Tất nhiên là Shin Haeryang không thể nào mang theo Seo Jihyuk bay thẳng đến đây ngay lập tức. Họ bị bắt lại giữa đường, và lúc đó, Haiyun đã phải hét lên ra lệnh thả họ đi.
Có vẻ như không phải ai trong đội cũng chấp nhận việc Haiyun làm đội trưởng. Nghe qua những câu chửi rủa của Seo Jihyuk, tôi nhận ra Li Wei, Haoran và Waychi là những người phản đối mạnh mẽ nhất. Vì là phụ nữ làm đội trưởng, Haiyun thường xuyên bị họ phớt lờ và bất tuân mệnh lệnh. Đặc biệt, khi Li Wei buột miệng rằng Haiyun chỉ muốn thả Shin Haeryang có phải vì thích anh ta hay không, Haiyun tức giận nói điều đó không liên quan, và từ đó súng của bọn họ bắt đầu chĩa vào nhau.
"Đặc biệt là Shuran, chắc vì là bạn của Aeyoung, đã cố ngăn cản họ nổ súng vào những người quen biết. Nhưng ngay khi bọn họ bắn vào Aeyoung rồi cười khúc khích, Shuran cũng như mất trí."
Tôi giật mình quay sang nhìn Baek Aeyoung.
"Cô có bị thương không?"
Baek Aeyoung nhăn mặt, lắc đầu.
"Chúng chỉ bắn vào chân tôi để đe dọa thôi."
"Shuran hét lên không muốn giết người nữa, rồi bất ngờ bắn vào Haoran. Từ đó mọi thứ trở nên hỗn loạn. Việc mất điện quả là may mắn bất ngờ. Lúc đó tôi đã nghĩ trời cao đang giúp mình."
Tình hình mỗi người khác nhau thật. Khi mất điện và thang máy dừng, tôi cứ mình sắp chết rồi.
"Ngay khi mất điện, Aeyoung của chúng ta liền ném dao vào cổ Waychi rồi chạy như điên đến thang máy. Shuran ngã gục, còn đội trưởng Shin thì kéo tôi chạy theo. Haiyun bọc hậu cho chúng tôi."
Baek Aeyoung tiếp lời với vẻ mặt phức tạp.
"Khi chúng tôi đến thang máy, may mắn là nó đã hạ gần đến tầng của chúng tôi dù đáng lẽ phải dừng ở căn cứ thứ ba. Nghĩ rằng mình gặp may, chúng tôi vội vào thang máy. Đạn thì không thể xuyên qua thang máy được xây dày lố bịch vì áp suất nước."
Shin Haeryang thở dài nặng nề.
"Shuran chắc không qua khỏi đâu. Tôi tận mắt thấy cô ấy bị bắn hai phát vào bụng. Giờ chỉ còn lại Haoran và Li Wei. Chỉ Li Wei đuổi theo bắn, nên có thể Haoran cũng bị thương ở chân."
"Zi Xuan! Zi Xuan!"
Seo Jihyuk hét lên, khiến Shin Haeryang lặng lẽ đáp.
"Phải, ba người."
Baek Aeyoung nhíu mày nhìn Seo Jihyuk và hỏi.
"Tên Waychi kia chắc chắn đã chết chưa?"
Seo Jihyuk đáp lại với vẻ chắc chắn.
"Cô không kịp kiểm tra hả? Chính mắt tôi thấy rồi, không nhầm đâu."
"Vậy thì tốt"
Ngay khi Baek Aeyoung đáp lại, thang máy đột ngột dừng và đèn tắt. Yoo Geum hét lên như soprano, và tôi cũng không kiềm được mà hét lên. Ba người kia thì không phát ra tiếng nào, chỉ nghe Seo Jihyuk gào lên "Chết tiệt."
Shin Haeryang bình tĩnh nói.
"Mọi người đợi yên trong năm phút, hệ thống sẽ tự động bật lại nguồn dự phòng."
Yoo Geum lấy máy tính bảng từ tay tôi, mở ứng dụng đồng hồ đếm ngược năm phút. Trong không gian tối tăm, chỉ còn nghe thấy tiếng rên đau của Seo Jihyuk. Dù có xác chết trong thang máy, sự sợ hãi không còn quá kinh khủng khi tôi ở cùng với Yoo Geum. Tôi quay sang hỏi Shin Haeryang về điều khiến tôi băn khoăn nhất.
"Sao người Đài Loan và người Hồng Kông lại bị gộp chung với người Trung Quốc?"
Giọng Shin Haeryang vang lên từ trong bóng tối.
"Hồng Kông và Đài Loan không đủ ngân sách để tài trợ cho việc phát triển các căn cứ dưới biển mỗi năm. Sau khi Trung Quốc sụp đổ và chia thành một liên bang gồm tám vùng, họ vẫn còn tiền, nên ba bên hợp tác phát triển căn cứ dưới biển. Có vẻ họ tự chia nhau các vị trí trong đội kỹ sư và khai thác."
"Ồ"
Seo Jihyuk bất ngờ chen vào.
"Đó là lý do Shuran, người Hồng Kông, và Hong Tao, người Đài Loan, không thích bị xem là người Trung Quốc. Hong Tao lúc nào cũng đi quanh căn cứ phát trà sữa và cà phê muối, còn Shu Ran thì định làm bánh tart trứng nên đăng ký lớp học làm bánh của Gayoung và cũng không có chuyện gì rắc rối cả."
Tôi thở dài. Tình hình ở căn cứ dưới biển này thật quá hỗn loạn, tệ hơn cả tôi tưởng. Sau vài phút căng thẳng, đèn bật sáng, nhưng thang máy vẫn đứng yên. Tôi cảm thấy như đã qua 20 phút chứ không phải chỉ 5 phút.
Baek Aeyoung kiểm tra lại bảng điều khiển của thang máy, trong khi Shin Haeryang uống một ngụm nước, còn Seo Jihyuk nhét thêm một viên kẹo nữa vào miệng.
Ngay khi Baek Aeyoung buông tay khỏi bảng điều khiển và lấy nước từ tay Shin Haeryang, thang máy lại tiếp tục di chuyển lên trên. Tôi và Yoo Geum nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Thoát khỏi nỗi lo chết ngạt trong thang máy, tôi lại tò mò về nguyên nhân của vụ mất điện vừa rồi. Nhìn Baek Aeyoung, người đang uống nước như thể sẽ không còn giọt nào nữa, và Seo Jihyuk im lặng vì kẹo, tôi quay sang hỏi Shin Haeryang.
"Vì mất điện nên tôi mới tò mò hỏi, căn cứ dưới biển này cung cấp điện như thế nào vậy?"
Shin Haeryang trả lời ngắn gọn.
"Là nhiệt điện kết hợp."
Mặt Yoo Geum bắt đầu tái nhợt.
"Không lẽ... vậy thì chúng ta..."
"Vâng. Phải thoát ra càng nhanh càng tốt."
Có vẻ các kỹ sư đều biết chuyện này. Càng hiểu rõ về căn cứ dưới biển, tôi càng nhận ra điều đó chẳng tốt chút nào cho sức khỏe tinh thần của mình. Tôi đoán mặt mình cũng đã tái nhợt như mặt Yoo Geum và hỏi. Từ "nhiệt điện kết hợp" nghe có vẻ đáng sợ, nhưng ít nhất nó không phải là điện hạt nhân, nên cũng đỡ lo. Chúng ta sẽ không bị nhiễm phóng xạ. Tôi nhìn Shin Haeryang và hỏi.
"Nhiệt điện kết hợp là gì?"
Seo Jihyuk nhai kẹo và chen vào trả lời câu hỏi của tôi trước.
"Giải thích dài dòng đi, đội trưởng. Càng dài càng tốt."
Shin Haeryang liếc nhìn Seo Jihyuk một cái rồi mới nói với tôi.
"Căn cứ dưới biển điều tiết điện và nhiệt thông qua một hệ thống nhiệt điện kết hợp nhỏ. Chúng tôi sử dụng trực tiếp khí thiên nhiên từ dưới biển để chạy tua-bin tạo điện, đồng thời dùng nhiệt lượng phát sinh giữa quá trình này để làm nóng nước. Nhờ sử dụng khí thiên nhiên, chúng tôi có thể sản xuất đồng thời điện và năng lượng nhiệt, đạt hiệu suất sử dụng năng lượng cao và đảm bảo nguồn điện ổn định."
Đúng là một lời giải thích tốt. Người không chuyên như tôi cũng hiểu được. Nhưng tôi không chỉ muốn nghe điều đó.
"Vậy còn nhược điểm?"
"Chi phí lắp đặt cao. Và nếu không cung cấp được khí thiên nhiên, hệ thống sẽ trở nên vô dụng như đống phế liệu."
"...Không phải vậy. Ý tôi là, có ví dụ nào tệ nhất không?"
"Dù là loại nhỏ nhưng nếu hệ thống nhiệt điện kết hợp bị hỏng, hậu quả sẽ khác nhau tùy mức độ hỏng hóc. Có thể rò rỉ khí hoặc chất ô nhiễm, ống dẫn bị hỏng thì nước nóng áp cao có thể trào ra. Tệ nhất thì... nếu không may mà khí thiên nhiên phát nổ, không chỉ đường ống khai thác mà toàn bộ căn cứ số 4 dưới biển này cũng có thể bị thổi bay. Các căn cứ khác kết nối qua thang máy trung tâm cũng sẽ bị nguy hiểm theo."
Shin Haeryang nói một cách bình thản, nhưng nội dung lại vô cùng đáng sợ. Sống lưng tôi lạnh toát. Không ngờ họ lại sử dụng một thứ nguy hiểm như vậy.
"Không nghĩ đến việc sử dụng nguồn năng lượng thay thế khác ngoài nhiệt điện kết hợp sao?"
"Ở dưới đáy biển này ư?"
Tôi nghẹn lời. Thật ra thì dùng gì để cung cấp điện dưới đáy biển sâu tận 3km nhỉ? Không thể nào đoán được.
"Ờ... đúng vậy. Xây căn cứ sâu tận 3km dưới biển thì dùng gì để cấp điện đây?"
"Có nhiều đề xuất về việc sử dụng lò phản ứng hạt nhân cỡ nhỏ để phát điện bằng nhiệt hạch hoặc khai thác địa nhiệt, nhưng người ta cho rằng phát điện nhiệt hạch chưa đạt đủ độ an toàn để lắp đặt ở độ sâu này. Còn địa nhiệt thì... rất khó tìm được một địa điểm có hoạt động núi lửa phù hợp để khai thác mà vẫn an toàn với động đất khi xây dựng căn cứ này."
Không phải năng lượng hạt nhân, thật may mắn. Tôi đoán mình chắc sẽ kịch liệt phản đối. Hay không nhỉ? Tôi cũng không chắc nữa. Nhìn biểu cảm của tôi, Shin Haeryang giải thích đơn giản hơn.
"Nói dễ hiểu hơn, chúng ta cần xây căn cứ dưới biển ở gần các nước như New Zealand hay Nhật Bản, nhưng nếu bảo là tám quốc gia sẽ khai thác hết khí thiên nhiên và dầu mỏ tại vùng biển của họ, thì không biết liệu họ sẽ hợp tác hay sẽ cho nổ tung căn cứ này nữa. ... Hiện tại, Căn cứ số 1 và đảo Daehan dùng năng lượng từ điện gió, nhưng các căn cứ số 2, 3, và 4 đều sử dụng hệ thống nhiệt điện kết hợp riêng. ... Hy vọng mất điện chỉ là tạm thời."
Shin Haeryang kết thúc lời nói với giọng không mấy tự tin. Cuối ánh nhìn của anh ấy là thi thể của Haiyun. Có lẽ vì tôi đã chỉnh lại tư thế của Haiyun, đặt tay cô ấy gọn gàng sang hai bên, trông như đang ngủ, như thể chỉ cần gọi là cô ấy sẽ tỉnh lại. Tôi vô thức hỏi Shin Haeryang.
"Hai người là người yêu của nhau à?"
Shin Haeryang nhìn tôi rồi lắc đầu.
"Không."
Tôi dùng bàn tay dính máu mở chiếc túi có con rắn bên trong. Sau đó lấy ra chiếc khăn tôi từng dùng để lau đầu trong phòng giặt. Khăn hơi ẩm nên vẫn còn hơi mềm, tôi cẩn thận trải ra và đắp lên mặt Haiyun.
Một sự im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng thang máy di chuyển. Bầu không khí chùng xuống. Seo Jihyuk, sau khi huyên thuyên nãy giờ, cũng im lặng. Baek Aeyoung, người đang dựa vào tường thang máy, bỗng bật dậy, la lớn: "Phải quăng thằng chó Haoran xuống mới phải!" làm mọi người giật mình.
"Aaaa, thật bực mình!"
Baek Aeyoung nghiến răng trong sự tức giận, rồi khi nhận ra mọi người đang nhìn mình, cô lại chậm rãi dựa vào tường, hai tay che mặt. Con mèo nằm cuộn mình im lặng trong góc cũng giật mình, nhìn chằm chằm Baek Aeyoung. Tiếng thở dài đầy nặng nề của Yoo Geum bên cạnh vang đến tai tôi.
Nhìn lại, mọi người trong thang máy ai cũng ngồi hoặc nằm bệt xuống sàn, trông tiều tụy. Tôi chợt nhớ đến cảnh tượng ở nhà tôi cách đây 3 năm và khẽ thở dài. Rồi bụng ai đó vang lên. Seo Jihyuk, nằm nhìn lên trần, lên tiếng.
"Chỉ mình tôi đói sao?"
Có vẻ kẹo, thanh chocolate, và bánh quy không thể làm anh ấy no được. Bên cạnh Seo Jihyuk, Yoo Geum, đôi mắt sưng húp, gật đầu đồng tình. Yoo Geum vốn thích bánh mì mà.
"...Đúng vậy. Tôi cũng đói."
"Nếu đi ngang qua căn cứ số 3 mà có thể kiếm chút bánh ăn thì tốt nhỉ. Hoặc là ghé qua cửa hàng tiện lợi gần đó cũng được."
Nhìn vào chân Seo Jihyuk, tôi nói vậy, và khuôn mặt anh ấy, đang cố gắng chịu đau, trông càng đáng thương hơn. Để chuẩn bị phẫu thuật phải nhịn ăn, nhưng trong tình cảnh này, không biết khi nào chúng tôi mới có thể thoát ra ngoài.