Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Tập 01 - Chương 09

Chương 9

Nhóm dịch Thiên Sơ Các

Trans: Linh Lê

Beta: Quy

“Như ngài muốn.”

Trên tay của Cassion cầm một con dao găm.

Ruel kiên định nhìn về Mineta.

Đường của hắn bắt đầu bằng việc sử dụng tôi làm hòn đá lót đường.

Đây là một thế giới mà vũ lực sẽ thắng luật pháp.

Rất bình thường khi một người mất đi cái mạng chỉ vì một mệnh lệnh nào đó.

Biết rõ điều đó nhưng Ruel không quay mặt đi, anh vừa quan sát vừa đưa tay nhéo chặt lấy đùi mình.

Con dao găm của sát thủ ấy đang nhảy múa.

Mỗi lần vung lên, máu phun ra như đài phun nước từ cổ của hiệp sĩ theo các chuyển động nhịp nhàng.

Ruel cau mày.

“Ự!”

Tiếng hét đến từ Mineta.

Đó là bởi vì lưỡi kém sắc bén đang nhắm đến cổ hắn.

“Đừng bận tâm, cứ tiếp tục đi.”

Ganien đã thể hiện ý muốn không tham gia vào. Không có ích gì khi phải làm vậy cả.

Không có ai ở đây đủ khả năng đánh bại Cassion.

Xuýttt.

Một hiệp sĩ đang tiến đến gần Ruel đã trở thành một cái xác lạnh lẽo không kịp hét lên tiếng nào.

“Đã xong rồi.”

Trước câu nói đó, Ruel cuối cùng cũng thả lỏng, và chịu nới lỏng bàn tay đang nhéo bắp đùi của mình.

Bấy giờ, cơn đau mới ập đến.

Ruel đứng dậy, chịu đựng cơn đau và dùng cây gậy để bước tới.

Cộc.

Âm thanh cây gậy ngày càng gần, Mineta run rẩy hét lớn, như bị động kinh.

Hắn ước đây chỉ là một cơn ác mộng.

Tất cả hiệp sĩ hắn mang theo đều đã bị giết.

“Sên.”

Một âm thanh yếu ớt phát ra từ miệng của Ruel.

Nhưng nỗi sợ hãi trong mắt Mineta vẫn không biến mất.

“Ngươi chỉ là con rối. Đúng không?”

Người đàn ông chậm chạp, ngu ngốc này không thể là kẻ cầm đầu đâu.

Thủ phạm thực sự đang mượn tay con sên và đang bám trụ vào hắn như một con ký sinh trùng.

“Vậy ai đã bảo ngươi làm điều này?”

Ruel nói một loạt cái tên ngẫu nhiên mà anh biết. Và cuối cùng Ruel mới đưa ra cái tên của những thủ phạm thật sự đứng đằng sau.

Kẻ chủ mưu thực sự của sự khủng hoảng Setiria, sau này đã được tiết lộ trong cuốn tiểu thuyết.

“...dì của ta, Carbena Setiria, và vợ của ngươi, Jane Setiria.”

Khuôn mặt của Mineta cứng đờ lại.

Ruel lạnh lùng nhìn hắn.

“Có phải là người Setirira, muốn giết cha mẹ ta đến thế không?”

“.…..AAAA!”

Tiếng hét vang lên, Cassion và Ganien khẽ nhìn nhau.

“Ganien, ta muốn ngươi câm mồm.”

Đầu tôi bây giờ vang vọng lại toàn là tiếng hét.

Anh ấy đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất do khoảng thời gian phải ngồi trên xe ngựa.

Anh đã cố lấy lại năng lực từ sự phục hồi để có thể nói chuyện, vì vậy anh không còn năng lượng để tập trung vào bất cứ thứ gì khác.

Ganien đâm một thanh kiếm vào đùi Mineta, đồng thời cũng để bịt miệng hắn lại.

“Tốt hơn là ngươi nên im lặng.”

Nỗi đau đột ngột khiến lý trí của hắn quay trở lại.

Mineta gật đầu, mồ hôi nhễ nhại.

Ruel nắm lấy đầu hắn và hỏi.

“Này sên.”

“.……”

“Sên, trả lời tao.”

“.…Vâng vâng.”

“Mày có muốn sống không?”

Đôi mắt của Mineta run lên.

Hắn gật đầu và nước mắt trào ra với hy vọng được sống sót.

“Trả lời.”

“Ực, tôi muốn sống! Xin hãy cứu tôi, thưa Chủ nhân! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì! Làm ơn đi!”

“Ừ, có một vài thứ mà ngay cả một thằng ngu như mày cũng có thể làm được. Mày sẽ làm chứ?”

“Tôi có thể làm! Tôi có thể làm bất cứ thứ gì!”

“Được thôi, hãy thề bằng Mana. Rằng mày sẽ làm bất cứ thứ gì mà tao ra lệnh. Vậy thì tao sẽ cứu mày.”

Mineta đã ký hợp đồng với Ruel bằng Mana mà không hề do dự.

Nhìn hắn quỳ, Ruel cười nhạo Mineta.

Cách thứ ba để anh sống sót, bắt con sên.

Mặc dù hắn ta không khác gì hơn là một bù nhìn, nhưng con sên đóng một vai trò rất quan trọng.

Ganien rút lại thanh kiếm của mình trước cái nhìn của Ruel.

Ruel nhẹ cúi đầu trước anh ta.

“Cảm ơn anh.”

“Ngài không cần cảm ơn tôi vì mọi thứ đâu. Đó không phải là một vấn đề lớn.”

Sau khi cân nhắc có nên nói thêm điều gì với anh ta không, Ruel dừng lại.

Anh đã rất mệt mỏi rồi.

Bây giờ anh đã đạt được một trong những mục tiêu của mình, anh nghĩ như vậy là đủ cho hôm nay.

“Thưa ngài Ruel.”

Cassion đỡ lấy anh và nghiêm túc nói.

“Rất nguy hiểm khi liên tục ký những hợp đồng Mana.”

“Ta biết.”

“Nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không giết con sên bây giờ đâu.”

Hai chữ ‘bây giờ’ khiến anh bận tâm, nhưng anh không có thời gian nghĩ thêm về nó vì cơn đau đang đâm xuyên vào cơ thể anh.

“Hãy giải quyết theo cách mà anh thấy ổn thỏa nhất.”

Cassion sẽ tự chăm sóc điều đó.

Ruel tin thế và đặt cơ thể nặng nề của mình vào trong xe ngựa.

* * * 

“.….Tôi lấy được rất ít thông tin. Nhưng hắn ta sẽ cung cấp cho chúng ta bằng chứng về những gì chúng đã làm khi chúng ta trở về.”

Ruel lắng nghe Cassion với vẻ mặt hơi sững sờ.

Mặt Mineta trông hơi sưng sau một đêm, nhưng không có vết thương nào.

“Và hôm nay có một cuộc họp được tổ chức hai tuần một lần tai nhà chính.”

‘Đó là một cuộc tập hợp.’

Thực tế thì cuộc họp được tổ chức là một thông tin không xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết.

Nhân tiện, ngày hôm nay thật hoàn hảo. Hôm này sẽ rất tuyệt vời cho mà xem.

“Và Chủ nhân của tôi….”

“Thế là đủ rồi.”

Mặc dù anh đã trở thành Ruel, nhưng thật khó để nhận biết được một người chưa bao giờ nhìn thấy mặt cha mẹ mình.

Tôi quyết định không nghe điều gì, vì tôi nghĩ rằng nó sẽ làm tôi thấy khó chịu.

Cassion đã hiểu lầm và nghe điều đó.

“.…Ư!”

Đột nhiên Cassion đấm vào bụng Mineta.

Mineta đau đớn ôm lấy bụng nôn xuống đống thức ăn mà hắn vừa ăn.

‘Ư.’

Ruel quay đi và tiếp tục bữa ăn.

“Ruel.”

Ganien nói khá rành mạch và đầy thận trọng.

‘Đúng là phiền phức.’

Nhưng Ruel đã hiểu lầm.

Tôi tự hỏi họ đang nghĩ cái gì.

Trong mắt họ, liệu tôi có giống một người đủ thoải mái để ăn với kẻ thù đã giết chết cha mẹ mình lắm à?

“Ngài không quên việc ngài có thể sử dụng tên của tôi, đúng không?”

“Tất nhiên.”

Làm sao tôi có thể quên?

Tên của các Hiệp sĩ Blue rất phi thường.

Tôi không nói dối đâu, nhưng tôi đã có thể một chỗ ngồi cạnh hoàng tử của đất nước với cái tên đó đấy.

Thành thật mà nói, tôi muốn ràng buộc Ganien bằng một bản hợp đồng giống như Cassion.

Nhưng than ôi, anh ta là người Cyronian, và tôi là người Leponian.

Chậc.

Sự khác biệt quá lớn khiến tôi không thể làm thế.

‘Thật tệ. Mình đáng lí có thể ôm đùi của nhân vật chính và sống sót.’

(Beta: Để cầu bao nuôi =))

Ruel thở dài một cách buồn bã và im lặng ăn.

Không quan tâm cái cách mà hai người kia nhìn anh.

* * *

‘.….Quào, thật điên khùng.’

Ruel thò đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn xung quanh.

Tôi nhìn thấy một tòa lâu đài trơ trọi giữa cánh đồng lúa mì rộng lớn.

Lâu đài trắng xóa như một núi tuyết cùng với những bức tường kiên cố vươn tận lên bầu trời, và một chiếc khiên lớn có hoa văn Setiria được vẽ lên tường.

‘Đây là nơi Ruel trong tiểu thuyết nên ở.’

Ruel mỉm cười khi nhìn về nơi xa xăm.

Khi đến gần, anh thấy một vài ngôi làng quây quần bên nhau với những bức tường nhỏ được dựng lên.

Anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ngôi làng, nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy lâu đài anh đã biết những ngôi làng nhỏ bé tới mức nào.

Những cơn gió lạnh lướt nhẹ qua khuôn mặt tôi. Vì thế nên tôi có thể cảm nhận được chúng.

Tất cả nơi này đều là Setiria, và đây là nơi cần một người cai trị.

“Là gió.”

Ngay cả khi Cassion không nói, Ruel vẫn sẽ quay đầu vào trong.

“Tôi có thể hiểu tại sao Setiria lại là người gác cổng của Leponia rồi.”

Ganien nói với vẻ ngưỡng mộ.

Nó rất lớn, và rất lộng lẫy. Vậy là đủ.

“Sên.”

Sau khi đánh giá khung cảnh xung quanh, Ruel nhẹ nhàng gọi Mineta.

Hắn ta ngạc nhiên đáp.

“Vâng, ngài cứ nói.”

“Khi trở về quê nhà của ngươi, những gì ngươi phải làm rất đơn giản. Hiện tại, hãy hành động như bình thường, bình thường nhất có thể.”

“Vâng, vâng!”

“Và chỉ cho Cassion căn phòng chứa những bằng chứng. Cuối cùng thì ngươi phải trở thành gián điệp cho ta.”

“Cái gì…”

“Hãy báo có những bí mật của ngươi, những cuộc đối thoại, tình cảnh của của ngươi ở Setiria ở Cassion. Hãy cho tao biết mỗi khi tao hỏi. Dễ mà, đúng chứ?”

“Dễ ạ.”

“Vậy là đủ. Ngay cả khi ngươi muốn làm nhiều hơn, những gì ta vừa nói là đủ so với trình độ của ngươi đấy.”

Mineta run lẩy bẩy bất chấp lời dặn dò của Ruel.

Dù cái quái gì đã xảy ra với hắn đêm đó để khiến hắn trông như thế này. Ruel cũng không buồn hỏi.

Xe ngựa đi vào lâu đài và men theo con đường lát đá.

Và cuối cùng tôi đã về nhà.

Một dinh thự trắng hiện lên trước mắt tôi.

‘Hmm.’

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi bước xuống khỏi xe ngựa, sự phấn khích của tôi nhanh chóng nguội dần.

Đây không phải là một hiệp sĩ chính thức được canh giữ cổng chính của dinh thự.

Đây rõ là một người đàn ông không rõ lai lịch.

Tôi có thể biết cấp bậc của người lính, người thường xuyên canh gác cổng dinh thự.

Lúc này đang có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về Ruel, vì vậy anh đã kìm lại lời nói.

Cộc.

Âm thanh của cây gậy khựng lại trong giây lát.

Môt khu vườn không có người quản lý hiện ra trước mắt.

“Mineta.”

Khi được yêu cầu giải thích cảnh này, Mineta đã nhìn xung quanh và thú nhận.

“Chà, không có tiền.”

“Ngươi không có tiền để quản lý dinh thự?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

Mắt Ruel dừng lại trên bộ quần áo mà Mineta đang mặc.

“Không, không phải là về sự xa xỉ.”

“Không phải là vì sự xa xỉ?”

Sau khi xem xét tình trạng tài chính của Setiria thông qua các tài liệu, Ruel cũng nghĩ rằng kho tiền đã trống một phần khá lớn rồi.

Mineta không nói nên lời.

Đó là vì những bước chân đang vội vàng tiến tới.

“Chào mừng, thưa Chủ nhân, và ngài hiệp sĩ. Tôi là Carbena Setiria. Tôi xin lỗi vì đã không làm đúng vai trò của mình cũng như không có gì để giới thiệu về bản thân.”

Một người phụ nữ trung niên có mái tóc bạc trắng chào họ.

Người phụ nữ trẻ đi đằng sau, cũng cúi đầu giới thiệu bản thân.

Đó là Carbena và Jane.

‘Có gì đó không đúng.’

Tôi dự đoán tới một cuộc đối đầu gay gắt hơn , nhưng tôi không thấy bất cứ biểu hiện gì.

Hai người phụ nữ run rẩy một cách kỳ lạ, tay họ run rẩy, có quầng thâm hiện rõ và đều rất gầy gò.

Hơn hết, họ có vẻ khá lo lắng.

‘Có phải là vì cuộc họp không?’

Vào cái ngày mà các nam tước của Setiria tập hợp lại, bọn họ hẳn là cảm thấy mất kiên nhẫn.

‘Một vài thứ vẫn chưa được thêm vào.’

Trong giây lát, Ruel để ý thấy Carbena đang nhìn anh.

Giờ anh đang tự hào khoe khoang khả năng đi lại của mình.

Tôi đã làm được.

“Dẫn ta đến phòng họp.”

Hai người phụ nữ và Mineta vô cùng kinh ngạc.

Ruel bật cười khi anh thấy hai người phụ nữ đó bị sốc.

Dù sao thì, chúng ta có nên thông báo rằng chủ nhân đã quay trở lại không?

 * * * 

“.…Không, ý tôi là, điều đó không còn khả thi nữa. Nếu chúng tôi thu thêm thuế ở đây, chúng tôi sẽ gặp rắc rối! Phải đóng bao lâu mới khiến các người no bụng!”

“Có phải là anh đã đưa việc này cho ai đó rất ngu ngốc không? Anh biết đấy, thuế là cho việc bảo vệ, anh biết mà, cho việc bảo vệ.”

Một cuộc họp sôi nổi đang diễn ra bên trong căn phòng và có thể nghe thấy mọi thứ từ bên ngoài cửa.

Chủ đề của ngày hôm nay là thuế.

“Mở cửa.”

Cassion mở cửa theo lệnh của Ruel. 

Mọi người ngay lập tức đổ dồn ánh mắt và Ruel và người của anh ta.

“Thật vô lễ!!”

Một nam tước dữ dội hét lên.

Trong mắt họ, Ruel chỉ là một kẻ gây rối.

‘.…Aaa.’

Đã năm năm kể từ khi Ruel bị đuổi đi.

Năm năm là một khoảng thời gian đủ để quên đi nhiều thứ.

Không ngạc nhiên khi họ không thở nhớ vì Ruel Setiria mà họ từng biết, vẫn còn là một đứa nhóc.

Nhưng sự tự tin của bọn chúng thì sao chứ?

Bọn chúng đằng nào cũng sẽ bị đuổi đi thôi.

Cộc.

Cây gậy đập xuống sàn.

Âm thanh trong trẻo đến lạ lùng lại khiến mọi người đổ dồn ánh mắt vào Ruel.

“Các ngươi đang làm gì thế, còn không mau cúi đầu xuống?”

Ruel cười một cách quỷ dị.

Và nhìn bọn họ bằng nửa con mắt.

Trong mắt những tên nam tước này, Ruel vẫn chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh.

Tuy nhiên, mấy tên đó đã rất ngạc nhiên bởi những lời nói vừa rồi.

“Cúi đầu xuống. Đây là Chủ nhân Ruel Setiria, người đứng đầu Setirira.”

Cassion nhắc tới tên của Ruel một cách tự hào hơn bao giờ hết.

“Ruel Setiria….?”

Mấy tên nam tước nhớ lại cái tên mà bọn chúng đã chôn giấu sâu trong ký ức của mình.

Người bị ốm vì một căn bệnh lạ và bị đuổi khỏi Setiria vì lý do dưỡng thương.

Kể từ đó, bọn chúng đã quên mất cái tên Ruel Setiria.

Đó là một cái tên mà ngươi không cần nhớ.

Và hắn ta đã quay trở lại?

“Cúi đầu xuống đi. Ta không muốn nhìn thấy những hành vi đáng hổ thẹn nữa.”

Giọng của Ruel, đậm vẻ kiêu ngạo vang lên.

Bọn chúng nhìn vào mắt nhau.

Tôi hầu như không thể hiểu nổi thứ vô nghĩa này.

Nhìn thấy mấy cái cổ vẫn còn cứng đờ, Ruel cười.

Nam tước.

Việc một mình quản lý một lãnh thổ là quá sức đối với tầng lớp quý tộc, vì vậy họ đã lựa chọn những người để quản lý các ngôi làng và đối xử với họ một cách thích đáng.

Nói cách khác, không giống như những quý tộc quyền quý ngay từ lúc mới sinh như anh, chức vụ của một nam tước có thể bị thay đổi bất cứ lúc nào.

“Tất cả các ngươi.”

Tất cả quyền hạn và cái chỗ nam tước đó của bọn chúng đều là do cha truyền con nối.

Bạn không nghĩ rằng nên tận dụng sức mạnh mà mình đang có sao?

“Bị sa thải!”