CHƯƠNG I.I – HÃY SỐNG CHO HIỆN TẠI NÀO (I)
Thật khó thở.
Cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt lấy cổ mình vậy.
Người đàn ông mở to đôi mắt sau khi vật lộn với cơn ác mộng, mồ hôi cứ thế tuôn ra khiến lưng người đàn ông ướt đẫm.
“...ha ha.”
Thật khó thở. Đầu của mình đau như búa bổ vậy.
“Điên thật, hôm qua mình đã chạy bao lâu vậy chứ?”
Mình không thể đi làm trong tình trạng này được.
Mình cần phải có một ngày nghỉ thôi.
Cốc, cốc.
Người đàn ông quay đầu về phía cửa đang bị gõ.
Đôi mắt của hắn ngay lập tức mở to ra trợn tròn.
Trên tường những bức tranh hình thù kỳ lạ dẫn hiện ra trước mắt, một cánh cửa gỗ với những đường vân sống động và một chiếc giường được có rèm che xung quanh.
Đây không phải phòng của mình.
Hắn ta cố lết ra khỏi chiếc giường.
Hắn thật sự muốn biết tên chết tiệt nào đã đến nhà của hắn và gây ra chuyện quái quỷ này.
Nhưng không ngờ chiếc chăn thường ngày hắn có thể cầm lên rồi vứt xó giờ đây lại nặng tới nỗi khiến hắn nhăn nhó.
Hắn lảm nhảm giọng cáu gắt, “Có chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Sao cánh tay này lại gầy như que củi vậy chứ? Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông cố gắng kéo chiếc chăn ra bằng tất cả sức lực của mình. Nhịp tim dồn dập đập nhanh như muốn bóp nghẹt hắn.
Hắn đã suýt tắt thở khi cố kéo chiếc chăn ra.
“Gương!!!”
Bộp.
Cơ thế của người đàn ông đổ rầm sang một bên. Đôi chân của hắn đã chạm đất nhưng cũng không đỡ nổi trọng lượng cơ thể.
“Ngài Ruel!”
Cánh cửa được mở ra ngay lập tức.
Một người đàn ông với bộ vest đen nhanh chân bước vào.
“Ngài không sao chứ?”
“Ngài Ruel?”
Người quản gia nhìn hắn và hỏi.
Tại sao cái tên này lại nghe quen thuộc vậy?
Người quản gia đến bên cạnh và nâng hắn trở về giường.
“Ngài cần phải nghỉ ngơi đấy. Ngài đã sốt cả đêm hôm qua và chỉ mới đỡ hơn vào sáng nay. Ngài có thấy đau ở đâu không?”
Người đàn ông quay sang hỏi quản gia.
“...Ruel Setyria?”
Đó là cái tên duy nhất hắn nhớ được ngay tại lúc này. Người đàn ông cảm thấy bất an.
“Ngài vẫn còn sốt ư, Ngài Ruel?”
Người quản gia cẩn thận sờ trán hắn bằng đôi bàn tay đeo găng trắng.
“Ngài lại bị sốt rồi. Tôi sẽ lấy thuốc cho ngài ngay ạ.”
Hắn cố hết sức dùng cánh tay gầy guộc nắm lấy cổ tay của người quản gia.
Nếu cái tên mình nói là sai, ông ta phải hỏi lại mình chứ.
Người đàn ông nở một nụ cười tự giễu.
“Gương.”
“Ngài nói gì cơ?”
“.....Cái gương.”
Giờ đây ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn. Việc từng chữ cũng khiến hắn bất lực.
Người quản gia do sự hỏi lại 'Ngài chắc chứ?' nhưng hắn chỉ đáp lại bằng ánh mắt đầy kiên định.
Người quản gia cúi đầu chào và cung kính.
“Tôi sẽ trở lại ngay.”
Sau khi quản gia đi, người đàn ông cảm thấy cơ thể của hắn gần như cạn kiệt sức lực.
Chuyện đó không thể xảy ra được.
Không thể nào.
“Ruel Setyria, chủ nhân của cơ thể này, Ruel?”
Đôi mắt của hắn dao động dữ dội.
Ruel Setyria.
Hắn ta là nhân vật đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết mạng “Hiệp sĩ đẳng cấp SSS” mà.
Một tên quý tộc ốm yếu.
Đó là tất cả về Ruel.
Ruel có một căn bệnh lạ, nhưng nó không biểu hiện ra bên ngoài như thực chất của nó...
Làm sao mà biết được hắn ta sẽ chết ở cuốn truyện đầu tiên chứ.
Cốc, cốc.
“Tôi đã trở lại rồi ạ.”
Theo sau Cassion, người quản gia mang chiếc gương lại gần.
Người đàn ông nở một nụ cười nhạt.
Cassion cầm lấy chiếc gương và cẩn thận mang nó đến cho hắn, ánh mắt ông ta do dự giống như sợ rằng người đối diện sẽ thể không nhấc nổi một chiếc gương nữa.
Và hắn nhận ra rằng mình đã đúng khi nhìn thấy hết toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông.
Bởi vì bị bệnh một thời gian dài mà làn da đã trở nên nhợt nhạt đôi mắt cũng trở nên thâm quầng.
Mái tóc bạc dài mọc lộn xộn tứ tung như cỏ dại, và đôi mắt màu xanh ngọc mờ nhạt như phủ đầy một lớp sương.
Thật là một trò đùa khốn nạn.
Ruel Setyria.
Hắn ta đã bị xuyên vào một tên quý tộc bệnh tật rồi.
“Cassion.”
Cassion nhìn người đàn ông với đôi mắt chứa đầy sự lo lắng bởi chất giọng khàn đặc của Ruel.
“Ngươi thật là tự phụ.”
Nếu có ai đó nhìn thấy, họ sẽ hiểu nhầm rằng đấy là một tên quản gia trung thành đang đau lòng cho người chủ nhân, người mà đang tự đau cho cánh tay bị gãy của mình.
“Vâng, thưa Ngài Ruel.“
Ruel vẫy nhẹ cánh tay gầy gò của mình.
Cơ thể đang dần kiệt sức báo động cho hắn thấy hắn đang yếu đến mức nào.
Cassion cầm lấy thứ gì đó trên bàn, thứ mà khi hắn ta sẽ cần.
Ngón tay út trông như một ống sáo vậy.
“Tuy hơi khó cho Ngài, nhưng Ngài hãy thở thật chậm rãi vào cái máy thở này ạ.”
Sau một lúc lưỡng lự, Ruel đặt cái ống thở vào miệng của mình.
Không cần biết Cassion muốn giết mình đến mức nào, nhưng chưa phải bây giờ.
Như lời Cassion nói, khi hắn chậm rãi hít khí từ ống thở vào, thì cái cảm giác lồng ngực như đang bị bóp chặt lại lại từ từ biến mất đi.
“Đừng giữ hơi thở của ngài bên trong mà hãy sử dụng thứ công cụ thần kì này...”
“Nó là một công cụ thần kì...”
Một từ ngữ xa lại lại trở nên quen thuộc...
Ruel nhìn vào thứ công cụ thần kì với hơi thở mỏng manh.
Đó là thứ đã cắt đứt cuộc sống của hắn từ bây giờ.
“...Ngài Ruel”
Đôi mắt của Cassion chứa đầy sự lo lắng nhưng Ruel chỉ nhìn lại một cách đầy bình tĩnh.
“Bữa ăn hôm nay...”
“Không, ta không ăn, mang đi đi”
Cassion nở một nụ cười rộng.
“Vâng, tôi sẽ mang nó đi ạ.”
“Mang cả thuốc đi nữa.”
“Vâng, thưa Ngài Ruel.”
Ngay sau khi Cassion rời đi, hắn ta xoa xoa cánh tay gầy gò của mình.
“Tên điên.”
Cassion giả mạo làm quản gia, nhưng thật ra hắn ta là một tên sát thủ.
Chính xác hơn, hắn là tên sát thủ được thuê bởi anh họ của Ruel, người đang nhắm vào gia đình này, Setyria.
Ruel chạy trốn.
Mặc dù mình đã bị đuổi đến ngoại ô của lãnh thổ này và đánh mất Setyria vào tay anh họ mình.
“Khụ khụ.”
Ruel nắm chặt lồng ngực đang đau nhói lên vì cơn ho bất chợt của mình.
Cơ thể chết tiệt này.
Ước gì mình có thể trở thành nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này
Chỉ cần thế thôi.
Ruel nghĩ thế là hết rồi.
“Hiệp sĩ đẳng cấp SSS” là một cuốn tiểu thuyết chưa được hoàn thành.
Nói chính xác hơn, họ vẫn chưa biết kết cục cuối cùng.
Lại là một trò đùa ngu ngốc.
Ruel nhắm mắt mình lại và lại mở mắt ra
Một tia sáng xuất hiện trong đôi mắt mờ đục của hắn.
“Hãy sống cho hiện tại. Phải sống thôi.”
Hắn đã biết cách sống cho dù không biết kết truyện như thế nào.
“Ngài muốn nó chứ?”
Ruel đặt chiếc thìa xuống và làm ngơ trước câu hỏi của Cassion.
Cassion nhìn và khoanh tay của hắn lại.
Không có chuyện gì khác, Cassion chỉ mỉm cười khúc khích.
“Khốn nạn.”
Ta rất ghét cách hắn ta hành động như thế với người bệnh.
“Nó dở quá.”
Có thể là do thuốc mà bản thân Ruel đã dùng hoặc do căn bệnh, nhưng thành thật là hắn không nếm được mùi vị gì cả.
“Tôi xin lỗi.”
Cassion khoanh tay của hắn chặt hơn nữa.
Ruel giật lấy cái thìa lần nữa.
“Nhưng ta vẫn muốn ăn.”
“Vâng, nhưng cơ thể của Ngài...”
“Ngươi không muốn sống sao?”
Ruel mỉm cười với Cassion.
Một nụ cười chứa đầy sự xảo quyệt.