Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 07: Hiệp hội Pháp sư

Chương 7: Hiệp hội Pháp sư

Lynn và Theo cùng đi lang thang khắp nơi, nhìn ngắm những công trình chính của thành phố cho tới khi khu lễ tân của Hiệp hội Pháp sư mở cửa.

Nào là thư viện, bệnh xá, ngân hàng, lò rèn, cửa hàng bách hóa, tiệm hàng xén, hàng ngàn cửa hiệu, đền chùa, trường đấu các kiểu, vân vân....

Từ góc nhìn của Lynn mà nhận xét thì, tất cả đều hệt như những tòa nhà thật lỗng lẫy và tráng lệ vậy. Đặc biệt là khu vực trường đấu được xây trên một nền đất trống rộng, trông thực sự rất nguy nga và ngoạn mục. Chỉ nghĩ tới việc được ngồi xem các vị pháp sư cùng tỉ thí kĩ năng với nhau trên những hàng ghế thiết kế theo kiểu giảng đường đã khiến cho cậu cảm thấy cực kì kích thích lắm rồi.

Thật khó mà tin nổi rằng thành phố này lại nằm ở những tầng thấp nhất của tòa tháp.

Cuối cùng thì đồng hồ cũng điểm 9 giờ sáng, và Lynn tới để đăng ký vào Hiệp hội Pháp sư.

Người đàn ông phụ trách công việc đăng ký cho Lynn như toát nên mình cảm giác của một nhân viên văn phòng chính phủ đích thực. Ông ta cũng mặc áo choàng đen, hệt như Yuin và những vị giám khảo cậu từng gặp ở bài kiểm tra đầu vào vậy.

“Ừm, Lynn-kun, phải không nhỉ? Ngài Yuin và Knor-san có báo trước với ta rằng nhóc sẽ tới rồi. Vẫn chưa ghi danh vào Học viện, là một pháp sư tập sự nhỉ… Hở? Nhóc không có họ ư?”

“Ừ thì. Đại khái vậy.”

Lynn trả lời như vậy, mặt ửng đỏ cúi gầm xuống.

Giờ thì Lynn mới nhận ra rằng gốc gác của mình hóa ra lại là một thứ gì đó thật ngượng ngùng và đáng xấu hổ.

Cậu cứ ngỡ rằng việc không có họ là điều bình thường và sẽ chẳng mang lại cho cậu chút bần tiện gì cả, bởi lẽ mọi người sống ở thị trấn quê nhà cũ đều đã biết về hoàn cảnh của cậu và chẳng nói năng lấy một lời.

Sau khi nhìn Lynn bằng một ánh mắt chứa đầy sự khả nghi, vị nhân viên đăng ký lại hướng mắt trở lại đống giấy tờ.

“Thôi kệ đi không có vấn đề gì đâu. Được rồi, giờ ta sẽ giải thích về những thứ mà nhóc cần phải ghi nhớ khi sống ở trong tháp, vậy nên hãy lắng nghe cho kĩ vào.”

Thế rồi, vị nhân viên đăng ký bắt đầu giải thích cho Lynn.

Bắt đầu từ tầng 50 trở đi sẽ dành riêng cho những người đã đủ điều kiện để nhập học vào Học viện, bài kiểm tra của Học viện sẽ diễn ra vào tháng 12, vậy nên nếu muốn được sống ở trong tháp thì cậu sẽ phải hướng tới mục tiêu đỗ đạt. Ngoài ra, cứ mỗi tháng cậu nên gặp vị cố vấn đã tiến cứ cậu và báo cáo về tiến trình huấn luyện của cậu.

Đặc biệt, ông ta còn bảo cậu rằng việc báo cáo với sư phụ của cậu là điều cực kì quan trọng.

“Ngài Yuin đã được sắp xếp để tới chỗ Hiệp hội sau bữa trưa rồi. Vào lúc đó, hãy nói chuyện với ngài ấy về những đường lối huấn luyện mà nhóc chọn cũng như kế hoạch học tập trong tương lai của nhóc. Trước tiên, hãy cảm ơn ngài ấy trước. Nhóc nợ ngài ấy vì đã đưa nhóc tới đây. Hãy cho ngài ấy thấy lòng biết ơn của nhóc một cách đúng mực nhất. Việc lắng nghe thật cẩn thận và theo lời chỉ dạy của thầy nhóc chính là nghĩa vụ của một người môn đồ đấy.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Được. Vậy là tốt. Mà nhóc đã nghe về khoản tiền được cho vay trước khi tới đây chưa nhỉ?”

“Rồi.”

“Một pháp sư tập sự được phép mượn 50,000 legica. Nếu không muốn sống thật xa hoa thì chỗ tiền đó sẽ không khiến nhóc phải bận tâm trong tầm 1 tháng đâu. Nếu trong một năm mà nhóc trả được hết thì sẽ không có lãi suất. Tiền thuê ký túc xá của nhóc là 5,000 legica 1 tháng. À mà, nhóc đã quyết định được công việc mà mính sẽ làm chưa? Nhóc có thể sử dụng được ma thuật ở cỡ nào rồi?”

“Chưa, tôi chưa.”

“Biết ngay mà. Vậy thì làm việc ở khu phân xưởng đi.”

“Phân xưởng ư?”

“Ừm. Không cần biết khả năng làm pháp sư của nhóc còn non nớt tới mức nào thì, khu phân xưởng luôn có việc cho nhóc. Có lẽ bạn cùng phòng của nhóc cũng làm việc ở khu phân xưởng đó.”

“Tôi hiểu rồi.”

Lynn quyết định như vậy sau khi nghe tin rằng Theo cũng làm việc ở đó. Cậu nghĩ nếu so với những công việc khác thì công việc này còn dễ chán. Sau cùng thì, Lynn cũng coi Theo là một người đáng tin cậy.

“Được rồi, cứ vậy đi. Từ ngày mai nhóc sẽ bắt đầu làm việc luôn. Và nhóc sẽ cần tới một cây gập phép đấy. Tiền công nhật sẽ là 1,000 legica 1 ngày. Còn, nếu muốn một công việc tốt hơn thì hãy gắng học hỏi thật nhiều và tập tành sử dụng ma thuật đi nhé.”

Vị nhân viên đăng ký sau đó lục lọi tìm cái gì đó bên trong ngăn tủ kéo và lấy ra một con dấu lớn.

“Chìa mu bàn tay ra cho ta nào.”

Sau khi lưỡng lự một hồi, Lynn mới đặt tay phải của mình lên chiếc bàn lễ tân.

Vị nhân viên sau đó liền ấn dấu vào mu bàn tay của Lynn.

“…..ư.”

Một cơn đau rát nhanh chóng lan ra cả bàn tay của Lynn.

Khi vị nhân viên nhấc con dấu lên, in trên mu bàn tay của Lynn là một vết dấu bỏng rát, hoặc có khi là các ma ngữ thì phải.

“Đó là một dạng nhận diện thay thế ở trong tòa tháp này. Chỉ cần trình diện nó ra, nhóc sẽ được quyền sử dụng hầu hết các cơ sở công cộng trong thành phố Renrill.”

Vị nhân viên sau đó đã dạy cho Lynn thuật để khiến cho cái con dấu nhận diện trên tay cậu có thể biến mất và xuất hiện theo ý cậu muốn.

“Vậy là xong hết thủ tục rồi đó. Nhóc còn câu hỏi gì nữa không?”

“Không, chẳng có gì đặc biệt lắm đâu. Cảm ơn ông nhiều.”

“Tốt. Vậy để ta nói nốt câu này nữa.”

Sắc mặt của vị nhân viên bỗng biến chuyển, trở nên nghiêm trọng hơn trước.

“Người như nhóc hằng năm lại cứ lũ lượt đặt chân tới tòa tháp này. Những kẻ như vậy tới đây với một niềm mong mỏi lớn được trở thành một pháp sư, bởi lẽ bọn họ được cho là có tài năng để có thể làm được như vậy. Nhưng sự thật nào đâu ngọt ngào như thế chứ. Có rất nhiều người kết thúc cuộc đời của mình chỉ như những tên công nhân hạng quèn mà chẳng thể tham gia nổi cái bài kiểm tra đầu vào của Học viện mà họ đã đặt mục tiêu ngay từ đầu. Đó là những gì mà ta phải nói đấy. Trở thành một pháp sư không phải là chuyện dễ ăn đâu, một thằng khờ và ất ơ như nhóc lại còn ít có khả năng hơn nữa cơ. Nhóc thậm chí sẽ chẳng thể tham gia được bài kiểm tra đầu vào của Học viện đâu.”

***

“Tớ chưa bao giờ được bảo. Rằng còn có cả một bài kiểm tra viết nữa. Vả lại, cậu cũng cần phải làm việc để trả tiền học phí nữa. Rõ ràng là lừa đảo người ta rồi còn gì.”

Theo đánh vào bàn, cảm giác cậu ta đang rất tức giận và căm phẫn.

Sau khi đăng ký xong, Lynn và Theo cùng nhau đi ăn trưa sớm ở một quán ăn tên là “Bếp Gumorie”, cách khu Hiệp hội một quãng đi bộ ngắn. Theo như lời Theo nói thì đây chính là quán ăn rẻ nhất ở trong thành phố này.

Theo sau đó bắt đầu trút hết mọi sự bất mãn của mình với cái tòa tháp cùng những tên pháp sư sống ở trong đó cho Lynn.

“Hơn nữa, sư phụ của chúng ta nhận tiền từ chỗ Hiệp hội chỉ bằng cách đưa chúng ta đến đây đấy. Buôn người kiểu thế này chắc chắn là phải kiếm được bộn tiền rồi.”

Lynn cũng chẳng biết phải phản ứng ra sao nữa.

Đối với một kẻ mà ngay từ ban đầu đã là một tên nô lệ rồi thì, cách hành xử của Lynn cũng chẳng có gì thay đổi mấy.

Nhưng sau khi nghe câu chuyện của Theo, bỗng nhiên cái thái độ khó hiểu và bí ẩn của Yuin cùng những vị giám khảo, giờ đây cậu đã hiểu rõ.

Cái thái độ có đôi phần lạnh lùng và nhã nhặn đó chính là thái độ mà người ta sẽ dùng với hàng hóa để buôn bán.

“Với cả, lũ người quý tộc đó, chúng thuê những pháp sư làm gia sư riêng trước để chuẩn bị cho bài kiểm tra đầu vào. Ngay cả sau khi đến tận cả tòa tháp rồi, tất cả những gì mà thầy tớ làm chỉ là mặc kệ tớ một mình như vậy.”

“Cậu cũng đã tham gia vào bài kiểm tra viết, phải chứ Theo?”

“Ừ, và trật lất luôn. Nếu không chuẩn bị trước thì việc vượt qua bài kiểm tra đó là hoàn toàn bất khả thi. Đấy chính là lý do tớ phàn nàn với sư phụ đấy. Tớ bảo rằng phải báo trước nếu có bài kiểm tra kia chứ. Và hãy dạy cho tớ về ma ngữ đi. Cậu biết ông ta nói gì không? 'Tại sao ta lại phải phí thời gian mà đi dạy con học kia chứ?' Tin được không? Ông ta được coi là sư phụ của tớ đấy. Vậy, cậu nghĩ gì?”

Theo ngồi ngấu nghiến bữa ăn của mình một cách thật khéo léo, rồi lại luyên thuyên tiếp mà chẳng ngớt lại lấy một lần.

“Tệ thật.”

“Đúng chứ? Nhờ vậy mà giờ tớ phải tự học một mình đây. Tất cả là nhờ cái bài kiểm tra phiền phức này đấy.”

“Nó có khó không vậy?”

“Bất luận như thế nào thì cái bài kiểm tra này cũng yêu cầu chúng ta phải ghi nhớ rất nhiều. Có hàng trăm ma ngữ ở dạng con chữ. Ngữ pháp cũng khá là phức tạp nữa. Và trên hết là, tớ vẫn phải tiếp tục làm việc.”

“Sao sư phụ cậu lại không thể dạy học cho cậu vậy?”

“Ông ta bận, hoặc ít nhất đó là những gì mà ổng nói. Chả biết ông ta làm gì nữa. Lynn, cậu cũng nên chuẩn bị trước đi. Dễ có khi cậu cũng sẽ bị bỏ lơ lắm. Tớ chẳng thể tưởng tượng nổi nếu như những loại người như vậy đi dạy mình thật đúng đắn thì sẽ như nào nữa. Cậu sẽ phải tự mình học hỏi thôi.”

“Và bên cạnh học thì tớ cũng sẽ phải làm nữa, đúng chứ?”

“Kiểu kiểu vậy. Thế này tốn sức lắm. Nhưng công việc cũng đàng hoàng phết. Chỉ là làm việc ngày qua ngày mà thôi. Trông giống như nô lệ vậy. Cậu không nghĩ vậy sao?”

“Ừm… về chuyện đó, tớ cũng quên khuấy mất, nhưng thực ra tớ cũng từng là một tên nô lệ đấy.”

Lynn nói vậy, mặt cậu đỏ ửng vì xấu hổ.

“Ế? Vậy sao?”

Theo sau đó cũng làm một vẻ mặt khá bối rối.

“Ừ thì, một khi đã trở thành pháp sư thì vấn đề về tầng lớp xã hội sẽ không còn quan trọng nữa. Cậu không cần phải lo lắm đâu.”

“Được rồi. Cám ơn cậu.”

Lynn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn sau khi thấy phản ứng của Theo. Ít nhất thì thái độ của cậu ta cũng không thay đổi vì giai cấp xã hội của cậu.

“Dù sao thì, trước tiên cũng phải được quyền nhập học vào Học viện cái đã. Còn không thì sẽ chẳng có gì xảy ra đâu.”

“Nói tới nhu cầu… Vị nhân viên đăng ký có bảo với tớ rằng tớ phải mua một cái gậy phép.”

“Ồ, Hiểu rồi. Vậy thì chút nữa hãy tới chỗ phân xưởng nhé.”

“Này cậu kia. Có định cho chúng tôi qua không hả.”

Lynn nghe thấy tiếng ai đó đang nói với cậu từ phía đằng sau. Ngoái lại, cậu nhìn thấy có ba người khoác áo choàng màu đỏ thẫm. Có vẻ như chiếc ghế mà Lynn đang ngồi đã chặn đường họ đi rồi thì phải.

“À, vâng, cứ đi đi.”

Lynn kéo chiếc ghế sang một bên để họ có thể dễ dàng đi qua.

“Cảm ơn.”

Đám người khoác áo choàng đỏ thẫm bước đi thêm một quãng cách xa chỗ Lynn ngồi và tìm bàn ngồi xuống, đủ gần để cậu nghe được tiếng bọn họ nói chuyện với nhau.

Lynn liếc nhìn vào đám người ấy. Bọn họ đều có một chiếc ghim hoa gài cổ áo trên tấm áo choàng.

“Ôi trời ạ, mấy quán ăn ở đây quả đúng là rẻ rúng thật. Nhưng ít nhất là ăn ở đây còn rẻ chán.”

“Tụi mình dù gì cũng chỉ là dân đen thôi. Đâu như bọn quý tộc kia. Phải sống một cuộc sống hèn mọn thì may ra ta mới sống nổi.”

Nhóm người khoác áo choàng đó bắt đầu vừa ăn vừa than vãn.

“Đám đó là học viên của Học viện đấy. Những người được nhập học vào đó đều sẽ khoác một tấm áo choàng màu đỏ thẫm. Tựa tựa như kiểu đồng phục vậy”, Theo thì thầm với Lynn.

“Mọi người sẽ khoác một tấm áo choàng với tông màu khác nhau tùy thuộc vào vị trí và địa vị xã hội của họ, phải không?”

“Ừm, những người khoác áo choàng đen là thành viên của Hiệp hội hoặc được tuyển chọn bởi Hiệp hội. Bọn họ đều tham gia vào việc quản lý tòa tháp này. Ở Renrill cậu sẽ chỉ có thể thấy được những người hoặc là khoác áo choàng đen, hoặc là koác áo choàng đỏ thẫm thôi.”

Lynn lại tiếp tục lén nghe trộm lời họ nói.

“Tại sao trong một cái thành phố ma thuật lại có thể tồn tại một quán ăn ban sơ và nguyên thủy như thế này kia chứ?”

“Đừng nói vậy Agul. Phải luôn luôn nhớ rằng 'Một pháp sư nếu không cần thiết thì không được phép sử dụng ma thuật'. Cậu có thể tự phục vụ đồ ăn dễ dàng kia mà.”

“Rồi, rồi—“

“Thôi tám nhảm đủ rồi đó, bắt đầu họp thôi. Hôm nay chúng ta phải hoàn thành cho xong cái này đấy.”

Đám người khoác áo choàng đỏ thẫm bắt đầu bàn chuyện về nội dung của lớp học, và cậu chuyện dần trở nên khó để nghe kịp.

Vừa trải một bức vẽ lên trên bàn, bọn họ vừa bắt đầu nói chuyện với nhau.

“Hay là gán ma thạch ở đây đi? Nếu vậy chúng ta sẽ có thể giải quyết vấn đề về số đông đấy.”

“Nhưng sau đó, gia tốc…”

Lynn quan sát bọn họ ngồi làm việc gì đấy trông có vẻ rất tiến bộ, và cậu thực sự ấn tượng với nó.

“Tuyệt thật. Ra đó chính là học viên của Học viện à.”

“Hừm. Cũng chẳng có gì to tát lắm đâu.”

Trông Theo có vẻ như cậu ta chẳng quan tâm gì lắm tới đám người kia mấy.

Nhưng đối với một Lynn mới chân ướt chân ráo bước vào thế giới ma thuật thì, chỉ một hình ảnh đơn giản là những cô cậu có phần lớn tuổi hơn Lynn nói chuyện về một môn học khó nhằn nào đó và khoác lên mình một tấm áo choàng tượng trưng cho bộ đồng phục của Học viện đã là ngầu lắm rồi.

Thử tưởng tượng rằng sẽ như thế nào nếu mình có thể được như bọn họ, con tim của cậu tràn ngập sự hy vọng và nỗi thổn thức mãi không yên.

Bất chợt, Lynn lại nhớ tới cô nàng khoác tấm áo choàng trắng, Atrea.

Nếu áo choàng đỏ thẫm dành cho học viên, và áo choàng đen dành cho người của Hiệp hội. Vậy thì tấm áo choàng trắng của cô ấy nghĩa gì vậy? Cô ấy đã tốt nghiệp Học viện rồi ư? Hay là gì đó khác? Tấm áo choàng đó rõ ràng là mang ý nghĩa gì vậy chứ?