Tondemo skill de isekai hourou meshi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2387

Tập 01: - Chương 40: Gà luộc mềm cùng trứng và Fer-ojichan

U~n, tôi nên nấu gì bây giờ?

Nếu tôi dùng thực phẩm từ thế giới khác thì Fer lại trở nên tăng động thế nên là không.

Vì đã dùng quá nhiều ma pháp nên tôi hơi oải, có lẽ tốt hơn hết là nấu thứ gì đó bổ dưỡng.

Nghĩ về thực phẩm dinh dưỡng, thứ đầu tiên mà tôi nhớ đến là trứng, món có đầy đủ chất dinh dưỡng.

Trứng huh, nhắc mới nhớ, tôi đã không ăn trứng trong một thời gian dài rồi.

Trứng, trứng, trứng à…….

Chỉ mất ít thời gian để làm trứng và thịt Thạch Điêu vẫn còn thế nên tôi sẽ quyết định dùng nó.

Quyết định vây, tôi mua những thứ cần thiết từ Siêu thị trực tuyến.

Tôi mua trứng, nước dùng, hỗn hợp nước tương. Tôi vẫn còn marin, đường và cả hành tây nữa.

Ahh, Tôi phải mua thứ quan trọng nhất là gạo.

Đầu tiên, tôi băm nhỏ hành tây, thái thịt Thạch Điêu thành những phần vừa miệng.

Tiếp theo, tôi đập trứng và đánh đều nó.

Sau đó, trước khi để chảo lên chiên, tôi cho nước dùng, hỗn hợp nước tương, marin, đường để tăng thêm hương vị.

Nó là một vấn đề khi tôi luôn sử dụng nước dùng và hỗn hợp nước tương.

Sau tất cả cũng chỉ bởi vì nó quá tiện lợi.

Sau khi hỗn hợp bắt đầu sôi, tôi thêm hành tây và thả thịt Thạch Điêu vào.

Khi hành tây và thịt Thạch Điêu chín, tôi thêm một nửa số trứng đã đánh đều vào và để nhỏ lửa.

Lúc trứng bắt đầu săn lại, tôi cho nốt đống trứng còn lại vào và ngay lập tức tắt bếp.

Cuối cùng, tôi để trứng chín bằng lượng nhiệt còn lại. Những gì đã hoàn thành là một bát cơm thịt gà cùng nửa số trứng được rán.

Điều duy nhất còn lại là ăn nó với cơm vừa nấu chín.

[Fe….]

Khi tôi định gọi Fer và Sui thì chúng đã ở bên cạnh tôi từ lúc nào.

[Đây]

Tôi đặt một bát siêu to, siêu khổng lồ thịt gà và trứng trước mặt Fer.

[Umu]

Sau khi nói vậy nó liền vục mặt vào ăn.

Tôi phục vụ Sui một bát thịt gà và trứng cỡ vừa và thêm cho bé vỏ trứng cùng vỏ hành tây.

[Chủ nhân ơi~, nó ngon quá!! (≧∇≦)b ]

Bằng thần giao cách cảm, Sui nói chuyện với tôi.

[Ta biết, ta biết, vậy thì tốt rồi]

Tôi vuốt ve Sui và cũng bắt đầu giải quyết bát cơm thịt gà cùng với trứng của mình.

Un, chúng được nấu khá là ngon.

[Thêm bát nữa đi]

Oh Fer-san, không phải ngươi ăn quá nhanh sao?

Không phải là ngươi đã ra ngoài ăn thịt sống rồi sao?

Nó chẳng giải quyết được gì huh.

Thế là tôi làm cho Fer bát thứ hai.

Sui nhìn cũng có vẻ muốn ăn thêm nên tôi làm cho Sui bát nữa luôn.

Thật sự là bọn chúng ăn rất khỏe đấy.

Trong lúc nghỉ ngơi sau bữa ăn, tôi bắt đầu trò chuyện với Fer khi chợt nhớ đến điều này.

[Ahh, nhắc mới nhớ, Ta nghĩ là phải nói với ngươi. Sui bây giờ đã có thể dùng thần giao cách cảm rồi]

[Ta biết rồi]

[Uhm, chủ nhân biết mà. Em đã nói chuyện với Fer-ojichan~]

[Pu……! O-Ojichan……..]

C-Chú Fer huh?

Sui cũng bạo gan đấy.

Chà, dù sao thì Fer đã hàng nghìn tuổi thế nên nó không chỉ là chú (Oji-chan) mà là ông (Ojii-chan) mới đúng.

[Mu, đừng có cười. Và cả Sui nữa, không phải ta đã bảo là đừng có gọi ta là chú sao]

[Eh~ tại sao? Chú Fer là chú Fer mà?]

[Ta nói rồi đừng có gọi ta như thế …….]

[Bufu! Không phải thế ổn sao? Sui mới có 14 ngày tuổi thôi. So với ngươi thì ngươi là chú là đúng rồi, phải không chú Fer?]

[Gununu, đừng có mà gọi ta như thế. Ta cắn ngươi đó. #`Д´) ]

[Hahaha, xin lỗi, xin lỗi mà]

[Nếu ta là chú thì không phải ngươi cũng là chú sao?]

[Không, không, không, ta mới có 27 tuổi thôi. Ta chưa già đến mức lên làm chú đâu]

[Chủ nhân là chủ nhân~]

[Thấy chưa Sui cũng nói thế kia kìa]

[Gununu, Sui, nghe ta này, ngươi chỉ được gọi ta là Fer thôi, hiểu chưa?]

Fer nói về phía Sui trong khi gầm gừ.

[Uu~, Chú Fer là chú Fer cơ ……]

Sui nói xong và bắt đầu run rẩy.

[Mi làm gì thế? Đừng có làm Sui khóc]

Tôi ôm lấy Sui và vỗ về cho bé.

[Uueeee~n ,c-chủ nhân ơi ~ ~]

Tôi an ủi Sui đang run rẩy.

[Ổn rồi, đừng khóc nữa. Sui rất mạnh mẽ mà]

[Unn, Zui rứ-t mạn-h m-ẽ, Zui b-iết m-ờ]

Ah~, ổn rồi, ổn rồi.

[Kể cả thế, thật đáng thất vong. Gầm gừ chỉ với một cái biệt danh, chú Fer có trái tim thật hẹp hòi]

Tôi nói điều đó một cách mỉa mai với Fer, nó tạo tiếng “Gununu” với khuân mặt chua chát và quay mặt đi.

[Trái tim của ta không có hẹp hòi. Ta chỉ cho duy nhất Sui gọi ta như thế thôi đấy] (TL:Tsundere kìa ಥ◡ಥ)

Ahaha, Fer đã đầu hàng trước Sui.

[Sui, Fer đồng ý cho em gọi là chú Fer rồi]

Sau khi tôi nói thế, Sui bắt đầu lắc lư hạnh phúc.

[Chú Fer, cảm ơn chú~~]

Sui lắc lư và lắc lư một cách hạnh phúc.

Ahh, dễ thương quá đi.

Sui của chúng ta thật dễ thương.