Tôi tuyệt đối không thể để thua mối tình đầu cố tỏ ra mình là chị gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

LIGHT NOVEL - Chương 1 : Không còn vấn đề gì cả. Chiến dịch bắt đầu 《Operation Start》

Tôi ngồi trước bàn học trong phòng mình, mở lịch trên màn hình máy tính. Dù nhìn bao nhiêu lần thì thời gian cũng không thể quay ngược lại, hôm nay là thứ sáu, ngày 1 tháng 5.

「…… Phải làm sao đây? Mẹ quyết định tái hôn, việc mình có thêm một chị gái kế đã là sự thật không thể thay đổi! Tuy sẽ trở thành người nhà, nhưng phải sống chung với một cô gái cùng tuổi, thật là lo quá đi mất!」

Mùa hè qua đi, lá thu rơi rụng, tuyết đông tan chảy, hoa xuân bay bay.

Giờ đã đến mùa hoa anh đào rơi và hoa oải hương nở rộ.

「Dù vậy…… nếu mình đột ngột tỏ tình với Satou Maaya, cũng chẳng có gì đảm bảo thành công cả……」

Hai tuần nữa, tính từ ngày 24 tháng 7 đó là tròn 10 tháng.

Kết luận là, Maaya đã trở thành mối tình đầu của tôi.

「Không còn cách nào khác! Trước khi tình hình trở nên tệ hơn, giờ chỉ có thể đẩy nhanh kế hoạch lên thôi……!」

Tôi biết cách làm này thật sự rất liều lĩnh……!

Cô ấy rất dịu dàng, rất vui vẻ, có thể kiên nhẫn tiếp xúc và xây dựng mối quan hệ tốt với bất kỳ ai.

Chính vì vậy, Maaya đã trở thành nhân vật trung tâm của lớp, và còn rất được yêu thích.

Dung mạo thanh tú xinh đẹp, nụ cười dễ thương, khi im lặng còn đẹp hơn nữa, có thể ví cậu ấy là một mỹ thiếu nữ cấp diễn viên.

Thực tế, những cô gái vừa dịu dàng vừa có nụ cười đẹp thường được các bạn khác giới yêu thích nhất.

Vì vậy, việc Maaya được yêu thích như vậy là điều tất yếu.

Điều này có nghĩa là tôi có rất nhiều đối thủ cạnh tranh phải vượt qua.

Tuy nhiên———

「…… Dù vậy thì mình cũng không muốn cô gái mình thích bị người khác cướp mất!」

Có lẽ tôi có cái gọi là tính cách hướng ngoại kiểu sân khấu.

Hồi tiểu học, vì tôi không có bố nên thường bị bắt nạt, lại không thể tâm sự với mẹ. Tôi đã trải qua bao nhiêu năm như vậy từ lúc nào chẳng hay.

Vì thế tôi thực sự không hy vọng người khác có thể hiểu được con người thật của mình.

Mặc dù vậy.

Maaya không chỉ để ý đến vẻ bề ngoài, mà còn nhìn thấu cả nội tâm của tôi.

Không chỉ khi mới gặp, mà là cả trong thời gian chơi cùng nhau sau đó.

Tôi biết mình không xứng với cô ấy.

Nhưng sau khi hiểu được điều này, tôi vẫn thích cô ấy, đã như vậy rồi thì, tôi rất muốn hẹn hò với một người tuyệt vời như vậy!

「Phù, thôi không sao——— Tuy nói là trên giấy tờ hộ khẩu là chị em, nhưng việc sống chung với một cô gái cùng tuổi vẫn sẽ gây ấn tượng không tốt. Quan trọng là, ngày cưới dự định của mẹ là thứ sáu, ngày 17 tháng 6, vậy là hôm sau sẽ chuyển nhà…… à.」

Tôi thực sự rất bất ngờ khi mình lại có thêm một người chị.

Vì vậy tôi càng nên bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại.

Lúc này, chiến dịch công chiếm Maaya vẫn chưa có thay đổi gì.

Cũng không biết cô ấy có hứng thú với việc hẹn hò hay không, tất cả các chàng trai đến tỏ tình đều bị từ chối.

「Đối với những lời tỏ tình của các chàng trai khác, phản ứng khi nhẹ nhàng từ chối mà không làm tổn thương quá nhiều đó của Maaya đối với tôi, có thể nói gần như là lý tưởng.」

Điều này có nghĩa là, điều tôi nên ưu tiên xem xét là đối thủ cạnh tranh.

Mặc dù có phần chủ kiến, nhưng theo tôi thì vẫn là những chàng trai trong câu lạc bộ thể thao dễ khiến người ta chú ý hơn.

Nhưng ngay cả trong số họ, những người không có kỹ năng giao tiếp hay ngoại hình, thậm chí còn không được coi là đối thủ hay trở ngại.

Nói đơn giản, đó là những người mà mọi người gọi là u ám, hoặc kỳ quặc, trong tương lai của họ sẽ không bao giờ có những khoảnh khắc thanh xuân êm đềm được ở bên Satou Maaya. Mọi người đều nghĩ như vậy.

Và tôi vừa hay phù hợp với tiêu chuẩn của một người kỳ quặc như vậy.

Trong cái rủi có cái may, trong kỳ thi cuối kỳ, thứ hạng của tôi đếm từ trên xuống vẫn nhanh hơn đếm từ dưới lên một chút.

Tuy nhiên, suy cho cùng, dù đầu óc có giỏi đến mấy, nếu không thể giao tiếp tốt với người khác, cũng sẽ không để lại ấn tượng đẹp.

Mọi người thường gọi những người giỏi trong việc giao tiếp và chỉ có biết học thôi là một người xuất sắc, ngược lại cũng vậy.

Ngoại hình bình thường, kiểu tóc và quần áo cũng gọn gàng.

Nhưng nếu không có khả năng nhìn nhận, dù có những đặc điểm trên, thì vẫn sẽ để lại ấn tượng không tốt, đó chính là cái gọi là khả năng giao tiếp.

「Hàa……」

Kể từ khi bị bắt nạt, tôi đã trở thành kiểu tính cách này. Đến bây giờ, tạm thời không ai dám bắt nạt tôi trước mặt hoặc làm gì khác.

Tất nhiên, đây cũng là kết quả tôi mong muốn. Tuy nhiên, nếu thực lực xếp cuối khối, rõ ràng là một yếu tố bất lợi trong tình yêu.

Và những người trong lớp trừ khi có việc, nếu không sẽ không ai muốn nói chuyện với tôi, sự chênh lệch sức mạnh giữa tôi và các đối thủ rõ ràng như vậy.

「Thông thường, không phải ngay khi bắt đầu sống dưới một mái nhà, người ta có thể loại trừ chị gái kế ra khỏi đối tượng yêu đương. Ngay cả khi tôi không thừa nhận, Maaya cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Vì vậy, để có thêm thời gian giải oan, tôi sẽ tỏ tình sớm ba ngày, là vào ngày 14.」

Ngay lúc đó, máy tính đồng bộ với điện thoại nhận được tin nhắn từ Maaya.

Cô ấy gửi ảnh chú mèo con có tên là Nyanjiro cho tôi.

Maaya: Mèo con đang chơi trong ổ của nó đây!

Shuuichirou: Nyanjiro gần đây vẫn ổn chứ?

Maaya: Không vấn đề gì (long lanh)

Maaya: Giá mà cũng có thể cho Shuuichirou – kun xem nhiều hơn……

Shuuichirou: Không biết tại sao nó cứ thích quấn quýt vào tớ như vậy. Mắt dễ bị vào bụi quá.

Shuuichirou: Hơn nữa, nhà Shirasaki sẽ thường xuyên giao đồ ăn.

Shuuichirou: Nên không có vấn đề gì.

Maaya: Mà nè, sao lại không cho nó ăn thức ăn cho mèo nhỉ?

Shuuichirou: Mèo cũng giống con người. Năng lượng và carbohydrate, cùng với protein và chất béo.

Shuuichirou: Còn có vitamin và khoáng chất, chúng cũng ăn để hấp thu những thứ này.

Shuuichirou: Tốt nhất là nên ăn những thứ không có chất bảo quản.

Maaya: Ý là giống như việc ăn cơm hộp tiện lợi mỗi ngày là không lành mạnh, phải không?

Maaya: Có vẻ Shuuichirou – kun sau này sẽ là một người bố tốt đó ♪

Shuuichirou: Ngay cả khi không thể nuôi nó, nhưng đã nhặt nó về thì ít nhất phải đảm bảo nó được ăn no mỗi ngày.

Shuuichirou: Còn nữa, để trở thành bố, trước tiên phải có một cô gái sẵn sàng kết hôn với một kẻ kỳ quặc như tớ đã.

Maaya: Tớ nghĩ là có đấy, chắc chắn sẽ có cô gái nào đó nghĩ rằng muốn ở bên cạnh Shuuichirou – kun mà.

Maaya: Con trai có thể có nhiều kiểu, có người đẹp trai, có người giỏi thể thao. Nhưng mà.

Maaya: Như tớ đã nói lúc trước, dù có hơi kỳ quặc một chút, nhưng suy cho cùng thì, một cậu trai dịu dàng vẫn là tuyệt vời nhất đó!

Dù có hơi kỳ quặc một chút, nhưng suy cho cùng thì, một cậu trai dịu dàng vẫn là tuyệt vời nhất, à……

「Được an ủi nhưng sao thấy đau lòng thế này.」

Nghĩ lại, có thể Maaya thích những chàng trai dịu dàng thật.

Nếu không phải vậy, cô ấy đang cân nhắc đến cảm xúc của tôi, có lẽ muốn nói với tôi rằng 『Ngay cả khi không có ưu điểm nào khác, chỉ cần dịu dàng, cũng không phải là không thể hẹn hò với con gái đâu! 』, rồi 『Vì vậy hãy cố gắng lên nhé! 』.

Lúc này, Maaya lại gửi một bức ảnh khác.

「Cái gì!? Đây là!?」

Maaya: Nyan nyan, ảnh selfie đeo tai mèo mượn của Mi – chan nè!

Maaya: Nyanjiro có vẻ rất vui khi thấy đồng loại đấy.

「Nyanjiro……! Kẻ thù lớn nhất của tao là mày sao!?」

Trong hình là Maaya đeo tai mèo, mặc đồ ngủ rộng rãi, ôm Nyanjiro lăn qua lăn lại.

Chết tiệt, bình, bình tĩnh!

Có lẽ Maaya sẽ không lưu lại hay vô tình xóa bức ảnh này.

Vậy thì mình lưu lại cũng chẳng có gì xấu.

「Thôi được. Mình sẽ không để mất bình tĩnh chỉ vì chuyện này. Hãy bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch nào.」

Shuuichirou: Nhân tiện Maaya nè, sau giờ học ngày 14 tháng sau, cậu có kế hoạch gì không?

Maaya: Không có! Tớ rảnh tới chán đây! Mà còn lâu mới đến ngày 14 mà :))

Maaya: Định đi chơi đâu à?

Maaya: Nhưng mà, hiếm thấy thật đấy, Shuuichirou – kun lại chủ động rủ tớ!

Shuuichirou: Ừm, tớ nhận được vé xem phim từ bạn.

Shuuichirou: Nếu cậu không phiền thì, muốn đi xem với tớ không?

Maaya: OK! Đợi đến hôm đó ghê luôn á ♪

Maaya: Ê mà…… Cậu nhận vé xem phim ấy từ 『người bạn』 nào vậy~?

Không ổn rồi…… Từ dòng tin nhắn này, không lẽ cậu ấy nghi mình qua lại với bạn gái nào khác à?

Theo mình tan học rời trường…… Không ai khác ngoài Maaya cả.

Shuuichirou: Cơ mà để tớ nói trước. Bạn ở đây là chỉ con trai đó.

Maaya: Không phải không phải. Ý tớ là, ngoài tớ ra, cậu còn có bạn nào khác nữa à?

「…… Đừng lơ là cảnh giác. Mình vẫn còn chống cự được.」

Shuuichirou: Cậu có những bằng chứng về ma quỷ không?

Shuuichirou: Muốn chứng minh những điều không tồn tại, còn khó khăn hơn cả lên trời đó.

Maaya: Shuuichirou – kun ấy thế mà đã kết bạn rồi à. Tớ mới biết luôn á.

「Chậc. Không được rồi. Có vẻ như mình không thể thắng được.」

Shuuichirou: Cậu không nghĩ rằng đó là bạn bên ngoài trường của tớ sao?

Maaya: Hầu như tụi mình toàn chơi chung với nhau, cậu lấy đâu ra thời gian đi chơi với mấy bạn khác?

「Nay, nay nhường cho cậu thắng đó.」

Shuuichirou: Thôi thì, cũng sắp tới giờ tớ đi ngủ rồi. Mai lên trường gặp nhé.

Maaya: Nay ngủ sớm dữ hen :))

Maaya: Mai lên trường gặp nhá.

Maaya: Tối nay ngủ ngon nhé, Shuuichirou – kun ❤

Shuuichirou: Aa, chúc cậu ngủ ngon.

「Phù, thực ra mình đã chuẩn bị tỏ tình trong lớp học vào buổi chiều…… Nhưng khi cậu ấy hỏi đi đâu, nếu nói là lớp học thì quá rõ ràng rồi. Không còn cách nào khác. Kế hoạch thay đổi, bây giờ hãy đi mua vé trước đã.」

Nếu kêu cô ấy đợi tôi trong lớp học, cô ấy có thể sẽ nghi ngờ.

Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, tỏ tình trong lớp học thực sự khá nguy hiểm……

Vốn dĩ Maaya đã rất dễ đoán được tôi đang nghĩ gì, quan trọng hơn là, tỏ tình trong lớp học có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.

「Cơ mà, cũng may là phương tiện liên lạc giữa hai đứa mình đã được đảm bảo, mối quan hệ cũng tốt đến mức có thể cùng nhau đi chơi sau giờ học. Với bước đệm như này, bắt đầu bước thứ hai của kế hoạch cũng không có vấn đề gì lớn.」

Còn nữa là luôn quan sát phản ứng của Maaya, điều chỉnh kế hoạch theo tình hình———

「Không có vấn đề gì cả. Vậy thì, chiến dịch bắt đầu.」

◇◆◇◆

Rồi đến chiều ngày 14 tháng 6, sau giờ học———

Tại ga Sendai trước chỗ có tấm kính màu đặc trưng đã hẹn———

Tôi kiểm tra lần cuối thông tin cần thiết cho chiến dịch trên điện thoại.

Kế hoạch hoàn hảo.

Hôm nay trời nắng đẹp, kiểm tra lại dự báo thời tiết, tỷ lệ mưa là 0%.

Khi chúng tôi xem xong phim, có lẽ sẽ vừa hay nhìn thấy bầu trời đầy ắp hoàng hôn đẹp đẽ.

Cuốn sách 『Khoa học thần kinh não bộ có thể áp dụng trong tình yêu』 mà tôi mua gần đây cũng có viết!

Con người trong khoảng thời gian từ chiều tối đến đêm khuya, hệ thần kinh phó giao cảm hoạt động, khiến người ta có xu hướng thư giãn.

Tuy nhiên, đối với con người, dù là chuyện của mình, cũng không thể hiểu hết được mọi thứ theo thời gian thực.

Nghĩa là, mặc dù cảm thấy thư giãn vì đã đến chiều tối, nhưng vẫn nhầm tưởng rằng mình thư giãn là do người bên cạnh, có vẻ như…… có thể áp dụng trong tình yêu!

Nói thật, miễn là không xảy ra tình huống khẩn cấp quá đột ngột nào, tôi có thể nói mà không ngại ngùng rằng, việc tỏ tình chắc chắn sẽ thành công.

「Aa, Shuuichirou – kun, xin lỗi vì đã để cậu đợi.」

「Không có gì, tớ cũng vừa mới đến à.」

「Aa~, vậy thì khi về chúng ta đi cùng chuyến tàu nhỉ~?」

「Xin lỗi nha. Nếu bị người khác thấy chúng ta cùng về……」

「Hìhì, đúng vậy ha, chắc chắn sẽ bị hỏi đông hỏi tây, như vậy thời gian chúng ta đi chơi sẽ giảm mất.」

「Vậy thì tranh thủ, ta đi thôi nào?」

「Okey!」

Tôi giục, Maaya liền đi đến bên cạnh tôi, hai chúng tôi cùng nhau đi về phía rạp chiếu phim.

Tôi nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu bình tĩnh, bước đi phù hợp với nhịp của đối phương trước ga sau giờ học.

Nhìn khách quan, có thể nói bầu không khí ban đầu rất tốt, là một khởi đầu hoàn hảo.

Sau khi đến rạp chiếu phim, trước tiên đổi vé đặt trước thành vé vào cửa tại quầy. Sau đó hai người trò chuyện bên cạnh quầy thức ăn.

「Shuuichirou – kun, cậu muốn uống gì?」

「Cola nha. Ăn bắp rang không?」

「Muốn ăn nhưng…… một mình tớ thì ăn không hết, nên chúng ta cùng ăn nhé?」

「Được thôi. À, còn dư vé, cậu dùng cái đó để trả đi.」

「Ừm, cảm ơn nhé.」

Vài phút sau, trả tiền xong chúng tôi cầm đồ uống với đồ ăn, đi về phía phòng chiếu.

Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau, tắt điện thoại.

「Tắt điện thoại có sao không?」

「Nếu bạn bè hỏi, tớ sẽ nói là mình ngủ quên trên tàu và đi quá ga, nên không sao đâu.」

Nhân tiện, tôi đã chọn một bộ phim kinh điển trong số những bộ phim kinh điển, chủ đề tình yêu tuổi học trò.

Nói cách khác, tuy hơi theo đường mòn chút, nhưng không cần thiết phải cố tình làm gì đó đặc biệt để chiến thắng.

Hơn nữa, đừng ngạc nhiên!

Tôi đã xem trước bộ phim này một lần rồi!

Tôi có thể khẳng định, bộ phim này không chỉ có chủ đề mới mẻ, cốt truyện cũng rất thú vị, chắc chắn không phí tiền vé.

Cả trò chuyện hay xem phim đều không phải là trọng tâm.

Quan trọng nhất là việc tôi có thể ngồi cạnh Maaya lúc xem phim. Nếu sau khi xem xong, có thể vừa đi vừa thảo luận cảm nhận trước ga thì càng tốt.

Vài phút sau khi phim bắt đầu———

———Hoàn toàn tình cờ, khuỷu tay chúng tôi chạm vào nhau.

「———Hửm.」

「…… Ừm.」

Lần này, Maaya là người chủ động. Có vẻ như cô ấy cố ý làm cho mu bàn tay đụng nhau nhẹ.

Tôi đoán, Maaya dù đang xem phim cũng chẳng quan tâm, chỉ muốn giỡn chút.

Đơn giản là thấy thú vị.

Tám chín phần là lý do đó, vì Maaya cũng thường hay làm vậy với tôi.

Có thể như thế sẽ khiến những khán giả khác bị làm phiền.

Tôi do dự trong chốc lát…… Không, những khán giả khác đều tập trung vào phim, hơn nữa, cũng không có người quen, dù có bị phát hiện cũng không sao.

Tôi chuyển sang rút ngắn chiến lược, dùng đầu ngón chân chọc chọc giày của Maaya.

Tuy nhiên, Maaya đột nhiên phản công mạnh mẽ, áp toàn thân về phía bên phải của tôi.

Tôi là con trai, so với con gái, chân để khi ngồi có phần khá rộng.

Cứ thế này, đừng nói là giày, cả bắp chân lẫn đầu gối cũng sắp chạm vào nhau mất thôi.

Tôi lại thử rút lui chiến lược, chống tay lên, làm động tác như đang chào hỏi, rồi dùng tay phải chống cằm.

Đây là chiến thuật phòng thủ. Làm vậy thì tay phải sẽ rất khó chạm vào nhau nữa. Sau đó tôi nghiêng nửa thân trên về phía Maaya, di chuyển hai chân sang bên trái nơi Maaya khó với tới.

Hoàn hảo.

Kế hoạch chiến đấu này thực sự quá hoàn hảo.

「———❤」

「———」

Đúng vậy, trừ khi Maaya sẽ chủ động tựa về phía tôi———

———Rồi sau đó chúng tôi sẽ dựa vào nhau.

◇◆◇◆

「Phim rất thú vị nhỉ, chúng ta cũng chơi rất vui.」

「Nhưng cậu đừng quên là tớ đã chủ động từ bỏ để không gây phiền cho những khán giả khác đấy……」

「Hìhì, biết rồi biết rồi. Không phải xấu hổ, mà là rút lui chiến lược, đúng không?」

「Đương, đương nhiên rồi. Miễn là đạt được mục đích cuối cùng là thưởng thức bộ phim, tớ không có lý do gì để câu nệ về phương pháp cả.」

Trên tầng 31 của đài quan sát nổi tiếng ở Sendai———

Tôi và Maaya vừa trò chuyện vừa ngắm hoàng hôn đẹp đẽ đang nhuốm màu đỏ tía.

Ở đây không có ai khác, hoàn toàn tách biệt với đất liền, chỉ có bầu trời thuộc về hai chúng tôi.

「Cảm ơn cậu đã rủ tớ ra ngoài hôm nay.」

「…… Không cần cảm ơn đâu. Bình thường toàn Maaya rủ tớ không mà.」

Tôi nghĩ Maaya chỉ đơn giản là rất thích thú với khung cảnh đường phố nhuộm đỏ trước mắt.

Thực tế, nhìn từ góc độ của tôi cũng là một khung cảnh rất đẹp.

Rất rộng lớn, lại rất yên bình.

Không biết có phải vì nhìn xuống con đường mình thường chơi đùa từ trên cao không, tôi cứ luôn có cảm giác tách biệt khỏi thực tế, cảm giác như đang mơ vậy.

「Có chuyện gì mà đến đây à?」

「…… Không, thực ra, tớ chỉ hơi mệt khi ở giữa đám đông khi nãy. Xin lỗi, cậu có thể ở lại với tớ thêm một lúc được không?」

「Thật là——— nhưng mà, tớ nghĩ mình cũng muốn được nghỉ ngơi một chút, đã nghỉ ngơi thì nên ở nơi vừa yên tĩnh vừa có cảnh đẹp thế này chứ.」

「Cảm ơn nhé, cậu tốt thật.」

「Không cần phải lễ phép vậy đâu! *mắt long lanh!*

「…… Oi.」

「Hìhì~」

Tôi biết mình đã hiểu lầm, nhưng vẫn ném cho Maaya một cái nhìn hơi trách móc.

Tuy nhiên, Maaya vẫn tự tin nhìn tôi, đây chính là cái gọi là vẻ mặt đắc ý.

「Maaya?」

「Sao thế?」

「Sao cậu lại nắm tay tớ, hừm, sợ độ cao à?」

「Ể~, bạn bè thân thiết như này không phải rất bình thường sao? Giữa các cô gái thường làm vậy mà?」

Nghĩa là, đây không phải là việc làm với một người đặc biệt.

「Hơn nữa tớ thực sự hơi sợ những nơi cao? Nên có thể, nắm tay cậu không?」

「~~~~」

「À rếế? Shuuichirou – kun, mặt có hơi đỏ kìa?」

「Đó là vì ánh hoàng hôn, nên mọi thứ trông giống đang đỏ thôi.」

「Không phải vì có gì đó vào mắt à?」

「Cậu định nhắc cái chuyện này tới bao giờ nữa hả!? Làm sao mà bụi vào mắt lại khiến mặt đỏ được!」

「Ể~, mình còn chẳng muốn nghe điều đó từ một cậu con trai bị bụi vào mắt lại hắt xì hơi đấy.」

Tuy có chút không ổn, nhưng có thể tạm coi như không có vấn đề gì.

Bị cô gái mình thích trêu chọc, ít nhiều cũng sẽ hơi xấu hổ.

Vì vậy kể cả trò đùa ở rạp chiếu phim, đều nằm trong dự đoán của tôi.

Không có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra.

Nên đương nhiên có thể tạo ra môi trường yên tĩnh, ánh sáng vừa phải, và không có người khác như hiện tại.

Hơn nữa, những điều này cũng được viết trong phần tiếp theo của 『Khoa học thần kinh não bộ có thể áp dụng trong tình yêu』 là 『Sinh lý học và khoa học tình dục có thể áp dụng trong tình yêu』.

Chính vì con người là sinh vật có thể tạo ra ảo giác, nên những hoạt động mạnh khiến tim đập nhanh như hiệu ứng cầu treo, nhà ma ở công viên giải trí,…… rất hiệu quả trong tình yêu!

Theo những gì viết trong cuốn sách này, tôi đã nghĩ ra việc rủ Maaya đến nơi cao có cảnh đẹp này.

Muốn phá vỡ mối quan hệ hình thức là bạn bè, chỉ có bây giờ.

Tôi muốn tỏ tình với cô ấy, tại đây, ngay lúc này!

「Maaya, tớ có điều muốn nói với cậu……」

「Sao thế, sao lại nghiêm túc vậy?」

「Thực ra, tớ———」

———Khoan đã.

Trong thời gian có hạn của chiến dịch này, tôi đã đi đến một bước mà ngay cả bản thân tôi cũng phải ngạc nhiên.

Tuy nhiên, liệu đây có thực sự được coi là kế hoạch hoàn hảo không?

Liệu như vậy có thực sự không có vấn đề gì không?

Không, không đúng!

Thực tế, ngoài việc tôi xấu hổ, không thể nói là không có vấn đề gì!

Đặc biệt là lần này, tôi đã chọn phương án đi xem phim sau giờ học.

Con ngươi của người ta sẽ giãn ra trong bóng tối, trong tình huống đó, người khác giới nhìn sẽ hấp dẫn hơn.

Trong 『Sinh lý học và khoa học tình dục có thể áp dụng trong tình yêu』 cũng có viết như vậy, điều đó có nhiều ưu điểm.

Nhưng ngược lại! Thời gian hai người trò chuyện sẽ ngắn hơn nhiều so với thời gian trôi qua!

…… Phải làm sao đây?

Có nên thực hiện kế hoạch không hoàn hảo không.

Không, cũng không phải vậy……! Trọng tâm không nằm ở đó!

Điều tôi nên ưu tiên xem xét nhất là, trong giây phút tiếp theo, kết cục xấu là tôi bị Maaya từ chối!

Tôi không muốn như vậy———

Tôi chọn bày tỏ để thể hiện cảm xúc của mình.

Nhưng, như vậy có tính đến cảm xúc của đối phương không?

Tháng trước tôi cũng đã tự suy nghĩ.

Sự dịu dàng không phải là ép buộc người khác phải phù hợp với mình, mà là tự mình chủ động phù hợp với người khác.

Đừng vội vàng. Phải cân nhắc đến cảm xúc của đối phương.

Nếu truyền đạt cảm xúc của mình một cách vụng về, một chiều, và làm cho đối phương cảm thấy khó chịu, thì chẳng phải là đi ngược lại mục đích ban đầu sao!

Nếu rất quan tâm đến vấn đề, hãy thận trọng hơn.

Tỏ tình sẽ gây phiền phức cho người khác. Ngay cả tôi, một kẻ yếu đuối trong tình yêu cũng đã nghe nói về điều này!

Tôi khá nhút nhát.

Cổ họng khô đi, tôi cố nuốt nước bọt để che giấu sự lo lắng của mình.

Tuy rất xấu hổ, nhưng đó là sự thật.

Tôi sợ mình sẽ bị từ chối.

Vậy tôi đã quyết định.

Việc có vấn đề tức là chắc chắn vẫn còn tồn tại một nước đi tốt nhất. Kết thúc mà vẫn giữ lại hy vọng có thể trở thành quân bài chủ lực, thật là một sự ngu ngốc không thể tha thứ được……!

『Cảm giác bồn chồn.』

Nếu lấy đó làm lý do mà hành động bốc đồng———

「———Aaaa, thực ra, ừm…… mẹ tớ tái hôn, tớ sẽ có thêm một người chị gái kế.」

「Hả? Ể? À, vậy, vậy à……」

「Nên tớ cũng phải chuyển nhà…… thực ra lại gần trường hơn, nếu Maaya đến nhà tớ chơi, có thể sẽ gặp được chị gái kế của tớ đó.」

「Hêê~, Shuuichirou – kun, quả thật là cho người ta cảm giác giống em trai hơn là anh trai nhỉ.」

…… Thật kỳ lạ. Cảm giác khó chịu này là sao vậy.

Vì cái nhìn tổng thể, việc tỏ tình của tôi đã bị hoãn lại.

Tuy nói vậy, tôi nghĩ với bầu không khí vừa rồi, Maaya có lẽ đã nhận ra tôi muốn tỏ tình rồi.

Nếu cô ấy cũng có tình cảm với tôi thì có lẽ sẽ cảm thấy hơi cô đơn, nghĩ tôi thật vô dụng. Nếu chỉ là tình cảm đơn phương từ phía tôi, có lẽ sẽ có cảm giác an tâm vì đã tránh được.

Tuy mức độ có khác nhau, nhưng cảm xúc này chắc hẳn đã hiện lên trên khuôn mặt.

Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy mình như bị trêu chọc nhiều hơn so với bình thường?

「Còn một điều nữa.」

「Gì thế gì thế?」

「Bất kể có chuyện gì xảy ra xung quanh tớ. Tớ vẫn muốn được cùng Maaya như thế này, cùng chơi đùa, cùng trò chuyện, ít nhất là muốn cùng cậu nói những điều này như trước kia.」

「Đương nhiên rồi! Người bạn quan trọng nhất của tớ đã can đảm nói thẳng với tớ những điều này mà.」

◇◆◇◆

「Thất bại mất rồi!」

Tôi bực bội dậm chân trên bậc thang công viên.

「Thất bại rồi, thất bại rồi, thất bại rồi, thất bại rồi……!」

Lên đến tầng ba, tôi đi về phía căn phòng ở góc xa nhất.

Đến trước cửa phòng góc, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa và bước vào.

「Aa, mừng con đã về nhé~ Shuu~ Ichirou~」

「À rế? Con về rồi đây, mẹ. Hôm nay mẹ nghỉ à?」

「Thường thì công ty có cái tục không hay là lịch làm việc nội bộ ấy mà.」

「Con hiểu rồi, để con nghỉ một lát rồi sẽ nấu bữa tối.」

Sau khi trò chuyện vài câu, thay vì đi vào phòng khách, tôi đi thẳng vào phòng ngủ.

「Không thể nào, sao lại thế được!? Kế hoạch đúng là chưa hoàn hảo. Nhưng quan trọng hơn, lòng người đâu phải đơn giản chỉ có hai mặt chứ! Dù vậy, lúc đó khi nghĩ đến việc có thể bị từ chối, mình đã cảm thấy sợ hãi, đó cũng là sự thật…… Chẳng lẽ, mình đã sợ sao……」

Tôi ném cặp lên giường.

Rồi ngồi phịch xuống ghế một cách thô bạo, xung động cầm lấy cuốn sổ tay———

「Khoan đã, không đúng. Trút giận lên đồ vật cũng chẳng khôn ngoan gì. Mà nếu ồn quá, có khi mẹ sẽ nghĩ mình không vui. Mình cũng không muốn bị ai quấy rầy lúc này.」

Tôi đứng bật dậy.

Đứng trước kệ sách, tôi lấy xuống một loạt sách giáo khoa về tình yêu như 『Khoa học thần kinh não bộ có thể áp dụng trong tình yêu』, cùng với bí quyết hẹn hò, quy trình hẹn hò, tạp chí thời trang và nhiều thứ khác nữa……

Tất cả đều bị ném lên chiếc giường êm ái.

「———Trí tuệ nhân loại ghi chép về tình yêu gì gì, tất cả hãy biến hết đi!」

Tôi uể oải lật giở những cuốn sách kiến thức tình yêu này.

Không được nữa rồi…… Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã……

「Thật là tệ hại, việc bày tỏ tình cảm với người khác quá đáng sợ mà!」

Tôi quỳ gối xuống sàn, đối mặt với kết quả gần như tuyệt vọng.

Rồi siết nắm đấm định đập lên mặt sàn thì———

「Hàa…… Gây phiền cho người sống ở tầng dưới, rồi bị họ đi lên khiếu nại thì phiền phức lắm. Bỏ đi vậy.」

Ngẩng phắt đầu lên, tôi đấm mạnh một phát xuống chiếc giường mềm mại.

Trút giận một cách vô lý như vậy cũng chẳng làm tôi vui lên được chút nào.

「Thật là một tình trạng thảm hại…… Cách tiếp cận logic và tổng thể lại thất bại vì một lời tỏ tình đầy cảm xúc và nhất thời không thành——— Không, đúng hơn là do thiếu can đảm.」

Tôi đột nhiên thu dọn những cuốn sách vừa ném lên giường, lật đến trang tôi muốn đọc.

Nhưng sau khi xác nhận, tôi lại ném nó trở lại giường.

「Haa, những cách làm tổng quát để nâng cao tỷ lệ thành công khi tỏ tình thì mình đã nắm rõ từ lâu rồi. Nghĩ lại thì mình đã đọc bao nhiêu trang web kiểu đó chứ…… Điều mình muốn biết là làm thế nào để có thể mở miệng để tỏ tình kìa……」

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ đi về phía cửa phòng.

『Hừm…… À~ Con bị, thất tình đúng không? 』

「Không phải! E hèm. Phán đoán tại chỗ hơi có chút sai sót, vì muốn giữ toàn cục nên con đã lùi lại một bước. Vẫn giữ nguyên hiện trạng, may là chưa thua.」

『À, được rồi. Vậy hôm nay để mẹ nấu bữa tối nhé?』

「Không cần đâu ạ. Nhiệm vụ giao cho con thì con phải hoàn thành. Đó gọi là trách nhiệm xã hội.」

Lần sau nhất định phải thành công.

Dù dùng lời nói đơn giản đến đâu để bày tỏ cũng được.

Điều quan trọng nhất khi tỏ tình vẫn là can đảm để vượt qua nỗi sợ hãi.

◇◆◇◆

Tháng trước, vào buổi tối ngày lễ khai giảng, mẹ nói với tôi rằng, 「Mẹ đã có người muốn tái hôn rồi」.

Mẹ mới 33 tuổi, gặp được người như vậy cũng không có gì lạ.

Không, nói vậy về mẹ có vẻ không đúng lắm.

Đối phương là Satou Mahiro – san, một lập trình viên cùng công ty, được giới thiệu từ trước.

Tuy nhiên, nếu vì có tôi mà mẹ không thể tái hôn, tôi cũng sẽ cảm thấy có lỗi.

Rồi hai tháng sau khi tôi nói với mẹ 「Mẹ muốn tái hôn không cần xin phép con đâu」, vào tối thứ sáu ngày 17 tháng 6———

「Con cũng đã gặp Mahiro – san vài lần rồi…… nói thật là hơi ngượng.」

「Vậy sao? Con quá để ý rồi~」

Sắp đến ngày gặp chị gái kế rồi.

Tôi và mẹ đang đi trên đường trước ga Sendai, hẹn đi ăn cùng nhau.

「Ngày mai cả ngày sẽ bận rộn chuyển nhà. Nhưng ngày kia đã phải bắt đầu sống chung với một cô gái cùng tuổi mà chưa từng gặp mặt. Bản thân con còn nhiều điều lo lắng, tâm lý đối phương chắc chắn còn phức tạp hơn. Phải nghĩ cho đối phương mới được.」

「Ể, vậy sao~?」

Mẹ trông có vẻ vô lo. Nhưng tôi thì không.

Đúng là cũng có vấn đề về mặt mũi. Nhưng đó chỉ là vì quan tâm đến ánh nhìn của người khác, chứ không phải lý do căn bản để loại trừ người ta khỏi đối tượng yêu đương.

Tuy nhiên, dù vậy, dù là chị gái kế, trong tình huống bình thường cũng sẽ không trở thành đối tượng yêu đương dễ vậy được.

Không, nói chính xác hơn, là không nên.

Tất nhiên, về mặt pháp luật, là vẫn có thể kết hôn.

Nhưng, bình tĩnh suy nghĩ từ góc độ đối phương thì sẽ hiểu.

Ngày kia bắt đầu phải sống chung trong một ngôi nhà với một cậu con trai vừa mới trở thành người nhà, lại không quen biết từ trước.

Nói chung, dù là ở nhà mình, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái phải không.

Hơn nữa…… nếu không tử tế với người khác, cuối cùng tôi sẽ mất chỗ dung thân của mình.

「Được rồi được rồi, chính cô ấy nói nhất định phải sống cùng Shuuichirou – kun mà.」

「Hửm? Đó không phải là khách sáo sao?」

「Nếu là khách sáo thì đã không dùng từ nhất định rồi~?」

Nghĩ kỹ lại, tôi không thể đọc được suy nghĩ của đối phương.

Về phần mình, tôi đã trả lời về vấn đề của chị gái rằng, 「Việc có sống chung hay không sẽ để cho phía bên kia quyết định」.

Nhưng nói chung, bảo một cô gái sống chung với một cậu con trai chưa từng gặp mặt, đáng lẽ phải rất miễn cưỡng chứ……

「Có phải là quá tập trung vào vấn đề trước mắt không…… Tại sao lại không từ chối, mà còn tích cực như vậy được chứ?」

「Được rồi được rồi…… sắp gặp được cô ấy rồi, con cứ hỏi trực tiếp là được mà.」

Vừa lúc tôi và mẹ đã đi đến trước cửa tòa nhà có nhà hàng sushi đã hẹn.

Vào trong, thang máy lên tầng 4, đi về phía nhà hàng sushi.

Sau khi mẹ nói tên đặt chỗ với nhân viên, nhân viên dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi bên trong.

「Satou – sama, khách của ông đã đến.」

「À, vâng.」

Giọng của một người đàn ông vang lên từ phía sau bình phong. Đó là giọng của bố kế Mahiro – san.

Mở bình phong ra, tôi thấy Mahiro – san và cô gái bên cạnh——— rồi sững sờ.

「…… Ma, Aya……?」

「Chào buổi tối, Shuuichirou – kun.」

Sao có thể chứ!? Tại sao Maaya lại ở đây!? Đây là trò quái gì vậy……?

「Shuuichirou, trước hết cứ ngồi xuống đã nhé?」

「À, vâng.」

Tôi biết đứng mãi sẽ khiến người ta thấy kỳ lạ.

Tôi ngồi xuống…… nhưng đối diện là Maaya. Đây là sự kết hợp gì đây?

「Shuuichirou – kun, chào buổi tối. Có lẽ cháu đã nghe Maaya nói rồi, nếu từ giờ có thể hòa thuận với Maaya như chị em thì, chú sẽ rất vui.」

「Hả……? Chị em, ạ……?」

Quái lạ. Tôi chỉ đưa ra câu trả lời rất bình thường mà.

Vậy tại sao mẹ và chú Mahiro lại nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu như vậy?

「À rế? Maaya chưa nói với con sao?」

「Bố, con đã nói là con muốn tự nói, để làm Shuuichirou – kun bất ngờ mà.」

「Ể? Ừm.」

「Như vừa nói, khi thực sự để cậu ấy thấy con ở cùng bố, như vậy mới phấn khích hơn chứ đúng không ♪」

「Ểể…… Xin, xin lỗi nhé, Shuuichirou – kun. Maaya đã đùa hơi quá rồi……」

「Không, không sao ạ, đừng bận tâm……」

Cậu chơi tớ một vố rồi nhỉ, Maaya!

Trò đùa đã thành công, còn cười vui vẻ như vậy, cậu đáng yêu quá mức thế này thì làm sao tớ có thể giận được chứ!

Không ngờ tôi lại mất bình tĩnh đến mức này……!

Nhưng, tôi cũng đã hoàn toàn hiểu tình huống hiện tại rồi.

Sự thật chỉ có một.

Nhưng, cách giải thích thì có hàng ngàn hàng vạn.

Chuyện này, tôi không biết Maaya đã chấp nhận nó như thế nào.

Nhưng đối với tôi, đây là biểu tượng của sự tuyệt vọng.

Điều này có nghĩa, cô gái sắp trở thành chị gái kế của tôi chính là———

1d996b51-b831-4fdd-bb98-fcf5b84eeee4.jpg

「Vậy giới thiệu lại nhé——— Tớ là Satou Maaya, người sắp trở thành chị gái của Shuuichirou – kun♪ Sở thích là đọc sách, chơi game, karaoke, còn cả chụp ảnh và quan sát thiên văn. Giỏi tất cả việc nhà và đàn piano. Từ nay về sau, dù là bạn cùng lớp hay chị em, xin hãy giúp đỡ nhau nhé.」

「Ừm…… Tớ là, Satou Shuuichirou…… Là…… ừm…… từ nay…… ừm…… Xin hãy giúp đỡ. Mong chúng ta…… chúng ta sẽ hòa thuận như chị em nhé……」

Thôi xong rồi.

Maaya làm trò đùa này với tôi nghĩa là ít nhiều cũng mong đợi tôi sẽ có phản ứng hơi vui vẻ.

Nhưng, phản ứng tôi đưa ra thực sự hơi không đáng tin cậy.

「Cảm giác Shuuichirou và Maaya – chan giống như đang xem mắt vậy, Mahiro – kun nhỉ.」

「Đúng vậy nhỉ, Shuuka – san.」

Nhưng…… phận là con trai, nhìn mẹ hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui.

Nhưng mà, tôi xin rút lại những gì đã nói trước đó……!

Tôi sẽ cố gắng sống cho phù hợp với người chị kế này.

Đã cùng dưới một mái nhà, nếu tình cảm của tôi bị lộ ra, chắc chắn cô ấy sẽ tránh né.

Vì vậy tôi tuyệt đối không thể để lộ——— Nhưng cũng sẽ không từ bỏ!