Tôi thông minh mà (Thật đấy)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Cuộc sống sau khi bị thay đổi giới tính - Chương 04 Tôi có thích con búp bê ấy đâu (2)

“Mỗi cuộc thí nghiệm đều có cái giá của nó. Nếu chỉ tốn 30.000 won và một chút thời gian thì đó là một món hời”

Sihyun nghĩ, hài lòng với phán đoán của mình.

Cô tự thuyết phục mình rằng vấn đề vào buổi sáng chắc chắn là do tình trạng thể chất kém của mình.

“- Xin lỗi?”

“À, vâng.”

“Tôi xin lỗi. Nhưng tôi thấy cô có vẻ đang hơi thiếu tập trung thì phải…”

Moon Sihyun nhìn Seoah.

Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra rằng mình đang vô thức ôm một con búp bê trên tay, và cô nhanh chóng gỡ nó ra khỏi ngực.

Moon Sihyun nhận thấy Seoah đang cố gắng kìm nén nụ cười khi cậu nhìn cô.

Cô không thích nó và nói, “Tôi không thực sự thích con búp bê này.”

Seoah tránh ánh mắt của cô, trả lời, “Vâng.”

“Thật đấy.”

“À, vâng.”

Cậu bé nói, nhưng vẫn để lộ một biểu cảm tinh tế đòi hỏi phải tập trung mới có thể nhận ra.

Rõ ràng có một chút chế giễu trong đó.

Moon Sihyun không thích điều đó.

Cô bước nhanh về phía cậu bé. Khoảng cách giữa họ nhanh chóng thu hẹp lại.

"Hử? Gì vậy?"

Cậu bé liên tục lùi lại cho đến khi chạm vào tường.

Chẳng mấy chốc, họ đã đủ gần để cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Ah, ah…! Ơ…!?"

Ánh mắt của Seoah rung chuyển dữ dội. Dù cậu nhìn đi đâu, khuôn mặt của Moon Sihyun vẫn ở đó.

Trong trạng thái đó, Moon Sihyun nói rõ ràng, "Thật đấy. Ý tôi là. Tôi chỉ muốn vào vì có chút tò mò và muốn chạm vào nó thôi."

Seoah cảm thấy thoang thoảng hương bạc hà trong hơi thở của cô.

Cậu nín thở, đồng tử rung lên dữ dội.

Cuối cùng, khuôn mặt của cậu bé tuổi teen thay đổi rõ rệt trước mắt Moon Sihyun.

"Ah, được rồi! Tôi hiểu rồi! Mong cô... giữ khoảng cách một chút!"

Chỉ khi đó Moon Sihyun mới hài lòng và lùi lại, và cậu bé thở hổn hển, nhìn Moon Sihyun với vẻ mặt vô cùng bối rối. Bộ não tuổi mới lớn của cậu đang quay cuồng với tốc độ cao.

Tuy nhiên, sự chú ý của Moon Sihyun vẫn tập trung vào con búp bê mà cô đang cầm.

Một lúc sau, Moon Sihyun đưa con búp bê cho Seoah, cô dường như đã bình tĩnh lại, và nói,

"Tôi sẽ mua con này. Để thử nghiệm."

Cậu bé nhìn qua lại giữa Moon Sihyun và con búp bê.

"Cô thấy con búp bê đó thú vị thế sao?"

Moon Sihyun gật đầu.

"Đợi một lát nhé."

Cậu bé nói và đi vào một căn phòng ở góc.

Một lúc sau, cậu bé xuất hiện, vật lộn mang vác thứ gì đó.

"Hả?"

Moon Sihyun suýt làm rơi con búp bê mà cô đang cầm.

Seoah đang cầm một con búp bê cao hơn một nửa chiều cao của mình.

Nó giống hệt con mà Moon Sihyun đang cầm, với bộ lông nâu mềm mại và đôi mắt sáng, một thiết kế có vẻ như được tạo ra với chủ đích để kết hợp những đặc điểm tốt nhất của một con gấu thực sự và một con gấu hư cấu, đồng thời loại trừ mọi khía cạnh khó chịu của cả hai.

"Ưm."

Moon Sihyun theo bản năng che miệng mình lại.

Nụ cười của cô ấy nở rộ một cách bất ngờ, giống như khi cô ấy nếm thử sô cô la nóng ngọt ngào ở một quán cà phê trước đó.

Khi cô ấy uống sô cô la nóng, một nụ cười vô thức nở rộ.

Moon Sihyun chắc chắn về cảm xúc mà cô ấy đang cảm thấy.

Cô lắc đầu.

"Tôi không nên thích búp bê."

Nhưng cô ấy đã không thích cảm giác ấy.

Đó là con búp bê lớn nhất mà cô từng thấy. Một sự việc phi thực tế lý tưởng đã tiếp cận thực tế trước mặt cô, và cô không thể rời mắt.

Càng nhìn con búp bê, các chất dẫn truyền thần kinh trong não cô càng bùng nổ như pháo hoa.

Cô muốn nhanh chóng hạ đôi môi đang mỉm cười xuống, nhưng điều đó gần như là không thể.

Cô tiếp tục che mặt và hỏi,

"Chỉ hỏi thôi, không có ý đồ gì đâu, con búp bê đó giá bao nhiêu?"

"Con này có giá là 300.000 won. À, tôi không nói là cô nên mua nó, nhưng tôi vừa mới hoàn thành nó vào tối qua, và như cô thấy đấy, nó có cùng thiết kế với con cô đang cầm. Tôi mang nó đến vì cô có vẻ thực sự thích thú - không, là tò mò."

Và cậu bé nói thêm rằng kích thước và thiết kế cao cấp của các sản phẩm độc đáo trong xưởng này đòi hỏi sự chú ý đến các chi tiết hơn và thời gian sản xuất lâu hơn, do đó giá cả cũng đắt hơn.

Nhưng điều đó không làm Moon Sihyun bận tâm nhiều.

Mọi giác quan của cô đều tập trung vào con búp bê trước mặt.

Một lần nữa, một loạt suy nghĩ bắt đầu trong tâm trí Moon Sihyun.

"Đầu tư nhiều hơn vào một thí nghiệm có thể mang lại kết quả chất lượng cao hơn".

300.000 won thực sự là một số tiền lớn đối với một cá nhân để đầu tư.

Nhưng.

Khi Moon Sihyun lý giải - hay đúng hơn, khi cô ấy nghĩ ngày càng nhiều, cô ấy nghiêng về kết luận rằng sau cùng thì số tiền đó cũng không quá nhiều.

"Cân nhắc đến việc giới tính của mình đã thay đổi, thì việc đầu tư 300.000 won vào đó có thể là một khoản đầu tư hợp lý, phải không? "

"Thay đổi giới tính cũng có thể thay đổi một số đặc điểm nhất định. Sẽ không ai có thể nắm rõ được".

Rốt cuộc, nói về sự "tuyệt đối" trong bất kỳ lĩnh vực nào thường là không chính xác.

Nghĩ vậy, Moon Sihyun lại gật đầu hài lòng.

Vì vậy, trong tâm trí cô, 300.000 won đã trở thành khoản chi cần thiết cho thí nghiệm này.

Moon Sihyun thậm chí còn cảm thấy mình có một cảm giác toàn năng. Cảm giác như sương mù trong tâm trí cô đang tan biến.

Lúc này, cô cảm thấy lý lẽ và phán đoán của mình hoàn toàn hợp lý. Vì vậy, Moon Sihyun quyết định mở ví. Vì mục tiêu của thí nghiệm, cần phải đầu tư càng nhiều càng tốt.

"Tôi sẽ mua nó."

"Vậy thì bây giờ tôi sẽ quay lại bên trong để cất nó đi… - Cái gì cơ?"

Những lời nói của họ chồng lên nhau.

Seoah kết thúc câu nói của mình bằng giọng điệu nghi vấn và quay lại nhìn Moon Sihyun.

Như thể muốn nói, 'Cô thực sự định mua thứ này mặc dù cô đã nói là không hứng thú sao?'

Sau đó, biểu cảm của Moon Sihyun bắt đầu cứng lại.

Nhưng trước khi mọi việc có thể tệ hơn, Seoah vội vàng nói,

“Ồ, vâng, vâng! Thử nghiệm với một con lớn hơn cũng không phải là ý tồi, phải không?”

“Vâng.”

Cuối cùng, biểu cảm của Moon Sihyun dịu lại.

“300.000 won. Xin hãy ký vào đây. Vâng.”

Seoah nói rằng anh sẽ tặng con búp bê nhỏ hơn làm quà cho Moon Sihyun.

Trong khi Moon Sihyun đang trả tiền và thậm chí khi đang ký, ánh mắt cô vẫn hướng về những con búp bê.

“Khoản thanh toán của cô đã hoàn tất. Cảm ơn cô.”

Seoah trả lại thẻ và nói.

Moon Sihyun quay đầu lại. Có hai con búp bê trên bàn cạnh cô.

Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra.

Hai con búp bê đã trở thành vật sở hữu của cô.

Cô lặng lẽ tiến đến gần những con búp bê.

Cô ấy chọc má chúng, nghịch ngợm chúng, rồi vuốt ve chúng bằng tay thường.

Sau đó, cô ấy ôm chặt chúng.

"Hmm."

Khi cô ấy ôm chúng, một âm thanh nhỏ như không khí thoát ra vang lên.

Đó là một âm thanh rất nhỏ, nhưng Seoah, người ở gần đó, đã nghe thấy.

Moon Sihyun vùi mặt vào ngực con búp bê và siết chặt cánh tay quanh nó.

Seoah nhìn cô ấy một cách ngây người và nói, "Nó có thể quá nặng để mang theo. Tôi có nên gửi nó bằng dịch vụ chuyển phát nhanh không?"

"Không, tôi sẽ mang nó như thế này. ... Tôi cần tiết kiệm tiền."

Moon Sihyun thêm một nhận xét không cần thiết vào cuối.

Seoah quyết định không đề cập đến việc giao hàng miễn phí cho các đơn hàng trên 30.000 won.

"Được rồi, vậy tôi sẽ bọc nó trong nhựa cho cô vậy."

"Để bảo vệ môi trường, điều ấy là không cần thiết." Moon Sihyun siết chặt con búp bê và nói.

Seoah nhìn cô ấy, mỉm cười và nói, "Cô nói phải, cô thật thông minh và chu đáo."

“Thông minh… Phải rồi.”

Seoah thấy biểu cảm của Moon Sihyun đã tươi tắn hơn. Có lẽ cô ấy thích được khen ngợi.

Lúc này, Seoah đã quen với những lời nhận xét của cậu.

Cậu có vẻ có năng khiếu xử lý cô gái ấy.

Seoah đưa danh thiếp của cậu trong khi nhắc đến việc liên lạc với cậu khi búp bê cần sửa chữa, đó là một thói quen cậu luôn thực hiện với những khách hàng đầu tiên của mình, nhưng lần này phải cần đến sự can đảm lớn nhất trong đời. Moon Sihyun bỏ nó vào ví của cô.

Seoah thầm hét lên trong lòng.

Moon Sihyun bước đến cửa trước, cầm con búp bê. Cô hơi loạng choạng khi bước đi.

Seoah cảm thấy hơi lo lắng, nhưng vì cô nói nhà cô ở ngay gần đaay nên cậu chỉ mở cửa trước cho cô.

Sau đó, cô rời đi.

Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mà cô vừa đi ra.

Cậu ấy cảm thấy rất rõ ràng những tác động để lại của trải nghiệm mà anh vừa có.

Một người phụ nữ mà cậu có hứng thú thích con búp bê anh ta làm.

Đó là khoảnh khắc cậu cảm thấy thỏa mãn nhất trong công việc của mình.

Và từ ngày đó, mẫu người lý tưởng của Seoah đã thay đổi đôi chút.

Một người phụ nữ trong sáng thích búp bê của mình. (Simp chúa)

***

Sau khi đi được một đoạn, cô ấy đã đến ngay trước nhà mình. Lúc đầu nó còn hơi nặng, nhưng cô ấy đã quen và thấy ổn.

Nhiều người nhìn về phía cô ấy, nhưng cô ấy không bận tâm. Sau cùng, đó cũng là một phần của thí nghiệm.

"Ồ! Đó là một con búp bê khổng lồ!"

Nhưng rồi một giọng nói trẻ con vang lên.

Khi cô ấy quay lại và nhìn bên dưới, một cô bé cao khoảng một nửa cô, dường như đang đi cùng mẹ, đang đứng chặn đường cô.

Cô bé đó, trông khoảng bảy tuổi và ăn mặc như một công chúa nhỏ, cũng đang ôm chặt một con búp bê giống hệt cô.

Nhìn thấy điều này, mặt cô ấy đột nhiên nóng lên.

Cô ấy chỉ muốn nhanh chóng muốn vào trong.

"Chị đang đi đâu vậy!"

Nhưng cô bé đó đã chặn đường cô.

Tâm trí của cô bỗng chốc đóng băng. Phải làm gì trong tình huống như này đây?

Đúng như dự đoán, trẻ con rất khó đối phó và cô ấy không thích chúng.

“Soyeon, con không nên làm thế với người mà con không quen biết! Cô xin lỗi cháu…”

Người mẹ giật mình và mắng cô bé.

Sau đó, cô bé tránh ra và đứng ra sau mẹ mình.

“Chị ơi, chị mua những thứ này à?”

“Ừ. Chúng dùng để làm thí nghiệm.”

“Thí nghiệm? Thí nghiệm gì thế? Và chị mua chúng ở đâu?”

“Ở xưởng làm búp bê đằng kia.”

“Mẹ ơi, mẹ ơi! Chúng ta đến đó sau nhé?”

Người mẹ mỉm cười và đồng ý, và cô bé quay lại nhìn cô.

“Nhưng chị ơi, chúng có tên không?”

“Tên ư? Chị chưa nghĩ đến điều đó.”

“Cái gì!?”

Cô bé tỏ vẻ ngạc nhiên rồi cười tinh nghịch.

“Vậy thì em có thể đặt tên cho chúng thay chị không?”

“Ừ, ừm…”

Thật khó để theo kịp tốc độ của cô bé, nhưng cô vẫn trả lời.

Cô bé suy nghĩ một lúc, rồi chỉ vào con búp bê nhỏ hơn.

“Đầu tiên, con này là Gấu nhỏ nhé~! Từ giờ trở đi, đây là Gấu nhỏ~, nhưng không chỉ là gấu thường đâu!”

Cô bé quay lại hài lòng, kéo tay mẹ về phía xưởng búp bê khi bà thúc giục,

“Con lớn thì tùy chị đặt tên nhé! Búp bê cũng nên có tên đó! Được rồi! Em đi đây!”

Cô ấy nhìn họ rời đi trong vô thức.

'Gấu nhỏ'.

Cô bé nhìn xuống con búp bê nhỏ giờ đã được đặt tên là Gấu nhỏ.

Và rồi từ từ chuyển ánh mắt sang con búp bê lớn.

Rồi, con búp bê lớn…

“Bé gấu lớn?” (Vô tri vl)

Cô ấy lẩm bẩm cái tên hiện lên trong đầu.

'Gấu nhỏ' và 'Bé gấu lớn'.

Môi cô ấy lại mấp máy.

Lần này, không dùng được tay, nên cô ấy lựa chọn vùi mặt vào con búp bê.

Thực chất đoạn này là tôi chế ra. Trong eng thì tên hai con là 'Bear' và 'Bear bear', nghe vô tri hơn nhiều :))