Chương 3: Thất bại từ trước khi cuộc chiến bắt đầu - Trận Dunkirk của Chika Komari
Vào ngày đầu tiên của chuyến đi, trời nắng to.
Trên TV nói sẽ không có mưa trong mùa mưa năm nay. Đây thực sự là mùa mưa đấy à?
Câu lạc bộ Văn học đi tàu trước khi chuyển sang xe buýt. Chúng tôi đã tới bãi biển Shiroya. Nơi này khá gần nhà nghỉ.
Tôi mơ màng nhìn bãi biển dưới cái nóng cháy da cháy thịt và mở tấm chăn đi biển ra. Mặt trời chói quá, đầu tôi hơi ong ong rồi.
“Ê Nukumizu. Làm tốt lắm.”
Người đang hào hứng mở chiếc ô trên bãi biển chính là nhân tố lâu lắm mới xuất hiện, Shintaro-senpai. Tôi nợ anh ấy nhiều lắm, Nhờ có anh ấy mà tôi mới tránh được tình thế tiệc ngủ toàn con gái.
“Anh nói gì vậy ạ?”
“Yanami với Yakishio chứ gì nữa. Anh không ngờ em kéo được đến đây tận 2 bạn nữ dễ thương như thế.”
Anh ấy liếc phòng thay đồ không ngớt.
“Và tự nhiên còn ra biển nữa.”
“Em xin lỗi, tất cả là tại Yanami-san đòi-”
“Cảm ơn em nhiều lắm! Anh nói thật đấy!”
Anh ấy nắm tay tôi lắc mạnh.
“Hả? Anh thích biển đến thế ạ?”
“Đồ bơi. Là đồ bơi đấy em tôi ơi. Em nghĩ ngày nào mình cũng được ngắm 4 cô gái câu lạc bộ Văn học diện chúng à?”
“Nhưng 2 bạn kia cùng lớp em mà. Em ngắm họ mặc đồ bơi lúc học bơi rồi.”
“Em nói gì vậy? Đồ bơi của trường và đồ bơi cá nhân là 2 phạm trù khác nhau 1 trời 1 vực đấy.”
Đúng là thiết kế và độ hở hang có sự khác biệt thật.
Chủ tịch nhún vai khi thấy tôi không hứng thú lắm.
“Nghe kĩ này. Đồ bơi của trường là bắt buộc. Em bị ép phải mặc chúng.”
Vâng anh.
“Mặt khác, con gái mặc đồ bơi cá nhân là vì họ muốn thế. Em phải hiểu được sự khác biệt mang tính cốt lõi ấy.”
“...Anh nói tiếp đi.”
Những lời của anh ấy hình như đã đánh thức thứ gì đó trong tôi.
“Bình thường ấy, con gái ngại khoe mấy chỗ như đùi với vai lắm. Họ còn có thể bị gọi là lẳng lơ, lăng loàn và ti tỉ từ ngữ khủng khiếp khác chỉ vì khoe vòng eo của mình. Nhưng với cái cớ quá đỗi thuận tiện là đi biển, họ sẽ tự tin diện những bộ đồ mà cơ bản là chẳng khác gì đồ lót cả.”
Tamaki-senpai siết chặt nắm đấm và nhìn lên trời. Tôi có thể cảm nhận bao tâm huyết và khát khao tuổi trẻ chất chứa bên trong những lời ấy.
“Đó là lí do chúng ta có tia cũng sẽ không bị chửi như lúc bình thường. Không, tuyệt tác trước mặt mà lại quay đi thì đúng là sự sỉ nhục.”
Chà. Không hiểu sao từng chữ senpai nói đều len lỏi chạm tới tận trái tim. Đây hẳn là sự nhiệm màu của mùa hè người đời thường ca tụng.
“Em hiểu rồi. Em hồ đồ quá.”
“Không sao, chính đạo luôn chào đón em.”
“Nhưng em có tí thắc mắc ạ.”
“Hỏi đi em.”
“Anh bảo đồng phục bơi là bắt buộc nhỉ. Nói cách khác thì khi mặc chúng, các bạn nữ phải khoe da thịt trái ý muốn, …em nói đúng không?”
“Anh hiểu ý em rồi. Nếu nhìn theo góc này thì cái sự ngượng ngùng xen chút kháng cự của họ sẽ biến giờ thể dục thành thiên đường đúng nghĩa.”
Chủ tịch gật gù tấm tắc khi nghe lý luận đột phá của tôi.
“Cứ như kiểu đi xem mấy em gái thú nhân ở chợ buôn nô lệ nhỉ. Uyên bác đấy em tôi ạ.”
“Ê thôi nha, em không hiểu ví dụ.”
Đến đoạn này thì chúng ta không thể cùng 1 phe được nữa rồi đại ca ạ.
“2 người nhỏ to cái gì thế?”
Tsukinoki-senpai lù lù xuất hiện như thể vừa chui từ dưới đất lên, tay véo mạnh tai Chủ tịch.
“Au au au! Ơ, Koto không mặc bikini à?”
Tsukinoki-senpai càng véo mạnh hơn khi nghe Chủ tịch nói câu đó. Tiếng hét của anh ấy thấu tận trời xanh, Hà Nội có khi còn nghe thấy.
Cái này em không bênh đại ca được rồi.
Nhìn sang Phó chủ tịch, chị ấy đang mặc 1 bộ áo tắm 1 mảnh với dây buộc trước ngực.
Chủ tịch bị lôi đi xềnh xệch như bao gạo.
“Chà, có cả ô luôn này. Cảm ơn nha Nukumizu-kun.”
“Yanami-san-”
Cô gái tôi mới gọi tên đã lấy cho mình 1 cốc đá bào rồi. Tôi đang tính bình phẩm về việc đó thì làn da ấy đập vào mắt tôi.
Cô ấy mặc 1 bộ bikini bình thường- sao cứ có cảm giác hở hơi bị nhiều nhỉ?
Ngày này qua tháng nọ, cô nàng lúc nào cũng ăn luôn mồm, thế mà vòng eo lại vô cùng thon thả và thướt tha. So với trên đó 1 tí thì, biết nói sao ta? Sự tăng trưởng vì việc vận động cơ hàm cường độ cao đã được tập trung vào 1 chỗ mà “bộ áo tắm năm ngoái” không chịu nổi nữa. Nó sắp bung ra đến nơi rồi.
Vấn đề không phải là ở việc nó có phù hợp hay không. Tôi chẳng biết làm gì ngoài cảm tạ ơn trên đã ban cho tôi diễm phúc này.
“Sao vậy? Bị đồ bơi của tớ hớp hồn nên á khẩu luôn rồi chứ gì?”
“Ơ, không. T-Tớ đâu có nhìn.”
1 lời lấp liếm mà đến tôi cũng hiểu là không lừa nổi con nít. Yanami vui vẻ đi vào bóng râm của chiếc ô.
“Tớ muốn ăn trước khi xuống tắm.”
“Ơ, đi với bọn tớ đi, Yana-chan. Biển đẹp lắm.”
Cô gái vừa lên tiếng là Yakishio. Cô nàng đang ôm 1 quả bóng chuyền bãi biển. Chỗ giao giữa phần da rám nắng và không rám nắng của cô ấy lộ ra hơi nhiều, nhưng phần ngực vẫn có dây.
Chà, còn về thứ tôi thấy lấp ló ở chính giữa phần ngực thì-
Tôi chỉ có thể tán dương người thiết kế ra bộ đồ bơi này bằng tất cả con tim và mĩ từ tôi có thể nghĩ ra. Không biết anh ta có nhận thẻ quà Amazon không nhỉ.
“Cả Nukkun nữa! Đi nào!”
“Tớ sẽ ở đây trông đồ 1 lúc. Yanami-san còn phải ăn nữa mà. Yakishio-san đi trước đi-”
“Hoho, Nukumizu-kun cả gan thách thức tớ đấy ư?”
…Thách thức cái gì cơ? Ôi vãi thật, chưa kịp hỏi thì cốc đá bào trên tay nhỏ đã sạch bách tự bao giờ.
“Cảm ơn vì bữa ăn!”
“Đâu rồi? Ảo thuật à?”
“Đá bào cũng chỉ là đồ uống thôi mà Nukumizu-kun- Ui daa…”
Yanami ôm đầu quằn quại.
“Có ai ăn đồ lạnh mà nốc cái 1 thế không hả?”
“Yana-chan, có sao không?”
“Đầu tớ buốt quá…”
Yanami rơm rớm nước mắt.
Tôi đã cảm thấy thế từ trước rồi. Cái đầu cô nàng này cứ chập cheng kiểu gì ấy.
“Yanami-san đỡ đau đầu thì cứ đi đi nhé. Tớ trông đồ cho.”
“Cảm ơn nhé, tớ thấy ổn hơn rồi. Anh em lên!”
“Nukkun cũng phải xuống đấy nhé!”
2 cô nàng tung tăng về phía bãi biển rì rào sóng vỗ. Yakishio ném trái bóng vào lưng Chủ tịch cái bốp. Tưởng đây là lần đầu 2 người gặp mặt mà?
Khi tôi đang khắc ghi cái cảnh đắt trời cho này vào tâm khảm, 1 cảm giác lạ kì trỗi dậy. Có phải tôi đã quên điều gì không nhỉ?
Có bàn chân nhỏ nhắn đá vào lưng tôi khi đang mải suy nghĩ.
“N-Nukumizu. C-Cất cái mắt đi đ-đồ biến thái.”
Hóa ra là quên mất cô nàng này.
Komari đang mặc áo khoác dài tay. Cô ấy ngồi xuống chăn, giữ khoảng cách với tôi.
“Cậu không ra chơi với mọi người à?”
“T-Tôi ở đây là đ-được rồi.”
Chủ tịch nở nụ cười tươi nhất từ trước đến nay khi được 3 cô gái vây quanh. Anh tôi phởn quá. Hình như họ vừa thuê 1 cái phao hình cá voi sát thủ rất to.
“Không ra với Chủ tịch đi à? Chả mấy khi cả lũ ra biển.”
“I-Im đi.”
Komari bắt đầu bấm điện thoại qua 1 cái túi chống nước. Đột nhiên cô ấy cất giọng, mặt vẫn cúi gằm xuống.
“N-Này, Nukumizu t-thích Yanami à?”
“Sao lại hỏi thế?”
Tính ra tôi chưa từng nghĩ về chuyện đó. Dù gì thì cô nàng vẫn lụy Sosuke Hakamada lắm.
“T-Tại lúc nào 2 c-cậu cũng dính lấy nhau?”
“Đấy là do cậu chỉ thấy Yanami khi gặp tôi đấy.”
Mọi người lúc nào cũng kết luận như thế khi thấy 1 nam 1 nữ đi với nhau à?
Trên lớp bọn tôi chẳng nói chuyện gì, chào hỏi cũng không luôn. Chắc chỉ có Yakishio là biết bọn tôi quen nhau.
“Với lại tôi có chuyện riêng dính dáng tới Yanami nên mới hay đi cùng cô ấy. Nếu thế cũng tính là thích thì tôi có khác gì mấy thằng nói chuyện được 1 câu với gái đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ đâu đúng không?”
“Ờ.”
Komari kéo khóa áo lên. Hình như cô nàng muốn giãn khoảng cách với tôi thêm nữa.
“...Tóm lại ý tôi là tôi sẽ không thích ai chỉ vì nói chuyện với họ 1 chút đâu.”
Komari đúng là bất lịch sự. Mắt tôi bắt gặp đồ bơi của cô ấy bên dưới chiếc áo khoác.
“Ô, cậu mặc đồng phục bơi luôn này.”
“C-Chỉ hôm nay thôi. T-Tôi không có mua.”
Komari hằn học nhìn tôi.
“N-Nukumizu chắc là 3 chân 4 cẳng chạy đi mua đ-đồ bơi cho hôm nay chứ gì?”
“Haha, không có chuyện đó đâu. Trông vậy chứ là đồ mua năm ngoái đấy.”
“N-Nhưng cái mác còn ngay kia kìa.”
Hả!? Cô nàng bắt thóp tôi rồi. Komari nở nụ cười quỷ quyệt khi nhìn tôi loay hoay lấy tay tìm cái mác.
“...Ờ thì thế đấy, được chưa. Tôi mua hôm qua trên đường về nhà.”
Nhớ mặt đấy, Komari. Tôi siết chặt nắm đấm.
“Đi biển với con gái đấy? Cả tôi cũng có quyền háo hức chứ.”
Chết, nói thế với Komari liệu có ổn không nhỉ? Ánh mắt khinh bỉ của cô ấy nhìn chòng chọc vào tôi như ngàn mũi dao đâm.
“C-Chẳng phải bơi lội là hoạt động trong giờ học thôi hay sao?”
“Mình đang đi chơi mà. Hào hứng 1 tí cũng có chết ai đâu.”
“T-Thế tưởng tượng thử xem. V-Ví dụ cậu đang đi chơi với bạn.”
Tôi đã bắt đầu tưởng tượng rồi, mà cậu lại nói cái từ ‘bạn’. Đau quá đi. Komari để ý thấy biểu cảm của tôi.
“V-Vậy thuê bạn thử xem.”
Hơi lố bịch quá rồi đấy nhé.
“N-Nếu người khác hỏi muốn chơi gì, cậu có đáp là chơi bóng không?”
“Không.”
Tôi đáp mà không cần suy nghĩ lấy 1 giây.
“T-Thế còn vầy nước?”
Cũng không luôn, nhưng mà-
“...Komari này, cậu bỏ qua mất phần quan trọng rồi.”
Yanami đang vui vẻ cưỡi con cá voi sát thủ cùng hội con gái.
Yakishio trượt ngã sõng soài khi cố đứng dậy. Nước bắn tung toe cùng tiếng cười giòn tan.
“C-Cái gì quan trọng?”
“Nếu thuê 1 bạn nữ, lại còn mặc đồ bơi.”
Tự nhiên cái vụ thuê bạn này lại mất dần sự đứng đắn.
“Thì cô ấy rủ chơi gì tôi cũng chiều.”
Tôi đứng dậy quả quyết. Komari nhìn tôi mà mặt nhăn như khỉ ăn mắm tôm.
“T-Thế cậu nghĩ sao về việc phắn luôn đi?”
*
Tôi nhắm mắt và dang tay dang chân trên nền cát bỏng rát.
…Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được ngày này. Đi chơi với những cô gái diện đồ bơi đúng cái tuổi xuân thì. Đời này cũng chỉ cần có thế.
Có cái gì đó lạnh lạnh chạm vào đầu tôi. Yanami đang đưa từng cốc nước ép cho mọi người.
“Không được quên bù nước đâu nhé, trời nóng lắm đấy. Bữa trưa tính sao nhỉ cả nhà?”
Yanami vừa nói vừa tách 1 đôi đũa ăn liền. Tôi thấy 1 hộp yakisoba trên đùi cô ấy. Ủa đây không phải bữa trưa của cậu à?
Tsukinoki-senpai buộc tóc lại và nhin bọn tôi.
“Mình mua gì rồi ăn ở đây đi. Muốn ăn gì nào?”
Yanami giơ tay phát biểu.
“Yakisoba ạ.”
Mùi nước sốt làm tôi chảy nước miếng rồi.
“Yanami-san, cậu đang ăn yakisoba rồi mà.”
“Tại tớ đói nên mới ăn thôi chứ nó không ngon lắm. Tớ đoán cửa hàng trong góc kia mới là ngon nhất, cảm biến ngứa ngáy nãy giờ đây này.”
Yanami nói khi trong mồm đầy 1 miệng mì. Đương nhiên là cô nàng sẽ muốn chén suất nữa rồi.
“Thế để tớ đi mua cho.”
Yakishio lấy khăn tắm lau người và đứng dậy.
“Nukumizu đi với em ấy đi.”
Chủ tịch nói trong khi thận trọng nhìn xung quanh.
“Mấy em gái đi 1 mình kiểu gì cũng bị mấy người tiếp cận với mưu đồ bất chính. Không thể để chuyện đó xảy ra được.”
“Anh ảo 2D quá rồi đấy.”
Thôi thì cẩn tắc vô áy náy vậy.
Yakishio và tôi đi cùng nhau trên bãi cát. Dù sánh bước cùng 1 cô gái mặc áo tắm khiến não bộ tôi hơi bị ngợp, nhưng cảm giác cũng khá tuyệt đấy chứ. …Tôi vừa nghĩ thầm 1 câu nghe như trẻ con tiểu học đấy à…
“Hôm qua bọn mình về hơi muộn nhỉ. Cậu đi về an toàn chứ?”
“Đương nhiên rồi, bình thường sau hoạt động câu lạc bộ tớ cũng đi về tầm giờ đó mà.”
Và thế là cuộc trò chuyện kết thúc. Mà đáng ra là tôi phải tránh nói tới chuyện hôm qua mới đúng chứ nhỉ. Kĩ năng giao tiếp của tôi đúng là không ổn tí nào.
“Ê, Nukkun lo lắng cho tớ đấy à?”
Yakishio nhìn tôi. Tôi chỉ biết ngại ngùng mà câm như hến.
“Tại, tớ đã làm chuyện thừa thãi khiến tình hình tệ hơn.”
“Ây da, nói sao nhỉ? Tớ buồn làm đấy. Thậm chí bây giờ tớ cũng có thể khóc bất cứ lúc nào. Nhưng đấy là chuyện khác. Tớ mới là người điều khiển tuyến lệ của mình. Với lại hôm nay tớ chỉ muốn đi chơi thật vui với mọi người thôi.”
Yakishio nặn ra 1 nụ cười, chân đá cát bay tung tóe.
“Cậu ấy khờ đến vậy mà vẫn kiếm được bạn gái-”
“Ừ, Ayano đúng là vừa thông minh vừa đẹp trai thật.”
“Nhỉ!? Nhưng chưa hết đâu. Cậu ấy hài hước, lại còn tốt bụng với người khác-”
Yakishio buông thõng đôi vai trong sự ngao ngán khi chưa kịp nói hết câu.
“...Dù bọn tớ bên nhau cũng rất nhiều năm rồi, nhưng cậu ấy còn chẳng xem tớ là con gái nhỉ?”
“Ừ thì cũng có thể, nhưng biết đâu lại là điều tốt.”
“Này, an ủi gì lạ vậy.”
Yakishio nghiêm mặt và tiến lại gần tôi. Xin lỗi, tớ cũng nghĩ thế.
“Yakishio-san. À thì, …hôm nay hãy quên hết đi và chơi tới bến nhé.”
Cuối cùng thì tôi cũng chỉ rặn được ra 1 câu thoại không thể nào rập khuôn và sáo rỗng hơn.
“Cậu nói đúng. Hehehe”
Yakishio đột nhiên dừng lại và mỉm cười toe toét. Răng trắng và đều thật. Cô ấy cười khúc khích rồi đột ngột nắm lấy tay tôi.
Ơ ơ!? Này này này, gì đấy?
“Được rồi đi thôi!!”
Chuyện gì thế này? Yakishio mặc tôi ngơ ngác và bắt đầu tăng tốc bằng đôi chân siêu thanh của mình. Tôi nhanh chóng bị kéo theo.
“T-Từ từ nào!”
Ôi tía má ơi, cô ấy nhanh quá đi mất. Tay tôi sắp đứt lìa khỏi vai rồi.
Tôi sắp chết rồi, không thể nào theo kịp cái đẳng cấp này được. Chân tôi bỏ cuộc và vấp ngã, tôi cắm đầu xuống cát như con đà điểu. Yakishio cũng chịu chung số phận khi bị tôi kéo lại.
“Nukkun chậm quá đấy!”
“Có mà tại cậu nhanh như quỷ ấy!”
Yakishio bật cười nắc nẻ.
Tôi lấy tay lau mặt. À, trên đấy toàn cát là cát.
“Dừng lại! Đau bụng quá ahaha-”
Yakishio ôm bụng cười lăn lộn trên nền cát. Về phần tôi, tôi im lặng ngồi phủi cát.
“A, …vậy là đủ rồi.”
Giờ mặt Yakishio cũng dính đầy cát. Cô nàng cẩn thận lau vài giọt nước mắt bên khóe mi.
“...Yakishio-san, đi mua bữa trưa thôi…”
“Không thêm kính ngữ cũng được mà. Chẳng phải bọn mình bằng tuổi hay sao?”
Yakishio giơ tay về phía tôi. Cô nàng vẫn đang nằm trên cát.
“Nào.”
“Hmm? Có bọ dính trên tay cậu à?”
Yakishio chớp mắt ngơ ngác. Cô ấy đứng dậy và tự phủi cát.
“Chà, cậu đúng là y nhu lời Yana-chan nói. Tớ không thích mặt này của Nukkun đâu nhé.”
“Mặt này là mặt nào?”
Yakishio nhẹ nhàng chọc chọc vào ngực tôi.
“Cậu biết không, con gái đôi khi cũng muốn được chiều chuộng đấy.”
“À, ra vậy.”
Đúng là đi 1 ngày đàng học 1 sàng khôn. Tôi gật đầu đồng tình.
Yakishio tròn mắt nhìn tôi. Cô nàng lẩm bẩm.
“Thật là, thế mới bảo tớ không thích mặt này của cậu đấy.”
Thế mặt này là mặt nào mới được!?
*
“Để mọi người đợi lâu. Bọn em về rồi đây.”
“Này, Yakishio, đừng uốn éo nữa, đổ bây giờ.”
Bọn tôi mua yakisoba từ tiệm xa nhất trong góc như Yanami bảo khi cả người đầy cát.
“Thật là, thong thả quá rồi đó.”
Yanami đã xử đẹp phần yakisoba trước từ đời nào. Cô nàng hăm hở lấy suất mới cho mình.
Cô gái này lúc nào cũng đói. Cậu thú vị thật đấy, Anna Yanami ạ. Chẳng trách mọi người đều nói mình ăn ít như thỏ khi ở cạnh cô ấy. Kĩ năng dùng đũa chia yakisoba của cô nàng cũng không phải dạng vừa.
“Ơ, Komari không ăn à?”
Thay vì ăn thì Komari đang bồn chồn nghịch cát bằng ngón tay.
“C-Chủ tịch đang đọc tác phẩm của tôi.”
Ra vậy. Giờ mới đúng là chuyến đi của câu lạc bộ Văn học chứ nhỉ. Tôi dùng miệng tách đôi đũa dùng 1 lần.
Chủ tịch ngẩng đầu lên khỏi điện thoại khi nhận yakisoba.
“Anh đọc rồi. Hmm, rất thú vị. Tối nay đăng luôn đi.”
“D-Dạ.”
Komari mỉm cười nhẹ nhõm.
“Đâu đó 10,000 từ nhỉ? Anh nghĩ ở khâu hiệu đính mình nên chia thành 3 chương.”
“C-Chia ấy ạ?”
“Ừ, các tác phẩm thường được đăng theo chương, mỗi chương 3000 tới 4000 từ. Nên có 1 điểm nhấn thật thú vị để thu hút độc giả. Cần thêm cả tiêu đề và phần giới thiệu nữa.”
Tôi vừa thưởng thức yakisoba vừa lắng nghe họ nói chuyện.
Vị cay nồng tràn lên tận khoang mũi tôi rồi. Ra vậy. Rất xứng tầm với cái danh lựa chọn của thực thần Yanami. Vị của nước sốt rất ấn tượng.
“E-Em có thêm t-tiêu đề rồi ạ.”
“Tiêu đề anh thấy ổn đấy. Thế thêm 1 cái tiêu đề phụ để thể hiện nội dung thì sao?”
Chủ tịch duyệt tiêu đề cho Komari, còn gợi ý thêm tiêu đề phụ kiểu giống như các tác phẩm trong cuộc thi ‘Hãy trở thành tác giả nào!’.
…À mà đây là mì sợi dai. Đây không phải thứ mì rẻ tiền có thể mua ngoài siêu thị. Tôi đoán đây là mì tươi được nhập mỗi ngày từ 1 cơ sở sản xuất nào đó.
Tôi nhìn Yanami. Cô nàng giơ ngón cái với tôi đầy tự mãn.
“T-Thế tiêu đ-đề phụ đặt là gì bây giờ ạ?”
“Hmm, …ví dụ thế này đi. Nếu tiêu đề là ‘Câu lạc bộ Văn học ở bãi biển’, Nukumizu, em sẽ đặt tiêu đề phụ là gì?”
“Sao lại đến lượt em rồi?”
Tự nhiên Chủ tịch chuyền bóng cho tôi. Người ta đang tập trung vào món yakisoba có biết không. Với cái tình thế những cô gái mặc đồ bơi bao vây quanh như thế này, tôi không thể nói gì ngu ngốc được.
“Anh thấy sao nếu em đặt là ‘Và rồi chẳng còn ai’?”
Tôi đã cố hết sức. Chủ tịch gật gù tán thưởng.
“Tốt đấy, trong trường hợp đấy là tiểu thuyết bí ẩn. 1 tiêu đề phụ tốt có thể dễ dàng lôi kéo sự chú ý của người đọc.”
“T-Thế C-Chủ tịch sẽ đặt là gì?”
“Để anh nghĩ. …Theo trải nghiệm của anh thì anh thích mấy tiêu đề kiểu ‘Nhưng bọn tôi không biết đây là bãi biển khỏa thân!?’ hoặc ‘Có thật là càng cởi nhiều thì càng ghi nhiều điểm không!?’. Đặt như thế kiểu gì lượt đọc cũng cao-”
Tsukinoki-senpai táng vào đầu Chủ tịch 1 cái trước khi anh ấy kịp nói hết. Chủ tịch ngồi xổm xuống ôm đầu trong đau đớn.
“Dừng ngay đó, Shintaro.”
“K-Koto, tớ có bảo cậu cởi đâu…”
“BẢO DỪNG CƠ MÀ!”
2 anh chị cũng dừng giùm em. Tự nhiên phải xem họ chim chuột.
“Yana-chan này, tớ chả hiểu mọi người đang làm gì cả.”
Yakishio nói trong khi lấy đũa bới mì để tìm đồ ăn kèm.
“Ừm, à mà của Lemon-chan có thịt không?”
“Có bạch tuộc nhưng tớ tìm mãi không thấy thịt.”
“Tớ muốn ăn thịt-”
“Tớ cũng thế-”
Yanami và Yakishio ăn mì với 2 đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu. Đúng là 2 đứa ngốc chơi với nhau.
“C-Cởi…? P-Phải cởi đ-đồ ấy ạ?”
Komari lắp bắp nói khi đang bấm điện thoại.
“Komari, cái đấy là ví dụ thôi. Bắt nhân vật cởi đồ là không cần thiết.”
“T-Thế cậu có cởi l-luôn không, Nukumizu?”
Sao tự nhiên câu chuyện lại đến đây rồi?
“Không. Không ai phải cởi gì hết. Ăn đi.”
*
Ăn trưa xong rồi thì nghỉ ngơi thôi. Yakishio đột nhiên đứng dậy, có lẽ đã chán việc ngồi không.
“Hình như bên kia bãi biển có sự kiện gì thì phải? Đi xem thử đi.”
“...Có mấy quầy hàng hay sao ấy.”
Yanami nhai bắp ngô nướng lót dạ sau bữa trưa và nói. Cô ấy cũng đứng dậy rồi.
Vừa mới ăn xong thôi đấy. Cô nàng nhiều năng lượng thật. Bụng của Yanami xuất hiện trước mắt khi tôi vô thức ngẩng đầu lên.
“A, Yanami-san. Áo khoác này.”
Yanami ngơ ngác nhìn cái áo tôi đưa.
“Áo khoác á? Có kem chống nắng rồi mà.”
“Không, ý tớ là…bụng cậu…”
Tôi vừa nói vừa quay đi chỗ khác.
Bụng cô ấy núng na núng nính sau 2 phần yakisoba và bắp ngô nướng.
Yanami giật cái áo rồi ném lại thẳng vào mặt tôi.
“T-Tớ có áo khoác của mình rồi! Đấy là lí do tớ không thích mặt này của Nukumizu-kun đấy.”
Cô ấy mặc áo rồi hầm hầm bỏ đi. Đương nhiên là vẫn cầm bắp ngô gặm dở trên tay.
Yakishio mỉm cười nhìn Komari đang chúi mắt vào điện thoại.
“Komari-chan đi cùng bọn tớ đi. Cậu ngồi đây mãi rồi.”
“Ơ!?”
Komari giật mình và cuống cuồng gõ câu trả lời Yakishio lên điện thoại. Chủ tịch nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Komari.
“C-Chủ tịch?”
“Komari-chan cứ đi đi. Coi như tìm cảm hứng viết tiểu thuyết luôn.”
“N-Nếu anh nói thế thì em đi…”
“Ngoan quá. Koto đi cùng tụi nó luôn đi.”
“Được, Komari-chan, đi thôi.”
Senpai nắm tay Komari và đuổi theo 2 người kia. Chủ tịch và tôi cùng im lặng nhìn những cái bóng áo tắm nhỏ dần.
“Cho hội con gái đi 1 mình có sao không anh? Lỡ thằng nào khả nghi ra gạ gẫm thì sao?”
“Có Koto thì không phải lo đâu. Cô ấy được mệnh danh là Kẻ hủy diệt đấy.”
Chắc anh chỉ có ý là anh tin tưởng chị ấy thôi nhỉ. Chủ tịch rút điện thoại ra.
“Với lại anh cũng muốn ở đây để chuẩn bị cho tác phẩm anh định đăng tối nay.”
“Phải rồi, chuyến đi này đáng ra phải là tự giam mình để viết nhỉ.”
Tôi cũng phải viết gì đó thôi.
Khi tôi đang lo lắng kiếm tra ghi chú điện thoại, thông báo tin nhắn từ Chủ tịch vang lên. Hình như có cả tệp đính kèm.
“Gì đây anh?”
“Muốn đọc thử tiểu thuyết của Komari-chan không?”
Chủ tịch nói mà mặt cứ câng câng. Điều đó làm tôi càng thêm tò mò mà mở thứ anh ấy gửi ra.
*
Báo cáo của Câu lạc bộ Văn học
‘Những mẩu chuyện ấm lòng ở quán cà phê Youkai’. Tác giả: Chika Komari
__________________________
Yuri Mizuhara, 1 học sinh năm nhất cao trung.
1 ngày đẹp trời, cô ấy bắt gặp 1 con vật trên đường từ trường về nhà.
“Cáo à…?”
Yuri không thể rời mắt khỏi bộ lông bạc óng ánh đầy thanh thoát trước mặt mình. Cô ấy không nghĩ ngợi gì mà đuổi theo con cáo.
Chẳng biết từ lúc nào Yuri đã chạy vào 1 con phố lạ lẫm. 1 quán cà phê lấp ló dưới đám thường xuân Nhật Bản hiện ra trước mặt cô. Như thể để mời gọi cô gái, cánh cửa từ từ tự mở ra.
“Xin lỗi, em chỉ muốn hỏi đường thôi ạ.”
Có 1 người đàn ông cao ráo mặc đồng phục bếp trưởng bên trong. Yuri kinh ngạc nhìn mái tóc dài màu bạc được buộc gọn gàng của anh ta.
“Ây da, em bám theo tôi à. Thôi ngồi đi. Khách đến ít nhất cũng phải mời cốc trà chứ nhỉ.”
“À, ờm, em muốn hỏi đường.”
“Nơi này được gọi là Giao Đoạn Trấn. Vì ở giữa 2 thế giới rất khác nhau về vật chất nên cô phải ăn chút gì đó mới quay lại được.”
Trong khi Yuri vẫn còn bối rối, 1 bồi bàn trẻ tuổi bước ra.
“Chà, lâu lắm mới thấy có khách. Mời chị ngồi.”
Chàng trai trẻ tự xưng là Sumire chào đón Yuri với nụ cười mơ màng.
“Chào mừng đến với Ngôi nhà ma của Giao Đoạn Trấn-”
-Đây là lần thứ bao nhiêu mình đến quán cà phê này, cô gái không còn nhớ rõ nữa. Yuri đang ngồi ở chỗ quen thuộc mọi khi gần cửa sổ trong khi thong thả quan sát khung cảnh bên ngoài.
Chủ tiệm thường sẽ chỉ đến quán 3 ngày 1 lần. Mọi người hay gọi anh ta là “Cậu chủ”. Hầu hết sẽ chỉ có Sumire-san trực quán. Vì chẳng có mấy khách hàng nên đây cũng không phải vấn đề gì to tát.
Yuri cầm cốc lên và thưởng thức mùi hương của ly trà cúc La Mã. 1 người đàn ông thình lình đi vào từ cửa chính. Xung quanh ông ta tỏa ra thứ cảm giác ma mị mà con người không thể có được.
Mặt Sumire-san tái nhợt đi.
“Ông chủ!”
“Đến ngày hẹn rồi. Mang cho ta món đó.”
“X-Xin lỗi ông chủ, hôm nay cậu chủ chưa ghé qua đây…”
“Cậu biết điều đó nghĩa là gì nhỉ, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Rằng Giao Đoạn Trấn sẽ trở thành đống gạch vụn.”
Sumire-san run rẩy túm lấy áo Yuri.
“Yuri, cứu tôi với! Nếu thỏa thuận bị phá vỡ thì tôi sẽ biến mất hoàn toàn khỏi Giao Đoạn Trấn! Làm ơn thay tôi nấu cho ngài ấy với!”
“Ơ? Em không làm được đâu. Sumire-san không biết nấu ăn ạ?”
Sumire-san lẩm bẩm đầy ấm ức.
“Tôi không thể đến gần lửa được…”
Kinh nghiệm đứng bếp của Yuri gần như là bằng không. Cô ấy không có lựa chọn nào ngoài món cơm cuộn trứng làm cùng mẹ từ xưa. Cô ấy đưa đĩa cơm cho người đàn ông đầy lo lắng. Ông ta cầm thìa lên đầy vẻ nghi hoặc.
1 thìa, rồi 2 thìa, …ông ta ăn mà biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào. Có cảm tưởng như ông ta không thích lắm. Sau đó, ông ta đặt thìa xuống và lắc đầu.
“Lần sau ta đến, hãy mang ra thứ gì đó thực sự là thức ăn.”
Nửa phần cơm vẫn còn trên đĩa. Nói xong ông ta liền rời đi.
“Tuyệt quá, Yuri ơi! Bình thường ông chủ ăn 1 miếng là đã quay gót đi về rồi!”
Sau lưng Sumire-san đang mừng rỡ, chủ quán xuất hiện.
“Phù, mãi bố mới chịu đi cho.”
“Cậu chủ!”
Anh ta ăn 1 thìa cơm còn lại trên đĩa.
“Nhạt nhẽo quá.”
Nói rồi chủ quán liền ném thìa vào trong đĩa.
“Nhưng cũng không đến nỗi nào.”
“Thái độ gì đấy hả! Tôi đã phải làm hộ anh đấy! Mà thái độ của anh với khách hàng vậy mà coi được à?”
“Thế cô khỏi làm khách hàng của bọn này nữa đi. Từ mai cô sẽ là bếp trưởng.”
“Ai thèm làm cho anh chứ!?”
Yuri cố gắng phản kháng nhưng ngay lập tức bị anh ta đẩy vào tường.
“Mạnh mồm quá nhỉ, chính cô đuổi theo tôi trước cơ mà? Thứ con gái bám đuôi.”
“Tôi chạy theo 1 con cáo màu bạc đẹp ơi là đẹp, không phải cái đồ thô lỗ nhà anh-”
Anh ta dùng ngón tay nâng cằm Yuri lên. 2 người đang chạm mắt ở khoảng cách chưa tới 1 gang tay.
“Đồ thô lỗ này tên Tsukiko. Cố mà nhớ đi.”
Anh ta tiến tới và thì thầm vào tai Yuri.
“Để cô không quên, tôi sẽ đảm bảo cô phải khắc sâu mùi hương này vào tận xương tủy.”
*
…Ra là vậy.
Tôi ngẩng mặt lên ngắm những đám mây trôi sau khi đọc xong tiểu thuyết của Komari.
“Ra là vậy.”
Tôi vừa nói lại suy nghĩ của mình ra đường mồm. Bình thường tôi không như vậy đâu.
Nhưng văn phong của cô nàng khá mượt. Tôi đọc liền 1 mạch đến hết luôn.
“Khá hay đấy chứ nhỉ?”
Chủ tịch mặt đầy tự hào nhìn tôi.
“Komari-chan viết tốt thật.”
“Em đồng ý. Ít nhất là em không nghĩ em có thể viết được hay như thế.”
Đương nhiên tôi không hèn thế đâu, nhưng trước mắt cứ giả vờ nói vậy đi.
“Chúng ta còn có thành viên mới rồi. Có vẻ câu lạc bộ cuối cùng cũng hoạt động được ổn định.”
Có tiếng reo hò từ bên kia bãi biển khiến Chủ tịch ngó sang.
“Còn anh thì sao, anh viết gì vậy?”
“Anh á? À, anh từng đăng 1 tác phẩm lên cuộc thi 3 năm trước.”
“Uầy, ghê vậy. Cho em xem được không?”
“Cho người khác xem thứ mình viết từ lâu rồi cũng hơi ngượng nhỉ.”
Chủ tịch ngập ngừng rút điện thoại ra. 1 tiêu đề có chút thân quen lọt vào tầm mắt tôi.
‘Cô bé nô lệ tôi mua được hóa ra là mạo hiểm giả cấp S, nên từ giờ cô ấy sẽ nuôi tôi.’
…Chờ đã, cái này tôi đọc rồi.
“Cái này em biết, em còn đọc rồi cơ.”
“Thật á? Lần đầu anh gặp độc giả của mình ngoài đời đấy.”
Tôi biết có nhiều tác giả vẫn còn đang đi học, nhưng tôi không ngờ Chủ tịch là 1 trong số họ. Anh ấy chính là Tarosuke-sensei, tác giả với 20,000 điểm tích lũy bằng các tác phẩm của mình trên trang chủ cuộc thi.
“Thành tích khủng ghê. Có khi anh đêm đi xuất bản thật cũng được ấy chứ.”
“Chưa đến mức đó đâu. Còn cả đống người giỏi hơn anh nhiều.”
Có tới vài ngàn người đang theo dõi tác phẩm của anh đấy biết không?
“Yanami-san cũng vừa nói sẽ gửi bản thảo khi viết xong. Còn Nukumizu thì sao?”
“Em mới viết chút tóm tắt thôi. Nội dung chi tiết vẫn trơ trọi anh ạ. Nói sao nhỉ, đến lúc thật sự ngồi viết thì em lại chẳng biết viết gì.”
“Trước hết cứ có tiêu đề và phần giới thiệu là được. Những lúc bí như này thì bước đầu tiên vẫn là quan trọng nhất, dù chỉ được có 1 dòng thì em vẫn nên đặt bút viết.”
Những lời vàng ngọc này đến từ người đã viết hơn 1 triệu từ. Tôi gật gù và khắc cốt ghi tâm.
“Hôm qua em có gửi anh phần tóm tắt đã viết ấy. Anh nghĩ sao? Em định tối nay bắt tay vào viết cốt truyện.”
“Ừm, …nữ chính cần thêm những đoạn độc thoại đấy.”
“Ý anh là mạch truyện về việc nữ chính phải lòng nam chính chưa đủ thuyết phục ạ?”
Tôi sẽ phải chú trọng thêm vào thể hiện suy nghĩ của cả 2 nhân vật chính.
“Không hẳn. Theo em viết thì nữ chính đổ nam chính sau khi được anh ta giúp đỡ đúng không?”
“Vâng anh. Nữ chính rung động vì sự ân cần của nam chính, từ đó hạ thấp sự đề phòng và dần dần nảy sinh tình cảm.”
“Cái đấy chỉ tồn tại trong truyện thôi.”
“Ơ?”
“Việc yêu ai đó vì họ giúp hay đối xử tốt với mình chỉ đơn giản là 1 loại hợp đồng trao đổi về tinh thần mà thôi. Tình yêu mà đi kèm điều kiện thì không còn thuần khiết nữa.”
Tôi tưởng Chủ tịch đùa, nhưng trông anh ấy đang rất nghiêm túc.
“Trong thế giới tiểu thuyết, việc nam chính được yêu mến nó là tất yếu, như nước chảy chỗ trũng vậy. Cái khái niệm bị thu hút bởi ai đó mặt khác cũng có nghĩa là đến 1 ngày cặp đôi ấy sẽ tan rã. Các nữ chính không bị thu hút bởi nam chính. Thay vào đó, họ đang chơi theo luật của thế giới trên những trang giấy, rằng họ sẽ khao khát sự chú ý của nam chính, sẽ yêu nam chính bằng mọi thứ mình có, và tất cả đều vô điều kiện.”
Sau khi nói hết đống trên trong 1 hơi, Chủ tịch bồi hồi nhìn lên trời cao.
“Ước gì anh cũng được chuyển sinh vào dị giới, nơi mọi người đều dành tình cảm cho anh. …Không biết đi bơi khi say có kích hoạt chuyển sinh được không nhỉ.”
“Anh đợi rằm tháng 7 đi. Lúc đấy đi khỏi thế giới này chắc sẽ dễ hơn đấy.”
Không ngờ Chủ tịch cũng rắc rối thế này. Đẹp trai, vui vẻ, có bạn thuở nhỏ xinh như mộng, mỗi tội hơi ảo tưởng. Thôi thì nhân vô thập toàn.
Trong lúc bọn tôi tám chuyện thì hội con gái đã quay lại.
“Ê, bọn tớ mang quà về này!”
Yakishio đang cầm 1 đống pháo hoa.
“Nhiều quá vậy. Mọi người mua đấy à?”
Yakishio đưa pháo hoa cho tôi trong khi nở nụ cười tinh nghịch.
“Tớ phóng vụt đi rồi tớ cứ chạy rồi chạy, xong bùm 1 cái, tớ có lá cờ và đống pháo hoa này.”
Ra vậy. Chả hiểu gì cả. Tsukinoki-senpai tới giải thích cho tôi.
“Yakishio-chan nổi hứng tham gia cuộc đa cướp cờ và thắng được đống này.”
“Ừ-Ừm, c-cậu ấy nhanh lắm.”
Komari gật gật đầy phấn khích.
“Khà khà, tớ đây cũng không tệ chứ nhỉ. Khen nữa đi nào.”
Trái ngược với 1 Yakishio đang vui vẻ múa may, bên kia có 1 cô gái trông mặt như mất sổ gạo.
“Sao thế, Yanami-san? Trông cậu buồn thiu vậy.”
“Không có…quầy đồ ăn…”
Yanami nhìn mấy cửa hàng đầy thèm khát. Đôi môi cô ấy mấp máy từ ‘takoyaki’.
“Cậu ăn nhiều quá thì sao ăn được bữa tối?”
“Ơ, …tại sao lại thế?”
Hỏi tại sao là ý gì vậy?
Nhìn mặt Yanami có vẻ là không hiểu thật. Tiện thể thì, tại sao nhỉ? Vấn đề đã lên tới tầm triết học chỉ sau đúng 2 câu.
“Mà mình sẽ phải tự làm bữa tối nhỉ. Có kế hoạch gì chưa?”
“Ừm hứm, Nukumizu-kun à. Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt tới chết.”
Yanami mỉm cười đầy tự tin.
“Tớ đã đặt 1 chỗ gần khu cắm trại để làm nướng BBQ tối nay rồi.”
“Ồ…”
Ê, chẳng phải cô nàng đến tận đây là để trốn tiệc BBQ ở nhà hay sao? Mình muốn ăn cà ri cơ. Cơm hộp cũng được.
“Ơ? Sao Nukumizu trông chẳng hào hứng gì cả.”
Yanami sốc nặng trước biểu cảm thờ ơ của tôi.
“Tiệc nướng đấy!? Thịt đấy!? Cậu còn cần cái gì nữa?”
Yanami vỗ tay như chợt hiểu ra điều gì.
“Hiểu rồi. Không phải lo đâu nỡm ạ. Kiểu gì cũng có thịt bò. Bọn mình học cao trung rồi cơ mà?”
Yanami giơ ngón cái lên và nhìn tôi với cái mặt vênh tận trời xanh.
“Cho hỏi thịt bò liên quan gì tới học sinh cao trung ạ?”
“Thì trong những năm giáo dục bắt buộc, cậu bị cấm ăn thịt bò ở nhà còn gì.”
“...À ra vậy. Không có chuyện đó đâu.”
“Ơ? Nhưng bố tớ nói vậy mà…”
Sao nghe trầm cảm vậy?
“À thế thì chắc là tại công ty bố cậu rồi. Giống mấy chỗ chỉ cho nhân viên mua xe Toyota ấy.”
Được rồi, kết luận hoàn hảo. Chuyển chủ đề thôi.
“Công ty à…Chẳng biết bây giờ bố đang làm gì…?”
Yanami hơi cúi đầu. Cơn trầm cảm vẫn chưa hết ư?
“Ừm, chắc bác ấy đang làm việc…”
“Đ-Đúng, bố tớ đang làm việc chăm chỉ. Nhưng bố thật sự rất tệ trong khoản làm việc ở công ty…”
Dừng lại đi mà. Tôi khóc đấy.
*
Sắp đến giờ xe buýt chạy rồi.
Còn phải tắm và thay đồ nữa, nên bắt đầu đi bây giờ sẽ là hợp lý. Yanami cũng ăn xong suất takoyaki rồi.
Yakishio có vẻ hơi chồn chân trong khi tôi đang cất đồ. Cô ấy hướng về biển và bắt đầu giãn cơ.
“Hình như Komari-chan chưa xuống biển nhỉ?”
“À, thì…”
Komari lúng túng rút điện thoại ra.
Chỉ chờ có thế, Yakishio nhanh như chớp lao tới và bế Komari lên theo kiểu công chúa.
“Ối!?”
“Được rồi đi thôi!”
“Chơi vui nhé.”
Bọn tôi vẫy tay chào Yakishio, người đang cười toe toét và phóng ra biển. Komari vùng vẫy cỡ nào cũng không có tác dụng. Cô ấy khỏe thật.
“Để em đóng cái ô lại cho.”
“Đi trả cái phao cá voi sát thủ luôn đi em.”
Có thể nghe thấy tiếng nước tung tóe từ phía biển. Có cả tiếng người hét lẫn trong đó nữa. Tiếng hét của Komari bất ngờ là lại vô cùng đáng yêu.
“Shintaro, hội con gái sẽ xuống xe giữa chừng để vào siêu thị. 2 người xách đồ về nhag nghỉ trước nhé?”
Tsukinoki-senpai cởi dây buộc tóc. Mái tóc đen dài nhẹ nhàng rủ xuống vai chị ấy.
Senpai vừa dùng khăn tắm lau tóc vừa tựa vào người Chủ tịch để ngó lịch trình trên điện thoại.
“Mua đồ xong vẫn kịp xe buýt, tốt rồi.”
“Koto, tóc cậu chạm vào người tớ. Lạnh quá.”
“Im đi. Tớ còn thứ lạnh hơn nữa cho cậu đấy.”
Họ lại tán tỉnh nhau rồi. Đời tôi sao mà nó bạc.
“Ôi, …ướt cả rồi.”
Komari cố vắt khô áo khoác, người ướt như chuột lột. Nước biển làm nổi lên đường nét của bụng cô ấy qua bộ đồng phục bơi. …Ra vậy. Cuối cùng tôi cũng hiểu lời Yanami nói lúc đó. 1 bộ đồ được làm ra để khơi gợi sự xấu hổ và cảm giác không đứng đắn. Hẳn chỉ có những người với đôi mắt tinh tường mới có thể cảm nhận được cái đẹp của bộ đồ này.
“Komari-chan thấy sao? Nước biển mát không?”
Yakishio hất mái tóc ướt và khoác vai Komari.
“M-Mặn chát…”
“Chuẩn luôn, thích thật đấy.”
“Đ-Đã bảo là mặn mà!”
“Biển thì phải mặn chứ. Komari-chan nói gì vậy?”
Yakishio cười sảng khoái. Komari à, nói chuyện bình thường với cô ấy là bất khả thi rồi.
Tsukinoki-senpai vỗ tay.
“Hết giờ chơi rồi! Thay đồ rồi về nhà nghỉ nào!”
…Đến lúc về rồi. Dù gì tôi cũng đã khá vui.
Tôi vừa vác cái ô trên vai vừa nghĩ.
*
Mặt trời đang lặn dần, nhuốm cả bầu trời trong cái màu thật dễ khiến người ta suy tư. Cái nóng cháy da cháy thịt của ban ngày cũng đang dịu lại.
Những loài bọ tôi còn không biết tên đang cất tiếng gọi bạn tình.
“Rau rửa xong rồi tớ bỏ đây nhé.”
“Được. Giúp tớ bỏ đồ cắt xong rồi lên đĩa luôn với.”
Chúng tôi đang ở căn bếp ngoài trời của khu cắm trại. Yanami xung phong làm bữa tối, chẳng hiểu sao cô ấy quyết định kéo tôi theo cùng.
Tưởng tình nguyện thì phải giỏi giang thế nào, nhưng không, kĩ năng của cô nàng không tốt chút nào. Cô nàng đang cắt cà rốt với những động tác vô cùng nguy hiểm.
“Yanami-san, cậu có gì cần thú nhận không?”
“Hả? Không, giúp tớ cắt đống cà rốt này đi.”
Đương nhiên tôi cắt cũng chẳng khá hơn Yanami là bao.
“Thì tại cậu nhờ tớ giúp thay vì Yakishio.”
Yanami đột nhiên dừng lại.
“...Nukumizu này, cậu đã bao giờ cùng nhóm với Lemon-chan ở tiết nấu ăn chưa?”
Cô nàng vừa nói vừa nhìn xa xăm.
“Cậu ấy không điều khiển được lửa hay cầm dao đâu.”
Không hiểu 2 người này đã có chuyện gì? Trông Yakishio năng động, thu hút là vậy nhưng tiếp xúc rồi mới thấy cô nàng khá vô dụng.
“Nói nhỏ này, tớ thật sự nghĩ cậu ấy có thể bị bắt vì phòng hỏa.”
“Thôi coi như tớ chưa hỏi gì.”
Không phải vấn đề của mình, kệ họ. Tôi chuyển chủ đề.
“À mà Yanami-san này. Tớ đã đọc tiểu thuyết của cậu.”
“Ấy, cậu đọc rồi à? Ngượng ghê.”
“Giải trí đấy. Văn phong cũng mượt.”
Tiểu thuyết của Yanami là 1 câu chuyện đời thường không có gì phức tạp. Bối cảnh chỉ là học sinh trên đường đến trường. Những đoạn hội thoại mộc mạc truyền tải rất tốt cảm xúc của cô gái phân vân có nên chạy tới nói câu chào với cậu trai mình thích hay không.
“À mà, những thông tin về món teriyaki ở cửa hàng tiện lợi khá bất ngờ đấy. Kiến thức này đã được tiếp thu.”
“Nhỉ? Chẳng hiểu sao mọi người lại không biết cái đó.”
Hả, đang nói về cái gì cơ? Thôi kệ, miễn Yanami vui là được.
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong, tôi quay lại khu cắm trại. Chủ tịch đang quạt than nhóm lửa, còn Phó chủ tịch thì quạt cho Chủ tịch. Sao mà tình tứ thế hở giời.
“Ơ, Yakishio đi đâu rồi ạ?”
“Hình như đằng kia kìa.”
Cô ấy đang ở chỗ đèn không chiếu tới. Cô nàng ngồi bó gối trong khi bóc đậu răng ngựa. Mặt dính đầy muội than kìa.
…Hình như có chuyện gì sai sai.
“Cứ kệ em ấy đi.”
“Vâng, em sẽ không đụng vào.”
*
Thịt - thịt - ớt chuông - thịt - thịt - xúc xích.
Động cơ của Yanami đang đạp hết số như thể cả ngày chưa được ăn miếng thịt nào.
Trong khi đó chu kì của tôi là bắp cải - hành tây - ngô. Về phần miếng thịt tôi đang canh lật cẩn thận nãy giờ, Yanami sà tới gắp mất trong 1 nốt nhạc.
“Ê, cái đó chưa chín-”
“Có sao đâu. Mấy cái này Nukumizu-kun cứng nhắc quá đó.”
Yanami ngon lành bỏ miếng thịt còn rớm máu vào mồm.
Có 1 vực thẳm sâu hun hút ở giữa cái khoảng từ tai tái tới chin chín của thịt. Tôi cắn miếng cà rốt cháy, ngậm ngùi chấp nhận thất bại của mình khi nhìn những người khác.
“Ngon quá! Thịt từ Mexico à?”
Yakishio nhai luôn miệng. Nước thịt còn đo đỏ đang chảy ra từ khóe miệng cô ấy.
“Shintaro, thịt chín rồi. Cho xin cái đĩa.”
“C-Chủ tịch, em cũng nướng xong rồi.”
“Cảm ơn nhé, ăn ngoài trời đúng là khác biệt.”
Shintaro-senpai đang đặt từng viên gạch nền móng cho hậu cung xứng tầm hào quang nam chính của mình. Như mọi khi thì tôi cũng chẳng biết có nên ghen tị không.
“Nukumizu, ăn đi chứ. Thịt ngon lắm đấy.”
“À, được.”
Chờ đã, tôi có linh cảm xấu.
…Sao tất cả mọi người đều đang ăn thịt.
Giờ mới bàng hoàng thì đúng là quá muộn rồi. Yanami bỏ thêm thịt lên vỉ.
“Lemon-chan, miếng này dai phết. Có phải thịt từ Argentina không nhỉ? Đúng là thịt bò thì cứ phải là châu Mỹ mới chuẩn được.”
“Chà, Yana-chan biết nhiều quá. Argentina…ờm, chắc xa đây lắm nhỉ? Đây có phải bò ủ khô không?”
Yakishio nhìn Yanami đầy thán phục trong khi bỏ thêm miếng nữa vào mồm. Tsukinoki-senpai nhún vai.
“Yakishio-chan, cái này không phải bò ủ đâu. Năm sau đi tiếp đi, chị sẽ cho em nếm đồ thật.”
Chị năm 3 rồi mà? Chả lẽ định lưu ban à?
“L-Lâu lắm rồi em mới ăn t-thịt bò…”
Komari lúng túng nhét miếng thịt vào mồm. Mọi thứ Yanami vừa cho lên vỉ đã bay sạch.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cả cái bàn nhung nhúc những người thuộc trường phái ‘Còn tái cũng kệ’.
Tôi bất cẩn quá, không ngờ lại bị bao vây bởi thiên địch của mình. Không thể ngồi im chịu trận được. Tôi chuyển mục tiêu sang 1 loại thức ăn khác.
Cái này thì có sống cũng ăn được. Tôi hướng đũa về hướng cây xúc xích mới được bỏ lên vỉ chưa lâu.
“Nukkun, tớ mới bỏ lên mà. Đợi tí đi.”
“Đ-Đúng là tham ăn t-tục uống.”
Đau ở trong tim đây này. Sao mấy người có thể thốt ra mấy lời đấy khi ngồi đớp thịt sống cơ chứ? Sức mạnh của đa số thật đáng sợ, nó đang nghiền nát tôi. Yanami đưa tôi 1 đĩa thịt.
“Nukumizu-kun chắc cũng đói rồi nhỉ. Đống này ăn được rồi này.”
Tôi cầm đĩa và lùi lại trước mẻ thịt lợn tái. …Sán đấy má ơi, không đùa được đâu.
Tsukinoki-senpai đưa tôi 1 đĩa thức ăn khác.
“Đói thì ăn đi em.”
Có cơm nắm trên đó, còn là cơm nắm đậu đỏ.
“Cái này ở đâu ra vậy ạ?”
“Của đoàn cắm trại bên kia đấy, còn được nướng rất cẩn thận nữa.”
Ra vậy. Cái này ngon hơn loại muối vừng.
“1 cô bé có vẻ là học sơ trung cho bọn mình đấy. Chị định đáp lễ bằng 1 ít thịt nhưng chẳng tìm thấy cô bé đâu nữa.”
Tôi lập tức nhìn quanh 1 vòng. Toàn là người lạ.
…Làm sao có chuyện đó được chứ? Tôi tự trấn an mình trong khi xua tay đuổi lũ bọ và bắt đầu ăn cơm nắm.
*
Hoàng hôn đang dần bị nuốt chửng. Màn đêm đang tiến tới từ mọi hướng.
Tiếng ếch và côn trùng ở khắp mọi nơi. Đống củi cháy kêu lách tách. Ngồi lại và chăm chú lắng nghe, sẽ thấy buổi tối trên núi thật sự là sống động.
Tsukinoki-senpai giương cánh tay ra. 1 tia sáng vàng rực rỡ phụt ra từ cuộn giấy theo hình parabol. Ánh sáng dần chuyển từ vàng sang xanh lục, cuối cùng tách ra thành những đốm đỏ trước khi từ từ lụi tàn.
Tsukinoki-senpai nở 1 nụ cười thực sự là khiến người ta phải ngoái lại nhìn. Nụ cười ấy là dành cho Tamaki-senpai. Nhưng anh ấy lại chẳng để ý mà cứ mải mê ngồi chọn pháo hoa. Senpai lặng lẽ đá vào lưng Chủ tịch.
“Xem pháo hoa đi đồ ngốc.”
“Thì thế mới đang nghĩ xem đốt cái nào tiếp đây này.”
“Ơ, nhưng mà, …nhìn này, cái này to quá, tớ cầm không nổi! Ra giúp 1 tay đi mà!”
“Làm gì có cái gì cậu không vác được…ái da, được rồi mà. Đừng có đá!”
Anh chị cần em bê lễ đường đến đây không ạ?
Tôi thở dài và bỏ chút thịt còn sót lại lên vỉ. Với ngọn lửa vẫn còn âm ỉ này, tôi xin thề sẽ chế biến thứ tạo vật đẹp đẽ này thật cẩn thận. Được rồi, tên của con sẽ là Setsuko.
Tiếng pháo nổ vang vọng không gian. Yakishio đang giơ que pháo hoa trước mặt Komari vừa ré lên và chạy trốn.
“2 người đó làm thân nhanh thật.”
Yanami nhai rôm rốp đống ớt chuông còn thừa, nhai sống luôn nhé.
Họ có thân à? Kệ đi, chắc vậy.
“Cậu không ra chơi pháo hoa đi à, Yanami-san?”
“Tớ muốn ăn tráng miệng đã.”
“Cũng đúng nhỉ, ăn nướng muốn tráng miệng thì phải là…”
“Đúng đúng đúng, chính nó!”
“Kẹo dẻo-”
“Lòng nướng!”
Yanami hồ hởi lấy 1 cái túi ra. Thật luôn à?
“Nhà tớ lúc nào cũng kết thúc tiệc nướng bằng cái này.”
Đây có phải nhà cậu đâu. Thôi thì đến lúc này, tôi chỉ còn cách cuốn theo chiều gió.
Mặt còn lại của Setsuko đã bắt đầu tỏa hương. Nếu như là con người, hẳn bây giờ con sẽ là học sinh tiểu học. Hmm, 1 chiếc cặp sách đỏ sẽ rất hợp với con bé. Đến lúc lật và cho con đạt độ chín hoàn hảo rồi.
“A, tớ xin miếng đó nha.”
Đứa con tinh thần tôi đã đổ bao tâm huyết nuôi nấng những phút vừa rồi bị bắt đi tàn nhẫn trên đôi đũa của Yanami.
“Setsuko!?”
“Hở?”
Yanami nhìn tôi khó hiểu. Cô nàng cười tinh nghịch và giơ đũa lên.
“Muốn thì nói là được mà, nỡm ạ. Há ra nào, aaa…”
“Hả?”
Tôi giật mình và nhìn láo liên khắp xung quanh. Sau khi chắc chắn không có ai ở xung quanh. Vị ngọt và béo của Setsuko ân cần ôm lấy từng nụ vị giác của tôi.
“Thế nào, ngon không?”
“C-Có.”
“Thế miếng này giá bao nhiêu?”
-Hả!? Hóa ra đấy mới là động cơ của cậu à!? Không thể tin nổi cậu ta dám trêu đùa trái tim thuần khiết của tôi như vậy.
Nhưng mà, để đưa ra 1 cái giá thì…
“7-700-”
“Trời ạ, tớ đùa thôi mà.”
Yanami bật cười giòn như những que pháo nổ ở đằng kia.
“Ahaha, đau bụng quá, mà cậu nói gì ấy nhỉ? 700 yên à?”
“T-Tớ không…”
Tôi cúi đầu xuống và tránh ánh mắt của Yanami. Cô nàng mỉm cười tinh nghịch và tiến sát lại gần tôi.
“Chà chà, tớ không nghĩ đút cho cậu ăn lại có giá trị cao vậy đấy. Hihi.”
“Ơ, không… Con gái không tự nhiên mà làm vậy đúng không? Cái này là giá cho độ hiếm nữa…”
“Hehe, cậu nói đúng. Thế 1 miếng nữa nhé. Hôm nay tớ sẽ chiều cậu.”
Cô nàng chỉ muốn trêu tôi thôi. Tôi muốn phản kháng nhưng thật sự tôi không nghĩ mình cưỡng lại được.
Tôi im lặng nhìn sang chỗ mọi người đang chơi pháo hoa để đánh trống lảng.
Yakishio đang cầm que pháo hoa vẽ những vòng tròn trong khi lăng xăng chạy xung quanh. Những đốm lửa khiến cô nàng sáng bừng lên trong đêm tối trước khi lụi tàn. Nhưng như mọi khi thì cô ấy trông rất năng động, chỉ là không phải theo kiểu đáng yêu.
Komari thì đang tập trung dùng pháo hoa mà đốt đất. Bộ mặt đất này ăn hết cơm nhà cậu à?
Có vẻ ai cũng đang vui vẻ theo cách riêng. Như Yanami thì thích ăn thịt hơn là pháo hoa.
Bây giờ Setsuko chỉ còn là dĩ vãng, Yanami vẫn đang say sưa với thịt, chắc tôi cũng nên chơi pháo hoa thôi.
Tôi đứng dậy và rút 1 que nhỏ từ trong gói pháo hoa to nhất. Nó là loại giá rẻ với tay cầm giống như súng. Tôi có nhớ cách dùng từ kinh nghiệm khi còn nhỏ.
Tôi châm pháo và ngồi nướng những viên sỏi dưới đất như thể hành hình chúng- thế này thì khác gì Komari đâu nhỉ?
Tôi tiếp tục châm và liếc nhìn Komari.
Bên cạnh ngọn lửa lấp lánh, Komari chuẩn bị châm 1 cây pháo to. Nhưng sau vài lần thử, cây pháo vẫn không cháy. Lần này thì có vài tia lửa bắn ra.
Nhưng nó ngay lập tức tắt ngúm.
Chắc pháo bị ẩm rồi. Khi tôi đang mải suy nghĩ, Komari xoay cái ống lại và nhìn vào bên trong.
“Đồ ngốc! Nó phụt ra bây giờ!”
Bùm. Pháo nổ khi những lời của tôi chưa kịp thoát ra khỏi họng.
Sau khi tầm nhìn trở lại sau cú nổ, Chủ tịch xuất hiện trong tầm mắt tôi. Anh cầm cái ống trên tay, vò nát rồi ném xuống đất.
“Komari-chan, có sao không?”
“E-Em không sao-”
“Thật không đấy?”
Chủ tịch nhìn tay Komari, rồi lấy tay đặt lên mặt cô ấy. Anh nhìn vào mắt Komari.
“Mắt vẫn nhìn rõ chứ? Có đau nhức gì không?”
“K-Không. …Em không sao…”
“May quá. …Mặt em mà bị bỏng thì anh biết phải làm sao đây?”
Chủ tịch thở phào.
“M-Mặt em có bị bỏng cũng không sao đâu. …K-Kệ em đi, C-Chủ tịch, tay anh…”
“Em bị ngốc à? Không sao là không sao thế nào?”
Chủ tịch nhét tay vào túi, giả vờ không có chuyện gì.
“Đ-Đằng nào cũng chẳng có ai nhìn mặt em…”
“Không ai nhìn thì vẫn có em nhìn đúng không nào?”
“Ơ, …c-chắc thế.”
“Làm sao anh có thể để kí ức tệ hại hiện lên khi em soi gương mỗi ngày được.”
“C-Chủ tịch…”
“Nên đừng nhìn bản thân như vậy. Em phải tự tin lên-”
“T-Tamaki-senpai!”
Tôi chưa bao giờ thấy Komari nói to đến vậy. Giọng cô ấy vang vọng khắp trời đêm.
Tiếng thở của Komari to đến mức tôi cũng nghe được. Chưa ai kịp định thần thì-
“E-Em yêu anh!”
Có cảm tưởng như cả thế giới vừa hẫng 1 nhịp.
Miếng thịt trên đũa Yanami rơi xuống vỉ cái xèo. Cột lửa từ cây pháo hoa liếm vào tóc Yakishio đang đứng yên như tượng.
Chủ tịch cuối cùng cũng cử động đôi môi sau cú sốc. Cả người anh vẫn cứng đờ.
“Komari-chan? Ừm, ý em là-”
Komari hít 1 hơi nữa thật sâu. Từ ngữ cứ thế bay ra từ mồm cô nàng.
“N-Nghĩa là em yêu anh! Anh đấy! E-E-Em đã luôn yêu anh!”
Nếu trái tim thiếu nữ là 1 con đập, thì tất cả bọn tôi đang chứng kiến 1 trận lũ.
“E-Em vui lắm, khi biết anh luôn dõi theo em! Em yêu anh, n-nên! H-Hãy hẹn hò với em!”
Càng về cuối giọng Komari càng khản đặc, hẳn là không quen nói nhanh và nhiều như thế này. Sau khi nói xong mọi thứ trong tim, cô nàng dường như kiệt sức, gục đầu xuống và bắt đầu khóc.
Chứng kiến phân cảnh sốc nhất hôm nay trước mặt, Tsukinoki-senpai đứng đó như trời trồng.
Yanami bắt đầu ăn tiếp. Yakishio cuống cuồng dập lửa trên tóc. 2 mắm này bị gì vậy?
“...À, ừm, chuyện này đột ngột quá.”
Chủ tịch phá vỡ sự im lặng cảm tưởng như dài cả thế kỉ. Hình như anh có gì muốn nói, cứ ngập ngừng rồi thôi. Anh không biết rằng em cũng đang chờ đợi ư?
Cuối cùng Chủ tịch cũng nặn ra được 1 câu. Thời gian trôi tiếp được rồi.
“Cho anh chút thời gian nhé. Anh sẽ suy nghĩ.”
Komari gật đầu. Cô ấy liếc sang Tsukinoki-senpai rồi chạy vụt đi.
…Ây dà, lớn chuyện rồi đây.
Tsukinoki-senpai chậm rãi bước tới chỗ Chủ tịch trong khi 3 đứa năm nhất còn lại nín thở quan sát.
“...Shintaro. Vậy là sao?”
“Koto. Cậu hỏi thật đấy à? …Chẳng phải mọi thứ quá bất ngờ sao?”
Tsukinoki-senpai kéo bàn tay đút túi của Chủ tịch ra và xịt nước lên trên.
“Xin lỗi, chỉ là 1 chút thuốc súng thôi. Không bỏng gì đâu.”
“...Lại còn bảo sẽ suy nghĩ nữa. Cậu muốn làm mọi chuyện tệ hơn à mà lại bỏ câu chuyện ở chỗ lấp lửng như thế?”
Tsukinoki-senpai cẩn thận băng bó tay Chủ tịch bằng khăn tay của mình.
“Koto này.”
“Điều tối thiểu cậu có thể làm là từ chối em ấy thẳng thừng hiểu không!”
Senpai nắm chặt tay Chủ tịch và nhìn vào mắt anh ấy.
“Chờ đã, Koto-”
“Hả!? Tại sao cậu không từ chối!?”
Đối mặt với câu hỏi của Tsukinoki-senpai, Chủ tịch ngượng ngùng quay đi.
“...Có từ chối hay không thì đây vẫn là chuyện của tớ và Komari-chan. Đâu liên quan gì đến cậu?”
Im lặng lại 1 lần nữa bao trùm. Xung quanh chỉ có tiếng bọ kêu và thịt cháy xèo xèo trên vỉ.
“...Ra vậy, tớ và cậu cũng chỉ là bạn thuở nhở.”
Senpai bình tĩnh nói. Sau 1 thoáng im lặng, chị ấy lấy hết sức bình sinh tát vào mặt Chủ tịch.
“Chỉ là bạn thuở nhỏ thôi chứ gì!”
Chị ấy cắn răng chạy đi. Chủ tịch vẫn không hề nhúc nhích.
Có 1 cây pháo hình con rắn bên cạnh Yakishio.
…Trông hay nhỉ. Tôi cũng muốn mất trí nhớ tạm thời và đi ra chơi pháo hoa con rắn. Khi tôi đang cố trốn thoát khỏi thực tại, Yanami và Yakishio liên tục nháy mắt và nghiến răng với tôi đầy sốt sắng. Mấy cậu muốn tớ nói cái gì hả?
Tôi sợ quá. Tôi có thể nghe thấy những tiếng ‘Nhanh lên!’ rất khẽ từ miệng 2 cô gái.
“À, Chủ tịch ơi.”
Chủ tịch nhìn tôi với đôi mắt không còn dấu hiệu gì của sự sống.
“Nukumizu. …Anh xin lỗi. Anh phá hỏng mọi thứ rồi…”
“K-Không sao. Ở đây có bọn em lo rồi. Anh đuổi theo người ta đi.”
“Theo bên nào?”
Tự dùng cái đầu mà nghĩ đi chứ, đồ nam chính số hưởng. Suýt thì tôi buột miệng nói ra rồi.
“Tùy anh.”
Mà câu này cũng đâu khác mấy đâu.
“Hiểu rồi. …Xin lỗi, còn lại nhờ em nhé.”
Anh ấy lật đật bước đi trước khi tiến vào màn đêm.
Những con người xấu số còn lại ở hiện trường chẳng ai bảo ai mà đồng loạt thở dài ngao ngán.
“Ừm, …mọi người dập lửa rồi dọn dẹp được không?”
Nhân viên khu cắm trại run rẩy lên tiếng. Trông anh ta đúng sượng trận luôn.
Hẳn là anh chàng tội nghiệp này đã bị cắt ngang trước khi kịp lên tiếng và phải chứng kiến toàn bộ.
“Xin lỗi, bọn em dọn ngay ạ.”
“K-Không sao đâu. Trông mọi người có vẻ đang bận.”
Đúng là người tốt. Tôi nhanh chóng thu dọn bát đĩa và liếc sang Yanami.
“Hiểu rồi.”
Yanami gật đầu.
“Tớ sẽ ăn hết ngay.”
*
“Komari-chan giấu kỹ quá, tớ không biết gì luôn. Cậu ấy bạo thật.”
Trước bồn rửa bát, Yakishio đang vắt miếng bọt biển đầy bong bóng. Cô nàng nhìn lên những vì sao như thể mình là 1 thiếu nữ đang yêu, mà đúng thật còn gì.
“Cậu ấy đã chủ động thổ lộ với người thương dưới bầu trời sao này! Lãng mạn quá đi mất! Thời đại của con gái ở thế tấn công đã bắt đầu-”
Tự nhiên sự hào hứng của cô nàng tắt ngúm. Miếng bọt biển rơi tõm xuống bồn.
“...Chà, tớ cũng không thể ngồi yên chờ đợi được.”
Chẳng hiểu sao 2 ả nữ chính thua cuộc này rất thích cạy miệng vết thương chưa liền da của mình. ‘Đúng là mình không tài nào xử lí nổi cô ấy.’ Tôi vừa nghĩ vừa buộc miệng túi rác lại.
“Ơ, Nukkun này. Chẳng phải Chủ tịch đang hẹn hò với Phó chủ tịch sao?”
“Trông vậy mà không phải vậy đâu. Nhưng tớ nghĩ cũng chỉ sớm muộn thôi.”
Nhưng xét theo những gì Chủ tịch nói, có khi Komari vẫn còn cơ hội nhỉ? Việc Tsukinoki-senpai đứng trong hàng ngũ ứng cử viên cho vị trí nữ chính thua cuộc thực sự là khó tin.
“Phải đấy. 2 người họ ấy hả, cứ măm măm măm măm măm.”
2 bên má Yanami đầy thịt trong khi trả lời với điệu bộ biết tuốt. Trông cô nàng giống con sóc chuột ghê.
“Đúng thật, Chủ tịch và Phó chủ tịch thật sự rất hợp nhau.”
“Chuẩn luôn, Chủ tịch măm măm măm măm măm.”
“Ừ, tớ hoàn toàn đồng ý.”
Bằng 1 cách thần kì nào đó, 2 người họ giao tiếp vẫn rất hiệu quả. Yakishio có cái skill hay thật.
Tự nhiên lại thành kẻ lạc loài, tôi lẳng lặng rời đi. Gì chứ biến mất không 1 dấu vết thì tôi rất tự tin. Mà 2 cô gái có khi còn chẳng để ý là có tôi ở đấy.
…Đi dạo 1 hồi, tôi bắt gặp phòng vệ sinh của khu cắm trại trong bóng tối. Ánh sáng lập lòe từ bóng đèn thật khiến người ta thấy bất an. Thôi thì cứ phải ‘giải quyết nỗi buồn’ cái đã.
Bồn tiểu ở đây được ngăn cách đến ngang tầm mắt. Cây cối trước mặt tôi kêu xào xạc, bóng của chúng dao động theo gió đầy ma mị.
1 thân 1 mình ở đây cũng sợ thật, nhưng nếu có người khác thì còn khiếp hơn nhiều.
“Nukumizu…”
“Ứ á á!!!”
1 giọng nói uể oải từ phía sau làm tôi sợ đái cả ra. May mà kéo sẵn khóa quần hướng về bồn tiểu rồi.
“Chủ tịch muốn giết em à!”
“Nukumizu, cứu anh với…”
“Đợi em xong đã…Á, đừng có nắm vai!”
Kéo khóa lên, tôi rửa tay thật từ tốn để có thời gian bình tâm. Được rồi.
“Chủ tịch này, anh ở đây suốt đấy à?”
“Thì tại anh không biết phải làm gì?”
Thì đuổi theo người ta chứ làm gì? Giải pháp cuối cùng của anh là tỏ tình với em ở phòng vệ sinh à?
“Nukumizu, mình nói chuyện được không?”
Này, bắt em tư vấn tình cảm vừa không hợp lý, vừa xúc phạm lắm đấy. Tôi kinh ngạc nhìn senpai.
Mà lại còn là tình tay ba. Anh ấy hỏi về cơ học lượng tử có khi còn dễ trả lời hơn.
“Nói sao nhỉ? Anh thật sự rất nổi tiếng với con gái về mọi mặt mà. Có lẽ em không phải người phù hợp cho việc này.”
“Thực ra anh độc thân cũng 17 năm rồi. Chưa từng có ai tặng socola Valentine cho anh cả, trừ Koto, chứ nói gì là được tỏ tình.”
“Thì vẫn có chị ấy mà đúng không?”
“Koto luôn tặng socola nghĩa vụ bạn bè cho anh từ bé, năm nào cũng như năm nào. Anh thấy ấn tượng vì sự bền bỉ ấy thì đúng hơn.”
Tại sao lại có 2 chàng trai ngồi nói cái chuyện này ở phòng vệ sinh nhỉ?
“Với lại, lũ con gái chưa bao giờ mời anh đi chơi nhóm các thứ. Cái này chắc người ta hay gọi là đen trên đường tình nhỉ.”
Ngẩng cái đầu lên mà nhìn ở đây thằng nào mới đen tình.
“Bỏ qua chuyện đó thì anh không quyết định được về lời tỏ tình của Komari đúng không? Vậy là anh thật sự có tình cảm với bạn ấy?”
“Komari-chan là 1 đàn em rất đáng yêu, nhưng anh chưa bao giờ đối xử với em ấy như 1 người con gái.”
“Thế sao lại bảo anh sẽ suy nghĩ?”
“1 thằng chưa bao giờ được tỏ tình làm sao tránh khỏi bị choáng ngợp trong cái tình huống ấy chứ. Ít nhất cũng phải suy nghĩ tử tế.”
Thật á? Nhưng anh lỡ mất bức tranh toàn cảnh rồi.
“Nhưng chẳng phải anh đã có Tsukinoki-senpai rồi sao?”
Chính chị ấy là lí do không có đứa con gái nào tiếp cận anh đúng không?
Đôi vai của Chủ tịch thõng xuống đầy đau khổ.
“Haiz, cô ấy từ chối anh rồi.”
“Hả!?”
Không thể nào, mới đây 2 người vẫn gieo rắc biến chứng tiểu đường ở mọi nơi đặt chân tới cơ mà. Chả lẽ là mấy cái mối quan hệ lệch lạc không cần danh phận trong truyền thuyết à?
“Ừm, cái đó là từ khi anh 4 hay 5 tuổi phải không?”
“Không, mới Giáng sinh năm ngoái thôi.”
Gần 1 cách đáng sợ luôn. Tôi có thể hiểu được phản ứng của Chủ tịch. 1 đàn em hết sức dễ thương thổ lộ khi đang cố vượt qua mối tình thất bại hơn nửa năm trước.
Đúng là rơi vào cái thế này thì khó mà không đau đầu, dù bên kia có là Komari đi nữa.
“Thế nên gần đây anh cũng cố ít đến câu lạc bộ hơn. Nhưng chẳng hiểu sao nếu đến thì Koto vẫn cứ dính lấy anh.”
Chủ tịch ngồi xổm xuống, bó gối và gục mặt vào. Đây là nhà vệ sinh đấy cha nội.
“Em thử nghĩ mà xem. Ăn tát từ người đã từ chối mình. Giờ anh chẳng hiểu gì cả.”
Đúng thật, tôi cũng không hiểu nổi.
“Thôi thì ít nhất anh cũng phải lết lại về mà nói chuyện cho rõ ràng.”
Tôi vỗ vai Chủ tịch.
“Trông mặt chị ấy, em nghĩ kiểu gì cũng có uẩn khúc.”
“Em là…bậc thầy tình yêu đấy ư?”
Nói rã họng xong anh kết luận như đấm vào mặt em thế à? Tôi khóc không nổi nữa, đành phải cười vậy thôi.
“Trông thế thôi chứ em là sứ giả của thần tình yêu đấy.”
Mỉa mai thật, đúng là kẻ dẫn người khác tới kho báu mình chẳng thể nào chạm tới.
*
Khi tôi quay lại, Yanami và Yakishio vẫn đang ở bồn rửa bát.
Giờ chẳng ai làm gì được nữa. Tất cả sẽ phụ thuộc vào Chủ tịch. Yanami tiến tới khi tôi đang xắn áo chuẩn bị rửa bát tiếp.
“Nukumizu, cậu đi đâu vậy hả?”
Hình như tâm trạng cô nàng không tốt lắm. Tôi trốn việc nên dỗi à?
“Ừm, tớ đi vệ sinh…”
“Tớ không cần biết!’
Cậu hỏi chứ ai hỏi? Mệt rồi nha.
“Tsukinoki-senpai mới xách va li đi khỏi nhà nghỉ rồi!”
Cái gì? Giờ này ra đường thật sự quá nguy hiểm. Tôi nhìn theo hướng Yanami chỉ. Cô nàng nhìn tôi kinh ngạc.
“Cậu có nghe không đấy, Nukumizu-kun?”
“Ơ? Sao?”
“Cậu bắt 1 cô gái đi 1 mình trong đêm à?”
Tớ phải đuổi theo chị ấy á? Nhưng trời tối lắm…
Tôi quay lại rửa bát thì ăn ngay 1 cú đấm vào lưng.
“Lemon-chan đi tìm Komari-chan rồi. Tớ sẽ đi tìm Chủ tịch. Cậu mau đuổi theo Tsukinoki-senpai đi!”
“Tớ á? Nhưng tối lắm- Á, được rồi, tớ đi mà!”
…Yanami còn đáng sợ hơn màn đêm thăm thẳm kia mấy lần.
Tôi chạy theo hướng Yanami chỉ với đèn pin điện thoại để soi đường.
Chạy được 1 lúc thì tôi thấy 1 cô gái đang ôm hành lý dưới trạm dừng xe buýt. Tôi vừa chạy tới vừa gọi tên senpai.
“À, …là Nukumizu-kun à.”
Trông chị ấy thất vọng ra mặt luôn. Xin lỗi em không phải cái lão nam chính của đời chị nhé.
“Chị đi đâu vậy? Chỗ này ngược hướng nhà nghỉ mà.”
“Về nhà. Chị không thể ở quanh tên đó được.”
Senpai khoác hành lý lên vai rồi rảo bước.
“Chị từ từ đã nào. Hết giờ xe buýt chạy rồi.”
“Chị đi bộ ra ga tàu luôn, cứ kệ chị.”
Xa lắm đấy, đèn đường còn không có. Đúng là yêu vào mấy ai được tỉnh táo.
“Chị ngồi xuống đi, có gì từ từ nói. Có ghế đá đây này.”
“Ơ, chờ đã nào, Nukumizu-kun!”
Tôi giật túi của senpai đi.
“Trả đây. Chị đang vội.”
“Làm như chị tính hết rồi mà vội. Chị cứ ngồi xuống đã.”
Tôi đưa chị ấy mấy chai nước mình mua từ trước.
“Chị uống trà đen hay trà mật ong?”
“...Trà đen.”
Tsukinoki-senpai bỏ cuộc và thở dài ngồi xuống. Được rồi, trước mắt thì tôi đã cản được chị ấy.
Nhưng giờ thì biết nói gì? Cái này tôi chưa hỏi Yanami mới đau. Bọn tôi cùng nhìn con đường núi buổi tối.
“Shintaro nói gì để bắt em đến đây?”
“Dạ? À không, nói sao ta?”
Tsukinoki-senpai trông rất không hài lòng khi tôi cố tìm từ ngữ để trả lời.
“...Không phải à?”
“Bọn em chia ra và Chủ tịch đi vào nhà nghỉ tìm senpai. Thế nên 2 người mới không gặp nhau.”
Lấp liếm tạm thế đã. Chủ tịch ơi, đừng có hại em đấy.
Tsukinoki-senpai uống 1 ngụm trà rồi ngả lưng ra ghế đá.
“Xin lỗi, chuyến đi này vốn phải là lúc mọi người được vui vẻ.”
Chị ấy nói y hệt Chủ tịch. Ôi 2 cái con người này. Tôi mở nắp chai nước.
Chuyện chỉ có chị ấy và Chủ tịch thì đã dễ. Nhưng trong phương trình lại có cả Komari. Tam giác tình yêu đúng là đau đầu.
“Komari-chan sao rồi?”
“Em chẳng biết nữa. Nhưng Yakishio đi tìm cậu ấy rồi, chị không cần lo đâu.”
Senpai tiếp tục im lặng. Chị ấy cất tiếng sau 1 lúc lâu.
“...Con trai lúc nào cũng thích con gái cần được bảo vệ hơn nhỉ?”
Sao lại tư vấn tình cảm nữa rồi? Ai cũng ác với tôi thế cơ chứ. Thôi thì đúng là quanh họ chẳng còn ai để nghe nữa.
“Công nhận, mô típ ấy thuộc hàng kinh điển rồi.”
“Con gái như Komari đúng là được yêu mến hơn…”
Không có chuyện đấy đâu chị ơi.
“So với những tiêu chuẩn thì em nghĩ 2 người yêu nhau thấy sao quan trọng hơn. Chủ tịch với chị thì, cũng tình tứ lắm mà.”
“Chị cũng đã tưởng thế như con ngốc, cho đến mới nãy thôi.”
Lòng tự trọng của chị tan nát luôn rồi à? Mà Chủ tịch nói chị từ chối anh ấy cơ mà.
“Em nghĩ 2 người nên nói chuyện tử tế với nhau. Đứng ngoài nhìn em cũng thấy được dường như có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì nữa? Tên ngốc đó đang suy nghĩ về lời tỏ tình của Komari. Thế chẳng phải là cũng có ý muốn hẹn hò với người ta còn gì?”
Chậc, nên nói bao nhiêu là đủ nhỉ? Tôi vắt óc, cố sắp xếp câu chữ trong đầu.
“Ờm, Chủ tịch có vẻ, nghĩ rằng chị ghét anh ấy…”
“Hả!? Đâu ra cái chuyện đó vậy!?”
Biết ngay mà. Kiểu này là có hiểu lầm rồi, chắc chắn là ở cái đoạn chị ấy từ chối. Xông thẳng vào chỉ tổ làm rối hơn, tôi phải ném bóng xoáy thăm dò để moi sự thật ra.
“2 anh chị ở với nhau lúc Giáng sinh năm ngoái đúng không?”
“Tên đần đó kể em cả cái đấy à?”
“Vâng, em rất tiếc. Thế anh ấy, ờm… có nói gì với chị không?”
“Há?”
“Chị cố nhớ đi. Chủ tịch có nói anh ấy đang nghĩ gì không chẳng hạn?”
“...Chị nghĩ hắn chỉ nói mình yêu burger của Dom Dom nồng nàn tới mức nào trong khi cho cái burger của Mos vào mồm.”
Giáng sinh của 2 anh chị đấy à? Hi vọng Chủ tịch chưa nát đến cái độ tỏ tình khi ăn burger.
“Còn gì không chị? Như kiểu đưa chị đến chỗ ngắm trời đêm hay đèn neon chẳng hạn? Có khung cảnh nào lãng mạn hơn bình thường không?”
“Em nghĩ cái đồ đầu đất đấy biết mà đưa chị đến mấy chỗ đấy à?”
“Không nhất thiết phải là địa điểm ạ. Nắm tay chị vì lạnh, quàng chung khăn len, giấu nhẫn trong bánh kem? Hay phố bỗng lên đèn, nhạc jazz du dương nổi lên khi 2 người chạm mắt?”
“Không, không, không và không. Cái cuối có hơi cổ điển quá thì phải?”
Thế thì lão tỏ tình kiểu gì mới được? Dưới không khí nhiệm màu của Giáng sinh, làm sao Tsukinoki-senpai bỏ lỡ 1 lời thổ lộ được?
“À, nhưng cậu ta có nói cái này với chị cạnh cây thông to ở trước ga.”
Đây rồi đây rồi, Chủ tịch ơi. Giờ thì burger cũng không quan trọng nữa.
“Anh ấy nói gì vậy chị?”
“Hình như là…‘Nếu thằng nào cũng chê cậu thì vẫn còn tớ, đừng có lo.’ sau khi tra tấn tinh thần chị 1 lúc lâu.”
Anh gọi cái đấy là tỏ tình hả Chủ tịch? Bao uy tín giờ vứt hết được rồi.
“Thế chị trả lời sao?”
“Biến đi cho khuất mắt tớ. Hình như vậy.”
Senpai hình như vẫn chưa hiểu tại sao tôi hỏi vậy. Chị ấy ngơ ngác nhìn tôi.
“Sao thế, Nukumizu-kun?”
“Thôi thì chị trả lời thế cũng hợp lý. Em cũng đang cố hiểu sao cái đấy lại là tỏ tình đây.”
Tamaki-senpai có hào quang nam chính ngời ngời mà gà ác. Chắc phải cho anh ấy mượn ít tiểu thuyết rom-com của mình.
“...Tỏ tình?”
Tsukinoki-senpai mấp máy môi.
“Hả!? Tên ngốc đó nghĩ tỏ tình là vậy ấy hả!?”
Senpai hét thấu trời đêm. Lũ chim bay ra tán loạn từ những tán cây xa xa.
“Ừm, chắc cũng như cái kiểu ‘Anh muốn được ăn món súp miso của em mỗi ngày.’ nhỉ?”
Chà, senpai không biết gì luôn. Nhưng tại sao tôi phải là người đi giải quyết chứ?
“Này này, Giáng sinh đấy!? Em nghe có giống lời tỏ tình của học sinh năm 2 cao trung không!? Tên ngốc đó, arghhhhh! Muốn chết à!?”
Tôi nói quá nhiều rồi. Giờ mà bung bét là tại tôi hết.
“À, đấy cũng chỉ là 1 khả năng thôi mà chị…”
“Chị sẽ xóa sổ tên đó khỏi hành tinh này.”
Tôi nghe thấy tiếng chân trên nền đất khi senpai đang hét.
“Đừng mà. Làm ơn-”
Tôi quay lại và thấy Chủ tịch đang thở không ra hơi.
“Chủ tịch!”
Tuyệt, hết nhiệm vụ. Tôi lẳng lặng chuồn đi và quay lại con đường đi về nhà nghỉ.
Từ giờ chuyện ra sao không phải việc của tôi. Được cứu rồi.
-Đột nhiên có 1 bàn tay bịt miệng tôi. Tôi bị lôi vào trong bụi rậm.
“Á!”
“Suỵt! Im nào!”
Đấy là giọng của Yanami. Tôi hoảng hốt gật đầu.
“Với tư cách thành viên câu lạc bộ, ta phải chứng kiến thời khắc này đến cùng. Này, cúi đầu xuống.”
Tim tôi hẫng mất 1 nhịp khi Yanami thì thầm vào tai tôi.
“Này, cái này là nghe lén đấy-”
Yanami khẽ cấu vào eo tôi. Không cãi lại được rồi.
Bọn tôi nín thở trong bụi và lắng nghe. Cổ tay bọn tôi liên tục chạm vào nhau. Mùi thịt, mồ hôi, và cả lăn khử mùi len lỏi vào mũi tôi.
…Chủ tịch ngượng ngùng từ từ tiến tới Tsukinoki-senpai đang cúi đầu.
“Ừm, tớ xin lỗi.”
“Nukumizu nói tớ rồi. Có thật không?”
“Ý cậu là…vụ Giáng sinh á?”
Thay vì trả lời thì Tsukinoki-senpai tiếp tục luôn.
“Bọn mình đã ở bên nhau hơn 10 năm rồi đúng không?”
“Ừ, đúng. Cùng lớp từ lớp 1 luôn mà.”
“...Lũ con gái từng dè bỉu tớ vì tớ không đáng yêu.”
Senpai có vẻ đang hồi tưởng. Chị ấy nhắm mắt và cắn chặt môi.
“Cậu không cần nói nếu không muốn đâu.”
“Nhưng Shintaro đã bảo vệ tớ đúng không? Cậu cứu tớ dù mọi người xung quanh nhạo báng chúng ta.”
“Đấy là tại tớ ghét việc cậu bị bắt nạt hơn là việc mọi người cười bọn mình.”
Chủ tịch nói bình thản, không có vẻ gì là gượng ép.
“Thế nên tớ mới ghét cái phần này của cậu đấy…”
Mặt senpai đỏ đến mức bọn tôi cũng thấy rõ mồn một.
“Cậu đã cao lên rất nhiều từ hồi sơ trung. Loại bỏ mấy đứa con gái bâu xung quanh cậu thực sự khó lắm đấy.”
“Hả? Vậy hóa ra tại cậu mà tình trường tớ mới lận đận thế này à?”
Chuẩn rồi anh ạ. Tôi khẽ thở dài.
“Tớ đã đợi cậu rất lâu, thực sự rất lâu. Rất rất lâu…”
Tsukinoki-senpai hít 1 hơi thật sâu rồi bắt đầu khóc.
“Tớ cứ chờ cứ đợi như con ngốc, rồi cậu cho tớ 1 cái lời tỏ tình như vậy à!? Không được! Dù tớ có yêu cậu 1 thế kỉ cũng không chấp nhận được!”
Tsukinoki-senpai hết hơi sau khi nói quá nhanh. Chị ấy nhìn vào mắt Chủ tịch.
“Haha, cậu nói cũng đúng.”
Chủ tịch cười và vỗ đầu Tsukinoki-senpai. Chân chị ấy run rẩy vì sốc.
“Thế thì tớ sẽ bắt cậu phải lòng mình thêm 100 năm nữa nhé.”
“...Có gan thì cứ thử xem.”
Tsukinoki-senpai gục đầu vào ngực Chủ tịch.
Chủ tịch ngập ngừng và rồi cẩn thận ôm Tsukinoki-senpai vào lòng như thể chị ấy là 1 cánh hoa.
*
“Lãng mạn quá điiii~”
Yanami nhìn 2 người họ đắm đuối với 2 bàn tay đan chặt vào nhau. Xem thế là đủ rồi nhỉ.
“Về thôi, Yanami-san.”
“Ơ, nhưng sắp đến đoạn cao trào-”
“Không được, chuyện gì diễn ra tiếp theo sẽ chỉ là chuyện của họ thôi.”
Mặc dù bọn tôi vẫn nghe lén người ta nãy giờ. Tôi nắm tay Yanami và đi về.
“Chờ đã nào, Nukumizu.”
“Phần còn lại họ lo được mà.”
Dù gì họ cũng đã chờ quá lâu.
“Thế cậu định nắm tay tớ bao lâu nữa?”
Hả!? Tôi giật mình thả tay ra. Khỉ thật, cái bầu không khí hường phấn chết tiệt đấy và ở gần Yanami quá làm não tôi nhũn ra luôn rồi. Chả hiểu gọi là ngu hơn hay bạo hơn nữa.
“Ơ, x-xin lỗi! T-Tớ không cố ý!”
“Không sao đâu, việc gì phải rối rít thế.”
Yanami nhìn thấy tôi đỏ mặt. Cô nàng nở 1 nụ cười tinh nghịch.
“Ái chà? Nukumizu-kun cũng muốn tỏ tình với tớ luôn rồi ư?”
“Còn lâu.”
“Không sao, cứ làm đi. À mà tớ sẽ từ chối đó nha.”
“Đã bảo không rồi mà.”
Tôi bước đi nhanh hơn. Yanami vừa cười vừa theo sau.
“Nè, xem 2 người họ cũng làm cậu rạo rực đúng không!? Cậu cũng muốn yêu, muốn được yêu như thế nhỉ?”
Cô ấy nhìn tôi với nụ cười của ác quỷ.
“Thì cũng muốn, nhưng chẳng phải cậu sẽ từ chối tớ sao?”
“Ừ thì đúng thật, nhưng-”
Tự nhiên cô nàng trông nghiêm túc hẳn.
“Biết đâu tớ vẫn sẽ thơm má cậu 1 cái thì sao?”
“Nhưng vẫn là từ chối còn gì?”
“...Cậu ngốc thật đấy, Nukumizu-kun ạ.”
Yanami nhún vai bất lực.
“Thôi bỏ đi.”
“Ơ, bỏ cái gì?”
Yanami nhướn mày ngơ ngác. Phản ứng kiểu gì vậy?
“Tớ hơi lo cho Komari. Mình về thôi.”
“À, ừm, được. Nhưng, nhưng…”
Yanami nghiêng đầu và khẽ lẩm bẩm.
“...Bỏ cái gì nhỉ?”
*
Tôi mở cửa tiến vào phòng con trai. Khóa mất rồi.
Chủ tịch là người cầm chìa khóa. Chẳng lẽ sang phòng con gái ngồi nhờ đợi anh ấy về- không được, tôi sẽ bị dần cho mềm người.
Thái độ của Yanami lúc đi về cũng làm tôi chùn bước. Giữa chừng thì trêu người ta rõ hăng, xong tự nhiên lạnh lùng hẳn. Con gái đúng là khó hiểu.
Tôi thở dài và đi lang thang quanh nhà nghỉ. Bọ sẽ không rơi từ trên cây xuống nhỉ?
Tôi nghe tiếng người cười nói khi đi ngang qua cửa sổ. Hình như có 1 đoàn cắm trại gồm toàn hội học sinh của các trường từ khắp mọi nơi.
Tôi đi xa khỏi khung cửa sáng đèn và tiếp tục tiến lên. Có 1 cô gái đang ngồi xổm với 1 quả cầu ánh sáng run run trong tay.
Đó là Komari. Tưởng Yakishio đang ở cùng cô ấy?
Trong lúc nghĩ xem có nên bắt chuyện không thì tôi đã tiến tới quá gần mất rồi.
“Chào, Komari. Không ngờ cậu lại ở đây.”
“...C-Chậc, Nukumizu à.”
Con gái thất tình cũng không khác 1 kiện hàng dễ vỡ là bao.
Không thể nói với cô nàng cảnh chim chuột tôi vừa nhìn trộm được. Việc đó để cho Chủ tịch thì hơn.
Komari còn chẳng để ý tới điệu bộ khả nghi của tôi. Cô ấy đưa tay vào trong túi.
“P-Pháo hoa. Nhiều quá tôi không dùng hết.”
Tôi ngồi xuống và châm 1 que pháo.
1 ngọn lửa nhỏ không giống những gì tôi từng nhớ bùng lên. Tôi thả hồn vào đốm sáng dần biến thành hình quả cầu trước mặt. Những tia lửa quen thuộc bắt đầu bắn ra.
“...Ra pháo que trông như này.”
Đã rất, rất lâu rồi tôi không đụng tới thứ này. Bao giờ về phải mua 1 ít chơi với Kaju mới được.
Sau khi im lặng đốt thêm vài que nữa, tôi liếc Komari thật khẽ. Bọn tôi chạm mắt nhau.
“G-G-Gì hả?”
“Không có gì. Tưởng Yakishio ở với cậu?”
“M-Mới đây thì có. C-Chơi được 1 tí thì cậu ấy chán nên lên phòng rồi.”
Đúng là pháo que thì không nổ, cũng chẳng bay lên trời. Chúng chỉ tỏa sáng le lói 1 chốc trên đời rồi vụt tắt.
“Cậu thân với Yakishio đấy chứ.”
Tôi nói mà không suy nghĩ gì mấy. Komari trừng mắt.
“V-Với cậu thì thân nó là như thế à…? Đ-Đầu để trồng cây à?”
Chà, đau đấy. Thôi ít ra Komari vẫn nói chuyện được bình thường. Bình thường cô nàng chắc lại lôi điện thoại ra rồi.
Trước khi báo tin xấu, phải đưa cô ấy về phòng con gái đã. Rồi giao mọi chuyện lại cho 2 đứa kia-
“Chủ tịch đến đây trước cậu 1 chút.”
Bẹp. Que pháo đang cháy của tôi đứt đôi, rơi xuống đất và tắt ngúm.
“Thế xong sao?”
“...T-Tôi bị từ chối rồi.”
Komari nói và đưa tôi 1 que pháo nữa.
“Từ chối rất l-lịch sự.”
Cô ấy nói với tông giọng không chút cảm xúc và châm pháo hộ tôi.
“R-Ra vậy. …Hmm, anh ấy đã trả lời tử tế ha.”
Nếu là tôi, tôi sẽ để đó và tỏ tình với tình yêu đích thực của mình trước.
“L-Là cậu thì chắc sẽ không trả lời l-luôn chứ gì.”
“Hả? Sao biết?”
“...C-Cậu là tên tồi tệ nhất thế giới.”
Tôi không có gì để biện hộ.
Que pháo mới đã biến thành quả cầu lửa phát sáng.
Tia lửa bùng lên từ que pháo của cả 2 bọn tôi. Khuôn mặt của Komari sáng bừng lên.
“A-Anh ấy đã suy nghĩ. A-Anh ấy thật sự đã cân nhắc về việc hẹn hò với tôi…”
Khóe môi Komari mỉm cười, nhưng đôi mắt của cô nàng thì chỉ chực òa khóc.
“Ehehe, …trong 1 khoảnh khắc, t-tôi đã đánh bại Tsukinoki-senpai.”
Tấm lưng nhỏ nhắn ấy run lên. Quả cầu lửa cũng rung theo, rơi xuống đất và tắt phụt.
Komari cúi gằm xuống đất và lầm bầm.
“T-Tôi chuẩn bị khóc. …B-Biến đi.”
Cô ấy nắm chặt que pháo đã tắt và khẽ thầm thì.
“Làm ơn đi đi mà…”
Tôi quay về nhà nghỉ rồi ngồi xuống băng ghế ngoài sảnh. Tôi mở lon cà phê ra, nhưng chẳng còn tí tâm trạng nào mà uống.
Mọi thứ hôm nay chuyển biến quá nhanh.
Ánh đèn trong sảnh lập lòe.
Tôi ngước lên trần nhà và nghĩ về mọi người.
Trước giờ cả bọn chưa từng có tương tác gì với nhau. Và giờ đây bọn tôi đang tụ họp ở đây.
Khi chuyến đi kết thúc và cuộc sống thường nhật tiếp tục, mọi thứ sẽ ra sao?
Yanami và Yakishio không hẳn là hứng thú với câu lạc bộ Văn học. Đây chỉ là chỗ họ nghỉ chân khi trời đổ cơn mưa. Khi mưa tạnh và trời quang, họ hẳn sẽ rời đi.
Komari chắc sẽ không đến câu lạc bộ nữa. Ở phía ngược lại thì chắc Chủ tịch và Phó chủ tịch có thể cũng sẽ không đến vì lí do tương tự.
Tuần sau là đến lễ bế giảng rồi. Lời hứa bữa trưa giữa tôi và Yanami sẽ thế nào?
Tôi nhấp 1 ngụm cà phê.
-và nghĩ về việc mình nên viết gì để nộp lên cuộc thi.
*
Bọn tôi cùng tụ tập trong phòng họp vào buổi sáng hôm sau.
“Anh nộp chương đầu đây nhé.”
Chủ tịch bấm phím Enter.
Chương 1 tác phẩm đầu tay của tôi ‘Những kẻ chạy trốn trên con đường tình đầu’ đã được đăng lên.
“Có vẻ khác bản tóm tắt hôm qua nhỉ.”
Chủ tịch nói vậy cũng đúng. Hôm qua bản tóm tắt vẫn còn là câu chuyện sống chậm rãi ở dị giới. Giờ đây nó đã là 1 câu chuyện rom-com lấy bối cảnh khu phố mua sắm ở 1 thành phố nhỏ. Tôi mới là người ngạc nhiên nhất.
“Chỉ là em tự nhiên muốn viết cái này thôi ạ.”
Tôi mới viết phần mở đầu. Đọc hết chắc cũng chỉ tốn vài ba phút.
“Em muốn viết thêm từng chút một theo cảm hứng.”
“Anh thấy thế là tốt đấy chứ. À mà có người bình luận về tiểu thuyết của Yanami-san rồi này.”
“A! Thật hả anh?”
Yanami nhìn màn hình, trong mồm vẫn đầy bánh mì dưa gang cho bữa sáng. Cô ấy đọc thứ trên màn hình đầy phấn khích. Sau đó, cô nàng bật cười và quay lại nhìn tôi.
“Nukumizu-kun viết cái này ấy hả?”
“À, ờm, đúng.”
Hơi ngượng đấy nhỉ.
“Chà, vui ghê. Điểm số ở đây là gì vậy anh?”
“À, điểm này được tính theo lượt đánh dấu và bình luận của tác giả ở tiểu thuyết của em. Có người để lại bình luận đây này.”
Chủ tịch vừa ăn thạch vừa di chuột.
“C-Cái đó là của em.”
Komari bước vào. Cả phòng bỗng im lặng.
Komari mặc kệ bầu không khí và đi tới chỗ Chủ tịch.
“...Chào buổi sáng, Komari-chan.”
“C-Chào buổi sáng. E-Em đã gửi bài rồi. …Anh đ-đăng lên hộ em.”
Komari khẽ cúi đầu. Chủ tịch gật đầu hơi khựng rồi kéo laptop về chỗ mình.
“Nội dung chính và, …đây là tiêu đề và phần giới thiệu nhỉ? Được rồi đấy.”
Tay Chủ tịch dừng lại khi chuẩn bị thêm tiêu đề vào.
“Komari-chan, có chắc là ổn không đấy.”
“Dạ chắc ạ, tiêu đề anh cứ để vậy.”
Komari nuốt nước bọt và nói tiếp.
“A-Anh đừng chia ra nhé. E-Em muốn cả chương 1 sẽ như này.”
Đối mặt với 1 Komari nghiêm túc, Chủ tịch cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Anh hiểu rồi. Có lẽ đây sẽ là cách tốt để mọi người thấy cái hay trong tác phẩm của em.”
Anh ấy mỉm cười với Komari và quay lại phía laptop.
“Được rồi, đã đăng. Nhìn này, nó đang ở trên trang tác phẩm mới.”
Komari nhìn màn hình và cười khúc khích. Với nụ cười ấy trên môi, cô ấy quay sang Chủ tịch.
“C-Cảm ơn anh. E-Em không giỏi về mấy cái trang web này lắm. T-Từ giờ anh dạy em nhé.”
“Ừ, cứ để cho anh.”
Lần đầu tiên tôi thấy khía cạnh này của Komari. Chắc tại lúc nào nhỏ cũng nhìn tôi như rác rưởi.
Và bên cạnh đó, có 1 người chưa làm gì. Tsukinoki-senpai đang ngồi trên chiếc bàn xa nhất trong phòng. Từ sáng tới giờ chị ấy chưa nói 1 lời.
Komati cứ nắm chặt bàn tay lại rồi thả ra trước khi ngồi xuống trước mặt chị ấy. Trông không ổn lắm.
“C-Chào buổi sáng, senpai.”
“C-Chào buổi áng, Komari-chan.”
Cả 2 người chìm vào im lặng. Trước khi cả phòng im lặng theo, Komari cất lời.
“E-Em đã nộp tác phẩm của mình. Xin chị hãy đọc nó.”
“Ừm, …chị sẽ đọc mà.”
“C-Cảm ơn chị.”
…Và họ lại im lặng.
Cái thế cầm chừng cứ thế kéo dài 1 lúc. Komari lên tiếng.
“Ờ-Ờm, mai chị cũng đến phòng câu lạc bộ nhé. K-Không có senpai em sẽ c-cô đơn lắm.”
Komari cúi đầu bẽn lẽn và nói tiếp.
“V-Với lại, cái chị đáng sợ từ hội học sinh có thể sẽ đến nữa…”
“Đ-Được! Cứ để chị lo. Chị sẽ giúp em tống cổ con bé ra ngoài!”
Nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên môi Tsukinoki-senpai. Những giọt nước mắt rơi lã chã từ trên mặt chị ấy.
“Ơ…? Xin lỗi, chị không kiềm lại được. Ớ?”
Komari đến ngồi cạnh senpai.
“S-Senpai, em ổn mà, nên là…”
“Komari-chan, …chị tưởng em sẽ không còn ở đây nữa…Cảm ơn em.”
Sau 1 lúc thì chị ấy cũng đã bình tĩnh lại. Senpai lau nước mắt và ngẩng đầu lên.
“...Komari-chan đã luôn viết ra những thứ vô cùng thú vị rồi. Chị mong chờ tác phẩm lần này lắm đấy.”
“E-Em cảm ơn. S-Senpai không viết gì ạ?”
“À, nếu cắt để đăng lên thì chắc chỉ còn 20 dòng thôi.”
Tsukinoki-senpai bối rối nhìn điện thoại.
“Thế nghĩa là tiểu thuyết chẳng có gì ngoài cảnh nóng ư?”
Chuẩn luôn chị. Con số đâu biết nói dối đâu đúng không?
“S-Senpai, đi thôi.”
“Ừ, được.”
…2 chị em nắm tay nhau đi tới bàn mọi người đang ngồi. Chủ tịch chào đón họ bằng 1 nụ cười.
Đương nhiên, thế không có nghĩa là mọi chuyện đều ổn thỏa. Tamaki-senpai và Tsukinoki-senpai giờ là 1 cặp, còn Komari đã lên chức nữ chính thua cuộc. Điều này sẽ không thay đổi.
Mọi thứ sẽ chẳng thể nào như lúc trước được nữa. Những mối quan hệ mới sẽ từng bước được xây dựng. Tôi chỉ là tự tách mình khỏi dòng chảy ấy, nhưng những người khác thì không. Chỉ cần còn sống thì nó sẽ là như thế.
Tôi cũng sẽ phải ra những quyết định như vậy sớm thôi. Bằng cách này hay cách khác, mối liên kết của tôi với tất cả mọi người trong phòng này đã được hình thành.
Tự nhiên tôi cảm thấy có gì đó là lạ. Có ai đó đưa cho tôi 1 mảnh giấy.
“Nukumizu-kun, cậu đăng cái này lên cái trang web đó hộ tớ nhé.”
Làn da rám nắng của cô gái này còn đậm hơn chỉ sau 1 ngày.
“Cái này là nhật kí bằng tranh à?”
“Ừm, tớ mượn bút chì màu ngoài sảnh để vẽ đấy.”
Cô ấy vẽ cảnh bọn tôi ở ngoài biển hôm qua. Thằng nào nằm dưới đất thế này. Người bên cạnh thì chắc chắn là Yakishio rồi.
“Ê, đây là tớ à?”
“Hehe, đúng rồi. Đó là Nukkun.”
Trông như Yakishio đang kéo theo 1 xác chết ấy.
“Chà, đẹp đấy chứ? Còn buồn cười nữa.”
Chủ tịch khẽ nói sau khi nhìn qua.
“Nhưng cái này không đăng lên được.”
“Thế mình lập tài khoản Twitter cho câu lạc bộ Văn học nhé?”
Chủ tịch vỗ tay sau khi nghe đề xuất của tôi.
“Được đấy. Câu lạc bộ có 1 tài khoản để đóng mạng nhện cũng lâu rồi, giờ mang ra dùng là đẹp.”
Tsukinoki-senpai lấy bức nhật kí bằng tranh ra xem.
“Hình như trong văn phòng có máy quét. Để chị mang sang là đăng lên được rồi. Komari-chan đi cùng chị nhé.”
Tsukinoki-senpai dẫn Yakishio đi khỏi phòng.
Tôi thong thả đọc tác phẩm của mình trên điện thoại. Nó đã được đăng lên mạng, cảm giác lạ thật.
“Ồ, có người bình luận rồi này.”
Tôi lo lắng bấm vào, và nhận ra nó được chấm điểm thấp nhất. Chỉ có 1 bình luận: ‘Đúng là mộng tưởng của trai tân.’
Hả!? Bất lich sự thật. Có chặn được người này không nhỉ?
…Chờ đã, sao hắn lại biết mình là trai tân?
“Komari, …cậu viết cái này đúng không?”
Komari mỉm cười khoái trá.
“C-Cậu viết đoạn sau tử tế hơn thì c-có thể tôi sẽ đ-đổi ý đấy.”
“...Cứ chờ đấy. Rồi cậu sẽ phải nôn điểm 10 ra thôi.”
Chương đặc biệt: Kể cả khi cậu không quay lưng lại, cô ấy vẫn luôn ở đó
1 nhóm thiếu niên đang tụ tập ở căng tin nhà nghỉ.
Trong số họ, có 1 cô gái với mái tóc trắng vô cùng nổi bật. Cô ấy thong thả nhìn vào tờ giấy trên tường.
‘Chuyến đi kết hợp của Hội học sinh các trường cao trung và sơ trung trên địa bàn thành phố Toyohashi’
Thư kí năm 2 của cao trung Tsuwabuki, Yumeko Shikiya, đang đợi lấy bữa trưa.
Đôi mắt đằng sau cặp kính áp tròng trắng kia đang quan sát các hậu bối chăm chỉ làm việc.
Có 1 học sinh thu hút sự chú ý của cô ấy. 1 cô bé đang làm việc chăm chỉ trong bộ tạp dề.
Cô bé phụ trách phát cà ri. Cô đổ cơm và cà ri vào đĩa còn nhanh hơn cả tốc độ mọi người đến xếp hàng.
Cô bé luôn cẩn thận lấy cho những cậu trai đói bụng nhiều cà ri hơn. Và ngược lại với các bạn nữ.
Shikiya lấy 1 cái đĩa loại cho con trai. Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô.
…Cô bé vẫn cho cô khẩu phần của con gái dù dùng đĩa con trai.
Khi xới cơm, cô bé sẽ cẩn thận gạt những hạt cơm thừa vào, sau đó dàn phẳng cơm và đổ cà ri lên. Phần cơm ở dưới sẽ được giấu.
“Các bạn nữ đợi ở bàn này nhé. Mình sẽ bắt đầu phát salad.”
“Em…chăm chỉ thật đấy…”
Cô bé hơi bất ngờ khi Shikiya lên tiếng. Cô nhìn vào phần vai và bụng đang lộ ra của Shikiya.
“Gợi dục quá…”
“...Ơ…sao cơ…?”
“Không có gì ạ. Em chỉ thấy học sinh Tsuwabuki đúng là biết cách ăn mặc sao cho thật trưởng thành.”
“Mọi người…cũng hay nói vậy.”
Cô bé vừa sắp xếp các yêu cầu gọi món vừa phát salad cho các học sinh trường khác. Dưới sự cầm nhịp của cô, công tác chuẩn bị bữa tối diễn ra vô cùng suôn sẻ.
“Em có muốn…vào trường chị không…?”
“Có ạ, onii-san của em đang học năm nhất tại trường chị. Vào đó rồi em sẽ được đến trường cùng anh ấy.”
Cô bé nở nụ cười duyên dáng. Sau khi bỏ chiếc khăn tắm trên đầu ra, 1 mái tóc đen dài thướt tha hiện ra.
“Hôm nay em đã nghe được vài điều rất thú vị. Tí nữa chị cho em hỏi thêm về trường mình nhé?”
“Được, …nếu không ngại thì, …ngồi với chị nhé?”
Cô bé nhìn theo hướng Shikiya chỉ. Chủ tịch hội học sinh cao trung Tsuwabuki, Hibari, Hokobaru, đang vẫy tay chào họ.
“Em rất sẵn lòng ạ, để em đi xin phép đã.”
Cô bé gấp chiếc tạp dề của mình và nhìn quanh phòng. Mọi người ai cũng đã có 1 đĩa cơm cà ri.
“Này, …hình như hồi chiều em có làm món gì đó nhỉ. …Cơm nắm đậu đỏ…?”
“Vâng, em có làm 1 ít để đem tặng.”
Cô bé giơ ngón tay lên đầy bí hiểm.
“Ra vậy. …À, chị là…thư kí hội học sinh cao trung Tsuwabuki, Yumeko Shikiya. Còn em…?”
Cô bé nhỏ nhắn mỉm cười và cầm lên 1 đĩa cà ri.
“Em là Kaju Nukumizu, ủy viên hội học sinh sơ trung Momozono. Rất mong được làm việc với chị, senpai ạ.”
Trận Dunkirk là 1 trận chiến ở xã Dunkirk (Dunkerque) thuộc nước Pháp giữa Đức Quốc xã và quân đội Đồng minh. Đức Quốc xã áp đảo nhưng quân đội Đồng minh rút lui thành công. Nói luôn là ở đây Nukumizu đạo nguyên xi tên 1 trong những tác phẩm nổi tiếng nhất sự nghiệp của Agatha Christie, người tạo ra thám tử Hercule Poirot. Tsukiko dịch nghĩa đen ra là “cáo mặt trăng” Bố Yanami bảo cô ấy không được ăn thịt bò vì nó đắt, và cũng vì sức ăn khủng bố của cô ấy luôn. Còn cái câu Toyota là nói đến 1 vài công ty theo chủ nghĩa dân tộc nên chỉ ủng hộ xe quốc nội.