Tại căn phòng hẻo lánh nơi sâu nhất của Cung điện Đế quốc, cuộc họp hội đồng Lianness đang diễn ra vô cùng căng thẳng.
Căn phòng này không thể nào so sánh được với những hội trường hay phòng tiệc, nơi mà vô số các sự kiện đã được tổ chức. Đây là một nơi trang nghiêm và bí mật nhất của đế chế Lohan, nơi mà chỉ có duy nhất bốn vị Lãnh chúa phong kiến của các quốc gia thuộc bốn vị trí mũi nhọn mới có thể gia nhập.
“Thưa Bệ Hạ, ngài có muốn đáp lại sự khiêu khích của Vương quốc Lichten không?”
“...”
Limal – vị Lãnh chúa Phương Đông, đã cúi đầu trước người đàn ông đang đứng phía sau chiếc ghế vàng ở giữa căn phòng.
Người đó đã luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như không quan tâm đến cuộc họp này, dần dần quay đầu lại.
“Vậy, các ngươi nghĩ ta nên làm gì đây?”
“...”
Sau khi nghe một câu trả lời đúng thật là ngắn gọn, đôi vai của ba vị Lãnh chúa bỗng nhiên cứng đờ.
Mái tóc màu vàng trông như một sợi nắng được cắt ra từ ánh sáng mặt trời đang đung đưa khi người đàn ông quay về phía họ. Đôi mắt đỏ của hắn ta rực sáng, chói lọi một cách lạnh nhạt, có thể làm cho bất cứ ai thấy chúng đều phải sợ đến mức khóc thét.
Là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Người ta nói rằng, nếu như một ai đó đóng đinh lên bức chân dung của người đã sáng lập ra một quốc gia, thì khi đó, một vị thần – người được cho là đến từ thiên đường, sẽ lên ngôi Đức vua, khiến cho mọi người phải rùng mình vì sự tương đồng đến mức kì lạ. Họ không hề nói rằng hắn ta trông giống như một vị thần. Mà chỉ khi mọi người nhìn vào sự lạnh nhạt của hắn, một khuôn mặt thanh tao, thì mọi tội lỗi, dù không hề phạm phải cũng đều được hốt ra từ chính miệng của bọn họ.
Ngay cả khi hắn không phải là Đức vua của một đế chế vĩ đại đã đánh bại hai lục địa và cai trị mười hai vương quốc, thì sự hiện diện của hắn ta cũng đủ để nghiền nát tất cả mọi người.
“Đây có phải là lời khiêu khích đầu tiên đến từ bọn họ không?”
“Ph-phải, đúng vậy thưa ngài. Có lẽ vì đó là một quốc gia mới được thành lập, nên chính quyền của bọn chúng không hề biết tự lượng sức mình và còn bị xúi giục bởi các quốc gia xung quanh nữa.”
“...”
Theo như lời của Limal, Set – vị Lãnh chúa Phương Tây đã lên tiếng. Dù cho tuổi đã lớn và có nhiều năm kinh nghiệm, nhưng ông vẫn là một trong những người ủng hộ trung thành nhất của Đức vua.
“Bệ hạ không cần phải đích thân lãnh đạo cuộc chiến dịch lần này, nhưng tại sao chúng ta lại không đàn áp bọn chúng một cách đúng đắn để họ không có những suy nghĩ quá phận khác? "
“Cứ để yên như vậy đi."
“...Vâng? Nhưng lỡ như các quốc gia lân cận cũng ủng hộ và khiêu khích chúng ta thêm lần nữa...”
“Vậy thì chúng ta chỉ cần tiêu diệt hết tất cả bọn chúng là được.”
“...”
Hắn ta nhếch mép cười. Nụ cười đó làm cho mọi người phải rùng mình như đôi mắt đỏ rực của hắn vậy.
Bộ dáng xinh đẹp của hắn đã đóng một phần rất quan trọng trong việc tạo nên sức ép lên người khác.
Song, tất cả những ai đã biết được bộ mặt đằng sau cái nụ cười đó thì chẳng thể nào có thể cười với hắn thêm một lần nữa.
“...... Có vẻ như trời đang mưa nhỉ? "
Lách tách.
Nụ cười của tên này càng trở nên thâm sâu hơn khi nghe cùng với tiếng mưa rơi trên cửa sổ.
Hai vị Lãnh chúa nhìn nhau khi họ cảm thấy bầu không khí đang ngày càng trở nên lạnh lẽo, và sau đó lại cố gắng tìm ra một người nào đó có thể phá đi cái cảnh ngột ngạt của buổi hội thảo này, thế là bọn họ đã quay mục tiêu sang người nãy giờ chưa hề mở lời lần nào.
“À...vậy, vị Lãnh chúa Phương Bắc có ý kiến gì không?”
“...Vâng? Ta sao?”
"Mặc dù ngài không phải là người cai trị chính thức, nhưng ngài vẫn là người đại diện của Phương Bắc, nên tất nhiên, ngài không thể nào tiếp tục thờ ơ với các vấn đề của quốc gia được. Bởi vì Lãnh chúa Phương Nam không có mặt ở đây hôm nay, nên ngài cần phải nói gì đó thay cho họ như một vị Lãnh chúa.”
Limal nói với một ngữ khí đầy khiển trách.
Mục tiêu của Limal chính là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp lung linh như bạc và kim cương đang ngồi trên vị trí của Lãnh chúa Phương Bắc. Người ta đã đồn nhau rằng ngài ấy là một người rất thích tiệc tùng, nhưng khi nhìn vào vẻ ngoài ảm đạm của ngài ấy hôm nay, dường như những tin đồn kia là không đúng.
‘Ngay cả khi cô đã đến nơi của người chồng quá cố của mình.’
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô ấy đều tràn ngập sự chế giễu, khi các vị Lãnh chúa nhìn vào thứ mà cô đang cầm trên đùi thì họ liền khụt khịt, môi nhếch lên.
“...Hừ, người phụ nữ mà mang cái thứ đó đi thì làm sao mà có khả năng biết gì được?”
Họ còn không thèm che giấu đi những suy nghĩ thầm kín của bản thân mình.
Mặc dù gia tộc Phương Bắc đã luôn trấn giữ mọi phía của đế quốc kể từ khi mới thành lập, thế nhưng bọn họ vẫn luôn nằm trong mối quan hệ “ăn hoặc bị ăn” đối với các gia tộc khác.
Ngay khi họ chuẩn bị ép buộc vị Lãnh chúa Phương Bắc chưa chính thức này lên tiếng thì đôi giày của Đức vua đã quay mặt về phía bọn họ.
“Ta mệt rồi. Các ngươi rời đi.”
“...À, vâng.”
Dù cho con mồi đang đứng trước mặt, nhưng bọn họ cũng không thể nào bất tuân với mệnh lệnh của Đức vua được.
Sau khi thất bại trong việc khiếu nại vị Lãnh chúa Phương Bắc, họ rút lui một cách vô cùng lịch sự, còn người phụ nữ thì chuẩn bị đứng lên và lẻn đi.
“T-thưa Bệ hạ”
Không hay rồi, cô cố đứng dậy và rời đi.
“Có chuyện gì sao, thưa Bệ hạ?”
“...Nàng phải tò mò về những gì mà ta muốn chứ.”
Người đàn ông đã chặn đường cô một cách vô cùng tự nhiên, rồi gõ những ngón tay của hắn ta lên trên mặt bàn. Âm thanh của ngón tay hòa lẫn với những giọt mưa đang vỗ trên cửa sổ.
Cô nhắm chặt đôi mắt lại và nở một nụ cười yếu ớt, nói với giọng run run.
“À...Về cô công chúa út...”
“Ừ, phải rồi.”
Một tiếng thở phào thất vọng đã phát ra từ miệng hắn. Không ai biết được hắn đang mong đời điều gì.
“Haniel có lẽ đang theo sau Loam. Con bé là một đứa trẻ không bao giờ có thể thích nghi được với Cung điện Hoàng gia, chắc là nó đang đi lanh quanh theo cậu ta rồi.”
“…”
Thái độ này có chút lãnh đạm so với những người anh trai khác nhưng mà nó lại khiến người phụ nữ này trở nên yên tâm hơn, cô có vẻ đang ôm trong lòng rất nhiều suy nghĩ.
“T-thần hiểu rồi.”
“Đường dây liên lạc đã bị phá vỡ, nhưng cũng không cần phải lo lắng vì con bé đang ở cùng với pháp sư Loam. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ta, màu sắc nhịp đập của cậu ta sẽ thay đổi, nhưng hiện tại vẫn không có gì xảy ra cả.“
“...Tất nhiên rồi, thưa Bệ hạ. Công chúa phải được an toàn... "
"Con bé nên được an toàn. Nhưng nếu ai đó dám động tay vào Haniel”
“N-nếu họ dám động thì sao?”
“Vậy thì ta sẽ giết chết bọn chúng.”
Với ngữ khí nhẹ nhàng nhất, hắn ta nói một cách chậm rãi và cúi đầu xuống, hệt như một tiếng thì thầm.
"Ta sẽ bẻ gãy xương và xé xác chúng ra thành từng mảnh. Chính tay ta sẽ nâng đầu chúng lên để cho chúng thấy được cái xác của chúng đang bị hủy hoại như thế nào. Đối với bất cứ ai dám bắt cóc Công chúa thì đó chính là một hình phạt vô cùng hợp lí. "
“…Hahaha.”
"Nhưng tại sao tay nàng lại run rẩy như vậy?"
Đôi mắt đỏ trông có vẻ bối rối khi nhìn xuống.
Người phụ nữ ngạc nhiên lắc đầu, nói rằng không có gì cả.
"Không, chỉ hơi lạnh một chút thôi. Xin hãy lượng thứ cho thần, thần xin phép được trở về phòng, thưa Bệ hạ. “
“Nàng muốn đi đâu?”
“...Sao ạ?’
“Trời đang mưa.”
Hắn chĩa tay ra ngoài cửa sổ. Khi nhìn thấy mưa rơi xuống khung cửa sổ cẩm thạch màu đen, nụ cười tàn nhẫn của hắn trở nên hài lòng hơn.
“Catherine, không phải nàng đã nói là nàng ghét mưa sao?”
“...Vâng, n-nhưng...”
“Ở lại đây đi."
Lời nói của hắn tuy mang sự cưỡng chế nhưng cũng không làm cho cô quá bối rối.
Tuy vậy, có một điều rõ ràng, dường như hắn không có ý định để cô ấy đi.
Catherine, người không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ, cô hơi dùng sức cắn nhẹ vào môi và quay đầu trở lại.
“…”
“Trời lạnh đến mức tay của nàng vẫn còn run kìa. Ta nghĩ cơn mưa này sẽ chưa thể ngừng lại được đâu, ta sẽ kêu người chuẩn bị cho nàng một phòng để ở lại ".
"Th-thần rất vinh dự".
Chiếc áo choàng màu vàng đã biến mất, và như thể để tìm kiếm sự an ủi cho bản thân, người phụ nữ đã hạ cánh tay của mình xuống rồi cú nhẹ vào đầu của một con thiên nga trắng đang ngồi trên đôi chân của mình.
Bé thiên nga nhỏ này đã hành động vô cùng láu lỉnh, nó cọ cái đầu mình vào cánh tay của cô như một đứa trẻ, cứ như thể là nó đã chờ đợi giây phút để gây sự chú ý này từ rất lâu rồi.
“...Em có nghe thấy không, bé con?”
Catherine đã nuốt lại sự gào hét của bản thân xuống dưới cổ, rồi nâng bé thiên nga trắng mà cô đang cầm lên.
Cô nhìn chằm chằm vào con thiên nga dường như đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi được nhìn thẳng vào khuôn mặt của Catherine, đôi mắt tím của cô rung chuyển một cách dữ dội.
“Haizz”
Này... Anh trai em nói sẽ giết chị đấy.
◇ ◆ ◇