Ánh nắng rất sáng.
Nếu như vật thể phát sáng đang treo cao nơi bầu trời kia thật sự là Mặt Trời, vậy thì “Ánh nắng” của nó… Đúng là rất sáng.
Duncan không biết mình đã nhìn chằm chằm lên bầu trời trong bao lâu, đến tận khi con mắt trở nên sưng đau buốt không chịu nổi nữa, hắn mới thu ánh mắt lại khỏi tầng mây, có điều hình ảnh “Mặt Trời” kia đã khắc thật sâu vào võng mạc lẫn tâm trí hắn, Duncan vẫn nhớ rõ ràng hình dạng thứ đó… Khối hình cầu tỏa ánh vàng kim nhàn nhạt, những dải ánh sáng vặn vẹo tiêu tán xung quanh nó, cùng với kết vòng tròn đồng tâm lẳng lặng vận hành xung quanh khối cầu.
Mặt Trời không phải là như vậy, Mặt Trời không mang cái hình dạng thế dạng… trong thế giới mà hắn từng quen thuộc kia, dù là tới bầu trời của hành tinh khác, hằng tinh treo cao trên bầu trời cũng sẽ không mang bộ dạng thế này.
Nhưng bây giờ, hắn buộc phải chấp nhận sự thật.
Hắn đang ở nơi đất khách, một đất khách còn xa xôi hơn trong tưởng tượng.
Thậm chí ngay cả Mặt Trời cũng biến thành một bộ dáng mà hắn không thể nào hiểu nổi.
Duncan vô thức quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa trước phòng thuyền trưởng.
Đẩy cửa vào trong, hắn lại có thể trở về căn phòng đã từng ở rất nhiều năm, trở về căn chung cư độc thân của Chu Minh.
Nhưng ở bên ngoài căn phòng kia, sương mù nặng nề đã che đậy toàn bộ thế giới từ lâu, “Cố hương” mà hắn quen thuộc, xét theo ý nghĩa nào đó đã chỉ còn lại căn phòng nhỏ ba mươi mét vuông cuối cùng ấy.
Nhìn qua thì chỉ cần đẩy cửa ra là có thể trở về “nhà”, trên thực tế lại chỉ là một chiếc thuyền cô độc khác.
Yên lặng hồi lâu, tiếng từ đầu dê rừng đột nhiên truyền vào trong tai Duncan: “Thuyền trưởng, sau đó chúng ta sẽ đi đâu? Ngài có kế hoạch gì chưa?”
Kế hoạch? Duncan làm sao lại có thứ như thế kia chứ… mặc dù hắn cũng rất muốn xây dựng ra ngay một kế hoạch hoàn thiện, một phương án thăm dò thế giới này, quyết định hành trình tiếp theo, nhưng trong tay hắn không có nổi dù chỉ là một tấm hải đồ bình thường, càng không biết thế giới này có lục địa gì không, có những thế lực nào, cũng không biết vùng đại dương vô tận này liệu có bến bờ.
Hắn chỉ vừa mới biết cách điều khiển Tàu Mất Quê được vài giờ trước.
Nhưng hắn vẫn rơi vào trong trầm tư, vài phút sau mới mở miệng: “Chiếc thuyền va chạm với Tàu Mất Quê lúc trước, từ đâu tới?”
“Ngài muốn tiến về phía những thành bang đó?” Âm thanh từ đầu dê rừng tỏ ra có chút bất ngờ ngoài ý muốn, ngay sau đó lại khuyên can, “Ta đề nghị ngài tốt nhất đừng tới gần tuyến đường đã bị những thành bang kia khống chế… Chí ít hiện tại không nên. Dù ngài là thuyền trưởng Duncan vĩ đại, nhưng trạng thái Tàu Mất Quê bây giờ… Rốt cuộc vẫn không bằng ngày trước, mà hải quân cảnh vệ của những thành bang kia lẫn cả vệ đội của Giáo Đình chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản ngài… Tiến công.”
Nhất thời Duncan cũng không biết nói gì, hắn đột nhiên rất muốn biết rốt cuộc vị “thuyền trưởng Duncan” đã bị mình thay thế này đã từng làm những chuyện người người oán trách nào, đến mức có vẻ chỉ cần lộ cái mặt ra trần gian cũng sẽ kích thích cho nguyên một đoàn party đủ 25 mạng nhảy ra…
Mà nghe ra được ý tứ uyển chuyển trong lời nói của đầu dê rừng, Duncan cũng nhận ra được trạng thái của Tàu Mất Quê cùng với “Thuyền trưởng” là chính hắn lúc này có vẻ không được tốt như nó vẫn hay tâng bốc hàng ngày… hóa ra nguyên nhân khiến cho thuyền trưởng và con tàu ma của hắn rình rập nơi biển xa là vì không dám trở về bến cảng thế giới văn minh?
Thật ra du hành đến nơi tận cùng thế giới chỉ là cách nói khác của “bị trục xuất”!
Duncan có hơi chút buồn rầu, hắn cực kỳ cần tìm ra con đường để hiểu rõ thế giới này, hăn bắt buộc phải nghĩ ra biện pháp để tiếp xúc với “Xã hội văn minh” của thế giới này, dù là để tiếp tục sống sót lâu dài ở đây hay là để tìm hiểu bí ẩn để trở về với “Cố hương” mà bản thân quen thuộc, hắn đều không thể tiếp tục phiêu bạt như nước chảy bèo trôi trên vùng đại dương vô tận này thêm nữa, có điều vấn đề nằm ở chỗ…
“Xã hội văn minh” của thế giới này hình như không nghĩ như vậy.
Trong mắt dân bản xứ, “thuyền trưởng Duncan” chính là Boss cấp thế giới hay đi lang thang ngay bên ngoài chủ thành, là loại Boss mà một khi xuất hiện trong tầm mắt thì buộc phải kéo ngay cái Party cày phó bản đủ 25 người ra chơi…
Duncan thở dài… giá mà trên chiếc “Tàu Mất Quê” này có nổi cuốn sách để đọc thì hắn không đến mức phải bị động như vậy, nguồn thông tin duy nhất mà hắn có ở chỗ này chính là cái đầu dê rừng lải nhải kia, có điều ở giai đoạn hiện tại hắn không dám bại lộ lai lịch bản thân quá mức trước mặt đầu dê rừng.
Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại… Một con tàu lớn như thế này. sao lại không có nổi một quyển sách?
Hành trình đằng đẵng cô độc là hoàn cảnh áp lực đến cực đoan đối với người sống trên biển, buộc phải có một vài phương thức để làm dịu áp lực, thủy thủ bình thường có lẽ không có thời gian đọc sách tiêu khiển, nhưng đường đường “thuyền trưởng Duncan”... Không thể nào lại là kẻ mù chữ chứ?
Phải biết rằng “Thuyền trưởng” là nghề nghiệp có yêu cầu cực cao về trình độ tri thức kỹ thuật, dù trong một đám hải tặc dã man thô lỗ nhất, tối thiểu cũng phải có một vị thuyền trưởng biết đọc hiểu được hải đồ, hiểu được xem sao ngắm hướng, biết tính toán đường hàng hải.
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Duncan thuận miệng hỏi… hắn hỏi một cách rất cẩn thận, cố hết khả năng thể hiện giống như bản thân chỉ thuận miệng nhắc tới, đầu dê rừng thì trả lời không một chút chần chờ:
“Sách? Đọc sách trên biển là một chuyện nguy hiểm, mấy tên trong Chiều Sâu Sâu Thẳm và Á Không Gian đều chờ đợi từng giây từng phút có lỗ thủng xuất hiện trong tâm trí phàm nhân, sách báo an toàn duy nhất cũng chỉ có “kinh sách” do đám Giáo Đình phát hành, mấy thứ đó thì an toàn, nhưng đọc vào khô khan còn không bằng đi lau chùi boong tàu… Chẳng phải ngài luôn luôn không có hứng thú với đồ của Giáo Đình hay sao?”
Lập tức Duncan nhíu lông mày.
Làm sao đọc quyển sách trên biển lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng? Còn chỉ có “kinh sách” của Giáo Đình mới có thể đọc an toàn? Rốt cuộc vùng biển vô biên vô tận này bị nhiễm thứ bệnh trầm kha gì vậy?
Cảm giác như lại nắm giữ thêm một chút tri thức liên quan đến thế giới này, nhưng đi kèm theo đó lại là những nghi hoặc mới, Duncan đành phải cưỡng ép đè nén những nghi hoặc này vào trong lòng, hắn đi tới phía cuối mạn thuyền, ngắm nhìn biển nước và bầu trời mênh mông vô bờ nơi phương xa.
Vầng “Mặt Trời” vàng kim kia nở tung hào quang vạn trượng, sóng biếc trập trùng trên mặt biển phản chiếu như vụn giấy thếp vàng… nếu như không suy tính đến hình dạng Mặt Trời quá mức quỷ dị, đây thật sự cũng là một phong cảnh đẹp.
“Ta muốn nghe đề nghị của ngươi,” sau nhiều suy tư châm chước, rốt cuộc Duncan vẫn cẩn thận nói với đầu dê rừng, “Ta có hơi chán ghét với kiểu di chuyển lung tung không mục đích này rồi, có lẽ…”
Hắn mới nói được một nửa, một “Cảm giác” khác thường đột ngột nổi lên từ tận đáy lòng, cảm giác này bắt nguồn từ mối liên hệ giữa hắn và “Tàu Mất Quê”, giống như có thứ “Dị vật” nào đó đột nhiên tiếp xúc chiếc thuyền này, ngay tiếp theo hắn lại nghe được một tiếng “đùng” truyền tới từ phía đuôi thuyền, giống như có gì đó nặng nề vừa đâm vào boong thuyền.
Duncan nhướng mày, rồi ngay lập tức rút khẩu súng kíp đã lên đạn sẵn sàng ra từ bên hông, một tay khác thì rút thanh trường kiếm một tay ra khỏi vỏ, rồi lao nhanh về phía âm thành vọng tới.
Một lát sau, hắn đi tới boong tàu phía đuôi thuyền, trên boong nằm lẳng lặng một thứ khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.
Là cái rương gỗ hoa lệ như một chiếc quan tài.
Là con búp bê quỷ dị đó.
Trong lòng Duncan nổi lên cảm giác rợn cả tóc gáy, hắn nhìn chằm chằm chiếc rương với lớp vỏ ngoài còn ướt nhẹp, dường như chỉ một giây sau nó sẽ đột ngột tự mở ra, sau đó, hắn để ý thấy một vòng đinh đóng xung quanh nắp hòm đã không cánh mà bay.
Đó là đinh mà hắn đóng lên trước khi ném cái rương này vào trong biển, lẽ ra phải kiên cố vô cùng.
Sau vài phút đứng cảnh giác bên cạnh chiếc rương, cuối cùng Duncan hạ quyết tâm, một tay nắm chặt súng kíp, một tay còn lại thì dùng trường kiếm thăm dò vào khe hở nắp hòm gỗ, rồi dùng sức cạy ra.
Nắp rương hoa lệ mở ra trong một tiếng cọt kẹt, búp bê Gothic không có sự sống vẫn nằm lẳng lặng trong đó,chìm trong lớp lót bằng lông nhung thiên nga nhuộm đỏ, giống như một nàng công chúa ngủ mê.
Duncan nhìn chằm chằm con rối đó mấy giây, dùng ngữ điệu nghiêm túc, trầm giọng nói (hắn tin rằng mình lúc này đã thể hiện đủ sự uy nghiêm): “Nếu như ngươi đang sống, thì trò chuyện với ta.”
Nói liên tiếp hai lần, búp bê vẫn không nhúc nhích chút nào y như trước.
Duncan nghiêm túc nhìn nàng, cuối cùng từ tốn nói: “Tốt lắm, vậy thì ta chỉ có thể lại đưa ngươi trở về.”
Nói xong, hắn đậy nắp lại không chút do dự, sau đó lại lôi dụng cụ ra đóng khắp cái hòm một vòng đinh quan tài, đóng xong đinh còn tìm một sợi xích sắt, sử dụng móc nối vốn có trên cái rương, cố định chặt nắp của nó.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Duncan đứng dậy phủi tay thỏa mãn, nhìn chiếc “Quan tài” bị mình trói gô lại rồi đóng thêm cả lớp đinh, gật nhẹ đầu: “Lần này ngươi sẽ không có cách nào mở quan tài bật dậy nữa.”
Nói xong, không chút do dự, hắn lại đá chiếc rương vào trong biển.
Tận mắt nhìn thấy cái rương đã rơi xuống nước, lại tận mắt thấy cái rương trập trùng trôi xa theo dòng hải lưu, Duncan hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó quay người rời khỏi đuôi thuyền.
Nhưng mới vừa đi được một nửa, hắn đột ngột quay đầu lại, nhìn về hướng chiếc rương trôi đi xa một lần nữa.
Hòm gỗ vẫn lênh đênh trôi dạt trên mặt biển.
Duncan gật đầu, quay đầu tiếp tục bước đi, sau đó lại đột ngột quay đầu.
Chiếc rương kia vẫn bập bềnh trên trên mặt biển, mà đã trôi đi rất rất xa rồi.
“Có lẽ mình nên cho vào bên trong một thứ gì đó như là viên đạn pháo chẳng hạn, nếu thế nó đã chìm được xuống rồi…”
Duncan nói thầm một tiếng, lúc này mới thật sự quay người đi, chậm rãi bước tới phòng thuyền trưởng.
“Ngài đối xử với quý cô ấy có hơi tàn khốc.” Tiếng đầu dê rừng vang lên từ trong đầu hắn.
“Ngậm miệng… ngươi lại gọi một con búp bê bị nguyền rủa là “quý cô” à?”
“Nhìn qua thì cô ấy đúng là búp bê bị nguyền rủa… Nhưng trên Biển Vô Biên có nguyền rủa gì sánh nổi với Tàu Mất Quê và thuyền trưởng Duncan vĩ đại? Thuyền trưởng, thật ra quý cô đó hiền lành vô hại…”
Duncan: “...”
Tại sao cái đầu dê rừng này mỗi khi nhắc tới nguyền rủa với tiếng xấu của Tàu Mất Quê và thuyền trưởng Duncan lại tự hào thế chứ?
Có lẽ đã nhận ra cảm xúc không ổn trong sự yên lặng của Duncan, đầu dê rừng lập tức chuyển chủ đề: “Thuyền trưởng, trước đó ngài có nói muốn nghe đề nghị của ta, cụ thể là…”
“Để sau rồi nói ta cần nghỉ ngơi một lát… lúc trước điều khiển Tàu Mất Quê di chuyển trong Linh Giới làm tiêu hao tinh lực của ta, ngươi tiếp tục giữ yên lặng.”
“Vâng, thưa thuyền trưởng.”
Đầu dê rừng yên tĩnh lại, Duncan thì quay về phòng thuyền trưởng, hắn đi tới trước chiếc bàn hàng hải bàn, ánh mắt tùy tiện quét qua hải đồ.
Một giây sau, ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng đọng lại.
Dường như trên tấm hải đồ xuất hiện một chút biến hóa vi diệu… màu xám trắng lốm đốm không ngừng nhúc nhích như có sinh mệnh vốn bao trùm cả bản vẽ, hình như hơi tiêu tan đi một chút xíu, mặt biển xung quanh Tàu Mất Quê đang trở nên rõ ràng!
Cái thứ này… Chẳng lẽ nó cập nhật tin tức vùng biển xung quanh theo thời gian thực khi Tàu Mất Quê di chuyển?
Duncan lập tức đi tới trước bàn hàng hải, hết sức chăm chú quan sát từng biến động vi diệu trên tấm hải đồ.
Nhưng, trạng thái tập trung tinh thần của hắn, rất nhanh đã bị cắt đứt.
Sâu trong tinh thần, Tàu Mất Quê lại truyền đến tín hiệu “Tiếp xúc dị vật”, ngay sau đó, Duncan nghe được âm thanh truyền tới từ boong tàu phía sau phòng thuyền trưởng, một tiếng “đùng”.