Có 1 ký ức mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Một khung cảnh vẫn còn tươi mới như hương thơm của mùa xuân, ngay cả sau bao nhiêu năm tháng.
"Hãy luôn nhớ lấy điều này, Irene."
Cái chạm nhẹ nhàng của một bàn tay xoa lên mái tóc tôi.
Người thầy của tôi mỉm cười ấm áp với tôi. Hồi đó, tôi thường quay đi, bực bội vì những lời càu nhàu, nhưng giờ đây ngay cả những khoảnh khắc đó cũng đã trở thành ký ức quý giá.
"Rồi sẽ có lúc con muốn bỏ cuộc."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo quá khứ của một con cáo trẻ.
"Irene à, cuộc sống giống như bình minh của một cơn bão."
"Dù con có chạy trốn đến đâu, rủi ro rồi cũng sẽ tìm đến con."
Đôi mắt nhăn nheo của thầy chứa đầy sự trìu mến. Thầy ấy nằm trên giường, cố gắng ngồi dậy và tiếp tục nói.
"Nó sẽ làm con đau đớn. Nó sẽ đáng sợ, buồn bã và cô đơn… Con thậm chí có thể cảm thấy muốn từ bỏ."
"Con có thể sẽ quỳ gối trước cơn bão đang gào thét trước mặt."
"Cuộc sống là vậy."
"Nhưng, Irene à."
"Thầy hy vọng con sẽ không khuất phục trước nó."
"Hãy đứng thẳng đối mặt với nó."
"Trở thành người, ngay cả khi đối mặt với cơn bão, vẫn có thể ngẩng cao đầu và vung kiếm."
"Không sao cả nếu bị chặn lại bởi một thứ gì đó vô lý."
"Ngay cả khi mọi thứ về con bị phủ nhận và tất cả những gì còn lại là sự run rẩy trong bất lực."
"Đừng để thứ đó lung lay niềm tin của con."
"Hãy là cây tùng đứng vững, chứ đừng là cây sậy uốn mình theo gió."
"Đây chính là thanh kiếm thầy đã dạy con."
"Hãy vung kiếm của con về phía cơn bão."
"Hãy vứt bỏ sự hèn nhát, và trở thành cái cây đầu tiên bị đổ gãy."
Đây là bài học cuối cùng của thầy tôi.
"Những điều quan trọng nhất không thể nhìn thấy bằng mắt. Con phải luôn nhìn bằng trái tim."
Ngay cả trong bình minh giông bão, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
"Cũng như những thủy thủ cổ xưa tìm đường theo các vì sao, cuộc sống cần một phương hướng."
"Vì vậy, Irene."
Thầy tôi đã nói những lời này, và giọng nói của thầy vẫn khắc sâu trong ký ức của tôi cho đến ngày nay.
Như một tấm biển chỉ đường trên con đường đầy chông gai, nó đã nâng đỡ bản thân yếu đuối của tôi.
"Hãy tìm ngôi sao của riêng con."
Tôi đã luôn muốn được như thầy.
***
Mọi thứ thật tĩnh lặng.
"…"
Chẳng nghe thấy gì cả.
Trong một thế giới chỉ ngập tràn sự im lặng chết chóc, con cáo đứng một mình trong bóng tối.
Cơ thể cô tàn tạ.
Irene loạng choạng, đôi chân đã mất hết sức lực, nhưng bằng cách nào đó vẫn cố đứng vững. Chỉ còn cảm giác kiệt sức ở các đầu ngón tay. Cô tuyệt vọng bám lấy ý thức đang mờ dần của mình.
"Haa, haa…"
Hơi thở cô gấp gáp, đẩy cô đến bờ vực sinh tử. Giữa sự im lặng nặng nề, một giọng nói vang lên.
"Trông cô vật lộn thật vất vả."
Bóng người trong tầm nhìn mờ ảo của cô là kẻ thù - một thế lực áp đảo, hiện thân của mọi sự bất công trên thế giới.
Một tiếng thì thầm chế nhạo vang bên tai.
"Chỉ một lúc trước, cô còn nói sẽ kết thúc việc này. Nhưng nếu giờ ngay cả việc cầm kiếm cũng là quá sức với cô, thì chúng ta phải làm sao đây?"
Bóng người đó cười khẩy.
Đó là một sự chế nhạo trắng trợn, nhưng Irene không phản ứng. Cô thấy điều đó không cần thiết.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Tâm trí Irene vô cùng tĩnh lặng. Bình thường, những sự khiêu khích như vậy đã khiến máu nôi sôi sục, nhưng giờ đây, nó chỉ là một gợn sóng lăn tăn khuấy động trong lòng.
Cô đơn giản chỉ thở.
"…"
Phải chăng sự bình thản này là kết quả của việc đối mặt với cái chết? Thật khó để diễn tả, nhưng một cảm giác bình yên không thể giải thích được bao quanh cô.
Thịch! Thịch!
Nhịp tim cô vang lên lớn và rõ ràng, vang vọng trong tai.
Cạch.
Cô điều chỉnh lại tay cầm thanh kiếm đang dùng làm cây chống. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một cảm giác ngứa ran chạy dọc theo cánh tay.
(Thật kỳ lạ.)
Có gì đó dường như nằm ngoài tầm với, như thể cô sắp chạm được vào thứ gì đó. Irene gạt bỏ những suy nghĩ mơ hồ và ngẩng đầu lên. Định mệnh đang chờ đợi cô.
Cái chết.
Vai cô run lên chỉ một khoảnh khắc.
Cô sợ hãi, nhưng ngay cả như vậy, vẫn có một lý do khiến cô không lùi bước.
"Thầy hy vọng con sẽ không khuất phục trước nó."
Những lời càu nhàu vang vọng trong tâm trí cô.
Irene mỉm cười.
Sao giờ này lại nghĩ đến chuyện đó chứ?
(Đương nhiên rồi.)
Lúc đó, cô không hiểu những lời đó, nhưng giờ, cô nghĩ mình đã bắt đầu hiểu. Những điều quan trọng nhất không thể nhìn thấy bằng mắt. Chúng phải luôn được nhìn bằng trái tim.
"Không sao cả nếu bị chặn lại bởi sự bất công, khi mọi nỗ lực của con đều bị phủ nhận."
"Đừng để thứ đó lung lay niềm tin của con."
"Hãy là cái cây đầu tiên bị đổ gãy, vứt bỏ sự hèn nhát."
"Ngay cả trong bình minh tăm tối nhất, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nếu ngôi sao trong tim con vẫn vững vàng, thế giới sẽ không vỡ vụn. Con chỉ cần tiếp tục tiến lên với ý chí của riêng mình."
"Mình…"
Một sự can đảm thật thảm hại.
Với người khác, nó có vẻ như hành động vô giá trị của một kẻ thua cuộc, nhưng với cô, đó là la bàn dẫn đường duy nhất.
Ánh sáng mờ ảo lập lòe.
"Mình vẫn còn sống."
Trong khoảnh khắc nhận ra đó—
Lóe lên.
Một tia lửa sáng bùng lên ở đầu ngón tay cô.
Theo sau cảm giác nhói buốt như điện giật, một ánh sáng đục bắt đầu bao phủ lấy thanh kiếm của cô. Ánh sáng dần trở nên mạnh hơn.
"Ồ."
Con rắn đang quan sát cô thốt lên một tiếng.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng bao phủ thanh kiếm rỉ sét, chiếu sáng vùng bóng tối xung quanh trong một ánh sáng rực rỡ. Những mảnh vụn trắng lấp lánh bay ra khắp mọi hướng.
Sức mạnh này là gì?
Lần đầu tiên, cô cảm thấy một cảm giác toàn năng. Ngay lúc này, cô cảm thấy như mình có thể chém đứt mọi thứ.
Sự thức tỉnh đến thật bất ngờ.
Vù!
Giữa tiếng nhận xét của con rắn, con cáo vung kiếm lên.
Sự tập trung của cô chỉ dồn vào lưỡi kiếm. Cô giải phóng toàn bộ năng lượng trong cơ thể.
Nhát chém cuối cùng này sẽ tiêu hao mọi thứ còn lại.
"Hãy đi tìm ngôi sao của riêng con."
Đây là ngôi sao mà Irene đã chọn.
Một cách kiên quyết, cô nói với bóng người đang đứng trước mặt mình.
"Chào mừng đến với vì sao của ta."
Lời nói của cô vang lên trong chốc lát, và cô vung kiếm lên. Toàn bộ đường hầm bừng sáng.
Đó là một nhát chém chói lòa, đầy rực rỡ.
ẦM!
Một vệt sáng vàng lóe lên, xé toạc màn đêm đen kịt.
Con rắn, dường như giật mình, cố tránh đòn tấn công, nhưng con cáo nhanh hơn.
Con cáo cuối cùng cũng chạm đến con rắn.
(Mình đã đánh trúng hắn.)
Suy nghĩ đó lướt qua tâm trí cô.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, khi cô sắp chém xuyên qua đối thủ…
"Đến đây là kết thúc được rồi."
Môi con rắn mấp máy.
Bất chấp vẻ mặt ngạc nhiên lúc trước, giờ con rắn nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh.
Trong một khoảnh khắc, đôi mắt hẹp của con rắn mở to hơn một chút.
"Chúc mừng, cô đã vượt qua rồi."
Đôi mắt trắng tinh của con rắn bắt gặp ánh mắt của cô. Ngay lúc đó, những vết nứt bắt đầu hình thành trong khoảng không trống rỗng xung quanh họ.
Răng rắc, răng rắc!
Như một tấm gương vỡ vụn, toàn bộ khung cảnh xung quanh họ vỡ tan thành từng mảnh. Đó là một cảnh tượng không thể tin nổi.
Khi Irene đứng sững sờ, con rắn thì thầm nhẹ nhàng.
"Đến lúc tỉnh dậy khỏi giấc mơ rồi."
Bụp!
Thế giới trở lại bình thường.
Bụp!
Khi ý thức của Irene trở lại, cô thấy mình đang đứng trong đường hầm.
Tầm nhìn của cô chập chờn khi cô chớp mắt bối rối.
"…Hả?"
Cô ấy nhìn xung quanh, rõ ràng là không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhìn biểu cảm ngơ ngác của cô ấy, tôi không nhịn được mà bật cười.
(Chắc là cô ấy đang bối rối đây.)
Cho đến một lúc trước, Irene đã bị mắc kẹt trong một thế giới ảo. Cô ấy đã bị cuốn vào một trận chiến sinh tử bên trong một ảo ảnh do tôi tạo ra, khiến cho cô ấy cảm thấy chân thực đến mức như ở chính thế giới thực vậy.
Nói ngắn gọn, cô ấy đã dính phải Lời nói dối của tôi.
Kể từ lúc cô ấy hét với những bé cáo con chạy đi và xông vào tôi, cô ấy đã bị mắc kẹt trong ảo ảnh.
"Cô có thích giấc mơ nhỏ của mình không?"
Tôi chào cô ấy một cách vui vẻ.
Trên thực tế, gần như không có khoảng thời gian nào trôi qua, và trời vẫn như vậy.
"Đây là… cái gì vậy?"
Con cáo vừa lẩm bẩm vừa sốc.
Không mất nhiều thời gian để cô ấy nhận ra chuyện gì đã xảy ra và biểu cảm trở nên tái nhợt. Đôi mắt đen của cô ấy đập vào tôi.
"…Ma thuật ảo giác?"
"Bingo."
"Không thể nào… Ta không cảm thấy bất cứ điều gì kỳ lạ cả."
"Haha, chà, tôi khá đặc biệt mà."
Trên thực tế, tôi có khả năng hủy diệt thế giới, ít nhất là theo game gốc. Dù không nói gì, tôi vẫn bình tĩnh quan sát cô ấy.
Đồng tử cô ấy vẫn còn hơi mất tập trung, những di chứng của ảo ảnh vẫn còn. Trong khi chờ Irene lấy lại cảm giác, tôi nghĩ lại về cảnh tượng vừa rồi.
"Chào mừng đến với vì sao của ta."
Câu nói bình tĩnh đó, theo sau là nhát chém kiếm sáng lóa của cô ấy.
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi ngứa ran vì phấn khích. Tôi không thể kìm được nụ cười.
"Tôi rất ấn tượng đấy."
(Chết tiệt, thật không thể tin nổi. Chị gái à, chị đã thổi bay tôi mất rồi.)
Nó còn ngoạn mục hơn cả những gì tôi dự đoán. Không ngờ tôi lại chứng kiến một thoáng thức tỉnh của cô ấy sớm đến vậy.
Thật tiếc vì tất cả diễn ra trong một ảo ảnh chứ không phải thực tế, nhưng dù sao… đó vẫn là một khoảnh khắc trọng đại.
Ding!
[Cảm xúc của mục tiêu đang biến động dữ dội.]
(Tuyệt vọng -> Quyết tâm)
[Một lượng lớn Lời nói dối đã được nạp lại do sự thay đổi cảm xúc đáng kể.]
[Năng lượng hiện tại còn lại: 100.0%]
Nhờ đó, năng lượng của tôi đã được nạp đầy.
Đã lâu rồi tôi mới được nạp đầy hoàn toàn, nên cảm giác khá là sảng khoái.
Đó quả là một cơn sóng cảm xúc mạnh mẽ. Khi tôi đứng đó, đắm mình trong sung sướng, một tiếng hét the thé xé toạc màn im lặng.
"Này! Này, các em! Tỉnh dậy đi!"
Có vẻ như cô ấy cuối cùng cũng nhận ra những bé cáo con đằng sau.
Tất cả bọn chúng đều nằm dài dưới đất, bất tỉnh.
Trong một khoảnh khắc, Irene hoảng hốt. Rồi, cơn thịnh nộ tràn ngập trong ánh mắt, cô ấy trừng trừng nhìn tôi.
"Tên khốn! Ngươi đã làm gì lũ trẻ?!"
"Làm ơn, hãy bình tĩnh lại đi."
"Ngươi làm tổn thương chúng rồi phải không?!"
"Chúng chỉ đang ngủ thôi."
"…"
Irene nhanh chóng kiểm tra những bé cáo. Khi thấy cả mười đứa đều không hề hấn gì, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, dù sự cảnh giác vẫn còn.
"…Ngươi muốn gì?"
Cô ấy hỏi, giọng run rẩy.
Vì tôi đã không làm hại những đứa trẻ bất tỉnh, cô ấy hẳn đã kết luận rằng tôi không có ý định giết cô ấy. Sát khí của cô ấy đã tan biến.
Tôi mỉm cười dịu dàng.
"Đầu tiên, sao cô không đặt thanh kiếm xuống đi?"
"Và tại sao ta phải tin ngươi?"
"Hmm~ Nếu chúng ta chiến đấu ở đây, lũ trẻ có thể bị vạ lây đấy, cô không nghĩ vậy sao?"
"…Chết tiệt."
Keng!
Miễn cưỡng, Irene hạ kiếm xuống.
"Tốt. Giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi."
"…"
"Không cần phải căng thẳng như vậy. Xét cho cùng, tôi cũng có chút thiện ý với cô mà."
"Thiện ý…?"
"Ừ, tôi hứa sẽ không làm hại cô."
Tôi giơ 2 tay lên thể hiện sự hòa bình.
Nếu tôi muốn giết những bé cáo, tôi có thể làm điều đó chỉ với một cái búng tay. Irene không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận điều đó.
"…Mục đích của ngươi là gì?"
"Câu hỏi hay đấy."
Tôi nhìn cô ấy với đôi mắt hẹp, đầy tinh nghịch.
Ánh nhìn chập chờn của cô ấy vẫn còn lưu lại dấu vết của sự thức tỉnh vừa rồi. Ngay cả ở bờ vực của cái chết, cô ấy vẫn giữ được phẩm giá của mình.
(Thật đáng ngưỡng mộ.)
Một kiếm sĩ với tinh thần không thể bị khuất phục.
Thật là sáo rỗng, nhưng tôi yêu thích những câu chuyện như thế này.
"Chào mừng đến với vì sao của ta."
Một ngôi sao, cô ấy đã gọi nó như vậy. Thật là một cụm từ tuyệt vời. Nó còn phù hợp hơn nữa vì nó đến từ cô ấy.
Cô ấy thực sự là một người tỏa sáng như một ngôi sao.
Con người, khi nhìn thấy một thứ gì đó mà họ không có, thường cảm thấy muốn biến nó thành của riêng mình.
Tôi cũng không khác gì.
"Tôi sẽ mua vì sao của cô."
Tôi đã quyết định biến cô ấy thành của mình.
"Cô sẽ để tôi thuần phục cô chứ?"
Đó là một câu hỏi lặng lẽ. Tôi đưa tay ra với cô ấy, mỉm cười với sự trìu mến chân thành, như cái cách Hoàng tử bé nhỏ đã thuần phục con cáo của mình.