Chương 157: Darryl và Eris
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Hai đứa trẻ ngừng khóc và chăm chú quan sát khi thấy tôi xoa đầu Fer. Gắng lên Fer, tôi nói bằng thần giao cách cảm trong lúc mỉm cười với lũ trẻ và hy vọng chúng sẽ bình tĩnh lại. Cuối cùng tôi đã thử hỏi tên của hai đứa.
“Xịt …” cậu nhóc lấy tay áo lau nước mũi. “Cháu là Darryl, còn đây là em gái cháu Eris”. Cậu bé có mái tóc nâu giống cô em gái cùng đôi mắt thông minh nhưng đỏ hoe vì khóc. Còn cô em gái Eris thì bám chặt lấy cánh tay anh trai, im lặng và cảnh giác.
“Hai đứa mấy tuổi rồi?” Tôi tiếp tục.
“Cháu 10 tuổi còn Eris thì 8 tuổi”. Darryl đáp.
Vậy là tôi đã đoán đúng nhưng hai đứa trẻ này đang làm gì ở đây, lại còn một mình nữa?
“Hai anh em đến đây cùng người lớn chứ?” Tôi hỏi và Darryl lắc đầu. “Hai đứa tự mình đi tới đây sao?”. Cậu nhóc gật đầu và nhìn xuống cô em gái. “Okay, vậy hai anh em từ đâu đến vậy?”. Có một ngôi làng trong rừng gần nơi này …
“Doran”. Darryl đáp.
“Eh? Nhóc đến từ Doran?” Không phải nơi nào đó gần đây? Thật bất ngờ. Đi bộ từ Doran đến vùng đất trống này sẽ mất khoảng 3 tiếng với người lớn. Còn trẻ em như hai đứa nhóc này sẽ mất rất nhiều thời gian, tôi đoán. Có điều gì đó mà tôi chưa hiểu.
“Sao từ Doran mà hai anh em lại đi tận đến khu rừng này vậy? Mấy đứa phải có lý do để làm việc đó đúng không? Có thể nói cho anh biết chứ?” Tôi hỏi.
Darryl quay lại và chỉ về phía mấy con Orc đã chết bên rìa bãi đất trống.
Huh cái gì? Nhưng khuôn mặt Darryl vẫn giữ nguyên một biểu cảm kiên quyết cùng hướng chỉ tay không hề dao động. Tôi thở dài và cuối cùng cũng gật đầu. “Được rồi, nhóc có thể lấy một con Orc. Giờ cho anh biết hai anh em đang làm gì ở đây, được chứ?”
Darryl giải thích rằng mình và Eris đang sống ở thành phố Doran cùng với mẹ. Cha của hai đứa là một Mạo hiểm giả nhưng không thể trở về từ dungeon Doran kể từ lúc Darryl sáu tuổi. Trái tim tôi trùng xuống đôi chút khi nghe cậu nhóc kể điều này theo một cách hiển nhiên đến vậy. Mẹ của hai đứa là một thợ may khéo léo và ba người đã sống được nhờ số tiền bà kiếm ra. Tuy nhiên, mẹ của hai anh em đã đổ bệnh khoảng 2 tuần trước. Hai đứa đã nhờ linh mục sử dụng ma thuật hồi phục lên mẹ mình và bà ấy có khá hơn đôi chút nhưng sau đó căn bệnh lại trở nặng.
Người linh mục giải thích rằng ông chỉ có thể chữa khỏi hoàn toàn những bệnh nhẹ. Nếu đó là một căn bệnh nghiêm trọng hơn thì cần phải có phép hồi phục từ một linh mục cao cấp. Những linh mục đó đều sống ở thủ đô và phải tốn rất nhiều tiền để đưa một linh mục như vậy đến Doran cũng như dâng lễ nhờ họ sử dụng sức mạnh phép thuật cứu chữa một ai đó. Hai đứa nhỏ không thể kiếm đủ tiền chi trả tiền chữa bệnh cho mẹ khi làm việc trong thị trấn nên cả hai đã đi tới khu rừng này để hái thuốc.
Tôi phải quay đi để lau sạch nước mắt khi lắng nghe câu chuyện của Darryl. Hai đứa trẻ này, chúng thật ngọt ngào … Tôi rất tệ với những câu chuyện buồn như vậy.
“Vậy làm thế nào để mấy đứa tự nuôi sống bản thân cùng với người mẹ bị ốm của mình?” Tôi hỏi thăm.
“Bọn cháu làm những công việc lặt vặt trong thành phố và số tiền hai đứa kiếm được giúp cả nhà đủ ăn”. Darryl trả lời. Chà, những công việc mà một cậu nhóc 10 tuổi cùng một bé gái 8 tuổi có thể làm sẽ không kiếm được nhiều và mẹ của chúng lại không thể làm gì cả nên hẳn hai đứa đang cận kề việc bị đói. Sự tôn trọng của tôi dành cho hai đứa trẻ lại tăng thêm một bậc.
“Mấy nhóc đói chứ?” Tôi hỏi “Bọn anh đang định làm bữa tối nên hai em có thể ăn cùng”
“Đến giờ ăn tối rồi” Fer chen ngang “Ta quay trở lại vì cảm thấy đói bụng”
“Ta cũng đói nữa” Dora-chan thêm vào.
“Sui cũng đói ạ-”
Oh, rõ ràng. Hiển nhiên là mấy đứa luôn cảm thấy đói rồi. Cho tôi mấy phút và tôi sẽ làm thứ gì đó thật nhanh. Món gì sẽ tốt cho Darryl và Eris? Bữa ăn kiểu Nhật với gạo thông thường của chúng tôi không phù hợp với hai đứa nhỏ, bánh mì hẳn sẽ tốt hơn cho con người ở thế giới này. Nếu thế thì, hmmm … bánh mì kẹp teriyaki là ổn. Tôi cần sử dụng những gì mình đang có vì tôi không muốn dùng Siêu thị trực tuyến trước mặt lũ trẻ. Tôi bắt đầu bằng việc lấy Bếp hắc ma thuật ra khỏi Hộp vật phẩm. Hai đứa trẻ mở to mắt kinh ngạc khi tôi thấy lôi một cái bếp ra từ hư không.
“Hộp vật phẩm …” Darryl lẩm bẩm. “Cháu cũng có Hộp vật phẩm nhưng không to đến vậy …” Oh, Darryl có kỹ năng Hộp vật phẩm sao? Nó sẽ giúp ích cho việc kiếm tiền khi cậu nhóc lớn hơn chút nữa. “Eris thì không. Em ấy chỉ có thể mang những thứ cầm được trên tay” cậu nhóc tiếp tục và nhún vai. “Thế là đủ rồi” Eris bĩu môi và đánh vào một bên người anh trai. Thấy lũ trẻ tương tác thật sự rất dễ thương, rõ ràng hai đứa chúng rất quan tâm đến nhau.
Oh, tôi phải nói trước với bạn là tôi không có hứng thú với trẻ em, không phải theo CÁCH ĐÓ. Thật luôn. Nhưng chúng vẫn rất dễ thương.
Dù sao đến lúc nấu nướng rồi. Tôi bắt đầu với chút thịt Cockatrice rơi ra trong dungeon, nướng cả hai mặt trong chảo rán cho đến khi chúng giòn và dùng khăn giấy thấm sạch mỡ thừa. Thêm sốt teriyaki mua ở cửa hàng mà tôi có sẵn trong Hộp vật phẩm vào và lật đều miếng thịt để nước sốt được ngấm ở nhiệt độ thấp hơn. Trong lúc chờ nấu xong, tôi thái lát bánh mì đen và cho bắp cải thái nhỏ trộn sốt mayonnaise vào. Thêm thịt teriyaki Cockatrice và ngạc nhiên chưa! Teriyaki burger đã xuất hiện.
Đổ đầy nước cam vào cốc gỗ, tôi đưa chúng cùng burger cho Darryl và Eris.
“Của mấy đứa đây” Tôi nói. Lũ trẻ nhìn chiếc burger kì lạ với sự nghi ngờ nhưng khi tôi nói “Nếu hai đứa không ăn thì lũ ma thú kế ước đói bụng của anh sẽ ăn mất đấy”. Và thế là chúng ngập ngừng cắn một miếng trước khi chén sạch cả cái.
“Ngon tuyệt!” Darryl thốt lên.
“Thực sự rất ngon, anh ạ!” Eris nhận xét, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng của em ấy. “Thứ nước này cũng ngọt và ngon nữa”
Yeah yeah, ăn nhiều vào mấy nhóc. Tôi vẫn phải nấu cho Bộ ba tham ăn tục uống và tất nhiên là cả bản thân tôi nữa, phải nhớ nấu đủ cho phần của mình. Vụ ‘ba miếng kaarage’ vẫn còn đọng lại trong kí ức của tôi. Không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, tôi thề. Tôi làm thật nhiều teriyaki, nấu nướng trên cả bốn bếp để Fer, Dora-chan và Sui-chan ăn nhanh nhất có thể.
Darryl và Eris kinh ngạc khi thấy lũ ma thú khế ước của tôi ăn nhiều đến vậy, hết đĩa này đến đĩa khác, ngay khi tôi làm xong và đặt xuống trước mặt chúng.
“Wow, mọi người ăn nhiều thật đấy” Darryl mở to mắt kinh ngạc nói.
“Oh, bọn anh đều ăn rất nhiều” Tôi nói với cậu nhóc. “Mấy đứa còn đói không, Darryl, Eris? Anh có thể làm thêm nếu mấy em muốn”
Cả hai đều lịch sự đáp rằng chúng đã no bụng. Chà, vì lũ trẻ còn nhỏ nên tôi đoán bánh mì đen kẹp teriyaki mà hai đứa ăn đã là khá đầy rồi.
“Vậy thêm nước nữa nhé?” Eris đã uống hết phần nước cam và e thẹn đưa cốc ra cho tôi. Tôi đổ đầy thêm lần nữa rồi đến lượt cốc của Darryl. Tôi để hai đứa nhỏ vui vẻ ngồi uống trong khi quay trở lại bếp vì Fer và Sui-chan đã đòi ““Đĩa tiếp theo!”” thêm một lần nữa. Cuối cùng mọi người đều đã no bụng (bao gồm cả tôi, tất nhiên rồi).
Darryl và Eris đưa trả lại cốc trước khi ngồi thẳng dậy và đối mặt với tôi.
“Chú, cảm ơn chú ạ”
“Cháu cảm ơn chú”
Ah, cái từ ‘chú’ đó là sao, bọn nhỏ thực sự có ý chỉ tôi chăng …? Thật vui khi được lũ trẻ cảm ơn một cách đàng hoàng như vậy nhưng từ ‘chú’? Tôi định phản đối nhưng chúng chỉ là trẻ con. Ở thế giới này những người trên 20 tuổi thường đã có 1-2 đứa con. Tôi mới chỉ 27 nhưng với lũ trẻ, tôi là một ông già. Kuh, thật sự đau đớn mà.
“Buahaha … vậy ngươi thực sự là một tên già, huh?” Fer nói qua thần giao cách cảm. Này Fer, đừng có giễu cợt ta. Hãy nhớ bản thân ngươi đã cả ngàn tuổi rồi đấy, Ông ạ. Cụ ạ. Kị-ị-ị-ị-ị ạ.
“Mà ít nhất chúng không gọi ngươi là ‘anh già’.” Dora-chan xen vào. Ngươi cũng nghĩ ta già sao? Có vẻ sau đây chúng ta phải nói chuyện đấy, Dora-chan.
“Chú là sao? Chủ nhân là Chủ nhân mà-” Yeah, chỉ duy nhất Sui-chan đang chữa lành tâm hồn tôi.
“Chú, chú là một Mạo hiểm giả ạ?” Darryl lên tiếng hỏi.
“Oh, đúng vậy, kiểu kiểu thế”. Bị gọi là ‘chú’ vẫn thật đau đớn những mình có thể chịu được, tôi kiên quyết tự nhủ mặc cho tiếng cười thầm trong im lặng của Fer.
“Về lũ Orc, cháu sẽ kiếm được bao nhiêu tiền từ một con Orc? Liệu nó có đủ để mời một linh mục từ thủ đô về?”
Ah, đó là lý do cậu bé muốn một con Orc, để chi trả cho việc mời linh mục cao cấp từ thủ đô về và khiến mẹ của nhóc ấy khỏe lại? Thật xin lỗi nhưng tôi không nghĩ một con Orc đơn lẻ sẽ là đủ.
“Một con Orc … nó sẽ không đủ …”
“Vậy bao nhiêu mới đủ?” Darryl chen ngang “Nếu cháu có cả 5 con Orc, liệu nó có đủ? Cháu sẽ làm bất cứ việc gì nếu chú đưa chúng cho cháu”. Darryl cúi đầu trước tôi và sau đó là Eris. Điều này làm tôi cảm thấy đau đớn, nhìn chúng thật nghiêm túc và tuyệt vọng. Mấy đứa, anh sẽ đưa cả 5 con Orc nếu điều đó có ích nhưng anh nghĩ rằng ngay cả khi có thật nhiều Orc thì cũng là chưa đủ để trả tiền cho một linh mục cao cấp đi tận từ thủ đô về để điều trị cho mẹ nhóc.
Tôi thực sự muốn giúp chúng nhưng sẽ là đạo đức giả nếu tôi giúp đỡ chỉ vì mọi người đơn giản gặp nhau tại đây. Có lẽ đó là định mệnh khi tôi gặp Darryl và Eris nhưng, chà, các Vị thần và Nữ thần mà tôi phải đối phó dường như không phải kiểu người sẽ sắp xếp những việc như vậy. Tôi có thể làm gì cho chúng đây?
Tôi có thể cho hai đứa một lọ thuốc Cao cấp xịn xò của Sui nhưng liệu nó có tác dụng? Thứ thuốc ấy có hiệu quả với vết thương giống như những lọ thuốc khác nhưng tôi chưa từng thử dùng nó với bệnh tật. Mẹ của lũ trẻ ốm nặng đến mức nào? Nghe có vẻ tệ khi linh mục địa phương không thể chữa khỏi hoàn toàn cho bà ấy. Có lẽ mẹ lũ trẻ cần một thứ gì đó như Elixir …
Tất nhiên, tôi chợt nhận ra rằng lúc này tôi đã có THỨ ĐÓ.
“Darryl, Eris, chú chưa giới thiệu ma thú kế ước của mình nhỉ” Tôi nói. Tôi sẽ bận bịu một lúc và lũ trẻ cần được chăm sóc cũng như bị phân tâm. Tôi không thể để chúng thấy những gì mà tôi đang định làm.
“Bộ lông to lớn màu trắng này là Fer”. Tôi phớt lờ những lời phàn nàn khó chịu qua thần giao cách cảm. “Và đây là một chú Rồng Pixie, tên của nó là Dora-chan, còn Slime đây là Sui. Mong mấy đứa có thể thân thiết”
“Họ có nổi giận không nếu bọn cháu chạm vào?” Darryl lo lắng hỏi trong lúc quan sát qua Fer và Dora-chan.
“Ta sẽ không tức giận đâu” Dora-chan nói qua thần giao cách cảm, tất nhiên rồi.
“Bị mấy đứa như nhóc chạm vào tất nhiên là ta sẽ không tức giận rồi” Fer nói giọng khinh khỉnh và ngẩng cao đầu.
“Như mấy đứa thấy đấy, Fer có thể nói” Tôi giải thích với Darryl và Eris. “Nếu muốn hỏi gì đó cứ nói với Fer”. Tôi quay qua con Rồng Pixie vừa hạ cánh xuống trước mặt lũ trẻ đang say mê. “Ngươi cũng ok chứ, Dora-chan?”
Darryl đột nhiên đưa tay xuống, chạm vào đầu Dora-chan rồi đột ngột rụt tay lại. Dora-chan không làm gì ngoại trừ chớp mắt và ngẩng đầu lên để Darryl đưa tay xuống vuốt ve hết lần này đến lần khác, từ đỉnh đầu xuống đến cổ và giữa hai cánh.
Mặt khác Eris tiến lại gần Fer và đưa tay lên bộ lông dày của nó (rất may là vừa mới tắm xong). Khi Fer không làm gì thì cô bé cười khúc khích và bắt đầu luồn những ngón tay của mình qua bộ lông mềm mại của Fer.
“Lông của Fer thật mềm và có mùi thơm nữa” Cô bé nói. Fer ném cho tôi một ánh nhìn nhưng vẫn đứng im, kiên nhẫn cho cô bé chơi đùa với mình. Okay, dường như mọi thứ ở đây đang diễn ra một cách tốt đẹp. Tôi gửi Fer và Dora-chan một tin nhắn qua thần giao cách cảm.
“Fer, Dora-chan. Ta có việc cần làm với Sui. Chăm sóc Darryl và Eris, giữ hai đứa nhỏ an toàn đấy. Ta không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian đâu, ta sẽ trở lại ngay”
Tôi quay qua Sui-chan đang nhìn lên tôi. “Sui, anh có chuyện muốn nhờ em làm. Đi với anh được chứ?”
“Tất nhiên rồi, Chủ nhân-”
Tôi để lũ trẻ cho Fer và Dora-chan chăm sóc trong khi cùng Sui tiến vào sâu bên trong khu rừng.