Một con hẻm tối tăm.
“Khụ… khụ…”
Một gã đàn ông chết mà còn chẳng kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“………”
Khi hắn đổ gục xuống đất, một bóng người nhỏ nhắn hiện ra từ bóng tối.
Lily—một thân áo choàng kín mít.
Cô bé ngồi thụp xuống bên xác chết của gã đàn ông—.
Phập.
Cô đâm liên tục vào cái xác đã lạnh ngắt vô hồn ấy.
‘Thằng này cũng chỉ là rác rưởi…’
Gã đàn ông mà Lily vừa giết là một tội phạm đang lẩn trốn ở Drax. Sau khi tàn sát một gia đình, hắn đã trốn khỏi lệnh truy nã của Đế quốc và ẩn náu tại nơi này.
Hắn từng khoe khoang tội ác của mình như thể đó là chiến tích. Sau khi nghe chuyện, Lily lặng lẽ bám theo hắn. Khi chắc chắn xung quanh không có ai, cô không chút do dự mà ra tay.
Phập—
Sau khi khắc lên cái xác hàng chục nhát dao, Lily mới dừng lại và lau máu trên tay.
‘Còn lâu chị mới về nhà.’
Nghĩ rằng mình vẫn kịp giết thêm một đứa, Lily rời khỏi con hẻm.
Đây không phải lần đầu cô bé giết người.
Ngay từ khi học được ma pháp ấn chú từ chị gái, cô đã bắt đầu ra tay với lũ tội phạm. Mỗi lần chị đi vắng, Lily lại lên đường, săn lùng kẻ xấu, mong có thể giảm thiểu hiểm họa quanh chị mình.
Khi đang lang thang trên phố, tìm mục tiêu tiếp theo, Lily nghe thấy hai người đàn ông đang nói chuyện.
“Chậc… lúc nãy ta đang thắng cơ mà.”
“Ngốc. Ngài Bram gọi rồi đấy. Cờ bạc với chả bạc, quan trọng hơn cả lệnh của ông ấy à?”
“Biết rồi, biết rồi. Chỉ là tức quá thôi mà.”
“Thôi càm ràm nữa, đi lẹ đi.”
‘Bram.’
Đôi mắt tím của Lily ánh lên sát khí.
Một cái tên cô không đời nào quên. Tên khốn đã khiến chị cô phải chịu đựng đau khổ nhất.
Nếu không có Bram, chị cô đã không buồn như bây giờ.
Cô nhìn xuống con dao trong tay.
‘Giờ… mình có thể giết hắn rồi…’
Lần đầu gặp Bram, cô đã sợ đến mức không thể động đậy, chỉ biết run rẩy.
Nhưng giờ, với khả năng điều khiển ma lực, mọi thứ đã khác.
‘Mình sẽ giết hắn…’
Mang theo quyết tâm sắt đá, Lily kéo chặt áo choàng che kín khuôn mặt rồi âm thầm bám theo hai tên đàn ông.
Chẳng bao lâu sau, họ đến một nơi tụ tập ngầm đầy người.
Và đứng trước đám đông—là một thân hình đồ sộ, ghê tởm.
Lily cắn môi.
‘Bram..!’
Con dao trong tay cô bắt đầu rung lên theo ma lực.
Lily nhấc chân, sẵn sàng ra tay.
*****************
Sau khi hoàn thành vài thí nghiệm với vật thí nghiệm—à không, với Charlie—tôi ngồi nghỉ một mình.
Charlie vừa bỏ đi, nói là không bao giờ muốn nhìn mặt tôi nữa.
Mặt cậu ta tái nhợt như xác sống.
‘Chắc mình hơi quá tay rồi.’
Tôi đã bảo Charlie làm bất cứ điều gì để chọc giận tôi.
Ban đầu cậu ta chỉ chửi nhẹ, nhưng sau thì… đúng là đâm thẳng vào lòng tự trọng.
Có lúc tôi suýt không kiềm được mà đánh thật luôn.
Cậu ta tìm mọi cách để khiêu khích, và đa phần đều hiệu quả.
Không biết nên nói là tài năng bẩm sinh hay là đáng ăn đòn nữa.
Dù sao thì nhờ Charlie, tôi cũng hiểu rõ hơn về sức mạnh của mình.
‘Không chỉ là sức mạnh cơ bắp—mà toàn bộ thể chất của mình đều đã tăng vượt trội.’
Tôi cắn một miếng bánh mì to tướng.
Tiền đâu ra mua bánh ấy hả?
Tôi mượn của Charlie đấy.
Lúc tôi xin vay tiền, cậu ta nhìn tôi như thể tôi bị khùng.
Nhưng biết sao được. Sắp đánh nhau rồi, không thể để bụng đói được.
Nghe đâu Bram đã cho người lùng sục tìm tôi, nên chắc chẳng khó để đụng mặt họ.
“Được rồi. Xuất phát nào.”
Tôi đứng dậy, phủi tay, vươn vai rồi rời khỏi con hẻm.
Chờ đấy, Bram.
Không. Tôi tưởng sẽ phải tìm một lúc mới gặp, ai ngờ đụng ngay lập tức.
“Này, có vẻ là con nhỏ đó đấy.”
“Này nhóc, đi với bọn anh một chút nào.”
Tôi chưa đi được bao xa mà đã bị bao vây bởi ba tên đàn ông. Có vẻ Bram đã cho người tìm tôi gắt hơn tôi tưởng.
“Đi đâu vậy?”
Tôi hỏi ba tên đang vây quanh mình.
“Còn đi đâu nữa? Một chỗ vui vẻ chứ sao.”
“Ừ, rất vui—với bọn anh thì chắc chắn rồi.”
“Đừng sợ quá nhóc. Bọn anh tốt lắm, thiệt đó.”
Trời đất. Mấy tên này nói chuyện cứ như mấy thằng côn đồ hạng ba sắp bị đập sml.
Rồi khi thấy mặt tôi, cả bọn đột nhiên nhếch mép cười đểu.
“Này… con nhỏ này xinh ghê.”
“Sếp dặn là mang về còn nguyên vẹn không?”
“Không. Chỉ bảo mang về thôi. Không nói rõ.”
“Vậy thì… vui vẻ chút trước chắc không sao nhỉ?”
Heh heh heh.
Tuyệt thật. Lũ khốn nát đến tận xương.
“Tốt nhất là mấy người đưa tôi đến chỗ cần đến luôn đi.”
Tôi cảnh báo với giọng bực bội, nhưng tụi nó chỉ càng cười to hơn.
“Ha ha! Cá tính phết!”
“Càng phản kháng, càng thú vị.”
“Loại này đánh gục mới đã nè. Ha ha!”
Hết cách rồi.
Tôi búng ngón tay cái vào ngón giữa và nói,
“Tôi cảnh báo rồi đấy.”
Pặc!
Tiếng búng không giống tiếng tay người, mà giống như thanh sắt đập thẳng vào đầu.
Gã đầu tiên đổ gục, sùi bọt mép.
“Mẹ kiếp! Gì vậy trời?!”
“Hắn… chết rồi!!”
Ơ… không cố giết đâu. Chắc tôi vẫn chưa kiểm soát được lực tay.
“Con khốn này!”
Tên thứ hai gào lên, giận dữ lao tới.
Tôi né cú đấm dễ dàng rồi chụp lấy cằm hắn.
Bốp!
“Ugh…!”
Lần này hắn chỉ ngất xỉu.
“Đ-đm!”
Tên cuối cùng định bỏ chạy.
“Chạy đâu vậy?”
Tôi đá vào chân hắn, làm hắn ngã sõng soài.
“Aaaah!! Chân tôi!!”
Gã vừa lăn vừa la làng.
Ồn ào thật. Người bắt đầu tụ tập lại xem.
Tôi cúi xuống, nhìn hắn.
“Thì ra kích hoạt sức mạnh của tôi đơn giản hơn tôi nghĩ.”
“X-xin tha mạng… tôi làm gì cũng được… tha cho tôi…”
“Chỉ cần tôi thấy đáng đánh là được rồi.”
“Aaaaagh!”
Bốp—
Gã cuối cùng đổ gục, mắt trắng dã.
Tôi phủi tay đứng dậy.
“Ơ, lẽ ra nên để một đứa tỉnh để hỏi đường.”
Tôi không biết tiếp theo phải đi đâu.
Mà thôi, đi lòng vòng một chút là sẽ gặp chuyện thôi.
Nghĩ vậy mà đúng thiệt.
Một nhóm khác của Bram xuất hiện. Tôi chỉ cần búng trán là mấy đứa ngã rạp hết.
Tôi tra khảo thằng cuối, moi được chỗ ở của Bram, rồi cho hắn “ngủ ngon”.
“Nếu mình chiếm được chỗ đó… thì trước tiên là thịt nướng… thêm một cốc bia lạnh… Không, cả hai luôn đi.”
Vừa mơ mộng vừa cười, thì có tiếng người chạy đến.
‘Lại đứa nào nữa đây.’
Tôi giơ tay chuẩn bị búng, rồi quay lại.
“X-xin cô… cứu tôi với!!!”
“Hả?”
Không phải tội phạm, mà là một người phụ nữ tóc bạc trông trưởng thành.
Cô ấy rất đẹp, toát lên vẻ sang trọng.
Người phụ nữ vừa chạy tới cầu cứu, nước mắt lưng tròng, môi tím tái, toàn thân run rẩy.
“Làm ơn… hức… xin hãy giúp tôi…”
“…Cái gì cơ?”
Lily biến mất. Không thấy Lily đâu cả.
Ban đầu Dania tưởng đó là trò đùa của Lily nên đi tìm quanh nhà, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng em gái.
Thình thịch, thình thịch—
Tim đập loạn. Đầu óc trống rỗng. Hơi thở run rẩy.
Đây là khu vô pháp vô thiên. Một bé gái mất tích thì không thể có kết cục tốt đẹp.
Hàng loạt viễn cảnh khủng khiếp hiện lên trong đầu.
“Không!!! Lily!!!”
Dania hét lên, lao khỏi nhà.
“Haa… haa…”
Cô chạy đến tiệm tạp hóa quen thuộc, đến sào huyệt của Bram, đến mọi con hẻm tối.
Chạy đến khi đôi chân không thể gượng nổi nữa.
Cô đã lục tung mọi nơi, nhưng không thấy dấu vết nào của Lily.
“Haah… hức… Lily… làm ơn…”
Làm ơn, em phải an toàn. Nếu em có chuyện gì, thì chị…
Hơi thở nặng dần, ngực đau thắt. Dania gục xuống đất, tay chống xuống nền đá.
Bịch.
Một tiếng động khô khốc vang lên.
Dania quay về hướng phát ra âm thanh.
Và rồi, cô thấy một cô gái tóc đen đang nhẹ nhàng ném bay vài gã đàn ông trưởng thành.
‘Cô bé đó…’
Khớp hoàn toàn với lời đồn Dania nghe được ở quán rượu.
Cô gái có sức mạnh quái vật từng thổi bay đầu Rick—không thể nhầm được.
‘Nếu là cô ấy…’
Phải.
Ở cái thành phố đầy phản trắc này, Dania chẳng thể nhờ ai giúp—Bram thì càng không, còn người xung quanh thì chỉ toàn bè lũ của hắn, sẵn sàng đâm sau lưng cô bất cứ lúc nào.
Một mình cô không thể lục tung cả vùng đất rộng lớn này.
Trong tình thế tuyệt vọng, đột nhiên một cô gái thần bí xuất hiện.
Dania như người chết đuối vớ được cọc, lao tới.
“X-xin cô… cứu tôi!!!”
Cô gái quay lại, ánh mắt chạm ánh mắt Dania.
Làn da trắng như sứ, vẻ đẹp thoát tục như tiên nữ. Nhưng đôi mắt đỏ rực ấy—lạnh lẽo như băng, lại kỳ lạ cuốn hút.
Một phù thủy. Một phù thủy mê hoặc chết người.
“Hở?”
Trái ngược với vẻ ngoài, giọng nói cô gái lại vô cùng dễ thương và ngây thơ. Dania bị bất ngờ, nhất thời không nói được gì.
“Làm ơn… hức… xin hãy giúp tôi…”
Dania dốc hết tất cả để cầu xin cô gái ấy cứu giúp.