Khi kì nghỉ hè bắt đầu, Kota-kun và tôi bắt đầu đi chơi với nhau nhiều hơn. Tôi nghĩ vui nhất vẫn là mấy hôm đi bơi với anh.
Tôi thường đến hồ bơi với Hitomi-chan và mấy bạn gái cùng nhóm, nhưng quả nhiên đi cùng với Kota-kun vẫn là vui nhất. Dù tôi cảm thấy ngại khi mặc đồ bơi, nhưng chỉ cần Kota-kun khen một tiếng dễ thương thôi, là tôi đã ngây ngất cả rồi. Để chuẩn bị cho ngày này, tôi cùng mẹ đi mua sắm và mua thêm nhiều bộ bikini mới, tôi cũng nỗ lực để mua nhiều bộ bikini có diềm xếp nhất có thể.
Em gái kém hơn tôi một tuổi cũng mua một bộ cùng loại khác màu, nhưng tôi nghĩ có lẽ em ấy hợp hơn tôi.
Trên hồ bơi lười, tôi mua một cái phao lớn và tôi thì nằm trên đó còn Kota-kun thì kéo tôi nổi lềnh bềnh quanh hồ.
Sau đó, tôi nhìn thấy một cặp nam nữ cùng ngồi trên phao nổi, thế là chúng tôi cũng bắt đầu làm thử, nhưng do chật quá nên hai đứa như bám dính lấy nhau làm tôi ngại gần chết.
Khi cả hai ôm lấy nhau trong phao, tôi cảm thấy có gì đó mới mẻ và sương sướng, nhưng quả nhiên nỗi xấu hổ vẫn đánh bại tôi ngay lúc đó.
Từ hôm Kota-kun tỏ tình, chúng tôi đã hôn nhau vài lần nhưng vẫn chỉ thế chứ chưa hề tiến xa hơn. Sẽ là dối lòng nếu nói không hứng thú, nhưng thành thật mà nói thì tôi vẫn còn hơi sợ.
Cảm xúc đó cũng có dâng lên một lần vào lúc cả hai đang cùng nhau làm bài tập hè ở phòng tôi. Vì tôi có tỏ ra mình vẫn còn hơi sợ nên Kota-kun dịu dàng nói lại trong khi xoa đầu tôi rằng "Xin lỗi vì anh đã hơi vội, anh sẽ tôn trọng mong muốn của Yayoi.".
Khi nghe anh nói thế, tôi càng cảm thấy được anh ấy trân trọng và tôi ngày càng yêu Kota-kun hơn nữa.
"Lần sau chúng ta sẽ chơi ở cầu trượt nước nha!"
Thứ Kota-kun đang chỉ vào là cầu trượt nước khổng lồ, trung tâm của hồ bơi này. Cầu trượt nước này độc đáo ở chỗ không chỉ một, mà là hai người có thể trượt cùng nhau. Thú vị hơn nữa là cả hai sẽ được ngồi trong cái phao lớn có trước lẫn sau đỡ.
Tôi cũng tự nhủ liệu một ngày nào đó chúng tôi sẽ lên đó chăng, và khi anh ấy đồng ý lên đó ngay lúc này thì tim tôi đã đập liên hồi.
Sau một hàng dài chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi.
Tôi ngồi ở phía trước phao, và Kota-kun sẽ ngồi phía sau. Người phụ trách nói là "Bạn gái hãy ôm chặt chân bạn trai nhé.".
Hả?!
Tôi phải ôm chặt chân của Kota-kun?
Sau đó Kota-kun nói "Anh sẽ duỗi chân ra trước." và chân anh ấy chọc vào nách tôi.
T-Tôi sẽ phải ôm chân anh ấy bằng tay sao?
Dù hơi lo lắng nhưng tôi đã hạ quyết tâm và ôm chặt chân anh ấy, người phụ trách nói "Chúc hai người đi vui vẻ." và đẩy chiếc phao về phía trước.
Lúc đó tôi sợ phải té xuống đó, và khi thấy chân của Kota-kun kẹp trong nách, tôi liền phấn khích lên đến mức hét "Gyaaaaaaaaaa" trong đầu.
Khi đáp xuống hồ an toàn, Kota-kun đưa tay về phía tôi vì tôi vẫn còn đang choáng váng và mỉm cười nói "Em không sao chứ?"
Làm sao mà tôi có thể nói rằng vì tôi quá phấn khích và choáng váng trước đôi chân của Kota-kun được chứ? Cuối cùng tôi cũng có thể nắm lấy bàn tay anh và nói cảm ơn anh.
"Nhưng mà ngại thật, anh không ngờ phải thọt chân vào nách Yayoi cơ đấy. Mà cũng vì hoảng quá nên anh không nhớ gì cả."
Thấy Kota-kun nói với vẻ ngượng ngùng, thì tôi cũng gật đầu lia lịa đồng tình "E-Em cũng thế! Hoảng quá nên em chả nhớ gì sất.".
Kota-kun hơi ngạc nhiên trước sự áp đảo của tôi và anh ấy nói "Ahaha, vậy thì tụi mình thử lại lần nữa nha?" và tôi gật đầu lia lịa nữa.
Lần này cùng nhau tận hưởng trò trượt nước thôi!
Tỏ ra hào hứng là thế nhưng thật lòng mà nói thì tôi quá phấn khích với đôi chân của Kota-kun đến nỗi lần này tôi hầu như chả nhớ gì về ống trượt nước.
Chúng tôi gác lại trò trượt nước và dành cả một ngày để vui chơi trong hồ bơi tạo sóng và thả mình trên dòng sông lười.
"Hôm nay vui thật em nhỉ? Mong là năm sau và cả năm sau nữa chúng ta cũng có thể cùng nhau đi hồ bơi ha em."
Kota-kun trông có vẻ vui và mời tôi đến hồ bơi vào năm sau bằng giọng hơi phấn khích.
"Ừm, nhớ nha anh! Lần tới tụi mình phải tận hưởng cầu trượt nước đó nha!"
"Ahaha, phải rồi! Lần sau đó nha!"
Tôi cảm thấy mình cần phải phát triển mối quan hệ với Kota-kun để làm quen với đôi chân của anh ấy mới được, nhưng không biết anh ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Thành thật mà nói thì tôi vẫn còn hơi sợ, nhưng hi vọng là một ngày nào đó tôi có thể dâng hiến lần đầu của mình cho anh.
********************
P/S: Nửa đầu rumcum nên phải nhẫn nhịn.
私はコタくんの足に慣れるには、正直コタくんとの関係を進める必要があると感じていたけど、コタくんはどう思ってるんだろう?