Công đoạn làm bánh hóa ra lại ngốn nhiều thời gian hơn dự kiến. Tôi đã nghĩ chỉ cần trộn bột, nặn hình rồi cho vào lò là xong, ai dè vẫn còn bao nhiêu là việc lặt vặt khác. Có khi thời gian chờ đợi lại chiếm phần lớn.
“Đã xong rồi!”
Nghe tiếng báo hiệu bánh đã xong mà tôi mong đợi, Erich và Ainter lén lút tiến lại gần trong khi tôi còn đang đứng ngẩn người.
Hội trưởng câu lạc bộ thì xắn tay áo vào làm, còn hai kẻ mang danh thành viên thì chỉ đứng nhìn. Dù mục đích gia nhập câu lạc bộ không phải là làm bánh đi nữa, thì cũng lộ liễu quá rồi còn gì. Cũng may cho hai người họ là Louise dường như chỉ đơn thuần đam mê việc làm bánh, nên cô ấy chẳng hề tỏ ra khó chịu trước thái độ chỉ ngồi không hưởng lợi của hai thành viên.
‘Thằng nhóc kém cỏi.’
Nhìn Erich, kẻ chỉ biết đứng nhìn số một, tôi không khỏi nghĩ thầm. Đã ở thế yếu nhất rồi thì chẳng phải nên tranh thủ từng cơ hội tiếp xúc nhỏ nhất hay sao? Chỉ cần giả vờ cùng làm bánh bên cạnh Louise, một người say mê việc này, là nó đã có thể chiếm ngay lợi thế nhờ sở thích chung rồi. Vậy mà nó lại chẳng làm.
Thật không thể tin nổi. Ngay cả tôi, người mới gặp Louise có vài lần, còn nghĩ ra được, vậy mà cái kẻ tự nhận là thích người ta lại hành xử như thế. Ainter cũng y hệt. Lẽ nào cứ yêu vào là trí thông minh lại thụt lùi? Nếu cả hai đứa đều đang trong trạng thái thiểu năng trí tuệ, thì đành phải lén mách nước cho mỗi Erich thôi. Này đồ ngốc, em phải làm thế này thì mới có cửa cạnh tranh chứ.
“Nào, mọi người ăn thử đi.”
Trước lời mời đầy mong đợi của Louise, tôi rời mắt khỏi Erich, hướng về phía những chiếc bánh quy. Đằng nào cũng mất công làm rồi, phải nếm thử xem sao.
Ngay khi tôi định đưa tay lấy bánh, Louise đã nhanh hơn một bước, nhặt một chiếc đưa cho tôi. Đây là phép tắc kính trên nhường dưới sao? Thật cảm động khi được chứng kiến lễ nghĩa phương Đông thế này giữa thế giới truyện lãng mạn hổ lốn và tạp nham. Phía sau lưng Louise đang cười tươi, tôi cảm nhận được hai ánh mắt sắc như dao găm đang phóng thẳng về phía mình. Đừng có lôi tôi vào cuộc chiến của các người chứ. Vả lại, muốn ghen thì cũng phải làm tròn bổn phận đi đã, lũ chỉ biết đứng nhìn các người lấy tư cách gì mà ghen.
“Cảm ơn em.”
Tôi nhận chiếc bánh từ tay Louise rồi cắn một miếng. Trong những tác phẩm kiểu này, tài nấu nướng của nữ chính thường hoặc là ngon tuyệt đỉnh, hoặc là dở tệ hại, nhưng may thay, vị bánh lại ngon một cách bình thường.
“A.”
“Ừm...”
Ấy thế mà, phản ứng của hai người nếm thử sau đó lại có vẻ chẳng bình thường chút nào. Vừa nhai xong, cả hai đã khẽ rên lên rồi liếc nhìn sắc mặt Louise. Gì vậy, sao lại thế kia?
“Ngon đấy. Có thể đem bán được rồi.”
Mặc cho phản ứng kỳ quặc của họ, tôi vẫn lờ đi và đưa ra lời nhận xét. Dù sao đây cũng là thành quả con bé một mình làm ra, tôi cũng nên nói vài lời động viên. Bánh ngon thật nên tôi cũng chẳng thấy cắn rứt lương tâm. Có lẽ vui mừng trước lời khen đó, Louise cười rạng rỡ rồi quay lại nhìn hai người phía sau. Cả hai giật nảy mình, vội vàng chấn chỉnh lại biểu cảm.
“Ừ, tớ cũng thấy ngon. Cậu làm khéo lắm.”
“Rất ngon, tiểu thư Louise.”
Thế nhưng, trái ngược với lời nói, đôi mắt đầy bối rối của họ lại rất thành thật. Nếu không phải đang chìm trong niềm vui vì được khen, chắc chắn Louise cũng đã nhận ra sự khác thường ấy. Bánh ngon mà sao phản ứng của họ lại kỳ cục thế nhỉ? Là do khẩu vị của họ quá cao sang, hay do vị giác của tôi tầm thường như loài chó vậy? Tôi lại cắn thêm một miếng bánh. Vẫn ngon như cũ.
Ít nhất thì vấn đề không nằm ở vị giác của tôi. Trừ phi mẻ bánh này là một trò cò quay Nga, có cái ngon cái dở. Nhưng làm gì có chuyện đó, cố tình làm vậy có khi còn chẳng được.
‘Đúng là cái lũ ăn sung mặc sướng.’
Và buổi sinh hoạt câu lạc bộ đầu tiên cứ thế kết thúc.
Nào ngờ chiếc bánh quy hôm qua lại trở thành lộ phí tiễn đưa tinh thần tôi qua cầu Nại Hà.
“Ồ, xin chào. Em đến đây để đăng ký tham gia câu lạc bộ.”
Trước giọng nói hồ hởi, tôi lặng lẽ ngước nhìn chủ nhân của nó. Chẳng hiểu sao mà Tam hoàng tử của Vương quốc Armein, Rutis Robens, lại tìm được đến tận đây khi tôi đang ru rú trong phòng câu lạc bộ để hỏi về việc gia nhập. Cậu ta cố tình tìm đến từ sáng sớm, phá tan sự yên tĩnh của phòng câu lạc bộ làm bánh, nơi tôi đang âm thầm trưng dụng làm căn cứ bí mật.
“Tôi là cố vấn của câu lạc bộ làm bánh.”
“Vậy thì em tìm đúng nơi rồi!”
Tôi chỉ nói vậy để phòng hờ, ai dè cái tên trông như có thể đấm sập một cây cột nhà lại mỉm cười đáp lại. Được rồi, ta hiểu rồi. Ngươi chính là vật tế số 3. Tôi đã nghe nói tuần này là tuần tuyển chọn câu lạc bộ, nên cũng lường trước việc bộ ba ngoại quốc sẽ sớm tụ tập. Với tâm thế cái gì đến rồi sẽ đến, tôi chấp nhận đơn đăng ký của Rutis.
“Em nghe nói có thể đăng ký tham gia câu lạc bộ làm bánh với anh.”
Khoảng hai tiếng sau khi Rutis rời đi với cái gật đầu mãn nguyện vì đơn đăng ký được chấp thuận, lần này đến lượt Nhị hoàng tử của Liên Hiệp Quốc Juvent, Rater Ostia, tìm đến.
“…….”
‘Mấy thằng cha này thông đồng với nhau à?’
Hai người họ nối đuôi nhau tìm đến trong cùng một ngày. Khoảng cách hai tiếng là sao đây? Là đang cho tôi thời gian chuẩn bị tinh thần à? Đúng là một sự quan tâm kỳ quặc. Dù sao thì, khác với Rutis, cậu ta có vóc người mảnh khảnh, chắc chắn là Rater rồi. Tôi gật đầu với Rater đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, chào đón vật tế số 4 bị một con chuột lang nước mê hoặc.
“Xin chào anh, huynh đệ. Em tìm đến đây vì nghe nói anh đang là cố vấn của câu lạc bộ làm bánh.”
Lại khoảng hai tiếng sau, vật tế số 5 tìm đến. Nghi ngờ thoáng qua khi nhìn thấy Rater đã trở thành sự thật. Thật khó hiểu, tại sao những suy đoán tích cực thì toàn trật lất, còn những dự cảm chẳng lành thì lại chẳng bao giờ sai.
“Em đến để tham gia câu lạc bộ à?”
“Vâng, thưa anh.”
“Tên em là gì?”
“Em là Tanian Enes của Thánh Quốc.”
Tôi biết rồi. Chỉ hỏi cho có lệ thôi.
Tôi lặng lẽ viết nguệch ngoạc tên Tanian vào cuối danh sách thành viên. Chỉ trong một ngày mà số lượng thành viên câu lạc bộ đã tăng gấp đôi, nếu Louise biết được chắc sẽ vui lắm đây...
Sau khi chắc chắn Tanian với nụ cười nhàn nhạt đã rời khỏi phòng, tôi ngả người vào ghế, nhìn vào danh sách thành viên. Mới ngày thứ hai thành lập mà sáu nhân vật cần chú ý đã quy tụ đầy đủ. Một thành tích đáng nể. Giờ đây, tôi phải một mình giám sát cả sáu người này. Một tương lai thật kinh hoàng.
Thật lạ, trong game nào đó, chỉ cần thu thập đủ 5 mảnh là sẽ thắng. Chẳng phải tôi đã thu thập được 6 mảnh, vượt cả chỉ tiêu rồi sao? Vậy tại sao ngược lại tôi lại phải khổ sở thế này?
Cảm giác mịt mờ bao trùm, tôi ngước nhìn trần nhà rồi đưa hai tay lên vò đầu bứt tai. Vì vẫn còn thời gian trước khi tuần này kết thúc nên tôi đã có chút lơ là, ai ngờ lại dính liền ba đòn úp sọt như một trò đùa. Thật không thể tin nổi.
‘Con bé đó đã quyến rũ cả ba người họ chỉ trong một ngày ư?’
Bằng cách nào chứ? Về mặt vật lý thì điều đó có khả thi không? Đây có phải là cái gọi là “tính hợp lý của câu chuyện” không vậy? Từ trước đến nay, tôi còn chưa có mảnh tình vắt vai nào mà chỉ toàn gặp phải mấy kẻ điên, tại sao cô ấy lại...
Sự oán giận suýt hướng về Louise liền đột ngột bẻ lái, chĩa thẳng vào thế lực của Tam Quốc. Nghĩ lại thì, vấn đề nằm ở mấy tên đó. Khi thấy nhân vật chủ chốt của nước mình có vẻ sắp phải lòng một tiểu thư quý tộc nước khác thì phải biết đường mà ngăn cản chứ, bọn họ đang làm cái quái gì vậy?
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Giới chức Tam Quốc đã không thể ngăn chặn hành vi kỳ quặc của các nhân vật chủ chốt, và tôi không còn cách nào khác ngoài việc thuận theo dòng chảy của nguyên tác. Chỉ vài giờ nữa thôi, sáu người họ sẽ lũ lượt kéo đến phòng câu lạc bộ.
Tôi lặng lẽ nhắm mắt. Cầu mong rằng khi mở mắt ra, tôi sẽ đang ở Phòng Thanh tra. Thật nực cười khi dù có trốn khỏi một hang ổ ma quỷ thì nơi đến lại là một hang ổ ma quỷ khác.
“Như mọi người thấy đấy, chúng ta có thêm ba thành viên mới. Hãy hòa thuận với nhau, và đừng gây gổ.”
Làm ơn đấy.
Khi tôi nói với sáu thành viên đã tụ tập trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ bằng tâm trạng tha thiết của một giáo viên mầm non, Rutis lại bật cười, chẳng biết có hiểu lòng tôi không. Cái thằng này, sao lại cười... HẢ?
“Anh lo lắng quá rồi! Mọi người ở đây đều biết tự lo cho bản thân, nên xin anh đừng bận tâm!”
Tôi chỉ gật đầu một cái với Rutis, kẻ đang nói những lời khiến người ta phải bận tâm đến chết, rồi đảo mắt đi nơi khác. Sự tự chủ của giới Hoàng tộc vốn có thể tin tưởng được, nhưng một khi đã dính líu đến nguyên tác thì độ tin cậy lại tụt dốc không phanh. Tim tôi đập thình thịch, không biết cú đấm của nguyên tác sẽ bất thình lình giáng xuống lúc nào.
“Lại gặp nhau rồi. Cô cũng ở câu lạc bộ này sao.”
Trong lúc tôi vô tình bị Rutis giữ chân lại, Rater đã tiếp cận Louise và bắt chuyện. Rõ ràng là biết thừa Louise ở đây nên mới vào, vậy mà còn giả vờ không biết. Thật thảm hại, hoàng tử ạ.
“Chào ngài! Ngài là, ngài Rater đúng không...?”
“Cứ gọi tôi là Rater cho tự nhiên.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Rater khẽ tan chảy.
‘Chết tiệt.’
Tôi không có sở thích ngắm nhìn vẻ mặt đó của một thằng con trai, nên vừa quay đi thì mặt của những kẻ khác lại đập vào mắt. Khi số người tăng lên, giờ đây dù nhìn đi đâu cũng có ít nhất một tên lọt vào tầm mắt. Thật kinh khủng. Có lẽ tôi nên nhắm mắt mà đi lại thôi.
Dù sao đi nữa, có lẽ vì Rater đã hành động trước, nên các thành viên khác cũng bắt đầu lân la lại gần Louise. Cả những thành viên cũ đang cảnh giác với thành viên mới, lẫn những thành viên mới không ngờ hôm nay còn có người khác gia nhập, sau một hồi thăm dò lẫn nhau đã cùng chung một mục tiêu.
‘Sao cảnh này trông quen quen.’
Hình ảnh Louise bị năm chàng trai vây quanh trông hệt như một chính trị gia đang vận động tranh cử ở chợ. Nếu có khác, thì đó là sự khác biệt giữa tự nguyện và bị ép buộc. Tôi thầm chia buồn với Louise đang luống cuống vì bị bao vây bất ngờ. Thi thoảng tôi cũng thấy bực mình vì cô ấy là nguồn cơn của mọi rắc rối, nhưng nghĩ lại thì cô ấy cũng chẳng có ác ý gì nên lại thấy thật đáng thương.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, tôi thấy bóng ai đó thấp thoáng ngoài cửa sổ hành lang. Là vị Phó Hiệu Trưởng.
Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, ông cúi đầu chào rồi giơ lá thư đang cầm lên. Gì vậy, có ai gửi thư cho mình sao? Tôi nhìn về phía sáu người kia, thấy họ vẫn đang mải mê chào hỏi nhau, nên tôi lén lút ra hành lang, tiến lại gần vị Phó Hiệu Trưởng.
“Ông đến đây có việc gì vậy?”
Vị Phó Hiệu Trưởng, người đang dần trở thành người đưa tin riêng cho tôi vì cái tội không có tiết dạy, đã đưa cho tôi lá thư ông vừa giơ lên. Rồi ông lặng lẽ nói thêm một câu.
“Là thư tín từ phía Tam Quốc gửi đến.”
Chỉ một câu đó là đủ hiểu. Xem ra các thế lực của Tam Quốc đang đóng quân tại Học viện cũng đã nhận ra biến cố bị cuỗm mất nhân vật chủ chốt ngay trước mắt. Sau khi cảm ơn vị Phó Hiệu Trưởng đã chuyển thư, tôi liền kiểm tra nội dung. Bỏ qua những lời chào hỏi, những câu chữ hoa mỹ và các cách diễn đạt lặt vặt khác, mục đích chính có thể tóm gọn trong một câu.
[ Chúng tôi mong muốn được gặp thanh tra trong thời gian sớm nhất. ]
‘Không phải cố vấn mà là thanh tra à.’
Cách dùng từ này ẩn chứa sự nghi ngờ rằng biến cố lần này không đơn thuần là một sự việc ở Học viện, mà là do Đế Quốc đã sắp đặt. Tôi có thể thấy rõ phía Tam Quốc đã hoang mang đến mức nào.
Tôi khẽ liếc nhìn sáu người trong phòng câu lạc bộ qua cửa sổ. Đế Quốc... cố tình tập hợp những người này lại sao? Dù sao đi nữa, có lẽ tôi phải gặp họ để giải quyết hiểu lầm này. Do sáu người đã tụ tập sớm hơn dự kiến, cuộc đấu trí với Tam Quốc cũng đã diễn ra sớm hơn một chút.
Cò quay Nga (Russian roulette, tiếng Nga: русская рулетка, russkaya ruletka) là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng lục ổ quay với một hoặc một số viên đạn bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt. Người còn sống (không quay phải ổ có đạn) sẽ là người chiến thắng. Trò này gọi là cò quay Nga vì nó bắt nguồn từ Nga, do một Cựu chiến binh tên Valeriy Eschenko phát minh. Cầu Nại Hà là cây cầu bắc qua dòng sông Vong Xuyên trong truyền thuyết dân gian, là ranh giới cuối cùng của Địa ngục, nơi các linh hồn sau khi chết phải đi qua để uống canh Mạnh Bà để quên hết ký ức kiếp trước và chuẩn bị cho kiếp sau. Tên gọi "Nại Hà" (奈何) có nghĩa là "không thể thay đổi", thể hiện sự bất lực của con người trước vòng luân hồi.