Chương 2
Mặc dù mọi việc bắt đầu hơi khá lộn xộn, nhưng cuộc sống mới của Takasu Ryuuji như một học sinh năm hai diễn ra khá thuận lợi.
Điều này phát xuất từ nhiều lý do.
Tin đồn “Takasu-kun là một học sinh hư hỏng” đã được làm rõ nhanh hơn bản thân Ryuuji tưởng. Thật may mắn khi đa số bạn học cũ của Ryuuji, bao gồm Kitamura đều được sắp chung một lớp năm nay. Quan trọng hơn là cậu đã bị đánh bại bởi Palmtop Tiger chỉ trong vài giây tích tắc, khiến cho mọi người nhanh chóng nhận ra cậu chỉ là một “chàng trai bình thường” (Ryuuji thậm chí còn muốn thật lòng cám ơn Aisaka Taiga vì chuyện đó).
Thứ hai, cậu đã tránh được khỏi phải làm những công việc phiền phức của lớp và qua kết quả bốc thăm, chỗ ngồi của cậu lại ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ - đó là một chỗ tuyệt vời, nơi cậu có thể thư giản một cách không lo lắng. Giáo viên chủ nhiệm năm nay vẫn là cô giáo Koigakubo Yuri của năm ngoái (cô là một người phụ nữ 29 tuổi độc thân); ngoài việc vẫn còn độc thân ở lứa tuổi đó thì Ryuuji không có gì phải phàn nàn với cô cả.
Bên cạnh đó...
“...Nếu tớ làm thế thì phần ở cạnh thùng sẽ cứng hơn! Cái đó gọi là gì nhỉ? Phần bên góc cạnh đó? Nhưng khúc giữa vẫn còn lỏng, nếu đổ thạch dẻo vào các góc như vậy thì tớ sẽ phải...”
“Ui da!”
“Ối, Takasu-kun! Tớ xin lỗi...”
Lý do quan trọng nhất chính là đây:
Ánh sáng của đời cậu, Kushieda Minori, nay đã trở thành bạn học cùng lớp. Chỉ với lý do này cũng đủ khiến cuộc sống hàng ngày của Ryuuji mang đầy màu sắc như một bông hoa hồng và lấp lánh như ánh mặt trời...Cho dù sau khi bị cô ta sơ ý chọc vào mắt đi nữa thì sự sáng chói đó vẫn không mất đi.
“A, cậu có sao không? Tớ thật sự xin lỗi, tớ không biết cậu ở sau lưng! Ôi...có phải ngón tay tớ đã chọc vào mắt của cậu không?”
“...Không sao cả, đừng lo.”
“Tớ xin lỗi nhé! Hmm, chúng ta đang nói tới đâu vậy? À đúng rồi, tớ đang nói nếu đổ thạch dẻo vào thùng như vầy...”
“Ui da!”
“Ối...! Hình như tớ lại chọc sâu hơn rồi! Thật xin lỗi cậu!”
Tớ không sao đâu, ổn thôi mà, Ryuuji sử dụng một loạt hành động bằng tay ra dấu. Ngay cả khi điều này cũng chính là một ân huệ cho cậu. “Xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi cậu!” Minori vừa cuối đầu vừa nói, toát ra một hương thơm ngây ngất. Dù có thế nào, để được Minori xin lỗi là một điều rất hạnh phúc đối với cậu, cho dù có bị chọc vào mắt hai lần thì cũng chẳng đáng gì.
Nếu cô ta không thèm nói chuyện với cậu cũng chẳng sao. Chỉ cần Minori đứng trò chuyện với ai ngồi gần đấy thôi để được nghe giọng nói dễ thương đó là cậu vui rồi. Vì muốn miêu tả cái thùng lớn cỡ nào, cô ta dang tay ra dấu một hình tròn to; và mỗi lần như thế tay cô đều chạm vào Ryuuji (cho dù là chỉ chọc vào mắt).
Nhưng cô ta đang nói về cái thùng gì vậy nhỉ? Nhận ra vẻ mặt thắc mắc của Ryuuji, Minori giải thích,
“Đó là cái thùng dùng đựng bánh pútđinh mà tớ làm đấy.”
Minori nắm chặt các ngón tay lại (Hy vọng lần này mình không chọc phải mắt ai nữa!) khi giải thích với một giọng nói rất nghiêm túc. Mặc dù đây không hẳn là một sự “giải thích”...
“Takasu-kun có thích bánh pútđinh không?”
Chúng tôi đang trò chuyện với nhau! Tim Ryuuji bắt đầu đập nhanh đến nỗi cậu không thốt ra được lời nào, sự lo lắng khiến cậu muốn điên lên. Sau khi chờ đợi rất lâu mới có được cơ hội này...
“...Ơ...”
Và đó là tất cả những gì cậu có thể nói ra. Cô ta chắc nghĩ tên này đúng là chán ngắt...Có lẽ sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với hắn nữa đâu...Trong khi Ryuuji đang cố nghĩ xem là phải làm gì thì Minori vẫn tiếp tục nói về ý tưởng muốn làm một thùng bánh pútđinh của mình.
“Nhưng chưa bao giờ tớ thành công cả. Có lẽ là vì nó quá to, nên rất khó để cái bánh được đông lại một cách mềm dẻo...Ồ đúng rồi, tớ sẽ cho cậu xem, Takasu-kun! Hãy coi như đó là một lời xin lỗi vì đã chọc vào mắt cậu nhé!”
“Ơ?...C...cho tớ xem...?”
Cô ta muốn mình nếm thử bánh pútđinh do cô ta làm chăng? Cặp mắt của Ryuuji trở nên sáng quắc khi nhìn vào nụ cười dễ thương của Minori. Cô ta gật đầu và trả lời,
“Ừa, tớ sẽ cho cậu xem. Để tớ đi lấy nó.”
Còn gì may mắn hơn nữa? Mình mừng là được chọc vào mắt! Nhìn theo cái dáng hí hửng của Minori trở lại bàn khiến cậu đột nhiên có một cảm giác muốn bỏ chạy.
Nếu cô ta thật sự mang cái bánh pútđinh tới, mình nên tỏ vẻ gì khi nếm thử nó đây? Lúc này chưa phải giờ ăn trưa, nên sẽ kỳ lắm nếu tỏ ra là thèm ăn. Với lại, mình có nên ăn nó ngay không? Hay chỉ cám ơn rồi để đó ăn sau?
“Khốn thật...mình, mình không biết làm gì nữa...!”
Cậu hồi hộp khẽ vuốt mặt mình. Dù sao thì cũng nên dọn sạch cái bàn đã. Ryuuji quyết định sẽ ăn ngay tại chỗ.
Cảm thấy phấn khích, tim Ryuuji càng đập nhanh hơn. Khi thấy Minori đang quay lại, cả người cô toát ra một ánh hào quang sáng chói khiến cậu từ từ chuyển hướng nhìn đi chỗ khác. Nở nụ cười vui vẻ, Minori nghiêng đầu khi đứng lại trước mặt Ryuuji, và...
“Đây nè, Takasu-kun,”
Qua giọng nói nhẹ nhàng của cô khi gọi ‘Takasu-kun’, Ryuuji tưởng chừng như thấy được nhiều trái tim xuất hiện mọi nơi. Từ từ ngẩng đầu lên trong sự xúc động, Ryuuji lịch sự nhận lấy món đồ Minori đưa.
“...A, ùm. Đây...”
Nó mỏng và nhẹ hơn cậu tưởng...
“...Đây đúng là những tấm hình rất đẹp...”
“Nhưng nó nhìn kinh quá đúng không?”
Ra cô ta cho mình coi hình chứ không phải là bánh pútđinh. Mặc dù cái thứ trong hình nhìn kinh thật, nhưng vẫn rất thú vị. Trên mặt tấm lót nhựa là một cái thùng to, bên trong có chứa loại kem màu vàng nhạt...Không, nó nhìn giống một đống keo lỏng hơn. Nó chẳng giống bánh pútđinh gì cả, nhưng nếu nói ra như vậy sẽ tổn thương đến Minori. Trong tấm hình thứ hai cho thấy đống keo lỏng đó được đổ ra, làm chung quanh đầy những chất dinh dính đặc sệt. Và đến tấm thứ ba...
“Nó còn có mùi lạ lắm...có lẽ do tớ đã không rửa sạch cái thùng!”
Minori quỳ xuống trên một chân và đang dùng cái muỗng lớn múc thứ keo lỏng đó ăn. Mình muốn có tấm hình này! Lúc Ryuuji còn đang suy nghĩ...
“Cám ơn cậu đã xem! Tớ còn đem cho Taiga coi nữa. Ơ? Cậu ấy đâu rồi nhỉ? Mới nãy còn ngồi đây mà.”
Cầm lại những tấm hình, Minori lập tức chạy đi tìm Palmtop Tiger, Aisaka Taiga, người trước đó còn đang ngồi nghe. Thế là khoảnh khắc hạnh phúc đã qua đi rồi.
... Còn đem cho Taiga coi nữa....Ơ?
Ryuuji thở dài khi nhìn thấy cô gái cậu thích chạy đi tìm người bạn thân.
Đã rất may khi cậu được học chung một lớp với Minori. Cậu có thể thấy cô ta trong giờ học và không còn phải lén đi nhìn trộm mới được thấy nụ cười của cô ta. Ngay cả một hậu vệ trung tâm vẫn có cơ hội để ghi bàn. Nếu đây không phải là sự may mắn thì còn là gì nữa nào.
Nhưng nếu muốn tiếp cận gần hơn với Minori, cậu cần phải vượt qua một chướng ngại...Đó chính là Aisaka Taiga, người lúc nào cũng ở bên cạnh Minori.
Kể từ buổi Lễ Khai Giảng, Ryuuji luôn cố gắng giữ khoảng cách với Aisaka. Có vẻ như cô ta là một người rất khó đối phó, nhưng nếu cậu tránh mặt Aisaka thì không thể đến gần Minori được, và đó là một điều rất tệ đối với cậu (mặc dù đây cũng chẳng phải là lý do duy nhất khiến cậu không thể bắt chuyện với Minori).
Dù sao Aisaka có vẻ như không thèm để ý gì đến Ryuuji, trong khi Ryuuji thì đang cố tránh để cả hai khỏi phải chạm mặt nhau, cho đến nay cô ta vẫn chưa là một trở ngại.
Mục tiêu chính của Ryuuji là muốn đẩy đi Palmtop Tiger và tiếp cận đơn lẻ với Minori. Nếu cậu có thể có được những khoảnh khoắc may mắn như trước đây thì điều đó có lẽ sẽ xảy ra.
Và như vậy, cuộc đời cay đắng của Ryuuji đã trôi qua khá êm đềm.
...Cho đến ngày hôm nay, đúng vậy, chỉ sau giờ học.
“WHOA...!”
Đúng vào lúc cậu mở cửa lớp thì cảnh tượng bên trong khiến cho cậu không thốt nên lời...
Có hai, không, ba cái ghế được ném lên không trung.
Kèm theo đó là một tiếng động lớn khi chúng rơi xuống đất. Giữa tiếng ồn ào và những cái ghế, có một dáng người hiện ra chớp nhoáng trước mắt cậu.
Điều quái gì mới xảy ra vậy? Nháy cặp mắt hung dữ, Ryuuji tự hỏi. Sự thật thì, cậu hoảng sợ đến nín thở.
Vì đến ngày trực nên cậu phải rời khỏi lớp để đi làm việc, cho đến khi tan học cậu mới có thể quay lại. Bình thường giờ này không có ai còn ở lại, nhưng những gì cậu thấy được...
Không phải là hoa mắt, vừa rồi cậu đã nhìn thấy một nữ sinh. Có lẽ nhận ra Ryuuji bước vào nên cô nhanh chóng lẩn vào góc khuất của tủ đồ trong phòng học và trốn ở đó. Cùng lúc ấy, Ryuuji nhìn thấy mấy cái ghế bị đá văng lên không trung và rơi xuống tạo ra tiếng động thật lớn. Ngay cả lúc này cậu vẫn có thể thấy được rất rõ con người đó qua cái gương ở góc trên cùng lớp học, nó đã hoàn toàn phản chiếu cái lưng và đầu tóc của cô ta.
Khó tin thật, cô nhóc vụng về đó còn cố uốn mình sát vào để giấu đi phần tay chân nữa. Dường như cô ta không hề biết về cái gương bên trên, ngay cả khi cô ló đầu ra xem thử Ryuuji đang ở đâu.
Ực! Ryuuji nuốt nước miếng và giả vờ như không thấy gì cả. Tất cả cũng chỉ vì con nhóc đó thôi...Người có biệt danh Palmtop Tiger. Chỉ cần nhìn cái lưng phản chiếu từ trong gương là biết ai rồi. Mái tóc dài và gương mặt trắng toát ấy...Bên cạnh đó, đối với một dáng người nhỏ bé này thì Ryuuji nghĩ chỉ có mỗi Aisaka mà thôi. Có lẽ cô ta đang than thầm Sao hắn ta lại xuất hiện giờ này!?
Cuối cùng, Ryuuji quyết định là cậu không thấy gì cả, không nghe gì cả và không biết gì cả.
Sau khi nghĩ như thế, Ryuuji bước vào lớp. Cậu không muốn tới gần chỗ mà Palmtop Tiger đang nấp (cho dù là với lý do gì), nhưng cặp sách của cậu vẫn còn bên trong.
Ánh hoàng hôn chiếu vào lớp học đầy im lặng, như thể Aisaka là một con nhện đang dệt lưới hay đang thiết lập một trận đồ tấn công vững mạnh, khiến cho người vào trong cảm giác được sự căng thẳng tận xương tủy. Ryuuji cẩn thận đi vào chầm chậm ung dung như không có gì xảy ra, cố gắng không để kích thích Aisaka và tỏ ra là cậu biết cô ta đang ở đó...
“A...”
Chỉ một khoảnh khắc bất cẩn và toàn bộ lớp học vang lên tiếng la hoảng hốt.
Con người đó lăn ra làm tất cả những nổ lực của Ryuuji chỉ còn là số không. Vì cuộn người lại quá chặt, Aisaka Taiga đã mất thăng bằng và lăn ra khỏi góc tủ. Thật không may, cô ta dừng lại ngay trước mặt Ryuuji.
“...”
“...”
Aisaka nhìn lên, Ryuuji nhìn xuống. Đây không còn là lúc người ta giả vờ như không biết gì nữa. Cả hai trao đổi những cái nhìn không lời trong vài giây...
“Cô có...sao không?”
Ryuuji đã cố hết sức để bật ra câu hỏi này. Một chút do dự, cậu đưa tay ra đỡ Aisaka đứng dậy, nhưng đáp lại chỉ là những câu như “Không cần anh giúp” hay “Tự lo cho mình đi.” Ánh mắt sắc nhọn phía sau những sợi tóc mái của Aisaka chiếu thẳng vào Ryuuji.
Không làm gì khác được, Ryuuji lùi lại để thoáng chỗ cho Aisaka lảo đảo tự đứng dậy. Cô cúi xuống phủi đi vết bẩn trên váy và giữ khoảng cách với Ryuuji, lưng hướng về phía cửa sổ và cặp mắt dữ dằn của cô không rời khỏi con mồi. Có vẻ như Aisaka không có ý định rời khỏi lớp. Cô ta nên thấy xấu hổ chứ nhỉ? Chắc kiểu suy nghĩ này không áp dụng với Palmtop Tiger.
Nếu Aisaka cứ ở lại trong lớp thì Ryuuji lại phải rời khỏi càng nhanh càng tốt.
“À đúng rồi, cặp sách...”
Như cố tình để Aisaka nghe thấy điều đó, Ryuuji vội vàng chạy đi lấy nó.
Aisaka Taiga vẫn đứng ở cửa sổ âm thầm quan sát Ryuuji. Cậu không dám nhìn nên không biết cô ta có vẻ mặt thế nào. Trong trường hợp như vậy, Ryuuji chỉ có thể âm thầm rút đi thôi. Lúc đi ngang qua, khuôn mặt cậu co giật như khi bị cặp mắt của Aisaka chiếu vào. Mình không được có phản ứng nào. Mình không cần phải khiêu khích cô ta. Mình chỉ cần đi bình thường...
Cái cặp không ở trên bàn của cậu. Ryuuji nhớ lại lúc nói chuyện với Kitamura đã để nó trên bàn cậu ta. Một khi lấy xong là cậu rời khỏi lớp học ngay. Kìm nén nỗi lo lắng, cậu từ từ tiến gần đến cái cặp, 20cm nữa thôi, 10cm....
“Á Á!”
...Ryuuji giật thót người lên
Chuyện gì thế?
Aisaka Taiga định ngăn mình sao? Bối rối Ryuuji quay đầu lại nhìn về hướng cô búp bê nhỏ đang đứng cạng cửa sổ.
“C, Chuyện gì vậy?”
“...A...Anh. Đang. Làm. Gì. Đó?”
Chuyện không thể tin được...Đột nhiên Palmtop Tiger nhìn rất đau khổ như sắp ngất đi vậy.
“...Tôi, Tôi chỉ muốn lấy cái cặp của mình thôi, và...Ai, AIsaka? Sao thế? Nãy giờ cô nhìn lạ lắm đó.”
Cái miệng nhỏ hồng của cô mở ra rồi ngậm lại, trong khi cô ta lúc lui lúc tiến cứ như đang nhảy một bản nhạc kì lạ vậy và các ngón tay để trước mặt cứ run lên.
“A, a, a, anh nói cái cặp của anh? Nhưng không phải anh ngồi đằng kia à? S, s, s, sao lại đi bên đ, đ, đ, đó?”
Cô ta hỏi Ryuuji với giọng lắp bắp.
“...Tại sao ư? Khi cô giáo gọi thì tôi đang nói chuyện với Kitamura...nên đã để cái cặp ở đó...WHOA!”
Aisaka, người đáng lý đứng cách đó vài mét giờ bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt cậu. Với dáng người nhỏ bé như vậy, ở đâu mà cô ta lại có sự linh động tuyệt vời như thế?
“...!....!...!”
“Khoan, n, này này!? Ai, Ai...saka?!”
Dùng tất cả sức lực, cô vồ lấy cái cặp của Ryuuji đang ôm chặt trước ngực và cố gắng giằng lấy nó.
“H, hãy cho tôi mượn một chút...! Đưa đây!”
Trong khoảng cách gần như vậy, Ryuuji có thể thấy được mặt của Aisaka đỏ hơn cả ánh hoàng hôn bên ngoài. Khuôn mặt đó trở nên giống như một con quỷ với biểu hiện thật đáng kinh sợ.
“Cho...cô mượn?! Đừng có đùa chứ...!”
“Umph~!”
Cậu không đẩy cô ta ra được, nên Ryuuji quyết định đứng thật vững, vì nếu bỏ tay ra, cơ thể nhỏ bé của Aisaka sẽ văng ra khá xa.
Như thế là quá tốt với cô ta rồi.
“Ưuuuuuuuummph~!”
Aisaka xoay người và dùng hai tay ôm chặt lấy cái cặp, đôi mắt nhắm nghiền, trong khi trán cô bắt đầu nổi cả gân lên. Cô ta đang cố dùng hết sức mạnh để giành chiến thắng.
Từng ngón tay của Ryuuji từ từ nới lỏng khỏi cái cặp. Ngay cả chân của cậu tuy đã bám chặt xuống đất cũng bắt đầu bị lôi đi. Nói thẳng ra, cậu sắp thua rồi.
“N, này, nguy hiểm lắm đó...Bỏ, ra, ngay!”
“Ưuuuuuuummmph...A...? Ahhh...”
Mình không được rồi...! Vừa lúc Ryuuji nghĩ như vậy thì đột nhiên thấy Aisaka có vẻ chóng mặt và té ra sau, bàn tay nhỏ bé của cô bỏ khỏi cặp cậu và chống xuống đất... Cô ta chịu thôi rồi?!
“...AHHH!!!!”
“ÁCH XÌ!”
Rầm!
“...AHHH!!!” phát ra từ Ryuuji, “ÁCH XÌ!” là từ Aisaka, trong khi tiếng rầm cũng từ Ryuuji. Cùng một lúc, Ryuuji hét lên trong sự kinh sợ, Aisaka nhảy mũi và đầu Ryuuji đập vào vật gì đó.
Khi Aisaka buông tay ra thì đột nhiên nhảy mũi, Ryuuji bị mất thăng bằng và té ra sau. Vẫn ôm chặt cái cặp trong người, đầu cậu đập vào bàn giáo viên.
“Ui daaaa....Đau quá! C, cô...cô làm cái quái gì vậy chứ...có biết đau lắm không?...Xém tí là tôi chết rồi!”
Nước mắt lưng tròng, cậu la lên.
“Ư ư ư....”
Aisaka vẫn tiếp tục nhảy mũi, không để ý chuyện xảy ra chung quanh. Sau khi khiến Ryuuji mất thăng bằng, cô ta khịt mũi và ngã xuống lối đi giữa hai dãy bàn học.
“Ai, Aisaka?! Này, cô không sao chứ?
Tóc xõa ra trên sàn, dáng người nhỏ bé co lại và cô rên lên như một chú mèo con bị thương. Không có một phản ứng gì. Không lẽ cô ta bị bênh? Ryuuji xoa chỗ đau ở đầu và chạy đến gần xem. Khuôn mặt đỏ ửng khi nãy giờ lại tái nhợt, đôi môi run run và trắng như tờ giấy trong khi trán lại ướt đẫm mồ hôi.
“Ôi...cô, cô trông tái lắm! Bị thiếu máu à? Này, nắm tay tôi.”
Cô ta giống Yasaku vậy. Lần này cậu không do dự nữa mà đưa thẳng tay ra...
“...!”
Bàn tay lạnh ngắt của Aisaka hất đi tay cậu. Dù đang run lên dữ dội, Aisaka vẫn cố bám vào cạnh bàn và tự đứng lên.
“Ai, Aisaka! Cô có sao không?”
Vẫn không trả lời. Mỗi bước đi của cô đều khiến cái bàn rung lên, trong khi mái tóc dài bay phấp phới. Vóc dáng nhỏ bé đó như muốn bỏ chạy càng nhanh càng tốt. Cũng giống như lúc cô ngồi khi nãy vậy, cái váy vén lên lộ ra đôi chân thon mịn.
“ Khoan đã, không phải cô nên đi đến phòng y tế hay sao?
Tuy có vẻ nhiều chuyện, nhưng cậu không thể bỏ mặc cô ta một mình được, đúng ngay lúc cậu tính chạy theo...
“Tránh xa ra đi...đồ đầu heo!”
Giọng nói của cô như người đang bị ép vào thế kẹt vậy. Ryuuji lập tức dừng lại. Nếu cô ta vẫn còn sức la hét thì có nghĩa là vẫn ổn, đúng không nào...?
“T, thật là phiền...”
Còn lại mỗi mình, Ryuuji thở dài một cách mệt mỏi.
Tiếng bước chân của Aisaka ngoài dãy hàng lang trở nên xa dần, trong khi người bị gọi là đầu heo thì còn ở trong lớp.
Cái đầu vẫn bị đau từ cú đập xuống bàn, cậu nhìn cái cặp của mình như đứa bé sắp bị xé làm hai trong một vụ án nổi tiếng của Ooka Tadasuke [1], và giờ nó còn in đầy dấu cào cấu từ Aisaka. Tất cả bàn ghế nằm ngổn ngang một cách không thể chấp nhận được.
Thật là bày bừa.
Những cái bàn, Aisaka, tất cả đều là một đống hổn độn. Đúng là một con nhỏ phiền phức.
Vì rất nhạy cảm với những việc như vậy, Ryuuji bắt đầu dọn lại những cái bàn và cố gắng suy nghĩ lại việc vừa xảy ra. Trong lớp học vắng tanh lúc giờ tan trường, Aisaga Taiga lăn ra trước mặt cậu, rồi xém tí nữa cái cặp bị giật mất, cô ta nhảy mũi, đầu cậu đập vào bàn, cuối cùng là chứng thiếu máu của Aisaka nữa...Cậu chẳng tài nào nghĩ ra được sự việc xảy ra là vì lý do gì nữa.
“Mấy cái chuyện khó hiểu này mình chịu thua thôi...”
Ryuuji tự nói với bản thân rồi thở dài.
Nhưng ba tiếng sau thì Ryuuji đã biết được câu trả lời của cả sự việc.
Từ Aisaka Taiga gửi Kitamura Yusaku-kun
“Đ, đây là...A...!”
7 giờ tối. Đêm đó Yasuka đi chung với những người cùng chỗ làm nên đã ra khỏi nhà sớm hơn mọi ngày. Sau khi chuẩn bị xong bữa tối cho một người, cuối cùng Ryuuji đã hiểu ra sự việc kỳ lạ ở lớp học.
Đó là sau khi trở về căn phòng nhỏ của mình để làm bài tập, khi cậu mở cặp ra để lấy sách thì nhìn thấy vật đó...
Nó là một bao thư màu hồng. Đây có phải là loại giấy màu washi [2] không nhỉ? Tờ giấy có hoa văn của những bông hoa đào ánh bạc.
Trên mặt trước bao thư được ghi : “Gửi Kitamura-kun”
Còn mặt sau thì ghi: “Từ: Aisaka Taiga. Tớ đã tốn rất nhiều thời gian để viết cái này. Nếu cậu thấy khó xử thì hãy cứ ném nó đi nhé!”
Tất cả chữ đều được viết bằng mực xanh nhạt. Nó chẳng giống như một lá thư khiêu chiến hay tờ giấy ghi chú công việc gì cả, và nhất định không phải tờ I.O.U. [3]
“K, không lẽ là...một lá thư tình...!?”
Điều này thật bất ngờ
Cảm giác tò mò, Ryuuji nhíu cặp mắt hung dữ của mình lại, không phải vì cậu bực tức mà là vì cậu cảm thấy rất khốn khổ.
Nói đơn giản hơn, Palmtop Taiger đã bỏ vào nhầm cặp táp rồi. Nghĩ rằng đây là cặp của Kitamura nên cô lén đút bao thư vào trong. Thì ra đó là lý do tại sao cô ta cố giành cho được cái cặp từ Ryuuji.
“...Cái này, cô đã bỏ nhầm vào cặp của tôi đúng không? Tôi không hề đọc nội dung bên trong, vì vậy tôi chẳng biết gì đâu. Thế nên cô có thể lấy nó lại...”
Ryuuji bắt đầu tập cách giả vờ như không biết gì khi đem trả lại bức thư.
“Không được rồi!”
Nhưng chỉ trong một chốc thôi. Mình không làm được, thật khó quá mà. Không thể chỉ nói là không biết gì! Nhưng còn cách nào nữa đây. Vậy đi, mình chỉ cần trả lại cái này cho Aisaka như không có gì xảy ra! Đó là tất cả những gì mà mình có thể làm.
Mặc dù đây là bức thư tình, có lẽ cô ta không nghĩ mình biết đâu, nên chẳng cần phải nói ra để vấn đề rắc rối thêm. Hơi miễn cưỡng nhưng không còn cách nào. Để Aisaka không phải xấu hổ, tổn thương lòng tự trọng và tự ghét bản thân. Đây là cách duy nhất.
Ryuuji cố ép cho mình chấp nhận suy nghĩ này và chuẩn bị để lại cái vật nguy hiểm kia vào cặp thì một điều không ngờ đã xảy ra...
“...Ơ...”
Đột nhiên tim cậu ngừng đập mấy giây.
Để tránh làm nhăn bức thư, Ryuuji đã đặt nó vào lòng bàn tay, nhưng không biết sao nó lại tự mở ra. KHÔNG! Đửng mở ra! Dù có cố hét to lên trong lòng, chỗ dán lại của bao thư khá lỏng khiến nó tự bung ra và làm Ryuuji như ngưng thở.
Và như vậy, một hành động phạm tội ích kỷ do mở thư của người khác được phát sinh.
“Không, không...KHÔNG! Nhưng mình có thấy gì bên trong đâu! Đúng vậy! Dán nó lại ngay thôi...! Vậy là không ai biết cả!”
Đúng vậy!Ngoài phòng khách, Inko-chan bắt chước nói theo. Ryuuji lục tung học tủ để tìm ống keo dán. Cuối cùng cũng tìm thấy, Ryuuji vừa tính dán nó lại một cách cẩn thận thì...
“...Ơ, ớớớ ~?”
Quá ngạc nhiên khiến cậu dừng lại việc đang làm.
Không có lá thư nào bên trong. Sau khi do dự một hồi, cậu mở cái bao ra lại, nhìn vào bên trong, và dùng đèn chiếu xuyên qua bao thư để chắc chắn rằng...không có gì bên trong cả.
...Cái...quái...gì đây?
Ryuuji gục mặt xuống bàn. Quái quỷ gì vậy? Thiệt tình á, thôi cái trò ngớ ngẩn này đi!...Thiệt hết biết nói gì với cô ta nữa!
Aisaka Taiga, cô là một con nhỏ ngu ngốc!
Trốn ở trong góc không ai nhìn thấy, rồi bỗng nhiên lăn ra trước mặt tôi, nhầm lẫn cặp táp, còn cố hết sức giành lấy nó nữa, xong nào là nhảy mũi, ngất xĩu...Tất cả việc đó chỉ để giành lại một bao thư trống không...Ngốc thì cũng có giới hạn thôi chứ!
Sau khi bình tĩnh lại, Ryuuji tiếp tục dán lại bao thư, dù sao cậu cũng cảm thấy chán quá rồi.
Không biết ngày mai mình còn có thể giả bộ coi như không có gì khi trả lại cho Aisaka lá thư này không nữa? Khi nhận ra sự việc ngớ ngẩn thế nào, Ryuuji cầu trời cho lúc đó cậu đừng có cười, nếu như không có lẽ cậu sẽ bị Palmtop Tiger ăn thịt mất.
Dù sao, mọi việc giờ đều được giải tỏa.
Cũng giống như một màn đêm kỳ lạ trở nên tối tăm hơn...
2am giờ sáng.
Đột nhiên Ryuuji giật mình tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra.
Dường như cậu đã mơ về chuyện gì đó...Sau khi nhìn vào đồng hồ, cậu gãi bụng và suy nghĩ. Thường lúc nào mình cũng ngủ một mạch đến sáng, sao tối nay lại giật mình tỉnh dậy nửa đêm vậy chứ? Ryuuji chẳng biết tại sao nữa.
Không lẽ là vì cậu chỉ mặc mỗi cái áo thun và quần đùi? Tuy chỉ mới giữa tháng tư nhưng Ryuuji bỗng thấy rùn mình... Hay do cậu không đóng cửa sổ khi đi ngủ? Vì đối diện cửa sổ bây giờ là căn hộ cao cấp nên việc đề phòng nhà cửa trở nên khá lỏng lẻo. Mặc dù cậu nghĩ trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá để mà sợ mất, Ryuuji vẫn đến đóng cửa sổ lại cho an toàn và chắc rằng nó được khoá kỹ.
Sau khi bước khỏi giường, Ryuuji ngáp nhẹ và cứ có cảm giác không yên. Là một cơn ác mộng? Tim cậu đập nhanh...như có ai đang theo dõi... Không khí trở nên rất kỳ lạ mà không thể nào diễn tả được.
“...Bình tĩnh...”
Loạng choạng bước đi, cậu tự hỏi lẽ nào có chuyện gì xảy ra ở chỗ làm của Yasuko chăng. Xem lại những cuộc gọi ở điện thoại nhưng không có cái nào từ quán bar cả. Có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi. Ryuuji thở dài. Dù sao cũng dậy rồi thì đi vệ sinh vậy. Cậu bước chân không vào sàn gỗ ở nhà bếp và đi đến phòng tắm.
Ngay lúc đó...
“...WHOA!?”
Cảm thấy có một âm thanh sột soạt ớn lạnh ở gần cổ. Theo bản năng, cậu quay đầu lại, rồi chân giẫm lên tờ báo trên sàn nhà và té ngược ra sau. Bịch! Lưng cậu đập xuống gây nên sự chấn động từ hông đến phần đầu khiến cậu không thở nổi trong vài giây.
“.....!”
Ryuuji thậm chí còn không la lên được.
Với một lực mạnh, có cái gì đó như xém chút nữa đã đập vào đầu Ryuuji. Khi bị hụt mục tiêu, vật đó va xuống bên cạnh cậu tạo ra một âm thanh đáng sợ.
“....Uuu...”
Trong ngôi nhà hai phòng một căn bếp tự dưng xuất hiện cái bóng đáng ngờ. Người đó lại lần nữa giơ cao vật như cây gậy lên và đánh thẳng xuống...Ryuuji đang bị tấn công!
Nhưng, tại sao!? Không lẽ là mơ? Có ai cứu với!
Ryuuji lặng lẽ lăn dài người trên sàn nhà. Mình có nên bật đèn lên không? Hay gọi cảnh sát? Hay bà chủ nhà đây? Đầu óc cậu trống rỗng, không nghĩ được điều gì và người thì cứ cứng đơ ra không làm gì được ngoài việc cố tránh những cú tấn công và bò về phía cửa ra vào, nhưng...
“Á Á Á Á Á Á!”
Xém tí nữa thôi là cậu đã bị đánh trúng! Vật đó nhắm thẳng vào đầu Ryuuji! Theo phản xạ, Ryuuji đưa hai tay ra để ngăn nó lại...
“A...mình, mình chụp được rồi...!”
Không thể tin được, may mắn thay cậu đã có thể chụp lấy nó.
“...Ư ư ư...!”
Sau khi vũ khí bị chụp được, kẻ xâm nhập dùng hết sức lực cố xông tới. Ryuuji cũng không do dự chống cự lại. Cả hai lực đẩy âm thầm chống lại nhau như hai cái bóng chuyển động trong đêm tối. Bỗng cậu nhận ra vóc người nhỏ bé đó và mái tóc dài phủ cả thân hình...Không thể nào!? Ryuuji biết kẻ xâm nhập là ai rồi, sự thật thì ngay từ đầu cậu đã nhận ra.
Cậu nghiến răng cố giữ chặt và hiểu ra. Phải vậy rồi! Còn ai có thể làm một việc ngớ ngẩn này ngoài con nhỏ đó!?
Nhưng ngay lúc cậu tính xác minh rõ thân phận kẻ xâm nhập...Ahh! Mình chịu không nổi nữa! Đôi tay run run của cậu sắp chịu thua, kể cả sự cứng cổ của Ryuuji cũng đến cực hạn. Mình chết mất thôi...
“...Heh...ÁCH...”
ÁCH XÌ!
Lập tức mất đi sự cân bằng!
Ngay lúc phát ra tiếng nhảy mũi, cơn áp lực khủng khiếp đột ngột tan mất, hoàn toàn bất ngờ Ryuuji vẫn ở tư thế đẩy tới. Khiến kẻ xâm nhập bị đẩy lùi lại và la lên “Á!” trước khi loạng choạng và té nhẹ xuống giường cậu. Ryuuji nhanh chóng đứng dậy và bật đèn lên...
“Aisaka!”
“...”
“Làm ơn chùi bằng khăn giấy đi, trời ơi!”
Ryuuji lấy hộp khăn giấy đưa cho Palmtop Tiger, Aisaka Taiga, người giờ đang ngồi dùng váy mình chùi mũi như thể không chuyện gì vậy.
Mái tóc dài rũ nhẹ sau lưng. Cô mặc một cái váy dài, nhiều tầng ren mỏng. Đây đúng là một bộ đồ phù hợp với vóc dáng nhỏ bé của cô ta...
“Đ, đưa tôi thanh kiếm gỗ nào...”
Ryuuji hối hận lúc nãy đã không tịch thu đi vũ khí của Aisaka Taiga...
Đúng ra lúc bật đèn lên cậu có thể lấy đi nó, hay ngay lúc đưa khăn giấy cho cô ta, đến cuối cùng, cuộc khủng hoảng vẫn chưa được giải quyết. Cặp mắt Aisaka sáng ngoắt như một con hổ đang rình mồi của nó, và bắt đầu đi vòng quanh căn phòng nhỏ hẹp. Dĩ nhiên, Ryuuji vẫn giữ khoảng cách với cô ta, đi vòng quanh phòng trong chiếc quần đùi.
Không thể cứ như vầy mãi được. Cậu suy nghĩ...
“Aisaka...tôi biết cô đang nghĩ gì, cô muốn lấy lại lá thư...đúng không? Cái lá thư cô để nhầm vào cặp tôi ấy.”
“...!”
Ngay sau khi Ryuuji lấy hết can đảm nói ra, Aisaka, người nãy giờ vẫn đi tới lui một cách âm thầm, bỗng nhiên bên trên hiện ra một cái bóng thật to của cô ....hay Aisaka thật sự to như vậy. Giống như một trái bom sắp nổ...với cái khoá đã được kích hoạt.
“Tôi, tôi sẽ trả lá thư cho cô! Xin hãy bình tĩnh! Tôi không hề đọc bất cứ thứ gì bên trong!”
“...Anh nghĩ trả lại lá thư là coi như xong sao?!”
Cô ta gằn giọng như sắp nhào tới tấn công,
“Thôi đi...vì anh đã biết sự tồn tại của lá thư này rồi...”
Vúttt! Lưỡi kiếm gỗ sáng bóng nhắm xuống đầu Ryuuji.
“CHỊU CHẾT ĐI!”
“OÁI!!!”
Cô xông thẳng vào Ryuuji với thanh kiếm gỗ ngắm ngay đầu Ryuuji. Sao cô ta có thể nhanh đến vậy? Lúc nãy còn cách nhau vài thước, giờ cô ta đã ở trước mặt Ryuuji, và thanh kiếm gỗ đã đánh trúng và làm vỡ bức vách (Ôi tiền cọc của mình!), chút nữa thôi Ryuuji đã có thể bị giết chết.
“Chết tiệt!”
“Khốn thật!”
Nước mắt khoanh tròng, Ryuuji cố tìm cách chạy thoát và hét to lên,
“Người gì mà muốn giết cả bạn học của mình thế kia?!”
“Câm ngay! Vì anh đã biết về lá thư, anh nghĩ tôi còn mặt mũi nào nữa? Chỉ có cái chết mới khiến tôi thoát khỏi sự xấu hổ này thôi!”
Aisaka đưa ngay lưỡi kiếm vào cổ Ryuuji.
“Này! Nếu chỉ có cái chết thì sao tôi là người phải chết chứ hả!?”
Bản năng kì diệu khiến Ryuuji né được đòn tấn công, nhưng Aisaka quá mạnh và làm lủng cả bức ngăn phòng (Mình vừa lắp cái mới!). Không hề có chút do dự, mắt cô ta thể hiện sự Tôi sẽ giết anh bằng cả sức lực!
“Tôi vẫn chưa muốn chết, nên anh phải chết! Xin lỗi nhé, hãy nhanh chết đi! Nếu không thì hãy tự xóa hết ký ức về việc đó đi!”
“Làm sao được chứ!”
“Dĩ nhiên là được, miễn là tôi dùng cái này...”
Aisaka nhìn vào thanh kiếm gỗ của mình,
“Tất cả việc phải làm là dùng cái này đánh vào đầu anh, không đủ khiến anh chết đâu, nhưng nó có thể xóa hết ký ức đấy!”
“Đừng có tự ý xóa đi ký ức của người khác!”
Sao cô ta có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được chứ!? Cãi với cô ta chỉ phí hơi thôi, không thể nào lý luận cùng nhau được cả. Hiểu rõ sự việc, nguyên tắc cư xử, xem xét vấn đề của người khác, tất cả các điều này đều không áp dụng với Aisaka.
A! Đó là lý do tại sao mình chẳng hề muốn có sự liên quan gì tới con nhỏ này!
Ngược lại với Ryuuji, người sắp bị ho ra máu, Aisaka lại đang bận rộn phá tan mọi thứ để trút giận. Để tấn công cho được Ryuuji, cô đập tan thùng đồ trên tủ, chọc thủng một lỗ ở bức ngăn phòng, và đá văng cái bàn nhỏ trong khi la lối ỏm tỏi lên.
“Xóa hết đi ký ức về lá thư tình khỏi đầu anh ngay!”
Không phải cô vừa tự nhận mình đã viết lá thư đó sao, Palmtop Tiger!? Nếu không nói ra thì có ai biết đó là lá thư tình đâu (dù gì nó cũng có thể được nhắc đến thôi). Thật tuyệt, giờ thì cô ta tự nhận rồi và khiến câu chuyện phức tạp hơn đây. Không, từ lúc mình bị dính líu vào Aisaka, mọi việc đã trở thành một sự phiền phức, chưa kể...
“Anh đã thấy nó đúng không? Anh thấy rồi! Chắc chắn anh nghĩ tôi là một con ngốc...một...con ngốc...hic, hic, ư ư ư...”
“Cái gì!? Này! Cô...đang khóc...đó à?”
“Không, không có!”
Từ tiếng la to của cô có thể cảm nhận được cái thở dài bị nén trong lòng giờ đã được phóng thích ra, cặp mắt nhìn Ryuuji có chút đỏ và còn ít nước mắt đọng hai bên khóe mắt. Aisaka trông có vẻ vừa khóc một chút. Nhưng tôi nên là người khóc chứ...thật tốt nếu tôi có thể khóc mà không cần chạy lòng vòng, nhưng đây là giây phút sinh tử...
A, khốn thật, mà chuyện quái gì đây!? Sao mình lại bị tấn công? Cứ như mình đã làm điều gì xấu vậy.
Ryuuji chịu đủ rồi, cậu quyết định giao mình cho sự thương xót của số phận. Sau khi giả vờ như đang tránh đòn tấn công một lúc, cậu chụp được tay Aisaka. Vào lúc đó, Ryuuji cảm thấy đôi tay đó nhỏ bé đến nỗi có thể bị bẻ gãy một cách dễ dàng khiến cho cậu lại lo sợ.
“Bỏ tôi ra!”
Bây giờ cậu phải ra chiêu cuối thôi. Từ từ hít lấy hơi vào. Xin lỗi bà con hàng xóm! Tha lỗi cho cháu nhé bà chủ nhà! Sau đó cậu dùng hết sức la thật to lên,
“Không! Aisaka, nghe tôi nói nè! Cô đã gây ra một sai lầm kinh khủng! Cái bao thư mà cô nhét vào...”
“Bỏ...tôi...ra...”
Sau khi dùng hết sức giằng tay ra khỏi Ryuuji, cô ta có thể tấn công cậu ở một khoảng cách rất gần! Khi ánh mắt của Aisaka lóe lên sát khí giết người...
“NÓ TRỐNG KHÔNG!!!”
Ryuuji la lên vừa kịp lúc.
Thanh kiếm gỗ dừng lại ngay trên đầu Ryuuji, gần xát đến nỗi xén đi một ít tóc của cậu. Sau đó là một sự im lặng lúng túng. Vài giây sau, cuối cùng cô ta cũng bật nói,
“...Trống...không...?”
Giọng nói như một đứa bé của cô ta hỏi Ryuuji khiến cậu gật đầu thật mạnh.
“Đ, đúng vậy, nó trống không à...đó là tại sao tôi nói không thấy gì cả và đúng rồi, thật may cô không đưa nó cho Kitamura. Cô có biết xém tí là đã trở thành một trò cười rồi không?
Aisaka đứng bất động với cặp mắt rưng rưng mở lớn. Nhân cơ hội đó, Ryuuji nhanh chóng bò ra xa khỏi cô ta và trốn vào phòng cậu ở phía bên kia bức ngăn. Bàn tay run run, cậu mò tìm lấy bức thư trong cặp.
“Nè! Cô thấy đó, thấy chưa?”
Trợn to mắt lên, Ryuuji nhét bao thư vào đôi bàn tay nhỏ bé của Aisaka. Thanh kiếm gỗ trên tay rớt xuống, người cô bắt đầu run lên dù vẫn còn đang đứng dang hai chân và dùng ánh sáng chiếu vào bao thư để kiểm tra.
“....A...”
Đôi môi anh đào nhỏ nhắn he hé mở ra.
“A, a....Aaaa....AAAA! UWAAA!”
Với đầu tóc rối bù, Aisaka xé toang bao thư ra và lộn ngược nó lại. Sau khi biết chắc không có gì bên trong, cô quay lại nhìn Ryuuji một cách vô vọng,
“...Tôi thật vô dụng...”
Sau khi nói như vậy, cô từ từ ngồi xuống. Đôi mắt mở lớn hết cỡ đóng lại chầm chậm. Đôi môi mỏng run nhẹ lên trong khi cằm cô phát ra một âm thanh lạ kỳ.
“Ai, Aisaka?”
Sự ngưng hoạt động bị ép buộc... Ngồi trước mặt Ryuuji, khuôn mặt cô trở nên nhợt nhạt và dáng người nhỏ bé trong chiếc váy dài ngã xuống trong phòng khách của căn hộ hai phòng, một nhà bếp của Ryuuji.
“Này! Aisaka! Cô có sao không?”
Tất cả xảy ra quá đột ngột, Ryuuji chạy nhanh lên trong tay mang con búp bê bất tỉnh.
Vào lúc đó...
Rột ~ rột ~
“Đó có phải...tiếng kêu phát ra từ...bụng cô ta không nhỉ?”
Ở căn hộ nhà Takasu lúc nào thực phẩm cũng luôn sẵn sàng.
Tỏi và gừng đều được cắt sẵn, trong khi hành tây thì lúc nào cũng có. Một vài củ cải và cuối cùng là thịt xông khói với trứng. Dĩ nhiên, gia vị là không bao giờ thiếu được, trong bếp luôn có nhiều bột súp gà, mắm muối, cũng như súp xương gà nguyên chất.
Một chút dầu đổ vào cốc rưởi gạo, bỏ thêm ít củ cải cắt sẵn để vị được trong hơn. Cơm chín được mang ra chiên với trứng có màu vàng ươm, thêm một chút hành tây cho thơm và ít thịt xông khói là hoàn thành. Sau khi nêm đủ gia vị như ít tiêu, muối và sốt dầu hào – điều cuối cùng chính là trang trí dĩa cơm với vài cọng ngò.
Với món canh súp, chỉ cần đổ nước nóng vào chén đựng sẵn hành sắt nhỏ và gia vị súp xương gà nguyên chất, cả bữa ăn đã được hoàn thành chỉ trong 15 phút. Thậm chí còn đủ thời gian để lau dọn trong khi chờ món ăn nấu chín.
Mặc dù 3 giờ sáng rồi, tài nấu ăn của Ryuuji vẫn tuyệt vời.
“T...tỏi...”
Rột ~....Ryuuji có thể nghe được tiếng nói mớ của cô ta cùng âm thanh buồn cười kia. Cậu đang nghĩ không biết có nên đánh thức cô không...
“...Ai, Aisaka Taiga, tỉnh dậy đi! Nếu cô muốn tỏi, thì có đây nè, còn cả dầu thầu bên trên nữa.”
Ryuuji lắc nhẹ dáng người nhỏ bé đang nằm ngủ trên giường.
“Cơm...cơm...”
“Ừa, là cơm chiên!”
“Cơm...chiên...”
Khóe môi tái nhợt của cô bắt đầu chảy nước miếng. Làm sao để như thế khi mình đã thấy chứ. Ryuuji nghĩ vậy và nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
“Thức dậy đi, không thôi cơm nguội hết bây giờ!”
Hàng lông mi của Aisaka nhấp nháy. Để tránh chạm vào cô, Ryuuji nắm lấy cái váy kéo cô ta xuống nệm. Aisaka lay người một chút rồi miễn cưỡng ngồi dậy.
“...A...Ơ?”
Hình như cô đã tỉnh dậy. Nhăn mặt lại, cô hất tay Ryuuji ra trong khi lấy xuống cái khăn ướt trên trán một cách ngờ vực. Mũi hít hít, cô nói,
“...Cái gì đó? Mùi ...giống như tỏi vậy...”
Cô đưa mắt nhìn chung quanh.
“Không phải tôi đã nói là cơm chiên đó sao? Đến ăn nhanh đi, cái này sẽ làm tăng lượng đường trong máu của cô lên! Nếu không cô lại bị ngất nữa giờ.”
Ryuuji chỉ dĩa cơm chiên đang được đặt trên chiếc bàn ngắn. A! Đôi mắt của cô hơi ngân ngấn nước, nhưng...
“...Anh đang mưu tính gì thế...?”
Cô nhanh chóng nhíu mắt lại và nạt to, nhìn thẳng vào mặt Ryuuji, cậu giờ mặc trên người bộ đồ thể thao.
“Tại sao tôi lại muốn mưu tính gì? Tôi chỉ nghĩ cơm chiên có thể sẽ đánh thức được cô, đúng không nào? Cô có biết bụng mình cứ kêu to suốt không? Lúc ở trường cô cũng có y triệu chứng thiếu máu như thế...Này, đừng nói với tôi là cô không bao giờ ăn đó?”
“Đấy không phải việc của anh! Thây kệ tôi!...Anh sống ở đây một mình à?”
“À, còn mẹ tôi nữa, bây giờ bà đang đi làm. Và khi tính tấn công ai đó thì ít nhất cũng nên xem coi có ai trong nhà đã chứ! Nếu là người khác thì họ đã gọi cảnh sát rồi.”
“I, im đi...Anh không có giở trò gì với tôi đó chứ?”
Với cái nhìn nghiêm khắc Aisaka lấy hai tay che người mình lại, cặp mắt nhíu ti hí và xem xét Ryuuji bằng vẻ rất khiêu khích. Cô mới chính là người giở trò ở đây! Ryuuji cố ghìm lại những gì cậu tính nói ra.
“...Cô không có quyền nói những lời đó trong khi kẻ đột nhập vào nhà người khác để phục kích chính là cô, và còn ngất đi vì đói bụng nữa chứ! Thôi được rồi, ăn nhanh đi!”
Bỏ qua mọi chuyện, vẫn ba giờ sáng và chắc chắn đây không phải lúc để tranh luận và làm phiền những người hàng xóm.
“Tôi không...mmmmm!”
Ryuuji xúc một muỗng lớn đầy cơm chiên và đút mạnh vào miệng Aisaka trong khi cô vẫn lò mò trên giường cậu. Việc làm này nhất định là cần rất nhiều can đảm, nhưng Ryuuji đã giao phó mình cho số phận, nên cậu nghĩ cũng nên đối mặt với những gì xảy ra thôi. Trong một lúc, cậu cảm thấy bản thân rất là đàn ông.
“A, anh làm cái gì vậy!?”
Aisaka đẩy cái muỗng ra với đôi mắt rưng rưng, nhưng có vẻ như cô không có ý định nhổ ra những gì ở trong miệng. Gương mặt nhỏ nhai nhai không ngừng, nhìn rất giống một con sóc.
“Mmm...mmm, đ, đừng có nghĩ là vì vậy mà tôi sẽ bỏ qua cho anh...”
Ực. Cô nuốt miếng cơm xuống.
“...Tôi với anh vẫn chưa giải quyết xong đâu!”
Aisaka giật cái muỗng trong tay Ryuuji mà khi nãy cô đẩy ra và tiếp tục nói.
“Quan trọng hơn là sao anh biết trong bao thư không có gì?”
Cô túm gọn cái váy lại và từ từ bước xuống giường.
“Chắc anh đã mở nó ra và nhìn lén vào trong chứ gì? Đúng là tệ hại! Đúng là một kẻ biến thái!”
Hừm! Cô quay lưng lại với Ryuuji và ngồi xuống cái bàn ngắn.
“...Không, không phải thế đâu!...Thật ra...Nhờ ánh sáng chiếu vào tôi mới thấy thôi.”
Dù không hẳn là đúng như vậy, Ryuuji vẫn phải đưa ra một câu trả lời, mặc dù cậu không chắc cô ta có đang nghe không. Ngồi trước bàn ăn, cô dùng muỗng xúc đầy cơm và trong một không khí căng thẳng lạ thường, cô từ từ đưa nó vào cái miệng nhỏ của mình.
Nhai, nhai, nhai, nhai, ực. Sau đó cô húp một muỗng canh. A....rồi thở ra một cách nhẹ nhõm trước khi húp tiếp muỗng khác. Đối diện Aisaka, Ryuuji nói ra vấn đề lúc nãy cậu đang nghĩ khi nấu ăn.
“Này, Aisaka, nghe tôi nói nè. Chuyện là vầy...”
Nhai nhai nhai nhai
“Lá thư của cô...ý tôi là bao thư đó, không có gì phải xấu hổ cả, cho dù tôi có thấy lá thứ bên trong...”
Nhai nhai nhai nhai nhai nhai nhai, nhoàm! Rốt rốt!
“Tôi nghĩ là....”
Nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồi nhoàm!
“Này, nghe đây nè!”
“Thêm một dĩa!”
“Ừa.”
Cũng hên mình nấu nhiều...Ryuuji lẩm bẩm rồi đổ hết phần cơm còn lại trong chảo vào dĩa và đưa lại cho Aisaka.
“Như tôi nói đó...nghe nè!”
Cô ta chẳng có vẻ gì đang nghe cả. Đây có phải gọi là quá nhập tâm không? Với dáng người nhỏ bé đó thì tất cả thức ăn đi đâu hết nhỉ? Aisaka không để ý gì ngoài dĩa cơm chiên trước mặt, cơm chiên và vẫn là cơm chiên...Đây đúng là một Lễ Hội Cơm Chiên của riêng cá nhân cô ta mà.
Cứ vậy sẽ không được gì trong khi dĩa cơm chiên lại sắp hết rồi. Ryuuji quyết định đứng lên và mang cái lồng chim ở góc phòng khách vào.
“Này Aisaka, tới coi cái này nè...ngon lắm đó!”
“Có đồ ngon sao?”
Bây giờ thì cô ta chịu chú ý rồi...Soạt! Ryuuji gỡ tấm vải che chiếc lồng ra và cho cô coi thứ bên trong.
“Á!!!”
“Sao? Nó nhìn xấu xí lắm đúng không?”
Qua thí nghiệm cho biết trừ khi có động đất cấp 4 hay mạnh hơn thì mới đánh thức được Inko-chan...Một bộ mặt biến dị, cặp mắt trắng dã xoay tròn, cái mỏ há rộng và cái lưỡi xám xịt lè ra ngoài...Bộ mặt xấu xí khi ngủ đã có công dụng và khiến Aisaka ngã lùi ra sau.
“Xấu xí quá đi! Sao anh lại cho tôi coi thứ như thế hả?”
Rõ ràng cuối cùng thì cô ta đã nghe những gì Ryuuji nói.
“...Xin lỗi nha Inko-chan, hãy ngủ tiếp đi nhé...Dù sao thì, Aisaka nè!”
Sau khi dùng miếng vải che lại Inko-chan, Ryuuji ngồi xuống đối diện với Aisaka, người cuối cùng cũng đã tỉnh táo. Anh muốn gì đó!? Cặp mắt của cô dò hỏi khi liếc nhìn Ryuuji, dù trong tay vẫn ôm cái dĩa như muốn tiếp tục với Lễ Hội Cơm Chiên của mình.
“Hãy ăn đi và nghe đây. Những gì tôi muốn nói...không có gì phải xấu hổ đâu. Chúng ta là học sinh trung học năm thứ hai rồi, có thích một hay hai người khác phái cũng tự nhiên thôi, vì vậy chẳng có gì sai khi viết thư tình cả. Không phải tất cả cặp nam nữ đều phải trải qua những việc đó mới có thể ở bên nhau sao?”
“...”
Aisaka nhai khi úp cả cái tô vào mặt. Có vẻ như cô ta vẫn thấy xấu hổ.
“Nhưng nói chứ, ai lại đi nhét lá thư tình vào nhầm cặp táp bao giờ?...Còn chưa nhắc tới việc quên bỏ cả lá thư vào bao nữa kìa.”
Ryuuji vừa nói xong thì...
“Tất cả đều là lỗi của anh!”
Rầm! Đột nhiên Aisaka đập tay xuống bàn. Cô nhìn lên và chĩa cái muỗng về phía Ryuuji.
“...Nãy giờ anh cứ nói vòng vo hơi lâu rồi đó. Thôi nói thẳng ra đi nhé, tôi vẫn do dự không biết có nên để lá thư vào cặp hay không khi anh xuất hiện. Tôi hốt hoảng và muốn giấu lá thư đi nên cuối cùng nhét nó vào trong...nhưng không ngờ rằng đó lại là cặp của anh...”
“Này, Aisaka...cô dính cơm trên mặt kìa.”
“Anh. Thật. Phiền phức.”
“Ặc...”
Mắt cô ta sáng quắc như một lưỡi dao bén nhọn. Dưới một ánh nhìn như thế, Ryuuji nhanh chóng im miệng và không nói nữa.
Bây giờ thì cô đã nạp đầy năng lượng với cái bụng no nê. Hừm, tự hào nâng cằm lên và nhìn Ryuuji với cặp mắt đầy sát khí. Palmtop Tiger, giờ tràn ngập năng lượng và sãn sàng săn mồi, phát ra một âm thanh nhỏ và hoang dại.
“Takasu Ryuuji...chuyện này đáng lý đã không xảy ra nếu anh giao cái cặp cho tôi...Gi ờ tôi phải trừng trị anh thế nào đây? Làm cách nào để xóa ký ức của anh! Sau khi hành động xấu hổ như vậy rồi...anh nghĩ tôi còn sống tiếp được à!?”
Sự việc vẫn cứ tiếp diễn vòng vòng. Ryuuji ôm chặt đầu mình một hồi và rồi...
“Không phải tôi nói chẳng có gì đáng xấu hổ sao!? Này, cô ở yên đó và chờ tí!”
Ryuuji quyết định giải quyết dứt khoát sự việc này.
Rời khỏi phòng khách, cậu đi vào phòng mình và mang ra một đống đồ đặt trước mặt Aisaka. Có nhiều sổ tay và tờ ghi chú nhỏ, dĩa CD, sách minh họa, một máy MD cũ và nhiều thứ nữa. Đã đến nước này rồi thì tôi sẽ cho cô coi mọi thứ. Mọi thứ.
“Đống này là gì đây?”
“Xem đi. Cứ tự nhiên lấy đại một thứ mà xem.”
Xì! Bực bội Aisaka lấy đại cuốn sổ tay gần nhất và liếc nhìn. Ngón tay cô dừng lại khi càu nhàu và nhìn vào cuốn sổ tay của Ryuuji.
“Thiệt tình, cái gì đây? Anh đang làm gì thế?”
“Đó là ‘Danh mục’. Có lẽ cô không biết đó là gì rồi. Nó là một danh sách các bài hát tôi biên soạn cho cô gái mà tôi thích. Nói cho cô biết luôn, các bài hát được sắp xếp theo mùa, vì vậy có bốn chủ đề tất cả. Tôi còn ghi âm chúng vào MD nữa.”
“Nghe thử đi.”
Ryuuji bật máy MD lên và nhét tai nghe vào tai của Aisaka. Từ tiếng nhạc nhỏ phát ra, Ryuuji biết ngay đó chính là bài hát đầu tiên trong chủ đề mùa hè của cậu.
“Và đây là một bài thơ tôi tự sáng tác. Lúc viết tôi đã nghĩ ‘Sau khi cặp kè thì mình nên tặng quà giáng sinh gì cho cô ấy đây? Liệu dầu thơm có được không nhỉ? Nhưng chắc chắn phải là loại Eau de Toilette!’. Tôi còn liệt kê hết tất cả nhãn hiệu nước hoa xuống và giá của mỗi chai nước hoa nữa...Thế nào? Đó là việc mà tôi hay làm.”
“Thật kinh tởm!”
Aisaka giật bỏ tai nghe ra và quăng trả lại vào Ryuuji như chúng rất dơ bẩn vậy. Mặc dù bị ném tai nghe vào người. Ryuuji vẫn không chùng lòng,
“Nếu thật kinh tởm thì cứ vậy đi. Nhưng lý do tôi nói cô biết là vì tôi không thấy xấu hổ về điều đó! Thích một cô gái thì có gì sai!? Tôi nhận là mình vô dụng khi không có tự tin thú nhận tình cảm của mình và chỉ có thể ấp ủ ảo tưởng thôi, nhưng tôi thấy chẳng có gì để xấu hổ cả!”
Chậc, có lẽ mình cũng có chút xấu hổ, nhưng dù sao cũng đã nói ra rồi...Ngay lúc đó, Ryuuji bị mất thăng bằng khi xoay người lại và điều mà cậu không hề muốn cho Aisaka thấy giờ lại rơi ngay chân cô ta.
“A! Cái đó không được...”
“...Cái gì đây? Một bao thư?”
Cậu cố hết sức để lấy lại bao thư, nhưng chậm hơn đôi tay nhỏ nhắn kia và cuối cùng chỉ nắm được không khí.
“Từ Takasu Ryuuji gửi Kushieda Minori-san...Kushieda Minori-san!!??”
“C, cái đó...không, k, khoan, đừng...”
“Một lá thư tình!? Và còn...gửi Minori!? Anh!? Cái này nữa à!? Cả cái này!?
Không còn cách nào để chối cãi nữa. Cả ba lá thư chỉ viết để khiến bản thân cậu thoải mái hơn thôi, chứ không có ý định gửi đi. Giờ tất cả đều bị lộ ra hết rồi.
“Uwaa...anh? Thích Minori...Ế!?...Đùa sao trời!? Hình như anh có hơi chút tự mãn đó nhỉ...”
“C, cô tốt hơn tôi đấy!? ‘Ế’ gì chứ!? Không phải cô cũng thích bạn thân của tôi Kitamura đó à...”
“...I, im đi, không phải tôi kêu anh quên rồi sao?...Thay vì cứ tỏ ra lúng túng, hãy nhanh chóng tỏ tình đi cho rồi!”
“Cô cũng vậy đó!”
“Anh muốn lấy kiếm gỗ? Hay muốn vứt nó đi!?” “Cô muốn dùng nhạc khí của tôi không? Hay muốn cái khác cứng hơn?” Sau khi cãi nhau một hồi...
“Á!”
Đột nhiên Ryuuji nhận ra bầu trời bên ngoài cửa sổ bắt đầu sáng hơn...Mặt trời sắp mọc lên.
“Chết tiệt! 4 giờ sáng!”
Gần đến lúc Yasuko đi làm về rồi. Nếu Aisaka còn ở lại đây thì sẽ phiền phức lắm, Yasuko sẽ hỏi han tùm lum và mình cũng không muốn ai thấy được vẻ mặt của Yusaku khi về nhà, rồi còn kêu “Ryuu-chan, là Ya-chan đây ~, Mẹ khát ~ nước quá ~, mm” và nhiều thứ khác nữa.
Chưa kể việc, mỗi khi báo sáng giao tới là bà chủ nhà sẽ thức dậy. Có thể bà sẽ than phiền vì những tiếng ồn ào mới sáng sớm đã gây ra...Không, có lẽ bà thức rồi và đang chờ lúc thích hợp mới lên đây. Nghĩ đến vậy thôi, gương mặt của Ryuuji lập tức tái đi. Ôi trời ơi. Nếu bây giờ mà bị đuổi, chúng tôi sẽ không có tiền để kiếm chỗ khác ở đâu...Tháng trước tất cả tiền tiết kiệm đều xài hết (do Yasuko ích kỷ hết) vào việc mua cái TV màn hình phẳng không hợp với căn hộ đó rồi...
“S~ao cũng được! Tôi sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai và không coi Aisaka là một con ngốc vì tôi cũng chẳng tốt hơn gì. Nên hãy kết thúc mọi chuyện đi nhé?”
“...Không, không thể được.”
“Tại sao!? Bây giờ hãy cút nhanh ra...Ý tôi là giờ cô làm ơn đi về đi...! Bà mẹ bệnh hoạn của tôi sắp về rồi...”
Nói một cách khác, thật sự bà có bệnh nên cậu không hẳn là đang nói dối, nhưng...
“Không! Tôi không tin anh, hơn nữa...hơn nữa...”
Giống như một đứa bé, Aisaka ngồi quỳ ngay giữa phòng khách. Nhìn xuống đầu gối mình, cô xoắn các ngón tay trên thảm và nói,
“...Um, cái lá thư tình...đó, nên làm gì với nó đây...tôi chưa muốn gửi nó đi lúc này...”
Tuyệt thật! Aisaka lại đi chọn ngay giờ này để hỏi mình cho lời khuyên về tình cảm! “AAAA!” Ryuuji cúi đầu và nói,
“Tôi, tôi sẽ nói cô nghe vào ngày khác! Coi nào, giờ thì đi về đi...Van xin cô đấy!”
“...Anh chắc là sẽ nói tôi biết chứ?”
“Ừa! Nhất định mà! Tôi sẽ nghe bất cứ điều gì cô nói và sẽ làm giúp bất cứ điều gì cô yêu cầu. Tôi xin thề!”
“...Anh sẽ giúp tôi? Bất cứ điều gì?”
“Ừa! Bất cứ điều gì!”
“Anh sẽ giúp tôi bất cứ điều gì? Anh nói rồi đó...Anh sẽ giúp tôi giống như một con cún? Và làm mọi thứ cho tôi như một con cún?”
“Ừa, ừa! Tôi sẽ cố hết sức giống như thế, xin thề! Dù như một con cún hay gì cũng được, tôi đều giúp cả!...Vì thế hôm nay kết thúc ở đây đi, được chứ? Okay?”
“Okay...Vậy thì tôi về đây.”
Có vẻ cuối cùng cô cũng chấp nhận. Aisaka nhặt thanh kiếm gỗ và đứng lên. Cô liếc nhìn về hướng cửa sổ, ở đó có đôi giày nhỏ. Ra cô ta thật sự đã trèo vào từ chỗ ấy...Aisaka quay lại liếc nhìn Ryuuji rồi cầm đôi giày và đi ra cửa. Đột nhiên cô quay đầu lại,
“Này!”
Gì nữa đây!? Ryuuji làm một thế đứng phòng thủ, nhưng...
“Còn...cơm chiên không?”
“Hả? Ồ, không....cô ăn hết rồi mà.”
“Vậy a? Thôi được.”
“Cô vẫn chưa no sao? Chỗ ấy là bốn chén cơm đó. Cô đói đến vậy à?”
Không có câu trả lời. Aisaka xoay lưng lại với Ryuuji và mang giày vào.
“...Tấm ngăn phòng...”
Cô nói nhỏ và cũng đột ngột quay lại.
“Trời, cô nói nhiều thật đó.”
“Tấm ngăn phòng bị lủng một lỗ...sửa lại có tốn nhiều tiền không?”
Cặp mắt Aisaka nháy hai ba lần khi nhìn Ryuuji và hỏi. Cảm thấy tim mình như muốn nổ tung, Ryuuji tránh ánh mắt đó. Không phải vì cậu sợ, nhưng vì cậu thấy khó hiểu. Đây là lần đầu tiên Ryuuji nhìn thấy Aisaka không hề có chút vẻ giận dữ nào.
“Ahh...ùm...nếu sửa cái đó thì tôi nghĩ mình tự lo được...Cái lỗ thủng cũng không lớn lắm nên chẳng sao đâu nếu tôi có một số giấy washi loại tốt. Mặc dù đa phần là chỉ toàn dùng loại washi thường thôi.”
“Hmm...”
Với vẻ mặt bình tĩnh đó của Aisaka, Ryuuji không thể biết cô ta đang nghĩ gì cả.
“Gi ấy washi...nếu được thì anh dùng cái này đi!”
Aisaka đưa thứ đó ra. Cô ta muốn mình dùng cái này sao?...Ryuuji nhìn vào thứ cô ta nhét vào tay cậu một cách khó hiểu. Nói sao đây? Kêu mình dán cái lỗ đó bằng bao thư tình trống rỗng này của cô ta ư...
“Nếu cái đó dùng được thì dùng đi! Còn cần tiền thì tôi sẽ trả cho.”
“A...ơ...um!”
Không trả lời là no hay chưa, Aisaka nhăn nhó và bắt đầu cột dây giày lại. Nhìn tấm lưng của Aisaka, cậu cảm thấy...
“...Này, đợi chút!”
Cậu cảm thấy là cần phải gọi cô ta.
“Gì nữa?!”
“...Cô đã không ăn bao lâu rồi?”
“ Anh cần gì quan tâm? Không phải là tôi không ăn...tôi chỉ ngán mấy thứ mua ở tiệm tiện lợi thôi...nên mua về rồi nhưng tôi không thể nuốt nổi...”
“Tiệm tiện lợi? Cả ba bữa? Như vậy không phải không tốt cho sức khỏe sao?”
“Trước trạm xe có một tiệm ăn nhanh, nhưng tháng trước đóng cửa rồi. Nên tôi chỉ có thể mua ở tiệm tiện lợi...Mấy thứ đồ mua ở siêu thị...nói sao nhỉ...tôi không biết mua làm sao...”
“Cô không biết mua? Cứ chọn món nào cô thích, bỏ vào rổ, sau đó đem ra quầy tính tiền, thế thôi...Mà nè, cha mẹ của cô đâu?”
Cột dây giày xong, Aisaka đứng dậy. Ryuuji thấy cô lắc đầu khó hiểu. Ôi trời. Mỗi gia đình đều có bí mật của riêng họ, đặc biệt là gia đình của Aisaka bí ẩn. Ngay cả nếu có điều gì kỳ quái xảy ra trong gia đình đó cũng chẳng cần phải ngạc nhiên. Mình cũng xuất thân từ một gia đình khó khăn, nhưng vẫn sống rất tốt, nên sao lại phải hỏi một câu thiếu suy nghĩ như thế nhỉ? Cảm thấy xấu hổ. Ryuuji không hỏi thêm gì nữa và chỉ đứng nhìn dáng người nhỏ bé với mái tóc dài đó mở cửa đi ra.
“A, chờ đã! Để tôi đưa cô về! Đi một mình giờ này nguy hiểm lắm...”
“Thôi đi, tôi sống gần đây lắm...Với lại, tôi có thanh kiếm gỗ mà.”
“Không được, như thế còn nguy hiểm hơn đó chứ”
“Thật gần lắm! Thôi, tạm biệt Ryuuji. Mai gặp lại.”
Cô quay người chạy đi. Ryuuji lập quên đóng cả cửa mà đuổi theo. Nhưng từ cổng nhìn xuống, chẳng thấy bóng dáng Aisaka đâu hết...Cô ta đúng thật là có một đôi chân tốc độ phi thường mà.
“...Đến cuối cùng thì mình đã để cô ta đi về một mình. Với lại...”
Có phải cô ta mới gọi mình là Ryuuji không?
Ryuuji nháy mắt với gương mặt mơ màng nhìn theo hướng Aisaka vừa khuất đi...Cậu không giận dữ, mà chỉ cảm thấy bối rối.
Trước khi mặt trời mọc và Yasaku đi làm về, Ryuuji phải dọn dẹp gọn gàng căn phòng. Điều này toàn nhờ vào tính sạch sẽ ngăn nắp của cậu.
Kể từ ngày đó trở đi, trên tấm ngăn phòng của nhà Takasu có dán một mẫu giấy nhỏ mang hình vân của những cánh hoa anh đào màu hồng nhạt.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
[1] Vụ án nổi tiếng của Ooka Tadasuke: một vụ án kể về hai người phụ nữ đánh nhau vì một đứa bé. Vì cả hai không thể tự quyết định đứa bé là con của ai nên Thẩm phán Ooka ra lệnh hai người phụ nữ cùng kéo đứa bé để xem coi ai thắng. Cuối cùng, Thẩm phán Ooka trao đứa bé cho người bỏ cuộc, vì đúng như ông phán đoán, chỉ có người mẹ thật sự mới không muốn con mình bị tổn thương.
[2] Giấy Washi: là một loại giấy làm từ Nhật Bản. Washi loại thường dùng sợi từ vỏ cây gampi và cây bụi mitsumata hay dâu giấy làm ra, nhưng cũng có thể được làm bằng tre, gai dầu, gạo và lúa mì. Từ “wa” trong washi mang nghĩa Nhật Bản và từ “shi” là giấy, washi là một dạng thuật ngữ được sử dụng để mô tả giấy làm bằng tay theo cách truyền thống. Xem link này để biết rõ hơn http://en.wikipedia.org/wiki/Washi
[3] I.O.U: viết tắt của “I Owe You”. Một tờ hiệp ước hay nhắc nhở trả nợ.