Tôi Trở Thành Bạn Gái Của Nam Chính

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

18 39

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

320 15394

Nguyệt Thần

(Đang ra)

Nguyệt Thần

Toshiki Inoue

"Nguyệt Thần" được xuất bản vào ngày 6 tháng 11 năm 2015

12 390

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6973

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tập 01 - Chương 08

Công tước Bouser là người nổi tiếng với việc bắt buộc các kị sĩ phải 'phục tùng tuyệt đối'.

Thế nên hiển nhiên là tư tưởng ấy cũng sẽ được áp dụng trong việc giáo dục con cái của ông ta.

Một đứa trẻ sẽ nghĩ gì trong đầu sau khi phải trải qua cảm giác bị bỏ mặc từ khi bản thân còn quá nhỏ.

'Ý kiến của mình không quan trọng đến vậy'

Đấy chính là điều tôi đang nói đến.

Và Rudrick thì lại không khác mấy so với tình ccậu đó.

Không, nó thậm chí còn tồi tệ hơn ấy chứ. Cậu ấy đã quá quen với việc bị phớt lờ và nó còn khủng khiếp đến mức mà cậu ấy thậm chí còn cho rằng không thể hiện sự bất mãn của mình là quá đỗi bình thường.

Nếu tôi nói với Rudrick rằng "Nếu cậu thấy nó tốt thì hãy nói nó tốt và cậu cũng có quyền phàn nàn nếu cậu không thích" thì liệu cậu ấy sẽ ngay lập tức hiểu ra và đồng ý chứ?

'Không'

Đúng ra là tôi muốn nói với cậu ấy điều đó nhưng có lẽ cậu ấy sẽ nghĩ tôi là một kẻ kỳ lạ mà thôi, và cậu ấy vẫn luôn duy trì cách sống như thế đến tận bây giờ. Với những thói quen cũ thì khó mà có thể thay đổi ngay được.

Nếu như tôi có thể làm gì trong câu chuyện này, tôi thật sự chỉ muốn quan tâm chăm sóc Rudrick thôi.

Tôi nghĩ rằng mình nhạy hơn Rudrick nhiều, và tôi luôn để mắt đến cậu ấy từ đó cho đến tận bây giờ, tôi biết cậu ấy thích hay không thích điều gì.

Nên tôi hay nói những điều đại loại như.

'Tớ hơi no rồi. Hay là nghĩ ăn thôi ha?'

Hoặc

'Hôm nay tớ không muốn chơi mấy trò phải tư duy suy nghĩ nữa. Mình chơi rút gỗ nha?'

'Súp nấm... hay súp kem, cái nào ngon hơn ta? Cậu có muốn cùng tớ ăn nó không?'

'Nếu đi hướng này tụi mình sẽ đến trung tâm huấn luyện á. Cậu muốn đi về phía Tây hả?'

Cậu ấy sẽ tự nhiên xoay chuyển tình thế chỉ bằng một cái gật đầu.

Bất cứ khi nào tôi nghĩ rằng mình đúng và hỏi cậu ấy câu trả lời, Rudrick sẽ ngượng ngùng nói: " P-phải..." và nhìn tôi bằng đôi mắt say đắm.

Có lẽ là bởi vì Rudrick khá đáng yêu, hoặc là tôi rất vui khi thấy cậu ấy dần dần mở lòng nhiều hơn.

Nếu như lần đầu gặp gỡ, tôi đã nghĩ rằng sẽ rất khó để làm bạn với cậu ấy, nhưng bây giờ tôi đã tích cực quan tâm đến việc chăm sóc cậu ấy hơn.

Không lâu sau đó, tôi thậm chí còn biết nhiều sở thích và sở ghét của cậu ấy nhiều hơn cả bản thân Rudrick.

Tôi cũng tìm được cách để phát hiện ra những khi cậu ấy tỏ ra không thích điều gì.

Tôi có thể nhận ra nó ngay lúc này.

"Nếu cậu ấy thật sự không thích cái gì, cậu ấysẽ cắn môi."

Tỉ như khi cậu ấy nhìn vào đậu Hà Lan.

Đấy là khi dùng bữa tối với Nữ Công tước.

Cha tôi luôn bận rộn với công việc hàng ngày và luôn không có cơ hội để gặp mặt Nữ Công tước Bouser

Dù thế thì khi nghe nói Nữ Công tước Bouser sẽ có một buổi hẹn cùng ăn tối với mẹ tôi, ông ấy đã có ý định sắp xếp thời gian dành cho bữa tối.

Tôi đã biết Nữ Công tước từ trước và tôi tự hỏi liệu liệu mình có nhiều chuyện về Rudrick quá không.

Và ngay khi cha tôi gặp Rudrick, ông ấy đã thốt lên những lời giống hệt những gì tôi đã nói vào ngày đầu tiên tôi thấy cậu ấy.

Con g-ái!

Sau tất cả, chúng tôi đều có cùng một phản ứng khi lần đầu tiên gặp Rudrick.

Cha tôi gần như đã thốt lên hai từ "con gái" khi nhìn thấy Rudrick, nhưng ông ấy đã tránh được sai sót nhờ sức mạnh siêu cấp véo hông từ mẹ.

Tôi nhanh chóng nhận ra những gì cha định nói và hướng ánh mắt đầy lo lắng về phía Rudrick.

Tôi băn khoăn không biết liệu cậu ấy có trở nên xấu hổ và bật khóc như ngày trước hay không.

Nhưng khi tôi nhìn lại Rudrick, biểu cảm trên gương mặt của cậu ấy làm tôi thật sự không ngờ đến.

'Cậu không nghe thấy điều đấy à?'

Rudrick đã nhìn thẳng cha tôi một lúc lâu.

Nói chính xác hơn là rất chăm chú vào gương mặt của ông.

Cậu ấy đứng bên cạnh Nữ Công tước và nhìn chằm chằm vào cha tôi, Rudrick trông có vẻ tò mò hơn là sợ hãi.

Khi thấy điều này, tôi nghiêng đầu hơi bối rối, bởi lẽ mặc dù cha tôi thường để lại ấn tượng tốt cho hầu hết các quý tộc, còn quản gia thì ngược lại.

Tuy vậy, Rudrick giống như né tránh ông quản gia nhưng cha tôi thì lại không.

'Sự khác biệt giữa 2 cái thái độ này là gì vậy chứ?'

Mặc dù tôi không thể hiểu được tại sao lại như thế, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để tôi nghe được câu trả lời.

Bởi vì sau khi chúng tôi tiến vào nhà hàng, Rudrick đã thì thầm một cách bí mật vào tai tôi rằng.

"Ông ấy trông giống cậu quá đi Dahlia!"

" Òooo" Tôi trả lời và nhận thấy sự ngưỡng mộ trong đôi mắt của cậu ấy, vì tôi và cha có nét giống nhau

'Ôi má ơi! Cậu đáng yêu quá đi mất!'

Lý do mà Rudrick đặc biệt yêu quý cha tôi.

Là bởi vì hai cha con chúng tôi trông giống nhau.

Khách quan mà nói, ngoại hình của tôi có nhiều nét giống cha hơn là mẹ. Điều mà tôi hay phàn nàn nhất là tôi trông giống ông bố điển trai hơn là người mẹ thanh lịch và xinh đẹp của tôi.

Dù sao thì khi nhìn thấy Rudrick, cậu ấy không thể giấu nổi đôi má hồng hồng khi nhìn thấy nét tương đồng trên gương mặt của cha, tôi bỗng bật cười trong vô thức. Tôi cố gắng điều chỉnh lại nét mặt, nắm lấy vai và khẽ thì thầm với cậu ấy.

"Chúng ta đi vào chứ?"

Ban đầu, cả hai bên cha mẹ chúng tôi tiến vào nhà hàng đã được đặt chỗ sẵn, và hai đứa tôi thì ngồi ở hàng ghế phụ.

Vậy mà bằng cách nào đó tôi lại được ngồi ngay cạnh Rudrick, và điều đấy khiến tôi hơi xấu hổ một chút vì đã nghĩ rằng Rudrick sẽ ngồi cùng Nữ Công tước.

Tuy nhiên, vào lúc nhận thấy nét cười trên gương mặt của các vị phụ huynh khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, tôi có thể nói rõ ngay đây là ý định của họ.

'Họ đã sắp xếp trước mọi thứ từ trước rồi.'

Hiển nhiên, mẹ tôi có lẽ là người đã đề nghị điều này trước, nhưng thực tế khi thấy cha nhìn tôi một cách nhí nhảnh, tôi lại phân vân không biết rằng ai mới là người gợi ý điều đấy trước tiên.

Thực ra thì tôi cũng chẳng quan tâm rằng mình sẽ ngồi đâu, nên tôi dành toàn bộ tâm trí để đợi đồ ăn. Tuy thế Rudrick lại đổ rất nhiều mồ hôi, cậu đánh mắt sang nơi khác, trông y như cái nhìn của cha mẹ chúng tôi đang đè nặng và tạo áp lực lên cậu ấy.

Trước khi có thể dùng bữa, tôi lo rằng Rudrick sẽ cảm thấy không ổn nên nhanh trí nói.

"Mẹ, làm thế nào mà mẹ và Nữ Công tước biết nhau vậy, có phải là lúc mà mẹ đang ở một vương quốc khác không?"

Nói thật thì tôi không quá hiếu kỳ về chuyện đấy, nó chỉ là câu chuyện tôi khơi ra để lấy làm chủ đề, nhưng cha tôi lại đáp lời một cách bất ngờ.

Khi tôi gợi ra câu chuyện đấy thì cha tôi đột nhiên ngây cả người nhưng ngay sau đó lại cố tình đánh trống lảng: " Thức ăn có lẽ sẽ được mang ra hơi muộn đấy."

Mẹ nhanh chú ý đến việc cha tôi tự nhiên trở nên tái nhợt như như người mất hồn.

Mẹ tôi trao đổi ánh mắt thận trọng với Nữ Công tước đang ngồi kế tôi, rồi nhanh chóng che miệng lại và bật cười nắc nẻ. Gương mặt bà trông như thể sắp ngất đến nơi vì quá thích thú, nó làm tôi cảm thấy hơi lo lắng vậy.

'Mẹ sẽ không lấy con ra làm trò đùa đâu nhỉ?'

Nhưng không phải tôi, mà là cha tôi.

"Bởi vì cha con đã từng nói với mẹ rằng"

"Nói gì vậy mẹ?"

" 'Tôi muốn được ở bên em' đó là những gì ông ấy nói với mẹ"

"Hả?!"

Gì cơ? Thật luôn hả?

Tôi căng tròn mắt trong ngỡ ngàng trước những gì mình vừa nghe.

Mặc dù biết là cha tôi có cảm tình với mẹ trước, nhưng tôi chưa từng tưởng tượng rằng ông lại làm những điều như thế.

Cha tôi vốn nổi tiếng là người ôn nhu và lịch sự, hóa ra lại là người ngại ngùng có đôi má ửng đỏ và bối rối vì không biết nên làm gì khi mẹ tôi chạm vào ông ấy ư?

Tôi đã nghĩ rằng cha sẽ không hé nửa lời nói cho mẹ biết về cảm xúc của mình mà sẽ tự ôm cảm giác cô đơn ấy một mình đấy.

Tự nhiên tôi lại thấy có chút tò mò về một khía cạnh khác của cha, tôi nhìn sang mẹ với đôi mắt long lanh.

"Tại sao thế? Cha phải vội vàng như vậy vì mẹ quá xinh đẹp à? Cha sợ có người cướp mất mẹ phải hong á?"

"Ừ! Dahlia à"

"Úi trời, đúng rồi còn gì nữa."

Cả gương mặt của cha nhanh chóng chuyển sang đỏ bừng khi tôi trêu chọc ông ấy, còn mẹ tôi thì cười vui vẻ.

Và với nụ cười dịu dàng, Nữ Công tước trả lời câu hỏi của tôi trong không khí rộn ràng.

"Đúng vậy. Mẹ con đã đến Đế quốc để gả cho gia đình cha con.”

Đại khái những gì Nữ Công tước đã nói là.

Quê nhà của mẹ đã sắp đặt cho bà một cuộc hôn nhân chính trì nhằm củng cố liên minh vững chắc với nước Đế quốc.

Mẹ tôi, vốn là cô công chúa út đã cùng ngài công sứ đến Cung điện hoàng gia để tham ban.

Như dự định đã bàn trước, nếu không có gì thay đổi, mẹ tôi sẽ tiến hành lễ đính hôn ở đó. Tuy nhiên đã có một vấn đề phát sinh.

Là vì cha đã trót đặt mẹ vào tim mà ôm nhung nhớ.

"Khi cha con trở thành hộ vệ của mẹ, mẹ đã tự hỏi không biết còn người nào giống như anh ta hay không. Năng lực của anh ta thật tệ với vai trò là phó chỉ huy đó.”

Người ta nói cha tôi là một phó chỉ huy cho đội kị sĩ Hoàng gia ở thời đó, ông được giao nhiệm vụ là hộ tống mẹ tôi, một gia đình Hoàng tộc đến từ vương quốc khác.

Tôi cũng biết rằng cha vốn là người không có tí hiểu biết gì về võ thuật lại trở thành một hiệp sĩ thay vì tiếp nhận giáo dục để trở thành người kế vị của Averine, nhưng tôi chưa bao giờ được nghe kể đến chuyện cha từng là người hộ tống mẹ.

Dù sao thì cha tôi với tư cách là người hộ tống của mẹ đã phải lòng bà từ cái nhìn đầu tiên và ông đã vượt qua hết mọi định kiến từ mọi người để đến được với người mình yêu.

Tuy nhiên, khi ông ấy cuối cùng cũng đã chịu thành thật với cảm xúc của mình thì một lần nữa phải giải quyết một trở ngại khác.

Đấy là 'Làm thế nào để có được nó?’

Dù thế nào đi chăng nữa, Đế quốc vốn chỉ cần tạo dựng hôn nhân với một một gia đình Hoàng gia hoặc hoặc quý tộc có vị thế ngang bằng phù hợp cho công chúa để liên minh với đế quốc khác. Và với địa vị của cha, đứa con cả của một vị Công tước không là gì đáng để ông quỳ xuống cả.

Tuy nhiên, cha tôi lại là một người đàn ông suy nghĩ đơn thuần.

‘Có ích gì khi nó chỉ là cuộc hôn nhân chính trị cơ chứ?'

Cha tôi muốn mẹ cũng có cùng cảm xúc với ông ấy. Ông muốn hôn nhân phải được bắt đầu và xây dựng từ tình yêu, chứ không đơn thuần chỉ là một nghĩa vụ cần phải thực hiện.

Ít lâu sau đó, tôi còn được nghe từ người quản gia rằng ước mơ ấp ủ từ rất lâu của ông là được chung sống cả đời với người mình yêu.

Và cũng không phải tôi không hiểu được suy nghĩ của cha, vì vốn dĩ cha mẹ của ông, Ngài Công tước và Nữ Công tước xứ Averine trước đây, không mấy hòa thuận với nhau.