Trapezium

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

58 294

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

29 273

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

125 2462

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

12 88

Trapezium - Chương 3: Ngôi Sao Phương Đông ~ Cô Gái Muốn Tỏa Sáng ~

*1*

Tôi chỉ có ý định trở làm thân với Kurumi Taiga, nhưng cuối cùng, tôi đã đồng hành cùng với trường Cao đẳng Kĩ thuật Tây Techno giành vị trí á quân. Bể bơi, bất ngờ thay, lại nằm trong sân nhà Katori, và chính tôi là người đã gắn kết Katori và Kurumi lại với nhau.

“Gửi đến tất cả thành viên Đội B đã cùng mình chiến đấu, và tất cả thành viên câu lạc bộ đã khoan dung chấp nhận những hành động ích kỉ của mình trong suốt hai tháng qua, xin chân thành cảm ơn các bạn. Kết quả này đã đạt được là nhờ sự giúp đỡ của nhiều người. Năm tới, chúng ta sẽ hướng tới chức vô địch.”

Đó là những lời Kurumi nghẹn ngào nói với mọi người trong Câu lạc bộ Nghiên cứu Robot sau Cuộc thi Robot Cao đẳng Kĩ thuật Quốc gia vừa rồi. Katori và tôi đứng nhìn cô ấy từ xa. Cô tiểu thư ấy đã kìm nén nước mắt từ trước lễ trao giải, không kìm được nữa mà khóc nấc lên khi nghe những lời đó, rồi lau lại mặt bằng chiếc khăn tay ren trắng. Katori có một khuyết điểm là mỗi hành động của cô đều có thể cường điệu hóa như một nữ chính trên sân khấu.

Chủ đề của năm nay khác với những năm trước, điều này có thể giải thích tại sao các trường được coi là mạnh lại bị loại liên tiếp. Lời của Kurumi trong cuộc phỏng vấn sau giải đấu: “Cơ sở vật chất của khu vực tập luyện dưới nước là yếu tố lớn nhất dẫn đến chiến thắng của chúng em” có lẽ không phải để trấn an chúng tôi. Chính nhờ sự hỗ trợ về khu vực thử nghiệm dưới nước mà Cao đẳng Kĩ thuật Tây Techno mới có thể tiến vào chung kết.

Đối với Kurumi, cuộc thi robot là một sứ mệnh, nhưng đối với tôi, nó chỉ là một công cụ. Cuộc thi này giống như keo dán. Tuy mất thời gian và công sức, nhưng nhờ nó mà Đông, Tây và Nam giờ đây đã gắn kết bền chặt bằng sức mạnh của keo siêu dính. Giờ tôi nên làm gì với “Bắc” đây?

*2*

“Tớ đã xem buổi phát sóng hôm qua rồi. Nhìn giống như chương trình của riêng Kurumi hơn là một cuộc thi robot, phải không?”

“……”

“Sao thế? Trông cậu có vẻ buồn đấy.”

“Tớ chỉ mệt vì học thôi.”

Tôi thầm nghĩ chắc là cô ấy mệt thật. Vừa nhâm nhi li sinh tố acai, tôi lặng lẽ nhìn cô ấy. Katori sau đó liếc nhìn về phía tôi.

“Cậu cũng xem à, Azuma?”

“Tất nhiên rồi. Cảm giác hoài niệm ghê nhỉ?”

Đã một tháng kể từ trận chung kết quốc gia. Cuối cùng thì ngày hôm qua, sự kiện cũng được phát sóng toàn quốc. Vì Kurumi là á quân nên chắc chắn sẽ được lên hình, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại nhận được nhiều sự chú ý đến vậy.

“Mình không giỏi giao tiếp, nên sẽ rất khó xử nếu có nhiều người tiếp cận.”

“Điều đó chỉ có nghĩa là mọi người đều đang theo dõi cậu thôi. Ngay cả tớ, bình thường không xem TV bao giờ, cũng đang xem đây này.”

Tôi đã quen với việc Katori ngay lập tức đưa ra tiêu chuẩn của riêng mình. Ngay cả sau khi cuộc thi robot kết thúc, tôi vẫn tiếp tục tập hợp Đông, Tây và Nam lại. Chúng tôi đã chuyển địa tụ tập hàng tuần từ hồ bơi sang khu ẩm thực trong trung tâm thương mại.

“Tuần tới mình sẽ được NHK phỏng vấn đó.”

“Ồ, tuyệt vời quá! Mình sẽ thu hết lại luôn.”

— Phỏng vấn à?

“Kurumi, bọn tớ có được lên hình không?”

“Cậu đang nói gì thế, Azuma? Bọn mình có liên quan gì đến chuyện này đâu.”

“Thôi nào, có thể với tư cách là bạn bè của cậu ấy!”

“Không đời nào. Đúng không, Kurumi?”

“Có vẻ hơi khó đấy.”

Kurumi nheo mắt và mím môi. Có vẻ như buổi phỏng vấn này là một phóng sự chuyên sâu về toàn bộ câu lạc bộ nghiên cứu robot. Thông thường, lời mời sẽ dành cho trường giành chức vô địch, nhưng lần này là nhờ hiệu ứng áp đảo từ Kurumi.

“Ôi!”

“Có chuyện gì vậy, Azuma?”

Tôi chợt nhìn đồng hồ và thấy đã qua 6 giờ chiều. Còn 30 phút nữa là đến giờ hẹn.

“Xin lỗi. Tớ phải đi rồi.”

“Ồ, cậu có việc gì khác à?”

“Tôi được nhờ trông nhà một lát.”

Tôi cầm nửa li sinh tố acai còn lại trên tay trái và mở Google Maps bằng tay phải. Vừa đi về phía điểm đến tiếp theo, tôi vừa thầm hối hận vì đã không nghĩ ra một cái cớ hay hơn.

“Café BON”

 

Một tấm biển nhỏ treo trên cửa. Đây có vẻ là nơi hẹn. Không thể nhìn thấy bên trong vì những tấm rèm ren che kín khung cửa sổ nhỏ duy nhất của quán. Quán này chắc chắn khiến những người lần đầu đến phải e dè.

“Chào mừng.”

Đẩy cửa chậm rãi, ông chủ tóc bạc chào đón tôi.

"Chào buổi tối ạ."

Tôi tìm thấy anh ấy ở chiếc bàn xa nhất phía trong cùng. Anh ấy đang thản nhiên uống cà phê đá chờ đợi.

“Xin lỗi, đã để anh phải đợi rồi.”

“Không, không sao đâu.”

Shinji cười gượng. Khi ông chủ đến, tôi gọi nước cam và ngồi đối diện anh ấy.

“Quán này đẹp đấy.”

“Em nghĩ vậy thì tốt rồi. Đây là quán quen của anh.”

Trong quán không có khách hàng nào khác ngoài chúng tôi. Có vẻ không phải là nước ép tươi, nhưng ly nước cam màu cam nhanh chóng được mang đến.

“Em vừa ở chỗ Kurumi xong.”

“Em có nói sẽ đến đây không?”

“Tất nhiên là không.”

“Anh hiểu rồi.”

Vào ngày diễn ra cuộc thi robot, tôi đã nhìn thấy anh Shinji khi đang cổ vũ cho Kurumi. Anh ấy đeo một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp nặng trịch trên cổ, và khi thấy anh ấy như vậy, tôi không thể không gọi.

— Anh có nhớ em không?

“À, anh đã ngạc nhiên khi thấy em ở Kokugikan đấy. Không ngờ lại gặp lại em ở đó.”

“Anh có vẻ bận rộn đối với tư cách một thành viên ‘ma’ đấy nhỉ.”

“Năm nay anh đặc biệt bận. À, anh đã mang máy ảnh em nhờ đây.”

Tôi nhận chiếc máy ảnh DSLR nặng trĩu và ngay lập tức kiểm tra dữ liệu. …Những bức ảnh hoàn hảo. Không có gì lạ, xét đến kích thước và khối lượng của ống kính thế này. Có hàng trăm bức ảnh, và nhiều bức rất đẹp. Nhiêu đây là quá đủ rồi.

“Này, Azuma. Sao lúc đó em lại bảo anh chụp thật nhiều ảnh của Kurumi vậy?”

“Đưa hết ảnh đó cho em đi.”

“Tại sao?”

“Cứ đưa đi!”

Anh Shinji trông có vẻ bối rối. Chuyện đó là đương nhiên. Tôi đã không giải thích gì cho anh ấy cả.

“Anh không thể dễ dàng đồng ý với em trừ khi em nói cho anh biết lí do tại sao em muốn chúng.”

“……”

Liệu anh ấy có cười tôi không? Anh ấy có chế giễu tôi không? Có lẽ tôi nên cố gắng kéo anh ấy về phe mình. Tôi phải nói gì đó, gì cũng được, nhưng tôi lại kém nói dối.

“Không lẽ… Azuma, em thích con gái à?”

“Hả?”

“Không, anh không có ý kiến gì đâu. Ý anh là, Kurumi dễ thương mà, đúng không?”

“Không, không! Không phải vậy… ừm… anh đừng cười khi em nói lí do đấy nhé?”

“Anh sẽ không cười. Anh hứa.”

“Chà… thật ra… em muốn tập hợp mỗi người một người từ phía đông, tây, nam và bắc của Joushuu và thành lập một nhóm nhạc thần tượng.”

Khi tôi tiết lộ kế hoạch có một không hai của mình, anh ấy nhướn mày, nở một nụ cười vừa có thể hiểu là thích thú vừa có thể là bối rối.

“Em đã lấy hết can đảm để nói cho anh biết mà anh lại làm cái mặt đó sao?”

“Không, chỉ là… anh thấy hợp lí một cách kì lạ.”

“Anh đang trêu em đấy à? Anh không ngạc nhiên sao?”

“Không. Bởi vì em trông khác so với lần đầu chúng ta gặp mặt.”

Tôi không muốn nghe điều đó từ một tên mê đồng phục và đeo kính, nhưng tôi cố kìm lại.

“Vậy Kurumi là đại diện cho phía tây à?”

“Đúng vậy. Thành thật mà nói, em muốn tận dụng sự nổi tiếng của Kurumi. Đó là lí do tại sao em muốn những bức ảnh anh đã chụp, Shinji.”

“Nếu anh đưa chúng cho em, em định làm gì?”

“Em muốn lan truyền chúng trên internet.”

Kurumi đã được biết đến ở một mức độ nào đó trong một số nhóm nhất định, nhưng cô ấy cần phải nổi tiếng hơn nữa. Cô ấy thông minh, có thể chế tạo robot, nhưng sức hút của cô ấy không chỉ có vậy. Với nụ cười đi kèm hiệu ứng âm thanh ‘nimaa’, một biểu cảm buồn man mác khiến bạn muốn ôm lấy cô ấy, Kurumi có khả năng thay đổi không khí xung quanh. Tôi cảm thấy tài năng đó liên quan trực tiếp đến việc trở thành một thần tượng.

“Nếu có phép màu xảy ra, chỉ một bức ảnh cũng có thể biến cô ấy thành thần tượng.”

Anh Shinji im lặng gật đầu.

“Ngay cả trong chương trình robot hôm qua, cô ấy cũng được đối xử như một nhân vật trung tâm. Kurumi thật tuyệt vời. Ngay cả học sinh từ các trường khác cũng nói về câu chuyện của cô ấy. Nhưng em không muốn chương trình hôm qua là đỉnh cao của Kurumi. Em không muốn cô ấy chỉ được chú ý khi chương trình được phát sóng. Em muốn cuộc thi robot chỉ là một trong những cách mà mọi người biết đến cô ấy. Càng có nhiều thông tin, vẻ đáng yêu của cô ấy sẽ càng được truyền tải. Vì vậy, bằng cách nhìn những bức ảnh này, em muốn nhiều người hơn nữa quan tâm đến…”

Tôi nhận ra quá muộn. Mà không hề biết rằng mình đã bỏ anh Shinji lại phía sau, tôi đã độc thoại khá lâu.

“Em xin lỗi.”

Tôi nhanh chóng uống cạn li nước cam để lấy lại bình tĩnh và hít một hơi thật sâu.

“Azuma, em thú vị thật đấy.”

“Em không vui vì điều đó đâu.”

“Anh hiểu tại sao em chọn Kurumi. Nhưng tại sao lại phải mất công tập hợp người từ đông, tây, nam, và bắc vậy?”

“Mỗi khi em thấy một cô gái dễ thương, em lại nghĩ cô ấy nên trở thành thần tượng. Nhưng em nghĩ chỉ là do không có cơ hội thôi. Đó là lí do em sẽ là người tạo ra nó. Kurumi và cô gái em tìm thấy từ phía nam, Katori, đều rất dễ thương, nhưng họ sẽ không trở thành thần tượng trừ khi tự mình vươn tới điều đó, đúng không? Thật lãng phí. Em thực sự muốn đến tất cả các trường, nhưng thời gian của học sinh thì có hạn. Vì vậy, em nghĩ mình sẽ bắt đầu bằng việc chọn bốn trường… Anh có đang nghe không vậy?”

Anh Shinji bắt đầu nghịch điện thoại trên bàn. Anh ấy đã kiên nhẫn lắng nghe một lúc, nhưng có lẽ anh ấy đã chán ngấy từ lâu rồi.

“Nhìn cái này đi.”

Anh ấy đột nhiên chìa điện thoại về phía tôi.

“Đây là ảnh gì vậy?”

“Là ảnh khi anh đi hồ Tekapo.”

“Khoan đã, anh tự chụp cái này à?”

“Ừ. Hồi anh còn học cấp hai.”

Đó là một khung cảnh huyền ảo ảo tựa tranh vẽ. Tôi cứ tưởng đó là một bức ảnh anh ấy tìm thấy trên mạng, nên tôi không chú ý nhiều đến việc hồ Tekapo ở đâu. Một nhà thờ đá nằm giữa bầu trời sao rực rỡ. Liệu cảnh tượng như vậy có thực sự tồn tại không? Ngay cả khi có thật, liệu một người nghiệp dư có thể chụp được nó đẹp đến vậy trong một bức ảnh sao?

“Anh luôn thích những vì sao. Nhưng rất khó để chụp được chúng bằng máy ảnh. Anh bắt đầu luyện tập, và trước khi kịp nhận ra thì anh đã mê rồi.”

“Đẹp thật đấy.”

“Nếu em cần chụp ảnh lần nữa, hãy để anh giúp cho.”

Đây là lần thứ hai tôi nhìn vào mắt anh Shinji. Một lần nữa, tôi thấy mình lạc vào một thế giới tĩnh lặng. Khi tôi nhận thì anh Shinji đã uống hết cà phê của mình.

“Này, Azuma, anh gọi thêm được không?”

“Nếu anh uống thêm thì em cũng thế.”

“Tốt quá.”

Anh Shinji rung nhẹ chếc chuông giản dị, và ông chủ ló đầu ra từ trong bếp.

“Một cà phê và một nước cam nữa nhé.”

“Có ngay.”

Ông quay lại bếp mà không ghi chép gì cả.

“Con gái ra ngoài muộn thế này có ổn không?”

“Không sao cả. Em thích chỗ này. Nhưng đổi lại, anh phải đưa em ảnh ngay khi về đấy.”

“Được thôi. Giờ thì chúng ta tiếp tục nhé.”

Tôi nhớ có lần về nhà và thấy đôi giày đi trong nhà của mình trong tủ giày. Không có dính đinh ghim hay hình vẽ bậy. Không phải kiểu tình huống như thế vậy. Chỉ là tôi không thể nào tự mình thay giày được.

Sau ngày hôm đó, tôi không thể đến trường một thời gian. Không phải tôi ghét học, nên tôi đã rất vui khi biết đến “Nhà Baba”. Cô Baba, một phụ nữ mập mạp, đã rộng lượng chấp nhận mọi thứ về tôi. Đó là khi tôi học lớp năm.

Trong hai năm tiếp theo, tôi học rất chăm chỉ ở Nhà Baba. Tôi không muốn vào cùng trường cấp hai với những người trước kia, nên tôi quyết định thi vào trường cấp hai và cấp ba liên cấp duy nhất trong vùng. Tôi lo lắng rằng hồ sơ chuyên cần ở trường tiểu học sẽ ảnh hưởng đến mình, nhưng đã thở phào nhẹ nhõm khi đỗ kì thi. Đó là một khởi đầu mới, tôi được làm lại từ đầu. Tôi nói lời tạm biệt với Nhà Baba.

Và cũng từ đó, tôi quyết định thay đổi ngoại hình của mình, vốn là một nỗi mặc cảm đối với tôi. Vì mẹ tôi đã cho phép, chắc hẳn khuôn mặt tôi lúc đó khá xấu xí. “Con sẽ không được nhìn nhận đúng con người thật của mình ở một trường học bình thường, nên con phải mạnh mẽ lên,” mẹ tôi nói vậy. Tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa. Tôi tự tin gật đầu.

Tuy nhiên, sau khoảng sáu tháng, tôi thấy mình lại muốn quay về Nhà Baba. Tôi cần một ngôi trường cho trái tim mình. Để tránh gây rắc rối cho mẹ, tôi vẫn đến trường vào ban ngày và vội vã đến Nhà Baba sau giờ học. Tôi đến trường mà không mang theo trái tim mình, và nhờ vậy, tôi không còn bị tổn thương như trước nữa.

Trong không gian mở của Nhà Baba, có vài kệ sách lớn xếp thành hàng, với hơn một nghìn cuốn sách. Tôi thích đọc sách ở đây mà không bị ai làm phiền. Hôm nay, tôi chọn một cuốn sách và thả lỏng tâm trí.

So với cuộc sống bị bao quanh bởi những người hàng xóm ác ý, một người cha bạo lực, và một người bạn thân nghiện ngập, thế giới của tôi dễ sống hơn nhiều. Cặp vợ chồng già ở nhà bên rất tốt với tôi, và mẹ tôi luôn lo lắng cho tôi. Còn về bạn thân… À, tôi không có ai cả.

Người từng gọi tôi là bạn đã biến mất từ lâu rồi. Khi tôi đọc xong trang cuối cùng, đồng hồ đã điểm 9 giờ tối.

“Cháu xin lỗi vì đã ở lại muộn như vậy.”

“Không sao đâu. Cháu có thể ở đây bao lâu tùy thích.”

Cô Baba cười, đôi má tròn khẽ nhún xuống. Có một người tốt bụng như vậy ở bên là quá đủ đối với tôi.

“Cháu về bằng cách nào?”

“Cháu sẽ có người đến đón.”

“Ừ, vậy thì tốt rồi. Cẩn thận nhé.”

Khi tôi thắt dây an toàn, chiếc xe cỡ nhỏ lỗi thời từ từ lăn bánh.

“Này Mika.”

“Dạ?”

“Con nên tự kiểm soát bản thân đi. Cứ đà này con sẽ cứ mãi đến Nhà Baba mất thôi.”

“Vâng.”

“Con có nghĩ về tương lai không? Con có đang tận hưởng mỗi ngày như thế này không?”

“Vâng.”

—Làm gì có chuyện tôi tận hưởng. Một cuộc đời cứ đi mãi trong đường hầm tăm tối không thấy lối ra. Sinh ra với cái tài có thể làm người khác ghét mình, dù có cố gắng đến mấy, tôi cũng định sẵn là sẽ bị khinh miệt.

“Mika, mẹ… mẹ lo cho con. Mẹ sẽ làm những gì có thể… con cứ nói cho mẹ biết. Con muốn làm gì, hay con muốn trở thành người như thế nào…”

“Kurumi Taiga.”

“Hả?”

“Con muốn trở thành như Kurumi Taiga.”

Mọi người ở Joshu đều biết cô ấy. Cô ấy dễ thương, thông minh và nổi tiếng. Tôi luôn nghĩ rằng nếu tôi bắt chước cô ấy, tôi có thể đến gần hơn với cô ấy, để sống một cuộc đời rực rỡ như thế.

Tôi muốn gặp Kurumi Taiga.

*3*

“Chúc mừng năm mới.”

Mặc dù tôi mở đầu như vậy, nhưng hôm nay đã là mồng bảy rồi. Từ cuối năm đến đầu năm, cả ba chúng tôi đều dành thời gian cho gia đình. Tôi nghĩ cuộc gặp mặt đầu tiên của năm sẽ ở khu ẩm thực như thường lệ, nhưng Katori bắt đầu nài nỉ đến cửa hàng điện máy để mua máy tính. Mặc dù tiểu thư Katori trông không thiếu tiền, nhưng có vẻ như cô ấy đã nhận được hàng chục nghìn yên tiền mừng tuổi. Vì thành phố trở nên sầm uất hơn khi đi về phía bắc trong vùng Joshu, nên chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi lên phía bắc để ghé thăm một nhà bán lẻ điện tử lớn.

“Cửa hàng nào gần ga cũng được mà, đúng không?”

“Azuma, cậu thật đáng tin. Mình luôn có thể dựa vào cậu.”

Thói quen dựa dẫm vào người khác của Katori vẫn không thay đổi ngay cả khi đã sang năm mới, nhưng khi được khen ngợi và động viên như thế này, tôi không cảm thấy khó chịu.

Đến cửa hàng điện máy, nơi tự hào với “sản phẩm mới giá rẻ,” chúng tôi đi đến khu bán máy tính ở tầng bốn. Cảnh mọi người hiện nguyên hình khi đi trên thang cuốn, được lắp gương dọc hai bên, khiến tôi thấy thú vị. Tôi không bỏ lỡ việc ngay cả Kurumi, người có vẻ thờ ơ với thời trang, và Katori, người luôn tỏ ra tự tin, cũng liếc nhìn vào những tấm gương ở hai bên để kiểm tra ngoại hình của mình. Tôi nghĩ đây là một trong số ít những nơi mà sự tự yêu thương bản thân mà hầu hết mọi người che giấu được giải phóng. Tôi nguyện là thiểu số và nhìn thẳng về phía trước.

“Cậu lấy giúp mình cái này nhé?”

Chiếc máy tính được trang bị nhiều chức năng ấy có giá khoảng 150 nghìn yên. Katori có sử dụng tốt nó không? Rõ ràng là cô ấy muốn có máy tính vì ảnh hưởng từ Kurumi, nhưng cũng dễ hình dung là cô ấy sẽ không thể sử dụng nó hiệu quả ngay cả sau khi mua. Cầm chiếc túi giấy lớn, Katori nở nụ cười mãn nguyện. Cô ấy có thể đã yêu cầu giao hàng tận nơi, xét vì cô ấy có tiền, nhưng cô ấy khăng khăng: “Tự tay xách và mang về mới là điều quý giá”, đưa ra một lí lẽ mà người bình thường chẳng ai hiểu.

“Này, tớ cũng muốn đi đâu đó..”

“Được thôi. Đi đâu?”

“Đến hiệu sách. Tớ muốn mua quà sinh nhật cho một người bạn.”

“Ồ, chắc là có một hiệu sách lớn quanh đây.”

“Có cậu đi cùng thì không lo bị lạc rồi.”

Tôi luôn là người đi phía trước. Katori, với sự phụ thuộc rất trẻ con, đi theo sát phía sau tôi.

“Này, cậu có thể đi chậm lại một chút không?”

“Minami, nếu túi nặng quá thì cậu về trước cũng được.”

“Đừng lạnh lùng thế chứ. Mình sẽ đi cùng cậu.”

Khi chúng tôi đến hiệu sách, Kurumi nhanh chóng lao về phía cuối cửa hàng. Tôi liếc nhìn giá sách mới gần lối vào, nhưng tác giả duy nhất tôi biết là Haruki Murakami. Và đó chỉ là vì tôi đã nghe tên, chứ không phải vì tôi thực sự đã đọc bất kì tác phẩm nào của ông ấy. Điều đó khiến tôi nhận ra mình ít liên quan đến việc đọc sách đến nhường nào. Trước những cuốn sách chính trị có hình các nhân vật như Akira Ikegami và Shinzo Abe trên bìa, những người đàn ông trung niên mặc vest đứng sát cạnh nhau, lật từng trang. Tôi đi ngang qua khu vực sách marketing và làm vườn rồi dừng lại dãy sách self-help.

“9 Cách Để Trở Thành Người Thành Công”

 

Tôi nghĩ tựa đề này thật sáo rỗng, nhưng hóa ra nó đã bán được hơn 300 nghìn bản. Tôi cầm lên, lật vài trang, rồi đóng sách lại, đặt nó lên trên chồng sách. Tôi không thể thực sự đồng tình với ý tưởng “Ngừng Lên Kế Hoạch” mà tôi bắt gặp ngay từ đầu. Một người sống không có kế hoạch liệu có thực sự viết được sách không? Tôi tự hỏi, cảm thấy hoài nghi.

“Này, Azuma, Azuma.”

Kurumi, đang cầm túi của mình, bám vào vai tôi. Có vẻ như cô ấy đã mua được món quà, nhưng có điều gì đó không ổn.

“Sao thế?”

“Nhìn cô gái đằng kia kìa. Cô ấy dễ thương quá.”

Hiếm khi Kurumi khen ngợi vẻ ngoài của ai đó. Cô ấy thường cho tôi xem ảnh động vật hoặc các nhân vật anime dễ thương, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nói điều gì đó như thế này về một người mà chúng tôi thấy ngoài đời.

“…Ừ, đúng thật.”

Từ chỗ này, tất cả những gì tôi có thể thấy là góc nghiêng của cô ấy, nhưng đôi mắt cô ấy to bất thường, sống mũi thẳng, và nhìn chung, cô ấy có một khuôn mặt dường như hấp dẫn tất cả mọi người. Tuy nhiên, dù là do trang điểm hay mái tóc dài bóng mượt lạ thường của cô ấy, cô ấy toát lên một vẻ quyến rũ mà cả Nam và Tây đều không có.

“Cô ấy dễ thương, nhưng cô ấy toát ra một vẻ gì đó như là rất được lòng con trai.”

Tôi cúi xuống thì thầm vào tai Kurumi. Với một linh cảm bi quan rằng cô ấy có thể đang đeo nhẫn ở ngón áp út, tôi liếc nhìn bàn tay cô ấy và vô tình bắt gặp tiêu đề cuốn sách cô ấy đang đọc. Thật đáng ngạc nhiên. Cô ấy, người dường như tỏa ra một khí chất quyến rũ và lãng mạn, lại đang đọc cuốn sách có tựa đề “Người Trẻ Không Sống Vì Tình Yêu.” Suy nghĩ của tôi từ trước đó hoàn toàn bị đảo lộn. Khi cả hai chúng tôi cùng rơi vào trang thái mà người ta gọi là “nhìn chằm chằm”, cô gái đang xem sách nhanh chóng nhận ra ánh mắt của chúng tôi. Cô ấy vội vàng nhìn sang hướng khác, nhưng ánh mắt của chúng tôi chạm nhau trong thoáng chốc. Cô ấy có thấy đáng ngờ không? Tôi nhanh chóng chọn một cuốn sách ngẫu nhiên trên kệ và giả vờ đọc nó, liếc trộm nhìn biểu cảm của cô ấy. Rồi, đôi môi cô gái khẽ mở

“Azuma?”

Đôi mắt to của cô ấy đang nhìn tôi.

“Vậy ra đúng là cậu rồi, Azuma.”

“Ơ, ừm…”

“Cậu không nhớ tớ sao? Tớ là Mika Kamei. Chúng ta học cùng lớp hồi tiểu học.”

“Kamei.”

—Cái tên nghe rất quen. Tuy nhiên, Mika Kamei trong kí ức của tôi và người trước mặt này hoàn toàn không giống nhau.