Tên gốc của chương: Slight skinship
——————————
Bước qua ngày mới, Yuuki đến trường và đang ngồi làm vài câu hỏi ôn tập. Rời khỏi chỗ của hội con gái, Yui tiến lại gần cậu và lên tiếng, "Chào buổi sáng!".
Yui cúi người và ngó vào bàn Yuuki, cùng với một nụ cười rạng rỡ,
"Mới sáng mà cậu đã chăm chỉ ghê ha."
Cậu muốn trêu người khác phải không? Yuuki quay sang nhìn Yui và nói, "Chăm chỉ thì có gì sai hả?"
——————————
"... Tóm lại, em ấy đang nghi ngờ chuyện bạn gái là giả."
"Hừm, là vậy sao..."
Yuuki không quá để tâm đến điều đó, nhưng cậu quyết định kể cho cô về thái độ kì lạ của Mizuna ngày hôm qua để đề phòng trước.
Yui nghiêng đầu với sắc mặt đăm chiêu.
Ngay cả khi là «Sát Thủ Bàn Bên» thì tình huống này vẫn khá là rắc rối với cô.
Yuuki nghĩ mình sắp phải thành thật giải thích với em gái, thế nhưng—
"Vậy Yuuki-kun sẽ không phiền nếu tớ xuất hiện ở nhà cậu một lần nữa, đúng không~? Ô kê ô kê~"
Bàn tay nhỏ nhắn của Yui làm ra dấu "Ok", trông cô hăng hái một cách đáng ngạc nhiên. Dường như vấn đề đã được giải quyết rất đơn giản.
Tuy nhiên, có vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt Yui bỗng trở nên mờ mịt.
"Thôi chết, tớ đã hứa sẽ học cùng Rin-chan hôm nay mất rồi..."
"Vậy à, thôi thì cũng không sao đâu."
"Nhưng đây là vì lợi ích của Mizuna-chan, nên không thể bỏ qua được... Ừm, đành vậy."
Vừa nói, Yui vừa lấy điện thoại ra và bắt đầu bấm gì đó.
Yuuki tự hỏi liệu mình có làm cản trở kế hoạch của họ không. Nếu là thật, cậu sẽ cảm thấy khá tội lỗi.
"Cậu đã lên kế hoạch với cô ấy trước rồi phải không?"
"Đúng rùi, nhưng cậu ấy không có sao hết á. Nhìn nè, Rin-chan cũng nhắn 【Đừng lo lắng về nó quá!】."
"Hmm..."
Bằng một cách nào đó, trong đầu Yuuki xuất hiện hình ảnh cậu đang nằm trên mặt đất và vị hành hạ...
Nhưng nếu Yui đã nói vậy, có lẽ sẽ ổn thôi.
——————————
Sau khi tan học, Yuuki về nhà cùng Yui.
Khi cả hai cùng nhau bước vào phòng khách, Mizuna, người đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế sofa đã nhận ra Yui, ngay lập tức bật dậy và chạy đến chỗ cô.
"Woa~ Yui-chan~! Là Yui-chan~!"
Mizuna ôm chầm lấy Yui, và đôi mắt của cô bé trông thật lấp lánh.
Yuuki không ngờ đến việc này, điểm ái mộ Mizuna dành cho Yui hình như vừa đạt mức tối đa. Cậu bí mật nhìn Yui với một chút hoang moang.
"... Em toàn như vậy sao?"
"Yep~ bởi vì Yui-chan rất nổi tiếng. Ngay cả một đứa trẻ đang khóc cũng sẽ nín~"
"Có gì sai sai ta..."
Có vẻ Yui cũng bất ngờ trước sự chào đón nhiệt tình này. Mizuna thì đang dính lấy cô, làm cô hơi miễn cưỡng.
"Hôhô~ Mông nè~"
"N-Này! Mizuna-chan!?"
Chắc hẳn đã có một sự thay đổi kỳ lạ hay gì đó trong tâm trí Mizuna sau pha vừa rồi—— Mizuna đang nhẹ nhàng vuốt ve mông của Yui.
"Anh có muốn thử không, Yuuki-kun~?"
"Ồ, được chứ?"
"TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG!"
"Ai cho phép cậu hùa theo em ấy?" Yui tỏ vẻ không hài lòng và nhìn chằm chằm Yuuki.
Trông thấy vậy, Mizuna chợt không vui và nói,
"Ế, không phải anh chị đang hẹn hò à?"
"V-Vẫn còn quá sớm! Bọn chị đang trong mối quan hệ trong sáng đấy nhé!"
Sau đó Yui dứt khoát đẩy Mizuna ra.
Cô bé bĩu môi rồi chạy đến bên Yuuki, cậu đành đặt bàn tay lên đầu em ấy và nhẹ nhàng vỗ.
"Nay mặc đủ quần áo rồi cơ. Anh tự hào về em!"
"È hem~"
Mizuna nở một nụ cười tinh nghịch.
Chỉ là áo phông và quần đùi phong cách Loungewear thôi, nhưng trên dưới đều được mặc một cách chỉnh tề.
Đã lâu rồi không thấy Mizuna cải thiện điều đó, cho dù Yuuki đã cảnh cáo rất nhiều, nên lần này Yuuki muốn khen ngợi em gái nhiều nhất có thể.
Trông Mizuna rất phấn khởi khi được khen, dù mặc quần áo chỉ là việc hết sức thông thường.
"Em ấy nhé, em nhận ra rằng thả rông sẽ rất sảng khoái và tự do, mà cũng hơi hồi hộp một ch—"
"Được rồi. Lần sau hãy cố gắng hơn nữa nhé!"
Rốt cuộc, quá khó để tiếp tục khen ngợi cô bé.
——————————
"Mời vào~ Mời vào~"
Theo lời đề nghị của Mizuna, tôi và Yui ngồi xuống ghế sofa.
Mizuna vào bếp lấy một ít đồ uống. Trông nó giống như trà, nhưng lượng nước trong hai tách thì khác nhau.
Mizuna đặt đồ uống lên bàn.
"Cứ thong thả nha. Chúc anh chị học tập hiệu quả~!"
Nói xong, em ấy rời khỏi phòng khách.
Cứ làm như em là mẹ anh vậy. Ai mới là người cần nghiêm túc học hành trong nhà này hả?
Nhìn qua lối ra vào của phòng khách, tôi chú ý thấy một ánh mắt le lói đang rình mò chúng tôi từ trong bóng tối.
Nhận ra đã bị tôi phát hiện, em ấy vẫy tay ra hiệu "Cơ hội của anh đó! Triển đi!"
Hôm qua, Mizuna cũng lầm bầm kiểu như "Nếu anh đang hẹn hò, anh phải hành động nhiều hơn nữa đi... Mấy chuyện mà chỉ các cặp đôi mới làm chẳng hạn."
Em ấy đã bắt đầu nghi ngờ chuyện tôi có bạn gái là giả, hoặc đơn giản là nghĩ tình cảm của chúng tôi hiện đang dậm chân tại chỗ.
Nhân tiện thì, tôi nghĩ Mizuna ngoài kia chắc chắn có một góc độ hoàn hảo để quan sát hành động của chúng tôi.
Nhìn thoáng qua Yui, tôi hơi mỉm cười.
Không có tư tưởng kì lạ gì đâu đấy. Tôi chỉ thì thầm vào tai Yui.
"Có vẻ như em ấy nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ bị Yui đá..."
"Hể~ Em ấy đang lo lắng cho anh trai nhỉ. Vậy thì~?"
"... Tóm lại, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu ta làm một vài điều "thân mật" trước mặt em ấy."
"T-Thân mật!? Cậu đang nói gì vậy...!?"
"Hừm... Vậy thì giống như trước đây, gối đùi hay gì đó."
"... Đ-Đấy là tự cậu muốn thôi!"
"Thì đúng vậy, nhưng..."
"..."
Một khoảng lặng bí ẩn kéo dài khi chúng tôi nhìn nhau.
Yui đã định nói gì đó, nhưng cuối cùng thì cô ấy không làm vậy. Thay vào đó, cô ấy hắng giọng và thẳng lưng ngồi dậy.
Rõ ràng đây là một tín hiệu tích cực. Tuy nhiên, dù đã từng trải nghiệm rồi, tôi vẫn có chút do dự nếu sà vào lòng cô ấy một cách quá phấn khích.
"Có hơi chút xấu hổ nhỉ..."
"Hể... Yuuki-kun cũng có những cảm xúc đó à~"
Đừng coi tôi như một con rô bốt chứ.
"Xấu hổ thật. Chắc em ấy đang nhìn."
"Ừm. Trông như một vở kịch điên rồ, nhỉ?"
Từ khoé mắt của mình, tôi thấy Mizuna đang nắm chặt hai bàn tay và làm một tư thế quyết thắng.
Không cần phải nói sau khi đi xa đến mức này, theo bản năng, tôi gục đầu vào lòng Yui, cảm nhận được hơi ấm và da thịt mềm mại từ má mình.
Khi tôi áp mặt vào đùi và thư giãn, một giọng nói hơi run phát ra từ phía trên đầu.
"N-Này, chờ đã, cậu định ngủ luôn đấy à?"
"Đây là cách tốt nhất để tận hưởng đùi của cậu mà."
"N-Nhận xét biến thái gì thế hả!? Hay cậu là một tên biến thái?"
"Gối đùi của Yui là tuyệt nhất... Mà, tôi chưa từng làm thế với ai khác."
"Yuuki-kun là kiểu người hay nói dối sao?"
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Khi tôi ngước lên nhìn, Yui lại quay đi.
Tôi tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì, và rồi Yui bỗng cử động chân, nâng lên hạ xuống hai đầu gối.
"Hey, một nè, hai nè,..."
"Đừng nâng."
"Đầu gì mà nhẹ dữ~ Bên trong rỗng tuếch chắc luôn~"
Cô ấy tiếp lục lắc cái đầu gối trong khi nói. Vì thế nên tôi bèn ngồi dậy và im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Yui.
"Cậu có giận không?"
"Cũng tương đối."
"Khó hiểu thế."
Lần này tôi giả vở lạnh lùng rồi lén đánh mắt sang chỗ khác.
Ngay sau đó, tôi thấy Mizuna vung nắm đấm của mình lên xuống như thể muốn nói "À mồ~, anh đang làm cái quái gì vậy hả?"
Yui ngả người về phía trước để che mất tầm nhìn của tôi, cô ấy hơi bối rối mà nhìn vào mắt tôi.
"Mồ~ Tớ xin lỗi mà. Cậu có giận không?"
"Không. Tôi không còn giận gì đâu."
"Có thật không?"
"Thay vào đó..."
Ánh mắt tôi chằm chằm nhìn Yui đầy ẩn ý.
"...G-Gì?"
Ở cự ly gần thế này, hàng mi dài của Yui chớp liên tục.
Tôi chậm rãi đưa khuôn mặt mình lại gần Yui, người đang tỏ ra lo lắng, và đồng thời cũng có một chút mong đợi đầy tinh tế.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Chắc là tưởng tượng bị Rin-chan ghim :v Đọc câu này mình liên tưởng đến màn giới thiệu thám tử Mori Kogoro trong Conan tập 97: "Đây là vị thám tử tài ba có thể khiến đứa trể đang khóc cũng phải thiếp ngủ, Mori Kogoro." Loungewear là thuật ngữ tiếng Anh chỉ những trang phục ở nhà nhưng được thiết kế theo kiểu dáng cao cấp. Khi mà nhu cầu ở nhà tăng cao thì phong cách này bỗng trở nên thịnh hành và được ưa chuộng hơn bao giờ hết.