Tôi Trở Thành Nạn Nhân Trong Học Viện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 10

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 437

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 270

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 392

WN - Chương 05: Bài kiểm tra phân lớp (4)

Rốt cuộc thì tôi vẫn rơi vào Lớp F.

Tôi xin dành tặng tất cả vinh quang này cho những kẻ đã khiến cho cuộc đời tôi trở nên khốn khổ: Công chúa Lobelia, Tiểu thư Ariel, và cả thằng cờ hó Dietrich đã chém tôi nữa.

Mà, cũng may là tôi rơi vào Lớp F, bởi vì nó chưa phải là viễn cảnh xấu nhất.

Khi lập kế hoạch, chẳng ai lại đi tính đến một khả năng duy nhất cả. Và dĩ nhiên, tôi cũng không có ngu đến mức không biết điều đó.

Ngay từ đầu, việc vượt qua bài kiểm tra sinh tồn chưa từng là một kế hoạch với xác suất thành công 100% bao giờ.

Chỉ cần một mũi tên lạc bắn trúng vào người thôi cũng đủ bị loại ngay lập tức rồi. Tôi vốn lường trước được những trường hợp kiểu đó, nên đã chuẩn bị sẵn rất nhiều phương án dự phòng khác.

Mặc dù tôi không ngờ rằng điểm thi lý thuyết lại thấp đến vậy……

Nói chung thì, giờ là lúc chuyển sang kế hoạch B.

“Ahem! Khụ khụ! Hức…… Khẹt! Khè khẹt!”

Đầu tiên, tôi hắng giọng trước đã.

Bắt đầu từ giây phút này, tôi cần phải truyền tải cảm xúc của mình một cách sâu sắc nhất có thể.

Tất nhiên, thêm một chút phóng đại vào thì càng tốt nữa.

“Đ-Được rồi. Thế này là ổn……”

Tại phòng ký túc xá.

Trong lúc sắp xếp lại đống sách trên bàn, tôi tìm một chiếc gương mà mình đã lâu rồi không sử dụng.

Không phải chiếc gương thông thường.

Nó là một vật phẩm được chế tạo bằng giả kim thuật, có khả năng liên lạc với lãnh địa Bá tước Damus ở vùng xa xôi, với tên gọi là ‘Gương Bạc’.

Đúng như tên gọi, nó được làm từ bạc thật, một thứ mà thường dân không bao giờ dám mơ tới.

Mặc dù nghe nó giống như điện thoại, nhưng thực ra nó chỉ kết nối với một chiếc gương duy nhất mà thôi. Có thể coi nó như một điện thoại đường dây cố định vậy, chỉ có điều là tầm hoạt động của nó xa hơn một chút.

Cạch—

Khi tôi chà xát những viên đá quý đính trên mép gương theo thứ tự cố định, phần tấm gương bắt đầu phát sáng lên.

Thao tác này sẽ mở cơ chế khóa của Gương Bạc, và tín hiệu chắc hẳn đã được truyền đi đến đầu gương bên kia.

Sau khi chiếc gương nhấp nháy vài lần thì cuối cùng, bóng dáng của cha tôi, Samuel Damus, cũng dần hiện lên trên tấm gương.

“Ừm, con trai. Có chuyện gì vậy……”

“Huhuhu! Cha ơi! Chaaa!”

Mình bị oan ức.

Mình cảm thấy oan ức vô cùng.

Oan ức đến nỗi ngay khi nhìn thấy Cha, cảm xúc liền dâng trào lên khiến mình không thể cầm được nước mắt.

Với kịch bản đã chuẩn bị sẵn từ trước, tôi bắt đầu diễn xuất đúng với hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình.

“Hức! Híc híc!”

“Ôi, con trai của ta.”

“Cha ơi cha……”

Giọng điệu ban đầu nghiêm túc của ông ấy dần trở nên dịu dàng hơn.

Có hiệu quả rồi sao?

“Bớt diễn lại và vào thẳng vấn đề đi.”

“Chậc, không hiệu quả rồi……”

“Con trai à, con đã giở cái trò đó 5 lần 7 lượt rồi. Con thực sự nghĩ lần này nó sẽ hiệu quả sao? Con coi ta là một kẻ ngốc à?”

“Bởi vì Cha không bao giờ đáp ứng lời khẩn cầu của con dù chỉ một lần nào cả. Sao Cha có thể lạnh nhạt với con trai mình như vậy chứ?”

“Yêu cầu chỉ có giá trị nếu nó đáng được thực hiện thôi. Rồi giờ sao? Lần này con đã gây ra chuyện gì mà bày cái trò này hả?”

“Con có điều quan trọng muốn nói.”

“Có lần nào mà nó không quan trọng không? Nghe riết rồi nó chẳng khác gì lời chào buổi sáng mỗi ngày cả, nên đừng có nói vòng vo nữa.”

“Vâng, thưa Cha.”

Người ta thường nói quý tộc có dòng máu màu xanh lam.

Có lẽ vì thế mà lời nói lạnh lùng của ông ấy lại tàn nhẫn đến như vậy. Nhưng tôi vẫn cố kìm nén nỗi đau trong lòng mà tiếp tục van xin.

“Con muốn nghỉ học ở Cradle.”

“Vậy thì nghỉ đi.”

“Chuyện là…… Eh? Con có thể nghỉ sao?”

“Nếu đó là quyết định của quý ngài Johan đây, thì làm sao ta có thể ngăn cản được chứ?”

“……”

Ah, không được rồi.

Cái cách ông ấy trả lời như thể muốn gạch bỏ tên tôi khỏi gia phả vậy.

Nghe cái câu ‘Làm sao ta có thể ngăn cản được chứ?’ là hiểu ngay đằng sau vẫn còn câu ‘Dù gì thì chúng ta cũng là người dưng rồi.’ đã bị lược bớt đi.

“Ít nhất cũng hãy nghe con nói đã……”

“Ta đã nghe quá đủ suốt nửa năm qua rồi. Và cũng suốt nửa năm đó, ta đã bảo không được rồi mà.”

“Cha tàn nhẫn quá rồi đó!”

Suốt một năm qua.

Không đời nào tôi lại ngoan ngoãn muốn tiếp tục học ở Cradle cả.

Chẳng có lý do gì để ở lại một nơi mà xảy ra tận 22 vụ khủng bố chỉ trong vòng một năm.

“Tính mạng của con trai mình đang gặp nguy hiểm, vậy mà Cha chỉ biết lo về gia tộc của mình thôi sao?”

Tôi muốn bỏ học.

Hoặc ít nhất nghỉ học có phép cũng được.

Nhưng thứ tôi nhận được lại là một câu trả lời mang hàm ý sẽ gạch bỏ tên mình khỏi gia phả.

Với một cái lý do rất nực cười.

“Chẳng lẽ cái tước vị quý tộc ngu ngốc đó lại quan trọng hơn mạng sống của con trai mình sao?!”

“Nếu con sẵn sàng từ bỏ cái ‘tước vị quý tộc ngu ngốc’ đó thì cứ việc bỏ học thôi?”

Tất cả là do cái tên Hoàng đế, kẻ bị ám ảnh bởi địa vị và danh dự, đã tuyên bố rằng bất kỳ học sinh quý tộc nào mà bỏ học ở Cradle thì đều không xứng đáng giữ danh hiệu quý tộc.

Bởi vì ông ta cho rằng bọn họ còn thấp kém hơn thường dân, những người vẫn còn ở lại nơi nguy hiểm này để tiếp tục học ư?

Trong khi chính ông ta mới là kẻ khơi mào mấy cuộc chiến tranh khiến cho mọi chuyện thành ra như vậy, chẳng phải sao?

Bảo sao Thái tử đã từ bỏ ngôi vị, còn những người thừa kế ngai vàng khác như Lobelia thì lại đi đấm nhau kinh thiên động địa đấy.

Nói chung là, do cái tính cách ngang ngược của Hoàng đế, nên nếu một quý tộc bỏ học hay nghỉ phép đều sẽ bị tước đi danh hiệu quý tộc.

“Không được. Nếu mất đi chỗ dựa của gia tộc thì con không chỉ bị chết đói ở ngoài đường không đâu, mà còn có thể bị ám sát nữa đấy!”

Hoàng đế đã đang theo dõi chặt chẽ các học sinh quý tộc rồi, vậy giờ tôi mà bị gia tộc đuổi cổ thì sẽ ra sao?

Chắc chắn tôi sẽ bị chém bay đầu vì tội bất kính rồi. Một quý tộc mà bị mất hết chỗ dựa thì chẳng khác gì một cục cứt bên ven đường cả.

Chỉ cần ông ta vẫy nhẹ ngón tay một cái thôi, là đám sát thủ liền lao vào giết tôi trong nháy mắt.

“Hừm, thế thì đáng tiếc thật.”

“Hả? Cha bị mất trí rồi à?”

“Đứa trẻ này… chẳng bao giờ chịu nói cho cha mình điều gì cả. Haiz, thôi được rồi. Nếu chửi thề có thể giúp con cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vậy thì cứ việc chửi cha già này thoải mái đi.”

“Vậy, câu trả lời vẫn là không ạ?”

“Tất nhiên rồi. Nói thật, ta cũng không hiểu tại sao con đã chịu đựng tốt bấy lâu nay rồi, mà giờ tự dưng lại muốn bỏ học đến vậy. Ta nghe nói Olga Hermod đã được mời làm Hiệu trưởng rồi mà? Còn nơi nào khác an toàn hơn chỗ đó sao?”

“Điều đó cũng đúng, nhưng mà……”

“Ngay từ đầu, chính con là người đã quyết định nhập học Cradle vào thời điểm này mà.”

“Chuyện đó……!”

Con cháu quý tộc thì bắt buộc phải nhập học Cradle, nhưng thời điểm nhập học thì lại khá linh hoạt.

Cũng dễ hiểu thôi.

Khác với thường dân, những người chỉ cần đến trường là xong, quý tộc cần phải chuẩn bị rất nhiều thủ tục trước khi nhập học.

Do đó, ta có thể tự chọn thời điểm nhập học. Thực ra, cha tôi cũng từng ngăn cản tôi nhập học vì thấy tình hình lúc đó trông rất nguy hiểm.

Tuy nhiên……

“……Bởi vì con chỉ muốn chữa bệnh cho Chris thôi.”

“Phải rồi.”

Tôi có một người em trai.

Từ hồi nhỏ, sức khỏe của em trai tôi đã rất yếu ớt. Thời gian em ấy nằm trên giường còn nhiều hơn thời gian chạy nhảy ở ngoài trời.

Chris, đứa em trai bé bỏng và đáng yêu của tôi.

Tôi muốn giúp em ấy. Đó là lý do tôi mới đưa ra quyết định đó.

Tôi cần phải tìm ra phương thuốc có thể chữa khỏi căn bệnh của Chris càng sớm càng tốt.

Và nơi duy nhất để làm được điều đó chính là ở Cradle. Chỉ có nơi đây mới hội tụ những bậc thầy lão luyện nhất trong mỗi lĩnh vực khác nhau.

Dù cho nơi này thường xuyên xảy ra đủ loại sự cố thảm họa, nó vẫn được coi là niềm tự hào của Đế Quốc.

Nhờ vậy mà nguồn hỗ trợ chúng tôi nhận được lại cực kỳ dồi dào, đặc biệt là mỗi khi Cradle rơi vào tình trạng hỗn loạn cả trong lẫn ngoài.

Chắc hẳn bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc rót tiền như nước để cố gắng xoa dịu những lời phàn nàn của phụ huynh.

Nguồn hỗ trợ ấy nhiều đến mức có thể khiến cho một vị hiệu trưởng trung thực đã cống hiến suốt 30 năm cũng phải hoa mắt.

Kể cả khi có bị ăn chặn bớt xén giữa chừng đi chăng nữa, nó vẫn là một khoản tiền rất khổng lồ.

Hơn nữa, số lượng học sinh bị thương do khủng bố càng nhiều, thì nhu cầu về dược phẩm càng cao, từ đó ngân sách dành cho ngành giả kim thuật cũng được tăng theo.

“Mẹ con thế nào rồi ạ?”

“……Đừng lo, bà ấy vẫn còn sống tốt.”

“Vậy việc bà ấy vẫn không chịu liên lạc với con một lần nào, chứng tỏ bà ấy vẫn chưa tha thứ cho con nhỉ?”

“Johan.”

“Con chỉ nói miệng thôi.”

Thực ra, tôi đã tạo ra được một loại thuốc có thể chữa khỏi căn bệnh của Chris.

Tôi đã lao vào nghiên cứu môn giả kim thuật một cách điên cuồng, thậm chí còn sử dụng toàn bộ nguồn tiền hỗ trợ khổng lồ ấy cho việc đó.

Nhưng kết quả thì sao? Đứa trẻ từng được yêu thương bởi mọi người trong gia tộc, giờ lại ra nông nỗi gì vì thứ thuốc tôi đã tạo ra?

“Con hiểu rồi. Rốt cuộc thì vẫn không được nghỉ học, đúng không ạ?”

“Nếu cần hỗ trợ điều gì thì cứ nói. Ta sẽ đáp ứng cho con bất cứ thứ gì con muốn.”

“Không cần đâu ạ.”

Chris Damus mà tôi từng biết đã không còn tồn tại nữa rồi.

Chính bàn tay tôi đã biến em ấy thành ra như vậy.

Có lẽ đây chính là hình phạt mà tôi phải gánh chịu.

***

Lobelia đã bắt đầu điều tra lý lịch của Johan kể từ khi cô để mắt đến cậu.

Và rồi, hôm nay.

Hồ sơ điều tra đầu tiên về Johan Damus do các tình báo viên của cô cung cấp cuối cùng cũng đã đến.

Trong lúc xem qua tệp tài liệu, Lobelia liếc mắt nhìn Ariel, người vẫn đang làm vẻ mặt ủ rũ, rồi khẽ bật cười.

“Hồi học kỳ 1, cậu ta học cũng khá chăm chỉ đấy. Môn giả kim thuật còn đứng trong top 5 toàn khóa nữa cơ mà.”

“Nghe thì cũng khá giỏi đấy, nhưng rốt cuộc hắn ta vẫn rơi vào Lớp F thôi. Haiz, đúng là nỗi nhục nhã của giới quý tộc mà.”

“Thế nhưng sang học kỳ 2, thành tích lại tụt dốc không phanh. Như thể cậu ta bỗng dưng không còn thấy hứng thú với giả kim thuật nữa vậy.”

“Chắc là do thiếu kiên trì thôi?”

“Không phải đâu, Ariel. Thường thì những trường hợp như vậy sẽ luôn có một nguyên nhân sâu xa nào đó. Tại sao một người từng cắm đầu học hành điên cuồng mà giờ lại tự dưng bỏ cuộc giữa chừng như vậy chứ?”

Lobelia tiếp tục lật từng trang tài liệu, cho đến khi đôi mắt cô dừng lại ở một đoạn.

“Đúng hơn là, cậu ta không cần phải cố gắng nữa. Sẽ dễ hiểu hơn nếu nghĩ rằng cậu ta cố gắng là vì có lý do phải làm như vậy.”

“……Lý do sao?”

“Phải.”

Lobelia đưa cho Ariel một tờ giấy trong xấp tài liệu mà cô đang xem xét. Ban đầu, Ariel có hơi do dự khi thấy dấu ấn Hoàng gia ở trên đó, nhưng rồi vẫn cầm lấy bằng cả hai tay và bắt đầu đọc.

“Cậu ta có một người em trai. Và người đó bị mắc căn bệnh nan y.”

“Không thể nào……”

“Nếu nghĩ lại thì vẫn thấy thật kỳ lạ. Dù cho bọn họ sống ở một vùng đất xa xôi hẻo lánh, thì đây vẫn là một gia tộc Bá tước mà. Vậy tại sao con trai của một Bá tước lại ngồi ăn trưa một mình mà không có lấy nổi một người hầu nào chứ?”

“……”

Cơ thể Ariel cứng đờ lại.

Đôi mắt đỏ tươi của cô ánh lên vẻ đau khổ khi lướt qua từng dòng chữ trong tài liệu.

Môn giả kim thuật mà cậu cắm đầu học đến điên cuồng.

Người em trai yếu ớt mang một căn bệnh nan y.

Và bóng dáng ngồi ăn cô đơn một mình, chẳng có một người hầu nào ở bên cạnh, như thể bị mọi người trong gia tộc ghét bỏ.

“Có vẻ như vì chuyện này mà Johan Damus bị chính mẹ ruột của mình oán hận.”

“Không……!”

Ariel đưa tay nắm chặt lấy miệng mình.

Không lẽ cô đã vô tình chạm vào vết thương mà người đó đã cố gắng che giấu bấy lâu nay sao?

Một vết thương đau đớn như vậy thì tất nhiên cậu chỉ muốn chôn giấu nó sâu trong lòng rồi.

“R-Rốt cuộc tôi đã làm gì thế này……?”

“Ariel.”

Nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.

Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong tâm trí, Ariel liền òa khóc nức nở mà chạy ra khỏi phòng.

Lobelia chỉ biết nhìn theo bóng lưng run rẩy của Ariel mà khẽ cúi đầu.

“Công chúa.”

“Ừm.”

Lúc này, một chàng trai trẻ, người từ nãy giờ vẫn im lặng đứng ở phía sau Lobelia, tiến lại gần cô.

Stan Robinhood, một trong những thuộc hạ thân cận nhất của Lobelia.

Anh nhìn thoáng qua tệp hồ sơ trong tay Lobelia, rồi nói.

“Trong đây ghi rõ là em trai của Johan Damus vẫn còn sống mà.”

“Phải, thậm chí còn đã hồi phục hoàn toàn nữa cơ.”

“Ừm, tôi đoán người này đã uống nhầm loại ma dược nào đó, nên mới có vài tác dụng phụ như vậy.”

“Cậu đã từng nghe qua chuyện này rồi, đúng không?”

Cuối cùng, Lobelia không thể kìm chế được nữa mà phá lên tiếng cười.

“Cậu biết đấy, người ta hay nói rằng những người có thân hình to lớn là vì hồi nhỏ họ đã uống nhầm loại ma dược, nên sẽ có hiện tượng ăn một chút thôi là tăng cân vù vù ngay.”

“Chú của tôi cũng y chang như vậy. Mà chú ấy cũng hay nóng nảy nữa.”

“Đó chắc hẳn là một trong những tác dụng phụ thôi.”

“Vâng.”

Lobelia cúi xuống nhặt lại tài liệu mà Ariel đã làm rớt khi chạy ra ngoài.

Trên đó có bức vẽ phác họa về Chris, em trai của Johan Damus.

Một thiếu niên xinh đẹp với dáng vẻ mong manh và thơ mộng, tựa như một bức tượng thủy tinh mà chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể vỡ tan.

Sau này lớn lên, em ấy chắc chắn sẽ trở thành một chàng trai làm rung động biết bao trái tim của thiếu nữ.

Nhưng “chàng trai ấy” đã không còn nữa rồi. Tất cả là do Johan Damus gây ra.

Lobelia lật đến trang cuối của tài liệu, thì thầm trong miệng.

“Nếu đứa con của mình đột nhiên bị biến thành chiến binh hoang dã tung hoành khắp thảo nguyên chỉ sau một đêm, thì có lẽ chính ta cũng sẽ ghét đứa con trai cả một chút ấy chứ.”

Ở trang đó, là bức vẽ phác họa của một người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn toàn thân, tựa như một chiến binh đã trải qua vô số chiến trường.

Và độ tuổi của người đàn ông lực lưỡng ấy……

Năm nay chỉ mới tròn 11 tuổi.

***

Kế hoạch B đã thất bại, vậy phải chuyển sang kế hoạch C thôi. 

Thành thật mà nói, xác suất để kế hoạch B thành công vốn dĩ đã thấp ngay từ ban đầu rồi.

Tôi đã luôn nói mình muốn bỏ học suốt nửa năm trời rồi mà còn chẳng được, huống chi tình hình bây giờ đang trở nên yên ổn hơn trước đây, thì làm sao nó thành công được chứ?

“Cũng hơi đáng tiếc khi mình không thể nói ra lý do…… À không, ít ra mình cũng tiết kiệm được chút thời gian nhỉ?”

Thực ra, tôi cũng chẳng có lý do chính đáng nào ở đây cả. Vì thế tôi định chỉ dựa vào cảm xúc để thuyết phục ông ấy thôi. Nhưng nó đã thất bại ngay trước khi tôi kịp xây dựng bầu không khí cảm xúc rồi, nên cũng đành chịu vậy.

Giờ thì, đã đến lúc tôi phải quyết định xem nên làm gì để sống sót khỏi vũng lầy không lối thoát của Lớp F đây.

Đến nước này rồi thì việc rời khỏi Lớp F là điều bất khả thi.

Tôi không thể bỏ học, mà Hiệu trưởng thì chỉ cho có 2 lựa chọn: Hoặc là Lớp S, hoặc là Lớp F.

Với một kẻ yếu đuối như tôi thì có thể làm được gì chứ?

Cũng may là bọn họ còn cho tôi quyền lựa chọn. Tôi đã nghĩ đến nhiều phương án để đối phó với Lớp F rồi, chứ Lớp S thì còn chẳng bao giờ nghĩ đến nữa.

Giờ thì, nếu đã không thể tránh khỏi Lớp F rồi, thì tôi nên làm gì đây?

“Có lẽ mình cũng nên thể hiện bản thân một chút nhỉ?”

Còn gì nữa? Đối đầu trực diện với nó thôi.

Tôi biết rất nhiều về tương lai, nhưng chưa bao giờ có ý định can thiệp vào nó cả.

Một phần là vì nếu tương lai bị thay đổi thì sẽ rất phiền phức, và tôi cũng không muốn mọi ánh mắt chú ý đổ dồn về phía mình.

Nói cách khác, tôi không có phản đối gì về việc thay đổi tương lai cả.

Ai thèm quan tâm đến tương lai của nhân vật chính chứ?

Tôi cần phải sống sót trước đã.

Cạch!

Kế hoạch đã được định sẵn, giờ thì tôi không cần phải ngần ngại gì nữa.

Tôi cố tình mở cửa Lớp F thật mạnh để gây ra tiếng ồn.

Ngay sau đó, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Được rồi, giờ mình nên làm gì để gây ấn tượng ban đầu đây?

Hừm…… Ok, làm vậy nào.

“Nhìn cái gì?”

Ta đã hạ thế xuống nơi trần gian này.

Hỡi những kẻ đau khổ vì sự khác biệt giai cấp kia, ta ở đây để tuyên bố rằng.

“Chưa từng thấy quý tộc bao giờ à?”

Không một ai ở đây đáng thương hơn ta cả, lũ giả tạo.

Quý tộc duy nhất của Lớp F.

Kẻ rác rưởi.

Johan Damus đã đến!