Trở thành kẻ bợm rượu trong tiểu thuyểt võ hiệp

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 13

Web novel - Chương 45

Chương 45 : Long Phụng Chi Hội – Phần 17

 

 

 

 

 

Một tia kiếm lạnh lẽo lướt qua không trung.

Mỗi lần Baek Woo Jin vung kiếm, ba đến bốn tàn ảnh xuất hiện xung quanh, khiến đối thủ không thể phân biệt thật giả.

“Khặc…!”

Trước khi Namgong Soo kịp nhận ra, khu vực xung quanh hắn đã bị bao phủ bởi kiếm ảnh do Baek Woo Jin tạo ra. Không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo.

Nếu có một địa ngục được tạo nên từ kiếm, thì chắc hẳn nó trông như thế này.

Hắn cắn răng chịu đựng, cố gắng định vị thanh kiếm thật để đỡ đòn.

Kiếm pháp gì thế này!

Mọi thứ rối tung. Tưởng chừng vô cũng hỗn loạn, nhưng lại rất có trật tự. Trông thì có vẻ chậm, nhưng từng đòn đánh ra lại như mãnh hổ vồ mồi.

Hắn cảm giác như đang lạc giữa một màn sương dài ngàn dặm.

Không biết kiếm chiêu đó sẽ đánh vào đâu, lúc nào sẽ ra chiêu, hay đánh theo hướng nào. Mọi giác quan của hắn như bị lớp sương dày đặc làm chậm đi nhịp đập.

Kiếm pháp này phản chiếu hoàn hảo tính cách khó đoán và cực kỳ đáng ghét của Baek Woo Jin, điều đó chỉ khiến hắn thêm tức giận.

Đường kiếm thay đổi theo ý định của người sử dụng. Ví dụ, nếu muốn dùng kiếm pháp nhanh, thì phải có tư thế phù hợp cùng ý định ra đòn nhanh.

Nhưng đó chính là điều khiến hắn rối trí. Baek Woo Jin đang mang theo ý niệm gì mà đường kiếm lại loạn đến thế?

“Chân ngươi mở to quá này!”

Trong lúc Namgong Soo đang vật lộn để đỡ cơn mưa kiếm không ngừng nghỉ, phòng thủ nữa thân dưới của hắn dần lỏng lẻo. Và thế là Baek Woo Jin bất ngờ quét chân.

“Chết tiệt…!”

Đang mải suy nghĩ vớ vẩn, Namgong Soo bỏ lỡ cơ hội tránh né và mất thăng bằng.

Điều này không thể xảy ra được!

Một ý chí mạnh mẽ trỗi dậy, không cho phép bản thân chịu nhục mà ngã lăn lộn trên đất. Ngay trước khi chạm đất, hắn dùng tay chống đẩy để hất ngược cơ thể lên không, cố gắng lấy lại thế đứng.

Khán giả xung quanh không giấu được tiếng trầm trồ. Cú xoay người giữa không trung bằng động tác điêu luyện ấy khiến họ không khỏi ấn tượng.

“Hộc, hộc…!”

Thế nhưng Namgong Soo thì như vừa bị rút mười năm tuổi thọ.

Đồng tử hắn run rẩy dữ dội, như thể có cơn địa chấn đang quét qua tâm trí.

Những sự kiện không thể lường trước cứ lần lượt xảy ra, và đáng sợ nhất là: Baek Woo Jin vẫn đang mỉm cười, đứng trước mặt hắn.

Làm sao tên đó lại mạnh đến vậy?

Baek Woo Jin đã giấu thực lực suốt thời gian qua? Hay hắn gặp cơ duyên gì đó, khiến hắn mạnh lên trong thời gian ngắn?

Với Namgong Soo, Võ hội lần này mang ý nghĩa sống còn.

Danh hiệu "Thần Long", cơ hội để tên tuổi vang danh giang hồ, và cả Yoo Hwa Yeon.

Dù chẳng có thứ gì trong số đó là thứ hắn đã có được, nhưng hắn cảm giác như chúng đang bị cướp mất.

Không! Chuyện này không thể nào xảy ra đươc!!

Mọi điều hắn khao khát đều đang bị chắn bởi bức tường mang tên Baek Woo Jin. Nhưng chưa phải đã mất hết.

Ta không thể nào thua được!

Không có gì vừa nhục nhã vừa nực cười hơn việc thua một kẻ mà hắn từng coi thường và bắt nạt. Namgong Soo không muốn sống trong nỗi nhục đó.

Luồng nội lực trong cơ thể hắn, vốn đang hỗn loạn dần trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.

Từ thanh kiếm hắn giơ cao, một luồng khí đen đặc tỏa ra thành nhiều nhánh uốn lượn.

Đó là tư thế chuẩn bị của Đế Vương Kiếm Hình.

Baek Woo Jin nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trước mặt, vẻ mặt bình thãn đến rợn người.

Thanh kiếm mang theo khí thế oai nghiêm, lao thẳng đến Baek Woo Jin. Cậu tránh sang một bên, như thể biết trước Baek Woo Jin sẽ né đi đâu, thanh kiếm chuyển hướng, một lần nữa lao thẳng đến.

Chậm nhưng không thể cản phá, đòn kiếm liên tục hướng thẳng đến đối phương với sức mạnh tuyệt đối. Đây là một trong số ít những kiếm pháp thể hiện trọn vẹn tinh túy của "chậm mà chắc".

Khác với các kiếm pháp thường có thể gói gọn trong một câu, những chiêu kiếm chậm cực kỳ khó định nghĩa.

Nói một cách đơn giản, nó là kiếm pháp chậm đối lập hoàn toàn với tốc kiếm. Nhưng nếu chỉ là chậm, thì ai lại chọn dùng một thứ vừa khó đánh trúng vừa dễ bị phản công như vậy?

Đế Vương Kiếm Hình ra đời để trả lời câu hỏi trên: "Động lượng và khí thế."

Nó biến chuyển động chậm rãi ấy thành dáng vẻ của một hoàng đế uy nghiêm, kẻ sở hữu tất cả, không cần phải vội vàng với bất cứ điều gì. Đây là điểm đặc trưng của kiếm chiêu này.

Áp lực thật khủng khiếp!

Áp lực từ Đế Vương Kiếm Hình không chỉ là cảm giác mà là sức nặng thực sự đè lên thân thể đối phương.

Chính vì nó tiếp cận từ từ, nên áp lực càng rõ ràng và kéo dài.

Ngay cả khi chặn được, thanh kiếm vẫn sẽ quay lại trở lại, tiếp tục truy kích. Có thể sẽ khiến đối thủ mất bình tĩnh mà phản công nhanh nhưng đều vô ích.

Choang!

Với thanh trọng kiếm cầm chính diện ở giữa, chỉ cần cử động cánh tay nhẹ là đã đủ để đỡ đòn.

Mọi con đường phản công đều bị cắt đứt, và áp lực từ thanh kiếm tiến gần từng bước khiến kẻ đối đầu dần rơi vào tuyệt vọng. Một cảnh tượng đúng phong thái của bậc “Đế Vương".

“Kiếm pháp của thế giới này thật sự rất thi thường.”

So với thế giới fantasy, kiếm pháp ở võ lâm có hệ thống bài bản và rõ ràng hơn nhiều.

Trong những kiếm pháp mà Baek Woo Jin từng học, có một thứ rất giống Đế Vương Kiếm Hình – cậu gọi nó là Kiếm Vực, kiếm pháp thống trị cả không gian.

Bản chất khá giống nhau, nhưng có hai điểm khác biệt rõ rệt.

Thứ nhất: chủ thể thực hiện kiếm chiêu.

Đế Vương Kiếm Hình dùng kiếm làm trung tâm, trong khi Kiếm Vực có đến hai chủ thể, cả kiếm và người thi triển.

“Sss…”

Cậu hít một hơi, rồi giải phóng nội lực tích tụ trong đan điền.

Một lượng lớn nội lực tuôn ra như những sợi tơ mỏng, dừng lại trong không gian xung quanh, trôi lơ lửng đầy áp lực.

Khác biệt thứ hai: trong khi Đế Vương Kiếm Hình dùng nội công để đè nén không gian, thì Kiếm Vực lại nuốt chửng toàn bộ không gian đó, và áp lực đè nén chỉ là một hệ quả phụ.

Ngay lập tức, bước chân lẫn thanh kiếm của Namgong Soo đều khựng lại.

“C-Cái gì thế này…?”

Hắn cũng đã nhận ra. Vùng áp chế mà Đế Vương Kiếm Hình tạo ra đang bị năng lượng từ Baek Woo Jin đẩy lùi.

“Sao… sao có thể…?”

Không chỉ vậy, luồng khí ấy còn cực kỳ giống Đế Vương Kiếm Hình tuyệt kỹ của Nam Cung Thế Gia.

“Đó không phải việc ngươi nên lo.

Có thứ khác mà ngươi nên quan tâm hơn đấy!

Ngay lúc đó, vùng không gian vốn bị áp chế bởi Đế Vương Kiếm Hình tan vỡ hoàn toàn. Và áp lực mà Baek Woo Jin từng chịu giờ đây đã đảo ngược, đè nặng lên Namgong Soo.

“Kh…!”

Khi hắn cố rút lui khỏi cảm giác như bị bao vây bởi vô số lưỡi kiếm, Baek Woo Jin đã đứng chặn sẵn đường thoát.

“Ngươi—!”

Trong cơn hoảng loạn, Namgong Soo gào lên, vung kiếm loạn xạ nhằm vào các điểm yếu của Baek Woo Jin, nhưng cậu ta chỉ cần nhấc nhẹ tay là đã đỡ được tất cả, chẳng cần thay đổi tư thế.

Trung tâm võ đài giờ đã trở thành lãnh địa của Baek Woo Jin.

Bất kể Namgong Soo tấn công từ hướng nào, kiếm của Baek Woo Jin cũng xuất hiên trước mặt, chặn mọi đường đi.

Không thể nào…

Một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua quét qua toàn cả cơ thể. Như thể… mọi thứ hắn làm đều vô ích, và không còn cách nào thoát ra được.

Đó là cảm giác hoàn toàn bất lực.

Thấy Namgung Soo cúi gằm mặt xuống, Baek Woo Jin thu lại luồng nội lực vẫn còn đang lan tỏa trong không khí. Một phần đã tiêu tan, hoà vào tư nhiên mà biến mất, nên cậu chỉ có thể hồi phục được một phần nhỏ nội lực đã tiêu hao.

Khỉ thật, mới tí mà sắp cạn kiệt rồi.

Dù khả năng khống chế không gian vượt xa Đế Vương Kiếm Hình, nhưng điểm yếu chí mạng của Kiếm Vực là nó ngốn một lượng nội lực khổng lồ.

“Ta… Ta…”

Baek Woo Jin tiến lại gần Namgung Soo, người lúc này đang lẩm bẩm như kẻ mất hồn.

“Này, Gong Soo-ah. Tỉnh lại đi.”

Cảm giác bất lực chưa từng nếm trải, niềm kiêu hãnh dâng trào với kiếm đạo, và cơn giận dữ dành cho Baek Woo Jin, tất cả hòa trộn lại, kéo Namgung Soo chìm dần vào tâm ma.

“Đứng lại, ngươi không được trốn!”

Một khi rơi vào tâm ma, người ta sẽ hoàn toàn mất liên kết với thế giới bên ngoài, không ai có thể lay tỉnh họ trừ khi chính bản thân họ tự thoát ra.

Nếu để chuyện đó xảy ra, dù bị đánh tơi bời, Namgung Soo cũng sẽ không cảm thấy đau.

Hừm…như vậy không ổn...

Trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, Baek Woo Jin vung tay tát thẳng vào mặt Namgung Soo.

Bốp!

Âm thanh sắc gọn vang lên, ánh nhìn mơ hồ của Namgung Soo bắt đầu rõ nét trở lại, hắn nhìn chằm chằm vào Baek Woo Jin.

Đôi mắt từng vô hồn, luôn lẩm bẩm điều gì đó giờ chuyển sang đỏ ngầu.

“Nếu không có ngươi…!”

Namgung Soo gào lên rồi lao vào. Những chiêu thức tinh tế trước đó bị vứt bỏ, chỉ còn lại động tác hoang dã, bản năng thuần túy điều khiển cơ thể hắn.

Đây là một dạng khác của ma tâm. Trạng thái trước là giam cầm bản thân trong tuyệt vọng, còn bây giờ là cơn cuồng nộ sục sôi, không phân biệt địch ta.

Trạng thái này cũng khiến hắn không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác, và nếu để tiếp diễn thì cũng rất nguy hiểm.

“Tên khốn, cứ chạy mãi thế!!”

Baek Woo Jin tra kiếm vào vỏ, rồi cầm lấy bình hồ lô bên hông.

“Chết đi!”

Namgung Soo tung một đòn thẳng vào tử huyệt, đòn đánh đủ sức giết người nếu trúng.

Trong tầm nhìn mở rộng, Baek Woo Jin nhận thấy đám người xung quanh đang nhốn nháo.

Tuy nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng thực chất đòn tấn công này quá dễ đoán, chỉ là bản năng, không hề có kỹ năng hay ý đồ gì, nên cậu né tránh và phản đòn một cách dễ dàng.

“Cho ngươi nè!”

Sau khi nghiêng người tránh cú đâm, Baek Woo Jin vung hồ lô đập thẳng vào cằm Namgung Soo từ dưới lên.

Rắc!

“Á a a a!”

Một âm thanh khó chịu vang lên kèm theo cơn đau dữ dội khiến cơ thể Namgung Soo ngã ngửa ra sau.

“Ư… ư…”

Cằm hắn bị trật khớp nhẹ. Baek Woo Jin liếc nhìn đám người đang tiến đến gần võ đài, rồi nhanh chóng bước lại gần.

“Này, Gong Soo-ah. Ta không có nhiều thời gian đâu.”

“C-Cái gì…”

Namgung Soo vừa tỉnh lại một chút thì bị Baek Woo Jin nắm chặt lấy tóc dựng đứng lên.

“Ugh!?”

Đôi mắt hắn trợn tròn khi thấy Baek Woo Jin ngồi chễm chệ trên người mình, đang cười toe toét.

“Ta không còn nhiều thời gian để đánh ngươi đâu đấy.”

Ngay lúc đó, hắn thấy một nắm đấm đang dần dần to hơn trước mắt.

“K-Không…”

“Có đấy!”

Bốp!

Baek Woo Jin nở một nụ cười rạng rỡ như được trút bỏ tất cả u uất. Nhẹ nhõm đến mức sảng khoái.

Đó là hình ảnh cuối cùng Namgung Soo nhìn thấy… trước khi bất tỉnh.