Thứ Bảy và Chủ Nhật, thời gian khi tôi còn ở nhà Makoto đã qua đi, và hôm nay lại bắt đầu một tuần học mới… nhưng từ hôm nay những buối sáng đã trở nên đặc biệt so với những buổi sáng của tuần trước.
Tôi mở màn hình trò chuyện với Makoto trên điện thoại và gửi một dòng tin nhắn
“Tớ đang trên đường đến đấy.”
“Ừ, tớ cũng sẵn sàng rồi!”
Trước đây, nếu chúng tôi nói chuyện vào buổi sáng thì chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong lớp, nhưng từ hôm nay, chúng tôi sẽ cùng nhau sánh bước đến trường.
Điều này cũng đánh dấu một mốc thay đổi quan trọng trong mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi đến nhà Makoto đúng như đã nhắn, và sau khoảng mười phút, tôi đứng trước nhà cô ấy, nhấn chuông cửa.
“Kakeru-kun! Chào buổi sáng!”
Makoto mở cửa, và ngay khi nhìn thấy tôi, cô ấy lao vào ôm chầm lấy tôi, đôi mắt rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
Tôi hơi bất ngờ trước cái ôm đột ngột đó, nhưng cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lại và nói:
“Chào buổi sáng, Makoto… Hôm nay cậu tràn đầy năng lượng quá nhỉ.”
“Từ lúc Kakeru-kun về hôm qua, tớ đã muốn được làm thế này với cậu rồi.”
“… Thế thì tớ không thể nào từ chối được.”
“Ừ, tớ không thể cưỡng lại điều này được… Tớ có thể ôm như vậy thêm chút nữa không?”
“Ừm.”
Chúng tôi cứ thế đứng ôm nhau thật lâu, để rồi khi thời gian thôi thúc, cả hai mới đành tạm rời khỏi cái ôm ấm áp ấy và cùng bước đi đến trường… dẫu lòng vẫn còn muốn níu giữ chút nữa. Khi bước đi, Makoto khẽ thở ra một hơi khói trắng và nói.
“Giờ đã là tháng Mười Hai rồi, trời lạnh thật nhỉ.”
“Tớ cũng thấy vậy.”
Giữa không gian tĩnh lặng, đôi má Makoto thoáng đỏ lên, và cô nhẹ nhàng đưa tay phải về phía tay tôi.
“… Tớ có thể nắm tay cậu không?”
“… Được thôi.”
Chúng tôi đan tay nhau, đôi bàn tay lạnh giá của cả hai dần ấm lên trong từng nhịp đập, như thể chỉ cần nắm tay Makoto, cái lạnh giá mùa đông cũng chẳng còn ý nghĩa.
“Ấm quá.”
“Ừ, ấm thật…”
Chúng tôi cứ lặng lẽ tận hưởng sự ấm áp ấy một hồi lâu, rồi Makoto lên tiếng
“Tớ mong đến kỳ nghỉ đông quá.”
“Tớ cũng mong… Khi đó, cậu sẽ đến nhà tớ chứ?”
“Eh… Nhà của Kakeru-kun sao!?”
Makoto ngạc nhiên trong giây lát, rồi nở một nụ cười rạng ngời, gật đầu hăm hở.
“Tớ… tớ rất muốn đến nhà cậu!”
“Vậy thì kỳ nghỉ đông, chúng ta sẽ cùng chơi ở nhà mình nhé.”
Nụ cười rạng rỡ của Makoto như ánh mặt trời, khiến lòng tôi ấm áp vô cùng.
Chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện về những kế hoạch trong kỳ nghỉ đông cho đến giờ ăn trưa. Như thường lệ, chúng tôi lại lên sân thượng, nơi chỉ có hai đứa.
──── Và có thêm một điều nữa thay đổi trong bữa trưa hôm nay.
“Kakeru-kun, cậu thường không tự làm cơm trưa phải không? Tớ đã chuẩn bị cho cậu rồi nè, thật vui khi chúng ta có thể dành thời gian ăn cùng nhau nhỉ.”
"Dù cậu không làm nó, và ngay cả khi tớ chẳng có lý do nào để làm, mình vẫn muốn dành thời gian bên cạnh Makoto."
“... Mouu! Cậu không được nói như vậy đâu, Kakeru-kun, nếu cứ nói thế, tớ sẽ không kiềm được lòng ngay cả ở trường mất!”
“Đây là sân thượng mà, chẳng ai thấy đâu.”
“… Vậy thì──”
Makoto nhẹ nhàng hôn lên má tôi với gương mặt ửng hồng.
“Tớ… sẽ dừng ở đây thôi!”
Tôi cũng hôn nhẹ lên má trái Makoto như cách cô ấy làm.
“K-Kakeru-kun!?”
“Là tớ hôn Makoto trước đấy.”
“... Mouu~!”
Rồi chúng tôi cùng nhau ăn bữa trưa mà Makoto chuẩn bị, trong lòng cảm nhận niềm vui đơn giản nhưng ngọt ngào vô cùng.
Khi đang ăn, Makoto bất ngờ đặt tay lên mặt tôi.
“… Makoto?”
“Tớ thích gương mặt cậu khi cậu đang ăn, khi cười, khi ngượng ngùng, tớ thích tất cả… tớ muốn nhìn thấy nhiều hơn ở cậu.”
“… Tớ chắc chắn, ở bên nhau càng lâu, cậu sẽ thấy thật nhiều điều ở tớ.”
“Vâng, cậu hãy cho tớ thấy thật nhiều nhé.”
Makoto khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi và nói những lời ấy.
"Makoto, cậu ngọt ngào và dịu dàng thật đấy."
“Ka, Kakeru-kun…!”
Nụ cười của Makoto phút chốc trở nên ngượng ngùng, đôi má ửng hồng xinh xắn.
Từ hôm nay, chúng tôi sẽ tiếp tục khám phá những cung bậc cảm xúc và vẻ đẹp tiềm ẩn của nhau mà chưa từng thấy trước đây────, và mỗi lần như thế, tình cảm của chúng tôi sẽ càng đong đầy thêm.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, khóe miệng tôi bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Hửm?