Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 285

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 115

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6156

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Chương 42: Tò mò lắm đúng không? Muốn biết tiếp thì chịu khó đợi hồi sau nha~

Ngô Ngạn Tổ phố Mẫu Đơn...

Đây là biệt danh mà hàng xóm trêu chọc đặt cho Lục Dĩ Bắc lúc anh còn mặc quần thủng đũng chạy loạn trên con phố cũ của phố Mẫu Đơn. Lúc đó anh quả thực rất đáng yêu, môi hồng răng trắng, má phúng phính, so với mấy người mẫu nhí cũng không hề thua kém, đúng là một phôi thai nam thần chất lượng cao.

Chỉ tiếc là, sau này anh lớn lên lại không được như vậy...

Tuy bây giờ Lục Dĩ Bắc cũng không xấu, nhưng chỉ được coi là thanh tú, cao hơn mức trung bình một chút thôi, đã sớm không còn ai gọi anh bằng biệt danh đó nữa, e là ngay cả những người hàng xóm đã từng trêu chọc cũng đã quên.

Thế nên, Lục Dĩ Bắc nghe Giang Ly nói ra cái biệt danh mà ngay cả chính anh cũng sắp quên mất, cảm giác nguy hiểm đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Hãi quá!

Người phụ nữ này cũng quá đáng sợ rồi, lại dám lén lút, điều tra ra cả lai lịch này của mình?

Nếu cứ để cô ta tiếp tục điều tra như vậy, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!

Nói không chừng, đợi đến khi cô ta từ nhóm chat Quái đàm có được thứ mình muốn, sẽ tìm mình tính sổ.

Lục Dĩ Bắc thấp thỏm không yên nghĩ, lắc đầu, quyết định trước tiên lừa gạt cho qua tình hình trước mắt rồi nói sau: "Ngô Ngạn Tổ phố Mẫu Đơn? Chưa từng nghe qua, nhưng những nghệ danh như thế này thì ở club Địa Hạ Nhân Gian của chúng tôi có rất nhiều."

"Nào là Từ Khôn đường Trường Thọ, Chris Evans xã Đoàn Kết, đến Oguri Shun thôn Cáp Mô, đủ loại đều có."

"Không biết cô có hứng thú gặp mặt họ không? Cứ nói tên tôi, đồ uống được giảm giá 12% đó!"

"..." Giang Ly nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc im lặng vài giây, không tiếng động mà thở dài một hơi: "Không cần đâu, tôi đã từng gặp Trần Quán Hy của Địa Hạ Nhân Gian rồi, biết đó đều là hạng người gì, tôi không có hứng thú."

Xem ra, cô ta đang cố tình che giấu, nhà cũ của cô ta ở ngay phố Mẫu Đơn, nhà cũng là mở quán ăn... chờ đã, có khả năng nào thật sự...

Không đúng, không đúng, Lục Dĩ Bắc và chú ấy trông tuy có vài phần giống nhau, nhưng tính tình lại khác nhau quá nhiều.

Người ta nói hổ phụ sinh hổ tử, một nhân vật anh hùng như vậy, sao lại có thể có một đứa con trai vừa nhát gan vừa lắm mồm thế này?

Giang Ly thầm nghĩ, biểu cảm trong một giây trở nên nghiêm túc: "Nếu cô đã không biết, vậy chúng ta nói chuyện khác đi? Ví dụ như, tại sao cô lại biết dùng kèn Suona để gây nhiễu âm thanh của đàn Môi, là có thể ảnh hưởng đến năng lực của con quái đàm đó?"

"Cái này à?" Lục Dĩ Bắc bĩu môi nói: "Cái này nói ra thì dài..."

"Vậy thì cô nói ngắn gọn thôi." Giang Ly ngắt lời.

"Tục ngữ có câu, người là sắt cơm là thép..." Lục Dĩ Bắc nhún vai, chỉ vào cái bát rỗng trên bàn nói: "Cô đã ăn hết hai tô lớn rồi, tôi vẫn còn đói bụng này! Ít nhất cũng phải để tôi nấu thêm chút gì đó,rồi vừa ăn vừa nói chứ?"

"Được, nhưng mà..."

"Nhưng gì?"

Giang Ly dừng lại, nghiêm túc nói: "Nhưng mà, cô không cảm thấy, một người ăn cơm có hơi cô đơn sao?"

Lục Dĩ Bắc: "..."

Hiểu rồi! Vẫn muốn nữa đúngkhông?

Cô muốn ăn thì cứ nói muốn ăn, bày đặt ám chỉ vòng vo tam quốc làm gì?

Cũng không biết, cô nương này hôm nay rốt cuộc dây thần kinh nào bị chập, cứ như bị Cố Thiến Thiến nhập vào vậy.

————

Nửa giờ sau, bữa tối kết thúc.

Lục Dĩ Bắc ngồi trên sofa, hai tay ôm cốc trà, vừa uống trà Thiết Quan Âm đã "mượn" từ nhà hàng xóm, vừa không nhịn được mà cảm thán.

"Thoải mái, thoải mái quá! Nguyên liệu chùa từ nhà người khác đúng là ngon thật!"

Giang Ly nhìn chằm chằm vào Lục Dĩ Bắc với vẻ mặt ghét bỏ, ngồi xuống đối diện, giọng đều đều nói: "Vậy bây giờ, có thể nói chuyện chính được rồi chứ?"

"Trong mấy ngày nay, tôi đã điều tra các loại hồ sơ của Khu chung cư Hạnh Phúc, cũng như thông tin của những người tử vong bất thường, bên trong căn bản không có tài liệu liên quan đến đàn Môi, cô làm thế nào mà biết được?"

Lục Dĩ Bắc nhấp một ngụm trà nóng, thong thả nói: "Có những chuyện, không phải chỉ thông qua tài liệu và hồ sơ mới có thể biết được, nghe nhiều kinh nghiệm của người lớn tuổi, không có hại đâu, học hỏi đi..."

Lục Dĩ Bắc nói, thấy sắc mặt của Giang Ly trầm xuống, câu "con nhóc đáng ghét" đến bên miệng cuối cùng cũng không dám nói ra, anh liền chuyển chủ đề bắt đầu kể về trải nghiệm mấy ngày nay trà trộn vào hội người cao tuổi Hoa Thành của mình.

"Chuyện này phải bắt đầu từ ba ngày trước, khi tôi đang uống trà ở một quán trà nào đó, tình cờ nói chuyện phiếm với một vị trưởng bối... "

————

Vị trưởng bối trong miệng Lục Dĩ Bắc, tên là Đường Nghiêu, sống ở phía nam phố Mẫu Đơn, lúc trẻ cùng với Lưu Bán Tiên thường xuyên bày sạp bán hàng trên cầu vượt phía bắc phố Mẫu Đơn, hợp thành Nam Đường Bắc Lưu.

Lưu Bán Tiên nổi tiếng nhờ vào tay nghề bói quẻ có hỏi có đáp của mình, còn Đường Nghiêu thì được hàng xóm gọi là Đường Thám Thính.

Ông là một kẻ lông bông chính hiệu sinh ra và lớn lên ở Hoa Thành, đã lêu lổng ở thành phố này hơn bốn mươi năm, tuy chưa từng làm chuyện gì đứng đắn, nhưng sở thích lớn nhất đời là hóng chuyện.

Lúc ông còn trẻ, nghe nói nơi nào có chuyện lạ, cách mấy chục dặm, cũng phải đạp xe đạp đến xem.

Cái khí thế đó, nếu đặt ở bây giờ, có ba mươi mạng cũng không đủ cho quái đàm giết.

Năm này qua tháng nọ, chỉ cần là những câu chuyện cũ xảy ra ở Hoa Thành, gần như không có chuyện gì ông không biết, ngày thường, muốn hỏi ông điều gì, chỉ cần mời ông một bữa cơm là được.

Nhưng mà...

Người càng lớn tuổi, rất nhiều lúc, tính tình sẽ càng trở nên kỳ quặc, lúc Lục Dĩ Bắc tìm thấy ông, ông sống chết không chịu mở miệng...

————

"Chờ đã, nếu ông ta không chịu mở miệng, vậy cô làm thế nào mà biết được?" Giang Ly ngắt lời.

Lục Dĩ Bắc liếc Giang Ly một cái: "Cô cứ nghe tiếp là biết chứ gì?"

"Thực tế, người đó đặc biệt ham lợi nhỏ, tôi nghe nói, ông ta từng có lần đi ăn buffet cho đáng tiền, ăn đến mức no căng phải đưa đến bệnh viện rửa ruột, những chuyện tương tự không chỉ một lần."

"Hiểu rồi." Giang Ly khẽ gật đầu, "Cô mời ông ta ăn buffet à?"

"Cô hiểu cái gì mà hiểu! Nếu có thể dùng buffet để giải quyết ông ta, tôi đã không mất cả ngày để vật lộn với ông ta rồi!" Lục Dĩ Bắc nói.

"Tôi chỉ đơn thuần mời ông ta uống trà thôi, chỉ cần có người mời ông ta uống, ông ta nhất định sẽ uống."

"Uống trà?" Giang Ly khó hiểu nghiêng đầu.

"Trà này uống nhiều, không phải là phải đi vệ sinh sao? Tôi chẳng qua chỉ là khóa trái tất cả các nhà vệ sinh xung quanh quán trà, sau đó đợi mỗi lần ông ta muốn đi vệ sinh, tôi lại tình cờ xuất hiện ở bên trong."

Lục Dĩ Bắc giải thích, trong lúc nói chuyện, cố tình nhấn mạnh vào hai chữ "tình cờ".

"Quá trình tôi không nói chi tiết nữa, tóm lại là lúc ông ta uống đến ly trà thứ mười bảy, cuối cùng cũng chịu khai."

Giang Ly: "..."

Chữ"khai" này... có hơi vi diệu nhỉ!

————

Mặc dù đã có Đường Thám Thính chỉ đường cho Lục Dĩ Bắc, nhưng muốn có được thông tin hoàn chỉnh về những chuyện đã qua của Khu chung cư Hạnh Phúc cũng không dễ dàng đến vậy.

Trong nửa ngày tiếp theo, anh lại trải qua hàng loạt việc lặt vặt như giúp dì Vương mua rau giết gà, thay ông Trương đón cháu, dạy kèm con gái dì Chu, một loạt những chuyện vặt vãnh như nhiệm vụ vòng lặp ở làng tân thủ.

Nhưng mấy ông bác bà dì, anh lớn chị cả đó đối xử với anh, một công cụ hình người, hoàn toàn không tuân theo ba nguyên tắc của người sử dụng công cụ.

Khi anh sắp mệt như chó chết, chuỗi nhiệm vụ cuối cùng cũng đến hồi kết, và người chờ đợi anh chính là đoàn văn nghệ cao tuổi Hoa Thành — đội múa ương ca Tịch Dương Hồng.

Trước khi Lục Dĩ Bắc đến công viên trung tâm, tiếp xúc với các ông bà của đội múa ương ca Tịch Dương Hồng, vốn tưởng sẽ phải tốn một phen công sức để làm quen với họ.

Dù sao thì, ba năm một khoảng cách, năm năm một vực sâu, chênh lệch mấy chục tuổi, khoảng cách thế hệ đó gần bằng cả quãng đường đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Tuy nhiên, ai ngờ được, anh vừa mới lại gần, đã bị một ông cụ nào đó chặn lại.

"Đây là con nhà ai? Đúng, chính là nói cậu đó! Lại đây giúp một tay, giúp tôi khiêng cái loa qua đây một chút!"

Lục Dĩ Bắc: "..."

Ông cụ đúng là ông cụ, sai khiến người khác cứ như sai khiến cháu nhà mình, hoàn toàn không có một chút ngại ngùng nào.

Sau khi bị gọi qua gọi lại làm cu li nửa ngày, lại phải cứng rắn đi xem mắt vài lần, Lục Dĩ Bắc cuối cùng cũng thành công nghe ngóng được những lời đồn về Khu chung cư Hạnh Phúc.

————

Giang Ly nghe đến đây, không nhịn được mà khẽ tán thưởng một câu: "Thật sự vất vả cho cô rồi."

Trước đây, Bạch Khai đã sớm đề nghị với Tư Dạ Hội, cử người đi thu thập các loại thông tin truyền thuyết kỳ quái của Hoa Thành trong dân gian, nhưng quá trình này không hề thuận lợi. 

Các thành viên của đội hành động đặc biệt được cử đi thu thập thông tin, dưới sự tấn công của những yêu cầu vô lý khó lòng thỏa mãn và những lời lải nhải như không bao giờ kết thúc của các ông bà, không một ai có thể kiên trì quá hai ngày.

Nhưng Lục Dĩ Bắc...

Giang Ly nhìn thiếu nữ đang lải nhải bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến Đường Thám Thính xui xẻo, khẽ nhíu mày.

Hy vọng các cụ không sao.

"Chuyện nhỏ!" Lục Dĩ Bắc xua tay nói, "Tôi nghĩ, trong những tài liệu mà cô điều tra, e là không nói cho cô biết mảnh đất của Khu chung cư Hạnh Phúc trước đây là một nhà hát chứ?"

"Nhà hát?" Giang Ly sững sờ, "Khi nào?"

"Hơn một trăm năm trước!" Lục Dĩ Bắc bĩu môi nói, "Lúc đó chính là thời kỳ chiến loạn, loại nhà hát nhỏ này, e là cũng không để lại ghi chép gì, bà cụ đã kể cho tôi biết đã hơn chín mươi tuổi rồi, bà ấy cũng là nghe từ bậc cha chú của mình kể lại."

"Nhà hát trong miệng bà cụ, diễn Xuyên kịch, và vở kịch của nhà họ khác với những nơi khác, do gần với khu vực của các dân tộc thiểu số, trong phần nhạc đệm, đã thêm vào rất nhiều nhạc cụ của dân tộc thiểu số."

"Trong đó có cả đàn Môi, kết hợp thêm với nội dung mô tả treo thưởng, tôi liền đoán chắc, quái đàm trong Khu chung cư Hạnh Phúc, e là có liên quan đến nhà hát đó."

Giang Ly đăm chiêu nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc im lặng vài giây, rôi hỏi: "Nhà hát đó sau này thế nào?"

"Tôi nhớ, trước khi Khu chung cư Hạnh Phúc được xây dựng, nơi này vẫn luôn là một dãy nhà dân cũ nát, trước đó nữa, thậm chí còn là một bãi đất hoang."

"Lúc đó cũng không nghe nói ở đây đã từng xảy ra sự kiện quái đàm."

"Nhưng sau này bị đốt." Lục Dĩ Bắc nói.

"Bà cụ nói, người trong đoàn hát, để bảo vệ những đứa trẻ không kịp sơ tán, đã đào hầm dưới lòng đất của nhà hát, quân địch kéo đến không tìm thấy người, trong cơn tức giận đã đốt nhà hát."

"Đều... bị thiêu chết trong hầm sao?" Giang Ly thăm dò hỏi.

"Khu chung cư Hạnh Phúc mới được xây dựng vào ba năm trước, trước đó, đêm tối đã bắt đầu trở nên dài hơn."

"Theo lý mà nói nếu dưới lòng đất chôn mấy chục thi thể bị thiêu chết, cộng thêm môi trường bẩn thỉu hỗn loạn lúc đó thì đã sớm có quái đàm rồi."

"Đúng là đã từng có." Lục Dĩ Bắc sờ sờ mũi nói, "Bà cụ nói, lúc trưởng bối của bà còn nhỏ, khu vực này quả thực đã từng có quái đàm, hơn nữa trưởng bối của bà chính là người đã trải qua."

————

Sau khi nhà hát bị đốt, khu vực gần nơi khu chung cư Hạnh Phúc tọa lạc ngày nay đã không còn ai sinh sống nữa.

Một hai năm sau, khu vực này chỉ còn lại một mảnh nhà cửa đổ nát và cỏ dại, cây cối mọc um tùm.

Trưởng bối của nhà bà cụ, Lý A Ngưu, lần đầu tiên đến Hoa Thành, là chạy nạn đến đây để nương tựa nhờ họ hàng.

Tuy nhiên, lúc đó là thời chiến tranh loạn lạc, người hôm trước còn khỏe mạnh, hôm sau đã có thể không còn trên đời, cộng thêm phương tiện liên lạc lạc hậu.

Khi Lý A Ngưu đến Hoa Thành, tìm kiếm khắp nơi một ngày cũng không thể liên lạc được với họ hàng nhà mình, trời dần tối, chỉ có thể bất đắc dĩ đến những ngôi nhà hoang này, chuẩn bị ở tạm qua một đêm.

Những ngôi nhà hoang vào đêm khuya đặc biệt đáng sợ, xung quanh không một bóng người, Lý A Ngưu nhớ lại một số câu chuyện ma mà lúc nhỏ đã nghe qua, trong lòng có hơi sợ hãi.

"Đừng sợ, ở trọ một đêm phải tốn rất nhiều tiền." cậu khẽ vỗ vào mặt mình, quấn chặt áo khoác, chạy về phía những ngôi nhà đổ nát đó.

Vì không có ai chăm sóc, rất nhiều cây cối xung quanh mọc xiêu vẹo, nhìn từ xa như những bóng người có thân hình méo mó.

Cậu vừa đi đến gần những ngôi nhà vuông vức đổ nát đó, liền nhìn thấy trong khu rừng phía trước, có ánh lửa lấp lóe.

Cậu từ từ mò đến xung quanh khu rừng, bên tai truyền đến tiếng cuốc đào đất.

Lại đến gần hơn, cậu cuối cùng cũng nhìn rõ, đó là một ông lão gầy gò sáu bảy mươi tuổi, trên cành cây bên cạnh treo một chiếc đèn dầu.

Ông vung cuốc đào trên mặt đất từng cái hố, mỗi khi đào xong một cái hố, liền nhặt một tấm ván gỗ dưới đất, rồi dựng lên.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lý A Ngưu lập tức sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Những tấm ván gỗ rộng khoảng nửa mét, một đầu được vót nhọn, chính là những bia mộ đơn giản thường thấy ở khu vực xung quanh.

Vào những năm đó, người chết không có mấy hộ gia đình có tiền lo tang lễ, dùng một chiếc chiếu quấn lại, chôn xuống đất, rồi cắm một tấm ván gỗ như vậy, đã được coi là hạ táng hợp lệ.

Thảm hơn một chút, phơi thây nơi hoang dã cũng là chuyện thường tình.

Hành vi của ông lão vô cùng kỳ dị, chỉ đào hố dựng bia, lại không thấy ông chôn xác, nói không chừng căn bản không phải là người!

Lý A Ngưu không dám ở lại lâu, nhẹ tay nhẹ chân rút khỏi khu rừng.

Vì trời đã tối, lại trong túi không có tiền, cậu đành liều mình quay lại những ngôi nhà đó, tìm một căn còn tương đối nguyên vẹn, trốn vào trong, dùng một cây gậy gỗ, chống vào cánh cửa lớn sắp sập.

Cậu nằm trên chiếc giường bốc mùi ẩm mốc trong nhà, mí mắt ngày càng nặng trĩu, dần dần khép lại, đang định ngủ thiếp đi...

Đột nhiên, cửa sổ của căn nhà mở ra, một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện ở cửa sổ, là ông lão đã đào hố dựng bia trong khu rừng.

Ông ta đã theo tới!

Ông lão từ cửa sổ trèo vào, đi thẳng đến trước giường, dừng lại ở đầu giường của Lý A Ngưu, cúi người nhìn chằm chằm vào mặt cậu, cậu lập tức nhắm mắt lại, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy ông lão, chửi bằng một giọng địa phương: "Thằng ranh con, làm cả buổi trời hóa ra mày là người sống hả? Dọa chết ông già này rồi!"

Lý A Ngưu sững sờ, lồm cồm bò dậy nói: "ông ơi, ông là người ạ?"

Ông lão bị cậu dọa lùi lại vài bước, hai tay nắm chặt cuốc che trước ngực, vô cùng cảnh giác nhìn anh chửi: "Thằng ranh con, ông đây không phải người thì là gì? "

"Cháu còn tưởng..."

"Là ma hả?" ông lão ngắt lời.

Lý A Ngưu không dám trả lời, chỉ thấp thỏm nhìn ông cụ trước mặt.

Hai người cứ thế giằng co một lúc lâu, ông lão mới nghiệm giọng nói với cậu: "Được rồi, đã đến đây rồi, muộn thế này cũng không đi được, cậu cứ ở tạm đây đi!"

"Nhưng mà, đừng trách ông không cảnh cáo cậu, ở đây thì cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, dù nghe thấy gì cũng đừng ra ngoài, không ra ngoài thì sẽ không gặp... cậu hiểu chứ."

Nói xong ông lão liền quay người định đi, Lý A Ngưu liền nhiều chuyện hỏi một câu: "Ông ơi, khu vực này sao lại hoang phế vậy ạ? Cháu thấy nhà xây cũng khá tốt mà!"

Ông lão không để ý đến cậu, chửi một câu "Thằng ranh con!" rồi đá bay cây gậy gỗ chặn cửa, liền bỏ đi.

————

Nghe đến đây, Giang Ly chen vào: "Xem ra, trưởng bối của bà cụ đó, chắc chắn đã rời khỏi nhà rồi."

"Sao cô biết?"

"Đương nhiên rồi! Sư..."

"Sư?" Lông mày Lục Dĩ Bắc khiêu khích ngọ nguậy, như đang nói với cô "Không giải thích cho tròn là cô thua đấy nhé! ", trông rất đáng ghét, khiến người ta muốn cho cô hai đấm.

Giang Ly sa sầm mặt, đổi giọng nói: "Sư phụ chúng tôi nói, trong các loại sự kiện quái đàm mà ông đã tiếp xúc, có một phần lớn nạn nhân đều vì tò mò mà bị tấn công."

Thực tế, người không có tiềm chất linh năng, chỉ cần không quá tò mò, cũng không đặc biệt xui xẻo, thì có khả năng rất lớn cả đời sẽ không bị quái đàm tấn công.

"Giỏi thật." Lục Dĩ Bắc tán đồng gật đầu, cũng không biết là đang khen Giang Ly lấp liếm giỏi, hay là lý lẽ giỏi.

"Tóm lại, trưởng bối của bà cụ đó, cuối cùng vẫn rời khỏi nhà, ông ta ngủ đến nửa đêm, nghe thấy bên ngoài tiếng trống chiêng vang trời, tiếng đàn sáo hòa ca, có người đang hát kịch, còn có trẻ con đang cười."

"Hồi đó màn biểu diễn bán thuốc dạo trên đường cũng có thể khiến người ta xem nửa ngày, sức hấp dẫn của hát kịch ai mà chống lại được chứ!"

"Ông ấy đuổi theo nguồn gốc của âm thanh tìm đến, liền ở trong khu rừng mà ông lão đã dựng bia nhìn thấy một sân khấu kịch, sau đó tiếng cười của trẻ con, tiếng nhạc đệm lập tức đều biến mất."

"Chỉ còn lại sân khấu kịch đen ngòm trên đó, đứng một diễn viên mặc trang phục kịch, quay lưng lại với phía dưới sân khấu, hát chay với giọng ngân nga trầm bổng, ông ấy quay người định chạy, thì diễn viên đó liền quay lưng lại bay lơ lửng về phía ông ta, ông ấy dừng lại thì diễn viên đó cũng dừng lại..."

"Được rồi, tôi biết ở đó đã từng xảy ra sự kiện quái đàm rồi." Giang Ly ngắt lời, "Sau đó thì sao? Tại sao suốt bao nhiêu năm ở giữa lại không hề xảy ra chuyện quái đàm nào? "

"Đó lại là một câu chuyện khác." Lục Dĩ Bắc nói, cầm lấy điều khiển trên bàn, gõ một cái như gõ phách, "Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hồi sau sẽ rõ!"

Giang Ly: "..."

"Được rồi, thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi?"

Giang Ly: "..."

Cô ngồi bất động trên sofa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc, như một đứa trẻ không vui vì chưa nghe hết chuyện, nên đang giận dỗi.

"Chuyện này..." Lục Dĩ Bắc gãi gãi sau gáy, "Thôi được! Nói đơn giản là sau này có người đã phong ấn quái đàm ở khu vực này, phong ấn suốt nhiều năm."

"Nhưng, sau này lúc Khu chung cư Hạnh Phúc được xây dựng, đã không cẩn thận đào mở phong ấn, trong này còn có một câu chuyện, là nghe từ chú lái máy xúc năm đó, có muốn nghe không?"

Thấy trong ánh mắt Lục Dĩ Bắc lóe lên tia sáng yếu ớt, vẻ mặt như rất muốn kể chuyện, Giang Ly đứng dậy, lạnh như băng nói một câu "Không muốn." rồi quay người đi về phía phòng ngủ.

Nhưng mà, về mặt nghe ngóng những chuyện vặt vãnh này, cô ta đúng là có tài thật. Trong khoảnh khắc quay người, Giang Ly thầm nghĩ.

"Ê! Cô đừng đi mà! Nghe tôi kể xong đã!"

Tuy không phải là chuyện tào lao, nhưng chưa kể xong chính là không vui!

Lục Dĩ Bắc đuổi theo Giang Ly đến cửa phòng ngủ, thì thấy cô đang ngồi trên giường và nở nụ cười 'thân thiện', vỗ vỗ vào giường nói: "Sao? Muốn ngủ chung à?"

Lục Dĩ Bắc: "..."

Xuyên kịch: là một loại hình hí kịch truyền thống của Trung Quốc, bắt nguồn từ tỉnh Tứ Xuyên. Loại hình này nổi tiếng với kỹ thuật “biến diện” – thay mặt nạ siêu nhanh – và phong cách biểu diễn kết hợp hát, múa, võ thuật đầy sống động. Hí kịch là hình thức sân khấu ca múa kịch lâu đời, có tính chất tổng hợp, thường biểu diễn những tích truyện cổ, huyền thoại hoặc lịch sử. Nhân vật sẽ vừa hát, vừa nói, vừa diễn, trong trang phục và hóa trang đặc trưng.