Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 307

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 2

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1006

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 1

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 200

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu - 67-Làm ơn chủ nhân

67-Làm ơn chủ nhân

Ánh nắng rực rỡ buổi sớm lại đánh thức tôi dậy, như mọi ngày.

Mặc dù... gọi là “đánh thức” thì cũng hơi không đúng — vì thực ra tôi đã tỉnh từ lâu rồi.

“...Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Marie – con bé vẫn nằm gọn trong vòng tay tôi – ngước lên nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng.

Tôi trông tệ lắm sao?

Mà, cũng phải. Đêm qua tôi gần như không chợp mắt được.

Cơ thể vẫn cứ nóng ran và bứt rứt, mãi không dịu xuống.

Ngay cả khi đã đỡ hơn một chút, cảm giác bất an vẫn len lỏi trong người, khiến tôi không thể nào ngủ yên.

Tóm lại, cả đêm tôi gần như thức trắng…

“Ừm… chỉ là mẹ ngủ không ngon thôi…”

Marie hơi chu môi, rồi liếc sắc lẻm về phía Athena.

“...Sao chị lại ở đây?”

Chỗ này vốn là không gian riêng của mẹ và con mà.

“Chào buổi sáng, Hera.”

Phớt lờ ánh mắt khó chịu của Marie, Athena nghiêng người đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ.

“À… ừm… chào buổi sáng.”

Tôi lúng túng đáp lại, và Athena mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

Tôi chợt ngẩn người ra một lúc.

Thình thịch…

‘Cái gì vậy trời…?’

Trước giờ tụi tôi từng hôn nhau như thế rồi mà, sao hôm nay lại thấy… lạ quá vậy?

“Ư…!”

Marie, trông có vẻ không hài lòng lắm, ôm tôi chặt hơn nữa, cọ đầu vào lòng tôi như mèo con.

“Mẹ ơi… con cũng muốn…”

Ánh mắt con bé long lanh đầy nũng nịu.

Tôi mỉm cười dịu dàng, chiều theo.

Chụt.

Tôi đặt một nụ hôn lên má con bé.

“Hera, môi em có dính vụn bánh này.”

Athena vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi tôi, phủi đi chút vụn bánh.

Cảm giác quen thuộc từ hôm qua thoáng vụt qua trí óc, khiến cả người tôi run lên một thoáng.

“C-cảm ơn chị…”

“Cảm ơn gì nào?”

Chị ấy cười thật ấm áp. Trái tim tôi lại bắt đầu khẽ khàng rung lên lần nữa.

Chúng tôi đang ngồi trong khu vườn, vừa uống trà, vừa thưởng thức bánh ngọt.

Hôm nay Athena không có việc gì, nên chị bảo cả hai có thể dành trọn ngày bên nhau.

Tôi nghe theo lời chị, và hai người cùng ra vườn.

“Không có con bé kia, yên bình hẳn nhỉ.”

“Con bé…?”

Marie vừa mê mẩn ngắm hoa nở, vừa chạy đi đâu đó bảo sẽ làm vòng hoa cho tôi.

Chỉ còn tôi và Athena ngồi lại cạnh bàn.

Chị ấy nhấp một ngụm trà, tôi cũng làm theo.

Vị trà thanh mát trôi xuống cổ họng, làm dịu đi cái khát trong tôi, và tay tôi theo bản năng vươn tới miếng bánh nhỏ xinh trên đĩa.

Tôi vốn không thích lối sống quý tộc này lắm… nhưng được cùng Athena trải qua khoảng thời gian thế này, thật sự rất dễ chịu.

“Nhưng Hera này, trông em vẫn còn mệt lắm. Em ngủ không ngon à?”

Chị nghiêng đầu, ánh mắt đầy tò mò nhìn tôi.

A…

Nhìn gương mặt vô tư ấy, trong tôi lại nổi lên chút hờn giận.

“…Hừm…”

Chị nghĩ ai là người khiến tôi không thể chợp mắt cả đêm nay?

Chắc là không biết thật, nên mới hỏi vậy…

Tôi thở dài khẽ khàng, rồi lại nhấp một ngụm trà nữa.

‘…Chẳng lẽ mình… là biến thái à?’

Cơ thể tôi, bị trêu chọc bởi những cái vuốt ve của Athena, vẫn như đang râm ran rạo rực.

Thứ nó đòi hỏi, hẳn là khoái cảm.

Cảm giác khoái lạc tột cùng mà chị ấy đã từng cho tôi — tôi muốn được cảm nhận lại.

…Từ khi nào tôi trở thành thế này?

Trước kia, tôi đâu hề nghĩ đến chuyện đó.

Điều duy nhất tôi mong, là được Athena để tâm đến mình.

Nhưng bây giờ…

Tôi muốn chị ấy khao khát tôi, đến điên dại.

Muốn chị ấy dồn ép tôi, khiến tôi chẳng thể nghĩ được điều gì… chỉ còn biết run rẩy trong những nụ hôn ngấu nghiến của chị.

Ugh—

Chính tôi cũng phát hoảng với những suy nghĩ sa đoạ trong đầu mình.

‘H-Hera, tỉnh táo lại đi!’

Tôi không phải… loại người như vậy. Tôi đang nghĩ cái gì thế này?

Chắc chỉ là do cơ thể vẫn còn nóng bừng nên đầu óc mới trở nên mơ hồ như thế…

“Hera, em sao vậy? Em mệt à?”

Athena đặt tay lên trán tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.

Bàn tay ấm áp chạm vào tôi, khiến má tôi đỏ lên theo bản năng.

“Ưm…”

Thình thịch…

Chỉ cần nhìn vào chị, trái tim tôi lại đập rộn ràng.

Có gì đó… không ổn thật rồi.

Tôi không còn nhìn chị như trước nữa.

Mỗi lần đối mặt với Athena…

Chẳng lẽ… tôi đang nhìn chị ấy như một đối tượng tình dục?

‘Tỉnh lại đi, Hera.’

Cách chị ấy chạm vào tôi — chỉ là cử chỉ thân mật, là thói quen của chị thôi, không có ý gì cả.

Dù sao thì, trong thế giới của “Anh hùng Bất khuất”, chỉ có một nhân vật được xác định là đồng tính — một vị thánh nữ đáng kính.

Vì đây là thế giới cởi mở với những cử chỉ thân mật giữa phụ nữ, chị ấy mới đối xử thân thiết với tôi vậy. Chắc không có gì ẩn ý… đúng chứ?

Nhưng mà, nếu gọi là “tình cảm giữa phụ nữ”—

Chúng tôi đã từng hôn nhau đến tê dại cả người…

Chị ấy từng vuốt ve, mơn trớn từng tấc da thịt của tôi…

Tôi thậm chí còn nhớ… mình từng liếm cả làn da chị ấy…

Và những chuyện… khác nữa

“…”

Chuyện này… vì cả hai đều là phụ nữ, nên chắc không sao… đúng chứ?

Từ ngày được Lily “giáo dục”, tôi chưa từng đặt câu hỏi về điều đó.

Nhưng nghĩ lại…

Những chuyện tôi và Athena đã làm, thật sự quá mức mờ ám để gọi là “thân mật thông thường”.

Ở Hàn Quốc, đến các cặp đôi thực thụ còn chưa chắc dám làm thế…

Dù thế giới này khác biệt, tôi bắt đầu cảm thấy… các “chuẩn mực” ở đây và chỗ tôi đến cách nhau quá xa.

Tôi lén đưa mắt nhìn Athena.

“Có chuyện gì sao?”

Chị ấy vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt trong sáng như thường lệ.

Phải rồi. Chắc là tôi tưởng tượng thôi.

Thế giới này vẫn còn quá nhiều điều tôi chưa hiểu rõ.

Dựa vào lẽ thường từ thế giới cũ có khi lại là sai lầm…

Tôi lắc đầu, xua tan những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, rồi cùng Athena và Mari – giờ đã đội vương miện hoa tươi rực rỡ – tiếp tục tận hưởng buổi chiều yên bình ấy.

‘Đúng rồi… không thể nào…’

Không đời nào Athena lại xem tôi như người yêu… đúng không?

‘K-không… đúng chứ…?’

“Ưm… hah…”

Ngón tay Athena mơn man vùng bụng tôi một cách dịu dàng, như đang vẽ những vòng tròn nhỏ vô hình.

Cảm giác ấy, y hệt hôm qua—nhẹ nhàng, trêu chọc, khiến cơ thể tôi bùng cháy lần nữa như thiêu.

Nhưng…

Tuy không khó chịu, nó lại để lại trong tôi một khoảng trống trống rỗng đến nghẹt thở.

“Haa… aah…”

Sột soạt—

Âm thanh bàn tay chị lướt nhẹ qua da tôi vang vọng trong căn phòng, cứ lặp đi lặp lại như đang thôi miên.

Tôi sắp…

Phát điên mất thôi.

Cứ như từng ngón tay của chị đang vuốt nhẹ tâm trí tôi, khiến tôi bấn loạn cả người.

Tôi muốn chị ấy mạnh bạo hơn chút nữa, đè xuống, chạm sâu vào…

Nhưng chị lại không có vẻ gì định làm thế, chỉ tiếp tục lướt nhẹ như gió thoảng.

“Ah… Athena… chỉ một chút thôi… làm mạnh hơn chút nữa đi…”

Không chịu nổi, tôi đánh liều mở lời. Dù xấu hổ đến đỏ mặt, tôi vẫn nói ra mong muốn ấy.

Tôi cảm thấy như mình vừa chạm đến đáy của nỗi nhục nhã.

Nhưng nếu tiếp tục như thế này, tôi sợ mình sẽ phát rồ thật sự.

Tuy nhiên…

Athena lại lắc đầu, giọng chị nghiêm khắc đến mức khiến tôi tê người.

“Không được, Hera. Em còn không khoẻ mà, nhớ không?”

Giọng nói ấy như tạt thẳng gáo nước lạnh vào ngọn lửa trong tôi, khiến tôi muốn gào lên vì uất ức.

Tôi muốn nói: “Tất cả là do chị mà!!”

Nhưng ngón tay chị lại lướt qua đùi tôi, khiến tiếng rên bật ra trước khi tôi kịp mở miệng.

“Hnngh… haa…”

“Dừng ở đây thôi nhé.”

Athena buông tay tôi ra, cởi bỏ dây trói, rồi đứng dậy rời khỏi giường.

“…Gì cơ…?”

Tôi trơ mắt nhìn bóng chị.

“Đi ngủ thôi, Hera.”

Chị ấy gọi tôi theo, nhưng tôi chẳng còn chút sức nào để nhúc nhích.

Lại nữa…?

Lại bỏ tôi lại trong tình trạng nóng rực không chịu nổi này sao?

Tôi biết chắc tối nay tôi không thể nào ngủ được — còn tệ hơn cả hôm qua.

Cơ thể tôi còn nóng hơn trước, khao khát được giải thoát khỏi cảm giác này.

Tôi không muốn quay về phòng… như thế.

Tôi chạy tới, nắm lấy tay Athena, đôi mắt rưng rưng đầy khẩn cầu.

“C-có thể… làm thêm một chút thôi cũng được mà…”

Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng như thấy một nụ cười nhếch môi thấp thoáng nơi khoé miệng chị khi quay đi.

Nhưng khi chị ấy ngoảnh lại nhìn tôi, gương mặt Athena chỉ tràn ngập vẻ mệt mỏi.

“Em muốn chị làm gì đây?”

Tôi ngập ngừng, chẳng biết trả lời câu hỏi của chị thế nào. Ngay cả chính tôi cũng không thể định nghĩa rõ ràng điều mà cơ thể mình khao khát.

Sau một hồi ấp úng, tôi cuối cùng cũng cất lời.

“C-Cái chuyện lần trước chị làm…”

“Lần trước là lần nào?”

“Cái… chuyện đó…”

Những câu hỏi dồn dập của chị bắt đầu khiến tôi thấy hơi bực bội, chẳng hiểu sao nữa.

Chị ấy chắc không cố tình hỏi khi đã biết tỏng rồi, đúng không?

Tôi cúi gằm mặt, má đỏ bừng, lí nhí trong giọng nói nhỏ như bò.

“Ấn… vào bụng em…”

“Chị nghe không rõ, Hera.”

“Ấn… vào bụng em, như lần trước ấy…”

Athena lặng lẽ nhìn tôi thật lâu sau khi nghe lời tôi nói.

“Đó là cách em xin xỏ chủ nhân của mình à?”

“Hả…?”

Chị nâng cằm tôi bằng ngón tay, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt chị.

“Hera, chị đã nói với em rồi. Em không được ra lệnh cho chị. Tất cả những gì em có thể làm là cầu xin.”

“Ơ… Athena…”

“Chị đang mệt. Vậy nên, nếu em thật sự muốn, hãy xin chị một cách đủ lịch sự để khiến chị đổi ý.”

Lời chị, bảo tôi phải cầu xin như một nô lệ, khiến tâm trí tôi rối bời.

Những lời ấy, dễ dàng bị xem là sỉ nhục.

“L-Làm như lần trước… ấn mạnh vào em…”

Tôi đứng trước chị, câm lặng, không thốt nên lời.

Một khoảng im lặng bao trùm giữa chúng tôi.

“Nếu em không muốn, thì đi ngủ đi.”

Athena quay lưng lại, bước đi.

“Đ-Đợi đã…”

Khi chị tiến về phía cửa, tôi cảm thấy một cơn hoảng hốt dâng trào.

Tôi không muốn thêm một đêm nữa trôi qua như thế này.

Tôi vội vàng nắm lấy tay chị.

Rồi Athena quay lại nhìn tôi.

Thật sự quá xấu hổ, nhưng—

Dù vậy, tôi vẫn muốn thỏa mãn khao khát này.

Dù gì, chẳng phải tôi đã quyết định làm nô lệ của chị rồi sao?

Chuyện này hẳn không có gì to tát.

Tôi nhắm chặt mắt trong giây lát.

Rồi, tôi kéo áo lên, để lộ bụng mình trước mặt chị.

Má tôi nóng bừng vì xấu hổ, nhưng—

Tôi lấy hết can đảm, mở mắt ra, và gửi đến chị lời thỉnh cầu chân thành.

“L-Làm ơn… Chủ nhân…”

image-3.png