Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 323

Volumes 2 - Chương 45: Priot (2/4)

Trans: Hành

-----------------------------------------

“Ngài bị bệnh à?”

- Cassion khẽ hỏi.

“Ngài thấy không khỏe hả?”

Aris lo lắng nhìn Ruel.

“Không có, ta vẫn như thường lệ thôi.”

Nghe vậy Cassion chăm chú dò xét Ruel.

Hơi thở, sốt, run rẩy, mọi thứ đều bình thường như hắn nói.

“Khụ, khụ.”

Kể cả tiếng ho quen thuộc cũng không có gì khác lạ.

Cassion không hỏi khỏi muốn hỏi câu hỏi mà mình đã tò mò.

“Cậu nghĩ Ruel-nim nghỉ ngơi vì điều gì? Chẳng phải Ngài ấy luôn chạy nhảy dù trời sập sao?”

“Ngươi đang nói gì vậy?”

Câu mà Cassion vừa đùa khá tẻ nhạt.

Dựa trên hành động của Ruel thì chẳng phải lí do quá đơn giản sao?

Trên thực tế, hắn đã vác cơ thể bệnh tật này đi khắp nơi nên hắn muốn nghỉ ngơi thôi.

‘Tầm một ngày hoặc hơn đi?’

“Vậy tôi sẽ kiếm tay thợ may và dời lịch hẹn của Ngài với anh ta lại.”

“Để vậy đi, ta cần đồ để mặc nữa, và ta sẽ góp mặt vài phút ở buổi họp.”

Nghe vậy, nụ cười của Cassion cứng lại.

Cái khái niệm nghỉ ngơi của Ruel quá khác với anh.

‘Nếu vậy thì.’

Cassion đáp lời, bỏ đồ ăn xuống.

“Được, tôi sẽ nhắn riêng với họ.”

***

Người thợ may híp mắt thật chặt và hài lòng khi thấy kích cỡ không giảm nhiều như dự đoán của anh nữa, và những nam tước bao gồm Minart, đều bị Ruel quan sát suốt buổi họp, nên họ không thể nói được từ ‘cưới’ nữa.

Vì thiết bị truyền tin sẽ không thể hoàn thành trong đêm nên họ quyết định sẽ đem nó làm đề tài bàn tán ở buổi họp tiếp theo.

Flop.

Ruel ngã lưng trên giường và ho.

Không lẽ việc này còn khó hơn cả việc bắt chuột sao?

Hắn đã mệt lả dù không hề làm gì cả.

“Ngài thay đồ trước rồi hãy nằm.”

Cassion vừa kìm nén cơn giận vừa cầm tới một bộ đồ.

“Mặc đại đi.”

Chẳng phải đây là phòng hắn sao?

Đâu ai quan tâm hắn mặt gì khi ngủ đâu.

Leo đè mạnh lên lưng Ruel.

[Ngươi lại đầy tạp chất rồi kìa. Leo sẽ ăn thịt ngươi!]

“Chờ đã!”

Trước khi Cassion kịp nói, Leo đã chạm vào lưng Ruel.

Nhìn thấy thứ màu đen chiếm đầy cơ thể Ruel, Leo nuốt nước bọt.

Ruel rên rỉ và nắm lấy ra giường thật chặt như thể trái tim hắn đã bị tước đi mà không báo trước vậy.

Hai tay hắn thì run rẩy.

Cassion nhanh chóng lấy ra chiếc khăn tay và đặt nó trước miệng Ruel.

Yum. Yum.

Máu đen chảy ra từ miệng Ruel với âm thanh tiếng ra nghiên khen két.

“Quái thú, từ giờ trở đi, mi phải hỏi ý ta trước khi ăn tạp chất của Ruel-nim. Miếng bao niệm mà ta mới thay sẽ dơ mất.”

Nước mắt rưng rưng.

Như để biện hiện thay cho sự thất vọng của Leo, Ruel nôn ra máu đen.

Cassion mừng là mình đã để trước một chiếc khăn tay, bằng không một chiếc bao niệm mới đã đi tông rồi.

Vị quản gia tự hào nhìn chiếc khăn tay và thấy nhẹ nhõm hơn.

“... ê Cassion.”

Ruel không hiểu gì nhìn Cassion.

“Ngài làm ơn nhớ rằng tôi phụ trách mọi thứ, bao gồm quần áo, chăn, gối của Ngài đấy.”

Thực ra, cũng có những người hầu khác phụ trách việc giặt giũ nữa.

Tuy nhiên, Ruel đâu thể một đóng đồ dính máu cho họ đâu.

Nếu hắn để vậy thì Billo cố ém tin đồn tới đâu thì cũng không thể che giấu được chuyện này hết.

Ruel liền đảo mắt đi chỗ khác.

Anh ta đang ngầm châm chọc hắn.

“Tôi rất biết ơn đối với sự thông cảm của Ngài đấy.”

Mặc kệ cái câu vừa mỉa mai và biến tướng của Cassion, Ruel tuyệt vọng chịu đựng cơn đau thể xác.

Nếu không bị bệnh thì hắn đã ngượng chết rồi.

“... cút đi.”

“Tôi sẽ quay lại bất cứ khi nào Ngài gọi.”

Cassion nhếch khóe môi mình và bước đi.

Sau khi anh ta rời đi, Ruel thả xuống tấm màn niệm mà hắn đã nắm nãy giờ.

Chomp. Chomp.

Leo vẫn đang nhai gì đó, tạo cảm giác nó nhìn khá dại, song đồng thời, hắn cũng thấy nhẹ hơn.

Rồi chú cáo hí hửng chạy tới nơi Ruel để cây gậy chóng.

[Ruel ơi, hôm nay ngươi có chơi với Leo không? Bộ Ruel tính làm chuyện y hệt hôm bữa hả?]

“Ừ.”

[Hì hì, nhìn Ruel bị vấp vui lém. Leo có cần đẩy nó bằng gió nữa không?]

“Nó đó.”

Nói rồi Ruel mở cửa sổ ra.

Sau khi hắn tạo ra một môi trường mà gió có thể thổi vào, Ruel đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Ttak.

Hắn thả xuống cây gậy.

Khi Ruel sắp mất thăng bằng và xém ngã, Leo sẽ dùng cơn gió nâng hắn lên.

Cây gậy đúng là vật hắn cần, nhưng hắn không muốn phụ thuộc vào nó.

Đợt trước, chỉ vì mất cây gậy vào tay Flenn mà hắn đã trở nên bất lực.

Trong khi hắn bảo những người khác hãy mạnh mẽ thì bản thân hắn lại không làm được.

‘Mình phải tự đi, tự chạy mà không cần cây gậy chóng.’

Hắn tiếp tục bước tại chỗ đi với cơ thể yếu ớt của mình.

Để có thể chịu được mana, hắn đã phát triển sức đề kháng và học ma thuật.

Hắn không thể để tài năng của mình phun phí được.

‘Mình phải cường đại hơn, chỉ có thế mình mới có thể bảo vệ bản thân được.’

Nghe thấy tiếng cười khúc khích của Leo, Ruel tiếp tục bước đi.

***

Chíp. Chíp.

Ruel mở mắt ra sau âm thanh chim hót lanh lảnh bên tai mình.

“Ngài ngủ ngon không, Ruel-nim?”

Ánh mắt của có vài phần kiêu ngạo hơn mọi ngày.

Nhình quanh, hắn thấy chỉ có mỗi chiếc chăn trên sàn phòng đang đắp lên hắn.

Nơi này không lạnh như hắn nghĩ, bên cạnh hắn có vài viên đá cách nhiệt đặt quanh nữa.

“Hôm qua, Ngài đã làm gì để bị ngất vậy?”

Hắn không nhớ rõ nữa.

Hắn chỉ để Leo nâng và đi bộ thôi.

‘À khoan, đó đâu tính là đi bộ. Mình vấp riết mà.’

Ruel kéo mền lên che mũi mình.

“Không phải khi thấy ai đó bị ngất thì người nên đưa họ lên giường thay vì để người đó tại chỗ à?”

“Vậy Ngài không nghĩ tới tôi cảm thấy ra sao khi ai đó không có mặt cho bữa trưa và tối à?”

“Nó còn hoạt động không đó?”

Đó là câu hỏi xem hợp đồng Mana còn tác dụng hay không.

Nghe vậy, Cassion càng cười tươi thêm.

“Đương nhiên là có rồi.”

Ruel đáp lại Cassion bằng một tiếng cười và sử dụng Hơi Thở.

Bình thường, hắn sẽ thức dậy để sử dụng Hơi Thở vì hắn thường hay bị nghẹt thở vào bình minh, nhưng hôm nay thì khác.

“Ta đã thừa hưởng nó rồi nên mọi việc đều trơn chu hết.”

‘Hình như mình còn khỏe hơn nữa.’

“Tại sao Ngài lại ngất tới nỗi không thể thở một cách bình thường hả? Tuy nhiên, Ngài lại không có dấu hiệu nôn ra máu nào.

“Vậy giả vờ là ngươi không biết đi.”

“Tôi đâu có biết đâu.”

- Cassion trả lời một cách chắc nịch.

Hồi đó, Ruel luôn gặp nguy hiểm nên Cassion luôn để đồng nghiệp mình canh giùm nhưng giờ thì không cần nữa rồi.

“Sáng nay ăn gì thế?”

“Có tin đồn Liberan đan chiêu mộ người.”

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Cassion lấy ra tệp tài liệu từ túi và nhét nó vào tay Ruel.

Sau khi có tệp tài liệu, hắn liền đọc nó.

Liberan không biết Flenn đã bị bắt.

Ruel đã nắm đầu dây liên lạc của Flenn thay vì giết hắn.

Thường thì người liên lạc chỉ hỏi Flenn có thu thập thuốc không và yêu cầu hắn lật đổ Setiria.

Nhưng hôm nay Flenn lại có một cuộc gọi.

- Chúng ta sẽ di chuyển chỗ thuốc. Hãy mua chuộc lũ gác cổng nếu cần. -

Ruel bỏ xuống miếng giấy note được kẹp giữa tệp tài liệu và quay qua xem lá thư.

‘Vậy là mày thầm chiêu mộ nhà mạo hiểm gia để vận chuyển thuốc ư?’

Nhưng để gọi đây là một phi vụ bí mật thì họ mời hơi nhiều người đấy.

Có vẻ như Liberan đang muốn giả làm thương gia mà vận chuyển đây.

“Cassion, sao ngươi có được thông tin này vậy?”

“Dễ ợt, con người thường hay thật thà trước cái chết mà.”

“Hãy mua chuộc vài mạo hiểm gia và cho chúng ta vào thay thế đi.”

“Ngài cũng tính đi sao. Ruel-nim?”

“Ta sẽ không làm mấy thứ nguy hiểm như hồi đi bắt Flenn đâu. Ta còn phải gặp gia chủ nhad Prios nữa.”

Cassion thở dài thay cho câu trả lời.

“Chúng ta sẽ khởi hành sau 5 ngày.”

Theo kế hoạch, chũng sẽ vận chuyển hàng vào tuần sau.

Thế nên họ phải tới Prios trước và chuẩn bị sẵn, đúng chứ?

“Hãy gọi chú ta đi. Lát nữa ngươi không cần tới gặp ta đâu.”

“Vâng.”

Dựa vào nụ cười trên mặt Ruel, Cassion cảm nhận được hắn đang âm mưu điều gì đó.

Một lúc sau khi Cassion rời đi, tiếng gõ cửa vang lên.

“Con có làm phiền chú không?”

“Đâu có. Con gọi thì chú tới thôi.”

“Chú, con muốn nhờ chú một chuyện.”

Trong khi Tyson tò mò vì sao Ruel lại ngồi trên sàn, ông mỉm cười ngay khi nghe lời yêu cầu của cháu mình.

“Kể mọi chuyện cho chú đi.”

“Chú cường hóa thứ này để có có thể dùng nó đứng lên đi.”

Nói rồi hắn cầm ra chiếc vòng mà Ganien đã tặng cho mình.

Nó là vật phẩm ma thuật sẽ hỗ trợ hắn đi đứng.

“... Ruel, vật phẩm ma thuật ít tiếp xúc hơn mana, nhưng nó cũng có thể gây hại đến cơ thể con đấy.”

“Vậy thì chú chỉ cần cường hóa nó đến một mức độ mà con chịu được thôi.”

“Chú có thể biết lí do không?”

“Có muốn được tự do đi lại.”

Hắn không thể lấy căn bệnh làm cái cớ mà để mình như vậy mãi.

Và chiếc vòng này sẽ là nền tảng cho sự thay đổi đó.

“Con cũng muốn mạnh mẽ hơn nữa”

Ruel sử dụng Hơi Thở.

“Mạnh mẽ hơn và tốt hơn là hai chuyện khác nhau đấy. ”

Tyson mím chặt môi mình.

Ông e rằng nếu mình nói thêm gì nữa sẽ khiến Ruel mất lòng.

“Huyết Tro đang nhắm tới con. Con không biết danh tính của kẻ thù. Nhưng họ lại biết rõ về mọi thứ xung quanh con.”

Tên đó đã thao túng Carbena, dắt mũi Hale, con trai cả và nam tước gia tộc Lumina, cùng với Matyros và những người đã bị bắt đi cơ.

Không những thế, hắn còn uy hiếp Setiria bằng cách đưa bí mật của gia tộc Prios cho nam nước Liberan nữa.

Tất cả điều này không phải là ngẫu nhiên - Ruel thầm nghĩ.

Rõ ràng đây là một kế hoạch tỉ mỉ đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.

“Mọi thứ mà chúng đã làm, tất cả đều nhắm vào con và Setiria. Khụ, khụ.”

Ruel chau mày và ho ra mấy tiếng.

“Một ngày nào đó, họ cũng sẽ nhắm tới những người thân cận con và trừ khử từng người một. Con không thể di chuyển nên con phải bị động như vậy mãi sao?”

Với ánh mắt kiên quyết, Tyson nhìn chiếc vòng tay mà Ruel đưa.

Nó rất nguy hiểm.

Nếu ông tạo ra vật phẩm vượt quá sức chịu đựng của Ruel, cháu ông sẽ còn bệnh nặng hơn nữa.

Ông sợ lắm.

Ông tự hỏi rằng chính ông là kẻ đang khiến cháu mình đau đớn sao?

“Chú ơi, con biết chú đang sợ nhưng con ổn mà. Con tin vào chú.”

“Ruel, đây không phải chọn rau ngoài chợ đâu. Sự tồn tại của con còn vĩ đại hơn những gì con nghĩ đấy.”

“Con biết, nên con không thể ở yên như vậy mãi. Sự tồn tại này không nên là điểm yếu của mọi người nên con phải mạnh mẽ.”

Ruel đã quyết định rồi.

Đối mặt với ý chí sắt đá đó, Tyson cảm giác như tim ông đang vỡ tan vậy.

Ông muốn hét lên, hỏi vì sao hắn lại chọn con đường bước đi trên gai nhọn như thế.

“Chú, dù cơ thể con yếu ớt, con lại không muốn nó thua tinh thần của con. Nên chú giúp con đi?”

Ruel cười.

Tyson thì không thể nói gì trừ một nụ cười buồn bã.

Một người như con trai ông muốn mạnh mẽ và nó muốn chiến đấu.

Nếu vậy thì ông không thể cản nó được.

“Chú hiểu rồi.”

Tyson miễn cưỡng đồng ý rồi ông nhìn Ruel và mỉm cười.

--------------------------------------------------------------

Hàng nóng mới dịch xong đăng liền, k bt bao nhiêu lỗi nữa mn :)))