Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 01 - 22. Tiếng súng (2)

Đứa trẻ mở mắt ra và nhìn thấy những gương mặt sợ hãi của người lớn đang vây quanh mình. Nó cũng bắt đầu hoảng sợ khi nhận ra mình bị bao quanh bởi những người lạ.

"Ai vậy? Đây là đâu? Bố cháu đâu?"

Trong rạp chiếu phim tối om, dưới ánh sáng yếu ớt lọt qua từ khe cửa, tôi thấy khuôn mặt đứa bé như sắp khóc. Bên ngoài, tiếng la hét của mọi người vẫn không ngừng vang lên. Yoo Geum đặt ngón tay lên miệng đứa bé và nhẹ nhàng bảo, "Suỵt... đừng khóc. Đừng khóc nhé."

"Suỵt... bình tĩnh nào. Tên cháu là gì?"

Trong lúc Yoo Geum cố gắng thu hút sự chú ý của đứa bé, tôi lục lọi trong ba lô để tìm kẹo, nghĩ rằng ăn chút gì đó sẽ giúp nó yên tĩnh hơn. Vừa đưa tay vào ba lô, tôi mới chợt nhớ rằng trong đó có con rắn, tôi tự mắng thầm rồi lại tiếp tục lục tìm.

"Cháu là Henry. Bố cháu đâu rồi?"

"Bố cháu đang đi làm. À... bố cháu tên là gì?"

"Là Leonard Sanders ạ."

Ánh mắt Yoo Geum trở nên sắc bén.

"Bố cháu là Leonard Sanders, một kỹ sư người Mỹ phải không? Mẹ cháu là Nevaeh Hopkins phải không?"

"Cô biết bố mẹ cháu sao?"

"Cô là Yoo Geum. Cô có gặp bố mẹ cháu vài lần ở phòng nghỉ. Thế cháu không sống cùng mẹ à?"

"Hôm nay là ngày bố dẫn cháu đi chơi."

Yoo Geum thở dài. Tôi lấy ra một thanh sô-cô-la cùng vài viên kẹo và đưa cho Yoo Geum để đưa cho Henry. Cậu bé nhận chúng một cách tự nhiên. Dù không biết bố mẹ cậu bé là ai, nhưng việc để trẻ nhỏ nhận đồ ăn từ người lạ thật không nên chút nào.

"Cô là bạn của mẹ cháu. Nếu cháu ngoan ngoãn ngồi đây, khi bố cháu làm xong việc sẽ quay lại đón cháu."

Thấy kẹo, Henry lưỡng lự và nói với vẻ khó xử.

"Cháu không được ăn kẹo vì mẹ nói sẽ làm hỏng răng."

Tôi vội tiếp lời giúp Yoo Geum: "Ăn đi, ăn đi, không sao đâu!"

"Chú là nha sĩ. Cháu ăn đi, sau đó chú sẽ kiểm tra răng cho cháu."

Trong lúc lục ba lô tìm kẹo, tôi lỡ tay lấy ra cả con cá voi bông, nhưng cậu bé nhìn thấy con cá voi cam dài 30cm liền lắc đầu.

"Cháu không còn nhỏ đến mức chơi thứ này đâu."

Henry trả lời với giọng bình tĩnh. Thậm chí bị vây quanh bởi những người lạ và thức dậy trong bóng tối, cậu bé vẫn không khóc. Nếu là tôi, có lẽ tôi đã gào khóc hỏi tôi đang ở đâu, tôi là ai và đòi mẹ rồi. Dũng cảm thật. Người lớn giữ những thứ này trong tay và run rẩy khi gặp nha sĩ. Còn trẻ em ở Hàn Quốc thì ôm búp bê khi đi khám bệnh. Trẻ em ở Mỹ khác biệt như thế này sao? Kim Gayoung nhìn cậu bé rồi hỏi.

"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"7 tuổi ạ."

"7 tuổi là lớn rồi nhỉ?"

"Đúng rồi, đúng rồi. 7 tuổi là sắp lái xe và uống rượu được rồi đấy."

Tôi hỏi để xin ý kiến Seo Jihyuk, và anh ấy lắp bắp vài câu không đầu không cuối vì ngượng. Shin Haeryang, người chỉ liếc nhìn cuộc hỗn loạn ngắn ngủi giữa chúng tôi, ra hiệu im lặng khi nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa. Tôi bối rối đặt tay lên miệng Henry để che lại, nhưng cậu bé gạt tay tôi ra với vẻ đương nhiên rồi hỏi.

"Sao vậy?"

"Im lặng nào. Nếu để người ngoài nghe thấy thì không hay đâu."

"Vậy thì cứ bảo cháu im lặng là được mà."

Tôi không biết nói gì trước sự hợp lý của cậu bé 7 tuổi. Tôi giả vờ kéo khoá miệng và cậu bé cũng làm theo. Trẻ 7 tuổi có thật sự thông minh thế này không? Mấy đứa đến phòng khám nha khoa thì dù 7 tuổi hay 17, 27 cũng đều hét lên ầm ĩ cả, nên tôi không rõ lắm.

Phòng đa phương tiện không khóa. Theo quy định nếu thấy cửa đóng thì mọi người sẽ nghĩ có người bên trong nên sẽ không vào. Nếu không ai dùng, cửa sẽ hơi hé. Có lẽ Shin Haeryang đã mở cửa khi vào, khiến một tia sáng từ bên ngoài lọt vào căn phòng tối.

Trong bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, một cái bóng thoáng qua. Tôi căng thẳng đến mức chỉ cần ai đó chạm vào cũng sẽ hét lên. Đúng lúc đó, ai đó bất ngờ mở cửa phòng đa phương tiện và bước vào.

Tôi nhận ra con cá voi bông trên tay đã biến mất, còn Baek Aeyoung đã kề dao bên mắt người vừa bước vào. Có vẻ như Shin Haeryang đã chộp lấy đầu người đó và đè xuống sàn, nhét con cá voi vào miệng. Trong khi đó, Baek Aeyoung đè người đang vùng vậy bằng chính cơ thể mình và tay cầm dao kề sát má của người kia, còn Seo Jihyuk nắm lấy chân đang đạp loạn xạ của đối phương. Kim Gayoung nhận ra người kia và lên tiếng.

"Ồ? Là cô Smith."

"Ai cơ?"

Tôi hỏi, và Kim Gayoung nhanh chóng đáp.

"Là Jennifer Smith, trưởng nhóm kỹ sư phụ trách đội của Mark."

Tôi nghe nói đội của Mark toàn kỹ sư người Mỹ. Lời nói của Kim Gayoung khiến đôi chân giãy giụa của Jennifer dần thả lỏng. Nhưng Seo Jihyuk vẫn giữ chặt chân. Shin Haeryang nhẹ nhàng nói với Jennifer.

"Nếu cô hét lên, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Nếu im lặng thì hãy gật đầu."

Jennifer nằm sấp trên sàn như con ếch và gật đầu. Dù vậy, Baek Aeyoung vẫn không bỏ dao xuống, chỉ hạ nó từ mắt xuống má. Khi Shin Haeryang lấy con cá voi khỏi miệng Jennifer, anh ấy đá nhẹ con búp bê cá voi về phía tôi. Cầm nó lên, tôi thấy phần đuôi ướt nhẹp nước bọt, nhưng Shin Haeryang phớt lờ biểu cảm khó chịu của tôi và hỏi Jennifer.

"Chuyện gì đã xảy ra ở khu Hyeonmu?"

"... Một kỹ sư Nhật Bản đã nổ súng. Mọi người bị trúng đạn và ngã xuống. Tôi đã chạy vào đây để trốn."

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Baek Aeyoung lại dừng lại ở khu Jungang. Hóa ra tiếng động đó là tiếng súng. Tôi cứ tưởng chỉ là tiếng kim loại va đập thôi.

"Vẫn còn tàu thoát hiểm ở khu Hyeonmu chứ?"

Jennifer im lặng, và Shin Haeryang vặn đầu cô ấy 60 độ. Khi đầu bị xoay mạnh, Jennifer vô tình chạm ánh mắt với Henry. Nhìn thấy Henry, cô ấy hoảng hốt hỏi "Tại sao thằng bé lại ở đây?", rồi kêu lên một tiếng đau đớn trước khi trả lời.

"Người Nga, Nhật và Trung Quốc đang tranh giành 6 chiếc tàu còn lại. Đội của tôi vừa tới thì có người Nhật rút súng ra bắn."

"Người Nhật nào?"

"Không biết. Họ đều giống nhau."

"Loại súng nào?"

"Có vẻ là súng tiểu liên. Tôi không rõ vì chạy trốn."

"Cô đã đến khu Jujak chưa?"

"Chưa."

"Còn khu Cheongryong?"

"Chưa đến!"

"Khu Baekho thì sao?"

"Bọn tôi đang làm việc mà! Vừa giúp đội khai thác số 3 sửa robot, rồi vào khu Hyeonmu chưa được 10 phút."

"Nếu biết gì về tình hình của đội khác thì nói đi."

"...Bỏ tay ra khỏi đầu tôi. Đồ khốn nạn!"

Shin Haeryang gầm gừ và thả tay khỏi đầu của Jennifer. Baek Aeyoung kéo Jennifer ra xa Shin Haeryang và vuốt lại mái tóc rối của cô ấy. Chiếc dao trên tay Baek Aeyoung đã biến mất từ lúc nào. Vì phòng đa phương tiện khá tối, Jennifer không nhìn rõ ai trong số hai người đó đang chĩa dao, nhưng cô ấy nghĩ rằng đó là Shin Haeryang nên nhanh chóng nép sát vào Baek Aeyoung.

Baek Aeyoung nhanh chóng vỗ lưng Jennifer. Ngay sau đó, Jennifer bắt đầu tuôn ra một loạt những lời chửi mắng nhắm vào Shin Haeryang. Khi tôi còn đang đứng há hốc mồm quan sát cảnh tượng diễn ra chỉ trong vòng một phút, Seo Jihyuk lên tiếng ngượng ngùng.

"Cái... tên Daniel cùng đội với cậu còn sống chứ?"

"Tên đó lấy tôi làm lá chắn khi đạn bay tới đấy!"

"À, vẫn như cũ nhỉ."

Nghe nói là trong đội Nhật Bản, một người đã bắn vào đồng đội rồi dẫn đến vụ nã súng, và Daniel Rodriguez cùng đội đã lấy Jennifer làm lá chắn khi trốn ra khỏi khu Hyeonmu. Khi Jennifer bớt tức giận, tôi cẩn thận hỏi.

"Kevin Wilson thuộc đội Mỹ đúng không?"

"...Đúng. Hình như đang nghỉ trong phòng vì đau đầu."

Dù trả lời, nhưng Jennifer vẫn giữ nét mặt cứng đờ. Ngay lúc tôi định nói gì đó, Henry lại hỏi.

"Leonard Sanders thì sao?"

Jennifer nhìn cậu bé phía sau Yoo Geum và Kim Gayoung đang giơ dấu X cùng những cử chỉ khác, rồi nói.

"...Cậu ấy đang làm việc. Tôi là cấp trên của ba cháu đấy. Ai đưa cháu tới đây vậy?"

"Bố cháu ạ."

Jennifer cố gắng nở nụ cười dù khuôn mặt méo mó, như muốn che giấu cảm xúc thật của mình. Theo góc nhìn của tôi, người từng có chút kinh nghiệm xã hội, Jennifer có vẻ như muốn xé xác người tên Leonard kia ngay lập tức.

"À... vậy à. Mẹ cháu đâu rồi?"

"Mẹ đi thăm bà ạ."

"...Cháu sống với mẹ, sao lại đi tìm bố ở đây?"

Kim Gayoung xoa đầu như thể đang đau đầu vì câu nói đó. Có vẻ gia đình họ khá phức tạp. Để chuyển hướng chú ý, Yoo Geum hỏi Jennifer một câu khác.

"Cô định đi đâu?"

"Tôi tính dùng thuyền thoát hiểm ở khu Jujak. Mấy tên Nga bảo là đội Hàn Quốc đi vào đó rồi không thấy quay lại, nên chắc đã trốn thoát."

Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua. Tiếng kẹo của Henry là âm thanh rõ ràng nhất. Jennifer nhìn Shin Haeryang và mỉa mai.

"Nhìn cậu quay lại thế này thì chắc là không thoát được rồi."

Shin Haeryang dường như xem lời của Jennifer chẳng khác gì tiếng chó sủa. Tôi cất con cá voi nhồi bông ướt sũng mà không ai thèm đếm xỉa vào ba lô, rồi nói.

"Không thể trốn thoát bằng thuyền ở khu Jujak đâu."

"Tại sao?"

Baek Aeyoung thở dài trả lời câu hỏi của Jennifer.

"Hầu hết các thuyền thoát hiểm ở Jujak đều bị hỏng. Chị có biết ai kiểm tra lần gần nhất không?"

"Không phải chúng tôi. Chúng tôi kiểm tra thuyền thoát hiểm ở Hyeonmu với đội Trung Quốc một tháng trước. Có lẽ là Australia hoặc New Zealand."

"Đội tôi phụ trách khu Baekho, và cùng đội với Australia. Bọn họ không thích kiểm tra cùng đội Trung Quốc."

"Khu Cheongryong chắc là đội Nga và Canada kiểm tra. Chúng tôi uống rượu với họ sau khi xong việc..."

Seo Jihyuk đang nói thì chợt im lặng, có vẻ do ánh mắt của Shin Haeryang. Kim Gayoung nhíu mày nói.

"Thuyền thoát hiểm ở Jujak chắc là do đội Nhật và New Zealand kiểm tra."

"Cũng có thể ai đó đã phá hoại sau khi kiểm tra."

Lời của Yoo Geum kết thúc, một khoảng im lặng ngắn ngủi lại trôi qua. Những tiếng la hét và súng nổ bên ngoài như chưa từng tồn tại, tất cả lại chìm vào tĩnh lặng.