“Xin hãy để chúng em giúp tiểu thư.”
“Không, thật đấy… tôi tự mặc được mà…”
Ánh mắt các cô hầu gái ánh lên vẻ háo hức khi họ đưa tay về phía tôi. Tôi vội xua tay, ý bảo không cần. Khi thấy tôi cương quyết từ chối, họ đành giao lại bộ quần áo rồi lần lượt lui ra khỏi phòng.
“Thật là… tiểu thư, bọn em sẽ đứng ngay ngoài cửa, nếu cần gì cứ gọi nhé.”
Khi tất cả hầu gái mà Roselin gọi đến đã rời đi, tôi thả mình xuống chiếc giường lớn như quả bóng vừa bị xì hơi.
“Ugh… đúng là một trận cuồng phong…”
Lúc Roselin đưa tôi vào phòng tắm, đã có sẵn mấy cô hầu đứng đợi trong bộ đồng phục chỉnh tề. Tôi nói mình có thể tự tắm, nhưng họ chẳng buồn nghe, cứ thế cởi đồ và kỳ cọ khắp người tôi một cách tỉ mỉ…
“Ugh…”
Chỉ cần nhớ lại cũng đủ khiến mặt tôi nóng bừng.
Chẳng lẽ… lần nào tắm cũng phải như thế này sao?
Nhưng mà, tiện thật đấy…
Tôi chỉ việc nằm thư giãn trong bồn, còn họ thì chăm sóc từ đầu đến chân. Đúng là biệt thự nhà giàu, cả xà phòng lẫn dầu gội đều là loại tôi chưa từng thấy, thơm phức mùi dâu ngọt dịu.
Tôi khẽ đưa tay vuốt tóc – mềm mượt hẳn so với lúc trước – rồi hít một hơi. Mùi hương dịu dàng thoảng qua mũi khiến tôi bất giác mỉm cười.
Tôi nhặt bộ quần áo mà họ đã đưa.
Một chiếc váy ren đen.
Vải mỏng, nhẹ, rõ ràng được thiết kế để mặc thoải mái.
Tôi cởi bộ đồ tồi tàn trên người và thay bằng trang phục mà các hầu gái chuẩn bị.
Phần dây buộc sau lưng làm tôi lúng túng một lúc, nhưng sau vài lần thử, tôi cũng buộc được gọn gàng.
“Wow…”
Nhìn vào gương trong phòng, tôi thấy một cô gái kiều diễm, không thua gì tiểu thư quý tộc được nuông chiều từ bé.
Chắc do quần áo đẹp quá chăng? Dáng vẻ xa lạ trong gương khiến tôi có chút ngỡ ngàng.
Nghĩ lại, căn phòng mà tôi được ở cũng rộng khủng khiếp.
So với căn phòng trọ chật hẹp trước khi bị nhập vào cơ thể này thì đúng là một trời một vực.
Kệ sách, tranh treo tường và những món trang trí đắt tiền khiến căn phòng toát lên vẻ sang trọng. Còn chiếc giường thì đủ rộng để năm người lớn nằm mà vẫn dư chỗ.
Với một kẻ từng là nô lệ như tôi, căn phòng này thật quá mức xa xỉ.
Khi tôi đang đắm chìm trong cảm giác mềm mại của chiếc giường thì bất chợt có tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
“Tiểu thư, em là Alina. Em có thể vào không ạ?”
“Ồ… Vâng, mời vào…”
Tôi trả lời, và một cô gái tóc nâu, trạc tuổi tôi, bước vào phòng.
Là cô hầu gái ban nãy hăng hái nhất khi tắm cho tôi. Cô tự giới thiệu mình tên là Alina.
“Xin thất lễ. Chủ nhân muốn dùng bữa cùng tiểu thư, nên em đến đưa tiểu thư đi.”
“Chủ nhân… Athena sao?”
Tôi buột miệng hỏi, và ngay lập tức thấy ánh mắt Alina mở to ngạc nhiên, trông có phần hoảng hốt.
Tôi nhận ra mình lỡ lời, liền sửa lại ngay:
“À không… Ý tôi là, tiểu thư Athena đang đợi tôi ạ?”
“V-Vâng, người đang đợi trong phòng ăn ạ.”
Cũng đúng lúc đó, tôi cảm thấy bụng mình đang réo rắt…
Athena, đang đợi tôi để cùng dùng bữa.
Tôi vẫn còn giữ trong lòng một chút oán giận với cô ta, nên thật tình chẳng muốn ăn chung một bàn với người đó chút nào.
Nhưng dưới ánh nhìn kiên định của Alina, tôi đành miễn cưỡng rời giường.
Thế là, tôi cùng Alina bước đi trong hành lang dài như vô tận.
Đi mãi cũng chán, tôi bắt chuyện, và nhờ vậy mà biết thêm đôi chút về cô ấy.
Alina xuất thân thường dân, từng theo cha – một thương nhân – đi khắp đế quốc. Một lần, khi đang trên đường, họ bất ngờ gặp quái vật. Lẽ ra Alina đã bỏ mạng tại đó, nếu không được Athena kịp thời cứu giúp.
Vì mang ơn không thể đền đáp, cô quyết định làm hầu gái trong dinh thự này như một cách để trả nghĩa.
“Chủ nhân thật sự rất tuyệt vời! Em chưa từng thấy ai mạnh mẽ đến thế. Nếu em là đàn ông, chắc đã phải lòng người ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!”
Mỗi khi nhắc đến Athena, Alina như biến thành fan cuồng, nói không ngớt lời.
“Ồ… Vậy à…”
Alina à, cô ấy không tốt đẹp như em nghĩ đâu…
Liệu cô ấy có biết tôi bị ép làm nô lệ không?
Chắc là không. Nếu biết, chắc đã không ca tụng thế này.
Tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của Athena, nhưng rồi lại im lặng. Tôi không muốn phá vỡ hình tượng hoàn hảo mà Alina đang tin tưởng.
“Em nghe nói tiểu thư Hera là người rất được chủ nhân trân trọng. Hai người quen nhau như thế nào vậy ạ?”
Đôi mắt Alina long lanh khi hỏi khiến tôi cảm thấy hơi ngột ngạt.
“…Cũng tình cờ thôi…”
“Ghen tị quá… Giá mà em cũng được chủ nhân chú ý như thế thì hay biết mấy…”
Những lời vô tư đó, tuy chẳng mang ác ý, lại khiến tôi có chút chột dạ.
Nhưng tôi biết, Alina không hề có ý xấu.
Tôi mỉm cười đáp nhẹ:
“Với vẻ dễ thương thế này thì ai mà chẳng quý em, Alina.”
“Ôi… trời ơi, tiểu thư Hera…”
Alina thoáng ngẩn người, rồi bỗng nở nụ cười rạng rỡ.
“Mà tiểu thư cũng thật xinh đẹp! Đôi mắt như ngọc quý, khiến em cứ muốn nhìn mãi thôi.”
Bất ngờ bị khen, tôi đỏ mặt, vội cúi đầu lảng tránh ánh mắt cô ấy.
“Ơ… không đâu…”
“Trời ơi… tiểu thư ngại kìa, đáng yêu quá! … À, đến rồi.”
Ngẩng lên theo lời cô ấy, tôi thấy trước mặt là cánh cửa lớn, khắc họa hoa văn tinh xảo.
“Chủ nhân đang đợi bên trong. Em xin phép lui.”
Alina cúi đầu nhẹ. Tôi cũng cúi đầu đáp lễ. Cô ấy nở một nụ cười nhỏ rồi quay người rời đi.
Tôi hít sâu một hơi, rồi đưa tay đẩy cánh cửa nặng trịch.
Cánh cửa dần mở ra, để lộ khung cảnh phòng ăn lộng lẫy.
Không gian trắng tinh khôi, được lát hoàn toàn bằng đá cẩm thạch, mang vẻ thánh khiết lạ thường.
Chính giữa là chiếc bàn dài sáng lấp lánh, có vẻ được làm từ bạc nguyên chất.
Và cô ấy, Athena, đang ngồi ở đầu bàn.
Có lẽ nhờ khung cảnh xung quanh, trông cô ấy càng thêm cao quý.
“Em đến rồi à, Hera? Lại đây, cùng ăn với ta…”
Athena ngẩng đầu lên và nhìn tôi, ánh mắt thoáng sững lại.
Ngay sau đó, cô đứng bật dậy, đẩy ghế ra và bước nhanh về phía tôi.
“Chờ… gì vậy? Sao tự nhiên lại…”
Athena tiến đến gần, nhẹ nhàng nâng cằm tôi bằng một tay, ép ánh mắt tôi chạm vào mắt cô.
“…Trông em đẹp hơn hẳn khi mặc thế này, Hera.”
Rồi cô ghé sát, như muốn ngửi mùi hương từ cổ tôi.
“Cái… cái gì vậy!?”
Tôi giật mình đẩy cô ra, còn cô thì khẽ cười, mặt hơi ửng đỏ.
“À… mùi hương cũng dễ chịu nữa…”
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh tanh như đóng băng.
“…Đừng nói mấy lời kỳ cục nữa.”
“Hehe… Em đói rồi phải không? Lại đây ngồi, món ăn rất ngon đấy.”
Tôi miễn cưỡng ngồi xuống bàn cùng cô.
Trước mắt tôi là đủ món ăn mà tôi chưa từng thấy – cứ như đại tiệc trong khách sạn năm sao hiện ra trước mặt, khiến bụng tôi réo lên từng cơn.
Tôi cầm nĩa, run tay gắp thử một miếng.
Và trời ơi – món ăn tan chảy trong miệng như bơ.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao người ta lại thích đồ ăn đắt tiền đến thế.
Tay tôi vô thức tiếp tục gắp, ăn thêm một món khác.
Athena, chống cằm nhìn tôi ăn, khẽ bật cười.
“Sao nào? Em thấy ngon chứ?”
Tôi khựng lại. Không hiểu sao, câu hỏi đó khiến tôi thấy… ngượng.
Thật lòng mà nói thì ngon thật. Nhưng tôi không muốn dễ dàng thừa nhận, nên bĩu môi đáp:
“…Không ngon lắm… Dania nấu còn ngon hơn.”
Thực ra thì Dania đúng là đầu bếp tuyệt vời.
Dù không có nguyên liệu cao cấp, nhưng món ăn của cô luôn mang lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc.
Chắc cả đời tôi cũng không gặp ai nấu ngon bằng cô ấy.
Tôi vừa khoe xong thì thấy Athena lạnh mặt.
“Hừm… Vậy à? Vậy là đầu bếp nhà ta đúng là vô dụng rồi.”
“…Gì cơ?”
“Cảm ơn em, Hera. Nhờ em mà ta có lý do để sa thải hắn.”
“Khoan… khoan đã…”
Chết rồi. Vì lời nói dối bâng quơ của tôi mà một đầu bếp tài năng suýt mất việc.
Athena đứng dậy.
“Ta sẽ xuống bếp một lát. Dù đồ ăn không ngon, em chịu khó ăn tạm nhé.”
Nghe vậy, tôi hoảng hốt chộp lấy tay cô, nắm chặt.
“Không! Thật đó! Món ăn… thật sự rất ngon mà!”
Athena nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng.
“Chẳng phải em vừa bảo không ngon sao?”
“T-Tôi… ừm…”
Tôi lí nhí không biết nói sao, còn cô thì hất nhẹ tay tôi ra và quay lưng bước đi.
“Không sao đâu, Hera. Em sẽ không bị phạt đâu.”
Từng bước chân của cô tiến về phía cửa như từng nhịp đập dồn dập trong tim tôi.
Tôi bật dậy, kéo ghế kêu lên két một tiếng rồi hét lớn:
“Tôi… xin lỗi!! Tôi nói dối! Món ăn thật sự… thật sự rất ngon…”
Athena dừng bước.
Cô quay đầu lại.
Ánh nhìn như mãnh thú vừa bắt được con mồi.
“…Một nô lệ dám nói dối chủ nhân…”
Tôi cứng họng, nuốt nước bọt.
Thấy tôi lắp bắp, Athena mỉm cười nửa miệng.
“Cô bé Hera của ta…”
“Có vẻ như… cần được trừng phạt rồi.”