Lịch bắc năm 536, Mùa đông.
Bầu trời u ám dày đặc với làng khói hăng. Sự giao động yếu ớt của ma thuật kéo dài cùng với bầu không khí nồng nặc mùi hôi của máu và mùi buồn nôn của sự thối rửa.
Saint Noyes, đã từng là pháo đài khủng ở rìa lãnh địa của người, giờ không khác gì một bãi phế liệu.
Xu Bai đứng trên một bức tường thành cao, nhìn kĩ quân đoàn quỷ đang rút lui đã bao vây Saint Noyes. Khuôn mặt anh vô cảm, dính máu.
Một đợt tấn công nữa đã kết thúc, và đã đẩy lùi đội quân quỷ một lần nữa.
Nhưng cái giá...
Xu Bai nghiên đầu của mình xuống một chút, nhìn chầm chầm vào những cái xác bị vặn, không có tay chân của những chiến binh quỷ nằm rãi ở mặt đất phía dưới.
Xung quanh những cái xác là những bộ giáp cao, kiên quyết như một bức tượng.
Chiến binh bên trong đã chết, nhưng trong khoảng khắc cuối đời của mình, không hề có ý định rút lui, giữ chặt thanh kiếm của mình đối mặt với đầm lầy quỷ cho đến hơi thở cuối cùng.
Bộ giáp của anh ta, méo mó và vỡ tan vì những ngày chiến đấu gian khổ, hầu như không còn bám nổi vào cơ thể đầy thương tích. Máu rỉ qua băng gạt được bó nhanh, giờ đã khô và cứng.
"Rayne..."
Trong đợt tấn công trước, Rayne đã nhảy từ bức tường, hi sinh chính mình để cầm chân kẻ thù. Dù đã chết. cơ thể vẫn đứng thẳng.
Xu Bai ngẩn đầu nhẹ, chuyển ảnh mắt của mình qua tháp canh đã được kết hợp với bức tường.
Trên đỉnh của tháp canh, một hình bóng dài và gầy lờ mờ hiện. Người tựa vào phần đỉnh hẹp, cô ôm chặt khẩu đại pháo ma thuật gần như đã bị phá hủy, đã chết.
Dưới tháp canh, một mảng dày đặc những con quỷ đang thối rửa nằm chồng chất. biểu cảm đống băng, cùng với khoảng khắc cuối cùng của đợt tấn công tàn ác.
Dù cái chết cận kề, cô vẫn giữ nguyên tư thế bắn, xả một loạt đạn về phía mấy con quỷ đang đến.
"Ngay cả Victoria cũng chết..."
Xu Bai chóp mắt rồi cúi đầu xuống
...Giống như anh ấy đã dự đoán
Những đồng chí của anh, tất cả thành viên của đội "Sharp Assault" đã chết ở đây. Saint Noyes, từng là pháo đài biên giới, giờ đã thành mồ của họ.
"Chuyện không phải kết thúc như thế này..."
Xu Bai từ từ nhắm mắt, thở dài.
Đội Sharp Assault, một đội hoạt động đặc biệt của trung đội tiên phong vùng biên giới, hoạt động như một đơn vị bí mật của đế quốc đằng sau tuyến của kẻ địch, giữ tuyền tuyến dài tại đường biên giới cùng với kỵ binh của đế quốc, đống quân tại Saint Noyes.
Chỉ vài ngày trước, như thường lệ, đội Sharp Assault đang đã liều mạng thực hiện nhiệm vụ đột kích để phá cuộc hành quân của đội quân quỷ.
Đột nhiên, sau nhiều trận chiến khó khăn và hoàn thành nhiệm vụ, họ trở về chỉ để tìm một Saint Noyes hoang vắng. Tiếp tế và vũ khí mất hết.
Trong khi đội Sharp Assault đã liều mạng mình để đánh lạc hướng đội quân của quỷ, lính đống binh ở Saint Noyes đã rút lui.
Rõ rằng là rút lui có mưu tính.
Đối đầu với quân đoàn quỷ khét tiếng "Ác mộng", kỵ sĩ của đế quốc đã chọn vứt bỏ pháo đài và rời về tuyền tuyến phòng thủ sau.
Vứt bỏ cùng với đội Sharp Assault của Xu Bai.
Không ai nhớ đơn vị bí mật này. Do môi trường làm việc của nhiệm vụ, đội Sharp Assault không được chính thức ghi nhận vào hồ sơ quân đội.
Nói cách khác, Xu Bai và đội của anh ấy đã bị bẫy trong Saint Noyes, bị lãng quên bởi tất cả mọi người.
"Đội trưởng, xuống đi. Đừng nhìn nữa. Không chịu nổi đâu."
Một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng phát ra từ phía sau anh ta, thoáng qua với sự lo lắng.
Xu Bai giữ im lặng, mặt anh tối lại.
Neily nhìn anh đau lòng. Cô là y sĩ duy nhất trong đội Sharp Assault và từ lâu đã là một người chị đối với Xu Bai.
Cô ấy biết rằng Xu Bai ít nói, nhưng lại rất trân trọng đồng chí của mình.
"Bai, đừng có tự trách nữa. Em đã cố hết sức rồi."
Như việc cô đã làm khi anh ấy còn nhỏ, Neily nhẹ nhàng nói và xoa đầu Xu Bai.
Cô không còn gọi Xu Bai là "Đội trưởng" nữa, mà dùng tên cũ.
"Nhưng em không thể mang họ về..."
Giọng Xu Bai nhỏ xuống, nhìn lên bầu trời đang tối đen.
Cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi, trải đều lên Saint Noyes, nhưng không thể rửa đi lớp khói dày trôi nổi trên tàn tích.
Thấy Xu Bai buồn bã, Neily mở miệng như muốn nói, nhưng lại im lặng.
Tiếng chân đều và xa lại lần nữa vang lên, đang đến gần.
Đội quân quỷ có vẻ nhận ra được những chiến binh phòng thủ đã bị tiêu diệt, sau một khoảng thời gian từ từ tiến quân hướng tới Saint Noyes.
"Bọn chúng đến nữa."
Xu Bai nhìn vào đám quân, mảng đen của đội quân quỷ dưới bức tường, rồi quay qua Neily, bình tĩnh nói "Thời gian đã điểm... Chị Neily, xin thứ lỗi, em phải đi."
"Bai..."
Neily lên tiếng, cảm xúc của cô, lẫn lộn giữa mâu thuẫn và đấu tranh.
Nhưng Xu Bai không nhận ra hành động bất thường của Neily. Không do dự, anh ấy rời đi, rút thanh kiếm dài ra, và đi chậm rãi đến chỗ bức tường, thì thầm,
"Nếu kiếp sau chúng ta gặp lại lần nữa, Em hi vọng... Em sẽ có thể gọi chị là chị Neily lần nữa..."
Trước khi Neily kiệp phản ứng, Xu Bai với lấy bức tường và nhảy.
Anh không chờ chết. Đối mặt với số mệnh, anh tấn công lần cuối.
Dù chỉ một mình.
Xem hình dáng của Xu Bai xa dần, đầu của Neily lóe lên với một kí ức bị chôn vùi. Nước mắt long lanh trong khóe mắt cô, cảm xúc mâu thuẫn cứng lại thành quyết tâm.
"Có thể điều này sai, nhưng tôi không hối hận..."
"GIẾT!!!"
Một tiếng rào vang trời, làm lũ quỷ nhận ra một chỉ huy đơn độc đang tấn công về phía bọn chúng.
Một loạt phép thuật và những thanh đao không thể đểm được bay về phía Xu Bai.
Nhưng anh không né, tiếp tục cuộc tấn công thẳng đến thủ lĩnh của đám quỷ, thanh kiếm dài của anh đang khắc ra một con đường máu.
Thủ lĩnh của đám quỷ xem với sự thích thú, khoanh tay, không can thiệp, dù Xu Bai đã ở trong khoảng cách một trăm mét.
Nhưng khoảng cách này là một vực thẩm đối với Xu Bai.
Dưới sự tấn công tàn nhẫn, Xu Bai cuối cùng đã không thể chịu nổi, sụp đổ từ từ. Trong khoảng khắc cuối cùng, anh quăng cây kiếm dài làm giáp của thủ lĩnh bị nứt mẻ.
Thủ lĩnh nhìn vào giáp vai bị nứt, hơi bất ngờ. Nói với giọng trầm.
"Thú vị đấy, chiến binh con người. Ta công nhận sự dũng cảm của người. Nhưng rất tiếc, sự dũng cảm không thể thắng sự chênh lệch về sức mạnh. Đáng tiếc, bọn ta đã thắng."
Xu Bai giật môi, không trả lời. Màu máu đỏ rực trên mặt anh nhợt đi.
Dù ở bờ vực cái chết, Xu Bai vẫn không sợ, mắt anh lóe lên một tia kí ức khi anh lẩm bẩm,
"Rayne, Victoria, Lockner, Qin Su..."
"Có hơi muộn, Tôi vẫn sẽ đến với mọi người."
...
...
"Không, Bai."
Sau một khoảng thời gian, hoặc có lẽ ngay lập tức, Xu Bai nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhang và từ từ mở mắt ra. "... Chị Neily?"
Anh giật mình bởi giọng nói của mình. Nghe hơi... lạ và mỏng manh.
Nhưng khi thấy hình dáng trước mặt anh ấy, tim anh thắt lại, quên đi sự biến đổi kì lạ. Không tin vào mắt mình, Nói "Cô... Cô là Chị Neily?"
"Tốt, Bai, em vẫn nhớ chị."
Hình dáng dị dạng nói giọng mà Xu Bai quen thuộc nhất, giờ lại khiến anh sợ hãi.
"Làm sao có thể..."
Trong kí ức của Xu Bai, Neily luôn có một nụ cười thuần khiết. Giờ, cô ấy gần như không nhận ra được, cơ thể dần tan rã.
Một ánh sáng chói lá bao phủ mọi thứ, xen lẫn tiếng thét đau đớn của bọn quỷ và tiếng xác thịt bị thiêu rụi.
"Đừng lo, Bai, Chị Neily không để em chết đâu," Neily dơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Xu Bai, giọng cô dịu dàng "Là một 'Chìa khóa' sứ mệnh của chị đã kết thúc."
"Chị Neily, có chuyện gì vậy? Sao chị lại như thế này?"
Sự hoảng sợ bao trùm Xu Bai. Theo bản năng với lấy Neily, nhưng cơ thể cô bắt đầu tan rã nhanh hơn, dần trở nên mờ ảo.
Xu Bai giật người lại, nhưng tình trạng của Neily có lẽ không thể cứu được.
Neily không bận tâm, cô chỉ đơn giản cười nhẹ nhàng, ánh mắt hướng xuống. Đôi mắt cô phản chiếu một hình dạng nhỏ nhắn, màu trắng, với hai điểm màu vàng rực rỡ như lửa bên trong.
"Thật đẹp," Neily thì thầm, môi của cô công thành một nụ cười. Đưa tay ra, để mái tóc bạc trượt qua những ngón tay. "Vẫn xinh đẹp như mọi khi..."
"Chị Neily..."
Xu Bai giờ đã hiểu. Dù Neily đã bằng cách nào đó xoay chuyển tình thế, cô đang dần biến mất cùng với mấy con quỷ, để lại anh sống sót một mình.
Nước mắt tràn xuống mặt của Xu Bai, bóc hơi trước khi kiệp chạm đất.
Neily dang tay ra, ôm Xu Bai và từ từ tan biến. Cô thì thầm,
"Bai, rời xa nơi này đi. Làm những gì em thích. Chị Neily... đã mãn nguyện rồi."
Giọng nhỏ dần, tan biến thành làn khói. Ánh sáng trắng rực rỡ, nhấn chìm Saint Noyes, ngoài Xu Bai. Đứng đó dang tay, không thể ôm lấy ký ức của người chị mình, một mình trong ánh sáng chói lóa.
(Conflict and struggle, tôi cũng không biết nên dịch kiểu gì nữa)