Chương 01: Tiểu Đổng Bạch tỉnh lại.
Tôi thức dậy ở một nơi xa lạ.
Tôi dụi mắt và đứng dậy. Tôi cảm thấy như mình đã có một giấc mơ rất kỳ lạ.
—— Tối quá... Nơi này là nơi nào vậy?
Tôi thử đứng dậy. Căn phòng rất lớn. Trần nhà cũng rất cao. Trên trần gỗ không có đèn điện, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ mắt cáo. Bất kể là đồ trang trí trong phòng hay cửa sổ không có kính, tất cả đều mang đậm phong cách cổ xưa.
Tôi luôn cảm thấy không thoải mái và đưa tay ra sờ khuôn mặt mình.
—— Không có kính...
Tôi bị cận rất nặng và hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ được bất cứ thứ gì bằng mắt thường. Tuy nhiên, tôi thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng đường vân gỗ trên trần nhà vào lúc này. Đây là lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy rõ như vậy kể từ khi thi vào cao trung khiến cho tôi bị hỏng mắt.
Tôi cố gắng để ánh trắng chiếu lên tay. Tôi đang mặc một thứ gì đó giống như Yukata. Tôi duỗi tay về phía trước và tay áo tụt 'ào ào' xuống.
Tay rất nhỏ. Các ngón tay rất mảnh khảnh và không có lông tơ. Những vết thương cũ lẫn vết chai sần mà tôi đã nhận được trong cuộc đời cho đến nay đã không còn nữa. Tầm mắt di chuyển từ đầu ngón tay đến cổ tay, khuỷu tay, cánh tay, ... Chúng đều rất mềm mại và người ta không thể không lo lắng về việc liệu nó có bị đứt gãy nếu như chạm vào thứ gì đó hay không.
Xinh đẹp và yếu đuối, đây không phải là cái tay mà tôi quen thuộc.
"Cái tay này là của ai vậy... Hở?"
Giọng nói đó cũng không phải là cái giọng mà tôi quen thuộc. Nó không chỉ không phải là giọng nói của tôi, mà thậm chí còn không phải là tiếng Nhật. Mặc dù nó nghe rất giống với tiếng Quảng Đông mà tôi đã nghe thấy ở Trung Quốc đại lục khi còn là nhân viên của công ty thương mại, nhưng nó là một ngôn ngữ khác.
Tôi rùng mình. Đây cũng không phải là ngủ quên hay mất trí nhớ sau khi uống quá nhiều. Đây là một sự thay đổi không thể tưởng tượng nổi đối với cơ thể của tôi.
Tôi nghiêng đầu và mái tóc rất dài xõa xuống khi cảm thấy chóng mặt với tình trạng hiện tại. Tóc dài đến tận eo. Lấy tay mò vào cũng không có cảm giác đây là tóc của mình. Cho dù đầu không cắt tóc một năm, thì tóc cũng không mọc dài đến như vậy. Hơn nữa, mái tóc này cũng rất bồng bềnh và bóng mượt.
Hãy thử tưởng tượng đến khả năng bạn bị tai nạn và hôn mê nhiều năm. Hoặc là chứng suy giảm nhận thức ở tuổi vị thanh niên, chứng quên thuận chiều gì gì đó... Không có loại giả thuyết nào có thể giải thích được tình huống hiện tại của tôi.
[chứng quên thuận chiều (anterograde amnesia/前向性健忘/ぜんこうせいけんぼう): mất ngủ, suy giảm trí nhớ từ một thời điềm nhất định trở đi]
"... Nói tóm, cứ tìm ai đó để hỏi trước đã."
Tôi xoay ngang xuống giường. Hình dáng của đôi chân cũng thay đổi. Đôi chân trắng nõn và xinh xắn như thể không có sắc tố. Tôi bị ám ảnh bởi những mắt cá chân đẹp và kết quả là một tấm bảng rơi ra từ vạt áo.
Kích thước của cái thớt tương tự hoàn toàn giống với cái đã nhận được ở nhà hàng Trung Quốc, nhưng hoa văn lại khác. Có nhiều hình vẽ ngọc Magatama màu trắng lồng vào nhau tạo thành một viên ngọc Magatama màu đen và tạo thành Thái Cực Đồ tượng trưng cho Âm Dương.
Đây là cái gì vậy? Cửa phòng bị mở ra khi tôi vừa định nhặt cái thớt lên.
Đứng ở đối diện cửa là hai người phụ nữ. Giống như cách trang trí của căn phòng, hai người mặc quần áo kiểu Trung Quốc, để kiểu tóc Trung Quốc và cả hai đều có vóc dáng cao khiến cho tôi phải ngửa mặt nhìn lên. Mặc dù bản thân hơi sợ hãi, nhưng tôi vẫn mở miệng nói với bọn họ.
"Cho hỏi ——"
Đột nhiên, những người phụ nữ này ngã gục trên mặt đất. Một hành động sợ hãi và yếu đuối điển hình. Bọn họ lộ ra vẻ mặt sợ sệt, liều mạng duỗi chân và muốn lùi về phía sau.
"A, a oa oa oa... !"
"A thì, cho hỏi, này?"
"Ôi ôi ôi ôi ôi!?"
Bọn họ đã phát ra tiếng kêu thảm thiết khủng khiếp khi vừa đến gần. Sự bối rối dần dần biến thành sợ hãi.
—— Tôi luôn cảm thấy mình không nên ở đây.
Tim đột nhiên đập 'bịch bịch' như đánh trống. Nỗi bất an và sợ hãi. Tại sao bạn lại ở đây. Tôi luôn cảm thấy mình sẽ bị quở trách như vậy.
"Thành, thành thật xin lỗi."
Tôi vừa nói xin lỗi vừa lao ra hành lang. Những người phụ nữ vẫn không ngừng la hét và tôi chạy như bay dọc hành lang như thể bị thúc đẩy bởi tiếng hét thảm thiết. Hành lang rất dài rất dài, kéo dài không như thể không có điểm cuối. Hóa ra nơi này là một dinh thự rất lớn.
Tuy nhiên, tôi không nhớ bất cứ điều gì về nơi này.
—— Tại, tại sao. Không có một người lớn nào (* *) đến giúp tôi một tay.
Loại ý nghĩ này chợt xuất hiện khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc —— Tại sao mình phải nhờ người lớn giúp cơ chứ? Tôi cũng là người lớn mà.
Tôi chạy không được bao lâu đã cảm thấy khó chịu. Bản thân rõ ràng muốn chạy hết tốc lực, nhưng đôi chân lại không nghe theo lời của tôi. Nhận thức của bản thân trái ngược với hành động của cơ thể. Một cơn chóng mặt giống như say tàu xe ập đến. Đầu ngón tay lạnh cóng và không thể chạy được nữa.
Tôi dừng lại và đặt tay lên tường. Mái tóc dài đung đưa lên xuống theo từng hơi thở dồn dập. Bạn có nghe thấy tiếng ồn không? Hình như mọi người đang chạy về phía bên này.
"Có chuyện gì vậy!? Có trộm sao!"
Vài người đàn ông lập tức lao đến khi phát hiện ra tôi. Bọn họ không chỉ được trang bị đầy đủ, mà còn là những người đàn ông to lớn khiến cho tôi phải ngửa mặt nhìn lên. Tôi càng ngày càng không rõ mình đang ở nơi nào.
"Mau, mau cứu ta ——"
Một vật sắc nhọn đâm thẳng đến trước mặt tôi đang kêu cứu.
Tôi ngã nhào tại chỗ để né tránh. So với cơn đau khi bị ngã dập mông, tôi sợ hãi trước sát khí đang áp sát mình hơn và cũng không dám cử động. Thứ đâm về phía tôi là một ngọn giáo với mũi nhọn sắc bén.
Đồ thật, vũ khí thật —— Hung khí giết người, vài cái đang đâm về phía tôi.
—— Tại sao tôi lại phải đối mặt với loại chuyện này vậy trời?
Tôi cảm giác thứ gì đó chảy ra trên khuôn mặt và lau nó đi bằng mu bàn tay. Vì vậy, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện mình đang khóc. Bất kể lau bao nhiêu đi chăng nữa, nước mắt vẫn tuôn ra ào ào.
Tôi dao động trước sự dễ dàng khóc thút thít của mình và những giọt nước mắt càng ngày càng không thể ngăn được. Điều tệ nhất là tôi thậm chí còn bắt đầu nghẹn ngào.
"Ư... Ư ư, khụ khụ, ư..."
Đám đàn ông kia đều lộ ra dáng vẻ bối rối không biết phải làm sao khi nhìn thấy tôi như thế. Dần dần, người xem náo nhiệt cũng lũ lượt kéo đến. Đánh giá từ quần áo, hầu hết bọn họ đều là người hầu và lính canh của dinh thự.
"Này, cô ấy đang khóc hả... ?"
Không biết ai nói. Lời nói cũng không phải là tiếng Nhật, nhưng ý nghĩa lại hiểu một cách tự nhiên. Cho dù là như vậy, tôi vẫn không biết phải trả lời như thế nào mới đúng và thay vào đó là nước mắt lại rơi lã chã 'ào ào'.
Những người đàn ông và phụ nữ xung quanh tôi bắt đầu ồn ào.
"Không có phản ứng" "Chắc chắn là bị yêu quái nhập vào người rồi" "Có thể" "Vì vậy, không phải tôi đã nói rồi sao?" "Phải cắt bỏ tay chân rồi sau đó đốt" .
Tôi càng khóc to hơn khi nghe được những đoạn đối thoại nguy hiểm. Cho dù khóc như thế này rất mất mặt, nhưng không ai vươn tay về phía tôi. Khó chịu quá, đau khổ quá. Tôi chỉ cảm thấy bi thương và nước mắt cứ tuôn rơi mà thôi.
Ở nơi tràn đầy sự thù địch của người lớn, hương đào đột nhiên phảng phất bay đến.
"Cậu có vẻ rất bối rối nhỉ. Chắc chắn là không nhớ ra nổi mình là ai nhỉ."
Một giọng nói thỏa mãn vang lên. Người vừa nói là một cô gái trông khoảng 20 tuổi —— Một người phụ nữ xinh đẹp khiên cho bao trái tim phải loạn nhịp. Đôi mắt to với hàng lông mi dài, từ mũi đến môi giống như được vẽ cẩn thận bằng bút lông mảnh và hình xăm với những đường nét kỳ lạ trên cổ —— Tôi nhớ mình đã từng nhìn thấy nó. Không chỉ là hình xăm, mà tôi còn nhớ giọng nói và hương đào kia.
Là thầy bói đó.
Khác với thầy bói trong ký ức, đối phương đã thay đổi từ trang phục của một phù thủy RPG sang trang phục truyền thống của Trung Quốc. Hơn nữa, chiều cao đã trở nên cao hơn tôi.
"Các vị có thể rời đi. Xin hãy để nơi này lại cho tôi."
Thầy bói đi tới bên cạnh tôi và đột nhiên bế tôi lên giống như bế một đứa trẻ khi nói như thế.
Người phụ nữ vốn dĩ không thể bế được tôi. Tuy nhiên, tôi dần dần bắt đầu hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra với mình vào lúc này.
—— Bây giờ, tôi đã biến thành một đứa trẻ.
Trần nhà rất cao, hành lang rất dài, những người tôi gặp đều cao lớn hơn tôi sẽ trở nên hợp tình hợp lý nếu đó là vì tôi bị thu nhỏ. Cần phải nói rằng, đây là khả năng duy nhất.
Thầy bói bế tôi với tay chân bị thu nhỏ và cơ thể chỉ còn lại 1/4 kích thước ban đầu. Chúng tôi lập tức đi qua đám người nhường đường và tiến vào một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy.
"Được rồi, xin mời."
Đối phương đặt tôi xuống. Thầy bói rướn người về phía trước để lộ khe ngực và khiến cho tôi phải nhìn đi chỗ khác. Đồng thời, tôi cảm nhận được cảm giác mất mát nào đó. Cái gì, loại cảm giác này.
"Xin lỗi, tôi đến trễ. Bởi vì có chuyện bất ngờ xảy ra."
Thầy bói vừa nói vừa cúi người xuống, lau nước mắt cho tôi và nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Giống hệt cách làm để an ủi một đứa trẻ đi lạc, nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận cảm giác yên tâm nhẹ nhõm đến từ việc này.
"Vậy thì, ngài Shirokawa Sansane. Có lẽ cậu cũng phát hiện ra rồi, nhưng hãy cho phép tôi giải thích tình hình để cẩn thận."
Thầy bói nói ra tên của tôi. Đối phương thực sự là cùng một người với tên thầy bói đó sao?
"Bây giờ, nơi chúng ta đang ở cũng không phải là Nhật Bản thế kỷ 21. Nơi này là, Trung Quốc cổ đại —— Thời đại được gọi là cuối thời Đông Hán. Hơn nữa, cậu không còn là Shirokawa Sansane, mà đã trở thành một người khác. Theo cách nói mà cậu biết là... Tương tự như 『 chuyển sinh 』 nhỉ?"
Chuyển sinh sao? Những thứ mà tôi nghĩ đến với cụm từ này là cốt truyện giả tưởng về những người đã chết ở thế giới kiếp này được tái sinh ở một thế giới khác —— Tôi đã chết thật rồi sao?
Nhân tiện, tôi chẳng thể nghĩ ra được từ nào phù hợp hơn 『 chuyển sinh 』 cho tình huống hiện tại. Đối với thời đại là Trung Quốc cổ đại, tôi cũng hiểu rõ điều đó ở trong lòng. Quần áo, trang trí nội thất, thứ ngôn ngữ giống tiếng Trung —— Tôi nghĩ rằng đây có lẽ là tiếng Trung cổ đại.
"Người giúp cậu chuyển sinh, đương nhiên là tôi. Cậu chắc chắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, trước hết —— "
Thầy bói lấy ra một thứ có kích thước bằng cuốn album từ góc phòng.
"—— Được rồi, xin mời."
Sau đó, cô ấy đặt thứ đó ở trước mặt tôi. Là một tấm gương —— Thế nhưng, đây cũng không phải là gương thủy tinh phổ biến trong thời hiện đại. Đó là gương đồng với bề mặt tấm kim loại đã được mài nhẵn —— Từng xuất hiện trong sách giáo khoa lịch sử.
Một cô gái với sắc mặt không tốt lắm đang khóc được phản chiếu trên bề mặt tấm gương.
"... ?... !?"
Tôi sốc đến mức không khép lại được miệng, lúng ta lúng túng vuốt ve má mính và cô gái trong gương cũng làm động tác tương tự. Người phản chiếu trong gương thực sự là tôi.
Đối với tôi chết lặng không nói nên lời, thầy bói nói.
"Nơi này là Lạc Dương, là kinh đô của Trung Nguyên và cũng có thể nói là trung tâm của nhà Hán."
"A, à thì, so với địa điểm, cô bé này..."
"Ở Lạc Dương, người có 'quyền khuynh triều dã' với tư cách là tướng quốc là —— "
"Chờ một chút! Cơ thể của tôi, tại sao chứ? Là, là của ai?"
Ui da, má bị véo. Một ánh mắt lạnh lùng và không chút cảm xúc bắn về phía tôi.
"Ngoan nào. Không phải tôi đang giải thích sao?"
Trước áp lực của cô ấy, tôi buộc phải im lặng và sau đó thầy bói tách người ra. Cô ấy tiếp tục nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
"... Chủ nhân của tòa phủ đệ này là Đổng Trác. Và cậu là cháu gái của Đổng Trác —— Đổng Bạch đại nhân."
◇
Thời Tam Quốc vào cuối thời Đông Hán —— Thời đại được biến đến rộng rãi nhờ cuốn sách Tam Quốc Chí. Thời đại chiến tranh loạn lạc mà Lưu Bị, Quan Vũ, Tào Tháo và các anh hùng hào kiệt xưng hùng xưng bá.
Đổng Trác là nhân vật xuất hiện trong quyển sách Tam Quốc Chí này.
Đổng Trác xuất hiện trong thời loạn lạc, giết chết mẹ con Hà Thái Hậu và Hoàng Đế Lưu Biện. Giành lấy quyền hành của Hán Hiến Đế Lưu Hiệp và cũng lợi dụng việc vua còn nhỏ để thao túng triều đình. Hắn tàn sát không thương tiếc những kẻ phản kháng và lấy bất cứ thứ gì mà mình muốn. Hành vi của Ma Vương đó khiến cho dân chúng của Lạc Dương đều vô cùng sợ hãi.
Còn tôi ở thế giới này, hình như là cháu gái của Ma Vương · Đổng Trác.
"Được rồi. Vậy thì, cậu có câu hỏi nào không?"
Thầy bói hỏi với nụ cười dịu dàng.
Nhưng trước khi đặt câu hỏi, tôi phải xác nhận lại một chuyện trước tiên.
"—— .... Cháu gái... ? Quả nhiên, là con gái... ? Bây giờ, tôi, là con gái sao... ?"
"Đúng vậy. Bất kể nhìn từ đâu hay nhìn như thế nào, cậu là một cô gái dễ thương."
Tôi khẽ đưa tay vào giữa hai chân. Sau khi tỉnh dậy, tôi luôn cảm thấy chỗ đó không tuân theo cảm xúc của mình.
"... Không có... Rõ ràng không có, nhưng hình như có cái gì đó... "
"Đừng nghịch nữa. So với loại chuyện này, cậu vừa mới tỉnh dậy đói bụng rồi, đúng không? Vẫn còn quá sơm để ăn thức ăn rắn, hãy uống cái này trước đi."
Thầy bói đưa bát canh đã được chuẩn bị xong từ lâu cho tôi và hơi nóng bốc lên nghi ngút mùi thuốc bắc.
"Đây là canh thuốc do tôi điều chế. Dùng để bổ sung dinh dưỡng mà bây giờ cậu cần và điều chỉnh khí mạch."
Tôi uống canh thuốc theo yêu cầu. Hương vị không mạnh bằng mùi của nó. Nó giống như nước canh không có vị mặn và vùng bụng đột nhiên nóng ra sau khi uống vào. Cảm giác nóng ran dần dần lan tỏa khắp cơ thể.
"Được rồi, làm tốt lắm."
Sau khi nhận lấy cái bát mà tôi đã uống hết canh thuốc, thầy bói nói.
"Tiếp theo, hãy cởi bộ quần áo không may này ra."
"... Hả?"
"Bộ quần áo này là áo liệm, đúng không? Nó được mặc cho người quá cố trong đám tang."
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hồn ma đội mũ trùm đầu hình tam giác trong đám ma.
"Áo, liệm... ? Tại sao tôi lại mặc loại quần áo này..."
"Bởi vì cậu đã chết, Đổng Bạch. Được rồi, mau cởi ra đi."
Dưới sự thúc giục của thầy bói, tôi cởi quần áo ra. Chủ đề nhảy quá nhanh, không kịp suy nghĩ... Tôi không thể không bảo sao nghe vậy lời của thầy bói. Đối phương nói giống như dỗ trẻ con.
"Giỏi lắm, giỏi lắm. Nào, làm Banzai đi ~"
Tôi giơ cao hai tay theo lời của cô ấy và các ngón tay của đối phương bóp tới bóp lui ở những nơi tập trung nhiều dây thần kinh như xương quai xanh bên dưới cổ và vai. Sau đó, rốn bị ngón tay chọc vào và tôi phát ra tiếng kêu kỳ quái.
"... Hừm, có vẻ như linh hồn đã bén rễ trong cơ thể rồi."
Tôi cố chịu ngứa và để mặc những ngón tay của người phụ nữ trượt từ rốn lên tim.
"Cậu vừa mới tỉnh lại, khí mạch thực sự rất hỗn loạn, nhưng không bao lâu nữa là có thể dung hợp..."
Những ngón tay của thầy bói lướt qua bụng tôi. Tôi có cảm giác co thắt râm ran dưới da, cảm giác dây thần kinh bị rối loạn.
Ngón tay xuyên qua lồng ngực bắt đầu phập phồng dữ dội và một lúc sau mới rời đi.
"Được rồi, có thể rồi. Có lẽ cậu sẽ khó chịu trong chốc lát, nhưng nó sẽ nhanh chóng biến mất. Sau đó, đây là bộ đồ ngủ mới."
Tôi nhận bộ đồ ngủ và mặc chúng vào như được hướng dẫn.
"Vậy thì. Tại sao người Nhật Bản thế kỷ 21 · Shirokawa Sansane lại được chuyển sinh vào thân xác của Đổng Bạch trong thời Tam Quốc... Cậu rất muốn biết điều đó, đúng không?"
Thầy bói nói như thế khi nở nụ cười khiếm nhã đáng ghét. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài gật đầu.
"Được rồi. Tôi sẽ nói cho cậu biết."
Thầy bói thay đổi giọng điệu và chậm rãi nói ra sau khi hắng giọng.
"Đúng như những gì tôi vừa mới nói. Thế giới này là thời cuối Đông Hán trước khi thời đại Tam Quốc bắt đầu. Nhà Hán kéo dài 400 năm từ Hán Cao Tổ · Lưu Bang, hiện nay đang trên đà suy tàn. Đám hoạn quan và ngoại thích chuyên quyền, cộng thêm loạn giặc Hoàng Cân (Khăn Vàng) khiến cho uy nghiêm của Hoàng Đế mất sạch. Trung Quốc hiện tại có thể nói là thời kỳ đại loạn 'cá lớn nuốt cá bé' đúng với tên gọi của nó.
Bầu không khí quyển rũ mới vừa rồi cũng thay đổi theo, thầy bói nói với vẻ mặt và giọng điệu trang nghiêm.
"Lý do tôi đưa cậu đến thời đại này chỉ có một —— Trở thành anh hùng có thể bình định thời loạn này. Cậu được triệu hồi để chấm dứt thiên hạ đại loạn và sáng tạo ra thái bình thịnh thế. Xin hãy tuân theo thiên mệnh và lắng nghe nỗi khổ của những con dân trên mảnh đất này."
Thầy bói chắp tay với mu bàn tay hướng ra ngoài và cúi đầu với tôi.
Chắp tay —— Một động tác thường thấy trong các bộ phim võ thuật và phim truyền hình của Trung Quốc.
"À thì, tôi có thể hỏi một câu không?"
"Mời nói."
"Nói cách khác, tôi bị đưa đến đây... Để thống nhất thiên hạ?"
"Đúng vậy."
"... Bằng cơ thể này."
"Đúng vậy."
"Tại sao không phải là một anh hùng hào kiệt, mà là Đổng Bạch?"
"Bởi vì thứ này."
Thầy bói lấy ra một cái thớt có hình vẽ Thái Cực Đồ đen trắng trên bề mặt. Đó là thứ rơi ra khỏi vạt áo khi tôi thức dậy trong thời đại này.
"Đây là lá bùa của Thái Sơn Phủ Quân. Ban đầu chia làm hai lá bùa âm dương, có năng lực dung hợp thể xác và linh hồn. Tuy nhiên, việc lựa chọn thể xác thế nào lại phải xem tâm trạng của Thái Sơn Phủ Quân, không phải là thứ mà tôi có thể quyết định. Nhân tiện, nó trông giống như một tờ vé sổ Gacha."
"Ga, gacha!? Lại dùng loại đồ này để quyết định chuyển sinh ở đâu sao? Rõ ràng là muốn thống nhất thiên hạ cơ mà!?"
Thầy bói mím môi như thể giận dỗi.
"Vì vậy, tôi đã nói rằng đây không phải là thứ mà mình có thể quyết định. Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy rất thất vọng lắm đó, OK? Thể xác được chọn để thống nhất thiên hạ rốt cuộc là của vị anh hùng hào kiệt nào đó hay của một chiến binh vô danh bị chôn vùi trong lịch sử... Nhưng kết quả chờ đợi lại là một cô gái đáng yêu."
Cô ấy vừa nói vừa duỗi ngón tay chỉ vào má tôi và tôi không khỏi lùi về phía sau. Vào khoảnh khắc bị thầy bói chạm vào, một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu tôi.
"Ban nãy cô nói Đổng Bạch đã chết. Vậy thì... Bởi vì tôi đến thời đại này, cho nên Đổng Bạch mới chết sao? Để giao thể xác của cô ấy cho tôi sao?"
"Không, cái chết của Đổng Bạch chỉ là một tai nạn. Linh hồn của cậu vốn dĩ nên trú ngụ trong cơ thể của anh hùng hào kiệt vừa mới sinh ra và bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng trong quá trình lại bất ngờ xuất hiện bug, tại sao linh hồn không xuất hiện vào 『 lúc sinh ra 』, mà bám rễ 『 lúc chết 』? Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi mà ~"
—— Bây giờ không phải là lúc để cô nghiêng đầu và nói 『 Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi mà ~ 』 đâu.
Sự hoài nghi đối với người phụ nữ này đã đạt đến giới hạn. Đối xử với linh hồn con người không nên qua loa như vậy... Không đúng, tôi cũng không biết tiêu chuẩn đối xử với linh hồn là như thế nào, nhưng nói tóm lại là quá qua loa tắc trách. Chẳng đáng tin chút nào.
"... Nếu tôi không nghe lời của cô thì sao?"
"À thì. Ý của cậu là cậu muốn từ chối đóng góp vào việc thống trị loạn thế sao?"
"Suy, suy cho cùng, tôi chỉ là một kẻ sống lang thang thất nghiệp. Không có bản lĩnh để sinh tồn trong loạn thế. Hơn nữa, mấy người có cần thiết phải thay đổi lịch sử gốc của Tam Quốc Chí không?"
Thầy bói nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt lạnh lùng và một lúc sau mới thở dài.
"... Quả thật là đúng như những gì cậu nói. Tôi cũng không cho rằng cậu là ứng cử viên thích hợp. Có lẽ yêu cầu này quá sức đối với cậu."
"... Ôi, như thế có ổn không đó? Vậy thì nó có trừng phạt gì không?"
"Không có trừng phạt. Nếu cậu muốn sống cuộc đời giống như trước kia, tôi cũng không ngại đâu... Tuy nhiên, là tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi. Tôi vốn tưởng rằng người có kiến thức về Tam Quốc Chí như cậu, thì ít nhất cũng biết Đổng Bạch sẽ có kết cục như thế nào..."
Lại cố làm ra vẻ huyền bí. Tôi nhớ lại những linh cảm khiến cho người ta khó chịu.
Khi gặp thầy bói. Không bao lâu trước khi 『 chuyển sinh 』, tôi chơi quay Gacha, quay anh hùng hào kiệt và phần giải thích bên dưới.
【 Đổng Bạch —— Cháu gái của Đổng Trác. Khi Đổng Trác ở đỉnh cao quyền lực, cô đã được phong làm lãnh chúa khi còn nhỏ 】
Không có thứ gì khác. Mọi thông tin về nhân vật Đổng Bạch này chỉ thế mà thôi. Chưa làm được điều gì to tát, không phải là thê tử hay mẫu thân của danh nhân. Tại sao Đổng Bạch vẫn còn nhỏ đã chết sớm như vậy —— .
Vào khoảnh khắc "À" phát hiện ra, tôi lập tức 'mặt cắt không còn giọt máu'. Tôi không thể không đưa tay lên che miệng và lục lại ký ức của mình.
[mặt cắt không còn giọt máu: Sợ hãi, khiếp đảm tới mức mặt tái mét ]
Sau khi Đổng Trác chết, gia tộc của ông bị diệt sạch. Nghe nói lúc đó Đổng Bạch cũng bị hành hình —— Theo những gì tôi biết, đây là kết cục của Đổng Bạch. Nếu linh hồn của tôi nhập vào cơ thể của Đổng Bạch sau khi cô ấy chết, thì Đổng Bạch thực sự sẽ chết sớm hơn, nhưng loại chuyện này ở bất cứ phương diện nào đều tốt cả.
Vấn đề là bây giờ, trên dòng thời gian này, tôi đã trở thành Đổng Bạch.
Đổng Trác mất mạng sau khi dời đô từ Lạc Dương đến Trường An. Một khi Đổng Trác chết, gia tộc sẽ bị xử tử. Cháu gái Đổng Bạch cũng sẽ bị liên lụy. Có nghĩ là nếu Đổng Bạch = tôi không làm bất cứ điều gì và cứ để mọi thứ tiếp tục như vậy, thì tôi sẽ xử tử và sau đó chết.
Thầy bói cười toe toét và nhìn chăm chú vào tôi đang cảm thấy kinh ngạc.
"Thành thực mà nói, nhiệm vụ của tôi là quản lý sự tính cực của người chuyển sinh. Lẽ ra tôi có thể thể xác này và thuật phòng the để lôi kéo người chuyển sinh, 『 yêu cầu 』 bọn họ thống nhất thiên hạ. Nhưng loại thủ đoạn này lại vô dụng với người đã trở thành một cô bé như cậu... Có vẻ như nó cũng không cần thiết. Suy cho cùng, cậu sẽ chết nếu không làm gì cả."
—— Người phụ nữ này...
Tôi kìm lại những lời muốn nói ra và hỏi thầy bói.
"Tiện, tiện thể cho hỏi một chút, nếu tôi chết ở trong cơ thể này, linh hồn sẽ trở về cơ thể ban đầu sao..."
"Không có đâu, OK? Nếu như có người mang linh hồn của cậu về thời đại ban đầu, thì khả năng này vẫn có... Làm sao, loại ánh mắt này là gì vậy? Bộ cậu cảm thấy tôi sẽ mang linh hồn của cậu trở về thời đại ban đầu sao? Bộ cậu cho rằng tôi sẽ làm như vậy sao?"
Ư oa, thật đúng là một nụ cười lạnh lùng đáng sợ. Cái tên chết tiệt này sẽ không bao giờ làm điều đó.
Hãy tạm thời sắp xếp lại thông tinh và suy nghĩ thật kỹ.
Nơi này là thời đại Tam Quốc Chí · Trung Quốc cổ đại. Tôi đã trở thành cháu gái Đổng Bạch của Đổng Trác. Gia tộc của Đổng Trác sẽ bị liên lụy bởi hắn và tất cả sẽ bị xử tử. Có lẽ Đổng Bạch, cũng chính là tôi sẽ bị liên lụy và bị xử tử.
Nếu tôi không làm gì và sống một cách u mê hồ đồ, tôi sẽ không thể thoát khỏi Route Đổng Bạch bị xử tử và nghênh đón Bad End. Để tránh cho loại chuyệ này xảy ra, tôi phải cố gắng bình định loạn thế... Nhân tiện.
"Đảm bảo là không được! Để cơ thể trẻ con như thế này dấn thân vào loạn thế, các người muốn tôi phải làm như thế nào đây!?"
"Đừng nói như vậy chứ. Thái Sơn Phủ Quân chắc chắn cũng có cân nhắc trước khi lựa chọn cơ thể này rồi."
"Vậy thì hãy mời vị Thái Sơn gì gì đó ra đây giải thích đi! Hãy giải thích cặn kẽ đi!"
"Thái Sơn Phủ Quân. Là vị thần của Âm Phủ. Bởi vì ngài ấy là thần, cho nên ngài ấy sẽ có những suy nghĩ vượt quá tầm hiểu biết của con người. Người ấy sẽ không xuất hiện ở trước mặt mọi người đâu."
"Các tín đồ của bất kỳ tôn giáo nào đều sử dụng loại lí do thoái thác cũ rích này..."
Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Xin lỗi."
Tôi quay đầu lại nhìn, cửa bị mở ra và đám thị nữ đang đứng ở đó.
"Thưa đại tiểu thư, tướng quân đại nhân cho mời."
"Tướng quốc à, quả nhiên..."
Nói một cách chính xác, nó đã từng là một chức quan ở Trung Quốc, tương tự như "đại thần". Hơn nữa, đó là một từ cũng xuất hiện trong lời của thầy bói mới vừa rồi. Đám thị nữ gật đầu và nói.
"Vâng, là tổ phụ của đại tiểu thư, Đổng Trác đại nhân cho mời."
Đổng Trác. Tự Trọng Dĩnh.
Ở phía Tây của Trung Quốc, một nhân vật đã xây dựng thế lực ở một vùng đất gọi là Lương Châu. Ông ta là thủ lĩnh quân phiệt địa phương thường thấy trong lịch sử Trung Quốc, nhân lúc hỗn loạn mà xâm chiếm Lạc Dương, 'bắt giữ' vua còn nhỏ và tạm thời trở thành người nắm quyền có quyền lực nhất.
Khác với Đổng Bạch, Đổng Trác có rất nhiều giai thoại. Bởi vì hầu hết đều là giai thoại không hay ho, cho nên người ta có thể hình dung ra hắn là một nhân vật như thế nào. Cân nhắc mức hình phạt xử tử nhà giàu để cướp đoạt tài sản; đào mộ để vơ vét đồ tùy táng; dựa theo tâm trạng mà hành hạ người dân đến chết; chiếm đoạt tài sản của nhân dân và phụ nữ làm của riêng; v...v...
—— Tôi thực sự không muốn gặp loại người này.
Tuy nhiên, những thị nữ đến đón tiếp trước đó đã giải phóng áp lực không cho giải thích và thầy bói luôn đi theo 'như hình với bóng' cũng không tử tế nói r mấy câu như 『 Thật sự khiến cho người ta phải lo lắng mà. Được rồi, tôi sẽ đi cùng với cậu 』.
Cứ như vậy —— Dưới sự bao quanh của đám thị nữ, tôi bước qua hành lang với những bước ngắn không quen thuộc.
——... Cái gì? Mùi tanh hôi này.
Mùi tanh hôi không rõ tăng dần khi tôi đi về phía trước. Chẳng mấy chốc, tôi đã đến một căn nhà lớn.
Hơn nữa, tôi cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật về áp lực được giải phóng bởi đám thị nữ đã đưa tôi đến đây.
Là nỗi sợ hãi.
Đám thị nữ phục vụ trước nhà giả vờ như vô cảm và cố gắng hết sức để kìm nén nỗi sợ hãi của mình. Không phải là bọn họ sợ tôi, mà cảm thấy sợ hãi mãnh liệt đối với người ở bên trong.
Một trong những thị nữ nói vào trong phòng với giọng cứng nhắc.
"Thưa tướng quốc đại nhân, đại tiểu thư đã đến."
"... Cho con bé vào đi."
Tiếng bụng ngắn ngủi vang lên từ phía đối diện của cánh cửa.
Cửa mở ra. Một làn gió có mùi tanh hồi đập thẳng vào mặt và khiến cho người ta ngột ngạt khó thở. Tôi hạ quyết tâm và bước vào phòng tiếp khách của Ma Vương.
"Đã đến rồi à, Bạch."
Ở đó là một người đàn ông trung niên. Chiều cao và chiều ngang của hắn lớn đến mức có thể gọi là người khổng lồ. Không phải là thân hình mập mạp bởi mỡ thừa xấu xí, mà là cả người căng như một quả bóng to. Bên dưới lớp mỡ là một hình thể kiểu lực sĩ với nhiều cơ bắp.
Không giống với những lực sĩ và đô vật, trên người hắn ta tỏa ra một mùi hoang dã tàn bạo. Giống như những tảng đá khổng lồ thường thấy ở ngọn núi lớn hoặc đáy thung lũng được đặt ngẫu nhiên ở giữa nhà. Một nửa khuôn mặt bị che bởi bộ râu thô cứng thẳng tắp và đội mũ quan cao trên đầu. Có thể nói rằng, bằng chứng duy nhất của nền văn minh trên người đàn ông trông giống dã nhân này là cái mũ quan kia.
"Lại đây."
Chán ghét và chẳng muốn, không chỉ có mỗi cảm giác áp bức của Đông Trác khiến cho tôi nghĩ như vậy. Binh sĩ mặc giáp đứng phía sau hắn cũng là lý do. Số lượng hộ vệ cũng quá nhiều, cộng thêm thân hình to lớn của Đổng Trác khiến cho căn phòng có cảm giác rất chật hẹp. Nhờ vậy, mọi người đều toát ra khí thế không tốt lành.
"Ngươi đang làm gì vậy. Mau lại đây."
Tôi mím chặt môi và bước về phía Đổng Trác. Mỗi bước lại gần, khí thế không tốt lành của binh sĩ và mùi tanh hôi càng phả vào mặt một cách mãnh liệt. Có lẽ là vì thiếu ánh sáng, cho nên sắc mặt của đám binh sĩ trông rất khủng khiếp.
"Phù..."
Đổng Trác lập tức nắm lấy hai vai của tôi và tiếng rên rỉ "Umm" giống như tiếng kêu của con gái phát ra từ sâu trong cổ họng tôi. Trong khoảng thời gian này, ngón tay thô dày của Đổng Trác vuốt ve khắp nơi và gõ nhẹ lên cơ thể tôi. Rõ ràng là thầy bói đã làm điều tương tự với tôi, nhưng cảm giác chán ghét và không vui của lần này lại vô cùng mãnh liệt.
"... Ừm. Ừm. Có cảm thấy khó chịu hay đau ở đâu không?"
"Hả? Không, không có..."
"Vậy à... Vậy thì tốt."
Khuôn mặt với râu ria xồm xoàm yên tâm giãn ra. Không nhìn thấy được bất cứ ác ý nào trên khuôn mặt tươi cười đó và điều này khiến cho tôi bối rối.
"Ta nghe nói rằng cháu đã tưởng rằng chắc chắn là có sự nhầm lẫn ở chỗ nào đó khi tỉnh lại. Thế nhưng, đây là thật sao? Thực sự là Bạch sao? Ha ha, điều này thực sự khiến cho ta rất vui. Đáng lẽ ngày mai sẽ là ngày diễn ra tang lễ của cháu. Nhưng thay vào đó, tất cả hãy cùng ăn mừng bởi vì cháu gái của lão phu vẫn bình an vô sự."
Niềm vui sướng đơn thuần như vậy lại khiến cho người có linh hồn không phải của Đổng Bạch như tôi không khỏi muốn nói lời xin lỗi. Đổng Trác đặt tay lên vai tôi và gật đầu liên tục.
"Cháu vẫn bình an vô sự, tổ phụ đại nhân của cháu rất vui. À à, đúng rồi. Chúng ta phải quyết định quà chúc mừng."
"Cái, cái đó, Đổng Trác... Không đúng, tổ phụ đại nhân, tôi, không đúng, cháu..."
"Lão phủ hiểu, lão phu hiểu. Miễn là không phải tất cả mọi người... Vậy thì, là ai vậy?"
"Vâng? Ai?"
"Ừm. Cháu muốn đầu của ai?"
... Cạn lời, tôi đã rất lâu chưa trải qua điều này. Ngay cả 『 muốn đầu 』là một câu phổ biến ám chỉ 『 muốn giết ai 』, nhưng tôi vẫn chậm chạp không thể hiểu.
"Trong số những người làm ở phủ đệ, chắc chắn sẽ có người mà ghét hoặc không hài lòng. Những vị khách từng đến phủ đệ trước đây cũng không thành vấn đề. Ai có tướng mạo khiến cho cháu không vui, ai nói chuyện xúc phạm cháu, ai cũng được, nhanh nói ra đi."
"Không... Không phải thế, cái đó, tổ phụ đại nhân..."
"Sao thế, có gì phải khách sao. Con gái ở độ tuổi này như cháu, có sát ý muốn giết người lớn vì mấy thứ cỏn con là chuyện rất bình thường. Được rồi, cứ nói ra xem nào. Sao thế? Tại sao không nói?"
Ngón tay của Đổng Trác ấn chặt lên vai tôi. Tôi rất muốn lùi về phía sau, nhưng hắn đã kéo tôi lại. Cho dù khuôn mặt giống như quỷ Onigawara của Đổng Trác đến gần, tôi cùng lắm chỉ có thể quay mặt đi. Khuôn mặt của hắn dần dần lộ ra vẻ lo lắng.
[Onigaware (像鬼瓦/鬼瓦,): ngói mặt quỷ, một cách trang trí trong kiến trúc của Nhật Bản với những mái ngói được tạo hình thành quỷ, yêu tinh hoặc các sinh vật đáng sợ, nhằm mục đích ngăn cản mái nhà bị dột ]
"Lão phu có thể chém đầu bất cứ kẻ nào vì cháu. Bởi vì lão phu là tướng quốc. Và cháu cũng là đứa cháu gái mà lão phu thương yêu. Lão phu yêu thương cháu rất nhiều. Cháu cũng vậy? Có phải không? Đúng không? Cho dù người đời đều nói lão phu là Ma Vương, nhưng cháu vẫn yêu lão phu, đúng không? Sao thế, Bạch, tại sao cháu không trả lời?"
"Đau, đau quá... !"
"Nói đi. Nói mau, nói mau, nói mau! Tại sao không nói gì! Thật kỳ lạ, cái đứa này..."
Đôi mắt của Đổng Trác mở to và đỏ ngầu, những cái răng ố vàng to lộ ra từ cái miệng méo xệch bởi vì hiểu lầm và ác ý.
"Cái đứa này... Thực sự là Đổng Bạch sao?"
—— Tiêu rồi.
Để loại bỏ những nghi ngờ của Đổng Trác, não tôi bắt đầu làm việc hết tốc lực để tìm ra lời bào chữa dối trá và lừa gạt.
... Thế nhưng, tôi không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì.
Cái này cũng là điều hiển nhiên. Bởi vì tôi không biết tính cách và cách nói chuyện thường ngày của Đổng Bạch như thế nào.
"Sao thế? Tại sao không nói gì!"
Những ngón tay của Đổng Trác bấu vào vai tôi và cơn đau khiến cho tôi ứa nước mắt ra. Tôi tự trải nghiệm sự yếu ớt mong manh của cơ thể trẻ con. Chỉ cần Đổng Trác muốn, cơ thể nhỏ bé của Đổng Bạch có thể bị hắn 'chia năm xẻ bảy' bằng tay không.
Hơn nữa, tôi chẳng có cách phản kháng nào cả.
Cho dù dùng toàn lực đấm vào mặt Đổng Trác, hắn thậm chí sẽ không chảy máu mũi.
—— Nếu chuyện này, cứ tiếp tục như vậy... Tôi thực sự sẽ bị giết...
Vào khoảnh khắc bước đường cùng bi thảm thoáng qua trong tâm trí, trong phòng vang lên một hồi ồn ào.
"... Ai?"
Hắn xoay người lại và một binh sĩ đứng sâu trong phòng đột nhiên ngã xuống. Điều kỳ diệu là binh sĩ này ngã xuống với tư thế tay giữ nguyên vũ khí và bất động. Thay vì nói là ngã xuống, không bằng nói là rơi xuống thì tự nhiên hơn.
"Hừm hừm, không được sao . Cái cố định bị lỏng sao?"
Đổng Trác buông tôi ra như thể không có chuyện gì xảy ra và đi về phía binh sĩ đã ngã xuống. Sau đó, hắn nhấc cổ tay của binh sĩ cứng đơ như Manocanh lên và đối phương lại đứng ngay ngắn.
Tôi cuối cùng cũng phát hiện ra —— Binh sĩ kia không phải là người sống.
Sắc mặt tím ngắt, đồng tử giãn ra, môi xệ xuống lộ ra hàm răng. Tay chân bị đóng bằng đinh dài và kim loại nhuốm máu nhô ra quanh khuỷu tay.
—— ... Đùa nhau à.
Tôi nhìn về phía các binh sĩ đã biến thành nền của căn phòng với tâm tình khó tin. Binh sĩ đứng thắng bất động với vũ khí trong tay —— Tất cả bọn họ đều giống nhau.
Ở Nhật Bản thế kỷ 21, có rất ít cơ hội nhìn thấy xác chết. Hơn nữa, số lượng như thế này thì khỏi cần phải nói luôn.
"Đám khốn này rất đáng sợ sao? Chúng là lá chắn của lão phu. Ta đây có rất nhiều kẻ thù và việc bị thích khách ám sát là chuyện bình thường như cơm bữa. Ngay cả trong đám người hầu hạ lão phu trong phủ đệ cũng rất nhiều tên muốn tính mạng của ta trà trộn vào. Đống xác binh sĩ này chỉ là sự thị uy đối với lũ ngu ngốc đó. Lại sợ hãi những thứ này, nói cách khác... Bạch, cháu, thực sự đối với lão phu... !"
Xác chết, xác chết, xác chết, xác chết và kẻ lập dị sử dụng xác chết để trang trí căn phòng. Vào khoảnh khắc tinh thần của tôi đạt đến giới hạn bởi nỗi kinh hoàng kép, tôi cảm thấy một công tắc nào đó trong não mình được bật lên.
Không ổn rồi —— Lưỡi đã tự động cử động trong khi tôi nghĩ như thế.
"Cái đó —— , không phải là người... Sợ chứ?"
"... Cái gì."
Nếu là người yếu tim, chỉ bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào tôi sẽ chết luôn. Khuôn mặt giống như quỷ Onigaware phồng lên bởi vì sự tức giận và thù địch. Rõ ràng là bản thân sợ muốn chết và 『 tật xấu 』 đeo bám, nhưng tôi vẫn không thể dừng lại được.
"Lý do trang trí thi thể là để hù dọa thích khách? Nói tóm lại, người cũng lo lắng bị giết, đúng không? Cũng chính là sợ..."
'Cạch cạch cạch cạch' ! Thân hình như một quả bóng khổng lồ của Đổng Trác áp sát bằng sự nhanh nhẹn và anh tuấn không phù hợp với ngoại hình.
Với hình tượng có thể dùng từ 'Ma Vương' để mô tả cũng không quá đáng chút nào, hắn đưa mắt nhìn xuống tôi. Phả mùi hôi thối của xác chết vào mặt tôi.
"Nha đầu. Ngươi nói lão phu sợ."
Nếu là người bình thường, họ đã im lặng từ lâu rồi. Tuy nhiên, thần kinh của tôi không được bình thường cho lắm. Rõ ràng là bản thân run rẩy đến mức sắp 'vãi ra quần' , nhưng cái miệng vẫn tự động nói ra.
"Thế 『 lá chắn 』 là gì? Không phải là để bảo vệ chính mình sao?"
Đây là 『 tật xấu 』 —— Không đúng, là 『 căn bệnh 』chết cũng không thể chữa khỏi của tôi.
Nhớ khi bị sa thải khỏi công ty. Khi dự án kết thúc với thất bại thảm hại và ai đó phải chịu trách nhiệm, kẻ khiến cho mọi người ghét như tôi bị chọn làm 'con dê gánh tội'. Tôi bất ngờ bị bao vây tấn công bởi chính người của mình trong cuộc họp đánh giá tập trung các cán bộ cao cấp của công ty.
Nếu tôi có thể bình tĩnh giải thích tình hình và phản bác vào lúc đó, có lẽ tình thế sẽ thay đổi. Tuy nhiên, cái lưỡi của tôi lại ưu tiên trả thù kẻ phản bội hơn là tăng thêm đồng đội. Tôi bắt đầu cuộc công kích cá nhân khó nghe đối với các đồng nghiệp.
Kết quả là tôi bị sa thải. Mặc dù bản thân biết rất rõ điều đó có thể làm xáo trộn cuộc sống của mình, nhưng tôi vẫn không thể dừng lại được. Nỗi kinh hoàng và áp lực ập đến càng lớn, cái lưỡi của tôi càng công kích nhiều hơn.
"Ha —— Ha, thật khó coi. Đổng Trác làm rung chuyển Lạc Dương, thậm chí là cả thiên hạ, lại không thể ngủ yếu nếu không đặt người chết ở bên gối."
"Lão phu dùng người chết là để..."
"Bởi vì người không tin người sống, đúng không? Đúng vậy, đa nghi là nỗi phiền muộn cần thiết của vĩ nhân. Mặc dù trong lòng sợ muốn chết, nhưng bản thân lại không có dũng khí tỏ ra yếu đuối, đúng không? Vì vậy, người mới ra sức hù dọa để thể hiện rằng 『 Ta rất hùng mạnh. Ta là Ma Vương đáng sợ 』. Thật đáng thương ~"
"..."
—— Hỏng rồi. Tệ quá. Tôi sẽ bị giết mất.
Phần bình tĩnh trong lòng tôi đột nhiên đạp phanh thắng gấp khi suy nghĩ như vậy, nhưng bản thân lại không thể dừng lại được. Đó là lý do tại sao nó được gọi là tật xấu, mà không phải là căn bệnh.
"Không sao cả, ta sẽ không nói với người khác. Ta sẽ không tuyên dương khắp nơi rằng Ma Vương Đổng Trác khiến mọi người 'nghe tiếng sợ vỡ mật' , thực ra là một kẻ nhát gan như chuột và là kẻ đáng thương đến mức sẽ run sợ trong chính phủ đệ của mình hoặc thậm chí là trong phòng ngủ của mình. Thay vào đó, điều này lại đáng khen. Với chút cảm đảm như vậy, cháu đã rất cố gắng. Giỏi lắm, giỏi lắm."
Bởi vì tôi dùng hết sức đưa tay chỉ có thể chạm đến vai chứ không thể chạm đến đầu, cho nên tôi vỗ vào bộ râu của hắn. Điều này rõ ràng là sự sỉ nhục lớn nhất đối với người đàn ông to lớn, nhưng Đổng Trác lại bỏ qua mặc kệ. Không xuất hiện tình huống Tsukkomi trong cảnh tượng đứa bé dỗ người đàn ông to lớn khác thường này.
[Tsukkomi: Nghĩa mặt chữ là “nôn mửa vào bát cơm người ta”, nghĩa bóng là không nể mặt người ta, thẳng mặt vạch trần, trách mắng. Trên mạng, 吐槽 biểu thị sự cười nhạo, làm hỏng, oán trách, đôi lúc có chút chửi rủa. chữ "thổ tào" [吐槽] ở đây là chỉ trong ngôn ngữ hoặc hành vi của đối phương tìm được 1 chỗ hổng hoặc từ then chốt để làm điểm bắt đầu, có ý trêu chọc, cảm khái hoặc nghi vấn; 1 kiểu vạch trần người khác, không để lại thể diện cho ai ]
Không chỉ như vậy, ánh mắt rực cháy như Địa Ngục của Đổng Trác đã lấy lại bình tĩnh từ lúc nào không biết. Từ giữa những sợi râu, hắn phát ra âm thanh điềm tĩnh đến kinh ngạc.
"... Ngươi, thực sự là Bạch sao?"
"Hả? Cháu, cháu đương nhiên là Bạch rồi?"
—— Tại sao bây giờ đối phương mới hỏi cái này.
Câu hỏi khiến cho đầu óc tôi lấy lại bình tĩnh. Lúc này, Đổng Trác trông rất bình thường. Nhưng tôi không biết khi nào mình sẽ kích hoạt lại chế độ Ma Vương đa nghi. Vì vậy, tôi phải nhân lúc này bổ cứu sao?
"Thực, thực ra thì cháu vừa mới khỏi bệnh, cho nên trí nhớ hơi lộn xộn! Có lẽ cháu đã mê sảng nói một số lời không tự nhiên..."
"Không phải, cháu là Bạch. Nếu những lời mới vừa rồi xuất phát từ miệng của kẻ khác, hắn đã bị giết từ lâu rồi. Tuy nhiên, cháu làm như vậy cũng không sao cả. Vì vậy, cháu là Bạch."
Lý do không bình thường. Nhưng nếu hắn có thể chấp nhận, thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.
Đổng Trác hét vọng ra bên ngoài phòng.
"Người đâu? Dọn dẹp sạch sẽ đống thi thể này đi!"
Đám tùy tùng lập tức đi vào ngay khi nghe thấy giọng nói của Đổng Trác. Bọn họ lặng lẽ bắt đầu di chuyển thi thể. Có vẻ như bình thường bọn họ đã quen với những mệnh lệnh vô lý của Đổng Trác.
Đổng Trác ôm vai tôi. Giống như lúc đầu xác nhận rằng tôi bình an vô sự, hắn nói với giọng điệu của tổ phụ thương yêu cháu gái.
"Ta rất xin lỗi vì đã gọi cháu vừa mới khỏi bệnh đến đây, Bạch. Hôm nãy hãy đi nghỉ sớm đi. Không phải ngày mai có lễ chúc mừng long trọng sao?
À, vâng... Cháu sẽ làm đi nghỉ ngay."
Tôi rời khỏi phòng trước khi để lộ ra nhiều sơ hở hơn. Tôi tránh xa mùi tanh hôi và hít vào một hơi thật sâu bầu không khí trong lành ở hành lang.
—— Nguy hiểm quá. Chỉ cần để lộ ra chút sai sót là bị bóp chết luôn.
Vào khoảnh khắc nghĩ đến điều này, trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch với tốc độ kinh người. Mồ hôi đột nhiên vã ra và hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn. Tôi nhắm mắt lại và hít thở sâu nhiều lần khi nhận thấy mình sắp thở gấp.
Đột nhiên, tôi gửi thấy hương thơm của đào.
"Tôi đến coi xem cậu ra sao rồi... Có vẻ như mọi thứ rất thuận lợi đó, Tiểu Đổng Bạch."
Tôi mở mắt ra. Chẳng biết từ lúc nào, thầy bói đã đứng ở bên cạnh tôi và lấy tay áo che miệng cười 'ha ha'.
"Thật sự khiến cho người ta phải giật mình đó. Cậu lại dùng cách đó để trấn tĩnh lại Đổng Trác đang choáng váng đầu óc."
"Bản thân tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là tại sao mình chưa chết đó. Bình thường, tôi sẽ bị đá bay giữa lúc xúi giục đối phương."
Trên thực tế, những đồng nghiệp bị tôi công kích cá nhân trong cuộc họp đều thuận lợi bị trừng phạt sau khi vả mặt tôi trước các cán bộ cấp cao. Vì vậy, tôi cũng nhận được các đánh giá như 『 Có vấn đề về việc phối hợp 』,『 Là một sự tồn tại làm xáo trộn sự hòa hợp của đội 』và tôi bị sa thải mà không có bất cứ châm chước xem xét nào.
"Vậy à. Đàn ông trưởng thành và cô bé, ngay cả khi cả hai nói ra cùng một câu, thì phản ứng của họ sẽ hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, cậu là đứa cháu gái đáng yêu của Đổng Trác. Cậu thấy đấy, giọng điệu cũng tự nhiên biến thành giọng điệu của con gái rồi, đúng không? Đây là bằng chứng về mối liên kết thông suốt giữa ký ức của cơ thể và linh hồn."
"Haiz... Vậy sao?"
"Không phải sự tương thích giữa cậu với cơ thể này tốt đến không ngờ sao? Quả nhiên sự chỉ dẫn của Thái Sơn Phủ Quân là chính xác."
Thật đúng là ăn nói ba hoa mà. Cái này rõ ràng là do quay Gacha mà.
Trong khi nói chuyện với thầy bói, từng xác chết mặc giáp được chuyển ra khỏi phòng của Đổng Trác. Nhìn nhận lại với 'cái đầu lạnh' khiến cho tôi nhận ra sự tàn khốc của Đổng Trác một lần nữa. Người đàn ông đó thực sự rất dị thường.
"A, a a!"
Một trong những thị nữ đột nhiên chạy đến và ôm xác chết khi nhìn thấy cảnh tượng này giống như tôi. Người đó vừa ôm thi thể vừa hét lên tên ai đó.
—— Thi thể đó là người quen của cô ấy sao.
Là người nhà hay người yêu? Chỉ có người rất thân thiết mới có thể than khóc dữ dội như vậy. Các đồng nghiệp vừa khuyên can vừa kéo cô ấy ra khỏi thi thể.
Tôi bắt gặp ánh mắt của thị nữ đó.
Chỉ trong tích tắc, thị nữ đó lập tức che mặt lại khóc rống lên.
Tuy nhiên, thứ lập tức hướng vào tôi là sự căm hận giống như gai.
Tôi hiểu được. Những gì mà Đổng Trác và gia tộc của hắn làm cho đến nay đều khiến cho những người xung quanh phải sợ hãi. Bởi vì sau khi nhìn thấy Đổng Trác, thật dễ dàng để tưởng tượng ra được.
Ngay cả phủ đệ cũng như vậy, rốt cuộc người dân của Lạc Dương căm hận Đổng Trác (gia tộc của hắn) đến mức nào. Nếu như không được binh quyền của Đổng Trác bảo vệ, tôi cũng không biết mình sẽ ra sao.
"Đổng Bạch đại nhân, mời trở về."
"À, ừm..."
Sau khi bị thị nữ thúc giục, tôi rời đi ngay lập tức. Khi bước đi trên hành lang, tôi cảm thấy 『 cái chết 』không có cảm giác thực tế cho đến tận bây giờ đang dần dần hình thành trong trái tim minh. Thị nữ ôm thi thể khóc mới vừa rồi... Đó chắc hẳn là phản ứng đúng đắn trước cái chết.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa thể cảm nhận được cái chết thực sự. Khác với Nhật Bản ở thế kỷ 21, bạo lực trong thời đại này không phải là ẩn dụ, mà là bị giết thực sự.
Rốt cuộc những thi thể được mặc áo giáp kia đã chết như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ đều bị Đổng Trác giết. Là vì một vài lý do vô lý nào đó sao? Họ chắc hẳn rất đau đớn lúc chết.
Khi cảm giác thực sự về cái chết hình thành, cảm giác thực tế hiện tại trở nên mơ hồ. Tôi bước đi lảo đảo lắc lư và đứng không vững. Tôi cảm thấy như mình đang trải qua một cơn ác mộng.
Mặc dù nó giống như một giấc mơ, nhưng tôi dần dần có cảm giác chân thực về tương lai mà bản thân có thể phải đối mặt sắp tới.
Một khi Đổng Trác chết và mất đi sự che chở, tôi chắc chắn sẽ chết. Sợ rằng, đó sẽ không phải là một cái chết dễ dàng.
Lần này khác với lần linh hồn bị lá bùa của Thái Sơn Phủ Quân tước đoạt. Đây chắc chắn là cái thết bi thảm tàn khốc và đẫm máu hơn.
◇