Toradora!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 4 - Chương 5

“...Mệt quá…”

“...Ừm…”

Căn phòng bếp sáng lên dưới những tia nắng buổi sớm, hai bóng người (một lớn, một nhỏ) ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn, họ chán nản nhìn chằm chằm vào túi bánh mì đặt trên đó.

Họ đã định làm bánh kẹp dành cho cả bữa sáng và bữa trưa. Thậm chí họ còn chắc chắn đã nhắc những người khác đã mua giăm bông và rau diếp.

Tuy nhiên, Ryuuji thậm chí còn không thể nhấc nổi một ngón tay, cặp mắt cậu trông kinh khủng gấp ba lần bình thường, chúng đỏ ngầu vì ngủ không đủ giấc. Tương tự như vậy, với mái tóc rối tung, gương mặt chưa rửa và chỉ vừa miễn cưỡng thay quần áo, Taiga cũng ngồi trên ghế trống rỗng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nói thẳng ra, cả hai người họ đều đang thiếu ngủ trầm trọng. Họ thật sự, thật sự rất buồn ngủ.

Đêm hôm qua, họ thậm chí còn chẳng thể chịu đựng nổi việc ở trong căn phòng đó lâu hơn nữa. Và vậy là tay trong tay, tiếng bước chân họ vang lên cùng lúc, hai người nhẹ nhàng lao ra khỏi phòng, một lần nữa họ lại chạy xuống cầu thang. Họ bật đèn và vô tuyến lên, “Đêm nay tôi chẳng thể nào ngủ được đâu!”, “Không ngủ một đêm cũng chẳng có hại gì, vậy hãy thức nguyên đêm đi!”, và vậy là họ vừa nói chuyện với nhau vừa xem bản tin lúc sáu giờ sáng.

“Bà muốn ra bãi biển đi dạo không?”, cậu nhớ mình đã gợi ý chuyện đó cho Taiga. Thậm chí cậu còn nhớ rằng cô ấy đã gật đầu và nói, “Nghe hay đó”. Nhưng trước khi họ kịp nhận ra, cuối cùng cả hai người đã ngã gục xuống bàn và chìm vào một giấc ngủ chập chờn. Ryuuji chỉ tỉnh dậy vì cậu đã gối đầu lên cánh tay mình và giờ chúng đã trở nên tê dại. Hiện đã là bảy giờ sáng, cậu cố gắng đánh thức Taiga, người đang ngồi cạnh cậu với cùng một tư thế.

Phía bên kia cửa sổ là bãi biển buổi sớm tươi vui rực rỡ. Dưới bầu trời trong xanh tuyệt đẹp, hôm nay những cơn sóng vẫn tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lên bờ cát, dường như bản thân những âm thanh lặp đi lặp lại của biển cũng có tác dụng thanh lọc. Có lẽ đây là khoảng thời gian hoàn hảo để đi tản bộ trên bờ cát, có lẽ họ nên dắt theo cả một con chó săn vàng nữa.

Tuy nhiên, thay vì có bất cứ con chó nào đẹp gần bằng một con chó săn, chỉ có một con chó tạp chủng và một con hổ, hai kẻ thiếu ngủ, tiếp tục ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào nhau.

Ryuuji giụi mắt thật mạnh, cậu gọi Taiga, “Này~, này~”, bằng giọng nói nghe như của một ông già yếu ớt.

“Tui cũng buồn ngủ lắm rồi...Quên bữa sáng đi, tui sẽ trở về phòng mình và đi ngủ…”

“Um~”, Taiga lẩm bẩm, nghe như thể cô cũng đang trở nên uể oải, cô ngẩng mặt lên.

“...Đừng đi...Bởi vì, tôi chắc chắn, cuối cùng ông sẽ ngủ cho đến tận trưa…”

“Cũng có thể...Có lẽ bà nói đúng…”

Ryuuji nghiêng đầu, đôi vai cứng đờ của cậu phát ra những âm thanh không nên có ở một chàng trai mười bảy tuổi. Có lẽ vì cậu đã ngủ trong một tư thế kì quặc nên các khớp đều đã trở nên cứng nhắc. Nhưng cho dù giấc ngủ vừa rồi có ngắn đến thế nào đi nữa, nó vẫn giúp cậu chống lại trạng thái lờ đờ vì thiếu ngủ, giúp cậu nhớ ra nhiều điều và đưa đầu óc trở lại tỉnh táo.

Và đây là điều cậu đang nghĩ. Về chuyện ngày hôm qua, hẳn là đã có điều gì đó nhầm lẫn, có hiểu nhầm ở đâu đó, có lẽ ít nhất là vậy. Chẳng có lí do gì để họ phải cảm thấy hoảng sợ quá mức như vậy cả...Dù gì đi nữa, cậu cũng nên nằm ngủ trên giường của mình.

Chắc chắn, chiếc khăn đó hẳn là chiếc cậu đã quên không giặt và mang nó theo cùng với cả những sợi tóc của Yasuko hay Taiga dính đầy trên đó. Còn nghĩ đến bộ quần áo của Taiga, có lẽ chính cô đã tự tay lấy chúng ra trong lúc lục lọi túi đồ của mình sau khi tắm và cô ấy đã quên mất điều đó. Những lời giải thích đó hoàn toàn hợp lí. Những chỗ bị ướt hẳn là nước dãi...hay có lẽ là mồ hôi từ bàn chân Taiga.

Ryuuji ngáp lớn và duỗi dài người, cậu tập trung hết sức mạnh và đứng dậy.

“Được rồi, giờ hãy làm mấy cái bánh kẹp nào. Hãy dùng một chút cari còn thừa và làm món súp cari.”

“Súp?...Nghe cũng ngon đó…”

Rồi, bằng một cách gom góp sức lực nào đó, cuối cùng Ryuuji cũng mở được túi bánh mì ra trong lúc Taiga vẫn đang ngồi nhìn. Ánh mắt cậu hiện đầy vẻ tức giận, cậu...nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì. Không phải là cậu đang có những ham muốn đồi bại với ổ bánh mì ấy, chỉ là đôi mắt khô khốc của cậu cứ đờ đẫn dán chặt vào...này, đợi đã.

“...Tui đang làm cái gì vậy, cứ nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì như thế này. Tôi phải chuẩn bị nguyên liệu nữa.”

Rõ ràng đầu óc cậu vẫn còn đôi chút mơ màng.

“Nguyên liệu?”

“Đúng vậy...Luộc trứng rồi băm nhỏ và trộn với sốt mayonnaise, và cũng nên dùng một hộp cá ngừ nữa, đúng không? Rồi, rau diếp, cà chua, giăm bông...Này bà, giúp gì đó đi. Bà sẽ làm gì giúp tui hả?”

“Tôi sẽ cổ vũ cho ông từ chỗ này.”

‘Con nhỏ này’, cậu nhìn trừng trừng vào gương mặt trắng trẻo của Taiga bằng cặp mắt đỏ ngầu, và rồi,

Bạch bạch, có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xuống hành lang vọng lại.

“Hừm? Hở? Các cậu đã dậy rồi à! Taiga, chào buổi sáng!”

Người bất ngờ xuất hiện là Minori.

Minori đứng giữa những tia nắng mặt trời lấp lánh, có lẽ cô ấy cũng chỉ vừa mới rửa mặt, phần tóc mái được vấn cao lên bằng một chiếc khăn và hoàn toàn để lộ ra phần trán mịn màng. Cô ấy tỏa ra một mùi hương dễ chịu của sữa rửa mặt, Minori ấn ngược mũi Taiga lên trông như mũi một con lợn. Rồi,

“Này, Takasu-kun! Cậu đang chuẩn bị bữa sáng cho bọn mình đó à? Mình vừa thức dậy đã liền nghĩ ngay rằng mình sẽ làm bữa sáng vì hôm qua cậu đã nấu bữa tối cho bọn mình rồi, nhưng có vẻ như mình đã dậy muộn mất rồi!”

Trong bộ đồ ngủ chỉ gồm một cái áo phông và một cái quần short của mình, Minori vẫn tươi cười ngay cả khi trời vừa sáng.

“A~, hôm nay trời đẹp thật!”

Cô nhìn sang Ryuuji và chào cậu trong lúc hào hứng tạo nên một chữ Y tuyệt đẹp. Tuy nhiên,

“Ư...ừ.”

Thậm chí chỉ riêng việc cầm túi bánh mì lên thôi cũng đã lấy đi hết tất cả sức lực của Ryuuji. Đột nhiên nhìn thấy cô xuất hiện vào buổi sáng sớm, diện mạo của Minori đơn giản là quá rạng rỡ và khiến Ryuuji không thể nào chịu nổi.

“Hở? Có vẻ như, hai cậu trông không được hứng khởi cho lắm, các cậu biết không hả? Có chuyện gì trong lúc các cậu ngủ à?”

“À, ừ...Ừm, cũng khá nhiều…”

“Chúng mình đã thức suốt đêm xem vô tuyến…”

“Ê~, để làm gì! Cậu có ổn không hả? Cậu có thấy mệt không?”

Lắc, lắc, Taiga trả lời cô ấy bằng vài cái lắc đầu. Cô chớp lấy cơ hội đó giụi vào người Minori, dường như cô đã bước vào ‘chế độ nũng nịu’. Mình cũng muốn làm như vậy, Ryuuji nghĩ, cậu không thể làm điều gì khác ngoài quan sát họ với ánh mắt ghen tị.

Trong khi lúc xoa mạnh lên lưng Taiga, Minori nói, “Rồi, rồi”, cô vỗ vào ngay trên mông Taiga và ngước lên như thể đã nghĩ ra chuyện gì đó.

“Hai cậu nên đi tắm đi, các cậu không nghĩ vậy sao? Mình cá là sau đó ít nhất các cậu cũng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút. Dù sao thì có vẻ như Ami-chan và Kitamura-kun vẫn còn đang ngủ.”

Mặc dù ban đầu Taiga kêu lên, “Ê~”, và nhún vai như thể cô không hề muốn làm theo đề nghị ấy, nhưng đột nhiên cô dừng lại. Rồi cô quay lại và trong giây lát bắt gặp ánh mắt Ryuuji với một đôi mắt bình thản bí ẩn.

“...Thực ra, mình nghĩ mình sẽ đi tắm. Minorin, cho mình mượn khăn của cậu.”

“Cái này á? Đây là khăn mặt đó, cậu biết không? Thêm nữa, mình đã dùng nó rồi.”

“Không sao. Nếu không phiền cậu thay mình giúp Ryuuji nhé.”

“Takasu, cậu đồng ý để Taiga đi tắm trước chứ?”

Ryuuji lắp bắp, “Ê~, à mình”, Taiga chen vào bằng một tiếng “Hừm”.

“Ryuuji sẽ vứt lại một đống tóc, mồ hôi và cả những thứ khác nữa, nên không đời nào!”

Cô ấy từ chối quyết liệt...Tui là cái gì vậy hả, một con chó hoang nửa năm trời chưa hề tắm rửa hay gì đó sao? Tuy nhiên, Taiga thậm chí còn không thèm nghe lấy một câu phản bác của cậu, cô lấy cái khăn khỏi cổ Minori và rồi nhanh chóng rời khỏi bếp. Cô ấy đâu phải kiểu người sẽ hồi phục sau khi tắm vào buổi sáng sớm, Ryuuji nghĩ vậy, cậu nhìn cô đi mất.

“Được rồi, mình, Kushieda, sẽ nhận lấy phần của Taiga và hỗ trợ cậu nhiều nhất có thể!”

Mình hiểu rồi, cậu đột nhiên nhận ra. Như vậy cậu có thể dành thêm chút thời gian ở một mình cùng với Minori, đó chính là lí do tại sao Taiga lại bỏ đi như thế...Thỉnh thoảng cô ấy cũng có thể làm được vài điều tốt, xem ra cô đâu phải là người chỉ biết nói chơi.

“Hừm, vậy làm gì đây? Chúng ta sẽ nấu gì cho bữa sáng? Giờ mình phải làm gì?”

Minori mỉm cười, hai mắt cô nhìn như hai hình bán nguyệt, cô nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của Ryuuji. Đột nhiên, một mùi hương dịu nhẹ bay từ tóc Minori tới mũi Ryuuji, nó khiến cho hai tay cậu run rẩy.

“Đ...được rồi...Mình sẽ lo việc luộc trứng, cậu có thể xắt hành tây được không?”

“Rõ. Mình chuẩn bị hành tây cho món gì vậy?”

“Bánh kẹp.”

“Ồ, doicchi, hay đó!”

Dường như Minori không hề nhận ra vẻ căng thẳng của Ryuuji, “Cậu biết không, mình ghét tiếng anh hơn bất kì thứ gì khác”, cô lẩm bẩm (trong lúc bắt chước một trong số bạn học cùng lớp 2-C, Doi-kun, người có biệt danh Doicchi) rồi lập tức rửa tay và cầm lấy một củ hành. Minori nhanh chóng dùng một con dao cắt bỏ phần gốc và phần chóp. Rồi cô lột vỏ và khéo léo ném chúng vào sọt rác, cô vừa bắt đầu ngâm nga vừa xắt nhỏ củ hành.

“...Cậu, thực sự rất thành thục đó…”

Ryuuji không thể không nghĩ như vậy. Cậu quan sát Minori dùng con dao bếp nhịp nhàng xắt nhỏ củ hành, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ai đó ở cùng độ tuổi với cậu có thể làm những công việc nhà bếp tốt đến mức đó. Những lát hành tây cô cắt đều giống hệt nhau, vô cùng mỏng, trông chúng gần như trong suốt vậy. Tất nhiên, đó chưa thể so sánh với kĩ năng thượng thừa của chính Ryuuji.

“Ê~, cậu vừa mới khen mình đó hả? Ồ, cố lên nào!”

“Giống như kĩ năng thu dọn ngày hôm qua ấy, cậu cũng khá thành thục việc này đó. Đây cũng là một phần trong công việc bán thời gian của cậu sao?”

“À, cũng lâu rồi mình không nói rằng mình không biết nấu ăn. Bởi vì, dù sao bố mẹ mình cũng phải đi làm và mình còn có một cậu em trai vô cùng háu ăn~.”

“Em trai? Mình chưa từng biết…”

“Mình là một người chơi bóng chăm chỉ. Phu~ ha ha! Nhìn này, những lát hành mỏng này thật đó, cứ như đồ lót xuyên thấu vậy!”

Minori không hề rời mắt khỏi con dao, cô mỉm cười rạng rỡ. Mặc dù tươi cười,

“U~, ôi, mình bị rồi~...Mắt, mắt mình~.”

Cô đang chảy nước mắt rất nhiều. Thậm chí chiếc mũi ửng hồng đang sụt sịt của cô cũng có thể gọi là rất đáng yêu.

“...Ồ...Mình phải đi rửa rau diếp…”

Ryuuji gặp vấn đề rất lớn trong việc nhìn thẳng vào cô ấy. Với việc Minori thật sự rõ ràng đang đứng ngay bên cạnh cậu, cậu đơn giản là vui sướng và xấu hổ hơn cả những gì mình có thể chịu đựng được. Có thể không rõ đến mức người ngoài có thể nhận ra, nhưng Ryuuji vẫn khẽ run lên một chút kể cả khi cậu đang cắt rau diếp. Cậu chuyển từ cắt sang rửa rau. Ryuuji cẩn thận không sử dụng quá nhiều nước, cậu còn đảm bảo mình có giữ lại nước trong một cái xô sạch. Cậu thả vào đó một ít đá. Cuối cùng, cậu lau tất cả nước xung quanh chậu rửa bằng một tay. Với tay còn lại cậu kiểm tra nhiệt độ của những quả trứng.

“À, thật lòng, mình nên nói rằng Takasu-kun đúng là rất giỏi trong việc nấu nướng. Mình chỉ biết chuyện đó vì mình đã được nghe Taiga kể lại, nhưng mình thực sự rất xúc động. Món cari hôm qua đúng là rất ngon, và kể cả tốc độ thái của chúng ta cũng rất khác biệt. Ngay từ đầu, đâu có nhiều nam sinh trung học có thể biết những việc như cần ngâm rau diếp trong nước. Ừm, mình rất ấn tượng đó.”

“V, vậy sao?...Nhưng mấy chuyện ấy cũng không phải điều gì to tát lắm…”

Nếu cậu muốn, mình có thể cho cậu xem kĩ thuật trang trí sử dụng dưa chuột, cà rốt và củ cải...Ryuuji còn có thể làm được cả một con phượng hoàng từ rau củ.

“Không phải đâu, cậu thực sự rất giỏi. Mình nghĩ chuyện Takasu-kun có thể làm những việc đó thuần thục đến vậy thật quá tuyệt vời...Phu~, mình cá là không có một cô gái nào khác trong lớp chúng ta biết đến mặt này của Takasu-kun, đúng không? Chỉ có Taiga và mình, thêm cả Ami-chan nữa. Không biết mình nên nói thế nào nhỉ? Nó khiến mình cảm thấy, khá tự hào đó.”

Ryuuji thầm sung sướng trong lòng, nhưng bên ngoài cậu chỉ nhún vai. Những gì cô ấy nói hơi quá một chút. Bằng không, xem ra cô ấy có lẽ đang cố giết chết cậu bằng cách khiến cậu lo lắng.

“Mình dám chắc rằng cô gái nào trở thành vợ của Takasu-kun đều sẽ rất hạnh phúc.”

...Đó là đòn tấn công khiến cậu đo ván.

“Cậu vừa nói gì vậy, thật là”, Ryuuji chỉ thốt lên được có vậy, cậu mở hộp cá ngừ và quan sát cái bếp đang luộc trứng. Tuy nhiên trong thâm tâm, cậu đã chết ngất rồi.

“Kyu...Kyushieda~!”

“Có chuyện gì vậy, Takyasu-kyun?!”

Ryuuji cuống cuồng phản ứng lại trước lời đáp của cô, trong chớp mắt cậu kêu lên, “Đợi chút, cái gì?”, cậu trở nên lúng túng và cảm thấy xấu hổ. Thậm chí cậu còn bối rối hơn trước. Và vậy là, có lẽ đó không phải điều tốt nhất cậu nên thực hiện.

“V, về ngày hôm qua!”

Cuối cùng cậu đã nói ra điều đó. Bản thân cậu cũng không chắc mình đang muốn nói gì nữa. Tất nhiên, Ryuuji không thể nói thêm được bất cứ điều gì cả, cậu lúng túng im thin thít. Làm gì đây, làm gì đây, sự im lặng này đang giết chết mình...Mình nên làm gì đây?

Tuy nhiên, người đứng bên cạnh Ryuuji đang vô cùng hốt hoảng, Minori, thả chỗ hành xắt mỏng vào ngâm trong nước cùng với rau diếp.

“Takasu-kun, về chuyện đó.”

Cô ấy thay cậu tiếp tục cuộc trò chuyện. Cặp mắt đen láy chớp khẽ, Minori trừng trừng nhìn vào mặt Ryuuji và đặt ngón tay trỏ lên môi. Rồi cô kêu lên “Suỵt” và hạ giọng nói,

“...Tất cả những chuyện đó, không có người nào khác biết chuyện đó đâu. Mình chưa từng nói cho bất kì ai cả. Chuyện đó...à, mình nghĩ cậu có thể nói...mình đã mắc sai lầm. Mình đã lỡ lời, thật đó.”

Vẻ mặt Minori dịu đi, cô nở một nụ cười.

“Nhưng cho dù đó chỉ là lỡ lời thì mình rất mừng vì người mình đã kể chuyện đó lại là Takasu-kun...Cảm ơn cậu vì đã lắng nghe mình.”

“...Kushieda…”

Trong vô thức, ánh mắt của hai con người đang đứng sát cạnh bên nhau đột nhiên hòa làm một. Cậu cảm giác như chắc chắn có thứ gì đó đang ẩn sau vẻ mặt rạng rỡ của Minori, thời gian như thể đã dừng lại…

“A, u oa oa oa~! Những quả trứng!”

Chiếc nồi trào lên cùng với một tiếng rít. Nước nóng tràn ra ngoài dập tắt ngọn lửa của chiếc bếp du lịch. Họ cùng nhau chạy vội đến, tắt bếp và kiểm tra xem có mùi ga hay không.

“Mình tự hỏi...liệu có ổn không nhỉ?”

“Ừ, có lẽ không sao.”

Ryuuji dùng khăn lau giá bếp, cậu bất chợt nhận ra họ đang đứng sát bên cạnh nhau. “Oa!”, cậu vừa vội vã lui lại để kéo giãn khoảng không giữa họ, thì

“Takyasu-kyun thật hậu đậu. Đáng yêu lắm đó.”

Minori bất ngờ lên tiếng, cô khiến cậu mê mẩn bằng một nụ cười vô lo vô nghĩ của mình. “~...~”, Ryuuji không nói được gì cả, nhưng cậu không muốn bị cô ấy nhìn thấy khi mình đang đỏ mặt. Thay vào đó, cậu chấp nhận bầu không khí vui vẻ này.

“...Ồ.”

Cậu tiến thẳng đến và gõ lên vai Minori. Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện như vậy với cô gái cậu thích. “Hì hì”, Minori cười run.

☺☻☺☻☺

“...Được rồi, hãy làm như chúng ta đã lên kế hoạch.”

Kitamura nhanh chóng lên tiếng, cậu ấy chỉ mặc độc một chiếc quần bơi và vắt trên vai một chiếc khăn tắm, cậu ấy rảo bước đi qua ngay trước mặt họ. Ryuuji và Taiga cũng gật đầu theo, họ cầm trên tay mình rất nhiều đồ đạc. Nhìn sơ qua, dường như những thứ họ sẽ mang ra bãi biển bao gồm bánh kẹp, đồ uống và rất nhiều khăn tắm. Nhưng thật ra, chiếc túi trong suốt lại chứa những thứ như đèn pin và tấm bản đồ vẽ tay của Ami, thêm vào đó rất nhiều loại dụng cụ bí mật dành cho mục đích không thể tiết lộ.

Trong phòng khách của căn biệt thự, nơi mặt trời sẽ tiếp tục chiếu những tia sáng dễ chịu trong suốt cả buổi sáng, Minori kêu lớn, “A, đợi, đợi”, cuối cùng cô ấy cũng đã đến. Cô mặc một chiếc áo khoác và quần short được làm bằng chất liệu gì đó bóng loáng, dưới chân là một đôi sandal hở ngón có gắn một bông hoa. Cô ấy nhanh chóng tiến về phía Taiga, mái tóc của Minori được buộc lên theo kiểu đuôi ngựa, nó đung đưa sang hai bên khi cô đi ngang qua Ryuuji, mùi hương dễ chịu từ kem chống nắng của cô phảng phất bay vào mũi cậu.

Cũng giống như vậy, Ryuuji mặc một chiếc áo phông và vài chiếc quần bơi, vậy nên sẽ không có vấn đề gì nhiều lắm nếu cậu bị dính nước. Nhân tiện, cậu đang mặc áo phông bởi vì cậu không muốn bị so sánh với vóc dáng khỏe khoắn của Kitamura. Rồi đến Taiga, bên ngoài bộ đồ bơi đã được gắn thêm miếng đệm ngực của mình, cô ấy thật ra đang mặc một bộ váy bồng với những họa tiết caro màu xanh lục và trắng. Hai chiếc dây váy quàng qua vai, phần lưng trắng muốt của cô hở ra hoàn toàn, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng cô ấy đã mặc nhiều hơn cần thiết. Dù sao thì, dường như cô ấy cũng chẳng có lí do gì để phải quá xấu hổ cả. À, có lẽ cô ấy không muốn bị so sánh với Ami khi mặc bộ đồ bơi…

“...Hở? Thực ra, Kawashima đâu rồi?”

“Amin đang ở trên gác bôi kem chống nắng. Mình đã nói với cậu ấy rằng chúng ta sẽ đi bây giờ nhưng cậu ấy bảo cứ đi trước đi không cần đợi cậu ấy.”

“Trời, cô ấy đã nói là sẽ đem theo một chiếc ô che nắng mà...Có lẽ cô ấy chẳng thể tự mình mang nó đâu. Mình sẽ đi xem có chuyện gì không.”

Ryuuji để Minori và Taiga đi trước, cậu vội vã chạy lên cầu thang một mình. Mặc dù họ ‘đi ra bãi biển’, nhưng thật ra chỉ cần bước xuống khỏi cái sàn gỗ, vậy nên cũng chẳng phải sẽ có vấn đề gì nếu đi trước mà không có cô ấy.

Ryuuji nghĩ cậu có thể đi trước và cầm theo chiếc ô che nắng, cậu nhìn quanh tìm nó, nhưng cậu không tìm thấy bất cứ thứ gì trông tựa như một chiếc ô cả. Cậu tự hỏi không biết liệu nó có nằm trong phòng Ami hay không, cậu gõ cửa phòng cô ấy.

“Này, mình sẽ mang cái ô che nắng giúp cậu. Nó ở đâu thế?”

Cậu hỏi, và từ phía bên kia cánh cửa có tiếng đáp lại, “Nó ở trong này, vào lấy nó đi~”. Cậu nghĩ, ‘Đúng là lười biếng’, rồi xoay nắm đấm cửa và bước vào phòng.

“Nó ở đằng kia.”

“...C, cậu đang làm gì thế.”

“Tận hưởng cảnh sắc.”

Cậu nhìn thấy một kẻ thích tự khen khó ưa (hay có lẽ cậu nên gọi là ‘đồ ngốc’) đang đứng trước một tấm gương lớn trong bộ đồ bơi của mình. Cô ấy cười lên “Ku ku ku” với điệu bộ thỏa mãn trong lúc hết vén tóc lên rồi lại buông xuống. Cậu giữ khoảng cách xa nhất có thể để không dính dáng gì đến cô ấy, cậu từ từ tiến về phía chiếc ô mục tiêu của mình, nhưng,

“Vậy, cậu nghĩ thế nào về bộ đồ bơi của mình?”

Ami bất ngờ quay lại, kẻ thích tự khen đứng tạo dáng trước mặt Ryuuji. Bộ bikini denim rất hợp với làn da trắng trẻo, nó càng tôn lên thân hình vô cùng thon thả của cô ấy.

“...Cũng được, mình nghĩ vậy.”

“Ê~? Đó là tất cả những gì cậu nói được à?”

Ami kêu lên, “Hết rồi sao?”, có phải cô thật sự đang muốn cậu nói thêm gì đó không? À, Ryuuji đang nghĩ đến rất nhiều thứ khác bên cạnh ‘cũng được’. Ví dụ như, đường cong chữ S chạy từ ngực cho đến mông cô đẹp mê hồn, vẻ đẹp của phần bụng thon thả trắng trẻo cũng giống như của những bức tượng nữ thần làm từ đá cẩm thạch, có khả năng cô ấy sẽ trở thành thần tượng hàng đầu nếu cô xuất hiện trên trang bìa của một trong những tạp chí người mẫu hiện đang được xếp trong những hiệu sách, và chắc chắn cô ấy đẹp đến mức mọi người không thể không tỏ lòng ngưỡng mộ khi nhắc đến cô...Tuy nhiên, nếu cậu nói ra tất cả những điều đó, nó cũng chẳng khác gì với quấy rối tình dục.

“Ừm, mình đã mặc một bộ bikini trong giờ học bơi rồi, phải không...Vậy nên, có lẽ giờ nó đã mất đi một chút mới mẻ rồi ư?”

Ami tự nói với bản thân mình, cô làm bộ mặt khó xử và nghiêng đầu.

“Nhưng cậu biết không, chỗ này tách ra được đó.”

“A!”

Ami giật một cái, cô tháo bỏ phần trên cùng của mảnh trên bộ bikini, một dải ruy băng lớn vòng quanh cổ cô. Ryuuji vô cùng hốt hoảng, cậu rít lên và tự hỏi, ‘Nó tách ra ở chỗ nào?’, ngay trước mặt cậu, ngực Ami nảy lên nảy xuống như thể trêu tức cậu vậy.

“Như thế này tốt hơn nhiều, cậu có nghĩ vậy không~?”

Giờ nó trông như một cái áo quây, và còn để lộ nhiều da thịt hơn cả lúc trước. Khe ngực màu trắng sữa hiện ra khi cô cúi người nhìn vào trong gương, dường như nó sắp sửa bật ra vậy, bộ ngực cô căng tròn lên trông rất mềm mại.

“Sửa lại ngay, sửa lại ngay!”

Ryuuji cảm thấy điều gì đó rất khủng khiếp, cậu hét lên.

“Tại sao~?”

“Cứ làm đi!”

“Vậy...cậu làm đi .”

“Không!”

Cậu phản đối ngắn gọn và nhảy về phía cái ô. Mình phải đem thứ này ra ngoài nhanh lên, cậu nghĩ, cậu nhận ra rằng bầu không khí khi chỉ có mình cậu với cô ấy đã trở nên có đôi chút nguy hiểm. Mặc dù cậu biết rất rõ nụ cười thánh thiện và đôi mắt chihuahua long lanh ấy chỉ đơn giản là một trò hề, nhưng nó cũng không thay đổi được những tình huống rủi ro sẽ đến. Xin ai đó hãy đánh dấu lên hông cô gái này từ ‘nguy hiểm’ đi.

“Trời, Takasu-kun, là vì cậu quá lạnh lùng đó~.”

Ami bĩu môi, cô quay sang chỗ khác và kêu lên một tiếng “Phu~”. Tuy nhiên, ngay lập tức, vẻ mặt lúc cô liếc sang Ryuuji chứa đầy bất mãn, hay đúng hơn là, chứa đầy hằn học khó chịu, và rồi,

“...Mà mình đã rất tốt khi thay đổi rồi đó.”

Cô ấy nói. Nếu cô ấy có thể coi đó là ‘tốt’, thì mình phải là một vị thánh, Ryuuji sẵn sàng chế nhạo lại.

“Ừ, ừ, cảm ơn cậu rất nhiều~. Đừng chỉ đắm chìm trong thú vui tự khen ngợi của cậu nữa. Sẵn sàng đi, nhanh lên. Bằng không mình sẽ bỏ cậu lại phía sau đó.”

“Ê~? Thái độ nói chuyện kiểu gì vậy?”

Nếu cậu không thích cách mình nói, sao mình không cho cậu thấy bằng hành động nhỉ. Ryuuji nhàn nhã ngâm nga, “Hưm, hưm”, cậu chiếm lấy vị trí đứng trước tấm gương, và giống như cách Ami đã làm lúc trước, cậu vén tóc lên rồi lại vuốt xuống, nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương, và xoay người. Thậm chí bản thân cậu cũng thấy ghê tởm điệu bộ ấy, nhưng đó là chính xác những gì Ami đang làm. Cậu cứ thế làm tiếp

“Này Kawashima, cậu nghĩ thế nào về bộ đồ bơi này? Trông nó đẹp có không?”

Cậu nhấc chiếc áo phông lên và để hở ra chiếc quần bơi giản dị trị giá bốn ngàn chín trăm tám mươi yên. Đôi lông mày xinh đẹp của Ami nhanh chóng cau lại, miệng cô cứng đờ như đang hoảng hốt kêu lên ‘Không~!’, gương mặt thiên thần giật giật lộ rõ vẻ sợ hãi thật sự.

“Vậy, nói mình nghe, cậu không thích điều đó, phải không? Nó đúng là rắc rối, đúng không? Nhưng đó lại chính là cậu.”

“...Takasu-kun, cậu bắt đầu cư xử như Palmtop Tiger rồi đó, cậu biết không hả?”

“Này, mình nên cởi cái này ra không nhỉ.”

“Đừng có làm!”

Tất nhiên, mặc dù cậu đã chạm vào chiếc khuy trước, nhưng ngay từ đầu cậu đã không hề có ý định cởi nó ra, vậy là cậu dừng hành động của mình lại và nhanh chóng bỏ tay ra. Ami phô bày ra bộ mặt thật sự của mình, cô đưa cặp mắt nhạt màu trừng trừng nhìn thẳng vào Ryuuji, đôi môi cô cong lên nham hiểm.

“...Nếu đây là cách cậu sẽ cư xử thì hôm nay mình sẽ không giúp cậu nữa.”

Cô ấy đã tấn công vào điểm yếu của cậu. Tất nhiên, ‘giúp đỡ’, hẳn cô ấy đang ám chỉ đến kế hoạch dọa ma Minori. Ryuuji vội vã quay lại đối mặt với Ami.

“S, sao cậu có thể nói như vậy được?!”

“Oa. Cậu cứ làm như thể mình đã phản bội cậu hay gì đó vậy.”

U, cậu không thể nói gì. Mặt khác, cậu có thể nhìn thấy Ami đã lấy lại được vẻ bình tĩnh thánh thiện của mình và nở một nụ cười thoải mái. Rồi,

“Được rồi giờ mình hỏi cậu nghiêm túc đây...Takasu-kun, tại sao cậu lại đi xa đến vậy để làm Minori-chan được vui vẻ?”

“...~”

“Thôi nào, nói cho mình tại sao đi, hửm? Nó không quá khó để trả lời, đúng không?”

Cặp mắt to tròn long lanh chớp chớp, Ami ép sát vào người Ryuuji. ‘Mình sẽ không để cậu đi cho đến khi cậu trả lời’, dường như cô ấy đang nói vậy. Cậu cố gắng trốn chạy, cô ấy tiếp tục đẩy cậu. Có lẽ cô ấy đã biết câu trả lời...Có lẽ vậy. Mặc dù có thể là Ami đã biết, nhưng dường như cô vẫn muốn nghe nó từ chính miệng Ryuuji. Vậy là, cô hẳn chỉ đang đùa giỡn với cậu...Chuyện đó, gần như chắc chắn.

“Này. Này. Này, mình nói này! Nếu cậu không kể cho mình, mình sẽ không giúp cậu đâu. Cậu có mười giây. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn...Thôi nào, cậu không quan tâm sao? Ba~, hai~, một~...Này, cậu thật sự không định trả lời sao~?”

“...”

U, cậu cắn môi và tiếp tục ngậm chặt miệng. Cậu không thể nói ra điều đó. Cậu không muốn nói ra điều đó. Chẳng có bất cứ lí do gì để cậu tiết lộ những bí mật thật sự của mình với một cô gái thất thường như Ami cả. Và quan trọng hơn, cậu không muốn cứ thế kể cho cô ấy tình cảm của cậu sau khi cô đã trêu đùa với cậu như thế và thậm chí còn cố ép buộc cậu. Có thể ngang bướng cũng không được gì, nhưng cậu không thể để cho bản thân mình trở thành một kẻ hèn nhát nhu nhược.

Đôi mắt Ami nheo lại. Nhìn như thể cô ấy đang nhìn chằm chằm hay có lẽ là đang cười cợt, từ ngay sát bên cạnh cô ngước nhìn Ryuuji. Rồi,

“...Không. Được rồi, mình bỏ.”

Đột nhiên cô ấy lùi lại, và cuối cùng Ryuuji cũng được tự do. Ami vuốt tóc lên, cô đi đôi giày cao gót của mình, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng và để Ryuuji lại một mình. Cậu cầm lấy cái ô và vội vã đuổi theo, nhưng Ami không hề nhìn lại.

Ánh nắng mặt trời ngày giữa hè thật gay gắt, thời tiết cũng oi nóng ngột ngạt.

Ryuuji dang rộng tấm bạt ngồi và trải nó lên trên nền cát nóng có thể gây bỏng da ngay khi chạm vào, rồi cậu căng chiếc ô che nắng và đặt nó vào vị trí.

“Yahoo~~!”

Điều đầu tiên Minori làm là đá văng đôi sandal của mình ra trước khi chạy nhanh về phía mặt biển xanh ngắt. Cô vừa chạy vừa đá tung cát lên, cô ấy cởi bỏ chiếc áo khoác và ngay lập tức tung nó sang một bên. Cô không ngừng chạy về phía bãi biển nơi có những con sóng bạc trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Ha~”

Cô thực hiện một màn lộn vòng đáng kinh ngạc. “Ồ!”, Ryuuji thốt lên, cậu sững sờ nhìn cô hào hứng lộn vòng liên tiếp, cô ấy nhảy lên khá là cao. Khi hạ cánh, cô đáp xuống nước trong tư thế ngồi và ngay lập tức bị những cơn sóng nuốt chửng.

“...A ha ha ha~! Nước vào mắt mình rồi!”

Khi nhô đầu lên khỏi mặt nước, cô ấy giụi mắt trông cứ như một đứa trẻ vậy. Minori vẫy tay với Taiga và kêu lớn, “Nhanh lên~!”, nhìn cô ấy giống hệt với một nữ thần mùa hè.

Thứ xuất hiện sau khi cô cởi bỏ chiếc áo khoác lúc trước là một bộ bikini kẻ sọc!...Đó là thứ cô ấy đang mặc. Làn da của cô ấy được bôi một lớp kem chống nắng, lớp kem khiến những giọt nước đọng lại trên da và phản chiếu những tia nắng lấp lánh. Vậy là ở giữa làn nước trong xanh dường như Minori đang phát sáng. Mỗi lần cô dùng sức vung tay dưới ánh mặt trời giữa hè chói lọi, bộ ngực khỏe khoắn tròn trịa nằm bên dưới chiếc áo lót kẻ sọc (chẳng biết có thể gọi nó như thế hay không nữa) nảy lên, nó hoàn toàn hút hết sự chú ý của Ryuuji. Minori cũng khá quan tâm phần bụng của mình, dù cô đã mặc một chiếc quần short để che đi, nhưng thực sự, những cơ bụng của cô cũng khá săn chắc và kể cả cái rốn của cô cũng thuôn dài và rất đáng yêu.

Mặt khác, người ngồi bên cạnh Ryuuji trên cùng một tấm bạt và đang được nữ thần ra hiệu, Taiga, đang chán nản rên rỉ và cau mày. Cô ủ rũ co quắp trong chiếc váy dài và hoàn toàn trốn trong bóng râm của chiếc ô che nắng, thậm chí cả mặt cô cũng bị mái tóc dài che mất. Sao lại có sự khác biệt như vậy cơ chứ?

“Có chuyện gì sao? Bụng bà lại thấy đau à? Thôi nào, nhìn kìa, Kushieda đang gọi bà đó.”

“Ừm, nhưng, nhưng ông biết không…”

Cô lo lắng xoa lên chiếc váy, cô chạm tay vào xung quanh bộ ngực nhỏ nhắn của mình.

“Tôi vẫn nghĩ...Nếu miếng đệm bị sóng đánh tuột ra hay gì đó…”

“...Thôi ngay, đó chỉ là tai nạn thôi.”

Ryuuji giúp cô kéo tay ra ngoài, cậu gật đầu động viên.

“Lần này nó sẽ không gặp vấn đề đâu. Sau sự cố lần trước, tôi chắc chắn mình đã khâu nó cùng một lớp lót riêng biệt thay cho cách móc vào trước đây.”

“...N, nhưng không chỉ có vậy. Tôi, tôi không biết bơi.”

“Bà cũng không cần bận tâm đến chuyện ấy. Mọi người ở đây đều biết việc đó. Chẳng có ai yêu cầu bà bơi cùng hay bất cứ điều gì như vậy đâu.”

“...Tôi, thực ra trước đây tôi chưa từng đi ra biển…”

“Vậy nữa hả, hở...Đợi đã, thật sao?”

Taiga vặn vẹo, vừa gật đầu vừa nghịch nghịch gấu váy và những ngón chân mình. Cô nấp trong bóng của chiếc ô, cả cơ thể cô đang toát lên, ‘Tôi muốn đi thử, nhưng biển là nơi rất đáng sợ. Tôi muốn đi, nhưng mặc bộ đồ bơi thì thật xấu hổ’. Ryuuji nghĩ chẳng còn cách nào khác, cậu đẩy vào lưng cô và hướng cô ra ngoài bóng râm.

“Thực ra chuyện đó chẳng có gì đáng lo cả, cứ đi đi. Hôm này sẽ trở thành ‘lễ thanh tẩy bằng nước biển’ của bà. Đây bôi một ít kem chống nắng đi.”

“...Ồ~...Nếu như tôi bắt đầu chìm…?”

“Kushieda sẽ cứu bà.”

“...Ông không nghĩ là những con sóng rất đáng sợ sao?”

“Bà khỏe hơn chúng nhiều, tui chắc chắn về chuyện đó.”

Khi Taiga nâng cả hai tay lên trong lúc đang căng thẳng run rẩy ngọ nguậy, Ryuuji kéo chiếc váy của cô lên và giúp cô cởi bỏ nó. Làn da trắng muốt của cô dường như hòa lẫn với chiếc ô che nắng, cơ thể thon thả đang mặc bộ đồ bơi một mảnh được trang trí bằng những bông hoa đỏ nằm rải rác...Đó là một bộ đồ bơi cỡ XS, ngày hôm kia họ đã dành rất nhiều thời gian để lựa chọn trong khu nhà ga suốt ba giờ đồng hồ, họ tranh cãi rất nhiều cho đến khi cuối cùng cô cũng mua nó. Bộ đồ rất hợp với làn da trắng muốt của cô, và theo quan điểm của Ryuuji, cô ấy chắc chắn trông rất tuyệt khi mặc nó.

Vậy là cậu đưa Taiga kem chống nắng và để cô tự mình thoa nó, “Được rồi, bôi một chút ở đây, hãy đảm bảo rằng bà sẽ bôi kín cả cổ, giờ xem nào, bà chưa bôi đằng sau lưng, tốt, xong rồi đó”, cậu hướng dẫn cô thật rõ ràng. Cô ngọ nguậy và tìm kiếm Kitamura để chắc chắn cậu ấy sẽ không nhìn về phía mình (cô ấy do dự như vậy để làm gì cơ chứ?), Taiga nhanh chóng buộc tóc và chạy về phía bãi biển, hướng thẳng ra chỗ Minori.

“...Lạnh quá!”

Giống như một người vô tình nhúng vào một bồn tắm cực kì nóng vậy, cô vội vàng nhấc chiếc chân vừa chạm vào con sóng lên. Cô bực bội nhìn chằm chằm vào những cơn sóng đang đến. Tất nhiên, Taiga có họ với loài mèo, dường như cô sẽ không hợp lắm với nước...Mặc dù, ít nhất thì loài hổ vẫn có thể bơi được.

Nhắc đến những gì Kitamura đang làm, cậu ấy cùng với Ami đang đứng ở cách đó một đoạn, dường như họ đang tranh cãi với nhau về chuyện gì đó. Ryuuji thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng họ nói chuyện lẫn giữa thanh âm của những con sóng.

“Nhưng, kế hoạch cần cả cậu và mình…”

“Ê~? Sao cũng được, mình không thích làm chuyện đó~.”

“Nếu cậu không có ở đó, mình biết tìm đường đây thế nào đây?”

“Chẳng phải mình đã vẽ bản đồ cho cậu rồi sao? Cậu đi một mình thì có sao đâu? Phiền phức quá~.”

...Kế hoạch là, Taiga và Ryuuji phải giữ Minori bận bịu trong khi Kitamura và Ami tiến ra cái hang để đặt một vài cái bẫy bất ngờ. Tuy nhiên, chỉ vì chuyện đó xảy ra, Ami giờ đang nói “Mình mệt rồi”, “Thật khó chịu”, “Không muốn làm”, và những điều giống như vậy. Dường như vì Kitamura cũng đã biết quá rõ nên cô ấy không hề có ý định cư xử như một cô gái hiền lành nữa.

“Mình sẽ đi ngủ một giấc~. Xin lỗi Yuusaku, nhưng chúc may mắn khi làm chuyện đó một mình. Mình sẽ không tham gia vào chuyện này và cậu sẽ không thể thay đổi suy nghĩ của mình đâu.”

Ami chấm dứt cuộc trò chuyện theo ý muốn của mình, cô trở lại bên dưới bóng râm của chiếc ô. Cô duyên dáng nằm xuống tấm bạt bên cạnh nơi Ryuuji đang ngồi.

“Hừm, cậu nghe lỏm hả~? Giờ đừng có phàn nàn, dù sao đó cũng là lựa chọn của Takasu-kun mà.”

Trong khi nở nụ cười quyến rũ hoàn mĩ của mình, cô lẩm bẩm với ánh mắt trông vô cùng bực bội

“...Có lẽ nếu cậu nói ‘xin hãy làm ơn’, có thể mình sẽ cho cậu cơ hội thứ hai để trả lời, có lẽ vậy? Không~, đó hoàn toàn chỉ là một lời nói dối. Dù gì ngay từ đầu mình đã chẳng có hứng thú với chuyện đó rồi.”

“...”

Mình có nên cho cô ấy một phát rắm không?

À thực ra, đâu phải cậu có thể đánh rắm theo ý muốn của mình được. Ryuuji thở dài và phớt lờ Ami, cậu đứng dậy. Giữa đường cậu bắt gặp Kitamura, người đang hướng về phía đó.

“Chẳng trông cậy được gì từ cô ấy đâu, vậy nên mình sẽ đi với cậu.”

“Trời, Ami...Không sao, cậu cứ ở đây đi Takasu. Nếu là mình và Ami, chúng mình có thể bịa ra cái cớ như chúng mình đi kiểm tra cầu dao căn biệt thự hay gì đó, hay nếu chỉ mình Ami, thì chúng mình có thể nói cậu ấy tự ý đi mất, nhưng nếu cậu và mình cùng đi sẽ trông rất đáng ngờ. Mình sẽ đi một mình.”

“...Chuyện đó có thực sự ổn không?”

“Mọi việc chuẩn bị đã được lo xong hết rồi. Dễ như ăn kẹo...vậy thôi. Này! Kushieda~! Aisaka~!”

“Hở~?” Minori đứng giữa những con sóng vô tư đáp lại. Cô đang nắm lấy cánh tay run rẩy của Taiga trong lúc họ lội dưới biển.

“Mình đi vệ sinh~...~!”

Trước tiếng hét lớn của Kitamura, Minori ngã gục xuống biển. Kéo theo đó, Taiga cũng chìm xuống nước. Ryuuji tự hỏi, ‘Cậu thấy chuyện đó thực sự ổn chứ...?’, cậu khẽ thở dài, nhưng dường như cũng chẳng có vấn đề gì.

“Được rồi Takasu, mình để lại chỗ này cho cậu.”

Kitamura đưa tay lên chào rồi cậu cầm theo những dụng cụ bí mật và đi về phía căn biệt thự. Cậu ấy giả vờ quay lại đó, nhưng thực ra cậu ấy đang đi đường vòng đến chỗ cái hang.

Kitamura vừa rời đi chẳng được bao lâu.

“A~, giờ miệng mình toàn muối là muối...Quan trọng hơn, Kitamura-kun bị sao vậy?! Sau khi cậu ấy khỏa thân và tuyên bố rằng mình sẽ đi vệ sinh, mọi người sẽ nghĩ gì thế nào về cậu ấy cơ chứ?”

“Tôi mệt quá…”

Minori và Taiga ướt sũng đang nắm tay nhau trở lại từ bãi biển. Tuy nhiên, tất cả những gì Taiga đã làm chỉ là nhúng người xuống nước một chút mà cũng chỉ trong thoáng chốc thôi.

“Bà mới chỉ ra đó được một lát, sao bà có thể mệt được chứ?”

“...Ai cũng sẽ kiệt sức sau khi bị những con sóng cho lộn khoảng năm vòng trên bãi biển!”

Đôi mắt mèo của Taiga hoàn toàn đỏ lừ, cô bực bội nhìn trừng trừng vào Ryuuji, trông như thể lửa sẽ bốc lên từ ánh mắt cô bất cứ lúc nào vậy.

‘Vậy sao…?’, Ryuuji không nói gì được nữa, ngay trước mặt cậu, Minori và Taiga uống ừng ực chỗ trà trong mấy cái chai nhựa họ mang theo. Rồi Minori vỗ vào vai Ami, cô nói, “Amin cũng nên ra chơi cùng đi! Đợi đã, cậu có khỏe không? Cậu thấy mệt à?”

Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào gò má trắng trẻo của Ami.

“...Không, mình không sao...Mình sẽ ra sau~.”

Ami chỉ thuận miệng trả lời, cô vẫn nở một nụ cười yếu ớt khi nhẹ nhàng từ chối Minori. Trong lúc những giọt nước trà đang nhỏ giọt dưới cằm (chẳng sao hết bởi vì cô ấy đang mặc đồ bơi), Taiga nhìn chằm chằm vào mặt Ami. Và như thể cô đã nghĩ ra điều gì đó.

“Bakachi, đi bơi đi.”

Taiga đặt một tay lên tấm lưng trắng trẻo của Ami, cô lắc mạnh.

“Ê~? Tại sao tôi phải làm vậy trong khi tôi không muốn? Tôi muốn ngủ.”

Tất nhiên, Ami lập tức cự tuyệt. Tuy nhiên, chuyện đó không thể ngăn Taiga lại.

“Thôi nào, mua vui cho tôi như mọi khi với những trò hề ngu ngốc nực cười đê tiện của cô đi.”

“...Trời, cô...sao cũng được. Tôi không quan tâm. Tôi sẽ không hạ mình xuống ngang với trình độ của cô đâu.”

“...Được rồi, thử ăn thứ này xem.”

Taiga lấy ra một chiếc bánh kẹp với bàn tay vẫn còn đang ướt nhẹp, cô đẩy nó vào miệng Ami. Kể cả khi bị phớt lờ, cô vẫn liên tục ấn nó vào môi Ami.

“Trời, cô sao vậy?! Cô đúng là quá phiền phức!...Cô sẽ hài lòng nếu như tôi ăn thứ này chứ hả?”

Ami đứng dậy và chẳng vui vẻ gì cầm lấy chiếc bánh kẹp từ bàn tay bé nhỏ của Taiga, cô tuyệt vọng cắn một miếng lớn. Tuy nhiên,

“A~. Amin, cái đó...Đó là chiếc mình đặc biệt làm riêng cho mình…”

“Có vẻ như Minori rất thích thú khi ăn nó, vậy nên tôi tự hỏi không biết vị của chúng như thế nào.”

“...Ưm...U…~”

Ami dường như đang rất đau đớn. Bên trong chiếc bánh kẹp cô đã đánh rơi có màu sắc tử thần, màu vàng tươi của mù tạt. Ami ho sặc sụa, cô uống vài ngụm trà Ô long và cố gắng hít thở bình thường trở lại, và rồi cô tóm lấy tay Ryuuji khi cậu ấy vẫn còn đang nín thở.

“Ta...Takasu-kun...cậu…”

Trong lúc đang cúi gập và lùi trở về sau, cô nắm chặt lấy cậu. Rồi cô kéo Ryuuji băng qua bãi cát.

“S, sao cậu lại đổ lỗi cho mình?! Đừng có tức giận với mình!”

“Im lặng. Ngậm mồm lại...Cái thói ngang bướng của con hổ lùn tịt chết tiệt đó...Tất cả là lỗi của Takasu-kun! Cậu thật quá bất cẩn!”

Và cô bất ngờ tấn công cậu bằng một cú đá. Ryuuji lộn nhào và ngã gục xuống biển, những con sóng trùm qua người cậu, khiến cậu ngã lộn một vòng, hai vòng, ba vòng...Trước mắt cậu là những cơn sóng tung bọt trắng xóa, cậu hoàn toàn mất phương hướng, cậu bám lấy bãi cát và đứng lên. Mục tiêu tiếp theo cho cơn tức giận của Ami là Minori.

“...Minori-chan, chúng mình có vài thứ thực sự rất vui vẻ dành cho cậu.”

Ami mỉm cười, cô nhìn vào Minori với một gương mặt trông như mặt một con quỷ.

“Cái gì vậy hả~, Amin~?”

“...Cậu nhìn thấy không, ở cái vịnh đằng kia có một cái hang thực sự rất đẹp. Đó đúng là một nơi quá tuyệt vời, chiều nay tất cả chúng ta hãy đến đó nhé, cậu có thể gọi đó là một chuyến thám hiểm. Chúng ta có thể đi dạo trong đó, thế nào hả?”

“Ê~, nghe hay đó! Đi, đi!”

Cô ấy thật sự là một con quỷ nham hiểm. Cuối cùng Ami vẫn tiếp tục thực hiện theo kế hoạch, cô giữ nguyên bộ mặt như vậy, và rồi tiếp theo, cô tóm lấy cánh tay của Taiga.

“Tôi biết rồi~, này này Aisaka-san, tôi sẽ bơi với cô. Và tôi sẽ dạy cô học bơi.”

“Đ, được rồi. Không cần, không, không...Tôi nói không! Cô không cần phải làm những việc đó đâu Bakachi~! Không! Không, tôi nói không~! Ryuuji, cứu tôi~!”

Ami kéo Taiga đi cùng mình với vẻ cau có trên khuôn mặt, cô lê bước hướng về phía bãi biển và tiến thẳng ra thật xa.

Vĩnh biệt Taiga. À, tất nhiên đó cũng chỉ là trò đùa thôi, dễ thấy không cần biết họ có ra xa đến đâu, nước biển cũng chỉ đủ sâu để ngập đến rốn Taiga.

☺☻☺☻☺

Sau khi chơi đùa trên bãi biển một lúc, họ trở lại căn biệt thự và chia nhau đi tắm, thay những bộ đồ sạch trước khi dành chút thời gian ăn chỗ bánh kẹp và súp còn sót lại. Lúc này mặt trời đã ngả nhiều về phía Tây, họ có thể cảm thấy dễ chịu hơn khi đi ra ngoài.

Họ nghĩ rằng bầu không khí sẽ không hợp lắm nếu tới đó lúc trời hãy còn quá sáng, vậy nên họ vẫn dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

“Ê~, ở đây!...Đúng, không…?”

Kể từ khi rời khỏi căn biệt thự cho đến giờ, có lẽ họ đã đi bộ dọc theo bãi biển trong khoảng mười phút đồng hồ.

“Đúng vậy, nó đó.”

“...”

Minori không nói được một lời nào, cô nhìn qua nhìn lại giữa cái cửa hang và Ami, người đang quay đầu liếc qua vai với một nụ cười nhạt trên mặt.

Cái vịnh nhỏ nhường chỗ cho một bãi đá, những tảng đá trải từ giữa biển lên đến vách đá nhô ra từ những ngọn núi. Kì lạ thay, cái hang đen ngòm vào khoảng thời gian này trong ngày trông giống hệt như một cái hàm đang há rộng. Nói ngắn gọn, nơi đây khiến người ta cảm thấy không được thoải mái.

Cửa hang cao khoảng ba mét và cũng rộng khoảng ba mét. Nó sâu hun hút vào trong bao xa không ai biết được, và thêm vào đó, thậm chí còn có một cái biển báo đề ‘Nguy hiểm!’ treo phía trước. Thật ra, cái biển ấy chỉ là thứ Kitamura đã đặt ở đó.

Minori đang mặc một cái áo phông, cô rụt rè nhìn vào bên trong rồi tự đưa tay ôm lấy bản thân mình.

“...Đ, đợi đã, không phải cậu nói chúng ta sẽ đi dạo à?...Không phải cái này giống, một trò thử thách hay gì đó sao? Bầu không khí này cùng tất cả những thứ ở đây là sao…? Ê~, tấm biển kia còn ghi ‘nguy hiểm’. A ha ha...ha ha...M, mình nghĩ, mình sẽ đợi ở đây…”

Minori vờ như chẳng có chuyện gì, cô cố gắng quay gót trở lại. Tuy nhiên, bên cạnh cô,

“Này, bây giờ, cậu lại nói cái gì vậy?”

Kitamura nắm chặt vào vai cô. Anh chàng rám nắng toàn thân kéo cô trở lại và đẩy vào lưng cô, cậu vừa cười vừa buộc cô tiến về phía cửa hang.

“Cậu không nghĩ đây là nơi rất tuyệt vời để đi dạo sao? Đây sẽ là một cách rất hay để tạo nên những kỉ niệm cuối mùa hè.”

“K, không cần...Chỉ là, cậu biết không...C, chẳng phải ở đây quá kì quái sao? Bằng cách nào đó, nơi này...Mình có một cảm giác rất tệ về nó...Và, mình không thực sự cần những kỉ niệm như thế đâu...Xin lỗi, đừng làm việc này nữa, thật đó. Cái biển đề ‘nguy hiểm’ mà, đúng không? Vậy không phải ở đó rất nguy hiểm sao?”

“Mình vẫn thường xuyên đến đây chơi khi mình còn nhỏ, nó không quá nguy hiểm đâu.”

Ami đáp lại ngay lập tức, và thêm vào đó là thái độ có chút trách móc từ Kitamura.

“Kushieda, nếu cậu nói những điều như vậy, thực sự sẽ có chuyện gì đó xảy ra đấy, cậu biết không hả?”

Kitamura nói rất quả quyết và không hề đề cập đến ‘chuyện gì đó’ nghĩa là gì, cậu chăm chú nhìn vào Minori. Hai mắt cô giật giật.

“Không phải là cậu chưa từng nghe đến những điều như vậy, đúng không? Kiểu như, nếu cậu gọi Kokkuri-san/*Kokkuri-san (こっくりさん): một trò chơi kinh dị nổi tiếng ở Nhật Bản, khá giống với cầu cơ, người tham gia cần một đồng xu và một bảng chữ cái, họ triệu hồi một con quỷ, hỏi các câu hỏi và nhận được câu trả lời | scaryforkids.com*/, ai đó từ phía bên kia sẽ xuất hiện, hay những điều xảy ra trong Một trăm câu truyện/*Một trăm câu truyện (Hyakumonogatari, 百物語): một nghi lễ gọi ma của Nhật, một nhóm kể chuyện ma trong bóng tối, hết mỗi câu truyện người kể sẽ mò mẫm sang căn phòng khác thổi tắt một ngọn đèn và nhìn vào một tấm gương, đến khi đủ một trăm câu truyện sẽ có điều siêu nhiên xảy ra | creepypasta wiki*/, hay…”

“...Đó thực sự là điều cậu nên nói với một người rất dễ hoảng sợ sao...?”

“À, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cậu tin rằng mình thực sự không hề sợ hãi. Dù sao thì, thật ra cũng chẳng có gì đáng sợ hết. Không phải đây là một cơ hội tốt để được nhìn thấy vài sinh vật tự nhiên sao? Thậm chí chúng ta có thể tìm thấy vài loài sinh vật chưa từng có ai nhìn thấy.”

“...Mình đoán...cũng chẳng sao nếu đó là một sinh vật thông thường…”

Ryuuji và Taiga đứng bên cạnh cách đó một đoạn, họ thở dài trong lúc quan sát hai người kia nói chuyện.

“Tui nghĩ thật là tốt khi chúng ta có Kitamura là đồng minh của mình, đúng không?”

“Hành động rất thuyết phục, cậu ấy thực sự quá tuyệt hảo.”

‘Vậy sao?’, Ryuuji nghiêng đầu, nhưng cậu chẳng có bất kì phương thuốc nào hay là có nước của Kusatsu/*Kusatsu: là một trong những khu du lịch suối nóng nổi tiếng nhất Nhật Bản, nước nóng ở đây được cho rằng sẽ giúp chữa các bệnh xương khớp, bong gân, trĩ, xơ cứng động mạch, bệnh phụ khoa mãn tính,... | wikipedia*/ cho đôi mắt long lanh và vẻ mặt hớn hở của Taiga. Dù sao thì, chắc chắn một điều là Minori sẽ không thể từ chối lời mời của Kitamura. Trong khi đó là một điều không may với Minori, khi đã đến mức này, họ chắc chắn sẽ làm tất cả mọi thứ để dọa ma cô ấy. Cơ hội của Ryuuji sẽ chỉ đến sau đó, khi cậu ấy bảo vệ Minori đang hoảng sợ. Mọi chuyện đã thay đổi một chút so với kế hoạch ban đầu của họ, nhưng giờ nó đã thành ra như vậy, họ chỉ có thể quan sát nó cho đến khi kết thúc.

“Được rồi, chúng ta, đội thám hiểm Kitamura, sẽ xuất phát! Mình là Đỏ, Takasu là Đen, Kushieda là Lam, Aisaka là Hồng, và Ami cũng là Đen!”

M, mình là Hồng?...Tại sao mình lại là Đen?!...Màu da của cậu, tôi đoán vậy...Những người kia còn nhắc đến một vài chuyện khác, nhưng Đỏ phớt lờ tất cả mọi chuyện.

“Tất cả mọi người đã có đèn pin của mình chưa? Các cậu có muốn nhìn thấy rắn hổ mang vàng không nào?!”

Có! Những thành viên trả lời nửa đầu và phớt lờ câu hỏi phía sau. Mỗi người bọn họ đều bật chiếc đèn pin họ đang cầm và tạo nên những luồng sáng đung đưa cố gắng xuyên qua bóng tối trong lòng hang. Phía bên trong đủ rộng để một người lớn có thể đi qua dễ dàng với hai cánh tay dang rộng, có một cái rãnh trên những phiến đá, nước biển qua đó chảy vào trong hang giống như một dòng sông. Hang rất rộng và cao, có vẻ như tiến vào bên trong cũng rất an toàn, nhưng nó khá tối và sâu hun hút, chắc chắn điều đó sẽ làm Minori cảm thấy sợ hãi.

“Cả đoàn, tiến lên!”

“Ồ~, tối quá...Đợi đã, Kitamura-kun.”

Minori lưỡng lự bước theo cậu ấy. Taiga và Ryuuji cũng xuất phát sau họ.

“...Thôi nào, Kawashima. Đi thôi.”

“...”

Cuối cùng, Ami cũng đi theo. Ừ, ừ, cô vừa thở hắt vừa vò đầu với vẻ bực tức trông thấy.

Với bầu không khí lạnh lẽo im ắng, tiếng năm người họ bước trên nền đá ướt với đôi sandal vang lên đối lập với tiếng róc rách của dòng nước biển.

“...Ồ~...Tối quá~, chật chội quá~, đáng sợ quá~...”

Minori gần như đang khóc thút thít chẳng vì lí do nào cả, cô lo lắng nhìn xung quanh trong lúc vẫn tiếp tục bước đi.

Vài giây nữa họ sẽ đến nơi Kitamura nói cậu ấy đã đặt chiếc bẫy đầu tiên, vậy nên Ryuuji cũng liếc nhìn xung quanh với cặp mắt sắc lẻm của mình. Cùng lúc đó, cậu đưa một tay ra và nắm chặt lấy cầu vai trên chiếc váy của Taiga. “Thật khó chịu!” và “Biến thái!”, ban đầu Taiga kêu la, nhưng nhìn cách cô trượt ngã đến bốn lần và mỗi lần điều được Ryuuji cứu, cô không nói nữa.

Thậm chí Taiga trông cũng khá hiền lành, cô chỉ quay lại liếc Ryuuji một cái. Chỉ thêm một chút nữa...thêm một chút nữa họ có thể tìm ra cái Kitamura gọi là ‘thử thách đầu tiên...có thứ gì đó sẽ bay ra, một đòn tấn công bất ngờ.’

Không may, cậu chẳng thể biết chính xác đó là thứ gì, nhưng dù thế nào, dựa trên những gì Kitamura nói, nó là một thiết kế tuyệt vời, rất đáng sợ, cần rất ít công sức để đạt đến hiệu quả tối đa, hay đó là những gì cậu đã nghe. Với lời giải thích hoành tráng ấy, vì vài lí do nào đó kể cả Ryuuji cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Không hiểu điều tuyệt vời gì đang chờ đợi họ? Liệu cậu có thể bảo vệ Minori khỏi nó hay không?

Ngay sau đó Kitamura, người đang đi đầu tiên, vô tình ném một cái liếc đầy ẩn ý về phía Ryuuji. Có vẻ như mọi thứ sắp bắt đầu. Trong khi Ryuuji lo lắng quan sát, Kitamura đá vào một thứ như sợi dây đang được đặt ở giữa những tảng đá mà không hề để Minori chú ý. Kết quả là, thứ gì đó rơi xuống trước mặt họ, đung đưa như một quả lắc, nhưng nó chỉ lặng lẽ lướt qua bên phải Minori khi cô ấy đang lẩm bẩm, “Mình có một cảm giác rất tệ, kiểu như…”, và quay mặt sang bên trái. Bên cạnh Ryuuji,

“Oa~…”

Nó quệt nhẹ qua mặt Taiga, và trở lại lần nữa.

“A~...”

Ami tránh không để nó va trúng bằng cách bước lùi về phía sau.

“...Á~...”

Nó đập vào sau ót Ryuuji rồi dừng lại.

Đó là một miếng đậu phụ rán được treo lên bằng một sợi dây. Kitamura ngoái lại nhìn với vẻ mặt có phần cứng ngắc. Thêm vào đó.

“Oa~!...Ồ, ngạc nhiên thật~! Cái gì đây, không phải đây là một con hải sâm à!”

Có độc một con hải sâm bám trên bức tường đá. Minori sửng sốt nhìn chằm chằm vào nó.

“M...Mặt tôi…”

Còn một chút mỡ dính trên mặt Taiga chỗ miếng đậu phụ lướt ngang qua cô, và bằng cách nào đó nó sáng lên đủ để họ có thể nhận ra ngay cả trong bóng tối. ‘Quá vớ vẩn’, Ryuuji đang trách móc Kitamura, nhưng khi cậu nhận ra tình trạng của Taiga, “...Phì”, bất giác cậu cười phá lên. Mặc dù thật ra cậu cũng có một vệt dầu tương tự dính phía sau ót mình. Dù sao đi nữa, tất nhiên, cậu bị một cái khuỷu tay thúc thẳng vào gan mình, nó khiên cậu phải quỳ xuống một chân, nhưng rõ ràng là Minori không hề nhận ra đến bất kì thứ gì hết.

Cái bẫy đầu tiên...là một thất bại. ‘Ồ đúng rồi’, Ryuuji nghĩ đến một chuyện. Kitamura có điểm số rất cao, nhưng nghĩ kĩ lại thì, cậu ấy là một tên ngốc không thể phủ nhận. ‘Đó chính là nét hấp dẫn của Maruo .’, ‘Maruo-kun thật đáng yêu .’, hình bóng của những cô gái trong đội cận vệ cá nhân của Kitamura đung đưa trong bóng tối.

Họ tiến vào sâu hơn vào trong chiếc hang quanh co, tới khi,

“Ồ~!”

Kitamura đột nhiên kêu lên. Đó là ám hiệu cho thấy họ đã đến cái bẫy thứ hai. Sau thất bại ở cái đầu tiên, dường như cũng không khả quan lắm trong lần cố gắng tiếp theo này, nhưng theo Kitamura, cậu ấy đã đặt rất nhiều công sức vào chiếc bẫy này. Cậu ấy gọi nó là ‘kẻ chết đuối xa lạ’. Đứng bên cạnh Ryuuji, người có cái má lấp lánh, Taiga đang cúi người về phía trước. Dường như ít nhất cô đang mong chờ điều gì đó từ âm mưu của Kitamura.

Khi Kitamura kêu lên, Minori xoay vòng quanh đầy ngạc nhiên.

“Ê~, chuyện gì vậy?! Có chuyện gì xảy ra sao?! Lại là một con hải sâm à?!”

“Không, chẳng có gì giống vậy cả!”

Kitamura đáp lại rõ to và nắm lấy vai Minori, cậu đẩy cô về phía trước. Cô ấy tự nhiên cảm thấy hoang mang, cô gắng sức ấn chặt gót đôi sandal xuống đất.

“Không không không, đợi một chút! Đợi một chút!”

Tuy nhiên, Kitamura không hề bận tâm đến những phản kháng của cô, cậu nhẫn tâm chỉ ánh đèn pin của mình lên một khe nứt trên tảng đá ở cách đó một đoạn. Rồi cậu ấy nói rất rõ ràng.

“Ồ, nhìn kìa, cái gì kia vậy!”

“Thật ồn ào”, tiếng lẩm bẩm bực bội của Ami vang lên, và rồi...sau đó tất cả im lặng.

“...Hở? Cái gì? Mình chẳng nhìn thấy gì cả.”

A~, Ryuuji và Taiga đang ôm đầu. Sao lại thành ra thế này...a~, đủ rồi đó.

“À, nhìn đi, có thứ gì đó đằng kia...cậu không nhìn thấy gì sao?”

“Hừm? Mình thực sự không nhìn thấy gì cả. A, mình biết rồi. Mắt cậu tinh đến mức nào? Có lẽ mình cũng nên đeo kính, bởi vì gần đây mình không thể nhìn xa tốt được nữa. Mình đã kiểm tra mắt vào mùa xuân, và họ nói rằng mắt mình là không phẩy năm/*ứng với 5/10 trong thang đo của Việt Nam*/.”

“Ê~?! Không phải rõ ràng là cậu bị cận thị sao?”

“...Thật hả? Có lẽ mình bị cận thị? A, tệ thật...Mà mình vẫn nghĩ thế này thì mình cũng không sao vì mình cũng chưa có vấn đề thực sự nào khi ở trong lớp hay gì cả.”

“Nhưng đó sẽ trở thành một vấn đề trong suốt trận đấu của chúng ta, phải không? Mình nghĩ cậu nên cân nhắc đến việc đeo kính mắt hay kính áp tròng.”

Bằng cách nào đó, cuối cùng họ lại nói chuyện về thị lực. Ryuuji thậm chí còn không muốn lại gần ngăn họ bằng một cách dí dỏm nào đó, cậu gãi gãi cái đầu dính đầy dầu của mình. Đây cũng chẳng phải vấn đề gì, nhưng cậu chắc chắn mình đã cho miếng đậu phụ lúc trước vào trong túi (Ryuuji lúc nào cũng giữ bên mình một vài cái túi ni lông).

Một vấn đề không hề quan trọng khác, về cái thi thể chết đuối mà Kitamura đã làm...nó chỉ là một vật thể kì quặc có hình người được làm từ lưới đánh cá bỏ đi và ga trải giường cũ nát. Và thêm một việc vớ vẩn nữa, sẽ tốt hơn nếu cậu ấy không vẽ một hình tròn làm cái mồm. Nó trông như đáng ra được sử dụng cho những mục đích khác vậy.

“Này Taiga, chúng ta nên làm gì đây? Kitamura là một tên ngốc đáng thất vọng.”

“Đừng có nói xấu Kitamura. Tôi chắc cậu ấy sẽ làm điều gì đó sau cái này.”

Taiga bí mật thì thào, cô vừa cau có vừa nhìn chòng chọc vào Ryuuji.

“Hừm, nhưng ông biết không, trong hang lạnh hơn thì phải, ông có nghĩ vậy không?”

Cho đến khi cô ấy nhận ra Minori đang nói chuyện rất vô tư trong khi hoàn toàn phớt lờ vệt màu đỏ trên tường, cái bẫy thứ ba, ‘vệt máu bắn tung tóe còn sót lại’, đã được chuẩn bị bằng sơn đỏ, cô không thể che dấu nổi vẻ thất vọng

“...Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào đây…?”

Cô ấy chán nản hỏi.

Ryuuji thở dài, thậm chí cậu còn chẳng có muốn trách cứ Kitamura được nữa. Cậu đơn giản là kiệt sức rồi...Dựa trên điều Kitamura đã nói, “Kế hoạch gồm ba bước tấn công nhằm dọa ma Kushieda! Chúng ta sẽ khiến cậu ấy hét toáng lên ở bước đầu tiên, ngất xỉu ở bước thứ hai, rồi đạt đến giới hạn của cậu ấy ở bước thứ ba! Ít nhất, đó là kế hoạch!”. Không may, cả Ami, người đáng lẽ ra sẽ giúp chuẩn bị những cái bẫy, và Ryuuji đều không đi theo hỗ trợ cậu ấy. Và vậy là, cuối cùng chuyến thám hiểm hang động này sẽ chấm dứt theo một cách ngớ ngẩn. Đơn giản là, mùa hè của Ryuuji sẽ kết thúc mà không có bất kì tiến triển cụ thể nào.

Ryuuji dừng bước, cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ điều mình nên làm, đến khi,

“Hở, có chuyện gì vậy Takasu-kun? Nếu cứ đứng đó như vậy cậu sẽ bị bỏ lại phía sau đó...U, á!”

Minori, người cũng dừng lại, hét lên một tiếng thảm thiết, tiếng hét của cô vang khắp cái hang tối đen như mực. Không thể nào...

“X, xin lỗi! Takasu-kun...Ừm...Cậu biết không, ở một nơi tối tăm như thế này, cậu thực sự không nên dùng đèn pin chiếu lên mặt từ phía dưới đâu…”

Tất là chỉ có vậy.

Cậu choáng váng đứng đờ ra đó. Chuyện gì vậy. Nói cách khác, chỉ cần riêng mặt cậu là cũng đủ kinh dị rồi...

“Kya kya kya kya~!”

Ở bên cạnh cậu, Taiga cười hả hê như thể cô ấy là một loài chim kì quặc ở dưới địa ngục đang rất thích thú khi đang tò mò nhìn vào thế giới này. Cô chỉ vào Ryuuji và tỏ ra thật sự phấn khích, cô ôm lấy bụng, vì cười nhiều quá nên cô ấy ho sặc sụa nhưng khi nhìn vào mặt cậu cô lại cười phá lên.

“Ukya kya kya! Ryuuji, ông...Ý tôi là...Kya kya kya kya~!”

“Trời bà!...Ồ!”

Ngay khi cậu tức giận quay lưng về phía cô ấy, cậu trượt chân trên nền đá trơn nhẵn.

“Oa, cậu có ổn không Takasu-kun?! Cậu phải cẩn thận đó!”

Minori thậm chí còn chạy lại giúp cậu. Ryuuji cảm thấy như thể mặt mình đang bốc lửa, cậu xua tay khước từ cánh tay đang giơ ra của cô ấy và nói, “Mình ổn, không cần đâu”. Và rồi cậu cố gắng nhanh chóng đứng dậy, cậu đặt tay mình lên trên tảng đá.

Trượt.

“...!”

Cậu cảm thấy, thứ gì đó ướt. Thứ gì đó đang quấn lấy nhau...Giống như một sợi dây vậy...Cậu nhấc tay lên và soi đèn vào đó.

“Ê~...!”

Minori ngã xuống ngay trước mặt cậu. Cô ấy không thể thốt ra được một tiếng nào, cô bò tới và ôm lấy chân Taiga. Cô ấy chỉ vào tay Ryuuji, cô đang cố gắng nói gì đó, nhưng giọng nói không thể phát ra được.

Cuối cùng chúng ta đã dọa được cô ấy...đó không phải điều mà cậu có đủ tư cách để nói ra ngay lúc này. Bởi vì trong lúc đó, Ryuuji cũng sợ đến cứng đờ cả người. Mắc trên tay cậu là một sợi tóc dài. Nó ướt và quấn chặt lấy ngón tay cậu, từ đó rỉ ra một thứ chất lỏng nhơn nhớt. Chuyện gì đang diễn ra vậy, cậu đã nghĩ đó là một sự nhầm lẫn, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra câu trả lời.

Tên Kitamura đó, cậu ấy thật sự đã sắp đặt được một cái bẫy có thể dọa ma ai đó. Người rơi vào bẫy là Ryuuji, nhưng ít nhất nó cũng tóm được cả Minori. Vậy ra đây là chiếc bẫy thứ tư, hử? Cậu có thể gọi nó là ‘mái tóc sau khi được kéo ra’ hay cái gì đó.

“Ta, Ta, Takasu-ku-kun…~! C, c, cái gì vậy…?!”

“Đó là tóc...Ui, nó tởm thật!”

Cậu lắc lắc bàn tay để gỡ đoạn tóc ra, cậu vô cùng cau có. Nhưng rồi, cuối cùng cậu cũng để ý đến một chuyện. Nếu cậu nghĩ kĩ về chuyện đó, nó cảm giác giống hệt với ngày hôm qua khi cậu phát hiện ra đám tóc trên gối mình...Và cậu cũng chưa hề kể cho Kitamura bất cứ điều gì về đám tóc đó.

“Ya~...Gya~! Gyah~! Đúng là đáng sợ! Kinh khủng quá đi mất~~! Chúng ta sẽ bị nguyền rủa, có thứ gì đó ở đây, oa~!”

Không một ai hiểu được Minori đang nghĩ gì nữa, cô nhanh chóng rơi vào một đòn tấn công cực kì đáng sợ. Cô ấy đập vào vách tường và kêu gào, “Hãy đưa mình ra khỏi chỗ này!”. Và trong lúc Kitamura cố gắng làm cô bình tĩnh lại, cậu thì thào vào tai Ryuuji.

“...Hay lắm Takasu! Mình đoán là cậu cũng có chuẩn bị, hở.”

Ê~…?

Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy như thể có ai đó vừa tạt nước đá lạnh cóng vào mặt mình.

Nhưng, đó là chuyện khác. Giống như máu cậu đã ngừng chảy vậy. Cùng một lúc tất cả máu trong người dồn xuống chân cậu, và mặt cậu, ngón tay cậu lạnh như băng.

“Ta, Ta, Ta.”

Cậu bám vào tay Taiga. Thậm chí cậu còn nắm lấy vai cô ấy nữa. Cô ấy hất tay cậu ra và nói, “Đừng có cư xử thân thiết thế”. Nhưng, cậu vẫn cố làm lại lần nữa.

“Trời, ông bày ra bộ mặt ấy để làm gì chứ!”

“...Taiga...Vừa nãy, chỗ tóc đó…”

“Ừ, tôi nhìn thấy rồi...Xem ra Kitamura làm nó tốt thật đấy. Thấy chưa, dù sao thì Kitamura cũng biết cậu ấy cần phải làm cái gì mà.”

“Bà nhầm rồi. Đó không phải là do Kitamura làm. Và thêm nữa...Tôi cũng chưa hề nói với cậu ấy bất cứ điều gì về chuyện ngày hôm qua. Bà không thấy sao, nó giống hệt! Nhớ lại ngày hôm qua, chỗ tóc trên gối tôi, đây hẳn là…”

Trong bóng tối cái miệng méo mó của Taiga mở ra, cặp mắt mèo trợn tròn lóe sáng, và rồi,

“Oa! Taiga, nắm lấy tay mình! Hãy đi cùng nhau nào! Kitamura-kun, sao chúng ta lại tiến vào trong~~!”

“Không, đường này là lối ra. Thật đó.”

Minori bám theo Kitamura, người đang tươi cười vui vẻ, cô kéo Taiga đi cùng với mình. Ryuuji bị họ bỏ lại phía sau, cậu run lẩy bẩy. Vì một lí do nào đó, cậu chẳng thể cử động nổi chân mình nữa.

“Ka...Kawashima!”

Rồi cậu nhìn thấy Ami, người đang đi theo những người khác với vẻ mặt vô cùng chán nản. Ryuuji cố hết sức với tay về phía cô ấy, cậu gọi to tên cô.

“Cái gì? Có chuyện gì hả?...Chẳng nhẽ, cậu thực sự thấy sợ à?”

Cô ấy khinh khỉnh hỏi lại. Tuy nhiên, lúc này không phải thời gian để tỏ ra tức giận hay vì thế mà đau khổ.

“Cứ nghĩ thế nào cậu muốn, nhưng hãy đi cùng nhau nhé! Thế nào hả?”

“K-H-Ô-N-G.”

“Tại sao không?!”

Hừm, Ami không chút nhân nhượng đáp lại yêu cầu đáng thương của cậu, cô ngoái đầu qua vai và nói với vẻ mặt trông như của một kẻ côn đồ.

“Ừm...Rất nhiều lí do. Tất cả những thứ ồn ào và ngớ ngẩn này chẳng vui gì cả, mình chán rồi, và mình thấy đủ rồi. Mình đã nói với cậu rồi mà, đúng không? Mình giúp cậu đủ rồi. À, mình đoán mình đã theo đến tận cùng, nhưng...Không phải mình đã làm quá nhiều rồi sao? Mình sẽ đi đường khác và quay trở lại căn biệt thự nhanh hơn.”

“Đ...Này, đợi đã! Kawashima!”

Ryuuji cố gắng gọi Ami lại, cậu không thể đi theo cô nên cậu quay lại chỗ Kitamura và những người khác. Tuy nhiên, trong lúc cậu còn đang đứng đờ ra đó, ba người họ đã đi mà không có cậu và rõ ràng họ đã bỏ lại cậu phía sau. Và như vậy, cậu chỉ còn duy nhất một lựa chọn cho mình.

“...Mình cũng đi nữa!”

“Cái gì? Trời, cậu ồn ào thật. Không phải cậu sẽ chăm sóc cho Minori-chan dễ thương cùng Palmtop Tiger phiền phức, hở, Takasu-kun?”

“Thôi đi!”

Dù cậu đã bị những người khác bỏ lại, Ryuuji vẫn vừa lo lắng ngoái đầu lại vừa bước sau Ami đi dọc theo một con đường khác.

☺☻☺☻☺

"N, này...Có thật là cậu biết chúng ta đang đi đâu không đấy?"

"Tất nhiên là mình biết. Khi còn nhỏ mình đã dựng một căn cứ bí mật ở đây, mình rất hay tới chỗ này chơi."

Ami tiến từng bước dài với đôi chân thon thả của mình, cô tiếp tục đi mặc cho nước biển đã tràn vào trong sàn hang. Ryuuji chỉ có thể đuổi theo cô, nhưng cậu không thể che dấu nổi vẻ bất an của mình. Cậu lo lắng nhìn quanh, cậu chỉ biết bám theo một cách thảm hại nên cậu không hề muốn bị tách khỏi Ami.

“Mình tự hỏi liệu Kitamura và những người khác có nhận ra rằng chúng ta đã tự ý đi mất không nhỉ? Có lẽ chúng ta nên đi tìm họ…”

“Cậu đang vờ cười đùa như vậy để làm gì? Cậu thấy lo lắng khi bị tách ra khỏi những người khác à?”

Ami đột nhiên dừng bước và quay lại. Ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn pin khiến đôi mắt cô sáng lên lấp lánh như những vì sao.

“Không, nhưng…”

Cậu gần như đã nói ra chuyện đó.

Những việc kì lạ đêm hôm qua, cũng như việc vừa nãy. Ryuuji có thể thề rằng có thứ gì đó kì lạ đang thở hổn hển bên cạnh cậu. Tuy nhiên nếu cậu nói với Ami chuyện đó, nó chắc chắn sẽ khiến cô hoảng sợ. Cộng với việc bị mắc kẹt một mình với một người không thể trông cậy gì như cậu ở một nơi tối tăm thế này, nếu cậu nói với cô ấy những điều như vậy, cô ấy sẽ không tài nào giữ được bình tĩnh.

“...Mình chỉ, không thích. Ở một nơi tối tăm và như thế này.”

“Hửm?”

Ami hất cằm lên giống như điều Taiga sẽ làm, cô nhìn chằm chằm vào cậu. Vẻ mặt của cô chắc chắn là rất xinh đẹp, không thể phủ nhận điều đó, nhưng cho dù cậu có chăm chú nhìn vào mắt cô thế nào đi nữa, cậu cũng không thể nói được những suy nghĩ và cảm xúc gì đang xoay vần phía sau thái độ bình thản của cô. Điều tốt nhất cậu đoán được là thái độ khiêu khích.

“...Được rồi, nếu mình bỏ đi mà không có cậu, thì cậu sẽ làm gì, hửm?”

Mặt cô méo đi và tạo nên một nụ cười ma quỷ.

“Này, cậu thấy sợ à? Cậu đang lo mình sẽ bỏ cậu lại phía sau sao?...Cảm thấy cô đơn ư?”

“...Hở?”

“Trả lời mình...Takasu-kun, cậu có nghĩ rằng cậu không hề muốn mình bỏ đi không? Cậu có nghĩ rằng mình là một người không thể thay thế không?”

Trong giây lát, Ami rút ngắn khoảng cách giữa họ. Cặp mắt to tròn nheo lại không hề lưỡng lự chút nào, cô nhướn người lên, mũi cô gần như chạm vào cằm Ryuuji...Nhưng, cậu không có tâm trạng để đùa giỡn với cô ấy. Kể cả cậu có run lên khi chạm nhẹ vào làn da cô, cậu vẫn đẩy cô ra.

“Đây không phải lúc để làm chuyện này đâu!”

Thật ra, cậu đang cố nghĩ ra cách tốt nhất để nói cho Ami biết tình hình của họ, về việc họ đang ở trong một tình huống kì quặc như thế nào. Cậu muốn nói với cô nhưng không muốn làm cô sợ, cậu muốn nói rằng đây không phải lúc họ có thể đùa cợt. Tuy nhiên,

“Không phải lúc, hở? Ồ, là vậy sao? Vậy ra điều cậu đang cố nói là, cậu muốn đi tìm những người khác để cậu có thể trở lại dọa ma Minori, có phải không?”

Tất nhiên Ami không hề nhận ra cuộc đấu tranh trong đầu cậu. Ami lẩm bẩm, “A, đủ rồi”, cô nở một nụ cười chua chát với Ryuuji. Rồi, cô hơi cúi người về phía trước, ấn ngón tay trỏ lên môi mình và ngước lên nhìn cậu với tư thế chắc chắn khiến người khác phải ngã gục của cô.

“...Takasu-kun, cậu và Minori không hợp với nhau đâu, cậu có biết không hả?”

Cô ấy vừa thốt ra câu nói vớ vẩn gì vậy?

“Cái,...Không...Không phải...Chỉ là...Cậu tự nhiên nói chuyện gì thế hả?!”

“Cậu trông rất bàng hoàng.”

Ami cười khúc khích nham hiểm và di chuyển sang bên cạnh, cô quay lưng về phía cậu trước khi bất ngờ lẩm bẩm với giọng đều đều.

“Người hợp với Takasu-kun, đó chính là…”

Cô đột nhiên ngừng lại và thở dài. Rồi,

“...Cậu có muốn biết không?”

Ami ngoái lại nhìn cậu, cô hỏi châm chọc. Mái tóc đung đưa phía sau lưng chiếc áo không tay của cô, trong chớp cậu có thể nhìn thấy bên gò má tinh tế trên gương mặt cô. Tuy nhiên, cậu thấy bực bội vì bị đem ra làm trò đùa, cậu hạ giọng lẩm bẩm,

“...Cứ như mình bận tâm vậy.”

Ryuuji đơn giản đáp lại.

“Được thôi, mình sẽ không nói cho cậu~~. Giờ, mình, đi, đây .”

“Ê~?!”

Đó là một trò trêu trọc chớp nhoáng. Ngay sau khi đoán ra được nỗi sợ của Ryuuji, cô đột nhiên chạy đi.

“Ka, Kawashima! Này, đợi đã! Kawashima!”

Cô ấy không trả lời. Cô ấy không quay lại. Như một con dê núi, cô chạy xuyên qua hang động với những bước chân nhẹ nhàng, cô lao đi với tốc độ rất nhanh, nước dưới chân bắn lên tung tóe, cô rẽ vào một vài con đường nhỏ để trốn khỏi Ryuuji.

Cậu cố hết sức đuổi theo cô chỉ với một chút ánh sáng soi đường, cậu hổn hển vì khó thở và sợ hãi. Cách Ami chạy chỉ có thể miêu tả như một cú lao người liều lĩnh.

“Này~! Đơ, đợi đã~! Mình xin cậu, đợi đã! Cậu thực sự biết chúng ta đang đi đâu không đó?!”

Cuối cùng cậu cũng bắt kịp và tóm lấy khuỷu tay cô. Ngạc nhiên là, cô không hề vùng ra khỏi tay cậu, và khi cô nhìn xung quanh,

“...Hở? Mình nghĩ mình lạc rồi.”

Có phải đó là điều cô ấy vừa nói không. Ryuuji thở hổn hển, cậu bám vào hông mình. Mình đã nói với cậu rồi đúng không, Giờ chúng ta phải làm gì đây, Cậu thậm chí còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này à, đó là những điều cậu đang nghĩ nhưng không thể nói ra thành lời. Dù vậy, cậu vẫn buộc mình đứng dậy.

“Sẽ, sẽ không sao đâu. Mình chắc chắn Kitamura và những người khác sẽ đi tìm chúng ta! Đừng hoảng sợ, mình ở ngay đây mà!”

Kể cả khi sắp sửa ngã quỵ, cậu vẫn cố nở một nụ cười giả tạo nhằm không để Ami cảm thấy lo lắng. Đó là tất cả những gì cậu làm được. Bất giác, cậu đặt bàn tay mạnh mẽ của mình lên vai cô.

“...Takasu-kun, mình xin lỗi.”

“Ồ, không cần phải xin lỗi đâu!”

“Không, mình thực sự xin lỗi. Bởi vì mình đã nói dối về chuyện bị lạc.”

Cậu gần như có thể nghe thấy tiếng hàm mình rớt xuống. Ami vặn vẹo cơ thể, cô ngước nhìn Ryuuji với cặp mắt chihuahua long lanh.

“Oa, làm như mình thực sự ngốc nghếch đến mức bị lạc đường dễ như thế ấy~. Sao cậu không sử dụng cái đầu của mình một lần nhỉ?”

Ngốc~ , cô gọi cậu như vậy và vỗ nhẹ lên mũi Ryuuji bằng ngón trỏ của mình. Cậu tóm lấy ngón tay cô,

“...!”

“Oa~! Không~! Dừng lại~! Mình đã nói là mình xin lỗi mà~! Không~~!”

Trong khi chắc chắn cô không thể chạy thoát, cậu lấy miếng đậu phụ ra khỏi chiếc túi ni lông và bắt đầu dùng nó tấn công Ami. Cậu thật sự rất bực bội. Sau khi khiến cậu phải lo lắng như thế...Con nhỏ này, cô ấy thật quá…!

“...Phu~...A ha ha ha~!”

Trong lúc đang bị tấn công bởi miếng đậu phụ, có điều gì đó khiến Ami bắt đầu cười lớn. Theo ý kiến của cậu, người đáng bị cười chính ra phải là cô ấy. Dù sao thì, cằm và má cô cũng đang ánh lên lấp lánh sau một loạt những đòn tấn công bằng đậu phụ.

“Đây không phải lúc để cười đâu! Mình thực sự rất bực mình đó, cậu biết không hả?!”

“U phu~, a ha ha! Xin lỗi, xin lỗi...Nhưng nhìn kìa! Cậu biết không, Takasu-kun, cậu giống như một đứa con nít vậy! A ha ha ha, dừng miếng đậu phụ lại ngay đi~!”

“Chết tiệt...Đem mình ra làm trò đùa à…”

Ryuuji buông tay khỏi Ami, người đang cười run rẩy, cậu nhìn vào miếng đậu phụ. Ừ, nó không sao. Đúng là đậu phụ có khác, nó vẫn không sứt mẻ gì cả.

“Thật là, Takasu-kun, hừm, biết nói thế nào nhỉ...Cậu đúng là một người rất tức cười?”

“Im đi.”

Ami vẫn còn rất phấn khích, cô dựa vào bức vách để giữ nguyên tư thế đứng và lau đi những giọt nước mắt của mình.

“Nhưng cậu biết không, điểm đó...Kiểu như cách cậu tấn công người khác bằng miếng đậu phụ bởi vì cậu tức giận ấy, đó không phải điều mình ghét đâu...Này này. Đừng có nhìn chằm chằm vào miếng đậu phụ nữa. Mình đang nói đó, nghe mình này.”

“Mình vẫn đang nghe.”

“Takasu-kun, mình đã nói với cậu rồi, mình đã nói Minori không hợp với cậu, đúng không? Đó là sự thật. Cậu sẽ không thể nào đánh Minori-chan bằng một miếng đậu phụ. Cậu cũng sẽ không thể nào cư xử như một kẻ thích tự khen ngợi trước mặt cô ấy.”

Ami cuối cùng cũng ngưng tiếng cười của mình lại, cô chăm chú nhìn vào Ryuuji bằng đôi mắt lạnh lùng sáng lấp lánh như lúc bình thường của mình.

“Và...Takasu-kun, dù sao thì, cậu cũng giống như mặt trăng vậy.”

“...Nói vậy nghĩa là sao?”

“Minori-chan giống như mặt trời. Nếu cậu ở bên cạnh cậu ấy, cậu sẽ bị thiêu ra tro...đó là điều mình nghĩ. Nếu chỉ là ngưỡng mộ, cậu sẽ chẳng bao giờ ngang bằng với cậu ấy. Vì thế, cậu cần một người như...như mình.”

“...Điểm chung duy nhất giữa hai chúng ta, có lẽ là chiều cao.”

Minori là mặt trời...Cậu có thể hiểu rõ được điều đó. Vì cô ấy là một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời, cậu đã thấy ngưỡng mộ ngay khi nhìn thấy cô ấy. Cậu đã ngã gục trước cô. Nhưng, vậy không có nghĩa là Ami có thể trách cứ cậu về chuyện đó.

“...”

“...Đó chỉ là cách mình nhìn nhận sự việc...Takasu-kun và mình, chúng ta có thể ngang bằng với nhau, mình nghĩ thế.”

Trước khi cậu nhận ra, những ngón tay mát rượi của cô ấy đã ôm lấy cổ tay cậu. Ami đứng cạnh Ryuuji, cô không làm gì khác nữa ngoài bám vào cậu bằng những ngón tay của mình, cô bình thản ngước nhìn cậu với một vẻ mặt bình thường. Rồi,

“Còn với Aisaka Taiga, chẳng có gì liên quan cả. Đó là điều mình nghĩ...Vậy nên mình chỉ muốn nói với cậu thế thôi. Cậu có giải thích thế nào cũng vậy.”

Trong chớp mắt Ami lùi lại, thậm chí còn nhanh hơn cả lúc cô tiến lại gần. Cô quay mặt đi với điệu bộ như thể đang múa, cô nói trong lúc phất tóc và ngoái nhìn cậu với nụ cười thiên thần.

Họ lại bắt đầu đi tiếp, và sau một lúc.

“Hở?...Hết điện rồi sao?”

Chiếc đèn pin Ryuuji đang cầm bắt đầu mờ đi và thậm chí còn nhấp nháy.

“Ê~? Cả của mình nữa.”

Giống như những gì Ami nói, chiếc đèn pin của cô cũng liên tục tắt rồi bật giống hệt như chiếc của cậu.

“A, tệ thật. Nếu chúng hết điện, trong này sẽ tối như hũ nút.”

“Trời...Nếu chuyện đó xảy ra, mình cũng không nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi đây được...Cửa hang vẫn còn cách đây khá xa.”

“Hãy tập trung cùng Kitamura và những người khác thôi.”

Hai người nhìn nhau rồi gật đầu, họ bắt đầu chạy đi cùng một lúc. Đây không phải là chuyện đùa, họ đang ở trong tình huống nguy cấp.

Sau khi hai người chạy hết sức trong một khoảng thời gian, cuối cùng họ cũng nghe thấy giọng nói của những người khác.

“Kawashima! Đó là tiếng của Taiga và những người khác.”

“Ừ, mình cũng nghe thấy tiếng họ!”

Dựa vào nguồn sáng nhấp nháy, họ chạy dọc theo một con đường hẹp khác.

“Oa, đèn của mình hết điện rồi!”

“...Nắm lấy tay mình! Nhanh lên!”

Ryuuji, người đang chạy trước, liền đưa tay ra. Khi đèn pin của Ami tắt ngóm, cô nắm lấy những ngón tay của Ryuuji. Cậu giữ chặt bàn tay cô. Cậu cũng thấy sợ hãi, nhưng dù sao Ami cũng chỉ là một cô gái, cậu phải làm tất cả những gì mình có thể để bảo vệ cô. Cuối cùng hai người họ cũng ra được đến lối đi chính.

“Ugya!...Làm mình sợ chết khiếp!”

“Unyah!”

Họ được chào đón bằng tiếng hét của Minori cũng như một Taiga vô cùng choáng váng.

“Takasu và Ami! Hai cậu đã đi đâu vậy, chúng mình đã nghĩ rằng các cậu đã bị lạc đó, các cậu biết không?!”

“C, chúng mình bị tách nhóm! Các cậu đã bỏ bọn mình lại phía sau! Thêm nữa, có chuyện gì với đèn pin của bọn mình vậy. Đèn của Kawashima đã tắt hẳn rồi, và của mình cũng chẳng khá hơn là bao.”

“Vậy ra đèn của các cậu cũng như vậy à!”

Nghe thấy câu của Kitamura, Ryuuji gần như chẳng nói được gì. Giờ cậu nhìn kĩ lại, chiếc đèn pin của Taiga mà Minori đang giữ trên tay cũng đã tắt, và cả hai chiếc đèn của Minori và Kitamura cũng đang nhấp nháy...và trong lúc họ đang nói chuyện.

“...Oa, nó tắt rồi!”

Đèn của Ryuuji phụt tắt.

“Không thể nào, này, không, không, không! Nếu tất cả đèn đều tắt thì chúng ta phải làm thế nào đây?! Chẳng nhẽ chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây sao?!”

Tiếng hét của Minori như thể sắp khóc đến nơi.

“K, không, nếu chúng ta bám vào vách hang, chúng ta có thể quay trở lại...vì chúng ta không hề rẽ vào đâu cả.”

“Cái gì?! Mình chán đi bộ lắm rồi! Không đời nào mình quay trở lại con đường chúng ta đã đi đâu, không đời nào! Thêm nữa cho dù chúng ta có bám vào vách hang, chúng ta vẫn sẽ không biết mình có đi cùng một đường hay không nữa! Cuối cùng chúng ta sẽ đi thành vòng tròn! A, oa, nó tắt rồi~!”

Lúc đó vận xui của họ càng ngày càng trở nên tệ hơn, đèn pin của Minori nhấp nháy và rồi tắt hẳn. Với một chút ánh sáng le lói còn lại từ chiếc đèn pin vẫn còn sáng của Kitamura, Minori cố hết sức nắm chặt lấy cánh tay của Ami và Taiga. Ryuuji cũng bước lại gần để chắc rằng họ sẽ không tách nhau ra, cậu đứng sát vào sau lưng các cô gái.

“Này, cậu nữa, lại đây đi…”

Cậu im bặt.

Chiếc đèn của Kitamura cũng tắt hẳn. Họ bị bỏ lại trong bóng tối đen ngòm. Chẳng có lấy một chút xíu ánh sáng nào cả. Thính giác cậu trở nên nhạy bén hơn, cậu có thể nghe thấy tiếng ai đó nuốt nước bọt. Dòng nước tiếp tục đổ vào hang.

“Xin lỗi...Mình chỉ, mình...mình đã sử dụng quá nhiều năng lượng và mình cảm thấy không tốt lắm...Mình không thể đứng nổi nư…”

“Ê~?! Mi, Minorin?!”

“Ôi không, Minori-chan?! Thật đó hả?!”

“Kushieda!”

Thụp, tiếng Minori ngã gục vang lên trong bóng tối. Không còn cách nào khác, Ryuuji bắt đầu khua cả hai tay tìm kiếm Minori, người đã ngã gục xuống đất, nhưng,

“...Được rồi, mình đỡ được Minori rồi!”

Cậu nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng Kitamura. Tuy nhiên…

“C, chuyện gì vậy...Âm thanh đó?”

“Ừ, dường như nó đang tiến lại gần hơn...Ê~? Cái gì vậy?”

Họ có thể nghe thấy nó, một âm thanh trầm thấp phát ra từ rất gần đây. Thêm nữa, nó nghe giống như tiếng thở...Như thể có thứ gì đó đang bò lại gần.

“Ryuuji...Ông ở đâu? Ryuuji…”

“Tui ở đây!”

Một bàn tay bé nhỏ lướt qua má cậu. Ryuuji biết ngay đó chính là tay của Taiga, cậu đưa tay ra và tóm lấy hông cô. Chỉ có lúc này Taiga mới để cậu nắm lấy cô mà không hề hét lên. Tuy nhiên, âm thanh kì quặc ấy vẫn không dừng lại. Ryuuji cảm giác như thể cậu cũng sắp ngất đến nơi rồi.

Đây hẳn là một giấc mơ. Một cơn ác mộng.

Nếu đây là thật...Ngay bây giờ, họ sẽ bị tấn công bởi một thứ gì đó và thậm chí có thể sẽ phải bỏ mạng. Cậu có thể nhìn thấy gương mặt của Yasuko xuất hiện trong tâm trí mình. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, có lẽ Yasuko cũng sẽ chết vì choáng váng. Rồi sẽ chẳng còn lại gì nữa...Nếu cậu phải chết, cậu ước mình có thể thổ lộ với Minori. Cho dù cô ấy có từ chối cậu, có làm cậu thất vọng hay tình bạn của họ có sụp đổ, một khi cậu đã chết chuyện đó cũng chẳng còn là vấn đề nữa.

Và nếu đây là sự thật, thậm chí ‘chuyện đó’ cũng còn dễ chịu hơn nhiều. Bởi ‘chuyện đó’, ý cậu là cái tương lai toàn chó là chó đã khiến cậu và Taiga phải rùng mình. Nó rất thảm hại, thậm chí nhục nhã, nhưng cho dù vậy họ vẫn có được một chút ít hạnh phúc...có lẽ ít nhất là thế. Đến lúc này, đó là cách cậu nghĩ.

Taiga, Yasuko, và thậm chí cả Inko-chan tất cả đều ở đó, và cho dù là một chuồng chó nhưng đó vẫn còn là một căn nhà. Họ đã có rất nhiều con, mặc dù chúng đều là chó, và Yasuko trông cũng rất hạnh phúc khi ôm lấy những đứa cháu của mình...Cậu ước mình đã nói chuyện đó với Taiga. Cậu có lẽ sẽ bị đập như điên, nhưng chỉ nói ra vài từ thôi cũng đã là đủ rồi.

Giấc mơ đó có lẽ thật ra cũng không quá tệ, cậu nghĩ vậy.

“Kya~!”

Một tiếng hét lôi cậu ra khỏi mớ suy nghĩ đó. Người hét toáng lên chính là Ami.

“Các cậu nghe thấy không?! Này, các cậu nghe thấy nó đúng không?! A, không, cái gì vậy, cái gì?!”

Ryuuji cũng có thể nghe thấy. Đó là một tiếng gầm gừ trầm thấp len lỏi trên mặt đất. Nó không thể thuộc về một con người được. Nó kì quặc, đáng sợ, và có chỉ có thể thuộc về một loài quái vật nào đó.

“Chết tiệt…~!”

Taiga không muốn chịu thua, cô hạ giọng gầm lên.

“...Nếu là như vậy...Thì tôi sẽ…~! Lại đây và bắt ta đi, đồ xấc xược khốn nạn!”

Có lẽ bản năng loài hổ trong cô đã thức tỉnh, sau khi cô hét lên trong bóng tối, cô vùng vẫy thoát ra khỏi nắm tay Ryuuji và đứng đó. Đợi đã, đừng đánh, Ryuuji cố gắng hết sức mình kéo cô lại.

“Dừng lại, Taiga! Điều đó quá nguy hiểm, kể cả là với bà!”

“Im mồm! Làm như tôi sẽ để mọi chuyện diễn ra như vậy ấy! Nếu tôi sắp chết, tôi sẽ chiến đấu!...Này, tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó!”

“Không thể nào?!”

Vậy ra được sinh dưới chòm sao của loài hổ, cô gái này là một động vật họ mèo thật sự, thậm chí có cả khả năng nhìn trong bóng tối. Đó là Aisaka Taiga.

Nếu cô ấy không thích ai đó, cô sẽ giơ nanh ra, và nếu cô ấy nghĩ rằng họ là kẻ thù thật sự của mình, cô sẽ dùng móng vuốt của mình xé tan họ ra thành từng mảnh. Đầy dã man và hừng hực tinh thần chiến đấu, đó là những điều hoàn toàn không tương xứng với cơ thể bé nhỏ của cô. Cô gầm lên. Mặc dù cô ấy mạnh mẽ, mặc dù cô ấy mang một sức mạnh rất đáng tin cậy.

“Oryahh! Ta đến đây~!’

“Dừng lại~!”

Thậm chí còn Ryuuji còn hét lớn hơn cả tiếng của Taiga, tiếng la của cậu vang lên và len lỏi khắp hang động. Trong lúc bàng hoàng cậu kéo Taiga, người đang nổi khùng, trở lại và đồng thời cuống cuồng bám vào Ami.

“Không sao đâu, mọi người bình tĩnh lại! Sẽ là chấm hết nếu tất cả chúng ta đều trở nên hoảng loạn! Đầu tiên, hãy kiểm lại số người đã! Một~!”

“H, hai~!”

Tiếng nói run rẩy của Ami đáp lại.

“Ba~a!”

Tiếp đó là tiếng kêu như đang gào rú của Taiga. Nhưng rồi,

“...Bốn và năm không có ở đây~!”

Ryuuji gần như ngã gục ngay tại chỗ. Bốn và năm, nói cách khác là Minori và Kitamura. Taiga lao đi khỏi tay Ryuuji giống như một viên đạn.

“Mi~no~ri~n~! Ki~ta~mu~ra~ku~n~!”

Cô gắng sức hét to tên người bạn thân và người cô yêu mến, những người đã không đáp lại, và rồi,

“...Oa~!”

Cô trượt chân và ngã. Trong bóng tối cậu không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng cậu dám chắc điều đó. Từ bên ngoài tầm với của Ryuuji, tiếng la hét của Taiga vang lên. Rồi, tõm, có tiếng nước.

“Ta, Taiga?! Bà ngã à?!”

“...Pu~! Gupu~! Fueeh~!”

Ryuuji vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, cậu bò bốn chân xuyên qua cái hang tối om đi về hướng có tiếng nước bắn tung tóe. Cậu cố hết sức khua tay ra xung quanh, và bằng cách nào đó cậu đã nắm lấy thứ dường như là cánh tay cô, cậu nhanh chóng kéo cô ra…

“Taiga, cậu ổn chứ?!”

Giọng Minori vang lên lớn đến kì lạ. Rồi tiếp theo,

“Dừng lại! Dừng lại~! Kitamura-kun, có tai nạn! Chúng ta phải cứu Taiga!”

“Rõ!”

Tiếp đó. Ánh sáng. Hai chiếc đèn pin.

Kitamura đang cầm một trong số chúng, cậu ấy đứng cách đó một chút. Rồi người còn lại,

“...C, cậu…”

“Ku ku ku...Mình đoán chúng mình đã bị phát hiện rồi...Mình sẽ không bỏ chạy hay lẩn trốn đâu! Mình là Kushieda Minori, hay còn gọi là Minorin!”

Với chiếc mi-crô cô đang cầm, âm thanh vừa nãy...Âm thanh cậu đã nghĩ là của một con quái vật dường như không thể do con người làm. Chiếc mi-crô không hề được chĩa vào miệng cô, mà là, vào bụng.

Và, thứ Ryuuji đang nắm cũng không phải cánh tay Taiga, mà đúng hơn là chân cô ấy. Taiga đã ngã vào một vũng nước sâu khoảng hai mươi centimet. Với một chân bị Ryuuji tóm chặt và giơ lên cao, cô ấy đang chiến đấu với tất cả khả năng nhằm che kín chiếc quần lót của mình. Cô vẫn chưa nhận ra được tình hình hiện tại. Thật lòng, cả Ryuuji và Ami cũng đều chẳng được hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

Tại sao? Cái gì? Còn gọi là Minorin, chuyện gì đang diễn ra vậy…?