Toshishita no Josei Kyōkan ni Kyō mo Shikatte Itadaketa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

0 0

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 570

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 0

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

(Đang ra)

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Hajime Taguchi

Tập đoàn Mikadono là một công ty kinh doanh toàn cầu có trụ sở tại Nhật Bản và do Kumagoro Mikadono lãnh đạo. Ông chỉ định con trai mình là Shogo làm người thừa kế cho vị trí của mình trong công ty.

87 0

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 40

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 236

Tập 01 - Chương 05: Được cô nàng sành điệu mời đi hẹn hò phiêu lưu

Sau khi xuống núi, lúc về đến trường bằng xe ngựa thì trời cũng gần sáng.

Chia tay Lilia và mọi người để về phòng ký túc xá, tôi lập tức đổ ập xuống giường. Hôm nay không có tiết học, cũng chẳng cần bận tâm đến giờ thức dậy, nên tôi có thể an tâm mà ngủ một giấc thật đã.

— Ấy vậy mà, vừa mới chợp mắt được một lúc thì có tiếng ai đó đập mạnh vào cửa phòng.

Mở mắt ra, bên trong phòng vẫn còn mờ tối. Có vẻ như trời vừa hửng sáng không lâu.

Mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, thì ra vị khách đến chơi là Fiona.

“Yeahhh! Tự nhiên không ngủ được nên đến gặp cậu nè!”

Fiona nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cất tiếng chào líu lo.

“Nè, không phải chúng ta đã hẹn là cậu sẽ đền bù thiệt hại bằng thân mình sao? Đi chơi thôi, chuẩn bị trong ba mươi giây!”

Tôi suýt chút nữa là buông lời than vãn, nhưng chợt nhớ ra hiện tại mình không có tư cách để phàn nàn, đành cầm lấy thanh kiếm.

“Tôi chuẩn bị xong rồi.”

“Nhanh thế! Leon-chi thú vị ghê ha! Người bình thường mà bị đến thăm vào giờ này thì phải khó chịu lắm chứ.”

“Cô biết là tôi đang khó chịu ư...?”

“Ể? Tôi làm phiền hả?”

“Làm gì có chuyện đó. Tôi nghe nhầm thôi.”

“Đúng rồi. Kể cả nếu có làm phiền thì bạn trai (tạm thời) của tôi cũng không nói thế đâu.”

“…………”

Có vẻ như “bạn trai (tạm thời)” thì không được tùy tiện nói ra những gì mình nghĩ. Tôi đành khắc cốt ghi tâm điều này vậy.

“Thế, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

“Hẹn hò leo núi. Tôi muốn cậu cùng đi đến ngọn núi tôi vẫn hay đi.”

“Ra vậy.”

Hẹn hò leo núi là kiểu hẹn hò mà tôi từng nghe qua. Cứ nói là trai gái cùng giúp đỡ nhau leo núi, rồi khi có ma vật xuất hiện thì cùng chiến đấu để tăng thêm tình cảm gắn bó.

“Nói đến đó thôi, giờ thì chuẩn bị trang bị nào!”

Fiona vừa nói vừa dẫn tôi đi đâu đó.

Nơi chúng tôi đến là một kho hàng trong trường.

Ở đây có vẻ như chứa đủ loại vũ khí, giáp trụ, thảo dược, độc thảo, lương thực và nhiên liệu cần thiết cho việc phiêu lưu.

“Tadaaa! Nếu là học viên thì thứ gì ở đây cũng được phép mang đi thoải mái đó!”

“Chu đáo quá nhỉ.”

“Nhưng chỉ được mang theo phần mình dùng thôi. Nếu bị phát hiện đem đi bán thì sẽ bị đuổi học đó nha.”

“Trường Huấn luyện Dũng giả mà cũng có người làm chuyện bán đồ hả?”

“Có chứ, có chứ. Thế giới nào mà chẳng có những kẻ làm chuyện bậy bạ.”

Vừa trò chuyện như vậy, tôi vừa lấy một ít lương thực di động như thịt khô, phô mai và trái cây sấy. Trang bị leo núi thì dùng đồ của hôm qua là được.

Khi tôi nhét đủ loại vật phẩm vào túi, Fiona liền nói “Cho vào túi của Leon-chi đi~” rồi đưa cho tôi đủ thứ đồ ăn vặt như khoai tây chiên hay kẹo dẻo.

“Mấy món ăn vặt này, cô lấy ở đâu ra vậy?”

“Trong phòng đó! Tôi trữ nhiều lắm!”

Nhìn nụ cười vô tư của Fiona, tôi bỗng cảm thấy vui lây.

Dù sao thì, đây là lần hẹn hò đầu tiên trong đời của tôi mà.

S S S

Sau khi chuẩn bị xong, chúng tôi lên xe ngựa để đi đến chân núi đá – đích đến của chuyến đi.

Ngồi trên thùng xe xóc nảy, tôi hỏi Fiona đang ngồi cạnh.

“Nhân tiện, quãng đường lên núi bao xa vậy?”

“Khoảng năm cây số thì phải.”

“Cũng khá xa nhỉ. Mà đâu phải không có những ngọn núi gần hơn.”

“À, thì có nhiều chuyện lắm.”

Không hiểu sao Fiona lại nói lấp lửng.

“Có gì đặc biệt trên ngọn núi đó ư?”

“Bí mật. Cứ chờ đến nơi thì biết.”

“Có gì đó đặc biệt chỉ ngọn núi đó mới có hả?”

“Nói rồi mà, bí mật.”

“Thật là tò mò quá đi. Cho tôi chút gợi ý đi.”

“Ồn ào quá! Im lặng mà ngồi đi!”

Fiona đột nhiên nổi khùng.

Khoảnh khắc đó, một luồng điện chạy khắp cơ thể tôi.

“... Này, cậu đang cười tủm tỉm cái gì thế?”

“Không, không có gì ạ. Với lại, xin lỗi. Tôi đã quá phấn khích khi nghe nói đến hẹn hò leo núi.”

“Thiệt tình. Cậu nên biết thân biết phận mình đi chứ.”

“Thân phận của tôi... Tôi nghĩ mình vẫn là bạn trai (tạm thời) của cô mà.”

“Đã là bạn trai (tạm thời) thì tất nhiên phải tuyệt đối phục tùng tôi rồi.”

“Chuyện tình yêu mà tôi biết không giống như thế này...”

Tuy nhiên, khi nhìn Fiona đang giận dữ, tôi lại nghĩ rằng nếu thực sự có một cô bạn gái như vậy thì đúng là tuyệt vời nhất.

S S S

Khoảng một tiếng sau, chúng tôi đến nơi và lập tức bắt đầu leo núi.

“Đi thôi! Leon-chi, đi theo tôi nha!”

Không biết từ lúc nào mà Fiona đã vui vẻ trở lại, cô ấy chạy đi phía trước một cách hào hứng.

“—Á! Có bông hoa lạ chưa từng thấy nở kìa! Có lẽ là loài mới!”

Sau khi leo một đoạn dốc, Fiona kêu lên. Cô ấy chỉ tay về phía đỉnh vách đá dựng đứng cao chừng ba mươi mét.

“Leon-chi, hái xuống đi!”

“Rõ rồi. Xin đợi một lát.”

Vì tôi không có lựa chọn nào khác ngoài tuân lệnh, nên lập tức leo lên theo kiểu leo núi đá và hái hoa về an toàn.

“Tuyệt vời! Đúng là Leon-chi có khác!”

Fiona vừa reo lên sung sướng, vừa dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc đáng nhớ.

Một lúc sau, thấy cô ấy có vẻ đã hài lòng, tôi bỏ bông hoa vừa hái vào túi rồi lại tiếp tục đi.

“—Á! Phát hiện một con slime siêu hiếm! Slime bạc ư, lần đầu tiên thấy luôn~! Chụp ảnh thôi~!”

Fiona đột ngột chạy vọt đi, giơ máy ảnh về phía con slime màu bạc.

Trên xe ngựa, cô ấy đã nổi cơn tam bành và giận giữ với tôi ghê gớm, tôi còn lo không biết mình sẽ bị sai khiến làm gì trên ngọn núi này, nhưng nhìn Fiona vui vẻ như vậy thì tôi cũng thấy mừng.

“Fiona, cô thật sự rất thích chụp ảnh nhỉ.”

“Ừm! Cực kỳ thích luôn!”

“Thế thì tại sao lại vào trường Huấn luyện Dũng giả? Không phải nên theo đuổi nghề nhiếp ảnh gia sao?”

“Tôi không chỉ muốn chụp phong cảnh mà còn muốn chụp thật nhiều ảnh ma vật nữa. Để làm được điều đó, thì phải mạnh lên chứ hả?

Người bình thường ai mà không sợ ma vật nên đâu dám rời làng? Vì vậy tôi muốn chụp thật nhiều ảnh các loại ma vật và phong cảnh để cho mọi người cùng xem!”

“Ra vậy...!”

Fiona không chỉ đơn thuần muốn chụp ảnh, mà cô ấy còn có một ước mơ lớn lao, đó là muốn làm mọi người vui vẻ.

“Lần tới tôi muốn xem những bức ảnh Fiona chụp.”

Tôi buột miệng nói với Fiona vừa chụp ảnh xong con slime, cô ấy có vẻ hơi bất ngờ.

“Leon-chi, cậu không chê tôi cầm máy ảnh à?”

“Chê? Tại sao phải chê?”

Tôi hỏi lại vì không hiểu gì, Fiona liền bĩu môi.

“Tôi hay bị nói lắm. Kiểu như ‘một ứng cử viên Dũng giả lại thích chụp ảnh thì thật kỳ lạ’, hay ‘chỉ chơi đùa thôi sẽ bị ma vật giết chết đó’.”

“À, tôi hiểu rồi.”

Đúng là, giả sử khi đang chiến đấu với một con rồng mà đồng đội lại đòi chụp ảnh, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ “giờ này mà chụp cái gì”.

“Tôi hiểu cảm giác của những người chỉ trích cô. Nhưng ít nhất thì tôi không nghĩ Fiona đang chơi đùa đâu. Tôi nghĩ cô ấy đang rất nghiêm túc với cả việc làm Dũng giả và việc chụp ảnh.”

“...Thế à. ...Leon-chi, cảm ơn cậu nha.”

Fiona thì thầm, rồi nở một nụ cười ngượng nghịu.

S S S

Sau đó, dù có nhiều lần rẽ ngang nhưng chúng tôi vẫn từ từ tiến gần hơn đến đỉnh núi.

Tuy nhiên, đến một điểm, Fiona đột nhiên rời khỏi con đường mòn và bắt đầu đi vào một hướng khác.

“Fiona? Lại tìm thấy gì nữa rồi sao?”

Khi tôi hỏi vậy, Fiona im lặng quay đầu lại, rồi dùng giọng điệu nghiêm túc lạ thường nói với tôi.

“Nghe này, Leon-chi. Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi bí mật của tôi, nhưng cậu phải hứa một điều. Chuyện về nơi đó, dù sau này có xảy ra chuyện gì, thì nó cũng sẽ là bí mật của hai chúng ta thôi. Được chứ?”

“Được thôi.”

“Nếu cậu mà nói với bất cứ ai, tôi sẽ hận cậu cả đời. Tôi sẽ bỏ thuốc mê, trói cậu lại lúc đang ngủ rồi tra tấn. Sẽ bóc từng móng tay, bẻ gãy tất cả răng, rồi sau đó...”

“Cô có thể dừng cái việc lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy, trong khi tôi còn chưa thấy bí mật đó là gì được không?”

Tôi vừa nói, vừa rùng mình khi tưởng tượng cảnh mình bị Fiona trói lại.

Sau đó, sau khi rời khỏi con đường mòn và đi được một lúc, Fiona đột nhiên dừng lại.

“—Đây chính là nơi bí mật. Và cái mà Leon-chi cần giúp tôi, chính là cái kia.”

Khoảnh khắc nhìn thấy nơi Fiona chỉ, tôi hiểu ra tất cả.

Trước mắt chúng tôi là một cấu trúc rõ ràng được xếp từ những tảng đá một cách quy củ.

Đó là một lối vào dẫn xuống lòng đất. Tôi có thể thấy những bậc đá tiếp nối dẫn vào bóng tối.

“...Cái kia, là mê cung sao?”

“Đúng vậy. Tôi đã tìm thấy nó.”

Fiona ưỡn ngực, đắc ý trả lời.

Mê cung là một cấu trúc được cho là do Ma vương quân tạo ra. Nguồn gốc và ý nghĩa tồn tại của mê cung hoàn toàn không rõ, nhưng bên trong thường có ma vật sinh sống và cài đặt các cạm bẫy đối với con người.

Và có vẻ như ở sâu nhất trong những mê cung chưa từng được khám phá, thường chứa đựng những kho báu làm lóa mắt người.

Tôi đã hiểu lý do tại sao Fiona lại kiên quyết không nói mình làm gì trên ngọn núi này bấy lâu nay. Vì có quy định rằng, nếu phát hiện mê cung thì phải báo cáo ngay cho vương quốc.

Nói cách khác, đây là hành vi vi phạm pháp luật. Nếu bị phát hiện thì sẽ bị bắt. Không thể để Riria hay người lái xe biết được.

“Vậy thì, thử chinh phục nó xem sao nhỉ!”

“Cô bình tĩnh quá mức rồi đó.”

Thật ra, dù thế nào thì cũng quá liều lĩnh.

Mê cung thông thường, mọi người thường lập thành một đội lớn gồm nhiều người lớn, chuẩn bị đầy đủ vật tư và lương thực, rồi phải mất nhiều năm mới có thể công phá.

“Tôi nói thật, không có gì là không tốt. Hãy báo cáo việc tìm thấy mê cung cho vương quốc đi.”

“Nếu làm vậy thì đâu có được kho báu!”

“Cái đó thì đúng là vậy nhưng mà...”

“Gì? Kẻ biến thái rình trộm còn dám cãi lời à?”

“Không phải cãi lời, mà là đưa ra lời khuyên thôi...”

“Tôi sẽ kể khắp lớp chuyện cậu rình trộm chúng tôi tắm. Cả tấm ảnh cậu bị trói vào cây trong tình trạng bán khỏa thân nữa—”

“Thôi được rồi, chúng ta hãy cùng thử xem hai người có thể chinh phục được không đã!”

Tôi đã hoàn toàn quên mất. Kể cả khi có dính líu đến tội phạm, tôi cũng chẳng có quyền từ chối.

S S S

Sau khi xuống cầu thang, bên trong mê cung khá sáng. Những viên đá phát sáng kỳ lạ được gắn ở nhiều nơi trên tường.

“Thật ra trước đây tôi đã từng một mình lẻn vào vài lần rồi. Nhưng vì có quá nhiều ma vật nên chỉ tiến được đến giữa chừng thôi à.”

“Vậy là cô nhắm đến tôi sao.”

“Đúng vậy. Đánh được rồng thì dư sức rồi còn gì.”

“Làm gì có chuyện đó...”

Lối đi trong mê cung tối tăm, lại có nhiều góc khuất nên khó phát hiện kẻ địch. Nếu có ma vật thông minh biết phục kích, thì có nguy cơ bị tiêu diệt hoàn toàn chỉ trong chốc lát.

Tuy nhiên, Fiona vẫn huýt sáo và bước sâu vào trong hang động.

Tôi nắm chặt thanh kiếm, cùng Fiona dò xét xung quanh.

— Thoáng cái, tiếng gió xé rách không khí vang lên, và tôi thấy một vật gì đó bay thẳng về phía Fiona.

Tôi theo phản xạ rút kiếm ra đỡ.

Đó là một mũi tên làm bằng gỗ.

“Ôi! Tuyệt vời quá Leon-chi!”

“Đáng để cô cười sao!? Lúc nãy là có nguy hiểm đến tính mạng đấy!?”

“Vì tôi biết sẽ có tên bay ra ở chỗ này mà.”

“Thế thì làm ơn báo trước cho tôi chứ!”

“Tôi muốn xem Leon-chi có phản ứng kịp không thôi. Nếu không xử lý được thì tôi định từ bỏ việc khám phá mê cung rồi.”

Fiona nói một cách bình thản. Có vẻ cô ấy tự tin có thể tránh được nếu tôi không đỡ.

“Cô thử tôi sao.”

“Đúng vậy. Mắt của tôi không nhìn nhầm người mà.”

Fiona cười đắc ý.

“Nhân tiện, sắp có tảng đá lớn lăn xuống đó, cẩn thận nha.”

“Làm sao để tránh được?”

「Tốt nhất là bám lên trần nhà mà đi đó nha.」

Fiona vừa nói thế vừa mạnh dạn tiến lên, chẳng chút e dè.

Y như lời cô ấy cảnh báo, một tảng đá lớn từ phía trước lăn tới. Bọn tôi bám vào vách tường rồi chạy thoát lên trần nhà.

「Fiona, chị không sợ chết sao?」

Tôi vừa thận trọng tiến sâu vào mê cung vừa hỏi.

「Tất nhiên là sợ chứ, nhưng mà kho báu hấp dẫn lắm chứ! Vả lại, tầng hầm 1 tôi cũng đi lại khá nhiều rồi, đa số cạm bẫy đều nắm rõ. Hơn nữa, có chuyện gì xảy ra, Leon-cưng kiểu gì cũng bảo vệ tôi mà, tôi tin là vậy!」

「Chị ấy tin tưởng tôi quá mức rồi.」

Chúng tôi mới quen nhau chưa đầy 24 tiếng mà...

Đang lúc tôi sắp phải cúi đầu trước cái gan của Fiona thì, bọn tôi chạm trán con quái vật đầu tiên trong mê cung. Đó là một bộ xương người di động khoác áo choàng đen, hay còn gọi là Undead.

「Leon-cưng, giao cho cậu xử lý nha!」

Ngay khoảnh khắc được giao nhiệm vụ, tôi lập tức lao lên. Vung kiếm, tôi nghiền nát những bộ xương.

Khi chúng tôi hất văng đám Undead để mở đường, một cầu thang dẫn xuống tầng hầm 2 hiện ra.

「Từ đây trở đi là lãnh địa tôi chưa từng biết tới đó. Tại đám Undead làm tôi không tiến xa hơn được mà.」

「Tôi hỏi cho chắc nhé, chúng ta có thể chọn quay lại không?」

「Làm gì có chuyện đó!」

「Nhưng tôi không đảm bảo an toàn cho chị đâu đấy.」

「Leon-cưng là bạn trai 'dự bị' của tôi mà, cậu phải đỡ cho tôi rồi chết đi chứ!」

「Thật là một yêu cầu tàn nhẫn!」

「Thế thì, đi thôi! Hú yeah!」

Fiona cất tiếng reo hò rồi bắt đầu nhảy chân sáo xuống cầu thang.

—Ngay sau đó, mặt đất dưới chân Fiona sụt xuống. Đó là một cái bẫy sập.

Trong tích tắc, tôi vội vươn tay phải ra, túm lấy bộ đồng phục của Fiona.

Sau đó kéo cô ấy lên, may mắn là cô ấy đã bám được vào thành hố sập.

Bên dưới chỗ mặt đất vừa sụt lún là vô số những cây kim sắc nhọn được bố trí. Nếu rơi xuống đó, chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay.

Hơn nữa, tôi nhận ra phần mặt đất mà Fiona đang bám vào cũng sắp sụp xuống nữa. Phải kéo cô ấy lên thật nhanh.

Tôi dùng hết sức mình kéo cơ thể Fiona lên.

「—Ê! Cậu vừa chạm vào đâu thế hả!」

Bất ngờ, Fiona thét lên.

Chậm một nhịp, tôi mới nhận ra mình đã nắm chặt lấy mông của cô ấy.

Cái cảm giác mềm mại truyền đến tay bỗng nhiên khiến tôi ý thức được.

「Đồ biến thái!」

「Tí nữa chị có thể mắng nhiếc tôi bao nhiêu tùy thích, nhưng trước hết chúng ta phải—」

Tuy nhiên, trong lúc tôi đang cố trấn an cô ấy, một làn khí phụt ra từ tường, nhắm thẳng vào chúng tôi.

Vì hai tay đang bận rộn nên tôi không thể né tránh. Cả hai người chúng tôi đều hít phải đầy đủ.

Nếu là khí độc thì toi đời. Phải uống cỏ giải độc trước khi triệu chứng xuất hiện.

Trong lúc hoảng loạn, tôi kéo Fiona lên. Đoạn cuối, cơ thể cô ấy bỗng trở nên nặng bất thường, có lẽ là do chất độc làm mất sức.

「Fiona, chị phải... giải độc... ngay bây giờ...」

Đang lúc gọi cô ấy, tôi quá đỗi kinh ngạc đến nỗi tư duy dừng lại vài giây.

Một giọng nữ trẻ trung phát ra từ chính miệng tôi.

Hơn nữa, tôi nhận ra Fiona đang đứng trước mặt, dù nhìn thế nào cũng đã trở thành một người đàn ông.

「Chẳng lẽ—」

Tôi sờ xuống háng của mình, thì ra thứ quan trọng đã biến mất.

Thêm vào đó, ngực tôi rõ ràng đã căng phồng, đẩy căng bộ đồng phục.

「...Fiona, chị bình tĩnh nghe tôi nói đây. Hình như chúng ta đã hít phải khí hoán đổi giới tính rồi.」

「Hả, thật hả?」

Fiona cất giọng trầm đục. Ngược lại với tôi, giọng cô ấy đã trở nên thấp hơn.

「Ha ha ha! Cái giọng gì thế này! Buồn cười chết đi được!」

「Đây không phải lúc để buồn cười đâu ạ. Chúng ta hãy quay về thị trấn ngay thôi. Và tôi sẽ vào nhà tắm nữ.」

「Không phải ý tưởng của Leon-cưng cũng kỳ quặc quá sao?」

Fiona vừa nói vừa sờ soạng xuống háng của mình. Có vẻ như cô ấy đang xác nhận cảm giác.

「Hơn nữa, nếu muốn nhìn đồ trần truồng thì tự nhìn của mình không phải tốt hơn sao?」

「—Đúng thật. Tôi cởi ra một chút xem có được không?」

「Tùy cậu thôi.」

「Vậy thì, xin thất lễ...」

Tôi bắt đầu cởi quần áo ngay bên cạnh cầu thang bị sập. Nếu bây giờ bị quái vật tấn công thì coi như xong, nhưng tôi không thể thắng nổi sự tò mò của mình.

Vứt bỏ chiếc áo blazer và sơ mi trắng, xuyên qua lớp áo phông mỏng, tôi nhìn thấy bộ ngực đầy đặn. Một sức quyến rũ tuyệt vời.

Tôi lập tức cởi luôn chiếc áo phông, để lộ hoàn toàn bộ ngực. Nó khá là lớn.

Nhưng lạ thay, dù nhìn bộ ngực trần của chính mình, tôi lại chẳng hề có chút hưng phấn nào.

Thắc mắc, tôi cởi chiếc quần dài ra, rồi cởi nốt mảnh cuối cùng.

Đó chính là nơi bí ẩn của phụ nữ, không thể nhầm lẫn vào đâu được.

Tuy nhiên, tôi vẫn không thể hưng phấn.

Có phải vì đó là cơ thể của chính mình không? Hay là vì 'thứ đó' đã biến mất rồi?

「—Leon-cưng, cậu có một thân hình thật đẹp...!」

Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Fiona đang dán mắt vào cơ thể trần truồng của tôi.

「Cái cảm giác này là sao...!? Ngực tôi cứ khó chịu làm sao ấy, mà hạ thân cũng rất khó chịu nữa...」

Fiona bối rối, kéo quần lót xuống tới bắp đùi.

Ngay khoảnh khắc đó, biểu tượng của đàn ông được giải phóng, đẩy căng chiếc váy và ngạo nghễ vươn thẳng lên trời.

Ngược lại với tôi, có vẻ như cô ấy đang cực kỳ hưng phấn.

「...Leon-cưng, tôi có một lời cầu xin cuối cùng.」

「Tuyệt đối không được!」

「Nhưng mà, Leon-cưng là bạn trai 'dự bị' của tôi mà, đúng không?」

「Tuyệt đối không chịu!」

「Tôi nghĩ chúng ta đã đến lúc tiến tới bước tiếp theo rồi đó nha.」

「Không không không! Chuyện đó không thể nào nhét vào được đâu!」

「Xin cậu đó! Chỉ cần một chút đầu thôi cũng được!」

「Thế thì làm gì có chuyện tôi đồng ý!」

Tôi vừa hét lên vừa cố chạy trốn, nhưng bị Fiona tóm lấy và đẩy ngã ngửa.

Vì đã trở thành phụ nữ nên sức lực giảm sút, tôi không thể kháng cự. Thì ra đây là lý do tại sao tôi cảm thấy Fiona đột nhiên nặng hơn lúc nãy.

Fiona ngồi cưỡi lên người tôi, nhìn tôi với vẻ mặt dâm đãng.

「Không sao đâu, tôi sẽ không làm gì Leon-cưng không thích đâu.」

「Nhưng tôi ghét tình huống này rồi mà!」

「Nếu đau, tôi sẽ dừng lại ngay.」

「Thật sự là đau sao!?」

「Ừm, tôi nghe nói lần đầu thường đau, nhưng thực tế thì tôi cũng không biết nữa. Thế nên, chúng ta thử xem sao?」

Fiona vén váy lên, tay phải nắm lấy vật mới mọc ở hạ thân của mình.

Sau đó cô ấy dán mắt vào vùng bụng dưới của tôi, nở một nụ cười ranh mãnh.

「Bây giờ, tôi sẽ làm cậu sướng cho mà xem.」

—Ngay khoảnh khắc đó, tôi rùng mình khi tưởng tượng ra mình sẽ bị làm gì.

Sắp tới, tôi sẽ bị Fiona, người vừa mới cách đây ít phút còn là một cô gái, cưỡng hiếp.

Tình huống quá phức tạp, cảm xúc của tôi trở nên hỗn loạn.

Tuy nhiên, dù có nỗi sợ hãi, nhưng tôi lại cảm thấy hưng phấn vì sắp sửa bị làm chuyện không thể cứu vãn được.

...Fiona, liệu cô ấy có trân trọng tôi không nhỉ...?

Nhưng, ngay lúc tôi đã gần như chấp nhận số phận, cơ thể chúng tôi đột ngột có sự thay đổi lớn.

Đầu tiên, thứ đã biến mất khỏi hạ thân của tôi đã hồi phục với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cùng lúc đó, thứ được tạo ra ở hạ thân của Fiona cũng biến mất chỉ trong một chớp mắt.

Tuy nhiên, tư thế của chúng tôi không thay đổi. Fiona, người đã trở lại thành đàn ông, vẫn ngồi vắt vẻo trên người tôi trong tình trạng váy bị vén lên. Kết quả là—

Ngay khoảnh khắc giới tính trở lại bình thường, tôi đã nhìn thấy toàn bộ sự thần bí trên cơ thể phụ nữ của Fiona.

Giờ thì, đến lượt "thứ đó" của tôi trở nên lớn.

「—AÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!」

Fiona hét lên, lập tức kéo váy xuống che đi phần quan trọng.

「Đ-đồ biến thái! Không được nhìn!」

「Khoan đã, không phải tự chị cởi ra sao? Chị tự làm tự chịu chứ còn gì nữa?」

「IM ĐI, TÊN KHỐN KHIẾP!」

Fiona một tay giữ váy, tay phải giáng một cú đấm vào mặt tôi.

「ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ! Tao sẽ đánh mày cho đến khi nào mày mất hết trí nhớ thì thôi!」

Fiona vừa la hét vừa liên tục giáng những nắm đấm xuống mặt và cơ thể tôi.

Dù đó là một hành vi bạo lực vô cùng vô lý, nhưng tôi đã được chiêm ngưỡng thứ tuyệt vời như vậy, nên làm gì có lý do gì để than vãn.

...Tôi đã nhìn thấy rõ ràng. Đó là của Fiona...

「ĐỪNG CÓ MÀ HỒI TƯỞNG LẠI!」

Fiona đánh mạnh vào khóe môi đang cười nhếch mép của tôi, mạnh đến mức tưởng chừng như răng cửa của tôi sẽ gãy.

S S S

Dù một lúc tưởng chừng như trinh tiết bị đe dọa, nhưng nhờ hiệu quả của khí độc hết tác dụng vào đúng thời điểm hoàn hảo, đây đã trở thành một ngày tuyệt vời. Tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến con quái vật đã cài đặt cái bẫy trong mê cung.

Trong khi đó, Fiona dường như chịu tổn thương tinh thần khá lớn, nên việc khám phá mê cung đã bị hủy bỏ ngay lập tức. Chúng tôi không tiếp tục tiến xuống tầng hầm 2, mà mặc quần áo và rời khỏi mê cung.

「—Thật là tệ hại mà. Leon-cưng, cậu phải chịu trách nhiệm đó nha.」

Vừa bắt đầu xuống núi, cô ấy đã than vãn như vậy.

「Khoan đã, không phải tôi đang bị Fiona tấn công sao? Tôi suýt chút nữa là gặp chuyện không hay rồi mà?」

「Chuyện đó đương nhiên là đùa rồi. Cậu không hiểu sao?」

「Trông có vẻ như chị nghiêm túc thật mà—」

「Hả? Phiền phức quá!」

Fiona nắm chặt nắm đấm, lườm tôi.

「...Tôi xin lỗi vì đã cãi lại.」

「Cậu có thừa nhận đó là chuyện đùa không?」

「Tất nhiên rồi ạ. Làm gì có chuyện Fiona lại làm những chuyện như vậy.」

「Vậy thì tha thứ.」

Chẳng hiểu sao, tôi là bên bị tấn công mà lại được "tha thứ".

「Với lại, chuyện cậu sờ mông tôi ở cái bẫy sập, tôi vẫn chưa quên đâu. Bao gồm cả việc bị nhìn thấy, tôi sẽ tính thêm phí bồi thường đó nha.」

「Chắc là phải kiếm được kho báu trong mê cung thì mới đủ trả nhỉ...」

「Đương nhiên là phải kiếm được rồi. Lần tới tôi sẽ đến thử thách tiếp!」

Fiona nói với giọng không cho phép từ chối, và tôi gật đầu.

...Dù sao thì, liệu có cách nào mang cái khí hoán đổi giới tính lúc nãy về thị trấn không nhỉ?

Trong lúc trở thành phụ nữ có thể sẽ không hưng phấn khi nhìn cơ thể trần truồng, nhưng nếu có thể nhanh chóng trở lại thành đàn ông thì không vấn đề gì. Hít nó ngay trước khi vào nhà tắm nữ, thỏa sức quan sát xong, trở lại thành đàn ông rồi hồi tưởng lại thì...

「Leon-cưng, tôi đói bụng rồi~. Khi về trường, chúng ta cùng đi ăn kem crepe nha. Lần tới là buổi hẹn hò đồ ngọt đó.」

Trong lúc tôi đang lên kế hoạch, điểm đến tiếp theo đã được quyết định một cách tự động.

S S S

Sau khi trở về trường bằng xe ngựa, Fiona dẫn đường và chúng tôi di chuyển đến thị trấn ngay cạnh đó.

Thế giới này có rất nhiều quái vật sinh sống khắp nơi, nên có vẻ nhiều người muốn sống quanh Trường Huấn Luyện Dũng Sĩ. Họ hy vọng sẽ được giúp đỡ khi quái vật xuất hiện, và trong số các cửa hàng dọc đường, có nhiều nơi còn phục vụ miễn phí chỉ cần mặc đồng phục của trường.

Fiona dẫn tôi vào một con hẻm có nhiều quán ăn và cửa hàng thực phẩm. Sau khi mua kem crepe và Fiona chụp ảnh xong, chúng tôi đứng ăn ngay trên đường trước cửa hàng. Tôi chọn vị chuối chocolate, còn Fiona chọn dâu tây kem trứng—

「Ngon quá! Crepe ngon một cách kinh khủng!」

「Chẳng lẽ, đây là lần đầu cậu ăn sao?」

「Vâng.」

「Thật sao? Chưa ăn crepe bao giờ thì đúng là mất nửa đời người rồi còn gì!」

「Đúng vậy thật...! Hôm nay biết được vị ngon của crepe thật tốt quá...!」

「Vậy thì từ nay tôi sẽ dạy cậu rất nhiều món ngon và những điều thú vị khác nhé!」

「Xin được nhờ cậy chị!」

「Mà này, nếu ăn crepe đút cho nhau thì độ ngon sẽ tăng gấp đôi đó nha? Thế nên, cho tôi xin chút chuối chocolate của Leon-cưng đi.」

「Hả!? Chị ăn dở của tôi được sao...!」

「Đương nhiên rồi.」

「Nhưng, như vậy không phải là hôn gián tiếp sao...!」

「Này, đừng có nói những điều khiến người ta ngại ngùng như thế chứ.」

Fiona ngượng ngùng tránh ánh mắt. Hình như, má cô hơi ửng đỏ thì phải.

Chết rồi! Vui quá đi mất. Đây là cái gọi là hẹn hò sao…!!

Trong lúc tôi đang hớn hở như vậy, một sự cố kinh hoàng ập đến. Tôi phát hiện Sierra đang mua sắm ở phía trước.

Cô ấy cũng nhận ra chúng tôi, đứng chết trân tại chỗ, mắt mở to.

Tôi cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, biết rằng khoảnh khắc ngọt ngào này sắp kết thúc.

Ngay sau đó, Sierra chạy xộc tới, nắm chặt cánh tay phải của tôi.

"Leon ngoan!! Không được chơi với trẻ hư!! Bỏ ngay mấy thứ đồ ăn vặt đó đi!! Nó có hại cho sức khỏe, còn làm sâu răng nữa đấy!!"

Sierra hét lên với vẻ mặt dữ tợn. Đây là một kiểu cản trở ngoài dự kiến.

"…Ủa ủa, hội trưởng nói gì lạ vậy?"

Fiona trợn tròn mắt, phản bác lại trước những lời nói quá đột ngột.

"Bộ tui là dân quậy hồi nào?"

"Những người hở vai như vậy đều là dân quậy hết đấy!"

"Trời đất, hội trưởng cứng nhắc quá đó! Với lại, dù tui có là dân quậy đi chăng nữa, thì tại sao hội trưởng lại muốn kéo Leon ra khỏi tui?"

"Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, bởi vì tôi là mẹ của Leon mà!!"

"…Hả…?"

Fiona nhìn tôi và Sierra hết lần này đến lần khác bằng ánh mắt như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.

"Một người mẹ bảo vệ đứa con bé bỏng chưa thể làm gì là chuyện đương nhiên mà!!"

"Khoan khoan khoan. Tui vẫn chưa hiểu cái vụ hội trưởng là mẹ đâu đó nha. Đừng có thêm thông tin gì về em bé nữa."

Fiona ngăn Sierra lại, sau đó nhìn tôi với vẻ bối rối.

Tôi cảm thấy cô ấy đang đòi mình giải thích, nhưng tôi im lặng lảng tránh.

"Ủa ủa ủa, xét về tuổi tác, chuyện này có hơi kỳ quặc đó nha! Hội trưởng không thể nào là mẹ của Leon được mà, đúng không?"

"Không có chuyện đó đâu!! Leon là con của tui!!"

"Ể… Thiệt hả? Hội trưởng kết hôn rồi hả?"

"Chưa kết hôn vẫn có thể làm mẹ!!"

"À, là mẹ đơn thân hả? Vậy ba của bé là ai?"

"Không có ba vẫn làm mẹ được!!"

"Làm gì có chuyện đó!"

Fiona phản bác kịch liệt. Nhưng Sierra nhún vai.

"Thật là không thể nói lý được… Thảo nào dân quậy…"

"Ê, kết luận là tui sai là hoàn toàn vô lý đó nha."

Fiona đưa ra lý lẽ chính đáng. Nhưng Sierra phớt lờ điều đó, nắm chặt cánh tay phải của tôi lần nữa.

"Được rồi. Leon, chúng ta về thôi."

Sierra định lôi tôi đi đâu đó. Về? Về đâu chứ…

"Nè! Đừng có lôi Leon đi chứ! Tụi tui đang hẹn hò mà!"

Fiona vừa hét lên, vừa nắm lấy cánh tay trái của tôi bằng cả hai tay.

"Hẹn… hò…!?"

Fiona nở một nụ cười đắc thắng, không hiểu vì sao, trước Sierra đang trợn tròn mắt.

"Kể từ giờ phút này, Leon sẽ phải lòng tui thôi. Đó cũng là vì lợi ích của Leon nữa đó."

"Tôi không hiểu gì hết!! Rốt cuộc là chuyện gì vậy!?"

"Ừm, chuyện là vầy nè…"

"À, Fiona nè. Chuyện này tui muốn giữ bí mật chút…"

"Kệ đi. Nếu không nghe giải thích, hội trưởng sẽ không chịu đâu."

"Nhưng mà…"

"Leon à? Leon là đứa bé hư, không nghe lời mẹ, phải không?"

Sierra áp sát với vẻ mặt đáng sợ.

"Nếu vậy thì để mẹ trói tay trói chân lại, ở bên con 24/24, 365 ngày luôn nhé? Nào Leon, lại đây với mẹ."

"Tôi giải thích ngay đây!"

Và thế là, tôi phải tự mình giải thích mọi chuyện. Rằng Fiona đang cố gắng làm cho tôi phải lòng cô ấy, để tôi không bị mấy cô gái quái vật mê hoặc.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị coi thường khi biết chuyện này, nhưng trái ngược với dự đoán, Sierra lại mỉm cười.

"Thì ra là vậy… Leon nhà ta vẫn còn là một đứa bé chưa có kinh nghiệm yêu đương mà. Con không phân biệt được đâu là người tốt, đâu là người xấu cũng phải thôi."

Nói xong, Sierra gật gù liên tục. Cô ấy không coi việc tôi bị mấy cô gái quái vật mê hoặc là đáng xấu hổ, mà lại cho rằng tôi là một người trong sáng, không vướng bụi trần. Thật may mắn vì cô ấy có suy nghĩ rộng lượng như vậy.

"Nhân cơ hội này, mẹ sẽ dạy cho Leon cách phân biệt đâu là người tốt, đâu là người xấu. Người tốt duy nhất chính là mẹ thôi, còn lại đều là người xấu hết. Vì vậy, hãy chỉ yêu mình mẹ thôi nhé."

Hoàn toàn không rộng lượng gì cả. Thậm chí còn là thành phần cực đoan hơn bất cứ ai.

"Leon, tới lượt tui được giải thích rồi đó. Tại sao hội trưởng lại là mẹ của Leon vậy?"

"Leon, con giải thích cho Fiona nghe đi."

"Dạ… vâng…"

Tôi bị Sierra đang tươi cười thúc giục, nên đành bắt đầu kể lại.

"Ừm thì, trong lúc huấn luyện sinh tồn, con bị Mandragora làm cho tê liệt, rồi được Sierra chăm sóc tận tình… Rồi thì chuyện này chuyện kia, nên con và cô ấy trở thành mối quan hệ mẹ con…"

"Nè, đừng có lướt qua phần quan trọng bằng hai chữ 'chuyện này chuyện kia' chứ."

Fiona bĩu môi không hài lòng, nhưng tôi không thể giải thích gì hơn nên cũng đành chịu.

"Tui không hiểu lắm, nhưng theo ý của hội trưởng, hễ ai được hội trưởng chăm sóc đều sẽ trở thành em bé hết hả?"

"Không phải vậy. Leon là trường hợp đặc biệt."

"Thiệt không đó? Biết đâu chừng tui cũng có thể trở thành em bé của hội trưởng đó nha? Mẹ ơi~, cho con bú sữa đi~"

"Tôi không phải là mẹ của cô!!"

Sierra hét lên hết cỡ.

"Tất nhiên tôi cũng không cho phép Leon hẹn hò!! Leon mãi mãi chỉ là em bé của riêng tôi thôi!!"

"Uầy~, đúng là mẹ độc hại chính hiệu. Leon, đi thôi."

"Vô ích thôi. Với tư cách là mẹ, tôi sẽ theo sát con đến cùng."

Sierra siết chặt hơn nữa hai bàn tay đang nắm lấy tôi.

"Hết cách rồi ha. Vậy thì, mình thỏa hiệp đi, hôm nay ba người chúng ta cùng đi chơi thì sao?"

"Không được. Nếu ở cùng với trẻ hư, Leon sẽ bị ảnh hưởng xấu mất."

Sierra từ chối thẳng thừng. Không có dấu hiệu gì cho thấy cô ấy sẽ chịu nhượng bộ cả.

"Leon, tính sao đây? Hôm nay vốn dĩ là cậu đã hứa với tui rồi mà, đúng không?"

"Đúng là vậy…"

Sau một hồi do dự, tôi cúi đầu về phía Sierra.

"Xin lỗi. Hôm nay con đã hẹn hò với Fiona rồi, nên con không thể đi cùng với cô được."

Nghe tôi tuyên bố như vậy, Sierra khuỵu xuống tại chỗ.

"Đây là tuổi nổi loạn sao… Rõ ràng con vẫn còn là một đứa bé mà…"

Sierra chống hai tay xuống đất, toàn thân run rẩy.

…Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy mình đang làm điều gì đó tồi tệ…

"Hội trưởng, vui lên đi. Nè, cho hội trưởng ăn bánh crepe của tui nè."

Fiona cúi người xuống, đưa chiếc bánh crepe ra.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một trận cãi vã nữa, nhưng Sierra im lặng cắn lấy nó.

"…Ngọt và ngon quá…"

"Đúng không! Đỡ hơn chưa?"

"…Đỡ hơn rồi. Ăn nhiều đồ ăn vặt không tốt, nhưng ăn một chút cũng không sao."

"Đừng có gọi nó là đồ ăn vặt!"

S S S

Sau đó, chúng tôi quyết định đi mua sắm ba người, với mục tiêu hòa giải hoàn toàn giữa Sierra và Fiona.

"—A! Tui muốn xem quần áo kìa!"

Khi đang đi bộ trên con hẻm, Fiona hét lên như thể vừa tìm thấy một cửa hàng áo giáp lớn.

"Vậy thì tôi sẽ mua quần áo tặng cho Leon vậy."

"Ể! Nếu vậy thì tui cũng muốn phối đồ cho Leon!"

"Đừng có bắt chước. Fiona cứ mua quần áo cho mình đi là được mà."

"Tui định xem đồ của mình xong, mới chọn đồ cho Leon!"

"Vậy Leon chỉ là thứ yếu thôi sao. Thật là ích kỷ và tùy tiện."

"Bộ phải nói tới mức đó luôn hả!?"

Chỉ mới bắt đầu mua sắm được 30 giây, hai người đã bắt đầu lườm nguýt nhau.

"Hai người đừng cãi nhau mà…"

Những người xung quanh đang nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò. Dù việc được hai mỹ nữ tranh giành khiến tôi cảm thấy hơi vui, nhưng tôi lại không muốn thấy cảnh phụ nữ cãi nhau chút nào.

"Con sẽ mặc cả hai bộ đồ mà hai người chọn."

"Vậy thì, mình thi xem ai tìm được bộ đồ hợp với Leon hơn đi!"

"Quá tốt!"

"Ehhh…"

Và thế là, Sierra và Fiona lao vào cửa hàng áo giáp.

Tôi, người bị bỏ lại phía sau, cảm thấy lo lắng đến mức muốn bỏ chạy. Nếu cứ ở lại đây, tôi sẽ phải chọn xem bộ đồ nào trong số những bộ mà hai người chọn là đẹp hơn…

Nhưng, trong lúc tôi còn đang loay hoay trước cửa hàng, hai người đã quay trở lại.

"Leon à! Ở đây có yếm và núm vú giả nè!"

"Leon ơi! Tui thấy có mấy bộ đồ bơi giống như dây thừng nè, mặc thử đi! Chắc là không che được gì đâu đó!"

"Hai người không có ý định thắng thật hả?"

Rốt cuộc, cửa hàng áo giáp này bán cái gì vậy…!?

Tôi lịch sự từ chối cả hai bộ. Ít nhất thì hãy chọn thứ gì đó mà một người đàn ông bình thường có thể mặc được, ví dụ như cái vòng cổ chẳng hạn.

"Nghĩ kỹ lại thì tui chưa từng chọn đồ cho con trai bao giờ, nên cũng không rành lắm."

"Tôi cũng chỉ biết về quần áo trẻ con thôi."

Vậy là cô ấy rành về quần áo trẻ con sao… Tôi cảm thấy có gì đó đen tối ở đây…

"Hay là thế này đi! Leon chọn trang bị cho mẹ cùng với mẹ nhé?"

Khoảnh khắc lời đề nghị đó được đưa ra, tâm trạng u ám trong tôi bỗng tan biến.

Tôi sẽ chọn quần áo cho Sierra mặc…!? Có chuyện vui như vậy thật sao…!?

"Nè! Đừng có dụ dỗ Leon chứ! Nếu vậy thì chọn đồ cho tui nữa đi!"

"Fiona cũng muốn sao…!?"

Cái tình huống tuyệt vời gì thế này…!!

Và thế là, tôi với tâm trạng bay bổng lên tận mây xanh, di chuyển đến khu vực bán trang bị cho phụ nữ.

Ở đó bày bán đủ loại áo giáp làm từ vải, da, đồng và sắt.

Những bộ áo giáp chú trọng vào sự nhanh nhẹn được thiết kế sao cho diện tích che phủ càng ít càng tốt, để dễ dàng di chuyển. Mặt khác, những bộ chú trọng vào khả năng phòng thủ lại che kín toàn bộ cơ thể.

"Leon muốn mẹ mặc bộ đồ như thế nào?"

Sierra hỏi với đôi mắt trong veo.

Đây là một câu hỏi khó trả lời đây.

Tất nhiên, tôi muốn cô ấy mặc những bộ hở hang, nhưng nếu nói thẳng ra thì sẽ bị lộ hết ý đồ đen tối.

"…À thì, Sierra không có cơ bắp cuồn cuộn gì cho cam, lại là loại tốc độ nữa, đúng không?"

"Ừm, đúng vậy. Ít nhất thì tui sẽ không đóng vai trò tanker đâu."

"Vậy thì để phát huy điểm mạnh, nên chọn những bộ giáp nhẹ nhàng hơn nhỉ."

"Ra vậy. Leon muốn thấy mẹ chiến đấu thật ngầu sao?"

"Vâng! Vậy thì, con nghĩ mấy bộ này là được nè…"

"Mẹ hiểu rồi!"

Sierra cười tươi rạng rỡ cầm lấy bộ áo giáp da mà tôi chỉ, và đi vào phòng thử đồ. Đó là một bộ áo giáp hở hang chỉ che mỗi ngực và bụng dưới, nếu chỉ xét về diện tích bề mặt thì chẳng khác gì nội y.

Tôi đã dụ dỗ thành công.

"…Leon, cậu đúng là dâm dê thiệt đó."

Fiona liếc xéo tôi, người đang dán mắt vào tấm rèm phòng thử đồ đang rung rinh.

"Tui cũng hơi phản kháng chút, nhưng vì Leon muốn mà… Tui đặc biệt mặc đồ hở hang cho cậu xem đó."

Nói xong, Fiona cũng cầm lấy bộ áo giáp da, và đi vào phòng thử đồ bên cạnh.

Tôi đang mong chờ đến mức tim đập thình thịch, thì gần như cùng lúc, rèm cửa phòng thử đồ mở ra.

Sierra và Fiona đứng đó, chỉ che đậy cơ thể một cách tượng trưng.

Cả hai đều có vóc dáng hoàn hảo, tôi lia mắt nhìn tới nhìn lui với tốc độ chóng mặt.

"Leon, thấy sao? Mẹ có dễ thương không?"

"Ừm… Đẹp… Đẹp đến mức không thể tin được…"

Nghe tôi trả lời trong tâm trạng như đang mơ, Sierra mỉm cười mãn nguyện.

Thấy cảnh ấy, Fiona bĩu môi.

"Thấy sao hả, Leon-chí? Em xinh đẹp phải không?"

"Đương nhiên rồi ạ!"

Vừa dứt lời, lần này cô Sierra lại xụ mặt phồng má đầy vẻ không hài lòng.

"Leon-chan, mẹ cũng xinh đẹp đúng không con?"

"Dạ, tất nhiên rồi ạ."

"Leon-chí? Em không chỉ xinh đẹp mà còn dễ thương nữa chứ?"

"Không phải hiển nhiên sao ạ!"

"Vậy thì, giữa em với hội trưởng, anh thích ai hơn?"

"—Ấy!"

Khoảnh khắc đó, quãng thời gian vui vẻ đã chấm dứt.

Hai ánh mắt sắc lạnh như dao găm của họ đâm thẳng vào tôi.

"Sao thế? Em đang hỏi anh thích em hay hội trưởng hơn cơ mà?"

"…………"

Tôi bất giác nghẹn lời. Cả hai đều quá đỗi đáng yêu và xinh đẹp, chẳng thể nào so sánh được.

"…Ờm… Với tôi thì, cảm giác như… cả hai đều ngang điểm vậy…"

Trước câu trả lời ấp úng của tôi, hai người đồng loạt nhíu chặt lông mày, rồi cùng lúc tiến sát lại.

"Leon-chan? Mẹ rất, rất yêu Leon-chan đấy nhé?"

"Leon-chí không quên chuyện hôm qua và hôm nay đã phạm phải trọng tội đâu đúng không?"

Tôi bị dồn ép dữ dội từ hai bên. Nếu lỡ chọn một trong hai, thì không biết sẽ phải chịu đựng cái cảnh gì nữa đây.

"Leon-chan! Nói mẹ là đáng yêu nhất đi con!"

"Nếu không nghĩ em là người xinh đẹp nhất thì đừng hòng được tha thứ!"

Thế là, tôi đã bị tước đoạt quyền tự do ngôn luận và tư tưởng.