Liệu tôi có thể trao tặng bạn một trái tim?
Tôi đã làm ra một trái tim tuyệt vời
để bạn có thể tận hưởng.
____________________________________________________________
Ở nơi tận cùng của trái đất, và ở tận cùng của nơi đó, có một túp lều nhỏ.
Túp lều đó được bao bọc xung quanh rác thải,
nhưng ở bên trong, một ông lão, và một chú robot, đang sống ở đó.
Ông lão là một vị giáo sư lỗi lạc. Ông lỗi lạc đến mức không có thứ gì trên đời này mà ông không chế tạo ra được.
Dù vậy, vị giáo sư đó tuy rất phi thường, nhưng ông hoàn toàn không biết gì về việc nhà, nấu ăn, dọn dẹp, và giặt giũ. Ngay cả việc chọn ra đôi tất mình muốn đi ông cũng không làm được.
Vị giáo sư đã luôn luôn như vậy, từ trước khi ông trở thành một ông lão.
Vậy nên ông đã tự mình chế tạo một con robot, và giao lại toàn bộ việc nhà cho nó.
Chú robot làm việc vô cùng hiệu quả, và từ trước khi vị giáo sư trở thành một ông lão, chú đã hoàn thành tốt trọng trách của mình, và luôn ở bên ông.
Căn nhà được chăm sóc cực kỳ chu đáo, cũng như việc nấu nướng, dọn dẹp, và giặt giũ. Chú thậm chí còn biết vị giáo sư muốn đi đôi tất nào vào những ngày cụ thể.
Thế nên vào bất kỳ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu,
Chú robot luôn ở bên vị giáo sư, không rời nửa bước.
Một ngày nọ, vị giáo sư đột nhiên nói với chú robot.
"Cậu đã làm việc rất tốt. Cậu đã làm việc trong một khoảng thời gian rất dài.
Không hề cằn nhằn hay than phiền.
Để thay cho lời cảm ơn, có một vật mà ta muốn tặng cho cậu.
Ta muốn tặng cho cậu một trái tim.
Ta sẽ là người làm ra nó. Một trái tim tuyệt diệu mà cậu sẽ cảm thấy yêu thích."
Vị giáo sư ngay lập tức bắt tay vào chế tạo.
Màu sắc của nó rất tươi tắn, và hình dạng thì vô cùng mềm mại. Một trái tim tuyệt diệu mà bất cứ ai cũng đều cảm thấy thích thú.
Nhưng chú robot nhận lấy trái tim rồi nói thế này với vị giáo sư mà không có một lời cảm ơn.
"Xin hãy thay quần áo, thưa giáo sư.
Ngài đã mặc chiếc áo đó được hai hôm rồi."
Vị giáo sư nghiêng đầu mình,
rồi luồn tay qua chiếc áo sạch sẽ, được là ủi cẩn thận mà chú robot đã chuẩn bị cho ông.
Giáo sư làm thêm một trái tim nữa.
Màu sắc của nó rất sống động, với bề ngoài cực kỳ trang nhã. Một trái tim mạnh mẽ mà ai cũng phải ghen tị.
Nhưng chú robot nhận lấy trái tim rồi trả lời một cách vô cảm.
"Xin hãy dùng bữa, thưa giáo sư.
Hôm nay, ngài chưa hề dùng bữa sáng hay bữa trưa."
Vị giáo sư thở dài,
trước khi làm phồng hai bên má mình với chiếc bánh được rưới xi rô ở phía trên.
Giáo sư hôm nay cũng làm một trái tim.
Màu sắc của nó rất gọn gàng, với bề ngoài cực kỳ vui tươi. Một trái tim đẹp đẽ mà ai cũng phải cảm thấy rung động.
Nhưng chú robot nhận lấy trái tim rồi cười và trả lời.
"Xin hãy tắm rửa, thưa giáo sư.
Khuôn mặt, cơ thể và tóc của ngài đều bị nhuộm đen bởi dầu nhớt."
Vị giáo sư rũ vai mình xuống,
rồi để cho cơ thể chìm xuống bồn tắm đầy bong bóng.
Và một lần nữa, vị giáo sư làm ra một trái tim.
Màu sắc của nó rất tươi sáng, với bề ngoài cực kỳ vui nhộn. Một trái tim vui vẻ có thể khiến cho mọi người tươi cười.
Nhưng chú robot nhận lấy trái tim rồi trả lời mà không rạng rỡ một chút nào.
"Xin hãy lên giường, thưa giáo sư.
Ngài chưa hề ngủ một chút nào kể từ hôm qua."
Vị giáo sư trăn trở suy nghĩ trên giường,
rồi trùm lấy bản thân bằng chiếc chăn được sưởi ấm bởi mặt trời và bao bọc trong mùi hương của không khí bên ngoài.
Vị giáo sư vừa ngủ vừa nghĩ. Rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu?
Ông gần như không còn lại nhiều thời gian để sử dụng.
Bởi chắc chắn một ngày nào đó ông sẽ có một chuyến đi lên thiên đường.
Ông có phần hơi lo lắng, và cô đơn, và một chút u sầu.
Nhưng đó là chuyện không thể tránh khỏi.
Và cùng vào ngày hôm đó, vị giáo sư làm ra một trái tim.
Ông đặt tất cả nỗ lực của bản thân vào việc chế tạo trái tim này.
Quên cả việc thay trang phục, ăn uống, và tắm rửa, ông thậm chí còn hi sinh giấc ngủ của mình để làm ra trái tim này.
Màu sắc của nó vô cùng rực rỡ, với vẻ ngoài không tì vết. Một trái tim tuyệt diệu mà ai cũng khao khát.
Chú robot chắc chắn lần này sẽ thích nó.
Nhưng chú robot nhận lấy trái tim bằng hai tay, và nghiền nó ra thành từng mảnh.
Vị giáo sư vô cùng bất ngờ và bối rối.
"Sao cậu làm lại vậy?
Đó là một trái tim tuyệt vời, hoàn hảo dành cho cậu."
Với đôi bàn tay lạnh giá, cứng ngắc và cơ học của mình, chú robot nắm lấy bàn tay dính đầy dầu nhớt của vị giáo sư, và nói thế này.
"Sớm thôi, ngài sẽ bước đi trên một cuộc hành trình mới. Bỏ lại tôi phía sau, ngài sẽ trở nên cô đơn. Một thế giới nơi ngài đã ra đi, tôi tự hỏi, có được một trái tim để làm gì?
Dù ngài có đưa cho tôi trái tim như thế nào, tôi chắc chắn nó sẽ sớm tan vỡ thành từng mảnh.
Nếu ngài bảo đây là vì lợi ích của ngài, vậy khi ngài bước đi trên hành trình của mình, xin hãy đưa tôi đi cùng ngài.
Giống như ngài vẫn luôn làm, và sẽ luôn làm.
Xin đừng cho tôi một trái tim, rồi bỏ tôi ở lại."
Một buổi tối tĩnh lặng được bao trùm bởi các ngôi sao lấp lánh.
Thời điểm khởi hành của vị giáo sư đã tới.
Ông đã luôn cảm thấy một chút lo lắng, cô đơn, và một chút u sầu.
Nhưng vị giáo sư không còn cảm thấy lo lắng, cô đơn, hay đau buồn.
Ở bên cạnh vị giáo sư, chú robot,
Giống như từ trước tới nay,
Họ sẽ luôn ở bên nhau.