Lòng bàn tay tôi đen sì, vậy mà cậu ta bảo là nguyên vẹn sao? Baek Aeyoung dường như chẳng buồn trả lời, chỉ hờ hững nói với Jung Sanghyun:
"Làm sao tôi biết? Đừng nói chuyện với tôi."
"Lúc nào chị cũng cáu gắt với tôi thôi."
Baek Aeyoung hoàn toàn phớt lờ Jung Sanghyun, tiếp tục bước lên trước rồi gọi Nikita. Cô ấy chỉ vào chiếc máy tính bảng của Shin Haeryang và nói gì đó. Kim Jaehee nhìn kỹ lòng bàn tay tôi rồi nhận xét:
"Nhìn cũng không đến nỗi tệ lắm."
"Tôi đã quấn tay bằng khăn trước khi cầm lấy nó."
"Ồ, ra vậy. Chứ Aeyoung đã cài đặt hộp trang sức đó dẫn điện với dòng 60mA để gây ngừng tim rồi đấy."
"...Hả?"
Tôi suýt chết thật rồi còn gì?! Baek Aeyoung sống như nào khi để một thứ nguy hiểm như vậy trong phòng chứ? Nhỡ có ngày quên mất mà chạm vào thì chẳng phải sẽ phải đến bệnh viên à?... Mà không, không chỉ đi bệnh viện mà đi thẳng sang thế giới bên kia luôn ấy. Kim Jaehee ghé sát thì thầm với tôi:
"Anh thông minh hơn Sanghyun đấy. Thằng đó đụng vào hộp trang sức của Aeyoung rồi bị đưa vào phòng cấp cứu ở đảo Daehan vì ngừng tim mà."
"A! Anh này! Sao lại kể chuyện đó chứ! Xâm phạm quyền riêng tư đấy!"
"Ồ? Tôi không ngờ cậu cũng biết từ 'quyền riêng tư' đấy. Bất ngờ ghê!"
Kim Jaehee cười lớn, vỗ vai Jung Sanghyun.
"Nếu tôi không dùng chân đá cậu ra khỏi cái hộp trang sức đó, thì giờ cậu đã thành một nắm tro rồi... Đấy, thế nên tôi bảo chân giả không nên làm bằng silicon mà. Nhờ cú đá tuyệt vời của tôi mà cậu vẫn còn sống đấy."
"Aaa! Đừng có nhai đi nhai lại nữa!"
"Cậu còn ở căn cứ này thì tôi còn nhai đi nhai lại."
"Người lắp thứ đó trong phòng mình mới là kẻ điên! Chị ta chắc chắn có vấn đề!"
Jung Sanghyun vừa chửi vừa liếc nhìn Baek Aeyoung đang ở xa.
"Loại phụ nữ điên khùng nào lại lắp một cái bẫy chết người vào hộp trang sức chứ? Chị ta chắc chắn đã giết vài mạng người rồi!"
"Có thể lắm. Nhưng mà... cũng ngầu đấy chứ? Tôi thấy thế rất ngầu. Làm sao một cô gái lại có thể nghĩ đến chuyện gây ngừng tim người khác theo cách đó nhỉ? Những công ty khác chắc không tìm đâu ra người thế này đâu."
Jung Sanghyun tức điên khi thấy Kim Jaehee không hề đồng tình với mình.
"Anh có đang nghe tôi nói không vậy? Không phải anh nên đứng về phía tôi sao? Tôi đã phải vào phòng cấp cứu đấy! Còn nhớ tôi không thể dùng tay phải suốt một tháng không?!"
"Ôi trời, lúc đó Sanghyun của chúng ta đâu có số chết. Cậu được Medic cõng đi, đến bệnh viện trong chưa đầy mười phút, còn được tôi đá cứu nữa. Cuộc đời thật là thuận lợi ha? Ngày trước, khi tôi lỡ đánh rơi một quả mìn ấy, tôi chờ mãi mà chẳng thấy bác sĩ đâu. Khi tỉnh lại thì chân cũng mất tiêu luôn rồi. Còn cậu, ngất đi rồi tỉnh dậy mà tay vẫn còn nguyên vẹn cơ mà."
"Aaaaaa! Nói chuyện với anh đúng là vô ích!"
Jung Sanghyun hét lên, ôm chặt máy tính bảng rồi lao về phía trước.
Kim Jaehee nhìn theo bóng lưng cậu ta, bật cười rồi quay sang tôi:
"Thằng bé đó cao lên thì có, chứ đầu óc chẳng phát triển thêm tí nào. Chắc tầm sáu mươi năm nữa mới trưởng thành nổi."
Sáu mươi năm nữa thì Jung Sanghyun đã tám mươi tuổi rồi. Tôi nắm tay lại rồi mở ra, kiểm tra tình trạng của bàn tay. Cũng không đến nỗi nào. Kim Jaehee nhìn động tác của tôi rồi nói:
"Cứ đến bệnh viện là ổn thôi. Đừng lo quá, bây giờ chỉ cần có tiền là chữa được hầu hết mọi thứ mà."
Nghe vậy tôi cũng bớt lo phần nào, nhưng vẫn không thể dập tắt nỗi bất an đang dâng trào trong lòng. Tôi thú nhận cảm giác lo lắng với Kim Jaehee:
"Người tôi lo nhất lúc này là Gayoung, người đang ở khu ký túc xá Jujak."
Trên đường từ trạm thoát hiểm về khu Jungang, Kevin Wilson vẫn nằm chết đúng vị trí cũ, đầu đập vào thanh sắt. Làm cách nào mà lần nào cũng chết theo đúng một kiểu vậy nhỉ? Anh ấy không thể tránh đi một lần nào đó được sao?
Nhìn thấy xác chết xuất hiện ở cùng một chỗ liên tục thực sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái tâm lý của tôi. Những tai nạn cứ lặp lại cũng vậy. Kim Jaehee vươn tay lên trời, nói với giọng thản nhiên:
"Đội trưởng Shin nói sẽ đến khu ký túc xá Jujak nên đừng lo."
"Tôi chỉ sợ không kịp thôi. Nếu nước tràn đầy phòng của Gayoung thì sao? Nếu cứu hộ quá muộn thì sao? Tôi lo lắm."
Tôi đã rời khỏi phòng quá muộn vì ngủ quên. Không có cách nào khác sao? Có giải pháp nào tốt hơn mà tôi chưa nghĩ ra không? Con người chỉ có một mạng sống thôi mà. Kim Jaehee ngáp dài rồi đáp lại:
"Thế thì chết thôi."
Tôi nghẹn lời. Đây không phải lần đầu tôi đối mặt với cảnh người khác chết, hoặc có thể sẽ chết. Nhưng tại sao vẫn chưa thể quen được?
"Sao anh cứ nghĩ phức tạp lên thế? Anh có phải người giết họ đâu."
"...Bởi vì tôi không thể xem nhẹ chuyện này."
"Thôi nào, đội trưởng Shin sắp đi rồi, chúng ta lo cho mạng sống của mình trước đi."
"Dù vậy, nếu tôi đi cùng... có lẽ sẽ ít nguy hiểm hơn một chút. Tôi chỉ đang nghĩ xem có cách nào tốt hơn không."
"Sống sao thì số phận đã định sẵn rồi. Đừng lo nghĩ nhiều quá."
Kim Jaehee vẫn rất điềm tĩnh. Dù nước đã tràn vào căn cứ dưới biển, mọi người thì cầm súng đòi giết nhau, tàu thoát hiểm thì không thể lên được, mà cậu ấy vẫn chẳng có vẻ gì là bận tâm. Tôi không hiểu nổi sự thản nhiên đó đến từ đâu. Một phần nhỏ trong tôi thậm chí còn thấy ghen tị.
Tôi đã chết đi sống lại nhiều lần, bị nhốt trong căn phòng rò rỉ nước cũng chẳng ít, vậy mà chưa một lần nào tôi có được sự bình thản ấy.
Lúc nào tôi cũng thấp thỏm trong lo lắng, luôn bị thiếu thời gian, và không ngừng tự trách vì năng lực bản thân không đủ. Giống như bây giờ vậy. Cho đến khi thấy Kim Gayoung được cứu thoát, nỗi lo lắng như con rắn khổng lồ quấn chặt lấy tôi sẽ không chịu biến mất.
Và nếu Kim Gayoung được cứu, tôi sẽ lại mong cô ấy và Tumanako có thể rời khỏi căn cứ này... Làm thế nào để có thể sống với tâm thái ung dung như vậy? Tôi thở dài, chậm rãi hít một hơi thật sâu.
Vừa bước vào khu Jungang, Vladimir và Shin Haeryang đồng thời ra hiệu cho mọi người dừng lại. Carlos đang đi phía sau bất ngờ đâm sầm vào lưng Viktor, ôm mũi rên rỉ.
Tôi và Kim Jaehee cũng dừng lại. Những người đi sau cùng không rõ chuyện gì đang xảy ra mà phía trước lại dừng lại. Đội hình bắt đâu tản ra, dần dần biến mất khỏi hành lang. Seo Jihyuk xé trần nhà, nhanh nhẹn trèo lên, kéo Sophia lên bằng một tay rồi đóng trần lại. Những người khác cũng bắt đầu lẩn vào sau hoặc bên trong các máy bán hàng tự động.
" Hả?!"
"Cái gì?"
"Trốn đi!"
Baek Aeyoung hét lên về phía mọi người.
Trốn đi? Nhưng quanh đây làm gì có chỗ nào để 12 người cùng trốn? Trốn kiểu gì? Quan sát tình hình thì có vẻ Vladimir và Shin Haeryang đang nhanh chóng chỉ định chỗ ẩn nấp cho từng người và ở phía trước, mọi người đang vào chỗ trốn của mình. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã vội theo Kim Jaehee lẻn vào sau máy bán nước tự động, nơi Carlos và Viktor đã chui vào trước đó. Lần đầu tiên trong đời tôi chui vào khe hẹp giữa máy bán nước và bức tường. Tuy nhiên nó chật đến mức hai người đàn ông trưởng thành gần như không có chỗ để thở.
Ai đó đột nhiên đá tôi một cú trời giáng, làm tôi bật ra hành lang nối giữa khu Jungang và Baekho. Quá bất ngờ, tôi ngã lăn ra sàn và sau vài giây bối rối tôi trở lại chỗ nấp thì phát hiện đã chẳng còn chỗ nào dành cho mình nữa.
Vladimir và Shin Haeryang cũng đã trốn đâu mất rồi vì lúc này trên hành lang cạnh tòa nhà khu Jungang chẳng còn ai nữa.
...Tất cả trốn đâu hết rồi? Sao không còn ai nữa vậy?
Khu vực này gần như là lối vào khu Jungang, nhìn sơ qua chỉ có vài máy bán hàng tự động. Có vẻ như mọi người đều ẩn nấp sau hoặc cạnh chúng. Tôi đang định len vào sau máy bán đồ ăn nhẹ thì nghe tiếng huýt sáo. Tumanako thò tay ra từ khe tường, vẫy tôi lại.
Tôi nhanh chóng tiến đến, tôi thấy Baek Aeyoung, Nikita và Tumanako đã nhét mình vào đó, tôi mới nhận ra đây là một khoang nhỏ âm trong tường.
Nó chỉ rộng cỡ tủ quần áo đơn, vừa vặn để cất đồ đạc. Nhìn kỹ thì thấy những con robot dọn dẹp nhỏ đang ra vào chỗ này. Những cỗ máy tròn trịa, phát ánh sáng đỏ lượn lờ quanh chân tôi như thể bối rối vì vật thể lạ đột ngột xâm nhập vào khu vực của chúng.
Robot dọn dẹp vừa vào khoang đã lập tức xả ra đủ loại bụi bẩn và rác vào một cái hố nhỏ dưới sàn. Sau đó, chúng được một cánh tay máy sắp xếp vào các ổ sạc, tự động kết nối và bắt đầu nạp năng lượng. Những con robot dọn dẹp được sác đầy thì bật đèn xanh và rời khỏi đó. Tôi luôn nghĩ chúng sẽ tự động tìm nơi sạc và xả rác ở đâu đó, nhưng không ngờ lại có một trạm sạc được giấu kín trong góc tường như thế này.
Giờ tôi mới hiểu tại sao mình không biết về nơi này. Trạm sạc này được lắp sát vào góc tường, với màu sắc hoàn toàn giống với bức tường xung quanh, khiến nó gần như vô hình nếu không nhìn kỹ.
Nó có kích thước chỉ bằng một chiếc tủ quần áo đơn. Ngay cả ba người phụ nữ chen chúc vào cũng thấy chật chội. Đến mức họ gần như ôm chặt lấy nhau, và dù có cố thế nào thì cũng chẳng thể nhét thêm một người đàn ông trưởng thành vào nữa. Không còn chút không gian nào để tôi đặt chân. Những con robot dọn dẹp bị con người xâm nhập đuổi ra ngoài vội vã rời khỏi trạm sạc.
Hơn nữa, do cơ thể con người chắn mất chỗ, những con robot đến sau không tìm được vị trí để sạc, đèn báo đỏ nhấp nháy khi chúng phát ra tiếng vo ve để đi tìm trạm khác.
Ừm... Không được. Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thà đối đầu trực diện với nguy hiểm còn hơn là trốn ở đây.
Nơi này không dành cho người lớn trốn vào, không, thật ra nó vốn chẳng phải nơi để con người ẩn náu. Tôi còn đang sững người vì nơi trú ẩn quá hẹp này thì Tumanako đột ngột kéo tôi vào trong khiến tôi chẳng kịp suy nghĩ thêm.
Baek Aeyoung tặc lưỡi, đạp lên vai Nikita và kệ tủ bên trong rồi bật nhảy lên không trung. Cô ấy bám chặt vào một góc trên trần như một con nhện giăng tơ. Nikita nhanh chóng kéo cánh cửa trạm sạc lại, đóng kín hoàn toàn.
Khi ánh sáng bên ngoài bị chặn lại, bên trong trạm sạc tối đen và bốc lên mùi bụi bặm lẫn rác thải. Những con robot dọn dẹp đang sạc, phát ra những âm thanh cơ khí trầm thấp và ánh sáng đỏ.
Tôi nép chặt vào góc tường, cố nín thở. Mỗi lần hít vào, lưng tôi lại chạm vào lưng của Nikita, còn vai Tumanako thì ép sát vào vai tôi và đè bẹp tôi. Baek Aeyoung làm sao có thể bám trên đó như vậy chứ? Tôi biết ơn vì đã được gọi vào trốn cùng, nhưng cảm giác khó chịu chiếm một nửa, nửa còn lại là mong muốn thoát khỏi đây ngay lập tức.
Chúng tôi cố gắng điều chỉnh tư thế để bớt chật chội hơn. Cuối cùng, Nikita để Tumanako ngồi bệt xuống sàn, còn tôi và cô ấy dựa lưng vào nhau, ở tư thế lưng chừng giữa đứng và ngồi, chống chân và tay vào góc tường để giữ thăng bằng.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một áp lực trên vai. Quay đầu nhìn, tôi thấy một chân của Baek Aeyoung đang giẫm lên vai mình. Có vẻ chỉ dùng sức tay để bám trần không phải là điều dễ dàng. Rốt cuộc ngoài kia đang xảy ra chuyện gì?
Nikita cử động vai, tìm một khe hở nhỏ trong trạm sạc để nhìn ra ngoài. Tôi cũng ghé mắt vào một khe hở khác trong trạm sạc được xây dựng thô sơ này và thấy một nhóm người có vũ trang đang tiến lại gần. Qua khe nhỏ ấy, tôi nhận ra một gương mặt quen thuộc. Đó là đội trưởng Sato.
Đúng lúc đó, Tumanako vô tình hít phải bụi trên sàn, hoảng hốt rồi hắt xì.
"Hắt xì!"