Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Truyện tương tự

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

42 134

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

155 545

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

(Đang ra)

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

Shin_Ou

"Rốt cuộc thì, tất cả chỉ là một đống thịt bầy hầy."

5 44

I Was Mistaken as a Great War Commander

(Đang ra)

I Was Mistaken as a Great War Commander

애완작가

Đây hẳn là cơ hội thích hợp để mình đầu hàng quân Đồng Minh. Daniel thầm nghĩ.

13 174

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

163 2152

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

126 1894

Vol 01 - Chương 1.1: Lạc giữa núi đá

…Mình là ai thế này?

À, không phải, không phải. Không phải là chuyện mất trí nhớ nghiêm trọng gì đâu. Mặc dù theo một nghĩa khác thì cũng nghiêm trọng thật.

“Hù…”

Mình hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại. Thôi, tạm gác qua cái chuyện đây là một tiếng thở dài không hề có chút căng thẳng nào đi.

Trước hết, mình là một phụ nữ Nhật Bản thuần chủng, sinh ra và lớn lên ở Nhật. Tuổi 28, một cô nàng ế ẩm sắp chạm ngưỡng U30 và hiện tại không có người yêu. Nhan sắc thì cũng không quá nổi trội, nhưng mình khá hòa đồng, nên thực ra cũng được nhiều người để ý. Nhưng mà, mọi người biết đấy, có kiểu người chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi, đúng không? Đó chính là mình, Hasegawa Megumi — một “con sen” văn phòng bình thường, sáng đến tối cắm mặt vào công việc, về nhà chỉ để ngủ mà thôi. …Buồn ghê.

Bạn sẽ nghĩ là mình đã biết rõ mình là ai rồi à? Không đâu, không phải vậy. Hiện tại mình đang đánh mất chính mình… Thật sự đấy. Vì sao ư?

Đôi bàn tay và bàn chân nhỏ nhắn, trắng trẻo này! Tầm nhìn thấp tè này! Cộng thêm thân hình phẳng lì không có chỗ nào lồi lõm này! …Im đi! Ngày trước mình cũng có chút lồi lõm mà!!

Nói gì thì nói, bụng mình lại hơi nhô ra một cách bất thường, và mình biết ngay đây không phải là do béo phì hay có bầu. Mình chỉ cố tình lảng tránh sự thật này thôi.

“…Mình đã biến thành trẻ con… không sai vào đâu được.”

Giọng nói trẻ con đáng yêu phát ra từ miệng mình cùng với cái tật nói ngọng líu ngọng lô đã khẳng định chắc chắn kết luận này là sự thật. Mình bất giác chống tay xuống đất, cảm thấy chán nản. “Nhầm lẫn” cái gì chứ…!

Mà thật sự, mình cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là mấy vụ chuyển sinh hay dịch chuyển thường thấy trong light novel. Mình bị cuốn vào một trong những vụ đó ư? Có vẻ hơi “ảo tưởng sức mạnh” quá, nhưng lại có cảm giác rất hợp lý. Nhưng kể cả nếu đó là sự thật đi chăng nữa, thì vẫn còn một điều khó hiểu.

Đó là, mình không hề nhớ rằng mình đã chết.

Mấy câu chuyện kiểu đấy, thường có những tình tiết quen thuộc như nhân vật chính chết rồi mới chuyển sinh, hoặc bị xe tải tông trúng gì đó đúng không? Ừ, thực tế thì có thể mọi thứ xảy ra mà không cần một hành động nào cụ thể, nhưng chắc chắn phải có một nguyên nhân nào đó chứ. Đằng này, mình chẳng nhớ đã chết, cũng chẳng nhớ gặp tai nạn, hay bất cứ điều gì bất thường.

Ừ. Nghĩ lại bao nhiêu lần cũng vậy. Mình vẫn đi làm về muộn như một con sen văn phòng chính hiệu, vứt bữa tối sang một bên, lao thẳng lên giường, rồi khi tỉnh dậy, đáng lẽ phải chuẩn bị đi làm với cái suy nghĩ "sáng ra đã muốn về nhà" đầy mâu thuẫn.

Vậy mà, tại sao lại thành ra thế này? Vừa mở mắt ra như mọi ngày, mình thấy xung quanh toàn là núi đá lởm chởm, còn cơ thể mình thì biến thành một đứa trẻ. Bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ, "À, chắc là mơ…", rồi cố ngủ tiếp, đúng không? Rồi nằm xuống thì bị mấy tảng đá lởm chởm làm đau, hét lên "Ui da!", và ngơ ngác khi nhận ra "Đau thật à…?" cùng với việc giấc mơ tan biến. Rồi tự hỏi "Đây là đâu? Mình là ai?" một cách theo đúng kịch bản, đúng không?

Đấy, mọi người thấy chưa, mình không hề kỳ quặc, không hề sai. Tuy đang độc thoại nội tâm như một màn tấu hài một người, nhưng đây hẳn là phản ứng bình thường của một con người. Khi đối diện với một tình huống vượt quá khả năng tiếp nhận, ai cũng sẽ như vậy thôi.

…Cuộc đời này, có biết bao nhiêu chuyện mình có nghĩ cũng không ra, nhỉ. Kiểu như, muốn nghĩ cũng chẳng có gì để mà nghĩ ấy. Dù có tưởng tượng ra vài kịch bản khác nhau, cuối cùng thì vẫn không thể vượt qua khỏi giới hạn của trí tưởng tượng, nên nghĩ nhiều chỉ tốn sức mà thôi.

Chỉ có một điều mình chắc chắn, đó là cứ ngồi ì ở đây thì chỉ có chết. Xung quanh toàn núi đá, chẳng có dấu hiệu của thức ăn hay nước uống. Nếu không di chuyển, mình chắc chắn sẽ chết khô. Mình biết là đi bộ một chút cũng chẳng tìm thấy nước ngay được… nhưng không thể ngồi yên một chỗ. Hy vọng ai đó sẽ đến cứu mình ư? Đó chỉ có trong truyện cổ tích thôi.

Tại sao không khóc à? Khóc thì giải quyết được gì! Khóc chẳng những không no bụng, mà còn lãng phí thể lực và nước. Trước hết, mình phải tìm cách sống sót. Ngồi yên thì tiết kiệm được sức lực, nhưng mình lại không có ý định chờ người đến cứu, vậy nên chỉ có một lựa chọn duy nhất. Không lải nhải nữa, mà phải bước đi thôi! Mặc dù đi mà không có mục đích, nên mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Và đương nhiên, những suy nghĩ đó lại cứ lặp đi lặp lại những thứ như lúc nãy. Mình muốn ngừng nghĩ, nhưng không thể…

Haiz, biết đâu trong lúc mình ngủ, có một trận đại thiên tai xảy ra? Rồi mình bị cuốn vào và chết ngay lập tức mà không hay biết? Thật là một chuyện buồn cười không thể tin được, nhưng mình thật là may mắn khi không hay biết gì… mà thôi, mình lại tự ý nghỉ việc rồi. Nhưng nếu là thiên tai thì chắc chẳng ai quan tâm đến chuyện đó đâu, nhỉ.

Suy nghĩ của mình cứ trôi dạt sang những hướng đâu đâu. Mình mệt rồi. Khi cúi đầu xuống, mình lại thấy đôi chân nhỏ nhắn, gầy gò của chính mình.

“Liệu chủ nhân của cơ thể này, còn sống không nhỉ…”

Liệu ý thức của mình đang chiếm giữ cơ thể này, hay kiếp trước của cơ thể này chính là mình? Mình vẫn không biết, nhưng một đứa trẻ nhỏ như thế này lại đi một mình giữa núi đá hoang vu, có vẻ không bình thường chút nào.

Nếu đây là một thế giới khác, thì những kiến thức thông thường của mình có thể không áp dụng được. Nhưng một thế giới mà tình trạng này là bình thường thì đáng lo ngại quá.

“Hu hu, mệt quá…”

Không biết mình đã đi được bao lâu. Ngay cả suy nghĩ cũng đã cạn, chắc là sắp kiệt sức rồi. Mình cảm giác đã đi được một quãng khá xa, nhưng với sải chân nhỏ xíu này thì chắc cũng chẳng được bao nhiêu…

Bụng đói cồn cào, cổ họng khô khốc. Mình đã vấp ngã nhiều lần, chắc phải nghỉ thôi.

“À… chỗ kia có vẻ được.”

Mình thấy một hõm đá nhỏ trên vách núi. Chắc cách khoảng 50 mét? Có vẻ nó rất nhỏ, nhưng với cơ thể này thì chắc là chui vào được. Nếu có kẻ địch thì mình cũng có thể ẩn mình để tự bảo vệ. Nghĩ vậy, mình dồn chút sức lực cuối cùng, bước một bước. …Đáng lẽ phải là như vậy.

Cơ thể trẻ con này dường như đã chạm tới giới hạn của nó. Sau bao năm làm "con sen" văn phòng, mình nghĩ "chút nữa vẫn đi được," nhưng đó là một sai lầm. Đáng lẽ mình phải ước lượng thấp hơn. Đáng lẽ mình phải biết rằng cơ thể trẻ con không chịu được như vậy. Mình ngu quá. A, cơ thể mình đang nghiêng dần…

“Ưm…”

Mình thấy ý thức của mình dần dần tỉnh lại. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hình như mình đã kiệt sức trên đường tìm chỗ nghỉ. Ít ra là mình còn sống, may quá… Mình nghĩ vậy trong cơn mơ màng, rồi ngồi bật dậy. Chiếc chăn ấm áp quá mức khiến mình phải vật lộn với cám dỗ của việc ngủ tiếp. …Khoan đã? Chăn ư? Và mình đã bị bẩn khắp người, vậy mà giờ lại sạch sẽ thế này?

“…Tỉnh rồi à.”

“!?”

Giật mình bởi một giọng nói bất ngờ, cơ thể mình cứng đờ lại. Hả? Chuyện gì thế này? Ai vậy?

Trước mặt mình, qua ngọn lửa nhỏ, là một người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân. Dù chỉ nghe giọng nói nhưng mình biết là đàn ông. Ông ta đội một cái mũ trùm đầu màu đen, và đeo một cái khẩu trang đen che nửa dưới khuôn mặt, nên mình không thể nhìn rõ mặt. Nói thật, trông ông ta cực kỳ đáng nghi, đúng là một kẻ khả nghi.

Đầu mình trở nên hoảng loạn. Thứ nhất, mình không ngờ ở đây lại có người. Phải chăng mình được cứu rồi? Không, không, không thể dễ dàng tin người như vậy. Trông ông ta đáng nghi quá… nhưng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài là sai lầm.

Vậy thì có nên tin không? Không. Nghĩ rằng ai cũng sẽ tốt bụng với trẻ con là một sai lầm lớn. Lỡ ông ta là kẻ bắt cóc thì sao… nhưng ông ta lại đắp chăn cho mình… nhưng mà…

Có nên tin người này không đây. Nhưng nghĩ đến việc sớm muộn gì mình cũng sẽ chết nếu không dựa vào ai đó, thì mình chỉ có thể tin thôi. Mình nên làm gì đây, một sự thật không thể làm gì khác. Sau vài giây suy nghĩ, mình đã làm…

“Hư…ư, hu hu…”

“Này…khoan đã…”

Mình đã khóc nức nở.

Sau khi khóc một trận đã đời, mình cảm thấy bình tâm hơn. Thật xấu hổ khi đã khóc òa lên chỉ vì lo lắng, trong khi mình đã lớn ngần này rồi. Có lẽ tinh thần mình đang bị kéo xuống theo tuổi của cơ thể chăng? Mình rất mong là như vậy.

Khi đã bình tĩnh lại, mình nhận ra… mình đã làm một việc tồi tệ. Trong lúc mình khóc nức nở, người đàn ông mặc đồ đen có vẻ rất hoảng loạn. Có lẽ ông ta không biết cách dỗ một đứa trẻ đang khóc, và thậm chí chưa từng đối phó với trẻ con bao giờ.

Thế nhưng, để mình không sợ, ông ta đã không chạm vào hay đến gần, nhưng lại cố gắng đưa cho mình một chiếc khăn, dường như rất bối rối không biết phải làm gì để dỗ mình nín. Hình ảnh ông ta loay hoay với chiếc khăn trên tay, cuối cùng chỉ biết nắm chặt, thật đáng yêu quá. Chuyện này mình sẽ giữ bí mật.

…Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm, chỉ có tiếng lửa trại tí tách. Người đàn ông mặc đồ đen là người mở lời trước. Ông ta từ từ cởi khẩu trang che nửa dưới khuôn mặt, rồi đưa chiếc khăn đang cầm trên tay cho mình, trong khi vẫn lảng tránh ánh mắt của mình.

“…Dùng không?”

“…Cảm ơn anh…”

Mình nhận lấy chiếc khăn được đưa ra một cách thận trọng, để không làm ông ta sợ. Ông ta liền rụt tay về. A, chết mất… vì anh đẹp trai đang bối rối khi đối mặt với một "tiểu động vật" (chính là mình).

Chiếc khăn mình nhận được còn hơi ấm, có vẻ là khăn ướt được vắt bằng nước nóng. Mình đắp khăn ấm lên khuôn mặt sưng húp vì khóc. Sau đó, anh ta lại đưa cho mình một chiếc khăn lạnh. Thật dễ chịu cho đôi mắt sưng húp của mình. Mình cảm động trước sự quan tâm tỉ mỉ, dù có chút vụng về, của anh. Xin lỗi anh, em đã lén lút "ship" anh với em trong lòng.

Trong lúc lau mặt, mình lén nhìn anh ta, và nhận ra anh ta không chỉ đẹp trai, mà còn rất đẹp trai. Và anh ta trông trẻ hơn mình nghĩ. Trông anh ta khoảng U30, bằng tuổi mình, nhưng người ngoại quốc trông trẻ hơn tuổi thật nên có thể anh ta còn trẻ hơn nữa. Sao đây. Nếu anh ta vẫn còn là một thiếu niên thì sao.

Chắc anh ta đã cởi khẩu trang để mình bớt sợ. Mái tóc đen, đôi mắt dài và hơi lạnh lùng cũng màu đen. Dù là người Nhật, mình rất quen với màu sắc này, nhưng gương mặt với những đường nét góc cạnh này thì không thể nói là mặt người Nhật được. Lông mày sắc nét, sống mũi cao. Ừ, đẹp trai thật. Mãn nhãn quá.

Với bộ đồ đen từ đầu đến chân và thân hình săn chắc… từ "nhẫn giả" hiện lên trong đầu mình. Chắc đó là nghề của anh ta? Chắc không phải cosplay đâu, nhỉ? Xin lỗi vì đánh giá qua vẻ ngoài, nhưng anh ta không giống một người thích cosplay.

“…Uống không?”

“! Uống ạ!”

Trong lúc đang suy nghĩ những điều khá là khiếm nhã, "nhẫn giả ca ca" nhẹ nhàng đưa cho mình một cái cốc. Mình nhận lấy mà không thèm kiểm tra xem bên trong là gì, vì mình quá khát. Dù rất muốn uống ngay, nhưng mình hơi do dự một chút, thì anh ta lại rót một ít vào cốc của mình và uống cạn.

…Chắc là muốn nói với mình là an toàn đây mà? Mình cảm thấy có lỗi vì anh ta lại phải chu đáo đến như vậy. Mình cũng đưa cốc lên miệng. Nước có vị ngọt nhẹ giống như táo, thấm vào cơ thể đang khô héo. Ngon quá, mình uống hết trong chốc lát.

Sau đó, tuy không nói nhiều, nhưng anh ta còn cho mình ăn một bát súp đầy ắp các loại nguyên liệu, có vẻ đã chuẩn bị từ trước. Các nguyên liệu trong súp được thái nhỏ và hầm mềm, nên cơ thể nhỏ bé này của mình cũng ăn được dễ dàng.

Khi mình đang vật lộn với cái bát và cái thìa quá lớn so với mình, anh ta cuối cùng cũng đến gần và giúp mình.

Có lẽ nhận ra mình không sợ khi anh đến gần, anh ta bắt đầu chăm sóc mình một cách tận tình. Mình nghĩ anh ta là một người rất chu đáo… nhưng khi nghĩ đến việc một người đàn ông trạc tuổi mình hoặc có thể trẻ hơn đang chăm sóc mình, thì cảm giác rất phức tạp.

Giữa sự cô độc, mệt mỏi và hoàn cảnh không thể lý giải này, mình cảm động vì được đối xử tử tế, được cho đồ uống và thức ăn, và suýt nữa lại khóc. Nhưng nhờ những cảm xúc phức tạp kia, mình đã kìm được. Đáng lẽ phải vui vì không làm anh ta bối rối nữa, nhưng mình lại cảm thấy hơi kỳ cục. …Mà này, được một anh đẹp trai chăm sóc cũng không tệ lắm đâu, mình nghĩ vậy đấy. Mình đang nói cái gì thế này.

Trong lúc đó, bụng mình đã no. Cơ thể trẻ con thật sự rất thật. Một kẻ thù không thể kháng cự đã đến để tấn công mình, đó chính là Cơn buồn ngủ. Mình gật gù, gục đầu xuống. Mình cố gắng lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo.

“…Ngủ đi.”

“Nhưng…”

Lời dụ dỗ ngọt ngào của anh ta lại đến. Không, không, không được! Mình đã nhận được sự quan tâm và còn được ăn uống no nê, bây giờ mà ngủ ngay thì thật là không được! Thật là một nhân viên văn phòng tồi…

“…Hãy ngủ một giấc thật ngon để phục hồi thể lực đi.”

…Vậy thì, không còn cách nào khác. Nghỉ ngơi thật tốt để mai làm việc hiệu quả hơn, đúng là một suy nghĩ hợp lý mà! Khốn nạn, anh ta lại có cách nói hay đến vậy! …Mình biết mà, mình bây giờ không những không có tác dụng gì, mà còn là gánh nặng. À, mắt mình chảy mồ hôi rồi.

“…Trẻ con thì đừng ngại ngùng.”

Một giọng nói dịu dàng cùng với cảm giác lơ lửng. Sau đó là sự ấm áp và an toàn.

Chắc là anh ta đã bế mình lên. Mặc dù có cảm giác xấu hổ và ngại ngùng, nhưng mình không thể chống lại cơn buồn ngủ này. Mình chấp nhận số phận và nhắm mắt lại. …Chúc ngủ ngon.

Chào buổi sáng. Hiện tại thời gian của mình đã tạm thời ngừng lại.

Khi tỉnh dậy, mình thấy một gương mặt ngủ đẹp trai đến "sáng mắt" đang ở ngay gần mình.

“Nyo!?”

“…Ưm.”

Vì mình đã hét lên một tiếng kỳ quặc, nên anh ta cũng tỉnh giấc ngay lập tức. Dù rất ngạc nhiên, nhưng mình nhanh chóng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nên mình đã chào buổi sáng. Vâng, mình là nhân viên văn phòng, nên chào hỏi là điều cơ bản.

“À… chào buổi sáng.”

Và anh ta đã đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng! Suốt từ hôm qua đến giờ, khuôn mặt anh ta chẳng mấy khi thay đổi, vậy mà! Lại còn là một anh đẹp trai! Cười nhẹ! Ngay sát bên! A… sáng sớm đã được "no mắt" rồi. Thời gian ơi, xin hãy chạy lại đi!

Khi mình còn đang ngơ ngác, anh ta đưa cho mình một chiếc khăn từ đâu đó ra. Mình tự hỏi từ đâu mà anh ta lấy ra chiếc khăn đó, giống như hôm qua vậy. Khi mình nghiêng đầu thắc mắc, anh ta hỏi lại mình với vẻ mặt khó hiểu.

“Không rửa mặt à?”

“…? Không có nước ạ.”

Nghe mình trả lời, anh ta có vẻ đã nhận ra điều gì đó. Lời nói tiếp theo của anh ta khiến mình nội tâm chấn động.

“…Chưa từng dùng ma thuật sao?”

Đây rồi, ma thuật. Giả thuyết dị giới càng ngày càng trở nên xác thực…

Không, thực ra mình đã biết rồi mà? Tình huống kỳ lạ này, cơ thể đột nhiên nhỏ đi, rồi mình ở trên một ngọn núi đá lạ lẫm, thì khả năng này là rất cao. Nhưng mình vẫn chưa chắc chắn. Vẫn có khả năng đây là một đất nước xa lạ nào đó.

“Hãy tưởng tượng nước trong đầu. …Như thế này, nước sẽ xuất hiện.”

Giả thuyết dị giới đã không còn là giả thuyết nữa, mà đã được xác nhận.

Anh ta ngửa lòng bàn tay lên và tạo ra một quả cầu nước một cách dễ dàng. Anh ta đưa nó ra trước mặt mình để mình nhìn rõ. Nhân tiện, mình cũng thử chạm vào.

Chạm…

“Ối…”

Đúng là nước. Nước thật sự. Dù mình dùng ngón tay chọc vào, nó vẫn không tràn ra mà vẫn lơ lửng, tạo thành một quả cầu. Điều này thật kỳ diệu.

“Em cũng thử đi.”

Khi mình đang sáng mắt ra, anh ta nói với mình bằng ánh mắt như đang nhìn một người tội nghiệp. Hả, mình cũng làm được ư? Thật sao? Mình cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn làm theo lời anh ta.

Mình tưởng tượng nước trong đầu. Nước sẽ xuất hiện trên lòng bàn tay, giống như anh ta…

Mình cảm thấy cơ thể mình hơi ấm lên từ bên trong, và một quả cầu nước nhỏ xuất hiện trên cả hai lòng bàn tay.

“Đã, đã làm được!”

Bố ơi! Con đã dùng ma thuật đấy! Theo thói quen, mình đã khoe với người bố trong tưởng tượng của mình. Khi mình đang vui mừng trong lòng, anh ta giải thích rằng ma thuật sinh hoạt ai cũng dùng được, nên chuyện này là đương nhiên. Không, không, từ trước đến giờ mình sống mà chưa từng có chút liên quan nào đến ma thuật, nên mình cảm thấy rất cảm động đấy! Mà, anh ta không biết chuyện của mình nên đành chịu thôi. Bây giờ mình chỉ muốn anh ta nghĩ rằng mình là một đứa trẻ nên chưa biết gì thôi.

Mình hứng thú dùng nước đó để rửa mặt. Ưm, thật sảng khoái! Nhưng mà, đáng lẽ mình phải biết cái này sớm hơn… Cụ thể là lúc mình đang lang thang với cổ họng khô khốc.

Sau đó, mình đi "hái hoa" (đi vệ sinh) rồi quay lại, anh ta đã chuẩn bị xong bữa sáng. A, anh ta thật là chu đáo quá đi mất! Mình nhất định sẽ trả ơn. Dù không biết với cơ thể nhỏ bé này mình có thể làm được gì không, nhưng mình sẽ không bao giờ quên tấm lòng này.

“Giờ thì, chúng ta nói chuyện với nhau một chút nhé…”

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản gồm bánh mì kẹp phô mai và thịt nguội, anh ta đã mở lời. Ừ, đúng rồi. Vì mình đã khóc lóc và ngủ gật nên không có thời gian nói chuyện. Đáng lẽ chúng ta phải nói chuyện về tình hình này rồi.

Mình biết anh ta đã chờ mình bình tĩnh lại. Mình không thể không biết ơn anh ta được.

Giờ là lúc nói chuyện nghiêm túc rồi. Mình ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh ta để trả lời. Khi nói chuyện với ai đó, phải nhìn thẳng vào mắt họ.

“...Trước tiên để tôi nói. Tôi là người phụ trách tình báo của Orthos, chủ yếu là thu thập thông tin. Hiện tại tôi đang ở đây để hoàn thành một nhiệm vụ.”

Orthos? Chắc là một tổ chức nào đó. Và anh ta là người phụ trách tình báo… Thật sự rất hợp lý. Trông anh ta giống một ninja hoặc một điệp viên mà. Nhưng, nghe có vẻ nguy hiểm nhỉ… Thế giới khác thật đáng sợ. Nhưng mình không thể nói ra. Mình phải thu thập thông tin. Có gì không hiểu, cứ hỏi tới tấp thôi. Vậy thì, bắt đầu ngay nào.

“Orthos, là gì vậy?”

“Ưm, không biết sao… Nó khá nổi tiếng, nhưng là trẻ con thì không biết cũng không có gì lạ, nhỉ…? Thôi được rồi. Orthos là tên của một bang hội. Nó là một bang hội đặc biệt được cho là không ai trong các quốc gia lân cận không biết đến, và tôi là thành viên của bang hội đó.”

Bang hội… Đúng là từ của thế giới khác rồi. Mà này, bang hội đặc biệt ư? Bang hội cũng có cấp bậc à. Từ "bang hội" thì mình có nghe trong tiểu thuyết và truyện tranh, nhưng trong suy nghĩ của mình, đó là nơi làm việc của các mạo hiểm giả… Vậy có phải đây là một nhóm mạo hiểm giả không?

Nhưng theo cách nói của anh ta, có vẻ có nhiều bang hội, và mình cũng không biết bang hội trong thế giới này là gì.

Thôi, không được, mới đầu đã muốn bỏ cuộc rồi. Khi mình đang buồn bã như vậy, anh ta đã ngay lập tức an ủi.

“Cả bang hội cũng không biết ư? …Không sao đâu. Tôi không giỏi giải thích… Cứ coi đó là nơi làm việc đi. Bang hội nhận nhiệm vụ, và các thành viên sẽ chia nhau ra để thực hiện.”

Ừm, ừm. Tức là anh ta là một thành viên của phòng tình báo, phòng chuyên xử lý thông tin của một công ty tên là Orthos, đúng không? Ừ, tạm thời cứ hiểu như vậy đi. Mình gật đầu.

“À, đúng rồi. Tôi vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ. Tôi tên là Gilnandio.”

“Ghi… nhan, đi, ô…sanh…”

Mình nói lắp. Trông giống một chú mèo.

“S…s,s, xin lỗi ạ…”

“…Không cần lo đâu. Gọi là Gil cũng được.”

“Gil-san.”

Mình ghét cái miệng nói không rành rọt này quá! May mà Gilnandio-san hiền lành…!

Cái tên đẹp trai như vậy mà mình lại nói lắp! Mình tự hứa sẽ nói đúng tên anh ta một ngày nào đó, rồi tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Tiếp theo. Em tên gì?”

“Ư, ừm…”

Anh ta đã giới thiệu về mình, giờ đến lượt mình rồi. Nói thì dễ, nhưng thành thật mà nói thì mình chẳng biết gì cả.

Câu hỏi đầu tiên đã khiến mình bối rối. Tên của mình là Hasegawa Megumi, nhưng mình không biết tên của đứa trẻ này. Mình không biết có nên xưng là Megumi hay không.

“…Không biết à?”

“Ưm… vâng.”

Khi mình đang băn khoăn, Gilnandio-san đã giúp đỡ. Mà này, đến cả tên của mình cũng không biết ư? Dù là trẻ con, nhưng cũng đã đến tuổi nói được rồi, nên không thể nào lại không biết tên của mình được, đúng không? …Hay là, mình nên dùng cái lý do "mất trí nhớ" đã cũ rích này nhỉ. Khi mình đang suy nghĩ như vậy, Gilnandio-san đã thốt lên một câu khiến mình kinh ngạc.

“…Là Meg, đúng không?”

“Hả…”

Mình sốc khi anh ta nói trúng tên mình. Mình mở to mắt và hoàn toàn đứng hình.

Khi mình còn đang ngơ ngác, tay của Gilnandio-san chạm vào tai mình. Mình giật mình và cứng đờ người.

“À, xin lỗi. Đây này, khuyên tai của em. Trên đó có viết chữ ‘Meg’. Tôi nghĩ đó là tên của em.”

Mình có đeo khuyên tai ư? Mình nghĩ vậy, rồi nhẹ nhàng chạm vào tai mình, quả nhiên có đeo thật. Mặc dù không biết hình dạng chính xác, nhưng có vẻ là khuyên vành tai chứ không phải khuyên lỗ tai.

…Khoan đã? Tại sao khi mình chạm vào tai mình lúc này… hình dáng của nó lại kỳ lạ vậy? Phần đầu nhọn hơn cái tai bình thường mà mình biết.

Chẳng lẽ…

Đây không phải là tộc mà chỉ có trong thế giới này thôi, đúng không…?

Mình vô thức nắm chặt hai tai lại. …Ừ, thật rồi.

“À, đừng lo. Tôi sẽ bảo vệ em cho đến khi có một người giám hộ đáng tin cậy xuất hiện. Tôi sẽ không bỏ em lại đâu. Hơn nữa, trong bang hội cũng có những tộc Elf như em mà.”

…Vừa nãy anh vừa nói, "cùng tộc Elf như em" đúng không, Gilnandio-san?

Ááá!? Mình không phải là con người nữa ư!? Chuyện này là đùa sao!? Ui da, mình nắm tai mạnh quá đau quá! Không phải mơ! Và đây là cái tai thật sự!!

“...Một câu hỏi cuối cùng. Meg, em có người lớn nào đáng tin cậy để bảo vệ em không?”

Gilnandio-san nhìn mình với đôi mắt thương hại khi mình đang hoảng loạn, rưng rưng nước mắt và nắm chặt hai tai. Được rồi, tạm thời gác mọi suy nghĩ lại và trả lời đã.

“Không, không có ạ… Có lẽ vậy.”

Chắc là không có đâu nhỉ? Vì khi tỉnh dậy mình đã ở đây một mình rồi. Hơn nữa, dù có thì mình cũng không biết.

Thật sự mình đang ở trong một tình huống cực kỳ nguy hiểm. Một mình ở một thế giới lạ lẫm, không biết gì cả. Đầy rẫy sự lo lắng và bất an. Ngay cả khi cơ thể mình vẫn là người lớn, thì đây cũng là một tình huống khủng hoảng. Mình đã cố gắng giữ bình tĩnh để không hy vọng có ai đó đến cứu.

Nhưng thật sự, mình chỉ muốn bám víu vào ai đó. Mình muốn được ai đó giúp đỡ.

Nước mắt dần dần đọng lại trong mắt mình. Tầm nhìn mờ đi.

Khi một bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên đầu mình, mình đã không thể kìm được nữa, và đã khóc nức nở.

“Thôi, giờ đi nhé.”

Sau khi làm một loạt các việc như đưa khăn, xì mũi, rồi bế mình lên dỗ dành, và khi mình đã bình tĩnh lại, Gilnandio-san đã nói như vậy. …Thật phiền phức cho anh quá.

“Đi đâu ạ?”

“Đương nhiên là về bang hội.”

“Nhưng… công việc của anh thì sao?”

“…Tôi đã hoàn thành rồi. Bây giờ chỉ cần quay về thôi, không có vấn đề gì.”

Anh ta mỉm cười hiền hậu và xoa đầu mình. …Mình cảm thấy chỉ trong một thời gian ngắn, biểu cảm và khí chất của anh ta đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Được xoa đầu thật là dễ chịu… Không biết lần gần đây nhất là khi nào nhỉ. Người yêu cũ không làm ư? À, mình là kiểu người chỉ dừng lại ở bạn bè thôi mà. Hừ.

“Meg. Tôi sẽ đưa em về bang hội. Trừ khi em muốn ở lại đây…”

“Xin hãy, đưa em đi! Làm ơn đi ạ!”

Mình trả lời ngay lập tức, thậm chí còn chưa để anh ta nói xong, và anh ta đã bật cười thành tiếng. …Bị trêu rồi!

“Các thành viên trong bang hội hầu hết đều là những người đáng tin cậy. Nếu không thì họ đã không thể trở thành thành viên. Tôi sẽ nói chuyện với một người đặc biệt đáng tin cậy về trường hợp của em. …Kể cả nếu bang hội không thể nhận em, thì tôi sẽ chăm sóc em.”

Hả, bang hội sẽ nhận mình sao? Bang hội đặc biệt thì chắc là khó vào lắm… Hơn nữa, nếu không được, Gilnandio-san còn đích thân chăm sóc mình nữa. Liệu mình có thể dựa dẫm vào anh ta đến mức đó không?

“…Em đang nghĩ có nên dựa dẫm vào tôi đến mức đó không, đúng không.”

“Á… nhưng…”

Khi mình im lặng, anh ta dùng ngón trỏ khẽ chọc vào trán mình, chỉ đúng tim đen. Mình dễ đoán vậy sao? Dù sao thì cũng hơi đau, nên mình phải dùng hai tay giữ lấy trán.

“Nghe đây, em là một đứa trẻ. Dù có vẻ có thể tự làm được nhiều thứ và suy nghĩ thấu đáo, nhưng chuyện này lại khác. Cơ thể nhỏ, thể lực và ma thuật cũng không có nhiều. Nhưng, đó là điều bình thường ở một đứa trẻ.”

Những lời nói thẳng thắn đó làm lông mày mình cụp xuống. Mình biết rồi, mình biết rồi mà!

“…Vì vậy, hãy dựa vào tôi nhiều hơn nữa.”

Gilnandio-san mỉm cười bối rối và chìa tay ra, như thể đang cầu xin mình. Mình ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.

Dựa vào ư… Mình nghĩ, từ trước đến nay, mình hầu như chưa bao giờ dựa vào ai cả.

Vì lớn lên trong gia đình chỉ có bố con, nên mình luôn cảm thấy có một trách nhiệm phải làm việc nhà. Sau khi bố mất, mình phải tự lo mọi thứ một mình, và mình đã làm được.

Ở chỗ làm, mình cố gắng hết sức để làm tốt hơn những gì được yêu cầu, và rồi mọi người bắt đầu dựa vào mình. Vì cảm thấy hơi vui, nên mình lại càng cố gắng hơn, và rồi trở thành một con sen văn phòng chính hiệu.

Dựa dẫm vào người khác, thật khó, thật ngại… nhưng cũng thật ấm áp.

Mình có nên dựa vào anh ta không? Mình có thể nắm lấy bàn tay ấm áp này không?

Mình run rẩy đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên tay của Gilnandio-san.

“Vâng. …Mong được anh giúp đỡ…”

“À… cứ tin tưởng tôi.”

Anh ta xoa đầu mình một cách hơi thô bạo, nhưng bàn tay đó và hơi ấm đó vẫn rất dễ chịu.

Vì đã nắm lấy bàn tay này, mình sẽ dựa vào anh ta. Nhưng mình vẫn không muốn dựa dẫm hoàn toàn! Khi đến bang hội, mình sẽ tìm xem có việc gì mình có thể làm không. Và mình sẽ tự nói ra những điều mình cần.

Cảm giác buồn bã vừa nãy đã tan biến. Với quyết tâm sẽ cố gắng, mình đã nở một nụ cười an lòng đầu tiên kể từ khi đến thế giới này.

“Được rồi, Meg. Đi thôi.”

“Vâng ạ!”

Mình đã nói “vâng ạ”! Cố gắng quá lại nói lắp mất rồi, chị học được bài học rồi đấy… Vì vậy, đừng nhìn chị bằng ánh mắt ôn hòa như vậy nữa.

Mình đã định tự đi bộ, nhưng anh Gil nói rằng như vậy sẽ rất chậm, và việc phải đi chậm theo mình sẽ khiến anh mệt hơn, nên mình ngoan ngoãn chấp nhận được bế. Hả? Cách gọi ư? Dù chỉ trong đầu, nhưng tên dài quá nên mình xin phép viết tắt.

À, đúng rồi. Với quá nhiều thông tin gây sốc, mình đã quên mất… Tên Meg là đúng rồi, nhỉ. Anh ta nói nó được viết trên khuyên tai, nên đó chắc chắn là tên của cơ thể này.

Liệu đây là một sự trùng hợp lớn hay là định mệnh? Mình cũng muốn tự mình xem khuyên tai, nhưng cái khuyên tai này không thể tháo ra được. Theo lời anh Gil, nó đã được yểm một loại ma thuật bảo vệ mình và không thể tháo ra. Anh Gil nói rằng sau này mình có thể tự tháo được, nhưng vì không phải chuyên gia nên anh ta cũng không rõ chi tiết.

Nó không phải là thứ xấu, mà là một thứ tốt, nên mình cũng yên tâm… Nhưng không biết ma thuật bảo vệ này khi nào mới kích hoạt nhỉ. Chắc là tình trạng vừa tỉnh giấc chưa đủ nguy hiểm để nó kích hoạt chăng? Bí ẩn quá.

Tốc độ đi của anh Gil rất nhanh. Với cơ thể này, mình phải chạy hết sức mới theo kịp. Vậy mà, chúng mình đã đến nơi rất nhanh. Cảm giác như chỉ đi khoảng 30 phút thôi. Nếu mình tự đi thì chắc phải mất gấp đôi thời gian…

“…Cái cửa này?”

Đúng vậy, trước mặt mình là một cái cửa. Trên vách núi, lại có một cái cửa ư? Mình cứ nghiêng đầu thắc mắc về cảnh tượng bất thường này.

Gil không trả lời câu hỏi của mình, mà mở cánh cửa đó một cách dứt khoát. Và phía sau cánh cửa…

“Á…”

Có, có cái gì đó ở trong này!! Trong căn phòng rộng lớn được bao quanh bởi núi đá, có một thứ gì đó kỳ lạ!!

Nếu phải mô tả con vật này, thì đó là một con Sư tử! Nhưng nó quá lớn! Chắc phải cao khoảng 4 đến 5 mét… Có thể vì cơ thể mình nhỏ nên trông nó lớn hơn, nhưng dù sao thì nó cũng quá to rồi.

Và con sư tử mình biết chỉ có một đầu, không phun lửa từ miệng. Nó chỉ có một cái đuôi, và không có khuôn mặt giống con rắn. Mình có thể chạy trốn khỏi thực tại một chút được không…

“Không sao đâu, sẽ xong ngay thôi. Đợi ở đây nhé.”

Anh Gil nhẹ nhàng vỗ đầu mình rồi đặt mình xuống, sau đó anh ta dùng ma thuật tạo ra một cái màng bao quanh mình. Có lẽ là kết giới, hay đại loại vậy. …Khoan đã!

“Gil-san!? Nguy hiểm đó!”

Mình giơ tay ra, nhưng bị cái màng vô hình đó cản lại, không thể chạm tới Gil-san. Thấy mình hoảng hốt, Gil-san cười nhếch mép, rồi ngay lập tức quay lại và lao về phía con sư tử.

Con sư tử há cái miệng toang hoác, chuẩn bị phun lửa! Gil-san, nguy hiểm! Mình định hét lên.

“Hả…”

Gil-san biến mất, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, đầu và thân của con sư tử đã bị chia cắt. Có lẽ vì nó sắp phun lửa, nên dù chỉ còn cái đầu, nó vẫn phun lửa về phía góc phòng. Sau đó, ngọn lửa yếu dần và cái đầu cũng bất động. Và không hiểu theo nguyên tắc nào, con sư tử to lớn đó, thậm chí cả máu chảy ra, cũng dần dần biến mất, không còn dấu vết.

…Chắc là Gil-san đã đánh bại con sư tử, nhỉ. Xin lỗi, với những gì mình thấy, chỉ có thể tường thuật được “Gil lao lên, sư tử chuẩn bị phun lửa, sư tử bị đánh bại” thôi! Nhưng có một điều mình có thể khẳng định. Gil-san mạnh thật!

“Tôi đã đánh bại con boss tầng này, nên chúng ta có thể đi ra ngoài một mạch. Mặc dù hầm ngục này còn tiếp tục, nhưng em không có ý định thám hiểm đúng không?”

Mình lại vừa nghe một chuyện kinh khủng gì nữa vậy? Ừm, hầm ngục? Từ ngữ của thế giới khác quen thuộc quá. Hả? Đây là hầm ngục ư? Không phải chỉ là núi đá bình thường sao… Nhưng hầm ngục thì phải có quái vật chứ? Anh ta nói đã đánh bại con boss, nên chắc chắn là có rồi.

Mình rùng mình. Mình đã ở một nơi nguy hiểm như vậy sao… Với cơ thể này, hay cả cơ thể cũ, mình cũng không có chút tự tin nào để sống sót. Đương nhiên mình không hề có ý định thám hiểm, mình gật đầu lia lịa.

“Vậy thì chúng ta quay về… tôi sẽ dùng một chút ma thuật ẩn thân.”

“Ẩn thân…?”

“Đúng vậy. Nếu tôi đưa em ra khỏi hầm ngục như thế này, sẽ có nhiều chuyện phiền phức xảy ra.”

Một người đàn ông mặc đồ đen vừa một mình thám hiểm hầm ngục, lại bước ra ngoài cùng một cô bé. …Ừ, đúng là một tình huống dễ gây ra hiểu lầm. Mình cũng không muốn ân nhân cứu mạng của mình bị coi là kẻ biến thái. Mình gật đầu đồng ý.

Thấy mình gật đầu, Gil-san đưa tay lên không trung và vẽ một hình tròn. Mình cảm nhận được một luồng gió ấm áp. Có vẻ như ma thuật ẩn thân đã được thi triển thành công.

“Trước khi ra ngoài, tôi sẽ che mặt lại. Bình thường tôi không để ai nhìn thấy mặt thật. Có thể sẽ hơi đáng sợ, nhưng em cố chịu nhé.”

À, vì mình đã khóc lóc ầm ĩ nên anh ta đã để lộ khuôn mặt mà anh ta không muốn cho ai thấy… Xin lỗi anh. Nhưng mà, đẹp trai như vậy mà lại che đi thì thật là lãng phí, mình nghĩ vậy. Dù sao thì, mình vẫn nên xin lỗi.

“Xin lỗi ạ, Gil-san…”

“…Nếu mọi người đều như em, tôi cũng không cần phải che mặt đâu…”

Nghe mình xin lỗi, Gil-san nhìn xa xăm và nói một câu đầy ẩn ý như vậy. …Ừ, chắc có nhiều chuyện lắm. Mình sẽ không hỏi sâu hơn đâu. Có lẽ một ngày nào đó mình sẽ hiểu thôi.

“Tôi chạm vào viên pha lê này là chúng ta có thể ra ngoài ngay lập tức. Đừng lên tiếng nhé. Nếu em phát ra tiếng động, ma thuật ẩn thân sẽ bị phá vỡ đấy.”

“Vâng, em biết ạ!”

Chết tiệt, mình lại nói lắp ngay lúc quan trọng rồi! Khi mình đang tiếc nuối, mình nghe thấy một tiếng cười khẽ, và anh ta lại xoa đầu mình.

…Làm một đứa trẻ thật là tốt. Vũ khí duy nhất của mình lúc này là sự đáng yêu của một đứa trẻ, nên dựa dẫm một chút cũng không sao, nhỉ? Mà, tinh thần mình thì vẫn bị "tổn thương" nặng nề đấy!

“Đi thôi.”

Nói xong, Gil-san dùng tay phải kéo khẩu trang lên đến dưới mắt, đội mũ trùm đầu sâu hơn, rồi chạm tay vào viên pha lê. Một ánh sáng chói lòa tỏa ra, mình nhắm mắt lại và bám chặt lấy áo của Gil-san.