ba người thì một người chết.”

Lục Dĩ Bắc nuốt nước bọt, mắt mở to.

“Vì thế, để đảm bảo an toàn, cha muốn tặng con vài món linh năng phòng thân. Như cái này…” Bạch Khai chưa dứt lời, Lục Dĩ Bắc ngắt ngang: “Khoan! Tôi xem rồi, biết mình muốn gì rồi.”

Bạch Khai im lặng, nhìn anh, nghiêm giọng: “Tiểu Bắc, nói trước, không lấy hết được đâu. Ngân sách của cha chỉ có 1000G vàng. Nhà giàu cũng không dư tiền đâu!”

“Chăm sóc da mặt, giữ dáng, giao lưu khách hàng… Là trai đẹp nhất Hoa Thành, chi tiêu của cha khủng lắm!” Bạch Khai thở dài.

Lục Dĩ Bắc thầm chửi: Lần đầu tiên thấy người biến tốn tiền làm đẹp và tán gái thành lý do thanh cao đến thế! Nhưng ngoài miệng, anh đáp: “Tch, trẻ con mới muốn hết. Người lớn đều biết mình không kham nổi.”

Không lấy hết, thì chọn cái tốt nhất. Anh quay lại kệ, cầm Thần Hành Giáp Mã (hàng nhái) và một xấp Phù Yên Chướng, nói: “Tôi muốn cái này!”

Bạch Khai cười: “Chọn đồ tăng tốc, sáng suốt, hợp ý cha.”

Bạch Khai từng chọn linh văn để chạy trốn, nên không thấy “giữ mạng” có gì xấu hổ, thậm chí còn ủng hộ. Nhưng khi nhìn giá – Thần Hành Giáp Mã 950G, Phù Yên Chướng 51G, tổng cộng 1001G – Bạch Khai giật khóe miệng: “Tiểu Bắc, cái Phù Yên Chướng này như lựu đạn khói, chả tác dụng gì nhiều, chúng ta đừng lấy…”

“Không, cha nuôi, con muốn mà~” Lục Dĩ Bắc giả giọng nũng nịu.

Bạch Khai: “…”

“Mua, mua hết! Thêm xấp Phù Lôi Quang nữa nhé? Lựu đạn khói phải đi với lựu đạn choáng mới chuẩn!” Bạch Khai cắn răng. Gái gú gì nổi khi có thằng con thế này!

Lục Dĩ Bắc nhún vai, mặt vô cảm, thản nhiên lấy xấp Phù Lôi Quang. Nũng nịu đúng là mất mặt, nhưng hữu dụng. Cần mặt mũi làm gì? ăn được không!

Hổ Phách Quán, ngoại ô Hoa Thành, khi trời vừa hửng sáng. Ánh bình minh nhàn nhạt len qua cửa sổ, chiếu lên đống hồ sơ ngổn ngang trên bàn gỗ. Giang Ly ngáp dài, duỗi người, xương cốt kêu răng rắc. Sau cả đêm sàng lọc, cô chọn được bốn năm nhiệm vụ phù hợp cho Lục Dĩ Bắc.

Cô cầm sổ tay, kiểm tra lần cuối: 【Điều tra quái đàm khu Hạnh Phúc】, 【Thu thập tài liệu vụ án “Tìm người”】, 【Củng cố phong ấn và khảo sát dữ liệu lò mổ nam giao】

“Có mấy nhiệm vụ này, chắc giúp nó qua giai đoạn mới vào nghề,” Giang Ly lẩm bẩm. “Đều là nhiệm vụ đơn giản. Nếu nó vẫn gặp vấn đề, thì…”

Cô liếc tập tài liệu chưa từng động tới trên bàn – quảng cáo các nghĩa trang quanh Hoa Thành. Lật vài trang, cô lầm bầm: “Cái này già quá, không hợp người trẻ… Cái này được, nhưng hơi nhỏ…”

Giang Ly luôn cẩn trọng, chuẩn bị cả phương án tệ nhất. Với cô, Tư Dạ Hội chẳng ngại chuyện xui xẻo. Những việc đen đủi hơn, họ còn làm nhiều.

Lục Dĩ Bắc từ chối lời rủ của Thủy ca đi tắm hơi, xoa bóp, làm spa thư giãn, về đến nhà khi trời vừa sáng. Cửa mở, tiếng hét mềm mại nhưng phấn khích vang lên: "Lên lên lên, đừng có sợ, ái chà! Chết rồi, làm lại đi!"

Anh bước vào, thấy Câu Manh ôm laptop, mặc áo thun rộng thùng thình lôi từ tủ anh, đôi chân trắng muốt gác lên sofa. Đầu đội tai nghe mèo hồng phấn, tay trái cầm ly nước ngọt cho otaku, tay phải gặm gà rán giòn vàng rụm. Chơi game năm phút, chửi bới nửa tiếng.

Lục Dĩ Bắc: “…” Nếu dân Đào Nguyên thấy thần linh của họ thế này, liệu đức tin có sụp đổ ngay tại chỗ không nhỉ?

Lục Dĩ Bắc đôi khi cảm thấy mình thật sự rất khó xử, người khác khi thấy chuyện gì đó quá nhiều điểm đáng chê bai, không biết nói gì, còn có thể mỉm cười lịch sự, còn anh chỉ có thể nhìn với vẻ mặt vô cảm.

“Tôi nói… cô nghỉ chút đi? Coi chừng đột tử!” Anh lên tiếng.

Câu Manh giật mình, ngẩng lên, nhướng mày: “Ô, về rồi! Tối qua săn được lõi quái đàm nào chưa?”

“Chưa,” Lục Dĩ Bắc đáp.

“Thôi, vất vả rồi. Ăn gà không?” Câu Manh giơ cái đùi gà gặm dở.

Anh ngồi xuống cạnh cô, nhận đùi gà: “Coi như hôn gián tiếp à?”

Câu Manh dán mắt vào màn hình, tay điều khiển nhân vật, gật đầu: “Ừ, nhưng tôi không ngại.”

“Ồ, cô không ngại, tôi cũng không,” Lục Dĩ Bắc mặt vô cảm, nhai miếng gà to, xé rách cả miếng giấy gói.

Con nhóc này, ngày nào cũng đấu khẩu. Nghĩ tôi sẽ ngại? Ngây thơ! Anh thầm cười.

Cả hai cứ thế, đấu đá ngầm để tranh quyền kiểm soát căn hộ. Câu Manh liếc thấy anh ăn gà thật, hơi khựng. Gì thế? Để tránh thằng này ăn vụng, mình đã cắn hết đống gà rồi. Sao nó… Da mặt dày thế?

Cô nghiêng người, nằm lên đùi Lục Dĩ Bắc, giọng ma mị: “Nằm tí không ngại chứ?”

“Cứ tự nhiên,” anh nhún vai, một tay cầm cánh gà gặm dở nhét miệng, tay kia khẽ vuốt tóc Câu Manh, quấn quanh ngón tay.

“Lục Dĩ Bắc…” Câu Manh gọi, mắt lấp lánh.

Lần này cuối cùng cũng đến lượt mình thắng rồi sao? Lục Dĩ Bắc thầm vui trong lòng, đáp: "Ừm?"

“Trong quần anh có gì cứng cứng chọc vào đầu tôi,” Câu Manh khé nói.

Lục Dĩ Bắc: “???”

Không phải, tôi không có, đừng nói bậy, bao nhiêu người nhìn kìa! Tôi có cảm giác hay không, chẳng lẽ tự mình không biết?

Anh nhíu mày, lục túi quần, lôi ra lọ thủy tinh cỡ bàn tay. Câu Manh liếc thấy, liền đứng bật dậy, lùi vài bước, chỉ vào anh: “Anh, anh kinh tởm thế? Lấy đâu ra thứ đó? Biết nó là gì không? Họa Thủy! Biết Họa Thủy là gì không?”

“Nói khó nghe một chút, nó là chất thải của vòng tuần hoàn linh năng thế giới! Kinh tởm thế mà anh dám thu thập!”

Lục Dĩ Bắc: “…” Mỹ nữ gì mà toàn dùng so sánh liên quan tới phân, nước tiểu? Thần linh hệ thực vật có khác!

“Hồng nhan họa thủy” nghe đã tệ, sao qua mồm cô thành “thiếu niên chơi phân”? Bớt sang ngay tức khắc! Anh thầm chửi, nhưng vẫn bình tĩnh cất lọ Họa Thủy, chỉ vào laptop trên sofa: “Cô Manh Manh, đoàn của cô xong rồi kìa.”

“Cái gì?” Câu Manh giật mình, ôm laptop, thao tác điên cuồng. “Đù, sao cả đám… Không sai, tôi dẫn đầu xung phong! Mọi người giỏi lắm!”

Lục Dĩ Bắc: “…” Rõ ràng cô bấm nhầm, nhân vật tự lao vào boss chết trước, đội tự thắng đấy! Nội gián rõ rồi, Câu Manh, mãi mãi là hố!

Anh lắc đầu, lên lầu, thay đồ, rửa mặt, đeo ba lô đi học. Học hành không thể lơ là, không thì nghiện, hóa thành Câu Manh thứ hai. Mà cô ta ít ra là thần linh hết thời, cô ấy vẫn có cách giữ được nhan sắc và dáng chuẩn.

Đi qua phòng khách, anh liếc Câu Manh. Cô nàng nhìn lại, mắt đầy khinh bỉ.

Sáng nay, Lục Dĩ Bắc học mà tâm trí cứ trôi về Họa Thủy. Thầy giảng bài, anh ngồi nghĩ.

“Trong Kinh Dịch có viết: người xưa ở phương Tây từng dùng dây thắt nút để cai trị, về sau các bậc thánh nhân dùng khế ước thay thế…”

Lục Dĩ Bắc: “…” Không ngờ Họa Thủy khiến cả Câu Manh khó chịu. Vậy với quái đàm cấp thấp hơn, hiệu quả chắc kinh hơn.

“Thời xưa chưa có chữ viết, khi có lời thề ước…”

Lục Dĩ Bắc: “…” Vậy có lẽ không nên bán hết Họa Thủy, giữ lại ít để phòng thân.

“Về sau, ngoài việc dùng dây thắt nút để ghi nhớ sự việc, con người còn phát triển thêm cách ghi chép bằng cách xâu chuỗi hạt...”

Lục Dĩ Bắc: “…” Chết tiệt, không nghĩ nữa, phải nghe giảng! Không thì tiền cũng chẳng kiếm được!

Anh vỗ má, ép mình tập trung. Khi chăm chú, thời gian trôi nhanh như gió. Chuông tan học vang lên, anh thu dọn đồ, định rời đi, thì điện thoại rung. Mở ra, tin nhắn từ Giang Ly hiện lên, chỉ một câu:

“Hôm nay thích hợp vẽ linh văn. Nếu không có việc đặc biệt, trưa nay đến Cục Văn hóa Dân gian Hoa Thành.”

Lục Dĩ Bắc đọc xong, mắt khẽ nheo lại. Cuối cùng cũng đến.

Kinh Dịch là một trong những tác phẩm triết học và kinh điển cổ đại quan trọng nhất của Trung Hoa, đồng thời cũng có ảnh hưởng sâu rộng đến nhiều nền văn hóa Đông Á. Đây không chỉ là một quyển sách bói toán, mà còn là nền tảng triết học, vũ trụ quan, nhân sinh quan trong tư tưởng phương Đông. Hồng nhan họa thủy: Thành ngữ gốc Trung Hoa, chỉ những phụ nữ xinh đẹp nhưng được cho là nguyên nhân gây tai họa, loạn lạc hoặc sụp đổ triều đại. Ví dụ điển hình trong sử sách là Bao Tự (nhà Chu) và Đát Kỷ (nhà Thương). Trong văn học hiện đại, cụm này đôi khi được dùng với sắc thái châm biếm, hài hước, ám chỉ người vô tình “gây họa” dù bề ngoài vô hại. Tác giả dùng cụm này một cách châm biếm và hài hước: Khi nói “Lục Dĩ Bắc là hồng nhan họa thủy”, ý là hắn trông vô hại nhưng lại vô tình kéo theo tai họa