Toradora!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 9 - Chương 1

Mở đầu

Tất cả được giọng nói ấy soi sáng.

Thế nhưng giọng nói bé nhỏ ấy lập tức bị nhấn chìm bởi tiếng gào thét của cơn bão tuyết dữ dội. Khi nhìn vào thế giới trắng xóa xung quanh, cậu cảm giác như thể mình sắp bị những cơn cuồng phong ấy thổi bay. Cậu cố nhìn về phía phát ra giọng nói, thế nhưng những cơn gió cứ cắt lên mặt khiến cậu không tài nào mở mắt ra được.

Ngã xuống...đau lắm.

Giọng nói yếu ớt ấy lại vang lên lần nữa, nhưng rồi nó gần như lại biến mất ngay lập tức. Cậu muốn tìm thấy cô ấy nhanh nhất có thể, thế nhưng những cơn gió dưới không độ cứ đẩy lui cậu về phía sau.

Giữa lớp tuyết trắng xóa, cậu phát hiện ra những ngón tay còn trắng hơn cả tuyết.

Ánh mắt cậu hướng vào cái cổ tay bé xíu, vào đôi vai nhỏ nhắn cũng như gương mặt đã gần như đã bị vùi hẳn dưới lớp tuyết.

Cậu rướn về phía trước với tất cả sức lực của mình, lấy hết sức bình sinh cứu lấy cô ấy. Cậu khó nhọc kéo đôi ủng ra khỏi lớp tuyết dày đến tận đầu gối, cuối cùng cậu cũng có thể vươn tay nắm lấy những ngón tay cô.

Nhưng…

Mình không thể giữ được nữa.

Muộn quá rồi. Cô ấy trượt đi như thể đã đánh mất chỗ dựa cuối cùng của mình.

“Taigaaaaaaaaa…!”

Cậu choàng tỉnh và đưa tay ôm đầu ngay khi nghĩ mình sắp ngã.

“Oa!...Chuyện đó…khiến mình sợ phát khiếp…”

Cậu quá hốt hoảng, đôi bàn tay run rẩy đưa lên che miệng. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, đôi môi cậu mằn mặn.

Đó là một giấc mơ. Vậy ra mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng.

Đôi tay cậu không phải phần duy nhất trên cơ thể không ngừng run rẩy. Toàn bộ cơ thể của Takasu Ryuuji, bao gồm cả giọng nói lẫn hơi thở, đều run lên mất kiểm soát. Cơ bắp cậu co cứng và không thể thả lỏng dù chỉ một chút, trông như thể cậu sắp sửa biến thành quỷ dữ bất cứ lúc nào vậy.

May mắn thay đó chỉ là một giấc mơ, nhưng dù vậy, nó vẫn quá…

“...À, em ổn chứ? Trước tiên, sao em không ngồi xuống đã?”

Khi nghe thấy những lời đó, cuối cùng Ryuuji cũng bị kéo trở lại mặt đất. Rốt cục cậu cũng nhận ra mình đang đứng giữa lớp, cặp mắt mở to run rẩy đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ bé hơn của cô Koigakubo Yuri độc thân, người đang đứng trên bục giảng trên đầu lớp học. Các bạn cùng lớp với cậu cũng đang ngồi lặng thinh tại bàn quan sát Ryuuji.

“Em...Em xin lỗi! Ừm...Em, đã ngủ gật, vậy nên…”

Cậu vội vàng ngồi xuống và ngã gục xuống bàn che đi gương mặt đỏ lừ. Chuyện này thật quá xấu hổ.

Cậu nhớ rằng mình đã ngủ gật vì quá buồn chán trong khi chờ giáo viên chủ nhiệm của mình bước vào lớp cho tiết chủ nhiệm sau khi kết thúc một ngày học. Và rồi cậu đã ngủ quên, gặp ác mộng, sau đó đột ngột đứng bật dậy giữa lớp học và hét ầm tên một cô gái cùng lớp.

Sao cậu có thể làm một chuyện như vậy được?

“Được rồi. Dù sao thì em cũng không thể làm gì được đâu.”

Người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) khoanh tay trước chiếc áo len cổ chữ V, cô ấy tỏ ra bình tĩnh đến ngạc nhiên trước vụ lộn xộn ấy. Giọng nói dịu dàng của cô cũng nghe không hề giống với giọng dùng để trách mắng những học sinh ngủ gật trong giờ.

“Em chỉ bị ám ảnh bởi tai nạn trên núi của Aisaka-san thôi.”

Cùng với thái độ dịu dàng của vị giáo viên chủ nhiệm, những học sinh còn lại trong lớp Ryuuji cũng chẳng hề cười nhạo hành động của cậu. Mọi người chỉ gật đầu thấu hiểu, chờ đợi Ryuuji vượt qua cảm giác xấu hổ và bình tĩnh trở lại.

Kitamura Yuusaku ngồi hàng đầu vừa quay mặt lại vừa gật đầu, cũng tương tự như vậy là Kushieda Minori ngồi gần hành lang, Haruta và Noto ngồi phía sau Ryuuji hẳn cũng đang gật gù, chỉ có Kawashima Ami ngồi cạnh cửa sổ là nhìn ra bên ngoài. Có vẻ như cô ấy chẳng hề quan tâm đến những chuyện ồn ào trong lớp.

“Anh chàng vừa mới gặp ác mộng, Takasu-kun, em hãy nhớ nộp bản khảo sát này vào ngày mai nhé.”

Chỉ khi giáo viên chủ nhiệm của mình nhắc nhở, Ryuuji mới phát hiện ra tờ giấy đã được đặt trên bàn trong lúc cậu đang ngủ. Tờ giấy có viết, ‘Khảo sát nguyện vọng học tập bậc đại học’.

“Bản khảo sát này sẽ cung cấp những thông tin cơ bản cho quá trình học tập của các em trong năm tới. Tôi nhắc lại cho các em một lần nữa, đừng có quên đấy. Được chứ…?”

Ryuuji thở dài giữa những tiếng đáp lại lười nhác của đám bạn cùng lớp. Cậu đưa cả hai tay lên ôm đầu và nhìn chăm chăm vào tờ giấy trên bàn. Nguyện vọng học tập bậc đại học là cái gì? Mà họ đang nói đến những tổn thương tâm lí kiểu nào chứ?

Chuyến dã ngoại đã kết thúc được một tuần. Khi những cơn đau cơ vì trượt tuyết đã trôi qua, chỉ có những kí ức về chuyến đi hãy còn ở lại. Có thể đó là những sự cố vui hay buồn, những chuyện tức cười hay đau khổ...Trong tất cả những kí ức ấy, phần lớn trong số đó đều liên quan tới Aisaka Taiga.

Cô gái đã ngã xuống sườn núi tuyết.

Đau lắm…

Cô ấy bị lạc trên núi giữa cơn bão tuyết.

Ngã xuống núi...đau lắm…

Vệt máu chảy ra từ trên trán cô, cái cổ họng trắng bệch như sắp chết khi cô ấy ngã xuống núi.

A...Kitamura-kun?

Sau cùng Ryuuji đã leo xuống sườn núi để cứu Taiga, thế nhưng cô ấy lại tưởng nhầm cậu là Kitamura và nói với cậu…

Không cần biết mình làm gì đi nữa, mình vẫn…

“A~...”

Ryuuji bỗng nhiên đập đầu xuống bàn, cậu vò nát bản khảo sát. Mặc dù có một tiếng thụp lớn vang lên, những người quanh cậu vẫn giả vờ như chẳng nghe thấy gì cả. Cậu nhắm mắt nín thở. Mỗi lần cậu nhớ đến câu nói mà Taiga đã vô tình bật ra, những kí ức về ngày hôm đó lại bùng lên trong tâm trí cậu giống như một cơn bão tuyết. Không cần biết mình làm gì đi nữa, mình vẫn thích Ryuuji...Đó là điều Taiga đã nói. Và người cô ấy đã nhầm với Kitamura chẳng ai khác ngoài Ryuuji, người đang cõng cô ấy trên lưng. Và Ryuuji còn không có cơ hội để sửa chữa sự nhầm lẫn không thể tin được ấy. Khi họ quay trở lên đỉnh dốc Taiga đã hoàn toàn bất tỉnh, cậu cũng không có thời gian để giải thích bất cứ điều gì vì cô ấy đã lập tức được đưa tới bệnh viện. Vậy nên tới thời điểm hiện tại, những chuyện đã diễn ra vẫn là Ryuuji không biết gì mà cũng không nghe được gì, Kitamura là người đã leo xuống cứu Taiga, còn Taiga cũng chẳng hề nói gì cả. Thế nhưng giữa trận bão tuyết trong tâm trí Ryuuji (hay người khác vẫn gọi là tổn thương tâm lí), những lời của Taiga đã được lưu lại rõ mồn một.

Vậy thì, nguyện vọng là cái gì chứ?

Với một người vẫn đang chống chọi lại trận bão tuyết từ một tuần trước thì thời khóa biểu là cái gì? Ngày mai là cái gì? Tương lai là cái gì? Nguyện vọng là cái gì?

Ryuuji nhăn mặt, trông cậu như thể vừa mới uống thuốc độc vậy. Sao mình lại hi vọng có thể cân nhắc tới nguyện vọng của bản thân trong những lúc như thế này…

“Này, Takasu-kun, chúng ta phải đứng dậy chào.”

“...Ô…”

Cô gái phía sau chọc vào sau lưng Ryuuji và khiến cậu vội vàng ngước đầu lên. Những người khác cũng đã đứng dậy và đang chờ Kitamura ra hiệu lệnh chào cô giáo chủ nhiệm. Ryuuji lạch cạch đứng dậy cúi chào cùng với những học sinh còn lại.

Ngay sau khi giáo viên chủ nhiệm của họ ra khỏi phòng học, lớp 2-C lập tức tràn ngập những tiếng cười đùa và các cuộc trò chuyện.

Thế nhưng bóng dáng nhỏ bé của Taiga vẫn chưa quay trở lại.

Ryuuji bỗng nhiên quay lại nhìn vào chỗ ngồi trống không của Taiga, miệng cậu tạo thành hình chữ V lộn ngược, trông cậu còn giống như vừa mới uống thuốc độc hơn cả lúc trước. Taiga đã bỏ Ryuuji lại một mình trong cái thế giới của cơn bão tuyết dữ dội ấy, lợi dụng cảnh tượng mình ngã gục trên mặt đất phủ đầy tuyết để giam cầm cậu, thậm chí cô ấy còn biến mất trong thế giới thực...có lẽ cô ấy cũng đang chạy trốn. Từ sau chuyến dã ngoại Taiga chưa từng ghé qua căn hộ của Ryuuji. Theo như lời người phụ nữ độc thân, kể từ khi cô được mẹ mình đón đi, sức khỏe của Taiga không được tốt lắm, vậy nên cô ấy đang tĩnh dưỡng trong một khách sạn ở Tokyo. Trong suốt quãng thời gian này, điện thoại di động của cô ấy cũng đã bị tắt.

Ryuuji lại càng cúi đầu thấp hơn nữa, bất giác cậu cắn chặt lên môi mình. Cặp mắt tam giác ngược nhìn chăm chăm vào chỗ ngồi trống không của cô ấy. Chiếc ghế dường như hơi rung rinh một chút, nhưng có lẽ chỉ là do bước chân của những người đang chạy nhảy xung quanh.

Cũng có thể Taiga đã nhớ được tất cả mọi chuyện. Có thể sau khi nhớ ra rằng mình đã nói sự thật cho Ryuuji chứ không phải Kitamura cô ấy đã quyết định mình sẽ không quay trở lại nữa. Ryuuji thầm nghĩ.

Sẽ ra sao nếu như chuyện thành ra như vậy? Chiếc ghế lại rung rinh một lần nữa...vì cô gái bên cạnh chỗ ngồi của Taiga nhảy lên.

Mặc dù giờ học đã kết thúc, Ryuuji vẫn không thể cử động. Mặc dù cậu có thể hướng ánh mắt ra khỏi chỗ ngồi của Taiga, thế nhưng cơn bão tuyết trong tâm trí cậu vẫn còn rất hung dữ.

Cơn gió lạnh cóng của ngày hôm đó đã giữ chặt bước chân của ngày hôm nay.

Nếu cậu có thể nhìn thấy bóng dáng năng động của Taiga và nghe thấy giọng nói thường ngày của cô ấy thì biết đâu cậu có thể giải thoát bản thân mình khỏi thế giới của cơn bão tuyết dữ dội và những cơn gió lạnh cóng.

☺☻☺☻☺

“Lạnh quá đi mất! Hàng người chẳng di chuyển chút nào cả! A~!”

“Lúc trước có bốn người vừa mới ra...Mà cậu càng đứng ở đây lâu cậu càng thấy lạnh!”

“Mấy giờ rồi?”

Đồng hồ trên chiếc điện thoại di động chỉ năm giờ chiều. Ryuuji kiểm tra xem mình có tin nhắn mới nào không trước khi gập nắp điện thoại lại và bắt đầu ra sức xoa xoa hai bàn tay mình với nhau, trông cậu như thể muốn tạo ra lửa từ lực ma sát vậy. Mặt trời đã lặn, những chiếc xe con và xe tải phóng nhanh trên con đường chính tạo nên vô số những hình ảnh phản chiếu của chiếc đèn đường màu trắng. Tháng hai đã đến, thời tiết trở nên cực kì buốt giá, nhiệt độ xuống dưới không độ. Những cơn gió dữ dội lạnh lẽo lúc tối trời buộc cho những cậu trai trung học phải mím chặt môi lại, họ cảm giác như thể mùa xuân sẽ không bao giờ đến.

Noto ép tay mình lên chiếc bịt tai cỡ lớn và nhắm tít đôi mắt nhỏ xíu của mình thành một đường kẻ mỏng.

“Mặc dù nói ra thì có phần ngớ ngẩn, nhưng ngoài này thật quá lạnh! Cho dù họ nói rằng ‘thời tiết càng lạnh, người ta càng nên ăn mì ramen’, nhưng chuyện này vẫn hơi quá rồi! Chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa đây?”

“Mình nghĩ chúng ta đã đợi được nửa thời gian rồi, nhưng hàng người phía sau chúng ta thì trông thật vĩ đại, nó thậm chí còn trải dài quá cả đèn tín hiệu giao thông.”

“Này đừng có đứng ra ngoài hàng bằng không cậu sẽ bị đánh bật khỏi vị trí bởi sát khí của những người đứng sau chúng ta đó.”

Ryuuji nhanh tay kéo Haruta, người đã lạc ra khỏi ví trí của mình, trở lại hàng và gật đầu với những học sinh xếp hàng sau họ. Túi của cậu chỉ hơi đụng nhẹ nhưng nhóm học sinh đứng sau cậu đã giật mình xin lỗi rối rít, buộc Ryuuji cũng phải cúi đầu đáp lễ, kết quả là cả hai bên không ngừng cúi đầu trong suốt năm giây.

Hàng người chạy dài dọc theo vỉa hè bên cạnh con đường chính đã trải dài quá cả lối rẽ chỗ ngã tư đường. Điều đang đợi họ nơi đầu hàng là một quán ramen cực kì nổi tiếng. Nhưng nhìn vào hàng người dài ngoẵng trước mặt mình, cả ba bắt đầu tự hỏi liệu họ có thể đặt chân tới đầu hàng hay không. Nếu quán hết nước dùng ngay khi tới lượt họ, có lẽ ba người sẽ khóc cho đến chết. Ryuuji, Noto và Haruta đang xếp hàng vì một quán ăn cực kì nổi tiếng được một đầu bếp tên tuổi mở ra gần trường họ vài ngày trước. Mặc dù phải nói rằng quán ăn lúc nào cũng chật kín, nhưng họ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lại có quá nhiều người xếp hàng chờ được ăn như vậy.

Để trấn an Ryuuji, người đã bị tổn thương tâm lí sau sự cố ‘Taiga!’, Noto và Haruta đã mời cậu đi ăn mì ramen cùng với họ

Hai hàm răng của Noto đánh vào nhau cầm cập, cậu lên tiếng, “Mình thấy hối hận vì đã kéo Ryuuji đi cùng. Không phải cậu cần mua thực phẩm cho bữa tối sao? Cậu sẽ ổn chứ?”

Ryuuji nhún vai và nói, “Đôi khi mình cũng thích được xếp hàng chờ ăn mì ramen. Chúng ta cũng đã xếp hàng quá lâu rồi, mình phải ăn xong thì mới chịu đi về”.

“A~, mình thì thực sự chẳng muốn về.”

Khi trông thấy Ryuuji và Noto ngạc nhiên quay mặt sang phía mình, Haruta giải thích.

“Không giống như điều các cậu đang nghĩ đâu, mình vẫn muốn ăn ramen, chỉ là mình không muốn trở về nhà thôi.”

“...Này, cậu đã làm gì vậy? Làm vỡ lọ hoa? Phá hỏng bức tranh?”

“Đánh vỡ chậu cây của ông cậu? Vẽ bậy lên mặt con chó nhà cậu?”

“Ông không sống cùng với nhà mình mà mình cũng không nuôi con chó nào. Không phải vậy, mình đang nói chuyện nghiêm túc với các cậu đó...Mặc dù tự nói về mình thế này không hay lắm, nhưng mình là một tên ngốc, vậy nên…”

Ryuuji và Noto ra sức gật đầu đồng tình.

“Kết quả học tập của mình cực kì tệ hại...mà chúng ta còn phải nói chuyện với bố mẹ về nguyện vọng của mình đúng không, vậy nên, chỉ là mình cảm thấy thất vọng trước tất cả những chuyện ấy.”

Ồ, là tờ giấy đó...bản khảo sát nguyện vọng học tập bậc đại học. Ryuuji thở dài khi nghĩ đến nó. Mặc dù cậu đã khăng khăng rằng mình không có đủ thời gian để nghĩ đến những chuyện ấy, nhưng để có thể hoàn thành bản khảo sát cậu vẫn phải nghĩ đến nó. Haruta và Ryuuji nhìn nhau rồi bật ra những tiếng phàn nàn. Trong lúc đó Noto dường như khá thích thú với chuyện này, cậu nhìn vào bộ mặt đẫm nước mắt của Haruta và nói với cậu ấy,

“Sang năm, khi các cậu đang chuẩn bị cho các kì thi, các cậu có thể bắt đầu nghiêm túc cân nhắc tới chuyện đó bất cứ lúc nào đúng không? Nó chỉ là tài liệu tham khảo cho việc chia lớp trong năm ba thôi.”

Nói rồi, Noto quay sang phía Haruta hỏi,

“Nhắc đến chuyện đó, cậu định theo hướng khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên?”

“Hừm...với mình thì xã hội hay tự nhiên có gì khác biệt nhỉ...Thậm chí mình còn khó có thể tốt nghiệp được...Lúc trước Yuri-chan mới nói với mình rằng cuối cùng mình cũng đã chạm đến mức độ ngay cả lên được năm ba cũng đã là cả một vấn đề…Mấy hôm trước cô ấy thậm chí còn gọi điện cho bố mẹ mình. Bố mẹ chút nữa đã giết chết mình sau khi nghe được chuyện đó. Mình nghĩ mình sẽ theo hướng xã hội, bằng không mình sẽ chết chắc nếu như phải học toán. Noto-chan sẽ theo hướng xã hội đúng không?”

Noto gật đầu. Cậu ấy là tuýp người cổ điển ‘mình không cần học tiếng để có thể thi đỗ’.

“Ừ. Thế rồi mình sẽ vào khoa văn học của một trường đại học, rồi trở thành một biên tập viên cho tạp chí âm nhạc và cuối cùng sẽ làm một cây bút tự do. Mình chưa từng nghĩ đến bất kì điều gì khác.”

“Ồ, trước đây Noto-chan cũng đã nói với chúng ta điều này rồi đúng không. Mình thì chỉ cần tốt nghiệp thôi là đã thấy hạnh phúc rồi. Mình sẽ học bất cứ khóa học nào tại bất kì một trường đại học nào chịu nhận mình, vì cuối cùng mình sẽ phải làm việc cho bố.”

“Haruta-chan vừa nói gì cơ?”

“Mình vừa nói gì à?”

“Không có gì…?”

“Mình chỉ trở thành một nhân viên văn phòng nhỏ nhoi thôi, chẳng hay ho gì đâu, mặc dù các đặc quyền cũng rất tốt.”

...Thiết kế nội thất nhỉ? Khi nghĩ tới chuyện đó, Ryuuji quay lại nhìn Haruta và Noto.

“Cũng khá xấu hổ khi phải nói điều này...nhưng hai cậu đã thực sự cân nhắc nghiêm túc đến tương lai của các cậu rồi nhỉ? Mình chỉ vừa mới nhận ra rằng, không phải mình đã bị hai cậu bỏ lại phía sau rồi sao?”

“Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?”

Noto vừa trả lời vừa liên tục huých vai Ryuuji, cậu ấy phả ra từ trong hốc mũi một luồng sương trắng xóa.

“Takasu không cần phải lo lắng về bất cứ chuyện gì đâu, cậu rất thông minh mà. Môn toán của cậu rất tốt, rõ ràng là cậu sẽ chọn theo định hướng khoa học tự nhiên. Và rồi cậu sẽ vào Đại học Quốc gia cùng với Kitamura-kun đúng không?”

Trường trung học của Ryuuji là một ngôi trường tập trung định hướng học sinh vào đại học, vậy nên theo lý thuyết, mọi học sinh đều phải tìm cách vào được các trường đại học. Trong năm ba, sẽ có tổng cộng sáu lớp, có ba lớp cho học sinh theo hướng khoa học xã hội và ba cho học sinh theo hướng khoa học tự nhiên. Hai mươi lăm học sinh đứng đầu sẽ được đưa vào một lớp đặc biệt nhắm tới trường Đại học Quốc gia. Lúc này quá nửa số học sinh trong lớp ấy đã đỗ vào các trường đại học tư nổi tiếng ở Tokyo. Sumire Kanou, người đã ra nước ngoài trước khi tốt nghiệp, cũng nằm trong lớp đó.

“Nhưng mình nghe kể chương trình giáo dục cho lớp đặc biệt cực kì căng thẳng. Nghe đồn rằng họ hoàn thành cả chương trình năm ba trong đúng một học kì và rồi chuyển sang tìm hiểu và làm quen với các bài thi...Mình còn chưa nghĩ xem liệu mình có muốn vào đại học hay không. Mình nghĩ rằng so với một người thậm chí còn không biết liệu mình có muốn vào đại học hay không như mình, sẽ có người khác phù hợp với lớp đó hơn.”

Noto ngạc nhiên thốt lên,

“Cái gì?! Với kết quả học tập của mình, cậu không định thi vào bất cứ trường đại học nào mà thay vào đó muốn đi tìm một công việc sao?”

Sự ngạc nhiên của cậu ấy làm Ryuuji giật mình.

“Không phải vậy, nhưng cậu thấy đó, gia đình mình không có tiền. Và mình cũng không có bất kì trường đại học nào mà mình thực sự muốn theo học hay bất cứ điều gì mà mình thực sự muốn làm...Mình cũng đâu ghét chuyện học hành, mình vẫn có thể vào trường đại học sau khi đã đi làm một thời gian và dành dụm được một ít tiền.”

“Sao gia đình cậu lại không có tiền? Không phải mẹ cậu vẫn đi làm suốt sao?”

“Mẹ mình chỉ là một nhân viên và đó cũng không phải một công việc lâu dài...Khi mình thi vào trung học, mẹ mình đã nói về chuyện ‘Ryuu-chan muốn vào một trường đại học phải không, vậy sao con không nhắm tới một trường trung học định hướng lên đại học?’”

Noto ôm lấy cơ thể mình và ngước nhìn bầu trời tốt đen. Trong lúc đó hai người còn lại đang tranh cãi về cách gọi Ryuu-chan phiền phức mà mẹ Ryuuji vẫn gọi cậu, hàng người đã tiến về phía trước một quãng đáng kể. Noto đẩy hai người trước mặt mình tiến lên.

“Được rồi, được rồi, chúng ta cứ tiến lên phía trước đã được chứ!”

“Vậy mình nghĩ năm tới Takasu và mình sẽ không học cùng lớp. Haruta cũng sẽ theo hướng xã hội, vậy nên có thể chúng ta sẽ ở cùng trong một lớp…Ồ, vậy nghĩa là chúng ta sẽ phải chào tạm biệt đại sư phụ Kitamura.”

“Một bước nữa về trước~ chỉ còn phải chịu cái lạnh thêm một chút nữa thôi~. Haa~ Mình sẽ thấy cực kì buồn chán nếu bị tách khỏi Noto-chan. Cho dù chúng ta được phân vào những lớp khác nhau thì cũng đừng quên giữ liên lạc đấy, được chứ? Còn các cô gái thì sao? Taka-chan, cậu đã hỏi họ chưa?”

“...Ai?”

“Còn ai ngoài Minori nữa? Cậu ấy theo hướng xã hội đúng không? Cậu ấy giống với một học sinh theo hướng xã hội~.”

“Có lẽ là, xã hội…”

Ryuuji giả vờ hờ hững với câu hỏi của Noto.

“Mình nhớ, Taiga, Taiga cũng đã nói chuyện gì đó, tương tự vậy.”

Ryuuji nghĩ rằng câu nói lắp bắp của mình là do có cơn gió lạnh cóng thổi ngang qua. “Vậy sao.” Haruta thì thào lẩm bẩm, thế nhưng Noto lại mang vẻ mặt nghĩ ngợi, cậu ấy gật đầu.

“Vậy là Takasu và Minori cũng sẽ học những lớp khác nhau. Vậy không tốt chút nào. Mà nhắc đến Minori, cậu ấy giờ thế nào rồi nhỉ? Có vẻ như cậu ấy không nói chuyện nhiều lắm.”

“Cậu ấy vẫn giống như trước đây.”

Lúc trước…vào buổi tối hôm ấy trong chuyến dã ngoại, khi chỉ có hai người họ trong dãy hành lang dài của khách sạn, đó là lúc trái tim Ryuuji đập loạn lên vì cơ hội thổ lộ cuối cùng. Vào lúc đó, cuối cùng Ryuuji cũng đã nhận ra rằng Kushieda Minori sẽ không bao giờ thích cậu.

Cùng lúc ấy cậu cũng hiểu rằng mình không thể nào tiếp tục thích Minori được nữa.

“Khá khó xử đúng không?”

“Không phải khó xử...chỉ là...mà đâu phải mình cố tình tránh mặt cô ấy đâu.”

“Vậy là cậu đã từ bỏ?”

“Đúng hơn thì...Mình không đủ sức để tiếp tục nữa.”

Nếu đặt khả năng đạt được điều mình mong muốn sang một bên, Ryuuji vẫn có thể tiếp tục thích Minori. Nếu cậu sẵn sàng tiếp tục chịu tổn thương và vẫn tiếp tục thích Minori, thì có lẽ tình cảm của cậu sẽ khiến cô ấy thay đổi. Thật ra, thầm quý mến cô ấy và hi sinh tất cả mọi thứ dưới danh nghĩa tình yêu là một chuyện rất tốt, rất cao đẹp và rất xứng đáng. Cậu biết và cũng hiểu được điều đó.

Nhưng…

“Mình hiểu rồi…”

“Cậu cũng đâu thể làm gì với chuyện đó được, vậy nên hãy cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên~.”

Ryuuji không làm vậy mà cũng không thể làm vậy.

So với lần cậu bị Minori từ chối, cậu thậm chí còn nhớ rõ ràng hơn tại sao cuối cùng mình lại không làm và không thể làm chuyện đó. Cuối cùng Ryuuji cũng đã được trải nghiệm điều ẩn giấu phía sau chuyện tình cảm, đó là bị từ chối và thứ tình cảm vượt qua cả chuyện đó.

Hãy cứ lật sang một trang mới và được hồi sinh...Chuyện sẽ không bao giờ như vậy. Mọi thứ đâu thể dễ dàng quá như thế.

Ngay khi Ryuuji đã từ bỏ mối tình đơn phương với Kushieda, cậu đã vô tình biết được tình cảm mà Taiga dành cho mình. Taiga chỉ đơn giản để lộ ra những cảm xúc thật sự của mình rồi biến mất. Ryuuji cũng không biết lí do cô ấy biến mất. Cuối cùng, người bị bỏ lại phía sau...người đã bị ruồng bỏ lại là Ryuuji. Chỉ có Ryuuji là không thể ra đi, và chỉ có Ryuuji vẫn còn bị bỏ lại, một mình.

Ryuuji cảm giác như thể mình vẫn bị lạc trong cơn bão tuyết đó, bị những việc đã xảy ra trong quá khứ níu chân ngăn cậu tiến về phía trước. Cậu cảm giác như thể mình đã biến thành một tên tội phạm và bị nhốt trong cơn bão tuyết đáng ra không có ở đó, cùng với những lời của Aisaka Taiga mà cậu không nên nghe thấy. Và giờ cậu đang mắc kẹt trong cơn bão tuyết ấy, quên đi giấc mơ về tương lại và bị thực tại vẫn đang tiến về phía trước bỏ lại phía sau. Đừng nói đến chuyện tương lai khi mà cậu thậm chí còn không hiểu được tình cảm của chính mình, khi cậu còn không hiểu được tình cảnh của mình lúc này.

“...A~...lạnh quá.”

Ryuuji mím miệng lại và thở ra một làn sương trắng, cái lạnh chạy dọc theo sống lưng lan thẳng lên người cậu. Cậu vừa xoa xoa đôi vai vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ thoải mái thế nào nếu như có thể xóa bỏ quá khứ giống như có thể xé bỏ một tờ lịch.

“Vui lên đi~ Taka-chan, sẽ sớm đến lượt chúng ta thôi.”

Haruta cười lớn trong lúc xoa lưng Ryuuji với một điệu bộ đáng ghét.

“Gần đây mọi chuyện với Taka-chan thật khó khăn~. Cậu đã bị Kushieda từ chối vào đêm Giáng Sinh, rồi phải vào bệnh viện và lại bị từ chối một lần nữa trong chuyến dã ngoại, đúng lúc ấy Taiga còn mất tích. Và sau đó, cô ấy còn nghỉ học, vậy nên~ thậm chí cậu còn thấy thời tiết còn lạnh hơn.”

“Mặt khác, Kushieda vẫn không thay đổi chút nào cả. Nếu không phải Takasu đã kể cho mình nghe thì mình sẽ chẳng biết được cậu ấy đã từ chối người khác. Tại sao cậu ấy có thể mạnh mẽ như vậy chứ?”

“Cậu ấy thậm chí còn gây gổ với Ami nữa. Chúng ta vừa mới bước chân vào vùng tối trong những câu chuyện liên quan tới các cô gái ấy. Mà nhắc đến đám con gái, Noto-chan đã làm lành với Maya-sama chưa?”

“Haa...tất nhiên là cô ấy vẫn chối bỏ sự tồn tại của mình…”

Cả ba nhìn nhau, trong chốc lát họ thấy quá xấu hổ để tiếp tục nói chuyện. Ryuuji xoa lên chiếc mũi đông cứng, cậu nhìn chằm chằm vào móng tay mình.

Giờ này có lẽ Minori đang sinh hoạt câu lạc bộ. Hôm nay Taiga cũng không đến trường còn điện thoại di động của cô ấy vẫn tắt, tất cả những điều đó đã được nhắc đến từ trước, ngoại trừ một chút xíu.

Chỉ một chút xíu...Từ giờ trở đi chẳng còn gì để nói nữa về chuyện đó nữa. Tên tội phạm đang bị nhốt trong cơn bão tuyết giờ đã xác định được nguyên nhân cho nỗi đau của mình. Đó là vì tình cảm đơn phương của cậu vẫn chưa thể hoàn toàn chấm dứt. Nhưng cậu đã hiểu lúc này mình đang cảm thấy như thế nào.

“Ồ, sẽ sớm đến lượt chúng ta thôi.”

Một vài người bước ra khỏi quán ramen phía trước, ngay lập tức làm hàng dài người đã ngắn đi nhiều.

“Ya! Ba khách hàng tiếp theo, xin mời vào!”

Khi nghe thấy tiếng kêu hoạt bát, Ryuuji và những người khác nhìn nhau, họ xếp những suy nghĩ tuyệt vọng sang một bên khi bát ramen nóng bỏng bốc hơi nghi ngút đang chờ mình phía bên kia cánh cửa. Khi họ đặt chân vào bên trong quán ăn mờ mịt và có phần tối tăm, họ lập tức nghe thấy tiếng chào mừng của tiếp viên.

“Xin chào mừng quý khách!” “Mời quý khách đi lối này!”

“Mời quý khách ngồi vào quầy! A?!”

A?! Cô ấy đúng là rất năng nổ...Ryuuji nghĩ thầm trong lúc ngoảnh mặt về phía nữ nhân viên phục vụ.

“Ồ?!”

Ryuuji ngạc nhiên ngã khỏi ghế. Bên phải cậu, Noto cũng choáng váng đánh rơi chiếc túi xuống sàn, trong khi đó Haruta phun ra một mồm đầy nước.

Nữ nhân viên đứng tại quầy cũng ngượng ngùng quay mặt đi, “Đừng có nhìn…!”

Và rồi ngoảnh mặt lại với một tiếng kêu lớn, “Đùa thôi! Các cậu có thể nhìn nếu như các cậu thực sự muốn…”

Kushieda Minori buộc mái tóc gọn gàng bên dưới chiếc khăn, cô mặc một chiếc áo phông màu đen với biểu tượng cửa hàng in trên áo trông rất hợp với chiếc tạp dề, cô ấy vừa vui vẻ ngâm nga vừa cười lớn.

“Cậu…”

Ryuuji không thể không trỏ vào gương mặt tươi tắn ấy.

“Cậu...cậu làm sao vậy?!”

Hỏi nhầm rồi. Đáng ra mình mới là người nên hỏi vậy. Cho dù mỗi ngày mình đều nhìn thấy cô ấy trong lớp, mình vẫn rất đỗi sửng sốt khi trông thấy cô ấy ăn mặc như thế này.

“Mình đang làm việc!”

“Đợi đã, vậy...còn hoạt động trong câu lạc bộ của cậu thì sao?!”

“Kết thúc rồi! Vì mùa đông trời tối nhanh, nên các hoạt động của câu lạc bộ cũng kết thúc sớm! Nhưng mình thấy ngạc nhiên là cả ba cậu lại thực sự xếp hàng dài như vậy để ăn ở đây đó. Hãy gọi món đi! Nhưng nếu ba cậu gọi ‘ikemen’/*ikemen: anh chàng đẹp traiv*/ thì mình sẽ chọc vào mắt các cậu.

“Ikemen.” “Ikemen.” “Ikemen.”

Chọc chọc chọc. Minori đưa ngón tay chọc vào mắt họ theo thứ tự vị trí ngồi. Noto vội vàng xin lỗi và gọi ba bát ramen.

“Được…, đó là một lựa chọn rất thông minh! Ba bát ramen!”

Một tiếng trả lời thậm chí còn lớn hơn thế vọng ra từ trong bếp. Bên dưới những chiếc đèn sáng trưng trong căn bếp, vài nhân viên quán đi qua đi lại, ánh lửa của chiếc bếp nằm sâu trong góc hắt lên những đôi tay. Nhân viên phần lớn là nam giới nhưng cũng có một vài cô gái giống như Minori. Họ lúc nào cũng ướt đẫm mồ hôi, trong tay nắm chặt danh sách gọi món của khách hàng.

“...Tại sao cậu lại làm việc ở đây? Còn nhà hàng gia đình thì sao?”

Minori đang lau quầy nhưng vẫn quay lại trả lời Ryuuji.

“Mình đâu có bỏ, nhưng mức lương theo giờ ở đây cao hơn, vậy nên mình dành thêm hai tiếng ở đây để làm thử.”

Bàn tay cô ấy ra dấu chữ V...không, đó là dấu hai giờ đồng hồ. Hôm nay nụ cười không biết mệt mỏi của Minori vẫn cứ nở trên gương mặt, cô ấy trông vẫn năng động như thường. Nụ cười của Minori vẫn thật thà như trước, nó không bị những thay đổi trong trái tim Ryuuji tác động chút nào.

“Nhưng cậu có biết cách nấu ramen không? Thật đáng thất vọng~. Mình đã xếp hàng một tiếng rưỡi đồng hồ chỉ để ăn một món ramen do nhân viên thực tập nấu~.”

“Sao có thể thế được? Mình là một nhân viên phục vụ thôi. Mình chỉ rửa chén đĩa và lau dọn bàn.”

Khi nghe thấy tiếng gọi, “Phục vụ”, cất lên từ một góc quán ăn, Minori vội vàng chạy đi. Nhìn vào bóng người đang đi xa dần ấy, Ryuuji không thể không lẩm bẩm,

“...Chúng ta vẫn xếp hàng trong tiết trời giá lạnh, còn cô ấy đã phi thẳng tới đây làm việc sau khi kết thúc các hoạt động trong câu lạc bộ…”

Trong lúc Ryuuji vẫn còn đang nghĩ đến chuyện xé bỏ những tấm lịch, ngày hôm nay Minori đã làm việc rất nghiêm túc. Thay vì dừng lại giống như Ryuuji, Minori đang từ từ tiến về phía trước, bỏ Ryuuji lại phía sau, khoảng cách giữa họ ngày một lớn dần. Cô ấy giống như một con thú sẽ chết nếu như cô ấy dừng lại trong giây lát, thậm chí cô ấy vẫn nói chuyện với Ryuuji, người cô đã từ chối, mà không có chút dấu hiệu gì của sự ngại ngùng ẩn chứa trong giọng nói. Họ ngang tuổi với nhau và cả hai cũng cùng là con người, vậy tại sao sự khác biệt lại rõ ràng đến thế...Ryuuji, người vẫn còn đang mắc kẹt trong cơn bão tuyết, lắc đầu quầy quậy. Đó đâu phải sự khác biệt bẩm sinh từ trong trí tuệ hay cuộc sống phụ thuộc quá nhiều vào may mắn.

Noto cất tiếng hỏi, “Tại sao cậu lại làm việc nhiều đến vậy?”

Minori đang dọn một chiếc bàn, vậy nên cô ấy vừa một tay lau bàn, một tay thu dọn bát đĩa vừa trả lời, “Năm thứ hai của trung học của mình sắp kết thúc rồi, vậy nên mình phải làm việc chăm chỉ hơn.”

Cô ấy không hề trả lời câu hỏi đó cũng giống như khi cô ấy không trả lời câu hỏi mà Ryuuji đã nhắc tới lúc trước, mà thậm chí dường như ngay cả Taiga cũng không biết lí do thật sự ẩn sau mong muốn được làm việc thật nhiều của Minori.

“Cô nhân viên bán thời gian kia. Đừng có tán gẫu nữa. Mau mang những bát ramen này cho mấy vị khách đó đi.”

Nghe thấy tiếng thét đột ngột, Minori hơi rùng mình, “Đó là ông chủ. Ông ấy sẽ mở mắt ngay thôi”...và rồi nhanh chóng lùi xa, bỏ Ryuuji và những người khác lại trong tình cảnh bối rối.

“Cái gì? Mở mắt?”

“Ý cậu là ông ấy nhắm mắt trong suốt thời gian qua sao? Không phải vậy khá nguy hiểm à?”

Quán ăn đột nhiên chìm trong sự tĩnh lặng hoàn toàn, tất cả các thực khách đều hướng sự chú ý của mình về phía quầy, nơi xuất hiện bóng dáng của một ông bác trung tuổi. Ông bác nhắm chặt cả hai mắt. Một trong những thực khách nói với giọng thật khẽ, “Ông ấy sắp mở mắt”.

Ngay khi Ryuuji và những người khác vẫn còn lúng túng, cặp mắt của ông bác đột nhiên trợn trừng. Nhưng đó không phải chuyện gì quá kinh ngạc vì đó chỉ là đôi mắt rất bình thường.

“Bí thuật...lục đạo luân hồi!” Trong chớp mắt, ông chú đã nhặt một vài chiếc muôi thủng đã đựng sẵn mì trong đó rồi ném chúng vào trong một nồi nước dùng sôi sùng sục và điên cuồng đảo mì. Những giọt nước nóng trong lúc đảo bắn thẳng vào mặt ba anh chàng.

“A nóng nóng nóng nóng…!”

Cả ba không biết rằng đây là kĩ thuật bí mật mà chỉ có ông chủ cửa hàng, người lúc thường luôn nhắm mắt, mới có thể sử dụng.

Ryuuji quay đầu lại, cậu nghĩ rằng việc này hơi quá nguy hiểm. Và đúng lúc đó, những thực khách khác xô đẩy nhau chúc đầu lại gần quầy giống như giơ mặt ra dành lấy thứ nước dùng nóng bỏng.

☺☻☺☻☺

Sau khi ăn ramen Ryuuji về đến nhà muộn hơn cậu nghĩ.

Quàng chiếc khăn quanh cổ, Ryuuji nhanh chân chạy dọc theo con đường có hàng cây anh đào, mang theo những chiếc túi trên cả hai tay. Những cơn gió lạnh thổi vào mặt cậu giống như những con dao cắt vào da thịt.

Cậu có thể nấu xong bữa tối nay càng sớm càng tốt. Mặc dù cậu đã đấu tranh xem liệu mình có nên mua bắp cải hay không. Cuối cùng Ryuuji đã quyết định không mua mà thay vào đó chọn thịt lợn, cà rốt và đậu phụ rán để làm món thịt hầm đơn giản. Cơm nguội vẫn còn, vậy nên hai mươi phút là đủ rồi. Ryuuji rẽ qua một góc đường quen, đi bộ trên con phố thân thuộc và rồi dừng lại một lát để nhìn lên ô cửa sổ trên tầng hai của khu chung cư.

Đó đã trở thành một thói quen kể từ tuần trước.

Ngày hôm nay ô cửa sổ ấy vẫn đóng kín rèm. Căn phòng khách tối om không hề có dấu hiệu nào của sự sống bên trong đó.

Cô ấy vẫn chưa quay trở lại...Ryuuji tiếp tục nhìn lên, cậu không nhận ra rằng miệng mình đang hé mở còn đôi lông mày gần như đan khít vào nhau. Chủ nhân của căn hộ đó đã đi đâu, tại sao cô ấy vẫn chưa quay trở lại? Cậu chầm chạm thở ra một làn sương trắng xóa. Cậu tiếp tục nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ tối đen, trí tưởng tượng của cậu bắt đầu chạy loạn lên một lần nữa. Không lâu sau, những lời thì thào cậu đã nghe được vào cái ngày hôm ấy một lần nữa bắt đầu vọng lên trong đầu cậu...Mình vẫn thích Ryuuji...Đó là câu nói cuối cùng mà Ryuuji đã nghe được từ miệng Taiga. Khi cậu nhìn lên căn hộ trống không, Ryuuji tự hỏi không biết liệu trong đó có bất cứ manh mối nào hay bất cứ dấu hiệu nào cho biết lí do cô ấy vẫn chưa trở lại hay không.

Không phải giáo viên chủ nhiệm lớp đã nói rằng sức khỏe cô ấy không được tốt ư? Mặc dù họ nói rằng cô ấy chỉ bị vài vết thương nhẹ, nhưng phải chăng cô ấy thật ra bị thương rất nghiêm trọng? Nếu không phải vậy, liệu có phải vì cô ấy nghĩ rằng mọi chuyện giữa mình và Minori sẽ tiến triển tốt đẹp vậy nên cảm thấy khó chịu với chuyện đó?

Lẽ nào Taiga phát hiện ra rằng cô ấy đã thổ lộ những tình cảm của mình với Ryuuji và quyết định không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa? Cũng khó nói lắm, Ryuuji lẩm bẩm.

“...Đúng là đồ ngốc…”

Trong lúc Taiga không có ở đó, Ryuuji nói ra những điều mình đã muốn nói từ rất lâu.

Nếu chuyện sức khỏe cô ấy không tốt không phải sự thật, và lí do thật sự giống như những gì Ryuuji đã đoán, vậy thì Taiga đúng thực là một đứa ngốc. Chạy trốn tất cả mọi thứ để làm gì chứ? Mọi thứ đều sẽ tốt đẹp nếu như cô ấy bỏ rơi Ryuuji như thế này, nếu như cô ấy không bao giờ gặp lại cậu, nếu như cô ấy giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra và không biết đến những chuyện thật sự đã xảy ra giữa Ryuuji và Minori ư?

Nếu đúng là như vậy...nhưng trước suy nghĩ đó, Ryuuji lắc đầu và tống nó ra khỏi tâm trí mình.

Mọi thứ cậu vừa mới nghĩ đều được xây dựng trên những giả sử ‘nếu như’ không chắc chắn.

Cứ nhìn chằm chằm vào căn hộ sang trọng và để trí tưởng tượng chạy hỗn loạn cũng sẽ không được gì. Cậu sẽ không thể biết được sự thật trừ khi cậu đến hỏi chính Taiga. Vậy nên cho dù cậu nghĩ ‘Nếu mình quên đi mọi chuyện thì tất cả sẽ trở lại bình thường và Taiga cũng sẽ quay trở lại’, vậy cũng sẽ là vô nghĩa. Mà cũng đâu phải con người ta có thể dễ dàng xóa bỏ được những kí ức.

Một cơn gió lạnh buốt thổi ngang qua làm Ryuuji run người thở dài. Cậu trấn tĩnh lại và bắt đầu cử động đôi chân mình. Không cần biết như thế nào đi nữa, cậu vẫn phải làm bữa tối. Ngay khi cậu nhìn trộm vào lối ra vào của khu chung cư qua khóe mắt mình.

“...A~!”

Ngay lập tức, những thứ trước mắt cậu tối sầm, cổ họng cậu nghẹn lại không thở nổi. Cậu bị người phía sau mình kéo xuống, cuối cùng Ryuuji cũng nhìn thấy danh tính của con quỷ sau lưng mình.

...Thụp một tiếng lớn, cậu đánh rơi chiếc túi xuống sàn. “Tai…”

Taiga...sẽ giết chết mình.

“A, hết rồi…”

Đôi tay đã giữ chặt chiếc khăn của Ryuuji như một cái kẹp sắt đột nhiên nhả ra. Ryuuji, người đã phải chịu cái bóp cổ từ phía sau bất ngờ tấn công, vui mừng hớp lấy luồng khí lạnh cóng.

“Khụ! Khụ...Khụ khụ!”

“Ông có nghĩ là mình hơi cường điệu quá rồi không?”

Ryuuji quỳ một chân trên mặt đất, xả những lời cậu đã muốn nói với Taiga về phía cô cùng với cặp mắt rơm rớm và dáng vẻ đáng sợ trên gương mặt.

“Đồ...Đồ ngốc…! Sao bà có thể bóp cổ tui như vậy chỉ vì tui không chú ý tới bà?! Tui thực sự không tài nào thở nổi! Bà muốn làm gì tui vậy? Bà không nghĩ cách bà xuất hiện có hơi kì quặc quá mức rồi sao?!”

Ryuuji chỉ ngón tay mình vào chóp mũi Taiga, nhưng Taiga chỉ làm bộ mặt ‘tệ thật đấy~ đó không phải lỗi của tôi’.

“A~, tệ thật đấy~, đó không phải lỗi của tôi~.”

...Cô ấy nói rồi! Cô ấy thật sự đã nói ra rồi! Cặp mắt Ryuuji bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ rực nhưng Taiga kiêu ngạo ưỡn ngực hất cằm rồi nói,

“Tôi trông thấy ông đi qua góc đường, nhưng tôi thấy hơi xấu hổ khi phải gọi ông. Không cần biết tôi có cố gắng vẫy tay thế nào đi nữa ông vẫn không nhìn thấy tôi. Mắt ông có vấn đề à? Có phải trên nhãn cầu của ông là một lớp dầu không? Ông đã rửa mặt chưa thế?”

“Bà đang nói cái gì vậy…?!”

Giọng Ryuuji nghe như thể giọng nói vẫn dùng để tụng câu nguyền rủa, cậu vội vàng đưa cả hai tay lên ôm cổ họng cố ngăn những cơn ho không ngớt.

Nhưng Taiga vẫn kéo hai đầu khăn của Ryuuji, cô ấy trèo lên lưng cậu giống như một con khỉ. Cứ như vậy, rõ ràng cổ Ryuuji sẽ bị bóp nghẹt, rõ ràng việc hít thở của cậu sẽ gặp khó khăn, rõ ràng mạng sống của cậu sẽ gặp nguy hiểm.

“Đừng đùa với tui! Bà đã làm gì trong suốt thời gian vừa qua…”

...Cậu không biết nói gì hơn. Ryuuji nuốt lại phần còn lại trong câu nói của mình. Ngón tay đã gần như chạm vào chóp mũi Taiga của cậu run bần bật mất kiểm soát, nhưng vẫn không có bất kì lời nào để kết thúc câu nói đó. “Tai, Tai, Tai…Là Taiga đây sao?!”

Ryuuji vừa quay đầu lại vừa nói, đôi bàn tay nhỏ bé đã điều khiến chiếc khăn của cậu thả lỏng ra, Taiga trượt xuống khỏi lưng cậu.

“Hở? Tôi không biết ông đang cố làm gì nữa.”

Tấm lưng Ryuuji run lên, cậu thầm nghĩ, Taiga đã quay trở lại!

Cô ấy đứng trước mặt Ryuuji, dè bỉu, “Ông có thể chờ đến khi nào sang thế giới khác thì hãy nói mớ không?”. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Ryuuji như thế muốn chính tay đưa cậu sang đó vậy.

Taiga mặc đồ đồng phục bên dưới chiếc áo khoác, chiếc túi được khoác chéo qua người, cả hai tay đặt trong túi áo. Taiga kiêu ngạo hất cằm, mũi cô đỏ ửng lên vì lạnh, mái tóc dài tới ngang eo được buộc sang một bên, chiếc khăn len quấn vài vòng quanh cơ thể.

Trên trán cô có một miếng băng dán màu trắng.

“Tai...Taiga…”

Cô ấy đã quay trở lại. Cô ấy, thật sự đã quay trở lại...Ryuuji không biết phải nói gì hay phải phản ứng lại như thế nào. Taiga cất tiếng hỏi,

“Ông có chuyện gì thế?”

Trong lúc cằn nhằn Ryuuji, đôi mắt Taiga liếc xuống bốn mươi nhăm độ.

“...Bà, bà…”

“Tôi đang hỏi ông đó. Ông có chuyện gì thế?!”

“Bà...bà đã ở đâu vậy…?! Tại sao bà không quay về sớm hơn?!”

“A!”

Ryuuji bất giác tóm lấy chiếc khăn quàng của Taiga. Đó chỉ là một hành động vô tình chứ không hề có ý trả thù. Và kết quả là Taiga bắt đầu khó thở như thể cô ấy đang bị tra tấn.

“Bà có biết tui lo lắng thế nào không! Trong suốt quãng thời gian qua, bà, đã làm gì, với ai?!”

“Ông...ông đang giết tôi đó, đồ ngốc!”

Tay phải của Taiga đập thẳng vào cằm Ryuuji như thể muốn xé tan thực tại phức tạp. Nó rất đau, nhưng, nhưng, nhưng.

Dù sao đi chăng nữa

“Ông làm sao vậy hả?! Con chó béo ị kia!”

“Ối! Ối!”

Taiga bắt đầu đưa tay tát vào mặt Ryuuji, thế nhưng cậu lại tránh né và làm cô ấy càng tức giận hơn. “Tại sao ông lại tránh!” Taiga hét lên, cô bay đến tóm lấy cổ áo Ryuuji và dùng sức kéo mặt cậu về phía mình. Cô hít một hơi thật sâu chuẩn bị tung ra những lời sỉ vả.

Dưới ánh đèn đường, Ryuuji nhìn vào mắt Taiga.

Cặp mắt màu nâu của cô ấy sáng lấp lánh như những vì sao bên dưới bầu trời đêm.

Đôi bàn tay bé nhỏ đang tóm lấy tay Ryuuji đột nhiên ấm hơn, hơi thở của cô phả vào môi cậu, làn da của cô ấy gần đến mức cậu gần như có thể cảm nhận được thân nhiệt từ cơ thể cô ấy…

“...A!”

“...Ui…”

Ryuuji đẩy mạnh cô đi.

Chuyện này thật quá mức, Ryuuji chỉ có thể cố gắng trụ vững và đẩy đôi tay ấm áp của Taiga ra.

Hai người họ nhìn nhau chằm chằm không nói câu nào. Con phố lạnh lẽo bị sự tĩnh lặng nuốt chửng.

Trước mắt Ryuuji, Taiga há hốc miệng ra như thể cô ấy rất bối rối trước sức kháng cự mãnh liệt bất ngờ của cậu. Cô nhìn chằm chằm vào cậu tự hỏi tại sao, cô ấy không hiểu tại sao cậu ấy lại thể hiện sự phản kháng đó khi cô ấy lúc nào cũng làm vậy với cậu. Ryuuji vẫn không chịu mở miệng, mặc dù tai cậu, mặt cậu, những nơi Taiga chạm vào, đều như đang cháy bừng bừng. Ryuuji không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu đưa ánh mắt tránh ra khỏi cô. Taiga đứng quay lưng về bầu trời đêm màu chàm và nhìn vào Ryuuji.

Mình biết làm vẻ mặt thế nào để đối diện với Taiga đây? Lúc này vẻ mặt mình trông như thế nào? Ryuuji không có câu trả lời. Taiga nhìn vào Ryuuji như thể đang nghĩ đến chuyện gì đó, cô khẽ nín thở.

“...Có chuyện gì vậy…?”

Ryuuji nhìn thấy gương mặt trắng như ngọc giờ nhuộm một màu hồng nhạt của cô.

Với mỗi hơi thở của cô ấy, sắc hồng trên mặt cô sẽ đậm dần lên. Và rồi.

Mình vẫn.

“Có, chuyện, gì thế?!”

Taiga đột nhiên mở mắt, phát ra thần thái của một con dã thú tuyệt vọng. “Hở?!” “Có chuyện gì, có chuyện gì, có chuyện gì?!” Cô thu tay về phía sau chuẩn bị tấn công Ryuuji lần nữa. Taiga giống như một đứa trẻ, đạp đổ và phá hủy mọi thứ cô ấy có thể chạm tay vào, từ từ buộc Ryuuji vào trong góc.

“...Ông đang cố nói gì hả…?!”

“...”

Một lần nữa cô ấy rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Một tiếng thụp khá lớn vang lên khi cô ấy đấm vào ngực cậu.

Và rồi cô cố gắng bắt lấy cổ áo Ryuuji lần nữa như thể muốn xóa tan bầu không khí lúng túng đã được tạo nên. Thế nhưng sắc hồng trên gương mặt cô vẫn không chịu biến mất, thậm chí nó còn lan tới tận mang tai. Taiga nín thở và cắn xuống môi, cô vẫn nhìn Ryuuji chằm chằm.

Là cái cổ đã bị cô ấy bóp đang nóng rực hay là đôi tay đã bóp lấy cái cổ ấy đang rất nóng? Tiếng thình thịch kia phát ra từ tim mình hay từ tim Taiga…

Vẫn thích Ryuuji.

...Vào đúng lúc đó.

Đôi tay Taiga nắm lấy cổ và vai Ryuuji, kéo mặt cậu lại gần. Ryuuji thậm chí còn không có thời gian để kháng cự lại trước khi cơ thể cậu bị nhấc bổng lên.

Những thứ xảy ra sau đó là, tất cả mọi thứ đều biến thành màu trắng.

Nó giống như cậu bị một sao chổi rơi trúng đầu, chấn động cậu phải chịu đựng còn dữ dội hơn rất nhiều lần một cú bóp cổ đơn thuần. Thậm chí cậu còn cảm giác như cơ thể mình bị đập ra thành những mảnh vụn. Thế giới đã tiêu tan, thiên đường và mặt đất bị đảo lộn, các ngôi sao đang cháy bừng bừng và mọi sinh vật sống trên Trái Đất này đều bị nuốt chửng bởi ngọn lửa hủy diệt cuồng loạn.

Chẳng nhìn thấy gì nữa, chẳng nghe thấy gì nữa, chỉ có đúng một ý nghĩ vang vọng khắp vũ trụ này, ‘chuyện gì vừa xảy ra vậy?!’

“Quét chân!”

“...Ô?!”

Taiga nhìn cậu từ phía bên trên...Dường như Ryuuji đang nằm dưới đường giống như một tên ngốc.

“A~...quét chân…!”

Thiên đường và mặt đất đảo lộn khi cậu bị cú quét chân Taiga đá trúng. Nếu không nhờ Taiga tóm lấy cổ, Ryuuji sẽ ngã đập đầu.

“Bà, bà đang làm cái gì thế?! Bà nghĩ mình là ai vậy hả?! Một kẻ giết người à?! Hay một tên tướng cướp?! Lúc nào cũng tấn công tui thì vui cái nỗi gì chứ?!”

“À, xin lỗi. Nhưng đó là lỗi của ông vì đã hở ra vẻ mặt sát nhân đó, đó chỉ là phản ứng của một thiếu nữ khi nhận ra nguy hiểm!”

“Tui chỉ thấy sốc với phát quay người của bà! Và bà là người tấn công tui trước! Tui mới là người phải cảm thấy hoảng sợ!”

“Không phải ông đã bóp cổ tôi à?”

“Nhưng bà bóp cổ tui trước tiên!”

Cuối cùng Ryuuji cũng đứng dậy, cậu vung tay ra và hỏi Taiga. Taiga quay mặt đi hoàn toàn phớt lờ cậu, cô ấy ngày càng tức giận với Ryuuji.

“Đã lâu lắm rồi, có chuyện gì vậy, chuyện gì đã xảy ra thế, tại sao bà không quay trở lại, tui đã rất lo cho bà! Và cuối cùng bà lại đột ngột trở về bóp cổ tui! Đánh đập tui! Và thậm chí còn quăng tui xuống đất! Chuyện gì đang diễn ra thế này?! Hãy kể cho tui mọi chuyện đi! Bà đã ở đâu trong suốt thời gian quan?! Bà không quay trở lại bởi vì bà thíc...aaaaaaaaaaaa!”

“...A~...?”

Khi nghe thấy tiếng thét khủng khiếp ấy, ngay cả Taiga cũng phát hoảng không nói được gì.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh bất ngờ, Ryuuji nhìn vào Taiga, người chỉ cách đó một bước chân, trong khi nghĩ ngợi tìm cách che đậy nhầm lẫn của mình.

Sao cậu lại có thể nói những chuyện như vậy chứ?

Bởi vì bà thích tui. Bà đã nhầm tui với Kitamura và thổ lộ tình cảm của bà với tui. Bà nhớ không? Bà không quay trở lại bởi vì bà nhớ ra chuyện ấy đúng không?

Cậu không thể nói những điều ấy ra thành lời.

Ryuuji nuốt lại những lời mình không thể nói ra, cậu nín thở. Cả đầu óc lẫn cơ thể cậu đều tê dại, nhưng vì lí do nào đó trái tim vẫn đập thình thịch với một sức mạnh đáng kinh ngạc.

Taiga cau mày nhìn Ryuuji như thể đang nhìn một thứ đáng sợ...và giữ khoảng cách hai mét giữa hai người.

Nhưng, cô gái đó, cô ấy thật sự, thích mình. “Thí, thí thí thí thí thí thí...thí thí thí thí…”

Cô ấy quay trở lại, vậy nghĩa là cô ấy đã chuẩn bị tâm lí rồi đúng không?

Cô ấy đã vô tình thổ lộ tình cảm của mình với Ryuuji, và giờ cô đã quay trở về bên cạnh cậu, vậy nghĩa là cô ấy đã sẵn sàng nghe câu trả lời từ cậu...đó là lí do cô ấy quay trở lại ư?

Nếu đúng là như vậy thì cậu nên trả lời thế nào đây…

“Thích ăn cà rốt…!”

Cậu rút ra một củ cà rốt từ trong túi rồi vẫy vẫy trước mũi Taiga. Taiga ngạc nhiên nuốt nước bọt và nhìn thẳng vào củ cà rốt ấy.

“...Này, ông thực sự không có vấn đề gì chứ?”

“Tui chẳng sao cả!...Đây là thịt lợn…! Đây là...đậu phụ rán!”

Ryuuji giở những thứ bên trong chiếc túi của mình cho Taiga thấy.

“Còn đây là cơm rang đông lạnh!”

Taiga ấn chiếc túi nhựa đựng cơm rang đông lạnh vào mặt Ryuuji. Cậu đau đớn hét lên vì lạnh.

“A, lạnh quá! Bà định làm gì thế?!”

“Giờ ông đã tỉnh chưa?”

Sao cậu có thể đáp lại giọng nói bình thường của Taiga đây? Cậu mở miệng ra nhưng chẳng thốt lên được gi cả.

“Bác sĩ đã nói rằng vết thương này sẽ khỏi trong vòng mười ngày nữa. Vậy nên nó sẽ hoàn toàn bình phục sớm thôi.”

...Nhưng.

Taiga vuốt chỗ tóc mái lên và chỉ vào miếng băng dán màu trắng trên trán mình. Khi nhìn cô ấy, Ryuuji buộc phải một lần nữa nuốt lại những lời mình sắp nói ra. Cậu cảm thấy như thể tất cả những giọt mồ hôi trên người đã bị cơn gió lạnh lẽo thổi khô. Lâu đài xây từ những kí ức và tưởng tượng hỗn độn của Ryuuji nát vụn, trước mắt cậu chỉ còn có thực tại.

Một tuần trước, Aisaka Taiga đã bị thương trên trán trong vụ tai nạn ấy. Mặc dù cậu không hề quên đi chuyện đó.

“Nó đã được...khâu lại chưa?”

Cậu không thể phân biệt giữa thực tế và tưởng tượng nữa...có lẽ vậy. Có lẽ đó là lí do tại sao cậu rất khổ tâm khi nhìn thấy vết thương của Taiga. Ryuuji nhìn chằm chằm không chớp mắt vào miếng băng dán, thế nhưng Taiga chỉ nhún vai.

“Vết thương kiểu này không cần khâu lại. Mặc dù bác sĩ đã nói rằng nó sẽ lành nhanh hơn nếu dùng cái kim khổng lồ ấy khâu miệng vết thương, nhưng tôi đã từ chối lời khuyên của ông ấy bởi vì chuyện đó không cần thiết. Ấy là điều cực kì đáng sợ. Và giờ vết thương đang liền lại, nó không còn đau nữa. Giờ tôi đã có thể gội đầu, chỉ là đôi khi có hơi ngứa.”

“Này, đừng có gãi!”

Cậu nhanh chóng tóm lấy tay cô ấy, cậu sợ rằng cô ấy sẽ làm rách vết thương. Taiga hất tay Ryuuji sang một bên, cô đặt một tay lên trên miếng băng dán như thể muốn làm giảm cơn đau.

“...Tôi nghĩ đó là lỗi của tôi. Tôi biết là ông lo lắng cho tôi. Nhìn này, vết thương của tôi không hề nghiêm trọng, mà chuyện sức khỏe của tôi không được tốt cũng là giả, chỉ là tôi không muốn đến trường thôi.”

“Vậy ư, bà không sao cả chứ? Vậy...hở?...Hở?!”

Cặp mắt Ryuuji gần như banh ra vì choáng váng. Taiga rùng mình trước dáng vẻ không phải là người ngay trước mặt mình.

“Cũng đâu phải lỗi tại tôi, tôi đã không được gặp mẹ trong một khoảng thời gian dài. Tôi đã rất cảm động khi bà ấy đến tận đó vì tôi. Vậy nên tôi chỉ sống cùng với bà ấy tại khách sạn, đi mua sắm, xem phim và ở bên cạnh nhau.”

“...Bà đã...đi chơi với mẹ của bà…? Đó là lí do bà không quay trở lại…?”

“Đúng thế. Tôi rất thân thiết với mẹ mình. Có lẽ bởi vì trong vài năm gần đây tôi đã không được nhìn thấy mẹ nhiều lắm. Ông thấy đó, ngay cả khi tôi tiếp tục nói với lão già đó rằng, ‘ông không hề quan tâm đến tôi cho dù ông là cha tôi’, nhưng nếu không vì những chuyện như vậy, họ có lẽ sẽ không thành thật với tình cảm của mình, đúng không?”

Những câu của cô ấy giống như những lời đã được chuẩn bị sẵn từ trước chỉ để thuyết phục chính bản thân mình. Taiga tự mình gật đầu.

“...Bà là...một đứa ngốc...phải không…”

Ryuuji còn cảm thấy lúng túng hơn trước. Cậu ôm đầu thở ra một hơi thật dài như thể muốn phun ra tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

“...Tui đã thực sự rất lo lắng cho bà…?! Mà tại sao bà không bật điện thoại di động?! Bà có thể kể với tui nếu như có chuyện gì đó xảy ra mà?! Bà có thể gửi cho tui một tin nhắn.”

“Điện thoại di động của tôi hết điện rồi.”

“Bà chỉ cần sạc pin tại bất cứ cửa hàng tiện lợi nào!”

“A, vậy ra tôi có thể làm vậy sao, tôi không biết.”

Nghe thấy câu trả lời hờ hững của Taiga, đôi vai Ryuuji buông thõng xuống. Có vẻ như cậu là người duy nhất vẫn còn bị mắc kẹt trong cơn bão tuyết trong giấc mơ của mình.

“Cái, cái gì...Thật đó hả…! Thật đó hả!”

Mặc dù cảm thấy bị bạc đãi, Ryuuji vẫn mừng khi nhìn thấy Taiga vẫn bình an vô sự. Chỉ có mình Ryuuji là bị đông cứng trong suốt khoảng thời gian đó. Không phải cũng thật may mắn khi chỉ có đúng một nạn nhân duy nhất sao? Cậu đứng dậy và phủi bụi đất bám trên bộ đồng phục của mình.

Và...Đúng thế, vậy cũng nghĩa là tất cả những giả thiết của Ryuuji đều không đúng.

Taiga không tránh mặt đi vì ‘lời thổ lộ’ đó.

“Được rồi, đó là lỗi của tôi vì đã không báo cho ông tình trạng của mình, thật là...đúng rồi, không phải ông cùng với Kitamura và Minorin đã đi tìm tôi sao?”

Taiga đột nhiên hỏi Ryuuji, đôi mắt to tròn của cô nhìn cậu chán nản.

“...Sao bà biết, bà đã bất tỉnh trong suốt thời gian đó mà?”

“Đó là điều Yuri-sensei đã nói với tôi trong bệnh viện. Cô ấy cũng nói rằng ba người thật quá hấp tấp và đúng là đáng giận. Nhưng, tôi rất vui khi nghe thấy chuyện đó.”

Thật kì diệu, Taiga thật lòng cảm ơn Ryuuji.

“Tôi hứa với ông. Lần tới nếu ông bị vùi dưới tuyết , tôi sẽ đi tìm ông.”

Và rồi cô ấy gật đầu nghiêm túc, mũi cô hít vào một hơi thật sâu. Nhìn thấy hành động đó Ryuuji nghĩ rằng hẳn đúng là vậy.

Đúng là như vậy, Taiga không nhớ gì cả. Một lần nữa Ryuuji chắc chắn chuyện đó. Và lí do cô ấy quay trở lại chỉ là vì kì nghỉ của cô với mẹ mình đã kết thúc, chứ không phải vì cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe câu trả lời cho lời thổ lộ của mình.

Vậy nghĩa là...nếu như Ryuuji giả vờ như cậu chưa bao giờ nghe thấy bất cừ câu nói nào, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Tất cả những gì cần thiết chỉ là Ryuuji phải quên đi lời thổ lộ của Taiga. Cứ như vậy, chuyện sẽ như chưa có gì xảy ra. Mặc dù Ryuuji không thể điều khiển cảm xúc của chính mình, ít nhất cậu cũng có thể giả vờ như mình đã quên. Giống như cách Minori đã phớt lờ cảm xúc của cậu.

Mặc dù lúc ấy Ryuuji sẽ rất đau đớn, nhưng lần này Taiga sẽ không bị tổn thương. Bởi vì Ryuuji sẽ hành động giống như ước muốn của cô ấy. Chắc chắn Taiga đã ước rằng ‘mình chưa bao giờ nói ra chuyện ấy’.

Ryuuji hỏi lại một lần nữa. “...Bà thực sự không nhớ gì sao?”

Taiga gật đầu, “Nhưng”. Đôi hàng mi dài của Taiga rủ xuống, cô tiếp tục nói với giọng thật thấp như thể đang nói với chính mình, “Tôi có một giấc mơ. Kitamura đã cõng tôi trên lưng, còn tôi đã nói rất nhiều chuyện ngu ngốc. Đó là...một giấc mơ, đúng không?”

Ryuuji trả lời không hề lưỡng lự, “Đó là một giấc mơ”.

Vào lúc đó, một cơn gió lạnh cóng thổi ngang qua. “Lạnh quá!” Taiga khẽ nói, cô cau mày đôi vai bé nhỏ co lại, cô đưa một tay giữ mái tóc của mình ở nguyên vị trí và kéo chiếc khoác cuốn chặt quanh cơ thể mình.

“...Kitamura đã cõng bà lên sườn núi, chuyện đó có thật. Nhưng cậu ấy kể rằng bà đã bất tỉnh trong suốt thời gian đó.”

“Thật sao?...Tuyệt quá. Trong thoáng chốc tôi đã nghĩ, ‘Cái gì? Nếu như nó không phải một giấc mơ thì sao?’ và lo lắng trong suốt một thời gian dài.”

...Tảng đá trong trái tim Ryuuji cuối cùng cũng rơi xuống. Cậu cúi nhìn Taiga và nghĩ rằng lời nói dối đó thật sự có tác dụng với cô ấy. Tại sao sự nhạy bén hàng ngày của cô ấy hôm nay lại không thể hiện?”

“Hậu đậu.”

Đó là suy nghĩ thật sự của Ryuuji, nhưng Taiga cũng chỉ bĩu môi.

“...Hừm, mặc dù không thấy vui với chuyện đó nhưng tôi cũng chẳng biết nói gì cả. Đúng vậy, tôi hậu đậu. Tai nạn này đã khiến tôi hiểu ra chuyện đó. Nhưng...mặc dù tôi vụng về, tôi vẫn có những điểm tốt.”

Cô ấy nhìn vào Ryuuji như thể mình đã quyết định điều gì đó, cô nói,

“Tôi đã nghĩ về chuyện này...ông đã hỏi Minorin xem cậu ấy thực sự nghĩ gì chưa?...Đừng nói với tôi ông vẫn chưa thể hỏi cậu ấy vì tai nạn của tôi đó?”

Ryuuji đột nhiên nghĩ tới vài chuyện.

Nếu cậu có thể trông thấy vết thương trong trái tim mình và dòng máu đang chảy ra từ trong đó, có lẽ cả tầm mắt cậu sẽ bị nhuộm một màu đỏ.

“Giữa tui và Minori chẳng còn gì nữa rồi.”

“...Tại sao?...A, ông đang cố nói rằng tôi không nên chen vào giữa hai người nữa à? Vậy thì tôi sẽ…”

“Không không. Ai lại nghĩ đến chuyện đó chứ, tui không nói đến chuyện đó. Không liên quan gì tới bà đâu...Không có gì để nói về chuyện đó đâu, thật đấy.”

Taiga im lặng trong giây lát, cô ấy đã từng khóc khi Minori từ chối cậu, nhưng giờ cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Ryuuji.

Cho dù cô ấy có nhìn vào Ryuuji bằng ánh mắt cứng rắn, thế nhưng lời nói của cậu vẫn sẽ không thay đổi. Bà thật sự hi vọng mối quan hệ giữa tui và Minori có tiến triển ư?...Những lời đó không thể nào cất ra thành tiếng, những cảm xúc đó không thể được giãi bày, vẫn không có gì thay đổi cả.

“...Tôi thực sự không biết ông đang nghĩ cái gì nữa…”

Ánh mắt của Taiga hơi đảo đi.

“Nhưng, có một chuyện...nếu ông cần tôi, ông phải nói với tôi. Mặc dù tôi vụng về và ngốc nghếch, nhưng chắc chắn tôi sẽ giúp ông hết mức có thể.”

Lời hứa đó là thật. Taiga là một người tốt bụng. Cho dù cô ấy biết người mình quý mến đang thích một người khác, cô ấy vẫn sẽ giúp cậu bằng tất cả khả năng của mình. Ryuuji biết chuyện đó. Cậu đã nhìn thấy tất cả những gì Taiga đã làm sau khi phát hiện ra Kitamura đau khổ vì chuyện tình cảm với Sumire Kano.

Đúng vậy. Đúng lúc tình cảm của Kitamura bị nghiền nát, Taiga đã bỏ lại phía sau tình cảm đơn phương của mình. Và giờ.

“...Tôi không biết bà đang nghĩ gì nữa.”

Lúc này, tại sao bà lại thích tui?...Ryuuji nghĩ.

Taiga đã thu xếp tình cảm của mình với Kitamura như thế nào?

Mặc dù cậu muốn biết những điều đó, nhưng làm vậy để làm gì chứ? Liệu cậu sẽ quên đi những gì Taiga đã nói với mình và bắt đầu động viên Taiga một lần nữa đi về phía Kitamura ư? Thuyết phục cô ấy tiếp tục theo đuổi Kitamura sao? Nói với cô ấy rằng tất cả những gì cô ấy cần là cố gắng thêm một chút nữa vì đã không còn ai cạnh tranh nữa rồi? Liệu cậu có thực sự muốn nói với cô ấy những điều đó không?

“Tôi, lạnh lắm~! Tôi thật ngốc khi đứng nói chuyện ngoài này. Tôi sẽ trở về nhà trước khi bị cảm lạnh.”

Taiga định kết thúc cuộc trò chuyện, cô quay về phía lối ra vào của khu chung cư.

“...Đợi đã.”

“Không muốn. Ngoài này lạnh lắm.”

“Bà muốn ăn cơm rang không? Sang đây ăn đi, Yasuko cũng sẽ vui lắm...Yasuko cũng đang lo lắng cho bà.”

Ryuuji không thể không nói vậy với bóng người đang đi xa dần. Nhưng Taiga chỉ hơi quay lại và lắc đầu.

“Được rồi, tôi thích ăn cơm rang. Ông cứ quay về đi và gửi lời cảm ơn của tôi tới Ya-chan, hãy nói với cô ấy rằng Taiga không sao rồi.”

“Đừng có gắng gượng quá.”

“Tôi đã quên mất cách tự mình gắng gượng rồi.”

Taiga quay đi và bước lên những bậc cầu thang dẫn đến cửa ra vào, cô mỉm cười như thể chỉ vừa mới nói đùa. Trên gương mặt trắng ngọc gần như trong suốt, chiếc mũi của cô đỏ ửng lên vì lạnh.

“Tối nay dừng lại đây thôi, ông cũng nên quay về đi. Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ ngay sau khi ăn xong. Đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ dậy đúng giờ để đến trường.”

Chiếc áo khoác của Taiga bị cơn gió đông dữ dội thổi tung, sau lưng áo phồng lên. Coong, chiếc cửa tự động khép lại.