Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

7 17

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

35 71

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

(Đang ra)

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

냥둘러치기

Hành trình của ông chú với 30 năm kinh nghiệm làm ma pháp thiếu nữ

13 270

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

313 8946

Năm hai cấp ba: Nỗi khổ của công chúa và nỗi lo của tôi - Chương 91: Chiến dịch thoát khỏi cảnh ăn cơm toilet

Thời gian trôi nhanh thật, đã là tháng bảy, có người háo hức vì kỳ nghỉ hè sắp đến, cũng có người u ám vì kỳ thi đang đến gần. Còn tôi, chỉ cần nghĩ đến một mùa hè không có Mitaki-chan là đã thấy buồn. Theo thông tin nhận được định kỳ, Mitaki-chan đang trong quá trình cải tạo? một cách thuận lợi. Tôi muốn sớm được nghe giọng của Mitaki-chan.

"…Đây là toilet. Cút ra ngoài."

"Tuân lệnh."

Và Himemiya-san, người thường xuyên bắt tôi hầu hạ trong phòng vệ sinh riêng vào giờ nghỉ trưa hay sau giờ học.

Tôi đã phục vụ cô ấy được khoảng hai tháng, nhưng hầu như cô ấy chỉ than vãn với tôi mà tình hình chẳng khá hơn là mấy. Dù rằng có lẽ chỉ cần than vãn thôi cũng đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Xong rồi, vào được rồi đó."

Sau khi bị đuổi ra, tôi quay trở lại toilet thì thấy Himemiya-san đang đọc một tạp chí dành cho phụ nữ, băn khoăn không biết phong cách thời trang hiện đại có hợp với mình không. Có rất nhiều người Nhật nhuộm tóc nâu hay vàng không hợp với mình, nên theo quan điểm cá nhân của tôi thì không cần phải bận tâm chuyện hợp hay không hợp.

"Xin làm phiền. Mà này Himemiya-san, tôi đã thắc mắc từ trước rồi."

"Chuyện gì."

"Cậu bị chứng tiểu nhiều à?"

"Muốn bị ta đập chết không hả!?"

Khi tôi nói ra suy nghĩ của mình, cô ấy liền biến thành một pho tượng Kim Cang Lực Sĩ và dùng cuốn tạp chí phang thẳng vào mặt tôi. Có thể chấp nhận việc để một thằng con trai ở bên cạnh nhà vệ sinh mình hay dùng mà lại không chấp nhận được điều này, tâm lý con gái thật khó hiểu.

"Không, thực ra dạo này tôi có đếm số lần cậu đi vệ sinh đấy."

"Đừng có nói mấy câu ghê tởm như thế, đồ biến thái!"

"Tần suất khá cao đấy. Hay là do cứ ngồi trên toilet suốt nên nó bị lỏng ra nhỉ?"

"…Thật hả?"

"Cần thì tôi vẽ biểu đồ cho xem nhé?"

Giờ nghỉ trưa nào cậu ta cũng đi vệ sinh ít nhất một lần, mà kể cả sau giờ học, xác suất cậu ta lại vào đó cũng khá cao. Trông Himemiya-san không giống người lúc nào cũng uống nhiều nước, chắc hẳn cậu ta đã bị ma lực của nhà vệ sinh ám rồi. Khi tôi chỉ ra điều đó, cậu ta ôm đầu với vẻ mặt tràn trề tuyệt vọng.

"Thật không thể tin được, cứ ngỡ cuộc sống trong toilet là thoải mái mà lại có tác hại thế này... Đúng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc của một thiếu nữ. Quả thật, trong giờ học hay lúc ở nhà ta cũng thường xuyên muốn đi vệ sinh, không ngờ cơ thể ta lại ra nông nỗi này..."

"Trở thành một khuyết điểm rất thú vị đấy chứ."

"Trên đời này có con gái nào coi việc đi tiểu nhiều là điểm hấp dẫn không hả! Chỉ có lũ biến thái mới thích thôi!"

Chứng hay buồn tiểu của Himemiya-san là do vấn đề tâm lý vì ngồi trong toilet quá nhiều hay là vấn đề sinh lý thì tôi không rõ, nhưng cậu ta đứng bật dậy như thể đã quyết tâm điều gì đó.

"Ta quyết định rồi, từ nay xin chấm dứt cuộc đời học sinh ru rú trong toilet!"

Cậu ta tuyên bố một cách đầy tích cực. Tôi đã phân vân không biết có nên chỉ ra chuyện này không vì sợ bị coi là biến thái, nhưng kết quả là nói ra lại hay.

Và rồi ngày hôm sau. Đến giờ nghỉ trưa, thay vì lặng lẽ rời lớp để đến nhà vệ sinh như thường lệ, Himemiya-san lại tiến về phía nhóm con gái có mối quan hệ đủ thân để gọi là bạn bè, lúc ấy đang ghép bàn lại để chuẩn bị ăn trưa.

"Ơ, ờm, hôm nay ta ngồi cùng các ngươi có được không?"

"Ể? Himemiya-san? Ừ, được thôi."

"Cảm ơn nhé."

Để thoát khỏi cảnh ăn cơm trong toilet, để thoát khỏi chứng đi tiểu nhiều, Himemiya-san đã lấy hết can đảm để hòa nhập. Trong lòng tôi thầm tán thưởng nhân cách của Himemiya-san vì đã có thể gia nhập nhóm một cách suôn sẻ, nhưng rồi,

"Này, cái giờ học vừa rồi ấy..."

"Ừ ừ."

"..."

Dù đã vào được nhóm, nhưng Himemiya-san lại chẳng có cơ hội nào để chen vào cuộc trò chuyện. Khác với những giờ giải lao khác, giờ nghỉ trưa là lúc các thành viên trong nhóm đã cố định, nên về cơ bản Himemiya-san đang bị cho ra rìa. Cậu ta vừa im lặng nghe nhóm con gái nói chuyện vừa lẳng lặng ăn hộp cơm của mình, nhưng có lẽ dần cảm thấy khó xử,

"Xin lỗi, ta mới nhớ ra có việc nên đi trước nhé."

"À, ừm. Cậu vất vả rồi."

Cậu ta rời khỏi chỗ giữa chừng, cầm theo hộp cơm và đi ra khỏi lớp. Cảm thấy đây là một diễn biến không hay, tôi cũng đặt hộp cơm của mình xuống, rời lớp học và đi đến nơi quen thuộc.

"Himemiya-san? Tôi vào nhé."

"...Ta là một kẻ vô dụng, mắc chứng sợ giao tiếp... Tên cũng kêu một cách kỳ cục, tiền đồ một mảng đen kịt..."

Trước mắt tôi là một Himemiya-san đang chìm trong dáng vẻ vô cùng thất vọng. Có lẽ cậu ta vẫn để tâm đến chuyện bị nói là đi tiểu nhiều, cậu ta ngồi thu mình trên chiếc ghế xếp do chính mình chuẩn bị.

"Không đâu, chuyện đó độ khó cao lắm. Chẳng có kẽ hở nào để Himemiya-san chen vào cả."

"Ngươi đang an ủi hay đang xát muối vào lòng ta thế?"

"An ủi mà. Tóm lại, Himemiya-san không phải kẻ vô dụng hay sợ giao tiếp gì cả. Một người nhút nhát mà dám lên tiếng để xin nhập hội thì khó khăn đến nhường nào chứ. Như Inui-san năm ngoái..."

Vừa nói, tôi vừa nhận ra trong lớp này không chỉ có mỗi nhóm con gái đó. Phải rồi, nếu là họ thì.

"Đúng rồi, nhóm của Inui-san ấy. Nếu là họ thì chắc chắn sẽ vui vẻ chào đón Himemiya-san thôi. Nói ra thì hơi tệ, nhưng nếu là lời nhờ vả của tôi thì họ cũng khá dễ đồng ý."

Koriyama-san thì hay đi cùng Rengoku-kun nên không nói, nhưng Shirokane-san, Momose-san và Inui-san đều có quen biết với tôi, và mọi người đều là người tốt nên chắc chắn sẽ giúp đỡ Himemiya-san.

"...Sao ta lại cảm thấy chuyện này nó buồn thảm theo kiểu 'Bạn〇〇 có vẻ không có bạn bè nên mọi người hãy kết bạn với bạn ấy nhé' vậy... Vả lại, thay đổi nhóm bạn chỉ vì chuyện như vậy thì thất lễ lắm."

"Mà ngay từ đầu, Himemiya-san có coi họ là bạn không?"

"...Chuyện đó thì sao nhỉ, ta không rõ... nhưng, cứ thử nghĩ xem, nếu ngày mai ta đột nhiên thân thiết với nhóm của Inui, nhóm cũ chắc chắn sẽ không vui vẻ gì. ...Đây là chuyện riêng giữa chúng ta thôi nhé, trong nhóm hiện tại, Shirokane bị ghét ra mặt luôn."

"Cũng có người thích người ghét mà. Tôi thỉnh thoảng nói chuyện với cậu ta cũng thấy bực mình."

"Dù sao đi nữa, ta cũng không muốn làm xáo trộn sự hòa thuận của lớp chỉ để lấp đầy nỗi cô đơn của mình. Vả lại, ta cũng có một con chó trung thành rồi."

Có lẽ đã lấy lại tinh thần, Himemiya-san lại bắt đầu ăn hộp cơm của mình. Xem ra tôi là chó chứ không phải kỵ sĩ.

Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, với tư cách là một con chó, tôi nghĩ mình nên giúp Himemiya-san giao lưu với các bạn trong lớp nhiều hơn một chút trước khi đến lúc đó.

"Himemiya-san, cậu học giỏi đúng không?"

"Đó là điều hiển nhiên. Ta được hưởng nền giáo dục tinh hoa từ nhỏ, nên dù không có tài năng thì giỏi cũng là chuyện đương nhiên. Phải nói là không đứng đầu lớp mới là điều đáng xấu hổ."

"Nếu vậy thì tôi có một kế hoạch hay. Đó là sự kiện mà vài chục phần trăm học sinh cấp ba sẽ làm trước kỳ thi."

Vào mùa đông năm nhất, tôi cũng đã tham gia sự kiện đó và bắt đầu nói chuyện với những người bạn cùng lớp mà trước đây tôi ít khi trò chuyện, và bây giờ khi học chung lớp, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau khá nhiều. Himemiya-san vừa có thành tích xuất sắc lại không bị ghét, chắc chắn cậu ta có thể tham gia sự kiện đó một cách suôn sẻ.

Lúc tôi và Himemiya-san quay lại lớp học, cũng là lúc nhóm nữ mà Himemiya-san thường tham gia đang bàn về chuyện thi cử.

"Đợt này phạm vi thi rộng quá nhỉ?"

"Từ lúc lên năm hai tôi hơi lơ là nên chắc nguy rồi."

Tôi ra hiệu cho Himemiya-san rằng đây là cơ hội, cậu ta liền gật đầu. Không sao đâu, Himemiya-san là một cô gái dũng cảm. Cậu ta khéo léo trà trộn vào giữa nhóm con gái, rồi nói:

"Này, ta có một đề nghị, chúng ta đến quán ăn gia đình học nhóm được không?"

Cậu ta đề nghị học nhóm đúng như lời tôi chỉ dẫn. Nói đến học sinh là nói đến học nhóm. Nói đến học nhóm là nói đến quán ăn gia đình. Nghe đề nghị của Himemiya-san, các cô gái ngạc nhiên nhìn nhau. Chắc họ không ngờ một tiểu thư như Himemiya-san lại đề xuất chuyện học nhóm ở quán ăn gia đình.

"À, được đấy. Himemiya-san học giỏi, kinh nghiệm tình trường chắc cũng phong phú, chúng ta có thể vừa uống nước ở quầy tự phục vụ vừa nhờ cậu ấy chỉ giáo nhiều thứ."

"Không, ta không có kinh nghiệm tình trường gì cả."

"Vậy khi nào đi?"

"Ngay bây giờ chứ còn khi nào! Mai là thứ Bảy rồi, hay là chúng ta thức trắng đêm luôn?"

"Đi luôn không? Dù sao đến nửa đêm chắc cũng mất tập trung thôi, sau đó mình đi karaoke luôn đi."

"Hay đấy hay đấy. Mà không ngờ Himemiya-san lại nói ra chuyện này. Tớ học kém thì không nói làm gì, nhưng Himemiya-san thì có lợi gì đâu?"

"À, ừm, thì là... ta muốn trải nghiệm sự kiện của thường dân... V-Với lại, ta muốn thắt chặt tình thân ái..."

Mọi chuyện diễn ra trôi chảy theo hướng tổ chức buổi học nhóm. Khi được hỏi lý do, Himemiya-san đỏ mặt trả lời, kết hợp với sự tương phản so với dáng vẻ hơi kiêu kỳ và kênh kiệu thường ngày, trông cậu ta vô cùng đáng yêu. Chắc chắn không chỉ con trai mà cả con gái cũng sẽ bị mê hoặc.

"...Phụt, ha ha ha ha, Himemiya-san dễ thương quá đi."

"Cái!?"

"Xin lỗi nhé Himemiya-san, thật ra bọn tớ thấy cậu ở một đẳng cấp khác nên không biết phải bắt chuyện thế nào. Nhưng bọn tớ không ghét cậu đâu, cậu vừa dễ thương tính cách lại tốt nữa."

"Đúng đúng. Không kể con bé tóc vàng giả kia, Himemiya-san thực sự rất xinh đẹp, kiểu như bọn tớ rất ngưỡng mộ nên đâm ra hơi khách sáo ấy."

"Ừ ừ, lại còn tốt bụng không như con bé tóc vàng giả nữa."

Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng tốt đẹp. Quả nhiên Himemiya-san thật may mắn, dù có lạc lõng trong lớp thì cậu ta vẫn được mọi người nhìn nhận một cách thiện chí. Tôi thoáng nghĩ phải chăng con người cuối cùng vẫn chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, rồi lại nhớ đến Akaishi-san và có chút u uất, nhưng ngay sau đó lại tự kiểm điểm rằng suy nghĩ như vậy thật thất lễ với cả Akaishi-san và nhân cách của Himemiya-san. Dù sao đi nữa, mối quan hệ bạn bè của Himemiya-san chắc chắn đã có một bước tiến lớn, tôi mỉm cười nhìn khung cảnh đó.

-------

"N-Này, không khí có vẻ tốt đẹp nhưng hình như tao đang bị nói xấu thì phải..."

"Chắc tại cách ăn ở của mày thôi..."

"TAKASHITA, dạo này mày lạnh nhạt với tao thế?"

Nếu có nạn nhân nào ở đây, thì đó hẳn là Shirokane-san, người bị gọi là tóc vàng giả và bị chê bai. Thôi thì, con người có người thương kẻ ghét, chuyện này cũng đành chịu. Chắc cũng sẽ không phát triển thành bắt nạt hay bè phái gì, nên hãy cứ xem đó là một sự hy sinh cao cả và lướt qua một cách mỹ miều vậy.