Trở Thành Phù Thủy Giữa Thế Giới Ngập Tràn Ma Quỷ

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01: Một Lần Nữa Gặp Đại Họa Mà Không Chết. - Chương 17: Mái Nhà Xưa

Trong hành lang lờ mờ sáng, tường sơn hai màu trắng đen, đèn thủy tinh bên trên như sắp bong ra khỏi trần nhà, trên cánh cửa bằng chì nặng nề màu xám đậm ở hai bên có khắc những họa tiết phức tạp, và chảy bên trong những họa tiết đó là thứ chất lỏng màu vàng, lấp lánh ánh kim trông như thủy ngân.

Mặc dù chẳng thể nhìn thấy thứ gì nơi căn phòng đó, nhưng một khi đứng trong hành lang này đều có thể cảm nhận được ác niệm mãnh liệt tỏa ra từ sau cánh cửa bằng chì ấy.

Phải đắn đo lắm Giang Ly mới dùng tới vết nhơ “Anh lợi dụng chiếm đoạt, tư lợi vật phẩm linh lực cấp D” để buộc Bạch Khai bình tĩnh lại và rởi phòng mổ cùng họ.

Có điều, An Thanh lại thấy cứ để mặc gã ta lăn lộn ăn vạ dưới sàn thêm một lúc nữa cũng được, như vậy cô đỡ phải tốn công lau dọn nguyên tuần.

Băng qua hành lang dài, đi lên cầu thang xoắn ốc chạm khắc hoa văn động vật kỳ dị, mãi một lúc lâu sau mới thấy lại ánh sáng, Bai Kai đột nhiên dừng bước.

“Sao lại không đi nữa?” An Thanh nhìn Bạch Khai mà hoài nghi, “Chẳng phải anh nói cá nhân liên quan là con nuôi của anh sao? Để anh tự xử lý không phải tốt hơn à?”

“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không đi được. Tôi không muốn Tiểu Bắc biết mình làm loại công việc này.”

Bạch Khai tựa lưng vào bức tường ở lối vào cầu thang rồi châm một điếu thuốc và chậm rãi nhả khói.

Tạch tạch… Phừng…

“Hít… hà…”

“Nếu chẳng vướng phải vụ lộn xộn này thì tôi thậm chí còn định không cho nó biết ma quỷ có tồn tại!” Bạch Khai nói, vừa nói khóe mắt vừa liếc Giang Ly, ánh mắt anh như muôn vàn lưỡi kiếm sắc lẻm không ngừng bùng lên.

“Tại sao chứ?” An Thanh thắc mắc, “Kế nghiệp cha bộ không tốt sao? Nghe nói cậu ta từng có giấc mơ tiên tri, tôi thấy cậu ta có vẻ rất là ổn đó! Bây giờ Hoa Thanh thiếu thốn nhân lực như vậy, thêm được một đặc vụ thì quá tốt rồi!”

“Cô thì biết cái gì?” Bạch Khai nhếch mép, vừa định nói thêm gì đó thì bị Giang Ly cắt ngang.

“Tôi hiểu tên này nghĩ gì, hắn không muốn đàn em của mình bị nhốt cả đời như những người dưới lầu kia nên mới không để cậu ta dính dáng đến bất kỳ chuyện gì của Soirée, đúng không?”

Bạch Khai miệng ngậm điếu thuốc, quay sang nhìn Giang Ly mà trợn tròn mắt, rồi hừ lạnh một tiếng, “Hừ! Cuối cùng cũng nói tiếng người rồi! Nhưng mà đừng có tưởng vậy thì ông đây sẽ bỏ qua cho nhé!”

“Anh hiểu lầm rồi, tôi hiểu anh nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý với anh.”

Giang Ly khẽ lắc đầu.

“Việc anh đang làm chính là đeo gông cho cậu ta, bị che mắt, anh nghĩ không biết gì hết thì có thể thật sự sống hạnh phúc đến cuối đời à?”

“Cậu ta là một con người có suy nghĩ độc lập, mấy chuyện này để cậu ta tự quyết đi.”

“Sau đó thì sao?” Bạch Khai hỏi vặn, âm lượng có chút lớn. “Lại giống như chúng ta, trở thành một đám quái vật suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết, chết lúc nào cũng chẳng hay sao? Nó mới có mười tám thôi đó!”

Vừa nói, Bạch Khai vừa nhìn khuôn mặt non choẹt của Giang Ly mà đột nhiên nhớ ra cô nàng chẳng qua cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi đầu, thậm chí còn nhỏ hơn Lục Dĩ Bắc một tuổi. Thế nhưng, vì may mắn sống sót sau một sự kiện ma quỷ thương vong cực lớn mà trở thành linh lực gia rồi mới được như bây giờ.

Mặc dù có chút đồng cảm với cảnh ngộ của nhỏ, nhưng chẳng phải nhỏ chính là bằng chứng sống cho những gì xảy ra sau khi gia nhập Soirée sao? Người thì đang sống đó, nhưng thực ra thì đã chết từ lâu rồi!

Nghĩ đến đây, Bạch Khai không nói gì nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay bỏ đi.

“Hừ!”

Nhất quyết không được xin lỗi! Cả đời này cũng không bao giờ! Nếu không sẽ phá hỏng hình tượng mỹ nam lạnh lùng cao ngạo nhất Hoa Thành của mình mất! Bạch Khai nghĩ.

An Thanh nhìn Bạch Khai đã đi khuất, rồi quay sang Giang Ly, chớp chớp đôi mắt to rồi tự chỏ vào mũi mà cười khổ, “Bộ tôi giống quái vật lắm sao? Tôi thấy mình cũng được lắm mà! Ở ngoài, nhiều tiểu ca ca tìm tới xin WeChat của tôi lắm đó nha!”

Trên khuôn mặt nhẵn bóng như sứ điểm vài chấm máu li ti, trong đôi đồng tử màu nâu sẫm ánh lên tia đỏ tươi, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt lộ ra khi cười, cùng đôi tay nhuốm đầy máu khô màu đỏ sậm.

Giang Ly xem xét An Thanh đôi chút, rồi lãnh đạm gật đầu, “Giống!”

***

Ghi chép, hỏi han xong xuôi, cô hầu gái dẫn Lục Dĩ Bắc đến phòng khách ở cạnh phòng thẩm vấn rồi quẳng lại một câu, “Bây giờ cậu cứ đợi ở đây!” và rời đi ngay sau đó.

Cánh cửa gỗ vừa đóng lại liền có tiếng khóa cửa truyền đến rõ ràng, cứ như thể sợ rằng Lục Dĩ Bắc sẽ chạy mất vậy.

“Hừ! Đúng là lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!” Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm một câu rồi bất giác nhìn ra phía của sổ.

Xuyên qua khe hở cửa chớp, có thể loáng thoáng thấy lá cây bạch quả trong vườn đang theo gió rụng xuống, hệt như một cơn mưa phùn màu vàng vậy.

Lạch cạch… lạch cạch… tiếng nạy cửa sổ vang lên giữa phòng khách, rồi im bặt.

Lục Dĩ Bắc, “…” Mình chỉ là muốn xem thử cửa sổ khóa hay chưa thôi, chứ không muốn bỏ trốn!

Lục Dĩ Bắc chẳng biết bản thân đã đợi trong phòng khách bao lâu, chỉ nhớ rằng bản thân đã “kiểm tra” độ chắc chắn của cửa sổ, rồi lục lọi đồ đạc trên giá sách và đương lúc chuẩn bị kiểm tra mô hình lính đất nung màu vàng trên bàn trà có phải là vàng thật hay không thì cửa phòng khách mở ra, một cô gái tóc bạch kim với khuôn mặt thanh tú, khí chất lạnh lùng khập khiễng bước vào.

Giang Ly vừa bước vào phòng khách, liếc mắt cái đã thấy vẻ mặt xám xịt của Lục Dĩ Bắc đang ngậm đầu mô hình lính đất nung trong miệng thì thản nhiên nói một câu, “Là giả.” Sau đó, cô bước đi như thể chưa từng nhìn thấy gì và ngồi xuống đối diện với cậu.

Lục Dĩ Bắc rụt cổ lại, chậm rãi nhả đầu lính đất nung ra rồi cẩn thận trả lại trên bàn trà bằng cả hai tay, rồi quay về ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha.

“Xin chào, tôi là Giang Ly, tôi sẽ giải thích các vấn đề tiếp theo cho cậu, xong việc cậu có thể về.”

Lục Dĩ Bắc hơi nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi, “Cứ vậy mà về sao? Lỡ như tên Ngài Thỏ kia lại tìm đến thì sao?”

“Vậy ra mấy người làm như thế là chuẩn bị phủi bỏ sao? Tôi không phải người nhỏ nhen nha! Chẳng qua mấy người trước đó không tốt lành gì nên tôi mới sinh lo thôi!”

Lời nói Lục Dĩ Bắc tràn đầy ý vị sâu xa, đôi lúc còn có chút hàm ý rằng, “Giặc còn sờ sờ ra đó, làm sao có thể yên giấc.”

“Loại biến dị không phải là ác linh, thông thường chúng sẽ không quá bám riết lấy mục tiêu.” Giang Ly giải thích, “Dù sao thì chúng tôi cũng không phải bảo mẫu của cậu, đâu thể trông nom suốt đêm được. Lỡ như thấy được chuyện riêng từ gì, chẳng phải hai bên sẽ vô cùng khó xử sao?”

“Lịch sử duyệt web của cậu gần đây ghi lại ba lần xem web đen, ba mươi hai lần xem doujinshi, và còn…”

Vẻ mặt Lục Dĩ Bắc vẫn lặng như tờ, nhưng hai gò má thì đã ửng đỏ, không nhịn được nữa mà ngắt ngang, “Dừng lại, dừng lại! Mấy người kiểm tra tài khoản luôn sao? Đừng nói về chuyện này nữa, được chứ? Tôi về, tôi về chẳng phải là được rồi sao?”

“Ừm!” Giang Ly gật đầu, “Yên tâm đi, tôi cũng đâu nói rằng sẽ bỏ mặc cậu?”

“Theo như hồ sơ thì trước kia cậu từng sống ở phố Mẫu Đơn nhỉ? Nếu có thể, mong cậu hãy trở về nhà cũ ở một thời gian để chúng tôi có thể tiện đảm bảo an toàn cho cậu hơn.”

“Ý cô là… ” Lục Dĩ Bắc cau mày, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, nghi ngờ hỏi, “Mấy người ở rất gần phố Mẫu Đơn?”

“Thật ra thì, đây là phố Mẫu Đơn.” Giang Ly đáp.

“Ế…” Lục Dĩ Bắc sửng sốt, nhích lại gần phía Giang Ly, đưa một bàn tay lên mà lí nhí nói, “Cô nói cho tôi biết vị trí căn cứ tổ chức làm gì vậy, sau này sẽ không giết người diệt khẩu đó chứ?”

“Sẽ không.” Giang Ly bình tĩnh nói, “Trong mắt người ngoài, chúng tôi chỉ là đơn vị cấp dưới của Cục Văn hóa thôi, nếu cậu để lộ ra, tôi sẽ lấy đó làm lý do và liên hệ với đồng nghiệp ở bệnh viện tâm thần Vân Khang mang cậu đi.”

“Ứm...”

Nghe vậy, Lục Dĩ Bắc suýt ré lên kinh hoàng.

Vân Khang là bệnh viện tâm thần nổi tiếng Lục Dĩ Bắc từng nghe qua từ lâu. Nghe đâu trong đấy, tất cả những bệnh nhân tâm thần nặng đều bị nhốt ở đó, một khi vào là không có đường ra, thật không ngờ tổ chức thần bí này lại hợp tác với nơi đó!

Chẳng lẽ những người mà bệnh viện tâm thần Vân Khang đang giam giữ đó đều là sau khi bị ma quỷ tấn công nên đầu óc mới có vấn đề? Thậm chí có khi còn là ma quỷ?

Lục Dĩ Bắc vừa nghĩ tới đây liền kinh hãi, sống lưng đột nhiên buốt lạnh.

“Vậy, mấy người, bộ không có kế hoạch tuyển dụng gì sao?”

Ôm đùi tổ chức thần bí này vốn là kế hoạch ban đầu của Lục Dĩ Bắc, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, cậu nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Tất nhiên, cậu ta nào phải loại thích xông pha nơi tiền tuyến, mà là kiểu, “Phía sau người phụ nữ thành đạt, luôn có một người đàn ông lặng lẽ.”

“Có thì có, nhưng muống gia nhập thì cậu phải có một vài tài năng mới được, chúng tôi không nuôi người rảnh rỗi.” Giang Ly nói mà vẻ mặt biểu lộ chút khó xử, “Với lại, nếu cậu nói dối, về sau bị phát hiện cũng sẽ bị đưa tới bệnh viện tâm thần Vân Khang thôi.”

“...” Lục Dĩ Bắc do dự không nói, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Mơ thấy Ngài Thỏ giết người có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, không biết về sau có còn hiệu nghiệm không, nếu không liền bị xem là nói dối, rất rắc rối.

Giấc mơ nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ kia cũng không biết có tác dụng gì, với lại nói ra rồi có khi lại bị đưa đến bệnh viện tâm thần cũng không chừng.

Vậy mình còn tài năng gì chứ? Nấu ăn sao?

Nghĩ đến đây, Lục Dĩ Bắc thều thào nói, “Nấu ăn có được tính không? Nếu thật sự không được thì tôi chỉ có thể bắn tim cho cô thôi.”

“Được.” Giang Ly khẽ gật đầu, vừa nói cô vừa lấy hợp đồng và bút đã chuẩn bị từ trước trong túi nhỏ ra, đưa đến trước mặt Lục Dĩ Bắc, “Vậy chúng ta ký hợp đồng lao động tạm thời trước đi, làm hai bản, trong vòng một tháng, đợi sau khi chuyện của Ngài Thỏ giải quyết xong, có muốn gia hạn hay không thì tùy cậu.”

Lục Dĩ Bắc nhìn bản hợp đồng bên bàn trà, gãi gãi đầu, thầm mắng, còn chơi hai bản nữa? Sao mình cứ cảm thấy cô ta đã muốn cho mình gia nhập từ đầu rồi, làm bộ làm thích nãy giờ chỉ là để mình tự nói ra?

Giang Ly dường như nhận ra được Lục Dĩ Bắc trong lòng đang nghĩ gì, sau khi thấy cậu đã kỹ tên vào bản hợp đồng mới âu sầu nói, “Thật vậy, không sai đâu.”

Lục Dĩ Bắc, “???” Sao bất an vậy nè? Cảm giác như vừa ký hợp đồng bán thân vậy.

Giang Ly nhận lấy hợp đồng đã thỏa đáng rồi cất kỹ, xong lại nhìn Lục Dĩ Bắc nói, “Bây giờ cậu chính là đặc vụ tạm thời của tổ chức Soirée chúng ta, để đảm bảo an toàn tính mạng, cậu có thể lựa chọn một vật phẩm linh lực cấp D để phòng thân.”

“Ừm…” Lục Dĩ Bắc suy nghĩ một lúc, “Vậy cô có thể trả lại tượng Minh Vương cho tôi không? Nghe cô hầu gái nói đó là một vật phẩm linh lực cấp D nhỉ?”

“Không muốn chọn cái khác sao?” Giang Ly khẽ nhíu mày, “Thực tế thì chúng ta còn có ba mươi vật phẩm linh lực cấp D để cậu lựa chọn.”

“Trong số những vật phẩm linh lực cấp D thì [Tượng chúc phúc Đại Nhật Minh Vương] là lớn nhất, chỉ sợ cậu không tiện mang theo bên người.”

“Không được, tôi là kieru người hoài cổ.” Lục Dĩ Bắc nói mà mặt lạnh tanh, “Dạo này hay ôm tượng Minh Vương đi ngủ, mất nó rồi sợ ngủ không nổi.”

***

Nửa tiếng sau.

“Phù, cuối cùng cũng ra rồi!”

Đứng trên phiến đá xanh ở phổ Mẫu Đơn, Lục Dĩ Bắc vươn vai thở phào một cái, rồi hít lấy luồng không khí tươi mát, cảm giác như thể vừa được tái sinh.

Giang Ly quả thật không gạt cậu, Cục Quản lý và Nghiên cứu Văn hóa dân gian Hoa Thành đúng là cách nhà cũ của cậu không xa, đi thẳng còn chưa tới hai trăm mét. Mặc cho phố cổ khúc khủy quanh co, cậu cũng chẳng tốn đến ba phút đã về đến nhà.

Tường trắng ngói xanh, lối kiến trúc cổ kính không khác mấy so với những ngôi nhà khác trong khu phố.

Dưới mái hiên cong có hai mặt trống đá thẳng đứng, cửa chính đóng chặt có vòng đồng đã bám một lớp bụi mỏng, và bên trên cửa lớn treo một bức hoành, đề tên cửa tiệm một cách mộc mạc, “Quán Cơm Lục Ký Xuyên”.

Đây là nhà cũ của gia đình Lục Dĩ Bắc, rất lâu trước khi cũng không lớn thế này. Lầu một bán đồ ăn sáng, gác xép bên trên là chỗ mọi người ở, cả hai dồn lại cũng chẳng hơn ba mươi mét vuông, tuổi thơ mà cậu từng trải qua chính là nơi gian phòng có phần chật chội này.

Hai năm trước, lão cha cậu dành phần lớn số tiền tiết kiệm được để mua mặt tiền ba, bốn căn nhà cạnh bên. Khoét tường, bài trí xong xuôi, vội vàng chuẩn bị khai trương nhà hàng thì không ngờ cha cậu lại…

Đứng trước cửa nhà mình, Lục Dĩ Bắc khẽ lắc đầu thở dài, “Hầy! Tiên đế sáng nghiệp chưa lâu, nửa đường đã băng hà rồi!” rồi lấy chìa khóa mở cửa.

Từ lúc Lục Dĩ Bắc xuất viện đến giờ vẫn luôn ở nhà mới gần trường, mặc dù anh Thủy thi thoảng cũng đến quét dọn nhưng nhà cũ đã lâu không có người ở nên chẳng thể tránh nổi vẻ hiu quạnh, vừa mở cửa ra, mùi ẩm mốc nhàn nhạt lẫn với tro bụi đã ập vào mặt cậu.

Thấy vậy, cậu lại thở dài rồi đặt tượng Minh Vương lên chiếc bàn trong sảnh, sau đó sắn tay áo lên và tiến về phía phòng vệ sinh, lát sau mang theo khăn và chổi, bắt đầu dọn dẹp.

Đang dọn dẹp nửa chừng thì bỗng có tiếng gõ cửa gỗ vang lên.

Cộc… cộc…!

“Hô! Nhà mấy người sao mà bẩn thế? Cái thằng nhóc thối này, bao lâu rồi chưa quét dọn thế?”

Nghe thấy tiếng nói, Lục Dĩ Bắc buông chổi trong tay xuống, vừa quay lại liền thấy một nam nhi mặc áo dài, vừa cao to vừa đen, râu quai nón bờm xờm.

Nhìn vẻ ngoài cứ tưởng là một tên lỗ mãng, nhưng người ta lại có một cái tên khá nho nhã, là Tô Mễ, bao đời chuyên kinh doanh nghề thêu thủ công, ở đối diện với nhà Lục Dĩ Bắc, cùng là hàng xóm cũ và cùng một tuổi với cậu.

“Chậc, chẳng phải lâu lắm rồi tớ không về đây sao? Bẩn thế này thì có gì lạ?” Lục Dĩ Bắc bĩu môi, “Cái thằng ranh cậu cũng không biết quét dọn giúp nữa?”

Tô Mễ nghe vậy thì ngẩn người, “Lâu rồi không về đây? Không đúng, lúc nào tớ cũng nghe thấy có tiếng người trong nhà nha! Đêm đó còn nghe thấy tiếng con hát nữa! Tớ còn tưởng cậu có bạn gái rồ…”

Nói được nửa chừng, Tô Mễ phát hiện sắc mặt Lục Dĩ Bắc hơi bất thường, lời nói liền nuốt lại.

“Không phải à?”

“Không…”

“Ui…!”

Lục Dĩ Bắc mặt lạnh như tờ, ngắm nhìn bốn phía, cửa hàng được trang trí theo phong cách cổ kính, khá thôn dã, khiến bầu không khí nhất thời có chút u ám.

Cái thằng ranh này không phải là nói đùa đó chứ, cố tình dọa mình đúng không?

Chỗ này gần tổ chức Soirée như vậy mà cũng có ma quỷ dám manh động sao?

Như chẳng may vậy thì sao?

Nghĩ tới đây, Lục Dĩ Bắc liền ném cái chổi trong tay đi, mặt không chút biểu cảm mà ôm lấy tượng Minh Vương, rồi tiến đến cạnh Tô Mễ mà nói, “Thôi kệ đi, bẩn quá, không quét dọn gì nữa, tôi nay tớ ở nhờ nhà cậu! Không phải là sợ hãi gì đâu, tại lâu rồi không gặp nên tớ muốn cùng cậu ôn lại chuyện xưa thôi.”

Nói xong, cậu vội vàng khóa cửa lại, thoắt cái đã chạy biến vào nhà Tô Mễ.

Tô Mễ thoáng nhìn lại ngôi nhà cũ của Lục Dĩ Bắc, xuyên qua khe hở cửa sổ hình như thấp thoáng có bóng người, vừa nghĩ đến mấy ngày trước còn định nghe lén Lục Dĩ Bắc và “cô bạn gái” kia làm mấy chuyện xấu hổ thì sống lưng bỗng lạnh toát, liền quay người chạy.

“Hây! Cái thằng nhóc thối này, chờ tớ một chút! Chờ đã! Cái đồ không có nghĩa khí!”