Trans: Một thằng bạn cùng lớp làm cách đây 1 năm
Edit: Lâu lâu có hứng nổi lên làm.
**Chú ý**
Ai có hứng với bộ này thì nhảy vào trans. T chỉ đi edit lại thôi.
**Chú ý 2**
Bản dịch được dịch bởi 1 thằng bạn ngu sống ở nước ngoài về nên tiếng việt như cái cc. Edit chỉ sửa lỗi chính tả rồi đăng lên.
------------
TẠI DOANH TRẠI
Đại đội của Ekkart có gần 100 người. Họ là lực lượng chính đóng quân khu vực Tayar, thành tích của họ gần đây khá tốt. Những tiếng hò reo tiếp tục vang lên tại doanh trại. Cuộc chiến về cơ bản đã kết thúc với phần thắng gần như được đảm bảo. Phần lớn binh lính sẽ có thể trở về nhà, trong khi những người lính đánh thuê và quân du kích nung nấu những giấc mơ và ý tưởng về những gì họ có thể làm sau nhận được khoản thanh toán.
“Các cậu có đang làm gì đâu mà sao ồn ào vậy, Frank.”
Ignahts phồng má lên.
“Nhưng cậu biết mọi chuyện có thể tệ đến mức nào nếu cậu ta không ở đây không? Lý do chúng ta có thể di chuyển tự do như này là nhờ hai người họ đã dọn đường đấy.”
Frank nhìn thẳng xuống Ignahts do sự khác biệt về chiều cao của họ. Ignahts tỏ vẻ giận dữ, liền thẳng lưng lại nhưng không có tác dụng mấy. Frank nghiêng đầu, tò mò về hành động vừa xong trong khi Ignahts vặn vẹo mặt vì khó chịu.
“Tất cả là nhờ William-san…. . À nhầm, là nhờ chiến lược của Karl-sama. Chúng ta đơn thuần chỉ cần tấn công vào những nơi họ bảo và chuẩn bị giao chiến với kẻ thù sau đó.”
“Chả phải Willian-san đã nói vậy sao? Nói rằng đến cả những viên sỏi bé tí đều quan trọng? Miễn là cậu có thể tạo áp lực thì cái gì cũng có ích. Đấy là lý do vì sao chúng tôi cũng có mục đích riêng. Anh ấy nói rằng số lượng cũng rất quan trọng”.
“Hah, cậu không được phép đặt những phần thưởng chúng ta sẽ nhận được và đem ra so sánh với những viên sỏi bé tí đấy được. “
"Chắc thế. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng chúng ta đang hưởng lợi quá dễ dàng. Sự thật rằng tất cả những gì chúng ta đã làm là thực hành và nghe theo những gì đã được mà đã được chỉ dẫn trước đây”
“Chúng ta nghe thật là yếu đuối khi mà cậu đặt vấn đề như vậy.”
Iknahts ngồi xuống với Frank theo đuôi, đầu cúi xuống. Suy cho cùng, không một ai có đầu não tư duy chiến lược như Willian, và ngoại trừ chỉ huy chiến đấu của đội quân Ekkart, tất cả mọi đội trưởng còn lại đều đã chết.
“Ah, xin lỗi vì đã bắt hai bạn đợi lâu. Cuộc họp đã kết thúc rồi.”
Karl đột nhiên xuất hiện từ trên lều xuống và tiến đến gần hai người đang đợi anh.
“Không, đừng bận tâm làm gì. Vậy chiến dịch thế nào rồi?
Iknahts đứng dậy và chỉnh lại tư thế của mình cùng Frank.
“Hmm, tôi đoán là nó vẫn như mọi khi?”
Ba bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau và nhanh chóng rời đi. Khi họ đã rời đi cách xa nhau, Karl liền thở dài.
“Haizz, đúng như dự đoán, điều này làm tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Cách mọi người nói về kế hoạch mà Willian tạo nên như kiểu nó là của tôi...”
Anh ấy buông lời nói đó với khuôn mặt giận hờn
“Kể cả vậy, Willian-San nói là anh ấy không có vấn đề gì với chuyện đấy mà, đúng không?”
Khuôn mặt của Karl trở nên cau có sau khi nghe câu hỏi của Iknahts.
“Thay vì chấp nhận nó, nó giống như anh ấy đang giao phó nó cho tôi. Anh ấy nói rằng sẽ thuyết phục hơn nếu tôi là người nói chuyện với họ.”
Nếu như quyết định là của Karl, anh ta sẽ không ngần ngại cho mọi người biết về khả năng phi phàm của Willian. Karl cảm thấy tội lỗi vì hoàn cảnh trông như anh ta đã lấy hết danh tiếng cho chính mình và lợi dụng Willian.
“Điều này có thể nghe hơi thô lỗ, nhưng giống với dự đoán, tôi tin rằng lời lẽ của một quý tộc so với lời nói của một người nước ngoài có trọng lượng khác nhau. Từ góc nhìn bên ngoài, nó sẽ đơn giản hơn nếu như mọi người chấp nhận rằng Willian-san là thanh kiếm và Karl-sama là người đứng đầu.”
Đó là một lời giải thích rất giống tính Frank. Có thể đó là sự thật, nhưng Karl vẫn ẩn chứa nhiều điều anh không thể chấp nhận.
“Chẳng phải mọi việc sẽ ổn hơn nếu như chúng ta cố gắng chịu đựng nó? Nếu chúng ta làm theo kế hoạch của Willian-san, chúng ta sẽ không bao giờ thua, phải không?”
“Tôi không nghĩ tỏ lòng kiêu hãnh về chuyện đó là điều tốt”
“Ừ, Frank thực sự là một đứa nghiêm ngặt quá mức(goody two shoes)”
“Ahaha, bây giờ chúng ta đi tìm Willian đã và sẵn sàng chuẩn bị cho ngày mai.
“Vâng”. "Đúng."
Cả ba người đi đến nơi Willian đang đợi họ để giúp chuẩn bị kỹ càng.
Họ đi vào trong căn lều được trao cho đội hình mười người của Karl. Chiếc lều không lớn hoặc rộng rãi, nhưng nó vẫn là một vật phẩm đáng quý. Chiếc lều có thể bảo vệ họ khỏi gió ở một mức độ nhất định và trở nên dễ dành cho vận chuyển sau khi được đóng gói.
“Chúng tôi đã quay trở lại…. Hm?
Willian thường hay ngồi ở đó và suy nghĩ về các chiến lược tấn công với bản đồ trải rộng trên chiếc bàn nhỏ. Bình thường thì anh ấy sẽ chào đón họ ngay bây giờ, nhưng lần này...
“....................”
Willian bấy giờ đang ngủ.
“....................”
Ba người họ không nên lời. Anh ta ngủ bình yên trên chiếc ghế đẩu với cái mặt nạ trên mặt.
“Còn sớm quá, tôi vừa chứng kiến một điều không thể tin nổi.”
Iknahts bày tỏ sự ngạc nhiên của mình bằng một giọng nói nhỏ để tránh thức dậy Willian. Frank im lặng gật đầu. Karl mặt ngây ngô nhìn chằm chằm WIllian trong ngạc nhiên.
“Ở đây có vấn đề gì à?”
Bất ngờ, Frank vội vàng hỏi Karl.
“Bây giờ tạm rời lều đã rồi quay lại sau.”
Họ ra khỏi lều như kiểu họ đã định làm vậy từ ban đầu
Cả ba đã bị một bầu không khí ngược ngùng bao vây.
“Ngay cả người đó đôi lúc cũng thể hiện mặt yếu đuối của mình.”
Frank lặng lẽ lẩm bẩm. Inahts trả lời rằng: “Quả vậy”.
“Anh ấy trông thực sự mệt mỏi mấy ngày vừa rồi. Kể cả nếu như anh ấy là Willian của chúng ta, chắc chắn là sẽ có lúc anh ấy ở trông như thế này thôi.”
“Suy cho cùng, chúng tôi đã giao chiến trong một loạt các trận chiến đấu mà. Chúng tôi đã không có cơ hội quay trở lại Arkas một khoảng thời gian rồi.”
“Ngoài ra, về cơ bản thì chỉ có một mình Willian-san trọng trách với việc di chuyển đội quân trăm người của chúng tôi thế nên tôi đoán anh ấy sẽ có một sự lo lắng tương xứng với trách nhiệm của mình.”
Thông qua Karl, Willian đã đưa ra các đề xuất về cách di chuyển của quân đội của họ. Để các đề xuất được chấp nhận, họ cũng đã phải làm những việc bẩn thỉu như hối lộ và tâng bốc để nhận được sự ưu ái và chấp thu của Ekkart. Rõ ràng là Willian đang bị kiệt sức khi phải một mình chịu gánh nặng trách nhiệm về công việc hàng đầu và công việc đằng sau hậu trường. Thêm nữa, anh ấy phải giữ các hoạt động khai thác quân sự của họ luôn là một ưu tiên hàng đầu. Những gì anh ấy đang làm quả là phi thường.
“Chúng ta sẽ bàn gì trong cuộc họp chiến lược lần tới?”
Karl phát ra một tiếng rên rỉ khó chịu sau khi nghe những lời nói của Ignahts. Sau khi suy nghĩ một chút, anh ta nói.
“Bây giờ cứ nghĩ sơ sơ về kế hoạch của chúng ta đã, xong rồi ngày mai chúng ta sẽ nhờ Willian kiểm duyệt. Willian sẽ khó chịu chúng ta nếu như mình không nghỉ ngơi một chút”
"Đúng. Về cơ bản thì chúng ta đang gần chiến thắng rồi nên chắc là không có gì có thể gây rắc rối bây giờ được. Cậu nghĩ sao, Ignahts?
“Tôi sẽ để điều đó cho cậu suy nghĩ. Suy cho cùng, tôi không giỏi mấy trò tư duy này như cậu và Karl-sama."
“Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu nghĩ về kế hoạch cho ngày mai. Xong rồi thì cùng nhau đi ngủ!
“!?”
Karl trở nên rất phấn khích. Trong lúc William đang trú tại lều thì Karl cần phải ở cùng với các thành viên khác trong đội. Karl lập tức trở thành thủ lĩnh của một đội quân mười người sau trận chiến Raconia vĩ đại và bây giờ được phép ngủ trong lều. Tuy nhiên, bản thân Karl muốn ngủ bên ngoài cùng với tất cả mọi người. Ngay lúc này, Willian thường sẽ bập bẹ về hình ảnh của mình, nhưng lần này, anh ấy không ở gần đây để làm vậy như thường lệ.
Mặc dù họ đang ở vị trí đạt được chiến thắng, họ không muốn làm phiền và đánh thức Willian, đầu não cần thiết cho kế hoạch. Tất cả điều này dẫn đến việc Karl có thể ngủ bên ngoài. Đây là sự bùng nổ của kế hoạch tối cao của Karl Von Teirah.
“Để để cho một thành viên gia đình Terah ngủ bên ngoài”
Frank thốt lên một giọng nói run rẩy. Nếu như tin Karl đã ngủ bên ngoài được tung ra, thì sẽ rất khó có thể tưởng tượng được cha Frank, người sỡ hữu công ty có liên kết với gia đình Teirah, sẽ nói gì với anh ấy. Điều đáng sợ hơn cả là nếu điều đó sẽ khiến Lord Teirah hung dữ phẫn nộ. Trường hợp xấu nhất là gia đình anh sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn. Khuôn mặt của Ignahts trở nên tái nhợt khi anh nhận ra rằng mình đang nằm trong hoàn cảnh tương tự với Karl
“Về cuối ngày, cha đơn thuần chỉ là một người giàu có ngạo mạn. Bây giờ, hãy bắt đầu cuộc họp chiến lược của chúng ta. Sau đó, tất cả chúng ta sẽ có thể đi ngủ cùng nhau.”
“Cậu không thể nói là ba thế hệ dòng dõi quý tộc chỉ đơn thuần là một gia đình giàu có.”
“Các quý tộc khác nói thế mà!”
“Thế thì hành vi một quý tộc nên theo là…”
“Thôi tớ sẽ ngừng hỏi vậy. Đây là mệnh lệnh. Mệnh lệnh của một quý tộc!
Trong khi cả hai không thể thốt lên lời lẽ nào vì họ chia sẻ hai quan điểm khác nhau, Karl vẫn vui vẻ. Dường như anh ấy lầm tưởng tối nay là một tối ngủ chơi ở nhà bạn. Tuy nhiên, sau đó, hai người họ thốt lên...
“Cái đó không tốt tí nào được.”
Họ đống thanh thốt lên.